MỘT
NGƯỜI LÃNH ĐẠO LẦM GIẾT KHÔNG BIẾT
BAO THẾ HỆ
GS Trần Phương Chủ nghĩa Xã hội đã thất bại!
Chủ nghĩa Cộng sản là ảo tưởng!
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Các
cụ Việt Nam có câu : « Một người thầy thuốc lầm, ngu dốt, thì giết
một người. Một người thầy giáo lầm, ngu dốt, thì giết chết một thế hệ. Một
người lãnh đạo lầm, ngu dốt, thì giết không bao nhiêu thế hệ.
« Câu trên
nói lên sự nguy hiểm, tai hại của những nhà lãnh đạo lầm lẫn và ngu dốt. Chính
vì vậy mà ông Lý quang Diệu, nhà lãnh đạo Tân gia Ba, đã có công trong việc đưa
đất nước ông từ chỗ chậm tiến đến phát triển, từ chỗ thua miền Nam Việt Nam
trước năm 1975, ngày nay nước ông đã trở thành cường quốc kinh tế Đông Nam Á,
với sản lượng kinh tế tính theo đầu người hàng năm là 32 000$ ; Việt
Nam hiện nay với sản lượng kinh tế theo đàu người là 790$, để bắt kịp nước này
phải mất 197 năm.
Ông hiện là cố vấn của chính quyền Việt Nam. Biết rõ sự ngu
dốt của giới lãnh đạo cộng sản từ xưa tới nay, ở Việt Nam, từ thời Hồ chí Minh;
ở Tàu, từ thời Mao trạch Đông ; ông đã không ngần ngại tuyên bố nhiều lần
trên báo chí và ngay trong nhật ký của ông rằng những nước như Nam Hàn, Đài
Loan và ngay cả nước của ông đã có thể phát triển mạnh được, một phần là nhờ 2
nước Việt Nam và Tầu đi theo cộng sản, nhập cảng mô hình phát triển sai lầm Mác
Lê, cùng với giới lãnh đạo cộng sản sai lầm, ngu dốt. Ông kết luận :
« Nếu ngu dốt, thì đừng có lãnh đạo. «
Ngẫm
câu nói của các cụ và câu của Lý quang Diệu, nhìn hậu quả của tình trạng đất
nước dân tộc Việt Nam từ ngày Hồ chí Minh cướp chính quyền đến nay, chúng
ta sẽ cùng nhau xem xét tại sao một người lãnh đạo lầm lẫn và ngu dốt lại mang
đến nhiều tai hại cho quốc gia, dân tộc như vậy ?
Khi
nói lầm và ngu dốt đây là có ý so sánh giữa những nhà lãnh đạo với nhau, chứ
không so sánh giữa người lãnh đạo với dân thường, vì đã trở thành lãnh đạo là
hơn dân thường rồi.
I )
Hồ chí Minh sai lầm và ngu dốt đã đi theo Đệ Tam Quốc Tế Cộng sản mà chưa hiểu
Đệ Nhị và Đệ Tam là gì.
Thật
vậy, Lénine, sau khi do Bộ Tham Mưu Quân đội Đức đưa về cướp chính quyền thành
công ở Nga (1), đã thành lập ra Đệ Tam Quốc tế Cộng sản ; mặc dâu có sự
chống đối của một số người của Đệ Nhị, và cũng đồng thời là bạn của Lénine,
như bà Rosa Luxembourg, trước khi chết, trong nhật ký của bà, bà có viết thư
cho Lénine : « Đảng và Nhà nước độc tài mà anh thành lập ra, nó
không những không phục vụ thợ thuyền, mà nó chẳng phục vụ một ai cả ; vì
nó đã đi ngược lại những nguyên tắc căn bản của chủ nghĩa xã hội là tôn trọng
tự do, dân chủ . »
Tuy nhiên Lénine không nghe lời và chế độ độc tài được
tăng cường sau này bởi Staline, cộng thêm chủ nghĩa tôn thờ cá nhân và lãnh tụ.
Vì Lénine do ngoại quốc đưa về, đảo chính, cướp chính quyền thành công, thực ra
cuộc đảo chính này công đầu là do Trotski, tuy nhiên chúng ta không đi xâu vào
vấn đề này vì khuôn khổ hạn hẹp của bài. Trotki và Lénine đã muốn tái diễn lại
hành động cướp chính quyền của mình và xuất cảng sang những nước nhược tiểu, khi
ông đổi chiến lược là đánh những nước tư bản từ những nước thuộc địa, vào đại
Hội IV của Đệ Tam Quốc Tế, họp vào tháng 11/1923, kết thúc vào tháng 12. Đây là
Đại Hội cuối cùng với sự có mặt của Lénine.
Trong Đại Hội này, Lénine đã đưa ra
câu nói : « Con đường đi đến chủ nghĩa cộng sản sẽ bắt đầu từ Bắc
Kinh, Tân Đề Li, rồi mới tới Bá linh, Paris và Luân đôn. « Chính vì vậy
mà Đại Học Cộng sản Đông phương đã được thành lập để dạy những người học viên
hoạt động lén lút, khủng bố, chờ thời cơ cướp chính quyền ; và Đệ Tam Quốc
tế Cộng sản đã cho người đi khắp thế giới chiêu dụ những người của các nước
thuộc địa. Hai người tiêu biểu được chiêu dụ của Việt Nam là cụ Phan bội Châu ở
bên Tàu và Hồ chí Minh ở Pháp. Họ Hồ, theo lời chính ông ta, trong quyển Những Mẫu
chuyên về cuộc đời của Hồ chủ Tịch, tác giả là Trần dân Tiến, chính là ông ta,
thì vào năm 1920, khi dự Hội nghị Tours, ở Pháp, ông nghe tiếng Pháp chữ được,
chữ không, ông không phân biệt nổi Đệ Nhị và Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản ; ông
còn chế riễu là không biết có Đệ Nhị Rưỡi hay không ; thế mà ông vẫn nhắm
mắt đi theo Đệ Tam. Đây là một hành động, một quyết định có những hậu quả vô
cùng tai hại cho quê hương và đất nước Việt sau này. Ngược lại cụ Phan bội Châu
cũng được Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản chiêu dụ ở bên Tàu.
Người của tổ chức này đã
đưa cho cụ bản nội qui của tổ chức, theo như một số sử gia, thì mặc dầu cụ
không biết tiếng Nga, nhưng cụ có thể đọc bản tiếng Tàu, hay nhờ một số người
Tàu biết tiếng Nga dịch ra cho cụ. Cụ đã ý thức rất rõ là nếu đi theo Đệ Tam
Quốc Tế, thì phải từ bỏ chủ quyền quốc gia và dân tộc, vì theo điều 16 và 17
trong 21 điều, thì bất cứ tổ chức nào theo Đệ Tam điều phải nhất nhất thi hành
chỉ thị của tổ chức này. Hơn thế nữa cụ đã ý thức sự sai lầm, nguy hại của chủ
nghĩa duy vật, theo nó có nghĩa là làm đảo lộn truyền thống đạo đức tốt đẹp của
dân tộc, cụ đã nói : « Tôi chẳng duy vật, tôi chẳng duy tâm ;
tôi chỉ duy dân. « Cụ đã từ chối. Trong khi đó thì Hồ chí Minh ngu dốt,
nhắm mắt đi theo, và đã được chấp thuận vào trường Cộng Sản Đông phương dạy dỗ
để chờ thời đưa về cướp chính quyền.
Thời
cơ đó đã đến, cũng là vào cuối thế chiến, nhưng lần này là Đệ Nhị Thế Chiến.
Bởi lẽ đó mà khi được hỏi về cộng sản, Đức Đạt Lai Lạt Ma đã nói : «
Cộng sản là loài cỏ dại mọc trên hoang tàn của chiến tranh ; loài trùng
độc, sinh xôi nẩy nở trong rác rưởi của cuộc đời ; »
(2)
I I
) Hồ chí Minh đã sai lầm, ngu dốt đặt Việt Nam dưới gông cùm cộng sản, biến
Việt Nam thành bãi chiến trường của cuộc tranh hùng tư bản - cộng sản, gieo
không biết bao đau thương cho quốc gia và dân tộc.
Dịp
may hiếm có đã đến với Hồ chí Minh, đó là gần cuối Thế Chiến Thứ Nhì, ông được
Đệ Tam Quốc tế gửi về Việt Nam để sửa soạn cướp chính quyền. Sau khi Nhật đảo
chính Pháp ở Đông Dương, rồi Nhật bị 2 trái bom nguyên tử ; lính Nhật ở
Đông Dương như rắn mất đầu, chính quyền Việt Nam thân Nhật Trần trọng Kim từ
chức. Nhân một cuộc biểu tình của công chức Hà nội đòi tăng lương, Đảng Cộng
sản Việt Nam đã trà trộn người vào đoàn biểu tình, cướp một vài công sở lúc ban
đầu, rồi đi đến cướp chính quyền vào ngày 19/8/1945.
