Trò hề rẻ tiền diễn đi
diễn lại
2013-10-29
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Anh Đinh
Nhật Uy, sau khi rời khỏi tòa án vào ngày 29 tháng 10 năm 2013.
Photo by Bạch Hồng Quyền
Phiên xử Đinh Nhật Uy diễn ra ngày 29 tháng 10 năm 2013, lại một lần
nữa nhà nước Cộng sản xã hội chủ nghĩa diễn trò hề vừa rất cũ vừa thô thiển và
thiểu năng của họ. Đó là trò nhân danh nhân dân, dân tộc.
Thử điểm lại hàng trăm phiên tòa xét xử nhà yêu nước, người bất
đồng chính kiến, blogger, người tham gia biểu tình chống bành trướng Trung Quốc
và các nhà báo tự do, luật sư đấu tranh cho lẽ phải, công lý, nhân quyền… Đều
là những phiên tòa “công khai”. Nhưng phải coi lại cái sự gọi là “công khai
này”?!
Từ các phiên tòa xử luật sư Lê Công Định, Lê Thăng Long, Trần
Huỳnh Duy Thức… trước đây vài năm cho đến phiên tòa xét xử luật sư Cù Huy Hà Vũ,
nhà báo Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Thanh Hải, và gần đây nữa là phiên tòa xử
Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, gần nhất là phiên tòa xử Đinh Nhật Uy…
Tất cả
đều là các phiên tòa mà theo nhà nước thông báo là công khai nhưng trên thực tế
thì hoàn toàn xử kín và nếu có xử công khai một cách hình thức thì bằng mọi giá
phong tỏa khu vực quanh tòa bằng công an, xe, hàng rào thép và chó nghiệp vụ.
Thậm chí là bắt “nóng” những người thân, bạn bè của người gọi là
“bị cáo” trong phiên tòa. Như vậy thì còn gì là công khai? Vì sao phải xử kín
nhưng nhà nước Cộng sản cứ một mực bu lu boa la loan tin là xử công khai?
Có hai lý do để xãy ra trò hề cũ rích này: Tính không chính danh
của nhà nước; Tính phi pháp của các hoạt động bắt bớ và nhốt tù các nhà yêu nước.
Ở lý do thứ nhất, nhà
nước Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ là một nhà nước chính danh kể từ sau ngày
19 tháng 8 năm 1945, sau khi cướp chính quyền, đảng Cộng sản Việt Nam nhảy lên
tiếm quyền bằng cách thủ sẵn hàng loạt cờ đỏ búa liềm, đợi tất cả các đảng phái
hợp lực cướp chính quyền xong thì lẳng lặng treo cờ đỏ búa liềm lên khắp nơi. Thủ đoạn này nằm ngoài sự tưởng tượng và hình
dung của các đảng phái. Và sau đó không lâu, chính quyền hoàn toàn bị rơi vào
tay Cộng sản, những đảng phái khác bị ám sát, tiêu diệt một ách dã man.
Mãi cho đến nay, chưa bao giờ có một cuộc tổng tuyển cử trên toàn quốc ở Việt Nam. Mọi cuộc bầu cử cũng là một trò hề trong hàng vạn trò hề của nhà nước Cộng sản, chưa bao giờ có hoạt động ứng cử và bầu cử đảm bảo dân chủ tại Việt Nam.
Mãi cho đến nay, chưa bao giờ có một cuộc tổng tuyển cử trên toàn quốc ở Việt Nam. Mọi cuộc bầu cử cũng là một trò hề trong hàng vạn trò hề của nhà nước Cộng sản, chưa bao giờ có hoạt động ứng cử và bầu cử đảm bảo dân chủ tại Việt Nam.
Chính vì thế, nhà nước Cộng sản Việt Nam là một nhà nước không
chính danh, không phải của nhân dân bầu ra mà là một nhà nước ép buộc nhân
dân chấp nhận sự cai trị của mình bằng kiểu bầu cử đểu, không có khoa học và hoàn toàn không có tính
dân chủ, người dân không được phép lựa chọn người tài.
Và một khi không có tính chính danh, nhà nước khộng phải của dân
bầu ra, thì nguy cơ bị dân oán thán, coi thường và phanh phui sự bất minh của
nó là nguy cơ cao nhất, luôn đặt trong tình trạng báo động đỏ cho sự tồn
vong của chế độ. Cũng chính vì lẽ này, các hoạt động tuyên truyền, mị dân luôn
được nhà nước Cộng sản đặt thành chức năng hàng đầu của truyền thông nhà nước.
Nhằm đảm bảo những tuyên truyền, mị dân của họ được hiệu quả, mọi hoạt
động có tính đối lập đều bị xếp vào diện kẻ thù của Cộng sản. Nhưng, trên cơ sở
đạo đức và nhân quyền, không có bất kỳ đảng phái, chính thể nào được phép xử
tội công dân nếu họ bày tỏ sự bất đồng chính kiến với đảng phái đó, nhà nước đó
một cách ôn hòa, có thành ý.
Trường hợp vụ xử gần đây nhất với Đình Nhật Uy cũng nằm trong diện
làm lộ rõ tính phi pháp của nhà nước Cộng sản. Vì suy cho cùng, Đinh Nhật Uy
không làm tổn hại gì đến nhà nước Cộng sản Việt Nam, việc nói xấu (giả sử có)
của Uy cũng không làm tổn thất đến ngân sách quốc gia (như
các quan chức Cộng sản đã và đang làm), việc bày tỏ chính kiến của một công dân trước sự xuống cấp đạo đức của hàng loạt cán
bộ nhà nước (điều này khỏi cần chứng minh thêm) và phê phán nhà nước đớn hèn, chấp nhận cúi
luồn trước Trung Quốc (điều này chẳng có gì là sai)… Là hoàn toàn chính đáng,
nếu xét trên khía cạnh Hiến Pháp hiện hành và những công ước về quyền con người
mà nhà nước Cộng sản đã ký với Liên Hiệp Quốc.
Thế nhưng nhà nước phải bắt Uy, bởi bắt Uy là việc bắt buộc phải
làm, vừa răn đe, vừa ghép tội, vừa giảm bớt một mối nguy đang tự do đi lại nói
năng và rao giảng những thứ mà “nó nói ra thì tao chết, mày chết, chúng ta
chết…”. Và, một khi những người như
Uy, Uyên, Kha… Còn tự do, còn chưa bị tù tội, thì một sớm một chiều, đảng Cộng
sản sẽ lộ rõ bộ mặt nói láo, mị dân và lừa đảo môt cách toàn diện. Điều này
cũng đồng nghĩa với ngày tàn chế độ!
Lần này, với phiên tòa của Uy, cũng tuyên bố là phiên tòa
công khai, vì sao? Vì không nói công khai là không được, bởi không thể nào đưa
ra lý do là Uy đã nói xấu đảng Cộng sản mà bị bắt bị xử, vì nói như thế thì ngay
tức thì bị “dân Tây” lẫn dân ta đều đặt câu Hỏi: Vì sao
đảng bị nói xấu? Nói xấu có hại gì mà cả một cái đảng to bự với hơn ba triệu đảng
viên và hàng loạt các ban bệ lại xúm vào đánh hội đồng một thanh niên không
được to con gì?
Vô lý! Chỉ còn một nước duy nhất là đẩy người bị xử vào tội: gây
mất đoàn kết dân tộc, tuyên truyền phản động. Như vậy, cả hai tội đều liên quan
đến quốc gia đại sự hơn 90 triệu dân chứ không phải chuyện riêng của một cái
đảng hơn ba triệu đảng viên nữa rồi. Và đã là có tội với dân tộc thì phải xử
công khai cho dân tộc quan sát. Thế nên bèn loan tin: Xử Công Khai!
Nghe tin, bà con lại tin! Lại đến tham dự để xem sự thể ra làm
sao? Lại bị lừa nữa rồi. Có gì mà xem mà tham dự, đây
là một chuyện bọn tao xử thằng đó, nó nói xấu bọn tao, nó làm ảnh hưởng đến
miếng ăn, chỗ ngồi và miếng đất vàng thờ Bác của tao ngoài Hà Nội cũng như anh
bạn mười sáu vàng (SJC) và bốn (số chín) tốt của tao. Thế mà cũng không hiểu! Nếu không nhân danh quốc
gia, không nhân danh dân tộc để xử thì bọn tao đưa cái lưng toàn trị, độc tài
ra à?!
Và đây cũng là nguyên nhân, lý do vì sao rất cả các phiên tòa xử người
bất đồng chính kiến, người yêu nước, nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền và chống
bành trướng Trung cộng đều tuyên bố công khai nhưng lại xử kín. Vì Công khai là
cái cớ, qua đó, nhân danh dân tộc, quốc gia để xử, nhưng xử kín vì nếu để nhân
dân mục kích sở thị thì họ biết hết sự việc, lòi cái đuôi bẩn ra, còn ra thể
thống gì nữa!
*Bài viết trích từ trang blog Viết Từ Sài Gòn. Nội dung không phản
ành quan điểm của RFA.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment