Huỳnh Trọng Hiếu Tường Trình Về
Vụ Công An Cưỡng Chế – Bắt Người Trái Phép
Tín
Đồ Phật Giáo Hoà Hảo Bị Đàn Áp Tại Chùa Quang Minh Tự, Chợ Mới, An Giang
https://www.youtube.com/watch?v=_pnF_8T1nR0
Huỳnh
Trọng Hiếu
September 6, 20140 Bình Luận
September 6, 20140 Bình Luận
Thưa quý thân hữu,
Tôi là Huỳnh Thục
Vy. Sáng nay theo dự định, Huỳnh Phương Ngọc (chị họ tôi) và Nguyễn Thị Ánh
Ngân (vợ Huỳnh Trọng Hiếu, em trai tôi) sẽ đến dự Hội thảo về UPR ở Nhà thờ Dòng Chúa Cứu
Thế Sài Gòn. Ban tổ chức Hội thảo có mời các đại diện ngoại giao của các sứ
quán phương Tây đến dự.
Chỗ vợ chồng Hiếu
và Ngọc đang ở trọ là nhà của nhà dòng Dòng CCT ở số 305/16 Trường Chính,
phường 14, quận Tân Bình, Sài Gòn. Nhà dòng Dòng CCT cho chúng tôi ở đó để
tránh bị công an áp lực các chủ trọ đuổi chúng tôi đi. Trong nhà này còn có một
cô nữa tên Nguyệt cũng là người đấu tranh cho Nhân quyền, được nhà dòng cho tá
túc.
Sáng nay, lúc 7 giờ
50, công an đã ập vô nhà đòi kiểm tra tạm trú và sau đó bắt tất cả về công an
phường làm việc gồm Huỳnh Phương Ngọc, Huỳnh Trọng Hiếu, Nguyễn Thị Ánh Ngân,
cô Nguyệt và đặc biệt là em bé trai 8 tháng, con trai của Huỳnh Trọng Hiếu. Em
bé hiện tại đang bị sốt siêu vi và phù nề thanh quản. Sức khỏe em bé mấy ngày
nay không tốt. Em bị sốt rất cao, khó thở và nôn ói.
Trước đó công an phường
14, quân Tân Bình đã từ chối làm giấy tạm trú cho người nhà tôi và cả cô Nguyệt
mà không có lý. Họ từng đến và yêu cầu vô nhà lục soát nhưng chúng tôi không
đồng ý.
Nhưng hôm nay họ lợi dụng lúc người nhà tôi sơ hở đã dùng lực lượng đông để áp đảo và ập vào nhà như những hình ảnh dưới đây.
Hiện tại tôi không
liên lạc được với bất cứ ai trong số những người vừa bị bắt này. Tôi rất lo
lắng cho tình trạng sức khỏe của cháu trai tôi. Vì sức khỏe nó sẽ xấu đi nếu bị
giữ lâu trong đồn công an mà không được uống thuốc đầy đủ.
Xin quý thân hữu
chia sẻ thông tin giúp chúng tôi.
Xin cám ơn quý vị.
Xin cám ơn quý vị.
Kính
Huỳnh Thục Vy
Sáng ngày 5/9/14, vào lúc 7 h 20, cô Huỳnh Phương Ngọc vừa mở cửa đi
làm thì bị 2 công an mặc sắc phục chặn lại trước nhà tại địa chỉ 305/16 Trường
Chinh, phường 14, quận Tân Bình. Ngay sau đó, lập tức các nhân viên an ninh và
dân phòng xô cửa xông vào và không cho đóng cửa lại.
Lúc đó, chỉ có cô Ngọc và cô Nguyệt đang đứng trước cửa, đã yêu cầu
các viên công an này xuất trình lệnh khám nhà nhưng họ đã từ chối. Họ đòi khám
xét nhà và kiểm tra nhân khẩu.
Trước yêu cầu phi lý của cơ quan công an, hai phụ nữ đã phản đối gay
gắt hành động kiểm tra trái pháp luật và coi thường quyền tự do của công dân.
Tuy nhiên, mọi sự phản kháng của hai phụ nữ đều vô hiệu.
Cùng thời điểm đó, bên ngoài căn nhà, lực lượng dân phòng, an ninh mặc
thường phục, và công an mặc sắc phục đứng vây kín các lối vào nhà. Khoảng 15 phút sau, công an yêu cầu làm
việc trực tiếp với tôi – Huỳnh Trọng Hiếu – về việc điều tra nhân khẩu đang tạm
trú. Tôi từ chối làm việc và yêu cầu nhân viên công an đi ra khỏi nhà. Hai bên
tranh cãi to tiếng, họ yêu cầu tôi xuất trình giấy tờ tùy thân nhưng tôi từ
chối.
Cũng xin nói thêm, tôi đã nhiều lần làm bản khai nhân khẩu và mang
trực tiếp đến trụ sở công an phường 14, nhưng tại đây, họ nhiều lần không giải
quyết và viện đủ mọi lý do để không xác nhận vào bản khai của tôi. Theo đó, là
các đợt kiểm tra diễn ra liên tục vào ban đêm. Tôi cũng đã thông báo sự vụ này
với nhiều cơ quan truyền thông để mọi người nhận thấy những hành vi không chính
đáng của cơ quan công an phường 14 quận Tân Bình.
Khoảng 20 phút sau, bảy, tám viên công an mặc sắc xông vào yêu cầu tất
cả chúng tôi đến trụ sở công an để làm việc nhưng chúng tôi không chấp hành vì
cách hành xử phi pháp của họ. Chúng tôi khẳng định mình là một công dân tự do
nên muốn bắt thì phải có lệnh của Viện Kiểm sát.
Ngay lúc đó, một viên công an hét lên: “Nếu không về thì sẽ bị cưỡng
chế về đồn”. Vừa dứt lời, viên công an này tóm lấy vai tôi rồi lên gối thúc
mạnh vào lưng khiến tôi nằm dài xuống đất. Vừa ngã xuống thì bốn công an sắc
phục khác xông vào đè tôi xuống đất, kẹp cả chân tay và ghì chặt cổ khiến tôi
không thở được.
Có một người mặc thường phục mà tôi biết đó là nhân viên an ninh ra
lệnh: “đưa nó đi”. Vậy là bốn viên công an tóm lấy hai tay, hai chân tôi kéo
trệt đi trên con hẻm và ném tôi lên xe đã đợi sẵn, trước sự chứng kiến của rất
đông người đi đường.
Hai trong số bốn nhân viên công an nhanh chóng nhảy lên xe khống chế
tôi một cách thô bạo, một tên an ninh thường phục xông vào đòi đánh tôi, miệng
chửi rủa và liên tục đe dọa sẽ giết tôi. Tên an ninh này tôi đã gặp ở đồn công
an quận 1 khi bị bắt vào đây vì tham gia biều tình chống Tầu cộng và chính hắn
đã dọa giết tôi trước mặt rất nhiều công an khác. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn
nhớ rất rõ khuôn mặtt đằng đằng sát khí của tên này.
Đầu tôi bị đè chặt vào thành xe được một lúc thì tôi nghe tiếng ú ớ,
ngoái nhìn ra thì thấy cô Phương Ngọc đang bị một tên công an khác bịt mồm, bóp
cổ, bẻ ngoặt đầu sang một bên rồi tống vào thùng xe.
Hai người chúng tôi bị đưa đi, tôi nghe Ngọc kể lại rằng vợ và con
trai nhỏ của tôi đang giằng co với công an, một nữ công an dùng áo khoác siết
cổ vợ tôi là Nguyễn Thị Ánh Ngân lôi đi và khiến con trai tôi là bé Côn Bằng bị
rơi ra ngoài. Phương Ngọc khóc trong tức tưởi.