Ngày
2/9/1945, Hồ chí Minh đọc « Bản Tuyên Ngôn Độc Lập « ở Hội trường Ba
Đình ; nhưng trên thực tế là họ Hồ đã đưa đất nước và dân tộc vào trong
gông cùm của Đệ Tam Quốc Tế Cộng sản, biến nước Việt thành bãi chiến trường của
cuộc tranh hùng tư bản-cộng sản ; dân Việt thành nạn nhân, chịu biết bao
đau thương ; những bà mẹ Việt Nam không những phải tiễn chồng đi ra chiến
trận, mà còn phải tiễn con, rồi đến tiễn cháu, cũng chỉ vì quyết định của Hồ
chí Minh đặt đất nước dưới gông cùm cộng sản . Thêm vào đó, không những ngoại
chiến từ cuộc chiến 1946-1954, 1954-1975, cuộc chiến với Căm bốt 1978, với Tàu
1979 ; mà họ Hồ còn nhập cảng lý thuyết Mác-Lê chủ trương bạo động lịch
sử, đấu tranh giai cấp, một lời kêu gọi nội chiến triền miên, đưa đến cảnh con
đấu bố, vợ tố chồng, bạn bè tìm cách sát hại lẫn nhau, nhập cảng chủ thuyết duy
vật, làm đảo lộn tất cả mọi truyền thống tốt đẹp của văn hóa Việt, văn minh
nhân bản toàn cầu, vì Marx chủ trương đoạn tuyệt với tất cả mọi nền văn hóa,
văn minh trước đó. Marx viết : « Cách mạng cộng sản là sự đoạn tuyệt
tuyệt đối với chế độ cổ truyền về tư hữu ; không có gì ngạc nhiên, nếu
trong tiến trình phát triển của nó ; cách mạng cộng sản đoạn tuyệt một
cách tuyệt đối với những tư tưởng cổ truyền « ( K. Marx - le
Manifeste du Parti communiste – trang 44 – Nhà xuất bản Union générale
d’Editions – Paris – 1962).
Ở
điểm này, họ Hồ đã sai lầm hơn cụ Phan bội Châu ở chỗ, cụ đã nhìn thấy tai hại
của chủ nghĩa duy vật, khi cụ tuyên bố : « Tôi chẳng duy vật ;
tôi chẳng duy tâm ; tôi chỉ duy dân. «
Không những Hồ chí Minh sai lầm và ngu dốt, mà sự sai lầm và ngu dốt này còn
được tiếp tục bởi con cháu của hắn.
Việt nam bị cai trị bởi 3 thế hệ sai lầm và ngu dốt : Lê Duẫn thì thản
nhiên tuyên bố : « Chúng tôi đánh đây là đánh cho Liên Sô và Trung
Cộng « Ngây thơ và ngu dốt tin tưởng ở đàn anh, tin tưởng ở chủ
nghĩa cộng sản, không biết rằng Liên Sô và Trung Cộng chỉ là 2 đế quốc, chỉ
nghỉ đến quyền lợi của nước họ. Thế hệ lãnh đạo thứ 3 là Lê khả Phiêu và Nông
đức Mạnh ngày hôm nay, không ngần nại tiếp tay dâng đất nhượng biển cho Trung
Cộng với hai Hiệp ước 1999 dâng cho Trung Cộng 792km2 vùng biên giới, trong đó
có thác Bản Giốc và ải Nam quan ; và Hiệp ước năm 2 000 dâng cho
Trung Cộng 11 000km2 vùng biển.
Một
quốc gia chỉ cần một người lãnh đạo sai lầm và ngu dốt, cũng đủ gây ra bao
nhiêu đau thương và tai hại. Một lần nữa, tôi xin nhắc lại, ở đây, chúng ta
không so sánh giới lãnh đạo cộng sản với chúng ta, người dân thường, mà so sánh
với những người đồng hạng hay những nhà lãnh đạo các quốc gia khác như của Thái
Lan, Mã lai, Nam Hàn, v..v…, thì Việt Nam ít nhất có 3 thế hệ bị lãnh đạo sai
lầm và ngu dốt, không những đưa đất nước đến chỗ chiến tranh triền miên ;
mà còn bị mất đất, lệ thuộc không những về chính trị ngoại giao, mà còn về kinh
tế văn hóa : Hàng Trung Cộng tràn ngập thị trường Việt Nam giết chết nền
kinh tế Việt Nam ; phim ảnh Trung Cộng bày bán ở mọi nẻo đường Việt Nam.
Thêm vào đó Trung Cộng còn in tiền giả chuyển sang Việt Nam, thế mà giới lãnh
đạo cộng sản vẫn câm như hến. Trung cộng cho hải quân bắn vào ngư dân Việt Nam ;
trong khi đó thì ở Hà Nội, giới lãnh đạo cộng sản cụng ly với Đại diện Trung
Cộng, ăn mừng « Tình hữu nghị Việt Trung muôn đời thắm tươi « ,
« Môi hở răng lạnh « ; trên thực tế thì răng Trung Cộng đang cắn vào
môi cộng sản Việt Nam, đang cấu xé đất đai và giết dân Việt.
Dân Việt hãy suy ngẫm kỹ câu của người xưa : « Một người thầy thuốc
lầm và ngu dốt, thì giết một người. Một người thầy giáo lầm và ngu dốt thì giết
một thế hệ. Nhưng một người lãnh đạo lầm và ngu dốt, thì giết không biết bao
thế hệ. » Dân Việt bị lãnh đạo lầm và ngu dốt cộng sản ít nhất là 3 thế
hệ. Chính vì vậy, mà những bà mẹ Việt không những tiễn chồng ra chiến trường,
mà tiễn cả con và cháu ; xương dân Việt đã phơi trắng ở Trường Sơn, đúng
như lời Hồ chí Minh : « Dù phải đốt dãy Trường Sơn, thì cũng phải
đốt để đánh vào trong Nam » ; chính vì vậy mà Việt Nam trước kia là
hòn ngọc của Viễn Đông ; nay trở thành tụt hậu, chậm tiến nhất Viễn Đông :
kinh tế thua kém ; đạo đức, giáo dục bị tụt hậu, băng hoại, suy đồi.
Dân
Việt hãy nhớ kỹ câu trên của người xưa. Can đảm đứng lên đấu tranh tự cứu mình và
đồng thời cứu quốc gia, dân tộc ; vì bất cứ cuộc cứu rỗi nào cũng bắt đầu
bằng tự cứu.
Paris
ngày 12/02/2008
Chu
chi Nam
TẠI SAO CUỘC CÁCH MẠNG
DÂN CHỦ NHÂN QUYỀN
TẤT YẾU XẨY
RA Ở VIỆT NAM
Cách mạng là một cuộc thay đổi mau lẹ
và sâu rộng một xã hội. Nếu nhìn theo cơ cấu thì cách mạng nhằm thay đổi 3 cơ
cấu chính của một xã hội :
1
) Thể chế chính trị, bắt đầu bằng bản hiến pháp ;
2)
Giai tầng lãnh đạo ;
3)
Trật tự xã hội. Như Việt Nam hiện nay cần phải có cách mạng tức cần phải thay
đổi 3 cấu trên vì theo hiến pháp hiện hành Việt Nam : « Hiến pháp
này qui định chế độ chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, quốc phòng, an ninh,
quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân, cơ cấu, nguyên tắc tổ chức và hoạt động
của các cơ quan Nhà nước…. » ( Lời Nói đầu của Hiến Pháp 1992), mà thể chế
chính trị đặt nền tảng trên tư tưởng Hồ chí Minh và lý thuyết Mác Lê.
Trong khi
đó thì tư tưởng Hồ chí Minh không có như chính ông đã nhiều lần nói, khi còn
sống (1) ; còn lý thuyết Mác Lê thì ngay chính những nước là cái nôi sinh
ra nó đã chối bỏ, vì qua gần 100 năm áp dụng, nó đã mang đến không biết bao đau
thương cho nhân loại, với hơn 100 triệu nạn nhân. Về giới lãnh đạo, thì nhà văn
Dương thu Hương đã nói: « Dân tộc Việt Nam dù có mù chữ chăng nữa
cũng thấy mặt giới lãnh đạo của họ vừa tối tăm, ngu dốt, vừa ác ôn côn đồ và
hèn hạ « . Một quốc gia mà có giới lãnh đạo như vậy thì làm sao mà khá
được. Về trật tự xã hội, thì Việt Nam hiện nay là một xã hội vô cùng bất công :
Người dân không có một đồng đô la một ngày để sống ; trong khi đó thì đảng
đoàn cán bộ tiêu tiền vứt qua cửa sổ, tiêu cả ngàn đô la trong những hộp
đêm, đánh bạc cả triệu đô la, như vụ PMU18.
Có người cho rằng một xã hội với
một thể chế lỗi thới, một giai tầng lãnh đạo ác ôn côn đồ như thế, một trật tự
bất công như vậy, thì cách mạng tất yếu sẽ xẩy ra. Tại sao ?
I) Sự
thoái trào của cộng sản Việt Nam và ngay của Trung cộng cũng giống Liên sô
trước đây; mặc dầu hoàn cảnh lịch sử khác nhau :
Cách mạng tự do, dân chủ, nhân
quyền nhất định xảy ra ở Việt Nam như ở Liên Sô và Đông Âu trước đây vì nếu
chúng ta quan sát sự thoái trào của cộng sản Việt Nam và ngay của cả Trung Cộng ;
chúng ta thấy giống nhau; mặc dầu hoàn cảnh lịch sử, con người khác nhau.
Thật vậy, L. Brejnev, người đã cùng
Trung Ương đảng Cộng sản Liên Sô hạ bệ Khrouschev nào năm 1964, vì cho rằng ông
này chủ trương một chính sách chủ bại với tư bản, cho rằng tư bản mạnh hơn cộng
sản ; nhưng trái lại. Chính vì vậy mà Brejnev được lên chức Tổng Bí Thư
với chính sách đẩy mạnh cuộc tấn công, chinh phục tư bản, để ngọn cờ cộng sản
chiến thắng, cắm ở mọi nơi trên thế giới ; rồi trở về sửa sai nội bội như
Khrouschev chủ trương cũng không muộn. Không dè cuộc chinh phục thế giới không
đi đến đâu, có một vài kết quả ngoạn mục lúc ban đầu như ở Việt Nam, Phi châu ;
nhưng không phải là những chiến thắng quyết định, làm ngã gục tư bản ; mà
trái lại chỉ làm hao tổn công quĩ quốc gia, như một tướng Liên sô vào thời
Brejnev đã than. Thêm vào đó Liên sô còn bị sa lầy ở A Phú Hãn, kiệt sức trong
cuộc chạy đua vũ trang.
Trong khi đó thì khó khăn nội bộ càng ngày càng chồng
chất, đến nỗi trước khi chết, vào năm 1982, Brejnev phải than : « Xã
hội cộng sản gì mà 1/3 xe chạy ngoài đường là ăn cắp săng từ của công ;
1/3 bằng cấp là bằng cấp giả ; công chức đến sở làm việc là đến để chỉ có
mặt, sau đó thì đi coi hát hay làm việc riêng tư. «
Từ câu nói này, chúng ta xét xã hội
Việt Nam và Trung Cộng hiện nay, thì chúng ta thấy nó giống nhau, mặc dầu con
người và hoàn cảnh lịch sử khác nhau, vì cùng một bản chất thoái trào.
Tại Việt Nam hiện nay không phải chỉ 1/3
xe chạy ngoài đường là ăn cắp săng của công, mà tất cả , tham nhũng hối lộ đã
trở thành quốc nạn, như chính giới lãnh đạo cộng sản thường tuyên bố. Bằng cấp
giả lan tràn từ trên xuống dưới. Theo bản tường trình của Ủy Ban Đào tạo và
Giáo dục của Quốc Hội cộng sản khóa trước, thì : « Từ năm 1976 tới
nay, Nhà nước cấp 8 400 bằng tiến sĩ ; trong đó có 2700 bằng giả « .
Theo cựu thủ tướng Phan văn Khải, trong bài diễn văn đọc trước cũng quốc hội
trước khi từ chức : « Sức sản xuất lao động ( la productivité de
travail) của một người công chức Việt Nam chỉ bằng 1/6 hay 1/7 sức sản xuất lao
động của một người công chức Đài Loan, Nam Hàn hay Tân gia ba. Cùng một kiện đồ
vận chuyển từ tỉnh Bình Dương đến hải cảng TP Hồ chí Minh mắc, lâu, nguy hiểm
bị mất hơn là từ TP Hồ chí Minh tới Tân gia Ba. »
I I ) Cuộc cách mạng dân chủ, nhân quyền
tất yếu xảy ra ở Việt Nam theo lý thuyết của K. Marx, của Lénine :
Có người dùng ngay tư tưởng cách
mạng tất yếu của K. Marx và câu nói của Lénine để chứng minh rằng cách mạng tự
do, dân chủ, nhân quyền nhất định xẩy ra ở Việt Nam. Điều này không phải là họ
không có lý.
Thật vậy, K. Marx viết :
« Các ông tư bản, các ông đang tự đào mồ chôn mình ", vì ở
những nước tư bản giai cấp chủ thì càng ngày càng giầu và càng ít ; trong
khi đó thì giai cấp thợ thuyền càng ngày càng nghèo và càng đông, hố ngăn cách
càng ngày càng lớn, tất yếu cách mạng sẽ bùng nổ. (1) Nhưng cách mạng tất yếu
không xảy ra ở những nước tư bản, mà cách mạng tất yếu lại xảy ra ở những nước
cộng sản ; vì những nước tư bản biết chấp nhận mô hình tổ chức xã hội dân
chủ, nên biết và bắt buộc phải sửa sai ; vì sự lầm lẫn to lớn của K. Marx
đó là cho rằng quyền tư hữu có thể bãi bỏ ; nhưng thực sự quyền tư hữu chỉ
có thể chuyển nhượng. Những đảng cộng sản, bắt đầu bằng Lénine, sau khi cướp
được chính quyền, đánh tư bản mại sản, bảo rằng bãi bỏ quyền tư hữu ;
nhưng thực tế là chuyển nhượng quyền tư hữu từ tay đại đa số dân vào tay một
thiểu số đảng đoàn cán bộ. Xã hội cộng sản bỗng dưng thành một xã hội có 2 giai
cấp rõ rệt, một thiểu số đảng đoàn cán bộ thì bỗng dưng trở nên vô cùng giàu có ;
trong khi đó thì đại đa số dân vô cùng nghèo khổ. Hố ngăn cách vô cùng lớn, như
chúng ta đã và đang thấy ở những nước cộng sản. Chính vì vậy mà cách mạng tất
yếu đã xẩy ra ở Liên Sô, Đông Âu và còn sẽ xảy ra ở Việt Nam và Trung Cộng. Câu
của K. Marx trở thành : « Các ông tư bản đỏ, các ông đang tự đào mồ
chôn mình . »
Người ta cũng có thể dẫn chứng
Lénine qua câu nói : « Nơi nào có đàn áp, bóc lột, bất công, tham
những, hối lộ ; nơi đó có người dân nổi lên đấu tranh và có cách mạng tất
yếu .«
Xã hội cộng sản mà Lénine, Mao
trạch Đông, Hồ chí Minh dựng lên, chính là xã hội bóc lột và bất công nhất. Chỉ
cần nhìn vào tình trạng nông dân và công nhân 2 xã hội Việt Nam và Trung Cộng
hiện nay thì chúng ta rõ. Theo Tổ chức Lao động quốc tế, thì công nhân 2 nước
Việt Nam và Trung cộng là 2 trong những nước bị bóc lột nhất thế giới. Họ không
những bị bóc lột bởi những ông chủ trắng nước ngoài, mà còn bị cả những ông chủ
đỏ là đảng đoàn cán bộ bóc lột. Số phận nông dân cũng chẳng tốt đẹp gì. Đấy là
chưa nói đến hình ảnh không những công nông, mà cả dân tộc cộng sản Bắc Hàn đang
chết đói ; trong khi đó thì tư bản Nam Hàn đang là cường quốc kinh tế thứ
10 trên thế giới. Một người công nhân tư bản Nam Hàn có thể để dành một vài
tháng lương là mua được một chiếc xe hơi ; trong khi đó đối với một người
công nhân cộng sản Bắc hàn, chiếc xe đạp là một giấc mơ.
I I I ) Cuộc cách
mạng dân chủ nhân quyền tất yếu xảy ra vì lòng dân Việt
Không cần dẫn chứng đâu xa, ngay ở
Việt Nam chúng ta, các cụ xưa có câu : « Dân như nước, quân như
thuyền ; nếu thuyền thuận dòng nước, thì nước chở thuyền ; nếu ngược
dòng nước, thì nước sẽ lật thuyền. »
Chính quyền cộng sản hiện nay tạo
nên một xã hội bóc lột, đàn áp, tham nhũng, hối lộ, vô cùng bất công, không
phải là một chính quyền được lòng dân, đi xuôi dòng nước ; như 700 tờ báo ;
200 đài phát thanh và truyền hình cùng nhiều trí thức công sản rêu rao bênh vực
chế độ ; mà là một con thuyền đang đi ngược dòng nước, có ngày sẽ bị dòng
nước lật đổ.
I V ) Cuộc
cách mạng dân chủ nhân quyền tấy yếu sẽ xẩy ra vì chiến lược đánh những nước
cộng sản còn lại của thế giới tự do :
Năm 1995, khi ký Hiệp ước bình
thường hóa kinh tế và thương mại với Việt Nam, tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton
có tuyên bố : « Những hiệp ước bình thường hóa kinh tế và thương mại
giữa Hoa Kỳ và các nước Đông Âu đã giúp dân tộc các nước này tìm thấy mô hình
tổ chức xã hội dân chủ, tự do và kinh tế thị trường, tôi hy vọng rằng Hiệp ước
bình thường hóa kinh tế và thương mại giữa Hoa Kỳ và Việt Nam cũng sẽ giúp dân
tộc Việt Nam tìm thấy đuợc mô hình tổ chức xã hội dân chủ, tự do và kinh thế
thị trường, như các dân tộc Đông Âu. »
Thật vậy, nhìn vào chiến lược Hoa Kỳ đánh Liên Sô và các nước Đông Âu trong
thời gian chiến tranh lạnh và chiến lược đánh Trung Cộng và Việt Nam hiện giờ
chúng ta thấy nó giống nhau. Đó là dùng kinh tế, thương mại trước tiên, sau đó
mới đến chính trị. Cách đây gần 100 năm, khi mới cướp được chính quyền, Lénine
hăng say tuyên bố : « Tụi tư bản nó vừa ngu và vừa tham.
Chúng nó
biết người ta mua dây thòng lọng để treo cổ nó, thế mà nó vẫn sản xuất và bán
cho người ta. » Gần 100 năm qua, lịch sử chứng minh hoàn toàn ngược lại,
không phải cộng sản treo cổ tư bản, mà tư bản treo cổ cộng sản. Câu của Lénine
trở thành : « Tụi cộng sản nó vừa ngu và vừa tham. Nó biết người ta
bán quần Jeans, Coca Cola, cho nó vào Tổ chức Thương mại quốc tế, cho nó tổ
chức Thế vận hội, để dụ nó vào bẫy sập, sập chết nó, thế mà nó vẫn vào. »
Cuộc cách mạng dân chủ, nhân quyền tất yếu sẽ xẩy ra ở Việt Nam. Nói như vậy
không có nghĩa là những người đấu tranh và toàn dân khoanh tay ngồi chờ ;
mà phải can đảm đứng lên, mạnh mẽ đấu tranh nhiều hơn để giải thoát quốc gia,
dân tộc khỏi gông cùm cộng sản, để theo kịp đà tiến bộ của nhân loại.
Paris ngày 01/07/2008
Chu chi Nam
NHÂN QUYỀN, NHU CẦU TẤT YẾU VÀ QUAN
TRỌNG CHO
VIỆT NAM
Nhân
quyền là những quyền căn bản của con người, đi từ quyền tự do đi lại, tự do
sinh sống, tự do mưu cầu hạnh phúc, tự do tư tưởng, tự do tín ngưỡng, tự do
kinh tế, tự do chính trị v..v… Nó
có tính chất bẩm sinh và bất khả nhượng. Mặc dầu vậy, mà vẫn có người nói là
nhân quyền chỉ là sản phẩm của Tây phương, người Đông phương, trong đó có Việt
Nam không cần đến nhân quyền. Có người khác lại cho rằng nhân quyền là toàn
cầu, tất yếu và quan trọng cho phát triển kinh tế nẩy mầm. Vì vậy, để phát
triển kinh tế, Việt Nam cần phải có nhân quyền.
Chúng ta hãy cùng
nhau xem xét vấn đề nhân quyền.
Thật vậy, nhân
quyền là những quyền căn bản của con người đã được ghi trong Bản Tuyên Ngôn
Quốc Tế Nhân Quyền và đã được Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc Chấp nhận vào ngày 10/12/1948.
Nhân quyền và tự do là một. Từ đó, chúng ta có thể định nghĩa dân chủ là một
chế độ chính trị mà trong đó những quyền căn bản như quyền tự do ngôn luận, tự
do tín ngưỡng, tự do bầu cử v.. v…của con người được tôn trọng ; trái với
chế độ độc tài mà trong đó những quyền tự do căn bản của con người bị coi
khinh, chà đạp.
Ở đây chúng ta cần phân biệt nhân quyền
và dân quyền. Trên phương diện pháp lý, thì pháp nhân của nhân quyền là cá
nhân, con người ; pháp nhân của dân quyền là dân tộc.
Dân quyền là một
quốc gia, một dân tộc có quyền độc lập, định đoạt số phận của mình. Một quốc
gia dân chủ là một quốc gia dân tộc họ vừa có dân quyền và nhân quyền. Ngược
lại một quốc gia độc tài, thì dân tộc họ có thể có dân quyền ; nhưng không
có nhân quyền, như trường hợp của Liên Bang Sô Viết trước đây ; và trường
hợp của Trung Cộng ngày hôm nay. Không ai có thể nói là quốc gia, dân tộc Trung
Cộng không độc lập, không có dân quyền, hơn thế nữa, đó còn là một đại cường
quốc, là Ủy Viên Thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, có quyền phủ
quyết về những vấn đề liên quan đến an ninh thế giới. Nhưng ngay trong
nước Trung Cộng, dân không có nhân quyền.
Cách đây 2 năm,
trước Ủy Ban Nhân Quyền của Liên Hiệp quốc, họp ở Thụy sỹ, Cộng sản Việt Nam đã
cố ý lẫn lộn nhân quyền và dân quyền. Trên thực tế, Việt Nam hiện nay không có
cả dân quyền lẫn nhân quyền. Về dân quyền, Việt Nam hoàn tòan lệ thuộc Trung
Cộng, không những lệ thuộc về chính trị, ngoại giao, những quyết định quan
trọng trong lãnh vực này đều phải có chỉ thị của Bắc Kinh, thí dụ điển hình là
trong kỳ họp các nước Đông Nam Á và Thái Bình dương ở Úc năm 1997, thế
giới và nhất là Hoa kỳ sẵn sàng cho Việt Nam vào Tổ chức Thương mại Quốc
tế ; nhưng không có sự đồng ý của Trung Cộng, Việt Nam không dám vào, phải
đợi mãi về sau ; Trung Cộng thuồn tiền giả vào Việt Nam, đây cũng là một
trong những lý do khiến đi đến lạm phát, giá cả tăng ; tuy nhiên Cộng sản
Việt Nam vẫm ngậm tăm như hến, không dám phản đối ; Trung Cộng cho hải
quân bắn vào ngư dân Việt Nam ; trong khi đó thì ở Hà Nội, Lãnh đạo Cộng
Sản Việt Nam và Trung Cộng cụng ly ăn mừng « Tình hữu nghị Việt Trung
muôn đời thắm tươi, môi hở răng lạnh « ; thực tế thì răng Trung Cộng đã
cắn chảy máu môi Việt Nam từ bao giời rồi. Không những Việt Nam không có dân
quyền, không độc lập về chính trị, mà ngay cả về kinh tế và văn hóa : hàng
hóa Trung cộng tràn ngập thị trường Việt Nam, giết chết nền kinh tế non trẻ
Việt Nam ; phim ảnh trung Cộng bày bán khắp phố phường Việt Nam.
Về nhân quyền,
thì Việt Nam hiện nay là một trong những nước vi phạm nhân quyền nhất thế giới ;
theo tổ chức Phóng Viên Không Biên giới, vào năm 2007, về tự do báo chí,
một trong những quyền căn bản của nhân quyền, thì trong 167 quốc gia trên thế
giới, Việt Nam xếp hạng thứ 162. Chỉ cần nhìn hình ảnh Cha Nguyễn văn Lý, người
chỉ nói lên tiếng nói của lương tâm, luơng tri, thế mà cũng bị vu khống đủ
điều, bị đưa ra tòa, còn bị bịt miệng. Chỉ cần một hình ảnh này cũng có thể nói
là Việt Nam không có nhân quyền.(1).
Nhưng tại sao tự
do, dân chủ, nhân quyền lại là tất yếu cho sự phát triển kinh tế, xã hội và khả
năng trí tuệ con người.
Tất yếu có nghĩa
là không thể tránh được, là phải như thế. Theo Lời Mở đầu của Bản Tuyên Ngôn
Quốc tế Nhân quyền : « Xét rằng sự xao nhãng, khinh miệt và chà đạp
những quyền tự do căn bản của con người là những hành động man rợ, đi ngược lại
lương tri, lương tâm của nhân loại ; và một thế giới mà trong đó mọi người
đều có quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, không bị đe dọa bởi nghèo khổ ;
thế giới đó phải được coi như ước vọng cao cả của con người . » Như vậy,
một xã hội văn minh, không man dại tất yếu phải là một xã hội tôn trọng nhân
quyền.
Hơn thế nữa, con
người dù là da vàng, da đỏ, da đen hay da trắng, có thể ví như một hạt mầm, nếu
được gieo trên mảnh đất mầu mỡ, tức sống dưới một chế độ dân chủ, chính quyền
do chính họ bầu ra ; và chính phủ này, vì muốn được dân bầu, hay được tái
cử, thì tất nhiên phải lo cho đời sống người dân ; hạt mầm này sẽ nẩy mầm
và sinh hoa kết trái, những khả năng của con người được phát triển.
Trái lại cũng
người dân, tức hạt mầm đó, được gieo trên một mảnh đất khô cằn, tức sống dưới
một chế độ độc tài, chính quyền không do người dân tự do bầu ra, mà là từ « Đảng
cử, dân bầu « , một thứ bầu cử giả dối, do một thiểu số đảng đoàn bầu với
nhau, không lo gì đến quyền lợi của dân, mà chỉ lo đến quyền lợi của thiểu số,
đảng đoàn ; tất nhiên hạt mầm đó sẽ bị thui chột, vì khi bé thì không được
chăm sóc đúng mức, khi lớn lên thì không đuợc đi học, hay học thì chương trình
giáo dục hư hỏng, chỉ nhằm tuyên truyền, nhồi nhét những khẩu hiệu vô nghĩa,
rổng tuếch của đảng ; hỏi như vậy thì làm sao mà con người có thể phát
triển. Hiện nay ở Việt Nam có cả chục ngàn, trăm ngàn trẻ em phải bán thân nuôi
miệng ở Căm Bốt, hay bỏ học vì học phí cao, hoặc phải đi bán vé số, đánh giày
để nuôi thân ; trong đó có biết bao hạt mầm bị thui chột.
Tự do, dân chủ,
nhân quyền là mảnh đất mầu mỡ, quan trọng và tất yếu cho con người nẩy mầm, cho
kinh tế, xã hội phát triển là vậy.
Sản luợng tính theo đầu người hàng năm
của Việt Nam hiện nay là 790$, để theo kịp Thái Lan với sản luợng 3 500$,
Việt Nam phải mất 33 năm ; theo kịp Nam Hàn và Đài loan với sản lượng trên
dưới 20 000$ ; Việt Nam phải mất 150 năm. Đã quá trể. Lỗi chính là
chế độ độc tài toàn diện cộng sản, kìm hãm mọi sức bật, mọi khả năng trí tuệ
của dân tộc Việt. Con đường duy nhất, tất yếu để theo kịp các nước chung quanh
và thế giới là con đuờng dân chủ hóa chế độ.
Paris ngày
10/04/2008
Chu chi Nam
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment