Một người Tàu làm Phó Chủ tịch Quốc hội VN
Vừa qua, nhân lục lọi tìm
tin tức trên các trang Web ở trong nước, luôn cả trang Web của Nguyễn Tấn Dũng
và Nguyễn Bá Thanh, chúng tôi tình cờ bắt gặp tin người Phó Chủ tịch Quốc Hội
CS Hà Nội hiện nay tên UÔNG CHU LƯU, vốn là một người Tàu chánh hiệu con nai
100% do Thiên triều phái tới.
Chúng tôi còn nhớ, sau khi
Hoa Kỳ bãi bỏ lệnh Cấm Vận chế độ CS Hà Nội ít lâu (năm 1995), CS Hà Nội có cử
một phái đoàn cấp “Thứ Trưởng” sang Hoa Kỳ để đàm phán những vấn đề có liên
quan giữa 2 nước, do Thứ trưởng UÔNG CHU LƯU cầm đầu sẽ gặp người đồng nhiệm là
Thứ trưởng Bộ Tư pháp Hoa Kỳ tại thủ đô Washington.
Attorney General Mr. John Ashcroft, Minister of Justice Mr. Uong
Chu Luu
Trong khi 2 phái đoàn đối
diện đàm phán, cả phiá VN và Hoa Kỳ đều có mang theo thông dịch viên riêng. Và
trong khi đàm phán, mỗi bên cứ xử dụng tiếng mẹ đẻ của mình (tiếng Anh hay
tiếng Việt), để cho các thông dịch viên 2 bên dịch lại. Điều nầy có nghĩa là,
phía Mỹ nói tiếng Anh; còn phía CS Hà Nội thì cứ nói tiếng Việt. Đây cũng là
nguyên tắc chung trong các cuộc đàm phán quốc tế.
Thế nhưng, khi gặp Thứ
truởng Bộ TP Hoa Kỳ, ông Uông Chu Lưu không dùng tiếng Việt, mà nói bằng tiếng
Anh. Có điều “ngài” Uông Chu Lưu nói tiếng Anh ẹ quá, nói sai cả chánh tả, làm
phía Hoa Kỳ không hiểu ông ta muốn nói cái gì, cứ luôn miệng hỏi “what”…
“what”… lia lịa !...
Thấy vậy, người nữ thông
dịch viên phía Mỹ liền nhìn thẳng vào ngài Uông Chu Lưu nói bằng tiếng Việt :
“Xin Ông vui lòng nói tiếng Việt để cho thông dịch viên của ông dịch lại. Ông
nói tiếng Anh khiến ông Thứ trưởng của tôi không hiểu chi cả”.
Ngài Uông Chu Lưu nhìn nữ
thông dịch viên phía Mỹ với bộ mặt ngơ ngác như không hiểu cô nói gì ?Và rồi
ông ta quay sang người thông dịch viên của mình, bất ngờ xổ ra một tràng bằng
tiếng… Tàu !
Té ra Uông Chu Lưu là
một người Tàu chánh cống không biết nói tiếng Việt !
Trên đây là câu chuyện có
thật 100% mà báo chí tiếng Việt ngữ vùng Thủ Đô Washington hồi đó đã tường
thuật lại.
Sau đó ít lâu, chúng tôi lại
thấy Uông Chu Lưu trở thành “Phó Chủ Tịch” Quốc Hội của chế độ CS Hà Nội cho
tới bây giờ. Xem đó đủ thấy, một anh Tàu chánh cống không nói được tiếng Việt
lại được cử làm “Thứ trưởng” Bộ Tư Pháp, rồi Phó Chủ tịch Quốc Hội (Lập Pháp), như
vậy rõ ràng Hiến pháp và Luật pháp của CS Hà Nội hiện nay là “bản sao” của Tàu
khựa.
Xin lưu ý : dưới chế độ CS
Hà Nội, các chức “phó” mới là quan trọng hơn chức “Chủ tịch” hay chức “Trưởng”
các ngành, vì phụ trách vai trò “chủ đạo về chánh trị” như các “Chính Uỷ”.
Với trường hợp “UÔNG CHU
LƯU”, chúng ta hiểu ngay, tập đoàn lãnh đạo CS Hà Nội đã bị tên Uông Chu Lưu
--đại diện của Thiên triều-- phối hợp với tên Đại sứ của Tàu khựa ở Hà Nội, nắm
đầu bọn chóp bu CS Hà Nội trong lòng bàn tay.
Chả trách, trước tình hình
đất nước lâm nguy như hiện nay, tập đoàn CS Hà Nội cứ chạy loanh quanh như gà
mắc đẻ: về mặt chánh quyền thì Thủ tướng Ba Dũng nói “chống Tàu”; nhưng bọn
Công an VC do Tàu nắm đầu, thì cứ bắt nhốt tất cả những ai dám… chống Tàu ! Còn
tên đầu sỏ Trọng Lú thì cứ ngậm miệng húp xì dầu… cúi đầu vâng lệnh Thiên
triều… Tàu khựa muôn năm...
Bảo
vệ các giá trị của nền cộng hòa
Phan Thành Đạt
Les intellectuels et
les politiciens réformateurs ont établi la démocratie mais c’est le peuple qui
a fait la République
(Các trí thức và các
nhà chính trị ủng hộ cải cách đã có công thiết lập chế độ dân chủ, nhưng chính
nhân dân mới là người tạo ra nền cộng hòa)
Người dân Pháp trong
tuần vừa qua đã bị sốc vì hai vụ khủng bố tại Paris, nhiều người hoang mang lo
lắng và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, họ đã có những hoạt động
thiết thực để thể hiến chính kiến của mình. Chưa bao giờ tinh thần đoàn kết và
quyết tâm bảo vệ nền dân chủ lại mạnh mẽ như lúc này ở Pháp. 3,7 triệu người đã
xuống đường để ủng hộ tự do ngôn luận. Họ bày tỏ tình cảm đối với các nhà báo
của Charlie Hebdo và với các nạn nhân Do Thái. Các cuộc tuần hành diễn ra ở
khắc các thành phố ở Pháp, người dân ở nhiều nước trên thế giới cũng xuống
đường ủng hộ người dân Pháp. Nhiều người giơ cao biểu ngữ tôi là Charlie, chúng ta cùng bảo vệ các
giá trị của nền cộng hòa, Tự do ngôn luận…
50 nguyên thủ quốc gia
đã có mặt tại Paris vào chủ nhật ngày 11 tháng 01 để tuần hành thể hiện quyết
tâm chống lại chủ nghĩa khủng bố và bảo vệ các giá trị tự do. Không có nghi lễ
đón tiếp các nhà lãnh đạo như thường thấy tại điện Elysée, không có cảnh tượng
những đoàn xe hộ tống như trong các hội nghị quốc tế, vì chuyến viếng thăm của
họ hoàn toàn bất ngờ và không được chuẩn bị từ trước. Các nhà lãnh đạo đứng xếp
hàng để lên xe bus đi từ điện Elysée đến quảng trường cộng hòa. Thủ tướng
Israel Netanyahu đã nhỡ bus và phải đợi chuyến sau. 50 nhà lãnh đạo đợi xe bus
giống như những học sinh đợi xe để đến trường, là hình ảnh hiếm thấy. Tổng
thống François Hollande đã phát biểu: “Paris
hôm nay trở thành thủ đô của thế giới“. Tổ chức Phóng viên không
biên giới và một số nhà báo độc lập đã lên tiếng chỉ trích sự có mặt của nhiều
nhà lãnh đạo đến từ các nước mà ở đó tự do ngôn luận không được tôn trọng.
3,7 triệu người Pháp
xuống đường tuần hành là sự kiện hiếm thấy kể từ ngày giải phóng, thời kì chiến
tranh thế giới thứ 2. Khi đó, hàng triệu người Pháp đã xuống đường đón chào
quân đồng minh, họ mang theo rượu vang, phô mai và hoa để tặng những người lính
đến giải phóng châu Âu. Một số lính Mỹ nhận những chai rượu vang và họ uống như
uống coca cola.
Trong đoàn người diễu
hành ngày chủ nhật, có nhiều gương mặt quen thuộc trong giới chính khách Pháp,
Martine Aubry thị trưởng Lille, Eric Woerth cựu bộ trưởng ngân sách, Valérie
Pécresse cựu bộ trưởng giáo dục và nghiên cứu, cùng với tất cả các cựu thủ
tướng dưới thời François Mitterand, Jacques Chirac và Nicolas Sarkozy. Không
phân biệt đảng phái chính trị, không cần lời kêu gọi, họ đã xuống đường để bảo
vệ tự do ngôn luận, một giá trị cơ bản của nền cộng hòa Pháp. Cựu tổng thống
Jacques Chirac vì lí do sức khỏe đã không tham gia tuần hành nhưng ông đã phát
biểu: “Nền cộng hòa là đúng
đắn nhưng không được khoan nhượng với những kẻ khủng bố làm bẩn những giá trị
của nó và kích động những người Pháp chống lại lẫn nhau“. Cựu bộ
trưởng tư pháp Robert Badinter khẳng định với báo chí “cần phải khẳng định mạnh mẽ các giá trị
của nền cộng hòa“. Chính phủ của thủ tướng Manuel Valls đã họp với
các đại diện của ngành giáo dục để bàn về giảng dạy các giá trị của nền cộng
hòa cho học sinh. Theo các chính khách Pháp, sẽ không thể chấp nhận khi có
những thiếu niên coi việc tàn sát người Do thái là chiến thắng, hay việc một số
học sinh tại Saint-Denis sur Seine đã từ chối tưởng niệm các nạn nhân trong các
vụ khủng bố ở Paris.
Các nguyên tắc của nền
cộng hòa cần được người Pháp tôn trọng (I) vì đó là một bản khế ước xã hội để
đảm bảo sự tồn tại của chế độ dân chủ. Người Pháp được hưởng các quyền lợi của
nền cộng hòa nhưng họ phải thực hiện những nghĩa vụ vì quyền và nghĩa vụ luôn
đi kèm với nhau. Trong từng giai đoạn lịch sử và từng hoàn cảnh cụ thể, nước
Pháp luôn có những thuận lợi cũng như khó khăn để bảo vệ các giá trị của nền
cộng hòa (II).
I.
Các nguyên tắc của nền cộng hòa Pháp
Nền cộng hòa là chế độ
chính trị quy định quyền lực không được truyền ngôi từ tay người này sang tay
người khác. Nền cộng hòa đảm bảo một số quy định chung và trở thành những giá
trị chuẩn mực, phổ quát cho các công dân. Chế độ cộng hòa trở thành mô hình
chính trị phổ biến trên thế giới. 131 quốc gia xây dựng nền cộng hòa. Nhưng
không có nghĩa cứ chọn nền cộng hòa là trở thành nước dân chủ. Nước Pháp theo
chế độ cộng hòa và là nước dân chủ. Khẩu hiệu Tự do, Bình đẳng, Bác ái trở
thành các điều kiện cơ bản của nền cộng hòa (A). Các giá trị như thống nhất,
dân chủ, thế tục đảm bảo cơ chế vận hành của thể chế chính trị ở Pháp (B).
A.
Đề cao khẩu hiệu Tự do, Bình đẳng, Bác ái
Khẩu hiệu này đã xuất
hiện dưới thời nền cộng hòa đệ nhất năm 1792, sau cách mạng Pháp 1789. Các giá
trị tiến bộ này đã trở thành nền tảng của chế độ cộng hòa. Tuyên ngôn nhân
quyền và dân quyền năm 1789, lời tựa của Hiến pháp 1946 và Hiến pháp 1958 đề
nhằm bảo vệ ba nguyên tắc này. Các giá trị này đã trở thành biểu tượng của nước
Pháp, từ các cơ quan công quyền như tòa thị chính, Quốc hội, Thượng viện đến
các trường học đều có khẩu hiệu này…
Tự do là có thể làm
tất cả những gì không hại đến người khác. Tự do là quyền tự nhiên của mỗi
người, quyền này cũng có giới hạn là làm sao quyền tự do của mình không làm hại
đến quyền tự do của người khác. Nghĩa là mình có tự do nhưng cũng phải bảo đảm
cho người khác có tự do. Giới hạn ấy chỉ có thể quy định bằng luật pháp (Điều
4, Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền năm 1789). Condorcet cho rằng quyền tự do
của của mỗi người sẽ dừng lại khi chạm đến quyền tự do của người khác. Nghĩa là
tự do cũng cần tôn trọng những điều kiện do luật pháp đặt ra. Tự do là quyền
được làm những gì luật pháp cho phép. Tuy nhiên luật pháp phải có cơ sở nhằm
đảo bảo tốt hơn các quyền và lợi ích của công dân, luật pháp không phải là sự
áp đặt ý muốn của nhà cầm quyền nhằm duy trì quyền lực lâu dài của họ. Luật
pháp phải dựa theo ý muốn của đa số nhân dân. Đây chính là tự do đích thực
trong Nhà nước có kỉ cương. Nếu tự do không có giới hạn sẽ là tự do trong môi
trường tự nhiên hay trong một quốc gia vô chính phủ, ở đó sức mạnh bạo lực và tính
hoang dã thay thế cho luật pháp.
Các quyền cơ bản của
con người được nền cộng hòa đảm bảo như tự do đi lại, tự do tôn giáo và tín
ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do lập hội, tự do bầu cử và thành lập các đảng phái
chính trị theo quy định của pháp luật. Nếu ngăn cấm các quyền này là trái với
quy luật tự nhiên hoặc Nhà nước đó không phải là thể chế dân chủ.
Bình đẳng là nguyên
tắc được đề cao và phổ biến nhất trong xã hội Pháp. Tuyên ngôn nhân quyền và
dân quyền năm 1789, lời tựa của Hiến pháp 1946 và Hiến pháp năm 1958 nhiều lần
khẳng định giá trị bình đẳng. Trước cách mạng 1789, xã hội Pháp chia ra thành
ba giai tầng khác nhau : Quý tộc, tăng lữ và tầng lớp bình dân. Sau cách
mạng, các đặc quyền của hai giai tầng là quý tộc và tăng lữ bị bãi bỏ, mọi
người trong xã hội đều có quyền và trách nhiệm như nhau vì không còn hai tầng
lớp ăn trên ngồi trốc nữa. Bình đẳng trở thành giá trị tiêu biểu nhất của nền
cộng hòa. Điều này tạo ra điểm khác biệt giữa nền dân chủ Mỹ luôn đề cao tự do
và nền dân chủ Pháp đề cao bình đẳng. Con người sinh ra luôn tự do và bình đẳng
trước pháp luật (điều 1, Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền năm 1789), công dân
đều bình đẳng về cơ hội, mỗi người đều có quyền có vị trí và được tiếp cận với
các chức vụ cũng như công việc trong các cơ quan nhà nước. Sự phân biệt chỉ có
thể dựa theo đức hạnh và tài năng của mỗi người (điều 6, Tuyên ngôn nhân quyền
và dân quyền năm 1789). Luật pháp đảm bảo phụ nữ có quyền bình đẳng như nam
giới trong tất cả mọi lĩnh vực. Nhà nước đảm bảo quyền bình đẳng cho trẻ em và
người lớn trong các điều kiện được hưởng chế độ giáo dục và các thành quả về
văn hóa (lời tựa của Hiến pháp năm 1946). Nhà nước đảm bảo cho mỗi công dân đều
bình đẳng trước pháp luật, không phân biệt nguồn gốc, dân tộc hay tôn giáo
(điều 1, Hiến pháp năm 1958). Bình đẳng tạo sự công bằng và cơ hội cho mọi
người trong xã hội. Nếu mỗi người cố gắng và có năng lực trong một lĩnh
vực riêng biệt sẽ có may mắn thành công nhờ sự giúp đỡ của Nhà nước, bình đẳng
sẽ hạn chế bất công và góp phần cho xã hội tốt đẹp hơn.
Bác ái thể hiện sự
chia sẻ và giúp đỡ của Nhà nước đối với công dân trong các vấn đề an sinh xã
hội. Nhà nước bảo đảm cho trẻ em, phụ nữ, người già được hưởng bảo hiểm xã hội,
được chăm sóc y tế khi đau ốm. Những người tàn tật được chăm sóc sức khỏe và
được trợ cấp suốt đời. Bác ái thể hiện tính nhân đạo cũng như tinh thần đoàn
kết của người dân theo nguyên tắc “Mình vì mọi người và mọi người vì mình” vì
những chi phí của Nhà nước cho an sinh xã hội đều xuất phát từ các khoản đóng
thuế của công dân.
Các công dân có quyền
tham gia các tổ chức công đoàn, các hoạt động xã hội, có quyền lao động và bảo
vệ lợi ích của mình nhờ các tổ chức công đoàn tự do và các tổ chức xã hội dân
sự. Bác ái thể hiện tinh thần đoàn kết của công dân trong các hoạt động chính
trị xã hội vì hạnh phúc của mình và mọi người.
Tự do, Bình đẳng, Bác
ái trở thành ba nguyên tắc cơ bản của nền cộng hòa. Ba yếu tố này được bổ sung
thêm nhờ một số các quy định khác
B.
Xây dựng nền cộng hòa thống nhất, dân chủ và thế tục
Điều 1, Hiến pháp năm
1958 ghi nhận nước Pháp là một nước cộng hòa thống nhất và không thể phân chia.
Nước Pháp theo nguyên tắc thế tục, tôn trọng các giá trị dân chủ và xã hội.
Theo nguyên tắc không thể phân chia, nước Pháp không phải là Nhà nước liên
bang, quyền lực tập trung ở các cơ quan trung ương, các vùng miền chỉ có quyền
lực giới hạn. Luật pháp được thực thi trên toàn bộ lãnh thổ Pháp tại chính quốc
và các vùng hải ngoại. Dân tộc và quốc gia là một thể thống nhất, chỉ có dân
tộc Pháp, không có các dân tộc khác, các quan điểm li khai và cực đoan đều trái
với nguyên tắc không thể phân chia do Hiến pháp quy định. Hội đồng Hiến pháp đã
bác bỏ quan điểm gọi người dân xứ Corse là dân tộc Corse, chỉ có duy nhất dân
tộc Pháp, không có dân tộc Basque hay Breton nhưng có văn hóa Basque và Breton.
Nguyên tắc này bảo vệ tốt hơn các giá trị của nền cộng hòa.
Dân chủ là Nhà nước
của dân do dân và vì dân theo định nghĩa về dân chủ của Abraham Lincoln trong
bài diễn văn Gettysburg năm 1863. Quan điểm này được khẳng định lại trong điều
2, Hiến pháp Pháp năm 1958. Trong chế độ dân chủ, quyền lực chỉ có thể đạt được
nhờ bầu cử tự do minh bạch, kết quả bỏ phiếu chỉ có giá trị nếu được đa số nhân
dân chấp nhận. Các cơ chế đảm bảo dân chủ ở Pháp luôn được tôn trọng và được
Hội đồng Hiến pháp giám sát chặt chẽ trong mỗi dịp bầu cử. Cơ chế bầu cử tự do
chỉ có được khi mỗi cử tri có quyền chọn lựa ứng cử viên theo ý mình, các đảng
phái được cử người tranh cử, báo chí được phép tường thuật trực tiếp về quy
trình bầu cử. Ngoài ra, công dân còn có quyền bày tỏ quan điểm chính trị thông
qua hình thức trưng cầu dân ý. Tôn trọng quyền bầu cử sẽ đảm bảo chủ quyền của
nhân dân. Báo chí cùng các phương tiện thông tin khác không chịu sự độc quyền
của Nhà nước sẽ là cơ hội cho công dân được tiếp cận nhiều nguồn thông tin khác
nhau, giúp cho trình độ nhận thức của họ cao hơn, vì người dân không bị nhồi
nhét thông tin theo định hướng của nhà cầm quyền. Điều kiện này rất quan trọng
ở các nước theo chế độ dân chủ. Tất cả những yêu cầu khắt khe về dân chủ đều
được thực hiện khá tốt ở Pháp.
Các nguyên tắc dân chủ
của Pháp giống với các đặc điểm dân chủ trong chế độ quân chủ ở Anh, Đan Mạch,
Thụy Điển hay Tây Ban Nha. Các quốc gia này không theo chế độ cộng hòa, nhưng
thể chế chính trị lại vận hành theo phương thức dân chủ, về một mức độ nào đó,
có thể khẳng định những nước này có chế độ chính trị hoạt động tốt hơn so với
chế độ cộng hòa ở Pháp. Như vậy, nền cộng hòa không nhất thiết gắn liền với dân
chủ vì thực tế nhiều quốc gia có tên cộng hòa nhưng lại theo chế độ độc tài
toàn trị, ví dụ Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên, Cộng hòa nhân dân Trung
Hoa, Cộng hòa Cuba, Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Cộng hòa hồi giáo Iran…
Thế tục là nguyên tắc
riêng của nền cộng hòa ở Pháp, các nước khác không quy định điều này, có duy
nhất trường hợp của Thổ Nhĩ Kì học theo nguyên tắc thế tục của Pháp. Điều này
công nhận chính trị và tôn giáo luôn tách rời nhau. Nhà nước không can thiệp
vào các vấn đề tôn giáo nhưng tôn trọng tất cả các tôn giáo và tạo điều kiện cho
các tín đồ được thực hành tôn giáo của mình vì Nhà nước đảm bảo tự do tôn giáo
tín ngưỡng, không coi trọng tôn giáo này hơn tôn giáo khác. Về phía các chức
sắc tôn giáo, họ có quyền bày tỏ ý kiến của mình đến các chính sách của Nhà
nước nhưng không được phép tạo ảnh hưởng đến chính trị. Luật tách rời vị trí
của tôn giáo và chính trị đã được ban hành từ 1905 đến nay vẫn có hiệu lực.
Theo nguyên tắc thế tục, Nghị viện Pháp đã ban hành một số đạo luật cấm các
biểu hiện tôn giáo thái quá tại các cơ quan công sở và nơi công cộng. Ví dụ
luật năm 2004 cấm học sinh không được mặc trang phục hay mang theo biểu tượng
có tính tôn giáo đến trường phổ thông công lập, vì trường học là cơ sở giáo
dục, không phải là nơi thực hành tôn giáo. Luật năm 2010 cấm phụ nữ hồi giáo
không được phép đeo mạng che kín mặt ở những nơi công cộng, (la burqa và la
niqad, là trang phục của một số phụ nữ hồi giáo, khi mặc la burqa, người phụ nữ
che kín toàn thân, hai con mắt cũng bị che bằng một tấm lưới, nhưng vẫn nhìn
được, còn khi mặc la niqad, người phụ nữ cũng che kín toàn thân, chỉ để hở hai
con mắt. Trước đây lực lượng hồi giáo Taliban ban hành luật bắt buộc phụ nữ ở
Afganistan phải mặc trang phục này).
Chế độ cộng hòa góp
phần làm cho xã hội Pháp công bằng và dân chủ. Thực hiện tốt các nguyên tắc của
nền cộng hòa thể hiện sự hòa nhập của công dân vào các hoạt động xã hội, nhất
là đối với các công dân nhập cư. Tuy nhiên, điều này không hề đơn giản, đặc
biệt là với cộng đồng hồi giáo đến từ các nước Ả Rập do các điều kiện về tôn
giáo và văn hóa khác biệt quá lớn khiến sự hòa nhập khó hơn. Dù hòa nhập nhưng
nhiều cộng đồng khác nhau vẫn luôn mong muốn giữ gìn bản sắc và ngôn ngữ riêng
của mình, điều này không dễ nhất là đối với thế hệ thứ hai và thứ ba sinh ra
tại Pháp, sống xa quê hương của ông bà cha mẹ, đối với họ, các giá trị của nền
cộng hòa vừa là điều kiện thuận lợi vừa là thách thức trong quá trình hội nhập.
Giữ gìn bản sắc văn hóa và ngôn ngữ riêng của mình luôn là khó khăn lớn nhất.
II.
Những thuận lợi và khó khăn để củng cố và bảo vệ nền cộng hòa ở Pháp
Các chính khách Pháp,
các nhà văn hóa hay các nhà luật học từ lâu đã rất chú ý đến việc giảng dạy các
giá trị của nền cộng hòa. Họ coi đó là những thành tựu lớn về dân chủ, tự do.
Những thành quả này có được sau một quá trình đấu tranh lâu dài, phải trả giá
bằng máu và nước mắt. Họ trân trọng các biểu tượng của nền cộng hòa (A) và mong
muốn duy trì lâu bền các giá trị đó (B).
A.
Các biểu tượng của nền cộng hòa
Từ hơn 2000 năm nay,
nước Pháp luôn là quốc gia của những người nhập cư, các nhóm người Germain,
Celte, Romain, Viking, Tsigane, Do Thái… đã đến xứ Gaule sinh sống. Người
Gaulois đã học được nhiều điều từ họ. Trong suốt thời kì Trung cổ, châu Âu là
một quốc gia bao gồm nhiều tỉnh dưới quyền kiểm soát của giáo hội La Mã. Châu Âu
gần như không có biên giới, các nhóm người di chuyển khắp nơi để sinh sống.
Trong thế kỉ XX, nước Pháp đã đón nhận nhiều cộng đồng người đến đây lập
nghiệp. Để tất cả các cộng đồng này thống nhất, đoàn kết nhằm tạo nên sức mạnh
cho nước Pháp, cần có những biểu tượng chung để kết nối họ với nhau, các biểu
tượng của nền cộng hòa trở thành phương tiện cần thiết để người dân Pháp gắn bó
với nhau, đó chính là bản khế ước xã hội nhằm duy trì một nước Pháp ổn định và
phát triển. Nhà nước tạo mọi điều kiện để con người phát huy tài năng, tham gia
đóng góp nhiều hơn cho xã hội, đổi lại, mỗi công dân cần biết tôn trọng các
nguyên tắc của nền cộng hòa thông các các biểu tượng:
Các biểu tượng của nền
cộng hòa Pháp
Lá cờ ba màu và quốc
ca Pháp: Lá cờ ba màu trắng xanh đỏ xuất hiện lần đầu tiên sau cách mạng Pháp
1789. Màu trắng tượng trưng cho chế độ quân chủ, màu xanh và đỏ là màu trên tấm
gia huy, biểu tượng của Paris. Năm 1792, những người đại diện chính quyền Paris
đã trao phù hiệu cờ ba màu cho nhà vua. Ông đã chấp nhận và cài lên mũ. Trước
cách mạng 1789, nước Pháp chỉ có lá cờ trắng có hình những bông huệ vàng biểu
tượng cho chế độ quân chủ.
Quốc ca Pháp do Rouget
de Lisle, một sĩ quan trong quân đội sông Rhin sáng tác ở Strasbourg. Năm 1792
khi Pháp tuyên chiến với Áo, những người lính ở Marseille đã lên đường đến giải
cứu Paris. Họ hát bài của Rouget de Lisle để cổ động tinh thần chiến đấu cho
nhau, từ đó bài hát có tên hành khúc của người Marseille, la Marseillaise. Năm 1795,
bài hát chính thức trở thành quốc ca Pháp. Dưới thời đế chế thứ nhất 1804-1815,
bài hát Tiếng ca lên
đường, le chant du départ trở thành quốc ca của đế chế
Napoléon. Từ thời nền cộng hòa thứ 3, năm 1870, bài hát la Marseillaise lại
được chọn là quốc ca cho đến hôm nay. Dưới thời thống chế Pétain (1940-1944),
nước Pháp hợp tác với Đức quốc xã, bài hát phổ biến khi đó là bàiMaréchal, nous voilà (Thưa thống chế, có
chúng tôi), thay thế cho la
Marseillaise. Từ lâu, quốc ca Pháp và lá cờ ba màu đã trở thành hai
biểu tượng quan trọng của nền cộng hòa.
Tượng Marianne
(Marie-Anne), là bức tượng người phụ nữ đầu đội mũ đỏ có từ năm 1792. Ở mỗi tòa
thị chính đều có tượng bán thân Marianne, có nơi, Marianne đội trên đầu cành
nguyệt quế. Marianne là người phụ nữ đại diện cho tầng lớp bình dân sau cách
mạng 1789. Vào thời kì đó, nhiều phụ nữ có tên là Marianne, có người đã nhận
mình là hình tượng Marianne. Marianne cũng là biểu tượng của tính phồn thực. Có
người cho rằng Marianne chính là chân dung của một người phụ nữ Paris làm nghề
thợ giặt… Sau năm 1945, chân dung Marianne được lấy hình mẫu từ các diễn viên
điện ảnh nổi tiếng như Brigitte Bardot, Catherine Deneuve hay Sophie Marceau…
Hình tượng con gà
trống cũng trở thành biểu tượng của nước Pháp, vì những đồng tiền cổ thời xưa
có in hình con gà trống. Gallus trong tiếng latinh có nghĩa là gà trống và
Gaulois. Ngày phá ngục Bastille 14 tháng 07 cũng trở thành ngày biểu trưng cho
tự do và là ngày có nhiều ý nghĩa đối với người Pháp. Các giá trị cũng như
những biểu tượng của nền cộng hòa được nhiều người nhắc đến mỗi khi nước Pháp
phải trải qua thời kì khó khăn, đặc biệt là giai đoạn hiện nay do khủng hoảng
kinh tế và bất ổn xã hội, nhất là hai vụ khủng bố mới đây. Bảo vệ các giá trị
của nền cộng hòa, cũng chính là bảo vệ các quyền cơ bản của con người như tự do
bầu cử, ứng cử, tự do hội họp và thành lập các đảng phái chính trị…
Trong các
giá trị cơ bản của nền cộng hòa, tự do ngôn luận được nhắc đến nhiều nhất vì
đây là quyền quan trọng bậc nhất trong chế độ dân chủ, ở đó con người được nói
ra những gì mình nghĩ vì tự
do ngôn luận là tối thượng, hay chẳng là gì cả (Luc Ferry).
Bảo vệ các quyền tự do
gắn với việc duy trì lâu dài nền cộng hòa, tuy nhiên điều này không hề đơn
giản.
B.
Những trở ngại để thiết lập và duy trì lâu dài nền cộng hòa
Các nền dân chủ lớn
trên thế giới như Anh và Mỹ được xây dựng dựa trên sự thỏa thuận hay chuyển
giao quyền lực theo cách ôn hòa. Chế độ quân chủ chuyên chế ở Anh đã chuyển
thành chế độ nghị viện theo cách này. Hoàng gia Anh chỉ giữ lại các quyền lực
mang tính tượng trưng. Chế độ tổng thống ở Mỹ lại tuân theo các quy định nghiêm
ngặt của Hiến pháp 1787. Các xung đột quyền lực được giải quyết theo tinh thần
của Hiến pháp. Bối cảnh chính trị ở Pháp khác biệt với Anh và Mỹ, kể từ các
mạng 1789, nền chính trị Pháp luôn có các biến cố. Pháp đã trải qua 5 nền cộng
hòa: Nền cộng hòa thứ nhất (1792-1804) diễn ra trong bạo lực, không khí khủng
bố và sợ hãi bao trùm khắp nơi, nhiều người tài năng đã bị đưa lên máy chém.
Một trong những người sáng lập nền cộng hòa đầu tiên cho nước Pháp là
Saint-Just đã tuyên bố
: “Không
thể đem tự do cho những tên là kẻ thủ của tự do“. Nền cộng hòa đầu
tiên kết thúc khi Napoléon Bonaparte trở thành hoàng đế và thiết lập đế chế năm
1804. Nền cộng hòa thứ 2 tồn tại từ 1848 đến 1852, chấm dứt bằng một cú đảo
chính của Napoléon III. Nền cộng hòa thứ ba được xây dụng từ năm 1875 đến 1940
sau chiến thắng khó khăn của những người cộng hòa trước phe bảo hoàng và phe
theo quan điểm chính trị của Napoléon. Nghị viện lấn át quyền lực của cơ quan
hành pháp, cứ 10 tháng, Nghị viện lại bỏ phiếu bất tín nhiệm để loại bỏ chính
phủ mới. Nền cộng hòa thứ 3 kết thúc khi các nghị sĩ trao quyền lãnh đạo tuyệt
đối cho thống chế Pétain bằng luật hiến pháp năm 1940.
Nền cộng hòa thứ 4 kéo
dài từ 1945 đến 1958, do mất cân bằng quyền lực, chính phủ thường xuyên bị giải
tán dưới sức ép của Nghị viện. Nước Pháp, trong giai đoạn này, có nhiều bất ổn
chính trị. Nền cộng hòa thứ 5 được xây dựng từ 1958 đến nay có phần ổn định
hơn, quyền lực của các cơ quan được bố trí hợp lí theo Hiến pháp 1958, tuy
nhiên có ý kiến cho rằng cần thiết lập nền cộng hòa thứ 6 để đổi mới chính trị
đem lại sức mạnh mới cho nước Pháp.
Các đặc điểm cơ bản
của chế độ cộng hòa ở Pháp chỉ có thể được duy trì trong một cơ chế chính trị
ổn định. Điều này lại phụ thuộc rất nhiều vào các điều kiện kinh tế xã hội.
Hiện nay nước Pháp đang trải qua giai đoạn rất khó khăn. Nếu thời kì này tiếp
tục kéo dài, trong khi các nhà lãnh đạo không có những giải pháp thích hợp,
những tác động về kinh tế xã hội sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến chính trị, vì vậy,
không có gì đảm bảo là những biến động chính trị sẽ không thể xảy ra trong
tương lai. Ví dụ như đảng mặt trận dân tộc của Marine Le Pen có thể cầm quyền
trong thời gian tới, khi đó các giá trị của nền cộng hòa sẽ buộc phải xem xét
lại đối với mỗi cộng đồng người trong xã hội Pháp.
Một thách thức khác là
quá trình hội nhập của một số người trong xã hội Pháp về cơ bản không đạt được
do những khác biệt quá lớn về văn hóa và tôn giáo cộng thêm rào cản về ngôn
ngữ. Hơn nữa, nền cộng hòa vẫn chưa đảm bảo tốt nguyên tắc bình đẳng giữa các
nhóm người khác nhau trong xã hội. Tự do, Bình đẳng, Bác ái là những giá trị
rất hay, nhưng trong thực tế, không phải lúc nào cũng thực hiện được.
Paris, ngày 16 tháng
01 năm 2015
P.T.Đ.
14
hrs ·
Nguyễn Thanh Phượng, Con
gái thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ. Lại thêm 1 khúc ruột
ngàn dặm mới từ giã thiên đường CS..
Đảng CSVN Làm sao bảo vệ nổi Chủ nghĩa Mác Lê đã như cái xác
chết thối rữa?
Đỗ
Đăng Liêu
Các bài liên hệ
Cùng tác giả:
Báo Quân Đội Nhân Dân
mới đây đăng bài viết của Đại Tá, Thạc Sĩ Nguyễn Đức Thắng, với tựa đề: Chủ nghĩa Mác - Lê-nin cần
tiếp tục được bảo vệ và phát triển. Tác giả nhắc lại sự sụp đổ của chủ
nghiã cộng sản tại ngay cái nôi của nó là nước Nga, nhưng lập tức đổ hết lý do
cho "chủ nghĩa đế quốc" và "các thế lực thù địch".
Ông
viết:
"Chủ nghĩa đế quốc và các
thế lực thù địch đã nhân cơ hội đó ra sức tuyên truyền đề cao xã hội tư bản, hô
hào rời bỏ CNXH và đi theo con đường TBCN. Chúng ra sức xuyên tạc, phủ nhận chủ
nghĩa Mác - Lê-nin và CNXH, thậm chí còn định ra cả thời gian sụp đổ chế độ
XHCN ở những nước còn lại, trong đó có Việt Nam. Trong hàng ngũ những người
cộng sản và nhân dân, thực tế có một số người đã nhiễm phải những luận điệu
tuyên truyền hết sức tinh vi, hiểm độc của các thế lực thù địch, từ đó nảy sinh
t¬ư tưởng bi quan, dao động, bàng quan, thậm chí đánh mất niềm tin vào chủ
nghĩa Mác - Lê-nin và CNXH. Trước tình hình đó, những người cộng sản chân chính
cần phải bình tĩnh, tăng cường đoàn kết thống nhất ý chí và hành động để bảo vệ
các giá trị đích thực của chủ nghĩa Mác - Lê-nin và toàn bộ thành quả của cuộc
cách mạng XHCN".
Và tác giả bồi thêm vào
lời khẳng định bất cần lý lẽ đó bằng hàng loạt các khẳng định khác cũng ngang
tàng không kém, chẳng hạn như: "… không thể mượn cớ sự sụp đổ mô
hình CNXH cụ thể ở một quốc gia nào đó để bài bác và phủ định chủ nghĩa Mác -
Lê-nin và CNXH". Cả thế giới cộng sản theo cùng một mô hình nhà nước
Liên Xô và đã sập gần như toàn bộ, chỉ còn 4 nước đang ráo riết chạy theo kinh
tế tư bản (hay kinh tế thị trường mà Mác lên án từ ngày đầu là loại "kinh
tế tư bản bóc lột") để sống còn thì tác giả không hề hay biết?
Còn nhiều khẳng định bất
cần trí óc của cả người đọc lẫn chính người viết, như: "…trong hơn 80
năm qua, đặc biệt những thành tựu to lớn của công cuộc đổi mới đất nước trong
gần 30 năm qua dưới sự lãnh đạo của Đảng ta, càng củng cố vững chắc niềm tin,
niềm tự hào của mỗi đảng viên, cán bộ và nhân dân vào chủ nghĩa Mác - Lê-nin,
vào con đường đi lên CNXH mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã lựa chọn."
Tựu trung, cả bài viết chỉ biết chép lại những câu mang tính kinh điển mà mọi người đã quá ngấy, đã biết quá rõ từ lâu là vô tích sự, và biết là chúng bị tùy nghi bẻ xuôi lẫn bẻ ngược theo nhu cầu của Đảng trong từng giai đoạn. Do đó, chính bài viết đó đã không bảo vệ được chủ nghĩa Mác Lê cho ra hồn chứ chưa nói gì đến động viên người khác làm chuyện đó, và lại càng không có chút hy vọng gì về "phát triển" nó cả.
Tựu trung, cả bài viết chỉ biết chép lại những câu mang tính kinh điển mà mọi người đã quá ngấy, đã biết quá rõ từ lâu là vô tích sự, và biết là chúng bị tùy nghi bẻ xuôi lẫn bẻ ngược theo nhu cầu của Đảng trong từng giai đoạn. Do đó, chính bài viết đó đã không bảo vệ được chủ nghĩa Mác Lê cho ra hồn chứ chưa nói gì đến động viên người khác làm chuyện đó, và lại càng không có chút hy vọng gì về "phát triển" nó cả.
Nhưng có lẽ chẳng ai chê
bai gì khả năng của tác giả Nguyễn Đức Thắng vì ông bị giao một việc quá khó.
Làm sao mà bảo vệ nổi chủ nghĩa Mác Lê trong thực tế ngày nay?!
Làm sao bảo vệ nổi khi
thực tế đã chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Trên tổng số gần 100 quốc gia tự
nhận là theo Chủ Nghiã Xã Hội, khởi đi từ cái nôi là nước Nga, ngày hôm nay chỉ
còn có 5 nước vẫn cố bám víu (hoặc còn giả dạng bám víu) vô vọng vào CNXH là
Trung Cộng, Việt Cộng, Lào Cộng, Cu Ba và Bắc Hàn. Tình trạng 5 quốc gia này,
từ chính trị, đến văn hoá xã hội, nếu không ngày một tồi tệ, lạc hậu thì cũng
cực kỳ bất ổn và khủng hoảng.
Nói chung là trong tình trạng chết dần hoặc có
thể bùng vỡ bất cứ lúc nào. Trong khi đó, tất cả các nước thoát độc tài cộng
sản để chuyển sang thể chế dân chủ đều bừng sống lại về mọi mặt, như những
người bị bóp cổ lâu ngày nay được thở lại dưỡng khí trong lành.
Làm sao bảo vệ nổi khi
nước cộng sản nào càng rời xa mô hình kinh tế XHCN và chạy theo kinh tế tư bản
thì càng rời xa vực thẳm. Chính Trung Cộng đã vất mô hình kinh tế XHCN để chạy
theo "kinh tế thị trường với đặc tính Trung Quốc" từ năm 1976, và
CSVN bắt chước từ năm 1986. Cái mà tác giả gọi là "thành tựu của 30 năm
đổi mới" chính là kết quả của việc ném kinh tế XHCN lại để bỏ chạy đó.
Làm sao bảo vệ nổi khi hiện nay, các lãnh đạo ở tầng cao nhất đều không biết tiến lên CNXH là đi đâu và làm gì. Chính Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã công khai bộc bạch:“Đến hết thế kỷ này (tức 86 năm nữa) không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa". Những chính sách gọi là xây dựng XHCN triệt để tại các nước đàn anh tiên tiến chứ không chỉ riêng tại Việt Nam, đều dẫn đến chết đói, lệ thuộc ngoại bang, tụt hậu, băng hoại xã hội, và sụp đổ hoàn toàn như các nước Đông Âu và Liên Xô.
Làm sao bảo vệ nổi khi hiện nay, các lãnh đạo ở tầng cao nhất đều không biết tiến lên CNXH là đi đâu và làm gì. Chính Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã công khai bộc bạch:“Đến hết thế kỷ này (tức 86 năm nữa) không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa". Những chính sách gọi là xây dựng XHCN triệt để tại các nước đàn anh tiên tiến chứ không chỉ riêng tại Việt Nam, đều dẫn đến chết đói, lệ thuộc ngoại bang, tụt hậu, băng hoại xã hội, và sụp đổ hoàn toàn như các nước Đông Âu và Liên Xô.
Làm sao bảo vệ nổi khi
ĐCSVN, từ lời nói đến việc làm, nhất nhất không còn chút gì là các đặc tính của
xã hội XHCN. Các hứa hẹn nền tảng như "Tài sản và phương tiện sản
xuất là thuộc về toàn dân" hoàn toàn biến mất trong nền kinh tế
tư bản hoang dã hiện nay. Tất cả phục vụ cho nhu cầu vơ vét của tầng lớp
"tư bản đỏ" vừa xuất hiện ở mọi cấp.
Các quan chức với số tài sản lên
đến hàng chục tỉ mỹ kim không còn là chuyện lạ nữa, dù họ trên danh nghĩa đã
"hiến dâng cả đời cho cách mạng" và không làm gì riêng ngoài đồng
lương cán bộ. Cũng vậy, loại hứa hẹn nền tảng như"Giai cấp công nhân,
đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, là lực lượng lãnh
đạo Nhà nước và xã hội" đã nhường chỗ cho một nhà nước tiếp tay
các chủ hãng ngoại quốc trấn áp các cuộc tranh đấu đòi quyền lợi chính đáng của
công nhân; và một nhà nước xua công an cưỡng chế đất đai của nông dân để giao
lại cho giai cấp tư bản đỏ.
Làm sao bảo vệ nổi khi
chế độ XHCN hiện nay còn phong kiến gấp trăm lần chế độ mà nó đả phá và thay
thế. Thật vậy, đất nước Việt Nam ngày nay có "vua tập thể" hay
"tập thể vua", với cả trăm hoàng tộc. Mỗi hoàng tộc có khu vực địa
lý, khu vực kinh tế, khu vực quyền hành riêng và theo thể thức "cha truyền
con nối". Thế hệ thái tử đảng bắt đầu ngồi vào các ghế nắm quyền và nắm
tiền từ độ tuổi 20.
Làm sao bảo vệ nổi khi
mà chính tập thể đảng viên đều đã quá chán ngán cái chủ nghiã mà đa số đã không
hiểu là gì khi gia nhập; đã hy sinh cả tính mạng, cả cuộc đời của mấy thế hệ vì
chủ nghiã đó chỉ để thấy đất nước liên tục nghèo đói, tụt hậu so với láng
giềng; và nhất là đã nhận ra chủ nghĩa này luôn sản sinh ra những kẻ cầm quyền
cực ác, cực gian trá, và cực đạo đức giả suốt từ Lênin, đến Stalin, đến Mao,
đến ông cháu họ Kim bên Triều Tiên, đến Pol Pot xứ Miên, đến tất cả các thế hệ
lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Hệ thống CNXH đã biến tất cả những người dù rất tốt
khi gia nhập trở thành những người càng lên cao càng giả dối, tàn ác, và càng
mất tính người.
Làm sao bảo vệ nổi khi
những quan chức lớn ngã bệnh đều chạy qua các nước tư bản chữa bệnh chứ không
dám chữa tại các nước XHCN. Lý do không chỉ vì các nước đó có nền y khoa hơn xa
các nước XHCN mà còn vì họ thực sự có y đức. Cũng vậy, làm sao bảo vệ nổi khi
chính những người đang viết bài kêu gọi bảo vệ Mác Lê và cả cấp trên của họ đều
đang cố gắng gửi con cái đi nước ngoài để được hấp thụ nền giáo dục đặc sắc của
các nước "tư bản đang giẫy chết" , và còn dặn dò con
ráng tìm cách ở lại để làm đầu cầu chuyển tiền của bố mẹ ra nước ngoài.
Ngày mà
dân tộc ta công khai và hoàn toàn tẩy bỏ được chủ nghĩa Mác Lê ra khỏi mọi mặt
xã hội, chắc chắn sẽ có nhiều người mừng lắm. Trong số đó, thế nào cũng có cả
ông Nguyễn Đức Thắng.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment