Cuộc chiến Nhật -
Trung sẽ không tránh khỏi?
RFA-10-09-2014
2014-09-10
2014-09-10
- In trang này
- Chia
sẻ
- Ý
kiến của Bạn
- Email
Chiến đấu cơ J-15 Trung
Quốc cất cánh khỏi tàu sân bay Liêu Ninh CV16 của Hải quân Trung Quốc
globalmilitaryreview.blogspot
Tin Nhật có ý muốn mua
thêm võ khí của Hoa Kỳ được phổ biến trùng hợp với cuộc thăm dò do tờ Nhân Dân
Nhật Báo của Trung Quốc thực hiện, cho thấy tới 53,4% người dân Hoa lục tin
rằng sớm muộn gì cuộc chiến giữa Nhật và Trung Quốc cũng sẽ xảy ra.
Hiện giờ căng thẳng
ngoại giao giữa Tokyo và Bắc Kinh đang ở cao điểm, liên quan đến vụ tranh chấp
vùng đảo Senkaku mà Nhật Bản nói rằng chủ quyền thuộc về họ.
Vùng đảo này Trung Quốc
gọi là Điếu Ngư.
Cuộc thăm dò cũng cho
thấy gần 60% người dân Trung Quốc cho rằng thái độ của Nhật Bản trong vụ tranh
chấp chủ quyền này là một trong những nguyên nhân khiến họ mất cảm tình dành
cho nước láng giềng.
Triển lãm 'Không đề cập đến hệ lụy cuộc cải cách
ruộng đất' tại miền Bắc ( đấu tố, cải tạo, trưng thu, tự tử )
Ngũ Thiên Nhà báo ở Hà Nội
Cập nhật: 10:32 GMT - thứ ba, 9 tháng 9, 2014
GS Trần Phương Chủ nghĩa Xã hội đã
thất bại! Chủ nghĩa Cộng sản là ảo tưởng!
https://www.youtube.com/watch?v=3BhkOu_4TtU
Cuộc triển lãm dường như để tuyên truyền cho cải
cách ruộng đất?
Ngày 8/9, Bảo tàng Lịch sử quốc gia (Hà Nội) khai mạc
Trưng bày chuyên đề “Cải cách ruộng đất 1946 - 1957”.
Gần 150 hiện vật, tư liệu gốc, ảnh tư liệu về Cải cách
ruộng đất đã được lựa chọn, cho người xem thêm nhiều thông tin về Cải cách
ruộng đất.
Các bài liên quan
- Triển lãm Cải cách Ruộng đất 'còn hạn chế'Nghe08:54
- Về triển lãm 'Cải cách ruộng đất 1946-57'Nghe06:38
Chủ đề liên quan
- Đảng Cộng sản,
- Xã hội Việt Nam
Các tư liệu cho biết: Từ năm 1953 đến năm 1956 đã có 8 đợt
phát động quần chúng giảm tô tại 1.875 xã và 5 đợt cải cách ruộng đất ở vùng
đồng bằng, trung du và 280 xã miền núi phía bắc.
Trong 3.314 xã, có 10 triệu dân, đã tịch thu hơn 70 vạn
héc ta (44,6%) ruộng đất chia cho gần 4 triệu nông dân.
Nhấn mạnh đấu tranh giai cấp
Tuy nhiên triển lãm này, vẫn như thường thấy ở các triển
lãm khác về đề tài chiến tranh hoặc phong trào cách mạng, nghiêng về phía nhấn
mạnh những tương phản giữa hai giai cấp bóc lột và bị bóc lột.
Nó cũng nói nhiều về đường lối, chủ trương trong quá
trình cải cách và những thành quả người nông dân được hưởng sau Cải cách ruộng
đất mà chưa đề cập đến những hệ lụy của những khuyết điểm do phong trào này để
lại cho xã hội Việt Nam nói chung và những thân phận con người nói riêng.
"Cải
cách Ruộng đất đã kích động, hù dọa quần chúng, khuyến khích họ tố oan cho
nạn nhân; dùng nhục hình với đối tượng khi chưa có tòa án xét xử"
Sự ảnh hưởng của các tác nhân từ bên ngoài tới đường lối,
chủ trương và phương pháp tiến hành Cải cách ruộng đất cũng không được nhắc
đến.
Cải cách ruộng đất được bắt đầu trước bước ngoặt quan
trọng của cuộc kháng chiến đòi hỏi huy động đến mức tối đa mọi nguồn lực trong
nước (mà nông dân là quân chủ lực) và nguồn viện trợ từ Liên Xô và Trung Quốc.
Tất cả tạo nên những áp lực để Luật Cải cách ruộng đất
được Quốc hội thông qua tháng 12-1953, trước khi mở màn chiến dịch Điện Biên
Phủ chỉ ít ngày.
Ngay từ khi bắt đầu, chủ trương “Phóng tay phát động quần
chúng” đã bị buông lỏng cho “đoàn”, “đội” cải cách lộng quyền: truy bức để
“đôn” tỷ lệ địa chủ lên cho đủ 5% dân số như một mức quy định bắt buộc; kích
động, hù dọa quần chúng, khuyến khích họ tố oan cho nạn nhân; dùng nhục hình
với đối tượng khi chưa có tòa án xét xử…
Những điều này không có trong chủ trương chỉ đạo Cải cách
ruộng đất. Nhưng ở các cấp dưới, tình hình dường như không thể kiểm soát.
Sai lầm tả khuynh
Chủ nghĩa Mao có tác động mạnh đến Cải cách
Ruộng đất ở Việt Nam
Cải cách ruộng đất cũng có thể nhìn nhận như một nỗ lực để
hoàn tất mục tiêu “Người cày có ruộng”.
Nhưng đó là một bước hoàn tất không trọn vẹn. Phong trào
Chỉnh đốn tổ chức Đảng và chính quyền được tiến hành kết hợp cùng với Cải cách
ruộng đất từ đợt 4, đợt 5 đã phạm sai lầm “tả khuynh” nghiêm trọng.
Những sai lầm đã để lại những tổn thất lớn cả về con người
và tổ chức, gây đảo lộn đời sống xã hội ở nông thôn miền bắc. Cải cách ruộng
đất đi qua để lại nhiều bài học lịch sử đa chiều và một vết hằn sâu trong ký
ức.
Triển lãm “Cải cách ruộng đất 1946 - 1957” lần đầu tiên
động chạm tới chủ đề vẫn được coi là “nhạy cảm” trong suốt gần 60 năm qua và đã
thu hút được khá nhiều sự quan tâm.
Tuy nhiên những gì trình bày trong đó nói rằng chủ đề này
vẫn chưa được bàn luận một cách cởi mở.
Triển lãm 'Cải cách ruộng đất 1946-57'
Cập nhật: 12:22 GMT - thứ hai, 8 tháng 9, 2014
Media Player
Mở bằng chương trình nghe nhìn khác
Lần đầu tiên một đề tài vốn nhạy cảm trở thành chủ đề
triển lãm được khai mạc hôm 8/9 tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia ở Hà Nội về
"Cải cách ruộng đất 1946-1957".
Theo thông cáo báo chí của Bảo tàng thì mục đích của triển
lãm là "Nhằm giúp công chúng tiếp cận với những tài liệu, hiện vật gốc và
có cách nhìn thực tiễn, khoa học, khách quan về cuộc vận động cách mạng ruộng
đất trong tiến trình lịch sử dân tộc" trong giai đoạn 1946-1957 nhân 69
năm ngày Việt Nam độc lập và kỷ niệm 60 năm "cuộc vận động cách mạng cải
cách ruộng đất".
Trả lời BBC Việt Ngữ, ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo
tàng Lịch sử Quốc gia, cho biết chủ đề triển lãm nói về những thành quả của cải
cách ruộng đất như "mang lại tư liệu sản xuất cho người lao động"
theo khẩu hiệu "người cày có ruộng".
Ông cũng cho biết tại triển lãm này còn có cả những tư
liệu về những sai lầm và sửa sai liên quan chiến dịch cải cách ruộng đất của
giới lãnh đạo Việt Nam, tuy đây không phải là mục đích chính.
Cải cách Ruộng ̣đất: văn bản và ý kiến
Cập nhật: 10:08 GMT - thứ tư, 10 tháng 9, 2014
Triển lãm 'tài sản địa chủ' tại Bảo tàng Lịch
sử ở Hà Nội
Nhìn lại một số văn bản và ý kiến trước đây và
hiện nay nhân cuộc triên lãm Cải cách Ruộng đất đang diễn ra tại Hà
Nội:
Luật Cải cách Ruộng đất 04/12/1953 do Hồ Chí Minh
ký:
Các bài liên quan
- Triển lãm 'Cải cách ruộng đất 1946-57'Nghe06:38
- Bàn về triển lãm Cải cách ruộng đất
- 'Không đề cập hệ lụy cải cách ruộng đất'
Chủ đề liên quan
- Trung Quốc
Chương IV: Cơ quan chấp pháp và phương pháp thực
hiện cải cách ruộng đất
Điều 32. - Trong thời gian cải cách ruộng đất, sẽ lập Uỷ
ban cải cách ruộng đất ở Trung ương, khu và tỉnh. Dưới sự lãnh đạo của chính
quyền, Uỷ ban cải cách ruộng đất có nhiệm vụ thi hành luật cải cách ruộng đất,
và lãnh đạo cụ thể cuộc phát động quần chúng thực hiện cải cách ruộng đất.
Điều 33. - ở cấp xã, hội nghị đại biểu nông dân toàn xã,
ban chấp hành Nông Hội xã là những cơ quan hợp pháp chấp hành luật cải cách
ruộng đất.
Điều 34. - Khi phân định thành phần giai cấp, phải theo
đúng điều lệ phân định thành phần giai cấp ở nông thôn do Chính phủ quy định.
Thành phần giai cấp do hội nghị đại biểu nông dân bình
nghị và quyết định. Người đương sự phải được dự hội nghị để tham gia bàn định.
Quyết định của xã về thành phần giai cấp phải do Uỷ ban
Kháng chiến Hành chính tỉnh duyệt y, hoặc do cơ quan được Uỷ ban Kháng chiến
Hành chính tỉnh uỷ quyền, duyệt y. Gặp trường hợp tranh chấp, thì phải đưa ra
Toà án Nhân dân Đặc biệt xét định.
Điều 35. - Nghiêm cấm mọi hành động chống lại hoặc phá
hoại phong trào phát động quần chúng cải cách ruộng đất. Từ lúc ban hành luật
cải cách ruộng đất đến lúc tuyên bố kết thúc cuộc cải cách ruộng đất, tuyệt đối
cấm địa chủ chuyển dịch ruộng đất, trâu bò, nông cụ bằng bất cứ hình thức nào.
Kẻ phạm pháp do Toà án Nhân dân Đặc biệt xét xử.
Trung Quốc đã bắt đầu Thổ địa Cải cách từ 1950
Điều 36. - ở những nơi phát động quần chúng thực hiện cải
cách ruộng đất, sẽ lập Toà án Nhân dân Đặc biệt. Toà án Nhân dân Đặc biệt có
nhiệm vụ:
1) Xét xử Việt gian, phản động, cường hào gian ác và những
kẻ chống lại hoặc phá hoại cải cách ruộng đất;
2) Xét xử những vụ tranh chấp về ruộng đất và tài sản có
liên quan đến cải cách ruộng đất;
3) Xét xử những vụ tranh chấp về phân định thành phần giai
cấp.
Đối với kẻ phạm pháp thì xét xử theo pháp luật. Nghiêm cấm
bắt bớ và giết chóc trái phép, đánh đập, tra tấn hoặc dùng mọi thứ nhục hình
khác. Điều lệ tổ chức Toà án Nhân dân Đặc biệt do Chính phủ, quy định.
Văn bản của Chính phủ Việt Nam:
Hoàn thành cải cách ruộng đất và khôi phục kinh tế quốc
dân (1955-1957):
Hội nghị lần thứ 10, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao
động Việt Nam (khóa II) đã thảo luận kỹ và kết luận về thắng lợi và sai lầm của
cải cách ruộng đất. Hội nghị đã đề ra phương hướng và chủ trương sửa sai 10
điểm.
"Hội đồng Chính phủ họp dưới sự chủ toạ của Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã kiểm điểm việc thi hành Luật cải cách ruộng đất và công tác
chỉnh đốn tổ chức, quyết định những chính sách cụ thể để sửa chữa sai lầm"
Với tinh thần dũng cảm tự phê bình và phê bình, với ý thức
trách nhiệm cao trước toàn thể nhân dân, Đảng Lao động Việt Nam một mặt nhanh
chóng sửa chữa sai lầm, mặt khác có những biện pháp củng cố và phát huy thắng
lợi, kịp thời có những chủ trương đúng đắn đưa nông thôn miền Bắc tiến lên.
Cuối tháng 10-1956, Hội đồng Chính phủ họp dưới sự chủ toạ
của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã kiểm điểm việc thi hành Luật cải cách ruộng đất và
công tác chỉnh đốn tổ chức, quyết định những chính sách cụ thể để sửa chữa sai
lầm.
Ngày 9-12-1956, Chủ tịch Hồ Chí Minh ký Sắc lệnh về chế độ
báo chí nhằm bảo đảm quyền tự do ngôn luận của nhân dân và ngăn cấm những kẻ
lợi dụng báo chí làm hại đến công cuộc đấu tranh cho hoà bình, thống nhất, độc
lập và dân chủ của nước nhà.
Nguyễn Minh Cần trên trang RFA về 'đấu tố địa chủ'
"...Của nỗi thì rõ rồi, nhưng của chìm là vàng bạc,
tiền thì rất khó cho nên phải truy tài sản. Nhưng nói thực ra anh em họ vẫn gọi
là “truy của” hay “tra của”. Truy ngày, truy đêm liên tục. Tôi còn nhớ khi tôi
đi cải cách ruộng đất ở Thái Bình thì có nghe một câu than như thế này, đến bây
giờ tôi vẫn còn nhớ:
Truy đêm rồi lại truy ngày Tra lui tra tới của mày để đâu
Sân vườn, chuồng lợn, bờ ao Đào tung, xới hết chẳng sao: có vàng Trời ơi, oan
thật là oan Thân con quá khổ biết làm sao đây
Còn việc lập hồ sơ các loại địa chủ, cường hào thì chủ yếu
dựa vào lời tố của bần cố nông. Nhưng có một điều có thể nói là người ta đánh
vào lòng tham lam, vào lòng hận thù...Và người ta nói rằng ai tố nhiều thì sau
này là chia tiền, chia ruộng đất, chia tài sản...thì sẽ được nhiều. Cho nên,
nói thật đánh vào lòng tham, đánh vào lòng hận thù, cho nên cũng nhiều người tố
rất bừa bãi. Ở nông thôn lúc bấy giờ gọi là “tố điêu” hoặc “tố đại hội”, “tố
bừa”.
Nhưng khốn nỗi, tất cả những lời tố đó đều coi như những
bằng chứng để kết tội người địa chủ, hoặc người đối tượng mà mình coi là phản
động hay đảng phái...Cho nên sau khi lên hồ sơ rồi, tức là đưa lên đoàn cải
cách ruộng đất, tức là đoàn duyệt xong và chuẩn bị cho việc đấy và xử án...
Tổ chức tòa án là tổ chức cuộc đấu. Trước đó bao nhiêu
ngày phải chuẩn bị, người ta làm như là một diễn tập cho một vỡ kịch, tức là
mỗi người nông dân lên tố như thế nào, rồi ý cho họ chỉ mặt như thế nào, tức là
xỉa vào mặt của địa chủ...
Tổ chức tòa án là tổ chức cuộc đấu. Trước đó bao nhiêu
ngày phải chuẩn bị, người ta làm như là một diễn tập cho một vỡ kịch, tức là
mỗi người nông dân lên tố như thế nào, rồi ý cho họ chỉ mặt như thế nào, tức là
xỉa vào mặt của địa chủ, bắt quì xuống như thế nào…tất cả những cái đó được đạo
diễn trước một cách rất cẩn thận. có cả một kế hoạch, diễn tập như diễn một vỡ
tuồng.
Như vậy đấu, có khi đấu 2-3 ngày tùy theo “tình trạng
nghiêm trọng” của địa chủ hay số người...Sau khi kết án thì hành quyết ngay ở
trước mặt. "
Về triển lãm Cải cách Ruộng đất
"Từ 1958, Hà Nội nhất trí coi việc áp dụng mô hình
Xô Viết, ruộng đất của gần như toàn bộ nông dân miền Bắc lại bị đưa vào hợp tác
xã"
Trương Huy San
Nguyễn Quang Lập trên Facebook:
“Phần trưng bày gây nhiều cảm xúc nhất cho người xem có lẽ
là góc đối lập về cuộc sống của giai cấp địa chủ với tầng lớp bần cố nông. Một
bên là cuộc sống xa hoa, phong lưu, thừa mứa chứa chan, ăn sung mặc sướng, một
bên là rách rưới bần cùng, áo đụp hàng chục tấm vá, cơm không đủ ăn, kéo cày
thay trâu, nhà cửa xiêu vẹo, dột nát. Những khung cảnh cách đây gần nửa thế kỷ
ấy, đến giờ trông vẫn quen quen.”
Chau Doan trên Facebook:
“Không một học thuyết cao siêu nào được cho phép con đấu
tố cha mẹ, vợ đấu tố chồng để tách mình ra thành một tầng lớp khác, đoạn tuyệt
với thành phần cũ. Đời thủa nhà ai con lại gọi bố, mẹ bằng mày, xưng tao? Bố mẹ
lại gọi con là ông bà nông dân, thưa gửi thành kính. Còn gì cay đắng hơn không?
...Điều này tàn phá luân lý, quan hệ, niềm tin của con
người. Những gì quý giá nhất mà phá đi, thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?
Nông dân, bần cố nông mù chữ đứng lên xử những người có học, mà đa phần toàn là
vu khống, rồi xử bắn họ. Cuộc cách mạng long trời lở đất hay là một cuộc tàn
sát?
Cứ nghe chuyện xử bắn bà Năm là lòng mình xót xa. Người
phụ nữ đẹp như thế, giỏi như thế, và bà ta rất yêu cách mạng nữa chứ. Buôn
thép, lụa, cưu mang Việt Minh nhiều như thế. Cống hiến số vàng, tiền lớn thế
lại bị bắn đầu tiên.
Triển lãm là 'Cải cách Ruộng đất 1946 -1957' nhưng
cuối 1953 Hồ Chủ tịch mới ký 'Luật Cải cách Ruộng đất'
Tuy nhiên, chúng ta hiểu rằng những người cộng sản lúc ấy
bị sức ép từ Xô Cộng và Trung Cộng, và đây chính là sự phi lý, nỗi nhục, nỗi
khổ của dân tộc này. Điều này cho mỗi cá nhân chúng ta một bài học. Đừng nghe
bố con thằng nào, trước hết phải tin ở mình, phải vận dụng đầu óc, suy nghĩ để tự
tách bạch đúng sai trong cuộc đời.
Đảng cần nhìn thẳng vào quá khứ. Thời đại thông tin, không
thể mập mờ được đâu. Đảng phân minh với quá khứ thì Đảng mới dẫn dắt chúng em
tới tương lai tươi sáng được Đảng ạ. Tóm lại, cái triển lãm này là một thất bại
hoàn toàn. Không nói thì thôi, đừng nói nửa chừng. Người hiểu biết, vào chỉ
thấy bực mình.”
Trương Huy San trên Facebook:
“Rất tiếc chưa ai chỉ ra rằng, cái sai của cải cách ruộng
đất không phải là phần đã sửa mà là cái gốc của nó: Đảng đã tự trao cho mình quyền
có thể tước đoạt tính mạng và tài sản của người dân một cách man rợ. Triển lãm
có đưa những nụ cười của những nông dân được chia "quả thực" nhưng
Triển lãm đã không cho biết niềm vui không đạo lý đó của những bần cố nông cũng
ngắn chẳng tày gang. Từ 1958, đặc biệt là sau khi Hồ Chí Minh (người dưới sức
ép của Mao & Staline đã đưa cải cách ruộng đất vào áp dụng với nhân dân ta)
dự hội nghị 81 đảng cộng sản và phong trào công nhân quốc tế tại Mascova trở
về, nhất trí coi việc áp dụng mô hình Xô Viết (vào VN) là "một vấn đề mang
tính bắt buộc", ruộng đất của gần như toàn bộ nông dân miền Bắc lại bị đưa
vào hợp tác xã.”
Trinh Nguyễn trên báo BấmThanh Niên:
“Nhưng hạn chế lớn nhất của triển lãmchính là thiếu vắng
các câu chuyện kể. Sự “nhạy cảm” của đề tài cải cách ruộng đất có lẽ cũng giống
như đề tài thời bao cấp. Đó là những thời kỳ chúng ta đã từng có cái sai, để
rồi nhìn thấy nó và sửa chữa nó. Nhưng nếu triển lãm bao cấp của Bảo tàng Dân
tộc học cách đây cả chục năm tái hiện được câu chuyện thân phận con người thì
triển lãm này chưa chạm vào đó. Không ai rõ, những con người cụ thể, có những
hiện vật được trưng bày ở đây, đã đi qua thời kỳ đó ra sao. Họ, con cháu họ,
hiện sống thế nào, quan niệm gì về thời kỳ lịch sử ấy.”
Triển
lãm CCRĐ: Khoét thêm vết thương để bao che tội ác? - Phần I
Tue, 09/09/2014 - 14:23 — nguyenhuuvinh
Tôi sinh ra sau khi cuộc "Cải cách ruộng đất"
(CCRĐ) được thực hiện xong. Khi tôi có chút hiểu biết thì những sự kiện đã xảy
ra trước đó cả chục năm vẫn hàng ngày, hàng giờ được nhắc lại như một nỗi kinh
hoàng. Nỗi kinh hoàng đó không phải là bom rơi, đạn lạc, người chết hay
lũ lụt... mà nó hiển hiện và tồn tại trong từng công việc, từng cách nghĩ, việc
làm của người dân Việt Nam đã chịu ảnh hưởng từ "cuộc cách mạng long trời
lở đất" trước đó được gọi là CCRĐ.
"Long" và "lở"
Ở cuộc cách mạng đó, điều duy nhất đạt được thành công rõ
nét nhất, chính là sự phá hủy nhanh chóng một nền văn hóa Việt Nam được xây
dựng qua cả ngàn năm và thường xuyên được coi là nền văn hiến quý báu từ lâu
đời.
Cuộc CCRĐ với khẩu hiệu rất đơn giản, hiền lành
"Người cày có ruộng" đã nhanh chóng đưa cả xã hội Việt Nam với con số
nông dân chiếm tuyệt đối lao vào một cơn cuồng nộ cướp, phá, giết... bất chấp
tất cả những nguyên tắc xã hội xưa nay là bảo vệ sự công bằng, bác ái và nhân hậu,
trật tự và luân lý. Ở cuộc CCRĐ đó, những giá trị tinh thần bị hủy hoại rất
thành công. Những hiện tượng con đấu cha, vợ tố chồng vốn là điều tối kỵ trong
truyền thống văn hóa Việt Nam từ ngàn đời không hề được dung dưỡng, này được
dịp tha hồ thể hiện để "lập công".
Có thể nói, cuộc CCRĐ đã thật sự làm "long" và
"lở" không chỉ là trời đất, mà thực sự đã làm long, lở và sụp đổ, tan
rã một hệ thống đạo đức, văn hiến tự ngàn đời. Nhà văn Dương Thu Hương có viết,
đại ý rằng: Đất nước Việt Nam đã qua lịch sử cả ngàn năm, trải qua bao nhiêu
chế độ. Nhưng, chưa có một chế độ nào có thể làm cho con đấu cha, vợ tố chồng,
con gái, con dâu vu cáo cha đẻ, bố chồng cưỡng hiếp mình. Chỉ có chế độ Cộng
sản làm được điều "vĩ đại" đó mà thôi.
Và cứ thế, xã hội đi vào cơn trầm luân của chủ nghĩa vô
thần, vô luân, vô luật pháp. Kể từ đó, cái gọi là "vô sản", cái sự
"nghèo" được coi là môt phẩm chất tốt đẹp nhất để tiến thân trong xã
hội cộng sản. Sự phân tầng xã hội căn cứ vào mức độ "nghèo" của cá
nhân đạt đến mức nào. Có thể nói rằng: Trừ giai đoạn những người Cộng sản lộ
nguyên hình là các tư bản đỏ, phần trước đó, sự nghèo khó là tấm áo khoác của
hầu như toàn bộ bộ máy lãnh đạo, là nấc thang, là tiêu chuẩn cho việc thăng
quan, tiến chức và cầm quyền trong xã hội Việt Nam.
Câu khẩu hiệu "Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận gốc, trốc
tận rễ" của Trần Phú Tổng bí thư Đảng CS được dùng như một câu Kinh Thánh
trong mọi hành động xã hội, đã nhanh chóng đưa Việt Nam vượt ra khỏi ranh giới
xã hội loài người. Cái gọi là "thành phần" xuất hiện trong CCRĐ thời
đó, cho đến nay tròn 60 năm sau vẫn ám ảnh trong từng tờ hồ sơ, lý lịch của các
em nhỏ đến trường, dù chúng chẳng hiểu "thành phần" nghĩa là cái gì
và từ đâu ra.
Dần dần theo với thời gian, với những lo toan của cuộc
sống đầy gian nan vì kinh tế, giá cả, độc hại, môi trường... người ta nguôi
ngoai dần với những tội ác mà cái gọi là CCRĐ đã gây ra cho dân tộc. Cả xã hội,
cả đất nước gồng mình lên qua bao cuộc chiến tranh và cố quên đi những nhức
nhối, lở loét, hận thù âm ỉ trong lòng người nông dân xuất phát từ cuộc CCRĐ đã
qua.
Bỗng nhiên, hôm nay nhà nước mở "Triển lãm về Cải
cách ruộng đất tại Hà Nội".
Ngay từ khi nghe tin có cuộc triển lãm về Cải cách ruộng
đất tại Hà Nội, nhiều người đã tỏ ý nghi ngờ về mục đích và nội dung của
nó. Nhiều câu hỏi được đặt ra: Tại sao sau 60 năm, giờ nhà nước Cộng sản mới
nói đến CCRĐ? Phải chăng, họ muốn thật sự nhìn nhận lại những sai lầm, những
hậu quả để rút kinh nghiệm? Phải chăng, đã đến lúc nhà cầm quyền CSVN hiểu rằng
không thể có điều gì giấu kín mãi được. Khi mà sự bưng bít đang được thực hiện,
thì những tác phẩm như Ba người khác của Tô Hoài, Đêm giữa ban ngày của Vũ Thư
Hiên và mới đây là Đèn Cù của Trần Đĩnh sẽ còn hấp dẫn bạn đọc trong và ngoài
nước.
Và để hóa giải những điều đó, đảng đã dám "nhìn thẳng
vào sự thật" như lời đảng tuyên bố cách đây... 30 năm?
Những câu hỏi đó, thôi thúc chúng tôi đến khai mạc
"Trưng bày chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957" tại 25 Tôn Đản,
Hà Nội.
Triển lãm hay cuộc đấu tố mới?
Khi chúng tôi đến, thủ tục khai trương Triển lãm đã bắt
đầu. Theo như Ban tổ chức, thì việc triển lãm là nhằm để "cho thế hệ sau
hiểu hơn về CCRĐ". Thế nhưng, nhìn vào đám người tập trung khoảng vài ba
chục ở buổi khai trương, người ta mới cảm nhận được rằng: Sau mấy chục năm dưới
sự lãnh đạo của đảng, thế hệ trẻ ngày nay cho rằng sự quan tâm đến những vấn đề
ngoài bản thân mình là điều xa xỉ. Tập trung xem triển lãm, chủ yếu là mấy ông
già hoặc công an, cán bộ, một số các cháu gái phục vụ với áo dài đỏ lăng xăng
đi lại cầm băng đỏ và kéo. hàng loạt các phóng viên truyền hình, quay phim tua
tủa. Chỉ có vậy.
Ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia
lên phát biểu: “Cải cách ruộng đất là một cuộc cách mạng dân chủ ‘long
trời lở đất’, mang lại những giá trị to lớn của một xã hội mới, một chế độ mới,
một cuộc sống mới cho người dân Việt Nam”.
Chưa rõ cái "dân chủ" cái "giá trị to
lớn" của CCRĐ ở đâu, người ta chỉ biết rằng đó là một cuộc cướp bóc trắng
trợn và được cả xã hội tiến hành dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản. Hậu quả
của nó là hàng trăm ngàn con người bị cướp bóc, ảnh hưởng, hàng loạt người bị
giết chết bằng nhiều cách. Thậm chí là ngay cả những người là ân nhân của Đảng cũng
không thoát bày tay của đảng đưa sang thế giới bên kia mà miệng vẫn hô vang
"bác" và đảng muôn năm(!).
Thế rồi, tất cả vào khu gian trưng bày hiện vật
triển lãm. Không gian của Triển lãm trong một căn phòng khá rộng, hơn 200 mét
vuông.
Cũng không có gì lạ khi nhìn hình thức bài trí của Triển
lãm này. Nếu như, người ta kinh hoàng đến tận ngày nay các buổi đấu tố địa chủ
khi xưa, thì bây giờ vào xem lại Triển lãm này, người ta sẽ thấy rõ tư duy đấu
tố đang được lặp lại dưới hình thức "Trưng bày hiện vật".
Đó là khu vực tố cáo đời sống "sung sướng, giàu có
bọn địa chủ", nào là cái điếu hút thuốc, đôi giày thêu, chiếc ấm đồng, cái
sập gụ... tất cả đều được đưa ra ghép vào tội ác của bọn địa chủ, phong kiến.
Một vị nhìn phương phi, mặc chiếc áo xám có hình cờ Việt
Nam như các đại biểu Quốc hội vẫn đeo đi cùng với vài quan chức của nhà bảo
tàng. đám báo chí chĩa máy quay, máy ảnh vào đó đi từng bước. Tôi đi bên cạnh
một vòng theo chiều kim đồng hồ bám dọc tường. Lời cô thuyết minh viên leo lẻo: "Nhữn
hiện vật này chứng minh rằng bọn địa chủ bóc lột nhân dân ta thậm tệ".
Thế nhưng, có lẽ chính cô ta không hiểu từ "bóc lột" nó có nghĩa như
thế nào và trong những thứ được trưng bày ở đây, thứ nào là bóc, thứ nào được
lột và từ đâu.
Đi bên cạnh, cô thuyết minh viên áo đỏ liên tục: "CCRĐ
xóa bỏ chế độ người bóc lột người, là cách mạng về quan hệ sản xuất và nông dân
đổi đời..." và rất nhiều ngôn từ như xưa nay đảng vẫn nói.
Tôi quay lại nói với vị này: "Quan chức Cộng
sản ngày nay thì đất đai, nhà cửa, ăn chơi còn gấp trăm lần địa chủ phong kiến
trước đây. Mà tất cả là từ tiền tham nhũng của dân, còn địa chủ phong kiến ngày
xưa có ăn chơi cũng là tiền của họ. Bây giờ có ông quan hàng trăm ha đất như
Chủ tịch Bình Dương thì bọn địa chủ sao so được anh nhỉ?"
Qua chỗ hai người kéo cày, tôi bảo: "Bây giờ
khác xưa rồi, bây giờ có tận bốn đứa học sinh kéo bừa cơ". Mọi người
cười ồ, ông quan này cũng gật đầu đồng tình làm mình thấy lạ là một ông quan có
thái độ vui thế. Đi một đoạn, ông hỏi: Ở huyện nào đấy? Không hiểu ông định hỏi
quê quán hay nơi ở nhưng không tiện hỏi lại, nên tôi trả lời: Tôi ở ngay HN đây
thôi. Và cứ thắc mắc không biết ông này là ai.
Cho đến khi về nhà mới biết đó là ông Lê Như Tiến - Phó
Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên, Nhi đồng của Quốc
hội. Chính ông này đòi phải ra nghị quyết về Biển Đông hôm trước.
Có thể nói, những hiện vật trưng bày trong cái gọi là
Triển lãm này là một mô hình đấu tố mới, nhằm lấp liếm, bào chữa cho những tội
ác đối với ngay cả những đồng bào của mình, đối với những người có đầu óc và
tri thức làm giàu cho quê hương đất nước. Bỗng dưng một ngày đẹp trời họ được
hưởng nhờ thành quả Mác - Lenin xếp họ vào "giai cấp bóc lột". Và họ
bị cướp đoạt, bị tra tấn, bị bắn, bị giết và "CCRĐ hoàn thành thắng
lợi".
Cố thuyết minh viên chỉ vào hai chiếc áo rách mà rằng: "Đây
là hai chiếc áo của nông dân, bị bọn địa chủ bóc lột thậm tệ. Nhưng không phải
tất cả các địa chủ đều xấu, mà vẫn có những địa chủ tốt". Khi hết buổi
thuyết minh, tôi nói với cô ta: "Cô thuộc bài, nhưng nói có những địa
chủ tốt là sai". Cô ta hỏi lại: "Sai chỗ nào ạ". Tôi
đáp: "Cô có hiểu Trần Phú đã viết Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc,
trốc tận rễ" hay không mà bảo có địa chủ tốt? Tốt sao phải đào?".
Cô ta ấp úng: "Nhưng mà những điều đó đã qua hơn 50 năm rồi
ạ". Tôi hỏi lại: "Vậy sao chiếc áo rách này hơn 50 năm
vẫn còn giữ?". Cả phòng triễn lãm cười vang.
Thật ra, tranh luận với cô ta thì chẳng có mấy tác dụng.
Nhưng điều thú vị, là chính những người tham gia vào xem triển lãm lại là những
người luôn có những cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm mà không dám phản ứng khi
bên cạnh, bên ngoài là hàng loạt công an. Một người chụp ảnh liên tục các hiện
vật lầm bầm trong miệng: "Đ.M, cứ tưởng là chúng nó phục thiện, biết nhận
lỗi, ai ngờ lại bày trò lưu manh này ra".
Và khi chụp hình xong, anh ta kết luận: "Thôi,
cái hay hôm nay, là chúng nó đưa ra để dân biết rằng cái giai cấp địa chủ,
phong kiến ngày xưa chẳng là cái đ. gì so với bọn quan cộng sản tham nhũng hôm
nay".
(Còn tiếp)
Hà Nội, Ngày 9/9/2014
· J.B Nguyễn
Hữu Vinh
Bốn tầng nấc ( bước )của người dân chủ VN
Nguyễn An Dân
Gửi đến BBC từ Hà Nội
Cập nhật: 13:15 GMT - thứ tư, 10 tháng 9, 2014
Nhân bài viết vừa qua của Liên Sơn 'Bấmmộng mị dân chủ' trên website Việt Nam
Thời Báo của Hội Nhà Báo Độc Lập đã gây ra nhiều tranh luận thú vị, tôi xin có
đôi lời đóng góp như một góc nhìn về chính trị Việt Nam.
Tạm gọi theo cách của tôi và một phần dư luận hiện nay là
góc nhìn về “phe dân chủ”, “quần chúng”, “phe cải cách” cùng “phe bảo thủ”
trong Đảng CS Việt Nam.
Các bài liên quan
- 'Lãnh đạo VN bị ý thức hệ kìm hãm'
- Quốc hội đã bị tiếm quyền?
- Quốc hội thông qua Hiến pháp sửa đổi
Chủ đề liên quan
- Chủ nghĩa Cộng sản,
- Diễn đàn
Phe nào như thế nào thì cũng ảnh hưởng đến vận mệnh đất
nước, dù ít dù nhiều, một góc nhìn đa chiều sẽ làm sáng tỏ một số vấn đề về lý
luận, để qua đó quần chúng có thể có nhiều thông tin hơn về bức tranh chính trị
của đất nước
Viết cho phe dân chủ
Người dân chủ là người dùng các chuẩn mực dân chủ pháp trị
trong lý luận để từ đó thực hiện các hành vi từ bất đồng chính kiến, phê phán,
rồi tranh đấu với đảng cầm quyền độc tài. Do đó luôn cần sự ủng hộ, gắn kết với
quần chúng và các người dân chủ khác. Đó chính là cơ sở cho việc hình thành
phong trào, rồi lên cao hơn là tổ chức hội đoàn đến đảng đối lập rồi khi thành
công, là chính quyền dân chủ.
Do đó trước khi nói đến chính quyền dân chủ, phải hình
thành được một tư duy và lề lối sống và sinh hoạt dân chủ với nhau, và với
chính quần chúng, người cùng ý thức như mình. Không thể có một tổ chức dân chủ
nào có thể vững bền khi lập ra tổ chức tranh đấu dân chủ nhưng người trong đó
là những người độc tài trong tư duy và hành xử nội bộ, và không có một thỏa
ước, một nội qui sinh hoạt dân chủ thực thụ đựợc áp dụng và được sự đồng tình
của toàn tổ chức một cách nghiêm chỉnh.
Những người như ông Võ Văn Kiệt là thuộc phe cải
cách
Từ nguyên tắc này cũng có thể nói cuộc tranh đấu cho dân
chủ của những cá nhân và tổ chức “chưa dân chủ” thật sự như thế cũng khó hay
không thể dẫn đến một chế độ và một chính quyền thực sự dân chủ.
Từ nhận định có tính nguyên tắc đó, đi đến nhìn nhận của một
số người viết như Liên Sơn vừa qua khi bàn về “mộng mị dân chủ”, trong đó đánh
giá, theo tôi, vừa bi quan, vừa không chính xác đầy đủ, làm quần chúng hiểu sai
về phong trào dân chủ, không thể hiện sự đánh giá toàn cảnh bức tranh dân chủ
đa sắc màu hiện nay.
Cần thấy rõ là người dân chủ hiện diện khắp nơi, trong
quần chúng, đến cả trong đảng cầm quyền, ở mọi giai tầng xã hội, không chỉ gói
gọn trong phạm trù được Liên Sơn đề cập là những cái tên A, B nào đó để rồi
nghĩ rằng đó là đa số người dân chủ. Không chỉ gói gọn trong cộng đồng “có tên
tuổi” hiện nay mà là có khắp nơi với hành động tranh đấu đa dạng khác nhau.
Từ một cậu học sinh lập ra video blog đưa lên mạng
internet phê phán sự bảo thủ, độc tài của thể chế qua việc áp đặt tư duy giáo
dục, cho đến một đảng viên đảng cộng sản ở nghị trường quốc hội không bấm nút
thông qua Hiến Pháp 2013, đó chính là những người có tư duy và hành động dân
chủ.
Nhiều người như thế thì đó chính là nền tảng của phong
trào dân chủ. Do đó, khi đánh giá về dân chủ, phải nhìn chung các mặt này, để
từ đó có thể hi vọng và lạc quan.
Theo tôi, bốn tầng nấc của người dân chủ là người bộc lộ
chính kiến, người bất đồng chính kiến, người tranh đấu, và chính khách đối lập.
Tất cả những quần chúng nếu có xu hướng tranh đấu đều sẽ đi qua một hay toàn bộ
bốn bước này, tùy theo nội lực và khát vọng của họ, và bước chân nào cũng cần
được tôn trọng, vì họ dám đi. Còn trong quá trình đi, có va vấp, té ngã thì là
chuyện bình thường vì có đi và có vấp ngã là quy luật.
Có nhiều tổ chức đoàn thể tự ra đời ở Việt Nam
trong 10 năm qua
Chúng ta không cần bàn về các danh hiệu do quần chúng vì
tấm lòng nhiệt tình mà trao tặng cho người tranh đấu, chỉ nên bàn là khi có sự
tôn vinh của quần chúng rồi, người đón nhận danh hiệu nên phải làm thế nào để
xứng đáng với tấm lòng của công chúng hơn. Người được tôn vinh cần một sự góp ý
và tiếp thu góp ý chân thành khi cần, là một lề lối dân chủ cần có.
Sáu mạng tác động chính trị Việt Nam
1.
Bảo thủ cầm quyền
2.
Cải cách cầm quyền
3.
Quần chúng tranh đấu
4.
Áp lực quốc tế và quốc nội
5.
Quần chúng phổ thông
6.
Nghiên cứu gắn kết
Tôi quan sát phong trào dân chủ hơn 10 năm nay, có nhiều
tổ chức đoàn thể thành lập trong nước rồi sau đó tàn lụi đi, ngoài sự đàn áp
của nhà cầm quyền, còn là do chính lối sinh hoạt nội bộ chưa đến “tầm” như khi
họ tuyên bố lúc mới ra đời. Các thành viên chỉ chú trọng gắn kết trên quan điểm
chính trị, chưa có sự đồng thuận hoạt động trên một thỏa ước tập thể để từ đó
mọi người đều phải hành xử theo như một tấm gương dân chủ.
Chú trọng đưa ra các tuyên bố nhiều hơn thực hiện điều lệ
sinh hoạt nội bộ nhằm xây dựng con người dân chủ; chú trọng mở rộng ra ngoài
nhiều hơn gắn bó chiều sâu bên trong; chú trọng cạnh tranh giữa những người
tranh đấu trong tổ chức hơn là chú trọng mục tiêu tranh đấu của toàn tổ chức
với đối thủ độc tài. Đó là những điều nên tránh
Gắn kết và chia rẽ
Một vấn đề khác cần chú ý là hiện tình đất nước hiện nay
đã hình thành nên sáu mảng chính trị có tác động vào thế cuộc chính trị ở Việt
Nam. Tôi tạm gọi là mảng bảo thủ cầm quyền, mảng cải cách cầm quyền, mảng quần
chúng đứng ra tranh đấu, mảng áp lực lên đảng cầm quyền, từ bên ngoài của quốc
tế và từ bên trong của sự nâng cao đời sống và dân trí (mảng quần chúng phổ
thông), và mảng nghiên cứu gắn kết các yếu tố trên để hình thành một phong trào
dân chủ có chất lượng và hoạt động phối hợp hiệu quả.
Cái còn thiếu của phong trào dân chủ hiện nay chính là
mảng hoạt động gắn kết: yếu tố cuối cùng. Hầu như rất ít người làm công tác gắn
kết này, trong khi lẽ ra cần sự gắn kết của ba mảng sau, để qua đó tận dụng
những khe hở của hai mảng đầu, nhằm hình thành cho được đối trọng đủ mạnh với
đảng cầm quyền, tức mảng thứ ba, mảng quần chúng đứng ra tranh đấu.
"Nếu
cần ủng hộ thì ủng hộ nhóm thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong việc đưa Việt Nam
“thoát Trung-thân Mỹ” vì nó có lợi cho đất nước trong hiện nay, việc khác tính
sau"
Cũng hay xảy ra việc những nhóm có chiến thuật tranh đấu
khác nhau thường hay chỉ trích lẫn nhau dù nằm trong cùng một mảng. Thực ra nếu
đặt các khác biệt đó ở tầm nhìn rộng lớn, thì phải tìm cách phối hợp, gắn kết
các nhóm khác nhau này lại trong cùng một mảng, vì những công việc của các nhóm
đó chính là bổ sung cho nhau.
Thiếu phối hợp sẽ xung khắc, có gắn kết sẽ thành sức mạnh
tổng hợp. Ví dụ nếu coi những người tranh đấu đi quốc tế vận động các tổ chức
nhân quyền, chính khách quốc tế ủng hộ na ná như nhóm “ngoại vận”, thì những
người còn nằm trong đảng nhưng có xu hướng dân chủ và hành động ủng hộ cải cách
tiến bộ phải được coi như nhóm “địch vận”, có cùng mục tiêu. Do đó cần kết hợp,
chia sẽ thông tin và đối thoại với nhau để công việc các bên có hiệu quả cộng
hưởng, hơn là chỉ trích “làm như tôi mới đúng, làm như các ông đó là yếu, là
chưa đủ dũng khí”.
Có người nói cái dở của người Việt là hay chia rẽ. Nhận
xét thế là chỉ nhìn một chiều, cần có cái nhìn rộng hơn khi đưa nó vào nhận xét
về phong trào dân chủ. Trong tình hình tranh tối tranh sáng, địch ta lẫn lộn,
an ninh đông hơn dân chủ thì sự chia rẽ (vì riêng rẽ) có khi là cần thiết để
giữ ngọn lửa dân chủ, không bị “chết chùm”.
Cái quan trọng trước khi phong trào dân chủ chiến thắng
chính là phải giữ ngọn lửa dân chủ qua các thời kỳ đàn áp khác nhau của đảng
cầm quyền chứ không phải có bao nhiêu cây đuốc thì dùng cho hết lửa.
Việc cá
lớn cá bé cùng chui vào một cái rổ trong khi đảng cầm quyền còn mạnh thì chỉ
làm cái ao hết cá, các con cá chưa vào rổ vì còn riêng rẽ với đàn cá kia chính
là những người giữ lửa. Do đó cái cần chú ý là chia rẽ vì cần riêng rẽ (để giữ
lửa) khác với nghĩ rằng thấy chưa hội tụ thì cho đó là chia rẽ do…mâu thuẫn.
Người dân chủ hay dùng nền dân chủ kiểu Mỹ làm chuẩn mực.
Học hỏi dân chủ pháp trị theo Mỹ là tốt, nhưng nếu học thì đừng học nửa vời.
Cái hạn chế của người tranh đấu là khi đã đặt một ai vào vị trí lãnh đạo dân
chủ thì sau đó ra sức bảo vệ kể cả khi người đó sai lầm. Mỹ không có chuyện đó,
dân bầu tổng thống là một chuyện, nhưng khi tổng thống làm bậy thì cũng bị phê
phán thậm chí bãi chức.
"Tôi
cám ơn những ai trong đảng cầm quyền đã đồng ý cho internet vào Việt Nam một
cách phổ thông để tôi có điều kiện và thông tin để tranh đấu cho dân chủ nhiều
hơn"
Người dân chủ nên học điều này, để khỏi sa vào cái tư duy
từ lãnh đạo cho lên thành lãnh tụ, rồi trở thành một hội-đảng bao che bảo vệ
nhau bất chấp đúng sai. Cuối cùng thành ra…giống như đảng cộng sản và các lãnh
đạo cộng sản (chỉ thích nghe khen và bài bác việc chê bai). Việc ủng hộ ai và
phê phán ai trong từng giai đoạn, thời kỳ là chuyện bình thường nếu khen chê có
lý luận thực tế và logic, và cần xem nó là việc phải làm, chứ không phải lúc
khen thì nói là “nịnh”, lúc chê lại bảo là “âm mưu đánh phá”.
Phe cải cách và phe bảo thủ
Có người nói ở Việt Nam chỉ có phe lợi ích và phe bảo thủ,
chưa có cái gì gọi là phe cải cách. Theo tôi điều này không đúng trong thực tế.
Tôi Nguyễn An Dân, một công dân sống trong thể chế độc tài lãnh đạo của đảng
cộng sản Việt Nam, tôi cám ơn những ai trong đảng cầm quyền đã đồng ý cho
internet vào Việt Nam một cách phổ thông. Để từ đó tôi có điều kiện và thông
tin để tranh đấu cho dân chủ nhiều hơn.
Cùng là thể chế tư duy cộng sản toàn trị, nhưng dân Việt
Nam cũng khá hơn Bắc Triều Tiên…do đó nếu nói trong đảng cầm quyền chưa có phe
cải cách thì vừa thiếu thực tế, vừa non kém và lạc hậu. Toàn Đảng có thể không
cần cải cách thì vẫn là “phe lợi ích” được, ví dụ như gia đình họ Kim ở Bắc
Triều Tiên. Do đó tình hình dân chúng dễ thở hơn hiện nay chính là sự tổng hòa
từ các yếu tố : sự nới rộng bên trong của phe cải cách, hiệu quả của áp lực
quốc tế bên ngoài, sự tranh đấu của quần chúng.
Cắt bỏ đi một bộ phận nào đó,
là sai lầm về lý luận tranh đấu, và về nhận định thực tiễn, dẫn đến sai lầm và
yếu kém về chiến lược và chiến thuật tranh đấu.
Nhưng cũng có người ngộ nhận rằng tôi kêu gọi ủng hộ phe
cải cách nghĩa là ủng hộ phe của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nghĩ như vậy là
chưa thấu đáo hết ý nghĩa của cụm từ phe cải cách. Trước khi bàn về phe cải
cách, cần làm rõ phe bảo thủ là gì?
Hiện trạng đất nước thì nhiều bệnh, nhưng tựu trung từ ba
cái chính: đó là thiết chế đảng và chế độ theo mô hình chính quyền mất dân chủ,
theo đuổi một tư tưởng Mác Lê phi thực tế, và đưa đất nước sa vào một quan hệ
lệ thuộc với một láng giềng độc tài có dã tâm xâm lược nguy hiểm là Trung Cộng.
Tôi gọi ba vấn đề này là tư duy bảo thủ, và bất kỳ ai trong đảng cầm quyền muốn
giữ nó thì là phe bảo thủ, và bất kỳ ai muốn phá vỡ nó, chính là phe cải cách.
Phe cải cách có từ khi đảng ra đời, chứ không phải bây giờ mới có.
"Đất
nước thì nhiều bệnh, nhưng tựu trung từ ba cái chính. Đó là thiết chế đảng và
chế độ theo mô hình chính quyền mất dân chủ, theo đuổi một tư tưởng Mác Lê phi
thực tế, và đưa đất nước sa vào một quan hệ lệ thuộc với một láng giềng độc tài
có dã tâm xâm lược nguy hiểm là Trung Cộng."
Chẳng qua dần dần quyền lực của phe này mạnh lên, cộng với
sự bùng nổ về thông tin, nên công chúng biết đến họ nhiều hơn. Như nhóm Xét lại
chống đảng trong quá khứ, hay như ông Trần Xuân Bách, ông Võ Văn Kiệt...chính
là người của phe cải cách chứ gì nữa. Còn họ cải cách thế nào là một phạm trù
khác.
Trong bài viết trước, nhiều người lý giải tôi nói “Hội Nhà
Báo Độc Lập nên tranh thủ sự ủng hộ của phe cải cách” nghĩa là tôi “khuyên” Hội
này ủng hộ thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là một đánh giá sai về lý luận do họ không
đọc kỹ các tư duy của tôi.
Ông Nguyễn Tấn Dũng không phải là tiêu biểu của phe
cải cách, và các hoạt động của ông Dũng chỉ tiêu biểu cho một thời kỳ thân Mỹ
của nhóm chính phủ. Nếu cần ủng hộ thì ủng hộ nhóm thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
trong việc đưa Việt Nam “thoát Trung-thân Mỹ” vì nó có lợi cho đất nước trong
hiện nay, việc khác tính sau.
Thành ra nói chưa có phe cải cách này trong đảng là thiếu
cái nhìn hiện thực khách quan. Nếu không phải những đảng viên có tư duy cải
cách cùng ký lá thư 61 vị vừa qua, thì chúng ta gọi họ là gì, gọi là “phe lợi
ích” chăng ? Hoàn toàn không ổn. Do đó, người tranh đấu cần tranh thủ sự ủng hộ
của phe cải cách nghĩa là hướng đến sự liên kết với các đảng viên có tư duy cải
cách, chứ không phải ca tụng ông A, ông B nào đó khi mọi thứ còn đang mù mờ cài
răng lược.
Nếu ông Nguyễn Tấn Dũng có mở rộng dân chủ, thì ông ta chỉ
là một thành viên (có quyền lực nhiều) của phe cải cách, chứ không đại diện
cho phe cải cách, ông Dũng về hưu thì vẫn còn phe cải cách. Đây là cái cần minh
định để sáng tỏ về lý luận.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment