Monday, October 1, 2012

Fw: Kính gởi bài thơ "Thân phận kiếp người"


Lời dẫn nhập:

      Kính thưa quý vị,

      Phải chăng vì duyên số chưa tròn, nên mối tình thưở học trò đành lỗi hẹn.

      Cái thưở "Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên" đó , có khi đã làm đỏ cay khóe mắt.

      Rồi người con trai lên đường trả nợ tang bồng. Làn tên mũi đạn, với bao hiểm nguy đã giúp chàng chiến binh vơi bớt niềm riêng.

       Người con gái lên xe hoa chôn chặc niềm rung mơ đầu đời.

                                                                                                                      *

Ngày 30.4.1975 chàng chiến binh đành ngậm ngùi "gãy" súng, cùng với quê hương thống hận chịu đọa đày lao lý. Thân phận người con gái cũng bị vùi dập tả tơi dưới bàn tay cộng sản thô bạo.

*

Sau tận cùng khốn nhục, người chiến binh năm xưa lại phải đành tạm mất quê hương để đổi lấy niềm hy vọng tái dựng cuộc cờ mong góp bàn tay lấy lại non sông.

*

      Tượng đài chiến sĩ là nơi người lính năm xưa đến tìm tình đồng đội

Tượng đài thuyền nhân tỵ nạn là nơi tạ tội với non sông, và gười chiến binh già vẫn khắc khoải khi nghĩ về Đất Mẹ,

*

       Phải chăng hồn thiêng Người Xưa đã nghe tiếng lòng thiết tha chân tình, để rồi một hôm, anh đọc được tên người con gái đã đi vào tim anh trên phiến bia ghi tên . Ước mơ gặp nhau dù chỉ một lần thôi, vĩnh viễn chìm vào đáy biển oan khiên.

 

---------------------------------------------- 

 

 Thân Phận Kiếp Người

             

             Tống Phước Hiến

 

Em gặp tôi, với hàng mi lệ đọng

Ngầm báo tin hai đứa rẽ hai đường.

Cầm tay em, cùng đau nỗi đoạn trường

Lệ không nhỏ. nhưng lòng tôi sóng dậy

 

Tôi lặng lẽ, nghe ba đào cuồn cuộn

Bóng tương lai, nghèn nghẹn một mùa đông.

Chân bước tới, hồn quay ôm quá khứ

Mối tình si chới với rụng hòai mong.

 

Say hiểm nguy, dấu lệ vào quên lãng

Cùng kiếm cung thay mơ ước hão huyền.

Ngày được tin, chân em lên xác pháo

Mắt hoa mờ, lòng se sắc niềm riêng.

 

Cầu mong đời , cho em nhiều hương phấn

Dù tim tôi dằng dặc lạnh mưa đông,

Lưng vai ướt phủ đời tôi sương gió

Sông cạn dòng đành nhận kiếp long đong,

 

Tình yêu em, không gầy theo năm tháng

Nghĩ về em, tim loạn nhịp bồi hồi.

Khung trời cũ kéo về như nắng mới

Choàng tay nâng chuyện mơ ước xa xôi

 

                                      Thế là hết, bến mơ rời cõi mộng

Mất em rồi, mất hết tuổi thanh xuân.

Thân lưu lạc, mang tình em lưu lạc

Khóe mắt cay thường nhỏ giọt bâng khuâng

                        *

                     *    *

 

 

Vài lần đến thăm tượng đài tỵ nạn

Tượng đài buồn suy niệm những thuyền nhân

Tôi hay đến cúi đầu thương quốc nạn

Thương phận người đau non nước trầm luân

 

Rồi hôm ấy bất ngờ trên phiến đá

Thấy tên em, đau xé máu tim tôi

Tên em đó, em chìm sâu đáy biển

Thế là hết, tan niềm mơ ấp ủ

 

 Năm mươi năm, tìm em mòn sông núi

Ước mong nhìn dù chỉ một lần thôi

                                      Tôi sẽ nối tình ta trên bia đá

                                      Xin cùng em đi khắp cõi luân hồi

 

 

    Tống phước Hiến

 Little Sài gòn 30.4.2012

                             

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin buổi sáng-12/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link