Wednesday, August 15, 2012

Việt kiều bị 'làm tiền' tại Nha Trang, Đà Lạt


Việt kiều bị 'làm tiền' tại Nha Trang, Đà Lạt 

Trả 500.000 đồng chỉ được lặn 10 phút trong khi dịch vụ 20-30 phút. Rồi khách thuê trang phục không thể tự mình chụp hình vì những thợ ảnh xung quanh lúc nào cũng giơ máy ra chèo kéo chụp liên tục và cố tình đứng choán chỗ.
Cô gái Tây khóc than mất hộ chiếu bên phố cổ

Nhân dịp hè tôi cùng bạn trai về Việt Nam du lịch và thăm người thân, điểm đến chúng tôi chọn là Nha Trang và Đà Lạt.

Bước đến Nha Trang nắng nóng, vừa nhận phòng khách sạn là chúng tôi háo hức đến quầy tiếp tân để tham khảo các tour du lịch. Ngày đầu tiên chúng tôi chọn tour tham quan ba đảo. Nhân viên hướng dẫn nhiệt tình làm chúng tôi thật hài lòng.
Khi bước chân đến Hòn Mun, chúng tôi đăng ký tour lặn biển khi được nhân viên hướng dẫn giới thiệu. Theo thỏa thuận chúng tôi phải trả 500 nghìn đồng cho mỗi lần lặn 20-30 phút, nhưng cuối cùng chúng tôi chỉ được lặn 10 phút.
Trước đó họ mời chúng tôi đăng ký dịch vụ chụp hình dưới nước, với giá 100 nghìn đồng, họ sẽ gửi đĩa CD đến khách sạn. Cuối cùng chúng tôi mở ra thấy vỏn vẹn 6 tấm ảnh, trong dó 4 tấm bị mờ hoàn toàn.
Tại Hòn Mun, chúng tôi gửi đồ tại tủ đồ thì bị nhân viên thu 20 nghìn đồng, trong khi những người khác không bị thu. Lúc đó hướng dẫn viên của tour hối lên tàu nên tôi không muốn đôi co, cũng đành đưa tiền trả.

Tối về đến khách sạn, chúng tôi ra ngoài tản bộ và thuê một chiếc xích lô đi vòng quanh thành phố. Trước khi lên xe tôi cũng thỏa thuận giá trước, 100.000 đồng cho một giờ đồng hồ.
Xích lô đưa chúng tôi đi khoảng 15 phút vòng quanh thành phố, bác lái xe luôn miệng giới thiệu nhà hàng, siêu thị, chợ đêm và gợi ý chờ chúng tôi vào tham quan.
Tôi từ chối, nói chỉ muốn đi vòng quanh xem thành phố về đêm. Vậy là từ đó về sau chiếc xích lô đi chậm lại một cách khó hiểu. Chưa hết một tiếng nhưng tôi yêu cầu dừng lại để đi bộ và cũng đưa bác 100 nghìn dù chúng tôi chỉ mới đi được 40 phút. Lúc đó, chúng tôi nhận được cái nhìn hết sức thiếu thiện cảm của bác.

Ngày thứ hai chúng tôi thuê taxi đi thăm Viện Hải dương dọc và tháp Chàm. Chiếc taxi dừng ở địa điểm thứ nhất cho chúng tôi tham quan, anh lái taxi không muốn lấy tiền ngay mà ngỏ ý sẽ chờ để đưa chúng tôi đến điểm thứ 2.
Sau khi ra khỏi Viện Hải dương học, chúng tôi tìm chiếc taxi đó nhưng không thấy. Một nhóm taxi lạ đứng trước cổng mời chúng tôi đi, nhưng tôi nói tôi muốn chờ anh taxi kia quay lại vì tôi chưa trả tiền cho anh ấy.
Trong suốt 15 phút sau đó một người trong nhóm taxi lạ liên tục chào mời, thấy tôi quyết định ngồi chờ thì anh ta rút điện thoại ra gọi cho ai đó, sau đó đưa cho tôi nói là anh ta mới gọi cho anh lái xe taxi mà tôi vừa đi.
Tôi nghe điện thoại, cẩn trọng hỏi số tiền mà tôi thiếu anh, thì người trong điện thoại nói khác với số tiền tôi thấy trên bảng giá trước khi rời khỏi taxi, vậy là tôi trả lại điện thoại và nói không phải là người đã chở tôi đi.
Cuối cùng sau khi chờ hơn nửa tiếng, tôi lên một chiếc taxi khác và hỏi số tổng đài để tìm cách liên lạc với anh taxi đã chở tôi đi. May sao đến tháp Chàm thì tôi gặp lại anh taxi đó, vì chờ tôi lâu nên anh ấy đã đi khách khác, tôi hỏi và anh ấy nói không có ai gọi điện cho anh cả.

Rời khỏi Nha Trang với tâm trạng không mấy thoải mái, chúng tôi lên đường đi Đà Lạt. Chúng tôi đăng ký tour một ngày tham quan Đà Lạt, giá 300 nghìn đồng /người không bao gồm ăn trưa. Tuy nhiên đến bữa trưa họ lại dẫn chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng và giá đồ ăn còn đắt hơn giá tour.

Ngày thứ hai tôi quyết định thuê xe máy đi tham quan các địa điểm quanh Đà Lạt. Một đặc điểm mà tôi nhận thấy là các thợ chụp hình hoạt động dày đặc.
Chúng tôi đăng ký dịch vụ cưỡi voi tại thác Prenn với giá 300 nghìn đồng. Vừa ngồi lên ghế thì có một thợ chụp hình đi theo và liên tục gọi chúng tôi nhìn vào máy ảnh, dù tôi không yêu cầu dịch vụ này.
Khi tour kết thúc cũng là lúc người thợ ảnh mời mọc một tấm hình giá 30.000 đồng và chép video cảnh chúng tôi cưỡi voi ra đĩa là 300 nghìn. Tôi ngao ngán lắc đầu từ chối. Rất nhiều khách nước ngoài tại đây cũng bị chèo kéo như vậy. Thiết nghĩ nếu họ hỏi ý kiến khách hàng có muốn làm hay không trước thì sẽ tốt hơn.

Đến Thung lũng tình yêu, chúng tôi thuê trang phục dân tộc với dự định chụp hình cho vui. Khi vừa mặc đồ vào thì lập tức một thợ chụp hình đứng kề sẵn bắt chúng tôi phải làm kiểu như thế này như thế kia để ông ấy chụp và nói chúng tôi có thể lựa tấm đẹp mà lấy.
Bạn tôi vốn không biết tiếng Việt nên cứ nghĩ ông thợ nhiệt tình nên bạn tôi cũng thoải mái làm theo. Tôi cảm thấy như bị ép buộc nên chụp vài tấm thì tôi bảo thôi.
Tổng cộng có 7 tấm hình, tôi lựa ra 5 tấm để rửa. Vậy là từ đó về sau tôi nhận được cái liếc nhìn khinh bỉ của ông thợ chụp hình, ông còn nói nhỏ (nhưng đủ để tôi nghe thấy) với đồng nghiệp rằng: "chụp 7 tấm mà lấy có 5 tấm!".
Những người thuê trang phục khác cũng không hề có cơ hội tự lấy máy ra mà chụp, vì những thợ chụp hình đứng sẵn lúc nào cũng giơ máy ra chèo kéo chụp liên tục và cố tình đứng choán chỗ không để cho khách tự chụp.

Thật lòng, đi du lịch tại quê nhà ai cũng muốn có những kỷ niệm đẹp, nhưng sau chuyến đi này, tôi không biết có nên quay về Nha Trang hay Đà Lạt nữa hay không.


--
"

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link