Hai chúng tôi bị đưa đến đồn công an phường 14, họ bắt chúng tôi ngồi
trên ghế và không được đi lại, xung quanh có rất nhiều công an đứng canh giữ.
Khoảng 15 phút sau, công an áp tải vợ tôi vào đồn, còn bé Côn Bằng – con trai
tôi, tám tháng tuổi, được một phụ nữ lạ mặt bồng vào. Cùng vào với vợ tôi là cô
Nguyệt – một dân oan kỳ cựu – người cùng ở chung một căn nhà với chúng tôi, một
người mà theo tôi biết, đã có nhiều hoạt động để bảo vệ nhân quyền. Sau khi về
đến nhà, tôi mới biết rằng, cô cũng bị kẹp cổ lôi lên xe khi còn đang mặc bộ
váy ngủ.
Vợ tôi yêu cầu trả con lại để cô ây cho thằng bé bú sữa vì từ sáng đến
giờ thằng bé chưa ăn gì nhưng họ không cho, họ tách vợ chồng tôi ra khỏi thằng
bé.
Chúng tôi la hét phản đối, vợ tôi thực sự mất bình tĩnh, cô ấy đạp mọi
thứ xung quanh, vồ vập để giành lại con nhưng họ khống chế chúng tôi, họ đưa
tôi vào một phòng riêng, họ nói khi tôi vào đó thì họ sẽ trả thằng bé lại cho
mẹ nó.
Họ không trao thằng bé cho mẹ nó và đã mua sữa cho thằng bé bú. Tôi
không biết họ đã cho bé uống loại sữa gì. Trong lúc cãi nhau, một nữ công an
đòi tát vào mặt thằng bé trước mặt tất cả mọi người đang bị câu lưu trong đồn
và nhiều công an khác.
Tôi bị cô lập trong một căn phòng trên lầu 1, chờ đợi gần 20 phút, tôi
được lệnh chuyển đến đồn công an quận Tân Bình, nhân viên công an gọi tôi ra và
họ cầm tay tôi lôi vào xe chở đi. Tất cả những người bị cưỡng chế về phường 14
đều bị tập kết về đồn công an quận Tân Bình.
Vào trong đồn, tôi gặp Bùi Thị Nhung, cũng là một thành viên đang tạm
trú chung tại ngôi nhà số 305/16 Trường Chinh, cô Nhung cũng bị công an cưỡng
chế về đây khi trên người còn đang mặc đồ ngủ.
Chúng tôi bị giữ tại đồn công an quận Tân Bình, mỗi người bị tách ra
để làm việc tại một phòng riêng và không ai được rời khỏi phòng mà không được
sự đồng ý của nhân viên công an canh giữ. Mỗi lần đi vệ sinh, có một người theo
dõi sát chúng tôi.
Điều đặc biệt lưu ý khi chúng tôi bị tạm giữ ở đây là khi làm việc với
một tên công an với thái độ rất lưu manh tên là Võ Thanh Sơn. Tên công an này
luôn miệng chửi thề và thóa mạ chúng tôi khiến cho buổi làm việc trở nên căng
thẳng.
Xin nói thêm, sáng ngày 05/09, diễn ra buổi họp mặt các tổ chức Xã hội
Dân sự để thảo luận về vấn đề nhân quyền tại nhà thờ Kỳ Đồng, Dòng Chúa Cứu Thế
– Sài Gòn. Đã bốn ngày liên
tiếp, an ninh liên tục theo dõi mọi hoạt động của chúng tôi và tôi khẳng định
rằng hành động theo dõi là việc làm vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải được
chấm dứt ngay lập tức.
Chúng tôi, những người đang là nạn nhân trực tiếp từ các vụ vi phạm
nhân quyền trắng trợn, lên tiếng phản đối cách hành xử thô bạo của chính quyền
Việt Nam đối với công dân, cũng là lời kêu gọi các cơ quan nhân quyền quốc tế
lên án những hành động dã man, đi ngược lại xu hướng của nhân loại văn minh.
Huỳnh Trọng Hiếu
Sài Gòn ngày 06 tháng 9 năm 2014
Sài Gòn ngày 06 tháng 9 năm 2014
Chúng
ta có quyền,và cần phải biết!
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Bởi vì: “tất cả quyền lực nhà nước thuộc về Nhân dân, các cơ quan
Nhà nước, cán bộ, viên chức Nhà nước có nghĩa vụ phải tôn trọng nhân dân, tận
tụy phục vụ nhân dân, liên hệ chặt chẽ với nhân dân, lắng nghe ý kiến và chịu
sự giám sát của nhân dân” (điều 8 HP 2013).
Một thực tế
hiển nhiên, gần như là toàn dân Việt trong và ngoài nước ai cũng biết, sau khi
trắng trợn chà đạp HĐ Paris 1973 dùng súng đạn Nga Tàu đánh chiếm miền Nam,
đảng CSVN vênh váo khoa trương gọi là chống “đế quốc Mỹ xâm lược” cứu nước,
nhưng kết quả nhãn tiền chỉ ra là Mỹ không có tham vọng một cm2 đất nào của VN
mà trên thực địa là hàng ngàn km2 đất đai biên giới Bắc Việt Nam lại lọt vào
tay Trung Quốc.!?
Cụ thể mà
bất cứ ai cũng nhìn thấy, đó là “Ải Nam Quan” nơi phân định biên giới Việt-Trung,
một trọng điểm chứng tích từng tồn tại 4000 năm lịch sử giữa hai quốc gia, bên
này cửa “ải” là đất nước Nam, bên kia cửa “ải” là đất phương Bắc thì giờ đây Ải
Nam Quan đã “bốc hơi” biến mất mà vết tích vị trí nền móng cũ lại nằm sâu trong
nội địa Trung Quốc? Toàn bộ sự kiện hao hụt cương thổ ấy diễn ra sau hội nghị
“bí mật” tại Thành Đô/TQ tháng 9/1990 giữa các chóp bu 2 đảng CSVN và CSTQ.
Điều 11/Hiến
Pháp Việt Nam qui định:
1) “Tổ quốc Việt Nam là thiêng liêng, bất khả xâm phạm.
2) Mọi hành vi chống lại độc lập, chủ quyền, thống nhất và
toàn vẹn lãnh thổ, chống lại sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc đều bị nghiêm
trị.”
Không còn Ải
Nam Quan, nên Đất nước Việt Nam giờ đây chỉ từ mũi Cà Mau đến Lũng Cú, Hà
Giang.
Vậy thì thất
thoát cương thổ quốc gia rành rành như thế đó, “lãnh thổ không còn toàn vẹn”
như xưa dưới sự lãnh đạo nhà nước và xã hội của đảng Cộng sản Việt Nam, ai phải
chịu trách nhiệm? Ai là kẻ cần phải bị “nghiêm trị”, theo Hiến Pháp khi chủ tâm
tương nhượng (hay bán rẻ) chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ quốc
gia!?
Đó là điều
rất quan trọng mà toàn dân tộc rất muốn và có quyền “phải được biết”, bởi khẳng
định từ Hiến Pháp (2013):
“Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về Nhân dân, Các cơ quan
Nhà nước, cán bộ, viên chức Nhà nước có nghĩa vụ phải tôn trọng nhân dân, tận
tụy phục vụ nhân dân, liên hệ chặt chẽ với nhân dân, lắng nghe ý kiến và chịu
sự giám sát của nhân dân; kiên quyết đấu tranh chống mọi biểu hiện quan liêu,
hách dịch, cửa quyền”(điều 8 HP)
Tương tự như
vậy khi soi rọi lại quá khứ. Dù Điều thứ 32 Hiến Pháp nước VNDCCH (miền Bắc năm
1946) qui định:
“Những việc gì quan hệ đến vận mệnh, quyền lợi quốc gia sẽ
đưa ra nhân dân phúc quyết”.
Thì liệu lời
này của ông Phạm Văn Đồng viết cho ông Chu Ân Lai trong công hàm 1958 như sau:
“Chúng tôi xin trân trọng báo tin để
đồng chí Tổng lý (Chu Ân Lai) rõ: Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi
nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4.9.1958 của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân
dân Trung Hoa quyết định về hải phận của Trung Quốc. Chính phủ nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan nhà nước
có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc”.
“Chi tiết bản tuyên bố ngày 4.9.1958 của Chính phủ nước Cộng
hòa Nhân dân Trung Hoa” có được toàn dân miền Bắc biết đến và phúc quyết theo Hiến
Định trước khi Phạm Văn Đồng ký!??.
Cả 2 trường
hợp (công hàm 1958 và Hiệp Định Thành Đô 1990) kẻ trước người sau các chóp bu
CSVN bất chấp ý kiến, không đoái hoài đến nhân dân, nối tiếp cùng một hành vi
“vi Hiến” trắng trợn dẫn đến hao hụt nghiêm trọng cương thổ quốc gia mà toàn
dân Việt Nam không hề được “có quyền biết” dù Hiến Pháp qui định bắt buộc nhà
nước phải cho nhân dân biết, trước khi thừa hành.
Dẫn chứng
như vậy để thấy rằng dưới mắt các “chóp bu CSVN” gần trăm triệu dân Việt chỉ
như đàn lừa và giang sơn gấm vóc này là tài sản riêng của họ.
Không! Không
thể im lặng mãi được, chúng ta phải biết những sự kiện “cần phải biết” mà bản
chất của nó diễn ra khác với lẽ thông thường...
Trong mọi
tranh chấp, khi “dĩ hòa” không thể là “vi quý” thì cơ quan tài phán là đích đến
của mọi nẻo đường công lý.
Tranh chấp
Biển Đông. Theo luật quốc tế, giữa các kháng nghị có 1 khoảng gián đoạn thời
gian 50 năm hoặc nhiều hơn mà các đối tượng im lặng thì những đòi hỏi lãnh thổ
trở nên vô hiệu. Hoàng Sa của Việt Nam đã bị Trung Quốc đánh chiếm 40 năm rồi
(1974). Từ đó đến nay CS/Việt Nam chưa gửi bất kỳ 1 kháng nghị, đơn kiện nào
lên Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) và Tòa án Trọng tài Luật Biển (ATLS) thì chỉ
còn 10 năm nữa, nếu không có bất kỳ một kháng nghị hay đơn kiện nào thì theo
Luật biển coi như Việt Nam chấp nhận mất Hoàng Sa và một số đảo ở Trường Sa
vĩnh viễn về tay Trung Quốc. Việc Trung Quốc đã ngang nhiên hạ đặt giàn khoan
Hải Dương 981 trong EEZ của Việt Nam và đang nỗ lực làm thay đổi hiện trạng
quần đảo Trường Sa cho thấy Việt Nam không thể chần chừ, trì hoãn trong việc
khởi kiện giải quyết tranh chấp biển đảo với Trung Quốc.
Vì sao vấn
đề này, nước láng giềng, CP Philippines bác bỏ đàm phán song phương tiến hành
khởi kiện Trung Quốc gần mười năm qua còn các chóp bu CSVN thì lại “chung thủy
trung thành” với đàm phán song phương và không khởi kiện TQ!? khi mà 100% công
luận, chuyên gia công pháp quốc tế đều khuyến cáo và khuyến khích VN khởi kiện
Trung Quốc tức thì! và vô số học giả, sĩ phu, yêu nước cảnh báo: “Chúng ta sẽ mắc vào một tội rất lớn đối với dân tộc và nhân
dân sẽ không thể nào tha thứ, nếu không khởi kiện”.
Quả là một
điều rất “bất bình thường” mà chúng ta gần trăm triệu dân Việt “cần phải biết”.
Lại càng
“cần phải biết” hơn nữa khi 90% các nước cộng sản trước kia trong đó có cường
quốc hàng đầu CS/Xô Viết đã từ bỏ CNXH quay về với đa nguyên tự do dân chủ thì
CSVN huy động ngân sách rất lớn của quốc gia cho một cuộc góp ý sửa đổi Hiến
Pháp (2013) không phải để thăm dò hay xin phúc quyết từ toàn dân về tương lai của
thể chế XHCN mà ngược lại lợi dụng để củng cố thêm điều 4 HP tiếp tục duy trì
CS/độc tài toàn trị, đặt quốc gia Việt Nam vào vị thế là một trong những nước
XHCN lẻ loi cô lập trên 190 quốc gia đa nguyên hay tự do dân chủ trong LHQ!?
Thật là ngược chiều với xu thế chính trị văn minh thế giới! Chúng ta “cần phải
biết” tại sao các chóp bu CSVN duy trì sự nghịch lý này.
Cũng nghịch
lý không kém mà toàn dân Việt Nam rất “cần phải biết”.
Một “lãnh tụ
vĩ đại Hồ Chí Minh” mà CSVN tâng bốc đến tận may xanh thì báo chí quốc tế
(polskatimes. Ba Lan) lại điểm danh chỉ mặt HCM là một trong 13 tên độc tài đẫm
máu nhất thế kỷ 20 mà “nhà nước, đảng ta” thì không có cách gì phản bác được dù
có đại sứ quán chính thức tại Ba Lan!?.
Không phải
ngẫu nhiên mà mới đây ngày 2/9 trên một danh sách 20 tướng tá đảng viên CSVN,
công thần một thời của "nhà nước, đảng ta” cùng ký tên kiến nghị với tư
cách là người chủ và người bảo vệ đất nước Nhân dân, lực lượng vũ trang “phải
được biết” (nguyên văn) chính xác hoàn cảnh thực tế của Quốc gia. Vì vậy, Nhà
nước phải báo cáo rõ ràng với Nhân dân về thực trạng quan hệ Việt-Trung và về
những ký kết liên quan đến lãnh thổ trên biên giới, biển đảo và các hợp đồng
kinh tế ảnh hưởng lớn đến an ninh chủ quyền của Quốc gia và về Hội nghị Thành
Đô…
Không còn
như “một đàn cừu” ngoan ngoãn “Quân đội ta trung với Đảng…” mà đã thức thời
nhận diện vị trí chính xác khẳng định từ câu mở đầu trong thư kiến nghị: “Chúng tôi là những người lính trọn đời “Trung với Nước,
Hiếu với Dân”, luôn trăn trở với nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc và Nhân dân…” Rõ
ràng đó là chân lý không thể phủ nhận, không có Dân, không có Nước, không có Tổ
quốc thì không có một cái đảng thổ tả nào hiện diện được.
Tuồng như đã
rõ, chúng ta 85 triệu đồng bào trong đó có các vị tướng tá thức thời ấy như
chung một chiến hào không chấp nhận thân phận của lớp người bị trị để cho vài
chục kẻ mạo danh khoác áo là “đầy tớ nhân dân” để cai trị.
Đất nước
không của riêng ai, chúng ta “cần phải biết” và có quyền phải biết tất cả những
gì liên quan đến sự thịnh vượng, tồn vong của quốc gia dân tộc của chính mình
và con cháu chúng ta mai sau, chúng ta không cho phép bất cứ ai núp bóng sau
lưng chúng ta “mãi quốc cầu vinh” cho đảng phái phe nhóm cá nhân con cháu bầy
đàn họ.
Sẽ là một
bọn lưu manh, bịp bợm nếu họ không bị câm hay điếc khi chúng ta lên tiếng
“chúng tôi cần phải biết” mà họ im lặng thay cho trả lời.
Hoàng Thanh Trúc
danlambaovn.blogspot.com
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment