Che giấu chứng không phaỉ che dấu
On Friday, September 12, 2014 5:40 AM, "hung vu [PhoNang]"
<>
wrote:
On Friday, 12 September 2014, 7:53, "ly
vanxuan l wrote:
Cải Cách Ruộng Đất : Sự Thật vẫn bị che dấu !
Người đàn bà
khỏa thân gào khóc trước trụ sở thanh tra chính phủ
120821 LS Lê
Quốc Quân thuật lại việc ông bị hành hung ngày 19-8-2012 tại Hà Nội
11/09/2014
RadioCTM - Trần Quang Thành
Ngày 8/9/2014 tại Bảo tàng Lịch sử
quốc gia ở Hà Nội đã tổ chức cuộc triển lãm với 150 hình ảnh và các di vật về
“Cải cách ruộng đất” trong khoảng thời gian từ 1946-1957. Khác với cuộc
triển lãm được tổ chức năm 1955 tại khu triển lãm Cát Linh với diện tích máy
ngàn mét vuông, cuộc triển làm này chỉ trong không gian hẹp 250 mét vuông.
Đây là sự kiện thu hút sự quan tâm của giới sử
học và nhiều người dân… Chủ đề triển lãm tái hiện giai đoạn lịch sử mà Đảng
Cộng sản Việt Nam cho rằng đã giúp “người cày có ruộng, xóa bỏ giai cấp bốc lột
ở nông thôn”. Nhưng trên thực tế họ đã phản bội giai cấp nông dân, lừa
dối họ để huy động lưc lượng đóng góp rất lớn vào trường kỳ kháng chiến
chống thực dân Pháp.
Cảm nhận chung là cuộc triển lãm cải cách ruộng
đất này là không trung thực. Sự thật của cuộc cải cách ruộng đất vẫn bị che
dấu.
Từ Hà Nội, sau khi xem triển lãm, nhà báo tự do
JB Nguyễn Hữu Vinh đã nói lên những cảm nhận của mình qua cuộc phỏng vấn
của phóng viên Trần Quang Thành. Nội dung như sau. Mời quí vị theo dõi : http://www.radiochantroimoi.com/wp-content/uploads/2014/09/20140911-ctm-danguyen_NHVinh.mp3
Nông dân dương nội đang ở nơi triển lãm cải cách ruộng đất tại
Hà Nội ngày 11/9/3014
Triển Lãm Cải Cách
Ruộng Đất hay Vinh Danh Tội Ác?
Trong rất nhiều bi kịch và sai lầm mà đảng Cộng
sản Việt Nam đã gây ra cho dân tộc Việt Nam từ thập niên 1940 cho đến nay, Cải
Cách Ruộng Đất mà đảng CSVN thi hành từ năm 1946 đến 1957 trên các vùng nông
thôn miền Bắc phải được coi là một TỘI ÁC có tổ chức.
1/Đây là chiến dịch do Trung Cộng đề xướng và cố vấn. Tức là được thi hành theo lệnh của ngoại bang. Ông Trần Đĩnh trong Đèn Cù đã tiết lộ chính Hồ Chí Minh đã tự kiểm điểm, thú tội trước lãnh đạo Trung Cộng là “chưa tích cực thi hành chiến dịch cải cách ruộng đất tại Việt Nam.”
Núp dưới cái gọi là đấu tranh giai cấp, Hồ Chí Minh và những người lãnh đạo đảng CSVN thời đó đã biến nông thôn Việt Nam thành suối máu của những người dân vô tội để làm hài lòng đàn anh Trung Cộng và hoàn thành nhiệm vụ quốc tế.
2/Đây là chiến dịch hủy hoại tiềm lực của dân tộc vì Việt Nam vào thập niên 1940 vẫn là một quốc gia nông nghiệp lạc hậu; địa chủ và nông dân dựa nhau mà sống và là cột trụ kinh tế cho toàn xã hội.
Theo nhiều tài liệu, lãnh đạo CSVN vào lúc đó còn cho giết cả những người có công với đảng để răn đe. Điều này cho thấy Hồ Chí Minh đã dùng cuộc cải cách ruộng đất để khống chế người dân trong bạo lực. Những giọt nước mắt xin lỗi của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp đều chỉ là gian dối, kịch cỡm.
Lãnh đạo CSVN hiện nay đáng lẽ phải ra một văn kiện chính thức công nhận đây là một chiến dịch sai lầm và xin lỗi gia đình các nạn nhân, đồng thời thực hiện những buổi lễ cầu siêu cho các nạn nhân theo đúng đạo lý dân tộc, nhưng họ không những tảng lờ việc phải làm, mà còn cho tổ chức “Triển lãm Cải Cách Ruộng Đất” hôm mồng 8-9 vừa qua tại viện Bảo Tàng lịch sử quốc gia.
Điều này đã gây cú sốc rất lớn trong dư luận với một câu hỏi là: CSVN muốn gì về cuộc trưng bày mang tính tội ác này?
Phải chăng, chế độ Hà Nội:
·
đang muốn nhắc lại chuyện cũ để nói lên sự thần phục không hề thay đổi đối với
Bắc Kinh?
·
hay đang xuẩn động nghĩ là “thành tích giết dân” sẽ kích động được “niềm hãnh
diện” và gắn bó của đảng viên trước tình hình thoái đảng, bỏ đảng, chỉ trích
đảng gia tăng?
·
nhắc lại “biển máu” để biểu dương “sức mạnh bạo lực” của đảng và đe dọa những
phong trào nổi dậy của quần chúng?
Việc triển lãm “Cải Cách Ruộng Đất” không khác gì hành động sát muối vào vết thương vẫn còn rỉ máu của dân tộc và đặc biệt là gia đình của hàng triệu các nạn nhân. Đây không chỉ là một hành động vô ý thức, thất nhân tâm mà còn là bất nhân.
Vào thời điểm mà cả nước đang phẫn nộ về hành động ngang ngược, ngông cuồng của Trung Cộng mang giàn khoan HD 981 vào sâu trong lãnh hải Việt Nam cũng như đang xây dựng căn cứ quân sự tại Trường Sa, vụ trưng bày tội ác sát nhân này không khác gì hành động tự vẫn của chế độ khi khơi lại vết nhơ của đảng CSVN dưới ảnh hưởng cuồng bạo của Bắc Kinh 57 năm về trước.
Lý Thái Hùng
Ngày mai 11.09 Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa sẽ mãn
hạn tù
VRNs (10.9.2014) – Sài
Gòn – Bà Nguyễn Thị Nga, phu nhân của Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa cho biết, công
an phường Quán Trữ, Quận Kiến An, Tp. Hải Phòng – nơi nhà bà cư trú đã thông
báo cho gia đình biết, ngày mai ngày 11.09, Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa sẽ được
mãn hạn tù và được áp giải về công an phường.
Bà Nguyễn Thị Nga cho
hay: “Cách đây bốn hay năm ngày, có 3 người ở phường Quán Trữ đến nhà tôi, thì
họ cho biết một ông thuộc Mặt Trận Tổ Quốc, ông khác là công an Hộ tịch và
người còn lại là Trưởng Công an phường Quán Trữ.
Họ thông báo cho gia đình tôi
biết, tám giờ sáng ngày 11.09, chú sẽ ra khỏi trại giam Quảng Nam, Tp. Đà Nẵng.
Còn về đến đây [về đến nhà] thì công an không biết bao giờ, do đường xa. Thế
thì tôi nói với họ, để gia đình tôi đi đón nhưng họ bảo, gia đình tôi không
phải đi đón mà chú sẽ được áp giải về phường do chú còn 3 năm quản chế.”
Gia đình bà Nga rất vui
mừng nhưng cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông Nghĩa trong suốt thời 6 năm bị
cầm tù. Bà Nga chia sẻ: “Khi nghe tin chú được mãn hạn tù, gia đình rất mừng và
phấn khởi vì người thân đã đi xa 6 năm trời. Nay, được đoàn tụ với gia đình thì
sẽ biết người nhà mình có khỏe mạnh hay không, ốm đau bệnh tật thế nào còn có
phương cách cứu chữa. Nói thật chứ, gia đình chỉ vui khi được đi thăm gặp chú,
chứ về nhà rồi lại lo lắng lắm.”
Vào ngày 09.10.2009, Nhà
văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị Tòa án Nhân dân Hải Phòng kết án 6 năm tù giam và 3
năm quản chế. Ông Nghĩa bị buộc tội đã “lưu trữ, phát tán những tài liệu vu
khống chế độ, sau đó chụp hình và phát tán lên mạng Internet” theo Điều 88 Bộ
Luật Hình sự.
Hiện nay, Nhà văn Nguyễn
Xuân Nghĩa đang bị giam ở trại giam An Điềm, Tp. Đà Nẵng.
Bốn tầng nấc của
người dân chủ VN
Nguyễn An Dân
Gửi đến BBC từ Hà
Nội
Thứ tư, 10 tháng 9,
2014
Nhân bài viết vừa qua của Liên Sơn 'Bấm mộng mị dân chủ' trên website Việt Nam Thời Báo của Hội Nhà Báo
Độc Lập đã gây ra nhiều tranh luận thú vị, tôi xin có đôi lời đóng góp như một
góc nhìn về chính trị Việt Nam.
Tạm gọi theo cách của
tôi và một phần dư luận hiện nay là góc nhìn về “phe dân chủ”, “quần chúng”,
“phe cải cách” cùng “phe bảo thủ” trong Đảng CS Việt Nam.
Phe nào như thế nào thì
cũng ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước, dù ít dù nhiều, một góc nhìn đa chiều sẽ
làm sáng tỏ một số vấn đề về lý luận, để qua đó quần chúng có thể có nhiều
thông tin hơn về bức tranh chính trị của đất nước
Viết cho phe dân chủ
Người dân chủ là người
dùng các chuẩn mực dân chủ pháp trị trong lý luận để từ đó thực hiện các hành
vi từ bất đồng chính kiến, phê phán, rồi tranh đấu với đảng cầm quyền độc tài.
Do đó luôn cần sự ủng hộ, gắn kết với quần chúng và các người dân chủ khác. Đó
chính là cơ sở cho việc hình thành phong trào, rồi lên cao hơn là tổ chức hội
đoàn đến đảng đối lập rồi khi thành công, là chính quyền dân chủ.
Do đó trước khi nói đến
chính quyền dân chủ, phải hình thành được một tư duy và lề lối sống và sinh
hoạt dân chủ với nhau, và với chính quần chúng, người cùng ý thức như mình.
Không thể có một tổ chức dân chủ nào có thể vững bền khi lập ra tổ chức tranh
đấu dân chủ nhưng người trong đó là những người độc tài trong tư duy và hành xử
nội bộ, và không có một thỏa ước, một nội qui sinh hoạt dân chủ thực thụ đựợc
áp dụng và được sự đồng tình của toàn tổ chức một cách nghiêm chỉnh.
Những người như ông
Võ Văn Kiệt là thuộc phe cải cách
Từ nguyên tắc này cũng
có thể nói cuộc tranh đấu cho dân chủ của những cá nhân và tổ chức “chưa dân
chủ” thật sự như thế cũng khó hay không thể dẫn đến một chế độ và một chính
quyền thực sự dân chủ.
Từ nhận định có tính
nguyên tắc đó, đi đến nhìn nhận của một số người viết như Liên Sơn vừa qua khi
bàn về “mộng mị dân chủ”, trong đó đánh giá, theo tôi, vừa bi quan, vừa không
chính xác đầy đủ, làm quần chúng hiểu sai về phong trào dân chủ, không thể hiện
sự đánh giá toàn cảnh bức tranh dân chủ đa sắc màu hiện nay.
Cần thấy rõ là người dân
chủ hiện diện khắp nơi, trong quần chúng, đến cả trong đảng cầm quyền, ở mọi
giai tầng xã hội, không chỉ gói gọn trong phạm trù được Liên Sơn đề cập là
những cái tên A, B nào đó để rồi nghĩ rằng đó là đa số người dân chủ. Không chỉ
gói gọn trong cộng đồng “có tên tuổi” hiện nay mà là có khắp nơi với hành động
tranh đấu đa dạng khác nhau.
Từ một cậu học sinh lập
ra video blog đưa lên mạng internet phê phán sự bảo thủ, độc tài của thể chế
qua việc áp đặt tư duy giáo dục, cho đến một đảng viên đảng cộng sản ở nghị
trường quốc hội không bấm nút thông qua Hiến Pháp 2013, đó chính là những người
có tư duy và hành động dân chủ.
Nhiều người như thế thì
đó chính là nền tảng của phong trào dân chủ. Do đó, khi đánh giá về dân chủ,
phải nhìn chung các mặt này, để từ đó có thể hi vọng và lạc quan.
Theo tôi, bốn tầng nấc
của người dân chủ là người bộc lộ chính kiến, người bất đồng chính kiến, người
tranh đấu, và chính khách đối lập. Tất cả những quần chúng nếu có xu hướng
tranh đấu đều sẽ đi qua một hay toàn bộ bốn bước này, tùy theo nội lực và khát
vọng của họ, và bước chân nào cũng cần được tôn trọng, vì họ dám đi. Còn trong
quá trình đi, có va vấp, té ngã thì là chuyện bình thường vì có đi và có vấp
ngã là quy luật.
Có nhiều tổ chức
đoàn thể tự ra đời ở Việt Nam trong 10 năm qua
Chúng ta không cần bàn
về các danh hiệu do quần chúng vì tấm lòng nhiệt tình mà trao tặng cho người
tranh đấu, chỉ nên bàn là khi có sự tôn vinh của quần chúng rồi, người đón nhận
danh hiệu nên phải làm thế nào để xứng đáng với tấm lòng của công chúng hơn.
Người được tôn vinh cần một sự góp ý và tiếp thu góp ý chân thành khi cần, là
một lề lối dân chủ cần có.
Sáu mảng tác động
chính trị Việt Nam
1. Bảo thủ cầm quyền
2. Cải cách cầm quyền
3. Quần chúng tranh đấu
4. Áp lực quốc tế và quốc
nội
5. Quần chúng phổ thông
6. Nghiên cứu gắn kết
Tôi quan sát phong trào
dân chủ hơn 10 năm nay, có nhiều tổ chức đoàn thể thành lập trong nước rồi sau
đó tàn lụi đi, ngoài sự đàn áp của nhà cầm quyền, còn là do chính lối sinh hoạt
nội bộ chưa đến “tầm” như khi họ tuyên bố lúc mới ra đời. Các thành viên chỉ
chú trọng gắn kết trên quan điểm chính trị, chưa có sự đồng thuận hoạt động
trên một thỏa ước tập thể để từ đó mọi người đều phải hành xử theo như một tấm
gương dân chủ.
Chú trọng đưa ra các
tuyên bố nhiều hơn thực hiện điều lệ sinh hoạt nội bộ nhằm xây dựng con người
dân chủ; chú trọng mở rộng ra ngoài nhiều hơn gắn bó chiều sâu bên trong; chú
trọng cạnh tranh giữa những người tranh đấu trong tổ chức hơn là chú trọng mục
tiêu tranh đấu của toàn tổ chức với đối thủ độc tài. Đó là những điều nên tránh
Gắn kết và chia rẽ
Một vấn đề khác cần chú
ý là hiện tình đất nước hiện nay đã hình thành nên sáu mảng chính trị có tác
động vào thế cuộc chính trị ở Việt Nam. Tôi tạm gọi là mảng bảo thủ cầm quyền,
mảng cải cách cầm quyền, mảng quần chúng đứng ra tranh đấu, mảng áp lực lên
đảng cầm quyền, từ bên ngoài của quốc tế và từ bên trong của sự nâng cao đời
sống và dân trí (mảng quần chúng phổ thông), và mảng nghiên cứu gắn kết các yếu
tố trên để hình thành một phong trào dân chủ có chất lượng và hoạt động phối
hợp hiệu quả.
Cái còn thiếu của phong
trào dân chủ hiện nay chính là mảng hoạt động gắn kết: yếu tố cuối cùng. Hầu
như rất ít người làm công tác gắn kết này, trong khi lẽ ra cần sự gắn kết của
ba mảng sau, để qua đó tận dụng những khe hở của hai mảng đầu, nhằm hình thành
cho được đối trọng đủ mạnh với đảng cầm quyền, tức mảng thứ ba, mảng quần chúng
đứng ra tranh đấu.
"Nếu cần ủng hộ thì ủng hộ
nhóm thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong việc đưa Việt Nam “thoát Trung-thân Mỹ” vì
nó có lợi ch
o đất nước trong hiện nay, việc khác tính sau"
Cũng hay xảy ra việc
những nhóm có chiến thuật tranh đấu khác nhau thường hay chỉ trích lẫn nhau dù
nằm trong cùng một mảng. Thực ra nếu đặt các khác biệt đó ở tầm nhìn rộng lớn,
thì phải tìm cách phối hợp, gắn kết các nhóm khác nhau này lại trong cùng một
mảng, vì những công việc của các nhóm đó chính là bổ sung cho nhau.
Thiếu phối hợp sẽ xung
khắc, có gắn kết sẽ thành sức mạnh tổng hợp. Ví dụ nếu coi những người tranh
đấu đi quốc tế vận động các tổ chức nhân quyền, chính khách quốc tế ủng hộ na
ná như nhóm “ngoại vận”, thì những người còn nằm trong đảng nhưng có xu hướng
dân chủ và hành động ủng hộ cải cách tiến bộ phải được coi như nhóm “địch vận”,
có cùng mục tiêu. Do đó cần kết hợp, chia sẽ thông tin và đối thoại với nhau để
công việc các bên có hiệu quả cộng hưởng, hơn là chỉ trích “làm như tôi mới
đúng, làm như các ông đó là yếu, là chưa đủ dũng khí”.
Có người nói cái dở của
người Việt là hay chia rẽ. Nhận xét thế là chỉ nhìn một chiều, cần có cái nhìn
rộng hơn khi đưa nó vào nhận xét về phong trào dân chủ. Trong tình hình tranh
tối tranh sáng, địch ta lẫn lộn, an ninh đông hơn dân chủ thì sự chia rẽ (vì
riêng rẽ) có khi là cần thiết để giữ ngọn lửa dân chủ, không bị “chết chùm”.
Cái quan trọng trước khi
phong trào dân chủ chiến thắng chính là phải giữ ngọn lửa dân chủ qua các thời
kỳ đàn áp khác nhau của đảng cầm quyền chứ không phải có bao nhiêu cây đuốc thì
dùng cho hết lửa. Việc cá lớn cá bé cùng chui vào một cái rổ trong khi đảng
cầm quyền còn mạnh thì chỉ làm cái ao hết cá, các con cá chưa vào rổ vì còn
riêng rẽ với đàn cá kia chính là những người giữ lửa. Do đó cái cần chú ý là
chia rẽ vì cần riêng rẽ (để giữ lửa) khác với nghĩ rằng thấy chưa hội tụ thì
cho đó là chia rẽ do…mâu thuẫn.
Người dân chủ hay dùng
nền dân chủ kiểu Mỹ làm chuẩn mực. Học hỏi dân chủ pháp trị theo Mỹ là tốt,
nhưng nếu học thì đừng học nửa vời. Cái hạn chế của người tranh đấu là khi đã
đặt một ai vào vị trí lãnh đạo dân chủ thì sau đó ra sức bảo vệ kể cả khi người
đó sai lầm. Mỹ không có chuyện đó, dân bầu tổng thống là một chuyện, nhưng khi
tổng thống làm bậy thì cũng bị phê phán thậm chí bãi chức.
"Tôi cám ơn những ai
trong đảng cầm quyền đã đồng ý cho internet vào Việt Nam một cách phổ thông để
tôi có điều kiện và thông tin để tranh đấu cho dân chủ nhiều hơn"
Người dân chủ nên học
điều này, để khỏi sa vào cái tư duy từ lãnh đạo cho lên thành lãnh tụ, rồi trở
thành một hội-đảng bao che bảo vệ nhau bất chấp đúng sai. Cuối cùng thành
ra…giống như đảng cộng sản và các lãnh đạo cộng sản (chỉ thích nghe khen và bài
bác việc chê bai). Việc ủng hộ ai và phê phán ai trong từng giai đoạn, thời kỳ
là chuyện bình thường nếu khen chê có lý luận thực tế và logic, và cần xem nó
là việc phải làm, chứ không phải lúc khen thì nói là “nịnh”, lúc chê lại bảo là
“âm mưu đánh phá”.
Phe cải cách và phe bảo
thủ
Có người nói ở Việt Nam
chỉ có phe lợi ích và phe bảo thủ, chưa có cái gì gọi là phe cải cách. Theo tôi
điều này không đúng trong thực tế. Tôi Nguyễn An Dân, một công dân sống trong
thể chế độc tài lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam, tôi cám ơn những ai trong
đảng cầm quyền đã đồng ý cho internet vào Việt Nam một cách phổ thông. Để từ đó
tôi có điều kiện và thông tin để tranh đấu cho dân chủ nhiều hơn.
Cùng là thể chế tư duy
cộng sản toàn trị, nhưng dân Việt Nam cũng khá hơn Bắc Triều Tiên…do đó nếu nói
trong đảng cầm quyền chưa có phe cải cách thì vừa thiếu thực tế, vừa non kém và
lạc hậu. Toàn Đảng có thể không cần cải cách thì vẫn là “phe lợi ích” được, ví
dụ như gia đình họ Kim ở Bắc Triều Tiên. Do đó tình hình dân chúng dễ thở hơn
hiện nay chính là sự tổng hòa từ các yếu tố : sự nới rộng bên trong của phe cải
cách, hiệu quả của áp lực quốc tế bên ngoài, sự tranh đấu của quần chúng. Cắt
bỏ đi một bộ phận nào đó, là sai lầm về lý luận tranh đấu, và về nhận định
thực tiễn, dẫn đến sai lầm và yếu kém về chiến lược và chiến thuật tranh đấu.
Nhưng cũng có người ngộ
nhận rằng tôi kêu gọi ủng hộ phe cải cách nghĩa là ủng hộ phe của thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng. Nghĩ như vậy là chưa thấu đáo hết ý nghĩa của cụm từ phe cải
cách. Trước khi bàn về phe cải cách, cần làm rõ phe bảo thủ là gì?
Hiện trạng đất nước thì
nhiều bệnh, nhưng tựu trung từ ba cái chính: đó là thiết chế đảng và chế độ
theo mô hình chính quyền mất dân chủ, theo đuổi một tư tưởng Mác Lê phi thực
tế, và đưa đất nước sa vào một quan hệ lệ thuộc với một láng giềng độc tài có
dã tâm xâm lược nguy hiểm là Trung Cộng. Tôi gọi ba vấn đề này là tư duy bảo
thủ, và bất kỳ ai trong đảng cầm quyền muốn giữ nó thì là phe bảo thủ, và bất
kỳ ai muốn phá vỡ nó, chính là phe cải cách. Phe cải cách có từ khi đảng ra
đời, chứ không phải bây giờ mới có.
"Đất nước thì nhiều bệnh,
nhưng tựu trung từ ba cái chính. Đó là thiết chế đảng và chế độ theo mô hình chính
quyền mất dân chủ, theo đuổi một tư tưởng Mác Lê phi thực tế, và đưa đất nước
sa vào một quan hệ lệ thuộc với một láng giềng độc tài có dã tâm xâm lược nguy
hiểm là Trung Cộng."
Chẳng qua dần dần quyền
lực của phe này mạnh lên, cộng với sự bùng nổ về thông tin, nên công chúng biết
đến họ nhiều hơn. Như nhóm Xét lại chống đảng trong quá khứ, hay như ông Trần
Xuân Bách, ông Võ Văn Kiệt...chính là người của phe cải cách chứ gì nữa. Còn họ
cải cách thế nào là một phạm trù khác.
Trong bài viết trước,
nhiều người lý giải tôi nói “Hội Nhà Báo Độc Lập nên tranh thủ sự ủng hộ của
phe cải cách” nghĩa là tôi “khuyên” Hội này ủng hộ thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là
một đánh giá sai về lý luận do họ không đọc kỹ các tư duy của tôi. Ông Nguyễn
Tấn Dũng không phải là tiêu biểu của phe cải cách, và các hoạt động của ông
Dũng chỉ tiêu biểu cho một thời kỳ thân Mỹ của nhóm chính phủ. Nếu cần ủng hộ
thì ủng hộ nhóm thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong việc đưa Việt Nam “thoát
Trung-thân Mỹ” vì nó có lợi cho đất nước trong hiện nay, việc khác tính sau.
Thành ra nói chưa có phe
cải cách này trong đảng là thiếu cái nhìn hiện thực khách quan. Nếu không phải
những đảng viên có tư duy cải cách cùng ký lá thư 61 vị vừa qua, thì chúng ta
gọi họ là gì, gọi là “phe lợi ích” chăng ? Hoàn toàn không ổn. Do đó, người
tranh đấu cần tranh thủ sự ủng hộ của phe cải cách nghĩa là hướng đến sự liên
kết với các đảng viên có tư duy cải cách, chứ không phải ca tụng ông A, ông B
nào đó khi mọi thứ còn đang mù mờ cài răng lược.
Nếu ông Nguyễn Tấn Dũng
có mở rộng dân chủ, thì ông ta chỉ là một thành viên (có quyền lực nhiều) của
phe cải cách, chứ không đại diện cho phe cải cách, ông Dũng về hưu thì vẫn còn
phe cải cách. Đây là cái cần minh định để sáng tỏ về lý luận.
Bài thể hiện quan điểm riêng của tác giả
Nguyễn An Dân từ TP Hồ Chí Minh.
Đánh chết vẫn không chừa!
TRIỄN
LÃM CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT 2014
ĐÁNH
CHẾT CÁI NÓI LÁO VẪN KHÔNG CHỪA
BS Hồ Hải
Bài đọc liên quan: Tôi đọc Đèn Cù
Lâu nay, vẫn thường nghe chính quyền Việt Nam đương đại lừa dối dân, không trung thực chỉ để làm tay sai cho Trung Cộng. Nhưng sau tác phẩm Đèn Cù của ông Trần Đỉnh - người sống chung với các lãnh đạo cộng sản ở Việt Nam trong những ngày đầu kháng chiến - thì mọi sự dối trá phơi bày ra giữa bàn dân thiên hạ không chối cãi được.
Lâu nay, vẫn thường nghe chính quyền Việt Nam đương đại lừa dối dân, không trung thực chỉ để làm tay sai cho Trung Cộng. Nhưng sau tác phẩm Đèn Cù của ông Trần Đỉnh - người sống chung với các lãnh đạo cộng sản ở Việt Nam trong những ngày đầu kháng chiến - thì mọi sự dối trá phơi bày ra giữa bàn dân thiên hạ không chối cãi được.
Không biết vì Đèn Cù hay vì cái gì mà chính quyền vội
vã làm cuộc triễn lãm dối trá về Cải cách Ruộng đất - CCRĐ - năm 1946 - 1957. Cuộc triễn lãm này có
cả truyền thanh truyền hình tung hê là nó đúng đắn, và là nền tảng cho sự thắng
lợi của đảng cầm quyền. Nếu ai đọc Đèn Cù cũng sẽ nhớ Chương 5, trang 82 và 83
nội dung như sau:
Để có phát pháo mở đầu cuộc cải cách ruộng
đất, Trường Chinh chỉ thị báo Nhân Dân tường thuật vụ đấu Nguyễn
Thị Năm - Cát Hanh Long. Tôi nhận nhiệm vụ. Trường
Chinh
nói phân công tôi vì cần một bài báo viết nổi bật lên khung cảnh sôi sục, sinh động của cuộc đấu tố để ca ngợi sức mạnh của bần cố nông được phát động, còn tội ác thì tôi cứ theo tài liệu, cáo trạng của đội. Tôi nói tôi không dự đấu tố thì anh bảo tôi khai thác Văn, người cấp dưỡng theo anh tới tận Đồng Bẩm và đã chứng kiến các buổi đấu tố. Sở dĩ báo chí không dự đấu là vì giữ bí mật, ngại Đồng Bẩm cách Hà Nội có vài chục cây số đường chim bay, Pháp có thể nhảy dù xuống đó. Cụ Hồ bịt râu đến dự một buổi và Trường Chinh thì đeo kính râm suốt.
Có lẽ để phối hợp với
bài báo của tôi, CB (Bác Hồ) gửi đến bài “Địa chủ ác ghê.”
Thánh hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân.” Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác:
như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khóa - thế
thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí
dụ: Mụ địa chủ Cát - Hanh - Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã kể các
tội cụ thể và con số cụ thể.
(Trong hồi ký nói về
mười nỗi buồn của Bác Hồ, viết Bác không tán thành đấu Nguyễn
Thị Năm nhưng phải nghe cố vấn Trung Quốc,
Hoàng Tùng vô tình hay cố tình quên bài báo Bác gây căm thù
cao độ này. Đâm ra lại đổ cho
Bác cái lỗi không kiên định - nghe cả điều sai vốn trái với ý
mình.)
Dăm bữa sau bài “phóng
sự nghe kể lại,” tôi xuống Đồng Bẩm. Tình cờ Tiêu Lang, báo Cứu Quốc,
trong đội cải cách về đây còn ở lại lo hậu sự.
Tôi hỏi chuyện bắn, anh lè lưỡi
lắc đầu mãi rồi mới kể lại.
“Sợ lắm, tội
lắm, đừng có nói với ai, chết tớ.
Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ
lạy van” các anh làm gì thì bảo em trước
để em còn tụng kinh.” Du kich quát:
“đưa đi chỗ giam khác thôi, im!.” Bà
ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng. Mình được đội
phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất. Và không được
lộ là mua chôn địa chủ. Sợ như thế sẽ đề cao uy thế uy lực địa chủ
mà. Khổ tớ, đi mua cứ bị nhà hàng thắc mắc chưa thấy ai đi mua áo cho
người nhà mà cứ đòi cái rẻ tiền nhất. Mua áo quan được thì không cho bà
ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy
lên vừa giẫm vừa hô: “Chết còn ngoan cố
này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?”
Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy,
sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối
cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy...”
Do vội vã nên hình ảnh triễn lãm CCRĐ lại toàn hình
ảnh mới. Và không có dấu chứng lịch sử đúng với thời của CCRĐ một cách vụng về
của kẻ nói láo. Không biết ông giám đốc bảo tàng lịch sử quốc gia có thuộc lịch
sử không với những hình ảnh khập khiểng sau đây?
Thời CCRĐ làm gì ở Việt Nam có mâm nhôm,
nồi cơm nấu bằng gas trắng không nhọ nồi, và chén đĩa đủa nhựa như thế
này?(hình triễn lãm)
Tôi còn nhớ, những năm
1960s dân miền Nam vẫn còn dùng nồi đồng, nồi đất. Mãi đến thập
niên 1970s thì nồi gang, nồi nhôm mới có nhờ vào tận dụng những trang thiết bị
chiến tranh để tái chế. Miền Bắc xã hội chủ nghĩa rõ ràng quá hiện đại,
nên có nồi nhôm từ khi cải cách ruộng đất nhỉ? Nên sau 30/4/1975 thì bộ đội
cụ Hồ vào Nam phải mua từng cái lốp xe đạp, cái tăm xe đạp, đến
con búp bê, cái chén mang về Bắc làm tặng phẩm. Thương thật!
Đây là y phục địa chủ bị đấu tố và bị tử
hình trong cải cách ruộng đất(hình trắng đen) và y phục phường chèo để làm
vội vàng cho triễn lãm nhằm mỵ dân?
Ông bà nội ngoại của tôi
thường mặc quần lãnh, áo the khăn đóng, mang guốc mộc, hoặc giày vải, chứ
tôi chưa thấy họ mặc áo phường chèo, hát bộ như thế này. Vì họ giàu thật,
chứ họ không giàu kiểu mafia hay trưởng giả học làm sang, mà mặc quần áo kiểu
màu mè, nhố nhăng như áo quần trong triễn lãm!
Báo
cáo của cụ Hồ tại kỳ họp thứ 3 khóa I, Quốc hội nước VNDCCH, từ ngày 1-4/12/1953.(Hình
triễn lãm)
Nhưng
sau đó chính cụ Hồ lại tuyên bố như thế này trong Hồ Chí Minh toàn tập giai
đoạn 1955-1957.(Hình triễn lãm)
Không tham dự triễn lãm,
nhưng những gì cộng đồng thế giới mạng đưa lên, tôi có thể thấy rằng - cái nết
nói láo của chính quyền đánh chết cũng không chừa. Cái này tục ngữ ông cha gọi
là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mà ông bà ta thường hay nói.
Bây
giờ đâu phải thời cụ Hồ gầy dựng sự nghiệp, mà còn đi nói láo như cụ ngày ấy?
Để đối phó với sự minh bạch thông tin, không phải là tìm cách đi nói láo kiểu
thời còn bưng bít thông tin, mà phải thực tâm công nhận những sai lầm, và lừa
dối thì mới mong có sự tha thứ của nhân dân?
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã không hề
biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị
để ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế
đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng
tiền thiên hạ.
Nhiều
khi đói sữa thay bằng nước lã
Hai
chị em vật vã dạ cồn cào
Dế
ve Sầu nướng lót dạ đêm thâu
Mong
trời sáng xin cơm thừa hàng quán.
Cha
chết sớm mẹ bị người ta bán
Sang bên Tàu
vào động bán dâm
Nhà cửa ruộng
nương
Đảng qui hoạch
chẳng bồi thường
Nghe
người nói cán bộ phường chia chác
Mình
sống được nhờ tấm lòng cô bác
Nín
đi nào chị sẽ hát ầu ơ
Mất
mẹ cha đời đói rét bơ vơ
Đừng
khóc nữa em thơ xin hãy hiểu.
Chuyện
xui xẻo đẩy đưa đời cô lựu
Chị
bị tông xe nằm ngất bên đường
Khi
mọi người đưa chị đến nhà thương
Chị
đã chết từ trên đường nhập viện.
Kẻ
tông chị là đảng viên say xỉn
Sợ
liên quan chúng đã biến vào đêm
Hết
họ hàng giờ chỉ còn mình em
Nên
ánh mắt mới buồn lên đến thế.
Anh
xin lỗi mấy tháng rổi mới kể
Chỉ
mong sao ánh mắt bé vơi buồn
Trẻ
ăn mày không được đảng yêu thương
Nhưng
còn có những trại cô nhi viện
Đây là
thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.
Linh Nguyên
Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm soát ....Pó tay pó tay ! hết ý hết ý
Cùng nếm, ngửi, gõ với các bộ trưởng: Kim Tiến
- Khôi Nguyên - La Thăng:
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
Chỉ bọn quan chức Việt Nam mới có hành
động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi
Nguyên ơi
Anh Đinh La Thăng, bộ chưởng bộ Rao
Thông đi kiểm tra độ lún của mặt đường
CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN
DÂN'
Ngạo
mạn, dâm ô chính là Lê Duẩn
Già
mà lắm con là lão Đỗ Mười
Mưu
mô quỷ quyệt là Lê Đức Anh
Nhẫn
nhục sống lâu là Võ Nguyên Giáp
Chưa
nói đã cười là Nguyễn Minh Triết
Giả
danh Mác xít là Lê Khả Phiêu
Cái
gì cũng nhặt là Tô Huy Rứa
Không
bộ nào chứa là Nguyễn Thiện Nhân
Thức
thời, né tránh là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng
lưỡi dịu mềm là Vương Đình Huệ
Thiểu
năng trí tuệ là Đinh La Thăng
Ghét
trung yêu nịnh là Lê Hồng Anh
Quen
đánh giặc miệng là Trương Tấn Sang
*
Đổi
trắng thay đen là Trương Vĩnh Trọng
Triệt
suy phù thịnh là Trần Đình Hoan
Đã
dốt lại tham là Lê Thanh Hải
Ăn
vụng nói dại là Đinh Thế Huynh
Tình
duyên lận đận là chị Kim Ngân
Vừa
béo vừa dâm là Tòng Thị Phóng
Tính
tình ba phải là Phạm Gia Khiêm
Chưa
từng thanh liêm là Nguyễn Thế Thảo
Ăn
tiền tàn bạo là Nguyễn Đức Nhanh
Nghìn
tỉ tham nhũng là Vinashin
‘Bà
con’ Thủ Tướng là Phạm Thanh Bình
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng
trong tay Tầu
Preview by Yahoo
|
|||||
Bà
con hãy tìm đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn
Tàu cộng đến cai trị thì chạy không kịp nữa!
Một vị ni sư bị đối xử
tàn nhẫn:
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong
tay Tầu ...
Chiến tranh biên giới Việt Trung
năm 1979
Battlefield Vietnam - Part 01: Dien Bien Phu The Legacy
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P1)
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P2)
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P3)
|
|
Ha ha ha !
Hố hố hố !
Không biết làm thịt em nào trước đây?
xem thêm
HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-
Sốc - Lính Trung
cộng hành hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment