Đi
xem trưng bày "Cải cách ruộng đất năm 1946 – 1957"
Cải
cách ruộng đất (1949 -1957) - HỒ CHÍ MINH - LAND REFORM VIETNAM
Nguyễn Tường Thụy,
viết từ Hà Nội
2014-09-09
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Lễ khai mạc phòng trưng bày Cải cách ruộng đất.
Photo by Nguyễn Tường
Thụy
Đã định không đi nhưng JB Nguyễn Hữu Vinh rủ
riết quá, thôi thì tặc lưỡi đi xem nó như thế nào.
Khách là người của Ban
tổ chức?
Chúng tôi đến muộn một chút, vào lúc đang lúc đọc diễn văn khai
mạc. Những hàng ghế bọc vải đo đỏ trăng trắng được kê ngay ngắn ngoài sân,
trước cửa vào phòng trưng bày. Nhìn qua, thấy khách thăm ngồi hết chừng phân
nửa, nói lên rằng chủ nhà sẵn sàng tiếp nhiều khách thăm hơn nữa. Những người
đứng xung quanh con số cũng tương tự, chắc là người của Ban tổ chức. Cả khách
và chủ ước khoảng sáu chục. Máy quay có chân khá nhiều, chừng trên chục cái.
Tôi nhớ có VTV, VTC ngoài ra không rõ còn báo đài nào nữa không.
Diễn văn xong thì cắt băng khai mạc. Chục cô gái áo dài màu đỏ,
rước dải băng đỏ. Cắt, cắt, kéo kêu tanh tách rồi vỗ tay bộp bộp. Mời khách vào
tham quan. Sự chuẩn bị như thế là chu đáo, bài bản.
Tôi vào nhìn qua cách bố trí, liền vòng sang trái, bắt đầu từ
hình ảnh hiện vật về nông dân VN trước khi cải cách ruộng đất. Cứ thế vòng dần
sang giai đoạn tiếp theo cho đến khi cải cách thắng lợi với niềm hân hoan của
nông dân. Tôi chỉ mang theo máy bảng, lại sắp hết pin nhưng thỉnh thoảng cũng
giơ ra "phụp" một cái.
JB Nguyễn Hữu Vinh máy ảnh khoác cổ xông xáo khắp phòng trưng
bày, vừa quay vừa chụp vừa phỏng vấn rất tự tin. Hắn lại cứ nhằm vào ông nào có
vẻ là sếp để đưa ra những câu hỏi khó. Khi một phóng viên đang phỏng vấn một
ông có vẻ như là trong Ban tổ chức, hắn chen ngang:
-Thưa ông, ông nghĩ gì khi mà cuộc cải cách đưa lại ruộng cày
cho nhân dân để bây giờ ngược trở lại, ruộng đất rơi vào tay quan chức Nhà
nước?
Ông kia tươi tỉnh:
-Tôi nghĩ chính sách ruộng đất là ruộng là tài sản của toàn dân
và thông qua nhà nước quản lý, tôi nghĩ như thế.
- Hiện nay ở Bình Dương vụ 150 héc ta cao su rồi nhà cửa ruộng
đất tập trung trong tay một quan chức của Nhà nước của Đảng cộng sản. Vây chúng
ta nghĩ gì về tác dụng của cải cách ruộng đất trước hiện thực này?
- Khi nãy tôi nói sở hữu ấy, là sở hữu toàn dân. Đất là của cơ
quan Nhà nước nhưng mà sở hữu toàn dân. Mục đích đầu tiên ấy, chúng ta là nhà
nước nông nghiệp, 95% là nông dân, sử dụng đất làm nông nghiệp nhưng bây giờ
thì khi mà công nghiệp hóa, hiện đại hóa thì chức năng của đất không chỉ là...
- Thưa ông vấn đề tôi cần hỏi trước đây là...
Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh tác nghiệp tại phòng trưng bày Cải
cách ruộng đất. Photo by Nguyễn Tường Thụy.
Cô phóng viên đang phỏng vấn bị Vinh chen ngang vội xua tay ra
hiệu dừng. Hẳn là cô ta nhận ra rằng, câu chuyện đang đi về chiều hướng bất lợi
cho cuộc trưng bày. Vinh gạt tay nói tiếp:
- Vấn đề tôi cần hỏi là trước đây lấy ruộng đất của địa chủ chia
cho dân nghèo. Nhưng bây giờ đất đai tập trung trong tay các quan chức, ông
nghĩ gì, cuộc cải cách ruộng đất có cần tiếp tục phải làm lại không?
- Về sở hữu ruộng đất cụ thể nói thực là tôi không rõ lắm nhưng
tôi thấy chính là dân họ là người bán ruộng cho Nhà nước...
Rồi JB Nguyễn Hữu Vinh phỏng vấn một ông mặc áo bay bộ đội, đeo
nhiều huân chương, cả huy hiệu thương binh.
- Bác là con nhà địa chủ, vậy bác thấy cuộc trưng bày này có ý
nghĩa gì không bác. Bây giờ quan chức có nhiều ruộng hơn địa chủ ngày xưa không?
- Nếu thế tôi trả lời ngay. Bây giờ nếu có cải cách ruộng đất
thì bác xung phong làm thằng đao phủ đi chém lại những thằng chiếm đoạt tài sản
của nhân dân, của những người nghèo... Bây giờ có nhiều kẻ bóc lột dân nặng
quá.
- Hiện nay đó là tầng lớp nào thưa bác?
- Nhiều lắm chứ, nhiều tầng lớp ăn trên ngồi trốc...
- Xin hỏi bác thêm một câu, bác nghĩ cải cách ruộng đất với
những hiện vật trưng bày vừa qua, bác có phát biểu một câu là nhờ có Bác Hồ.
Vậy Bác Hồ là người đứng đầu Chính phủ lúc bấy giờ thì có chịu trách nhiệm gì
về vấn đề này không? Hay chỉ mấy giọt nước mắt ông ấy che phủi hết trách nhiệm
của mình trong những tội ác của cải cách ruộng đất?
- Anh nói thế thì hôm nay tôi không mang, tôi không mang ...
(nghe không rõ) (cười).
Hậu quả còn dai dẳng
biết đến bao giờ?
VTV3 phỏng vấn
Khai mạc được khoảng 40 phút, khách ra đã vãn, một cháu gái đến
hỏi tôi:
- Thưa chú, chú là khách phải không ạ?
- Ừ, chú là khách, đến xem trưng bày.
- Cháu muốn phỏng vấn chú một chút được không ạ?
Tôi ngần ngừ vài giây rồi gật đầu:
- Được.
Phóng viên VTV phỏng vấn Blogger Nguyễn Tường Thụy tại phòng
trưng bày Cải cách ruộng đất.
Cháu dẫn tôi đến một chiếc máy quay, một đồng nghiệp nam của
cháu chờ sẵn.
Các cháu nắn tôi dịch sang trái, sang phải, xoay nghiêng sao cho
đúng tư thế, lại cẩn thận dặn:
- Chú phải xưng tôi nhé.
- Xưng hô như thế nào chú biết.
Bắt đầu phỏng vấn:
- Xin chú cho biết (nghe không rõ)
- Cháu nói to lên. Trước khi hỏi, cháu cần giới thiệu cháu là phóng
viên cho đài báo nào.
- Thưa chú, cháu là phóng viên VT3, xin chú cho biết cảm tưởng
khi xem trưng bày về cải cách ruộng đất.
Tôi nghĩ cách trả lời ra sao để vừa chuyển tải được ý của tôi
tới độc giả nhạy cảm nhưng VTV vẫn có thể phát được mà không bị bắt tội. Tôi
quyết định nói ngắn vài ý nhưng phải ẩn ý, tạm gạch mấy đầu dòng như sau:
- Về cuộc Cải cách ruộng đất ở miền Bắc, tôi đã tìm hiểu khá
nhiều qua sách báo trong nước và cả nước ngoài, qua nhiều kênh thông tin khác
nhau và qua cả lời kể của các cụ, ở đây là bố mẹ tôi. Khi cải cách ruộng đất
diễn ra, tôi mới được một tuổi.
- Tôi thấy tranh ảnh và hiện vật trưng bày quá sơ sài, lại không
phản ánh đầy đủ, chẳng hạn thiếu hẳn phần đấu tố địa chủ. Tôi muốn triển lãm
cho mọi người thấy Đảng tạo ra khí thế hừng hực căm thù của nông dân đối với
địa chủ ra sao. Tôi tới đây, rất muốn nhìn lại hình ảnh bà Nguyễn Thị Năm, địa
chủ đầu tiên bị bắn trong cải cách ruộng đất, nhưng không thấy. Hoặc ảnh Bác Hồ
khóc khi nhận sai lầm trong cải cách ruộng đất, tôi cho đó là hình ảnh rất ấn
tượng nhưng cũng không có ở đây.
- Tôi biết cuộc Cải cách ruộng đất" diễn ra trong giai đoạn
1953 - 1956 nhưng không hiểu sao phòng trưng bày lại cho là giai đoạn 1946 -
1957
- Tóm lại, tôi thấy trưng bày vừa thiếu vừa không phản ánh đầy
đủ nội dung của cuộc Cải cách ruộng đất.
Tôi mỉm cười gật đầu ra dấu hết ý kiến.
- Cảm ơn chú, xin cho chú biết tên.
- Tôi tên Nguyễn Tường Thụy, ở Thanh Trì Hà Nội. Có cần cụ thể
số nhà, phường xã không?
- Dạ không cần ạ.
JB Nguyễn Hữu Vinh chen vào:
- Không được cắt xén lắp ghép đâu đấy.
Hẳn là hắn chắc đã có nhiều kinh nghiệm về thủ thuật này, đặc
biệt vụ cắt xén lời Cha Ngô Quang Kiệt nên cảnh giác. Tôi đồng tình:
- Chú yêu cầu không cắt xén. Một là để nguyên, hai là không dùng
- Nhưng thời lượng có thể không cho phép
- Vậy nếu cần cắt thì các cháu không được cắt phần nói về khiếm
khuyết.
Ra cửa, JB Nguyễn Hữu Vinh cười:
- Các cháu chẳng chịu xem mạng mẽo gì cả, phỏng vấn nhầm ngay
Phó chủ tịch Hội Nhà báo độc lập.
Tuy trả lời nhã nhặn và tránh nói toạc ra nhưng như mọi người đã
biết, trong chương trình thời sự tối 8/9, khi nói về phòng trưng bày này, VTV3
đã không có chút nào về hình ảnh phỏng vấn tôi. Bà xã bảo: "Ai bảo anh
không khen nó một câu". Tôi nói: "Khen để người ta đập vào mặt anh
à."
JB Nguyễn Hữu Vinh cho biết việc trưng bày này là nhằm rửa mặt
cho chế độ. Nhưng một phòng trưng bày con con, không đầy đủ, che đậy giấu giếm
làm sao có thể rửa được tội ác mà cải cách ruộng đất gây nên. Không chỉ hàng
chục ngàn nông dân bị giết oan mà còn làm băng hoại đạo đức xã hội được hình
thành từ hàng ngàn năm, hậu quả của nó còn dai dẳng biết đến bao giờ.
Những oan hồn của nông dân sáu chục năm về trước chưa bao giờ
siêu thoát, luôn nhắc nhở chúng ta: Hãy cảnh giác.
Nguyễn Tường Thụy, Hà Nội 9/9/2014.
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
iBook Cải Cách Ruộng Đất:
Chuyên đề Cải Cách Ruộng Đất:
Triển lãm CCRĐ: Khoét thêm
vết thương để bao che tội ác? - Phần I
J.B Nguyễn Hữu Vinh
2014-09-10
2014-09-10
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Cải cách ruộng đất 1946-1957.
Tôi sinh ra sau khi cuộc “Cải cách ruộng đất” được thực hiện
xong. Khi tôi có chút hiểu biết thì những sự kiện đã xảy ra trước đó cả chục
năm vẫn hàng ngày, hàng giờ được nhắc lại như một nỗi kinh hoàng. Nỗi kinh
hoàng đó không phải là bom rơi, đạn lạc, người chết hay lũ lụt... mà nó
hiển hiện và tồn tại trong từng công việc, từng cách nghĩ, việc làm của người
dân Việt Nam đã chịu ảnh hưởng từ “cuộc cách mạng long trời lở đất” trước đó
được gọi là “Cải cách ruộng đất”.
“Long” và “lở”
Ở cuộc cách mạng đó, điều duy nhất đạt được thành công rõ nét
nhất, chính là sự phá hủy nhanh chóng một nền văn hóa Việt Nam được xây dựng qua
cả ngàn năm và thường xuyên được coi là nền văn hiến quý báu từ lâu đời.
Cuộc “Cải cách ruộng đất” với khẩu hiệu rất đơn giản, hiền lành
"Người cày có ruộng" đã nhanh chóng đưa cả xã hội Việt Nam với con số
nông dân chiếm tuyệt đối lao vào một cơn cuồng nộ cướp, phá, giết... bất chấp
tất cả những nguyên tắc xã hội xưa nay là bảo vệ sự công bằng, bác ái và nhân
hậu, trật tự và luân lý. Ở cuộc “Cải cách ruộng đất” đó, những giá trị tinh
thần bị hủy hoại rất thành công. Những hiện tượng con đấu cha, vợ tố chồng vốn
là điều tối kỵ trong truyền thống văn hóa Việt Nam từ ngàn đời không hề được
dung dưỡng, này được dịp tha hồ thể hiện để "lập công".
Có thể nói, cuộc “Cải cách ruộng đất” đã thật sự làm
"long" và "lở" không chỉ là trời đất, mà thực sự đã làm
long, lở và sụp đổ, tan rã một hệ thống đạo đức, văn hiến tự ngàn đời. Nhà văn
Dương Thu Hương có viết, đại ý rằng: Đất nước Việt Nam đã qua lịch sử cả ngàn
năm, trải qua bao nhiêu chế độ. Nhưng, chưa có một chế độ nào có thể làm cho
con đấu cha, vợ tố chồng, con gái, con dâu vu cáo cha đẻ, bố chồng cưỡng hiếp
mình. Chỉ có chế độ Cộng sản làm được điều "vĩ đại" đó mà thôi.
Và cứ thế, xã hội đi vào cơn trầm luân của chủ nghĩa vô thần, vô
luân, vô luật pháp. Kể từ đó, cái gọi là "vô sản", cái sự
"nghèo" được coi là môt phẩm chất tốt đẹp nhất để tiến thân trong xã
hội cộng sản. Sự phân tầng xã hội căn cứ vào mức độ "nghèo" của cá
nhân đạt đến mức nào. Có thể nói rằng: Trừ giai đoạn những người Cộng sản lộ
nguyên hình là các tư bản đỏ, phần trước đó, sự nghèo khó là tấm áo khoác của
hầu như toàn bộ bộ máy lãnh đạo, là nấc thang, là tiêu chuẩn cho việc thăng
quan, tiến chức và cầm quyền trong xã hội Việt Nam.
Lễ khai mạc phòng "Trưng bày chuyên đề về Cải cách
ruộng đất 1946-1957" tại 25 Tôn Đản, Hà Nội. Photo by J.B Nguyễn Hữu
Vinh.
Câu khẩu hiệu "Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận gốc, trốc tận
rễ" của Trần Phú Tổng bí thư Đảng CS được dùng như một câu Kinh Thánh
trong mọi hành động xã hội, đã nhanh chóng đưa Việt Nam vượt ra khỏi ranh giới
xã hội loài người. Cái gọi là "thành phần" xuất hiện trong “Cải cách
ruộng đất” thời đó, cho đến nay tròn 60 năm sau vẫn ám ảnh trong từng tờ hồ sơ,
lý lịch của các em nhỏ đến trường, dù chúng chẳng hiểu "thành phần"
nghĩa là cái gì và từ đâu ra.
Dần dần theo với thời gian, với những lo toan của cuộc sống đầy
gian nan vì kinh tế, giá cả, độc hại, môi trường... người ta nguôi ngoai dần
với những tội ác mà cái gọi là “Cải cách ruộng đất” đã gây ra cho dân tộc. Cả
xã hội, cả đất nước gồng mình lên qua bao cuộc chiến tranh và cố quên đi những
nhức nhối, lở loét, hận thù âm ỉ trong lòng người nông dân xuất phát từ cuộc
“Cải cách ruộng đất” đã qua.
Bỗng nhiên, hôm nay nhà nước mở "Triển lãm về Cải cách
ruộng đất tại Hà Nội".
Ngay từ khi nghe tin có cuộc triển lãm về Cải cách ruộng đất tại
Hà Nội, nhiều người đã tỏ ý nghi ngờ về mục đích và nội dung của nó. Nhiều câu
hỏi được đặt ra: Tại sao sau 60 năm, giờ nhà nước Cộng sản mới nói đến CCRĐ?
Phải chăng, họ muốn thật sự nhìn nhận lại những sai lầm, những hậu quả để rút
kinh nghiệm? Phải chăng, đã đến lúc nhà cầm quyền CSVN hiểu rằng không thể có
điều gì giấu kín mãi được. Khi mà sự bưng bít đang được thực hiện, thì những
tác phẩm như Ba người khác của Tô Hoài, Đêm giữa ban ngày của Vũ Thư Hiên và
mới đây là Đèn Cù của Trần Đĩnh sẽ còn hấp dẫn bạn đọc trong và ngoài nước.
Và để hóa giải những điều đó, đảng đã dám "nhìn thẳng vào
sự thật" như lời đảng tuyên bố cách đây... 30 năm?
Những câu hỏi đó, thôi thúc chúng tôi đến khai mạc "Trưng
bày chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957" tại 25 Tôn Đản, Hà Nội.
Triển lãm hay cuộc đấu
tố mới?
Mô hình, hiện vật trưng bày bên trong phòng "Trưng bày
chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957" tại 25 Tôn Đản, Hà Nội.
Photo by J.B Nguyễn Hữu Vinh.
Khi chúng tôi đến, thủ tục khai trương Triển lãm đã bắt đầu.
Theo như Ban tổ chức, thì việc triển lãm là nhằm để "cho thế hệ sau hiểu
hơn về “Cải cách ruộng đất”". Thế nhưng, nhìn vào đám người tập trung
khoảng vài ba chục ở buổi khai trương, người ta mới cảm nhận được rằng: Sau mấy
chục năm dưới sự lãnh đạo của đảng, thế hệ trẻ ngày nay cho rằng sự quan tâm
đến những vấn đề ngoài bản thân mình là điều xa xỉ. Tập trung xem triển lãm,
chủ yếu là mấy ông già hoặc công an, cán bộ, một số các cháu gái phục vụ với áo
dài đỏ lăng xăng đi lại cầm băng đỏ và kéo. hàng loạt các phóng viên truyền
hình, quay phim tua tủa. Chỉ có vậy.
Ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia lên
phát biểu: “Cải cách ruộng đất là một cuộc cách mạng dân chủ ‘long trời
lở đất’, mang lại những giá trị to lớn của một xã hội mới, một chế độ mới, một
cuộc sống mới cho người dân Việt Nam”.
Chưa rõ cái "dân chủ" cái "giá trị to lớn"
của “Cải cách ruộng đất” ở đâu, người ta chỉ biết rằng đó là một cuộc cướp bóc
trắng trợn và được cả xã hội tiến hành dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản. Hậu
quả của nó là hàng trăm ngàn con người bị cướp bóc, ảnh hưởng, hàng loạt người
bị giết chết bằng nhiều cách. Thậm chí là ngay cả những người là ân nhân của
Đảng cũng không thoát bày tay của đảng đưa sang thế giới bên kia mà miệng vẫn
hô vang "bác" và đảng muôn năm(!).
Mô hình, hiện vật trưng bày bên trong phòng "Trưng bày
chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957" tại 25 Tôn Đản, Hà Nội.
Photo by J.B Nguyễn Hữu Vinh.
Thế rồi, tất cả vào khu gian trưng bày hiện vật triển lãm. Không
gian của Triển lãm trong một căn phòng khá rộng, hơn 200 mét vuông.
Cũng không có gì lạ khi nhìn hình thức bài trí của Triển lãm
này. Nếu như, người ta kinh hoàng đến tận ngày nay các buổi đấu tố địa chủ khi
xưa, thì bây giờ vào xem lại Triển lãm này, người ta sẽ thấy rõ tư duy đấu tố
đang được lặp lại dưới hình thức "Trưng bày hiện vật".
Đó là khu vực tố cáo đời sống "sung sướng, giàu có bọn địa
chủ", nào là cái điếu hút thuốc, đôi giày thêu, chiếc ấm đồng, cái sập
gụ... tất cả đều được đưa ra ghép vào tội ác của bọn địa chủ, phong kiến.
Một vị nhìn phương phi, mặc chiếc áo xám có hình cờ Việt Nam như
các đại biểu Quốc hội vẫn đeo đi cùng với vài quan chức của nhà bảo tàng. đám
báo chí chĩa máy quay, máy ảnh vào đó đi từng bước. Tôi đi bên cạnh một vòng
theo chiều kim đồng hồ bám dọc tường. Lời cô thuyết minh viên leo lẻo: "Nhữn
hiện vật này chứng minh rằng bọn địa chủ bóc lột nhân dân ta thậm tệ".
Thế nhưng, có lẽ chính cô ta không hiểu từ "bóc lột" nó có nghĩa như
thế nào và trong những thứ được trưng bày ở đây, thứ nào là bóc, thứ nào được
lột và từ đâu.
Đi bên cạnh, cô thuyết minh viên áo đỏ liên tục: "Cải
cách ruộng đất xóa bỏ chế độ người bóc lột người, là cách mạng về quan hệ sản
xuất và nông dân đổi đời..." và rất nhiều ngôn từ như xưa nay
đảng vẫn nói.
Tôi quay lại nói với vị này: "Quan chức Cộng sản
ngày nay thì đất đai, nhà cửa, ăn chơi còn gấp trăm lần địa chủ phong kiến
trước đây. Mà tất cả là từ tiền tham nhũng của dân, còn địa chủ phong kiến ngày
xưa có ăn chơi cũng là tiền của họ. Bây giờ có ông quan hàng trăm ha đất như
Chủ tịch Bình Dương thì bọn địa chủ sao so được anh nhỉ?"
Qua chỗ hai người kéo cày, tôi bảo: "Bây giờ khác
xưa rồi, bây giờ có tận bốn đứa học sinh kéo bừa cơ". Mọi người cười
ồ, ông quan này cũng gật đầu đồng tình làm mình thấy lạ là một ông quan có thái
độ vui thế. Đi một đoạn, ông hỏi: Ở huyện nào đấy? Không hiểu ông định hỏi quê
quán hay nơi ở nhưng không tiện hỏi lại, nên tôi trả lời: Tôi ở ngay HN đây
thôi. Và cứ thắc mắc không biết ông này là ai.
Ông Lê Như Tiến - Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên,
Thiếu niên, Nhi đồng của Quốc hội tại Lễ khai mạc phòng "Trưng bày
chuyên đề về Cải cách ruộng đất 1946-1957". Photo by J.B Nguyễn Hữu
Vinh.
Cho đến khi về nhà mới biết đó là ông Lê Như Tiến - Phó Chủ
nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên, Nhi đồng của Quốc hội.
Chính ông này đòi phải ra nghị quyết về Biển Đông hôm trước.
Có thể nói, những hiện vật trưng bày trong cái gọi là Triển lãm
này là một mô hình đấu tố mới, nhằm lấp liếm, bào chữa cho những tội ác đối với
ngay cả những đồng bào của mình, đối với những người có đầu óc và tri thức làm
giàu cho quê hương đất nước. Bỗng dưng một ngày đẹp trời họ được hưởng nhờ
thành quả Mác - Lenin xếp họ vào "giai cấp bóc lột". Và họ bị cướp
đoạt, bị tra tấn, bị bắn, bị giết và "Cải cách ruộng đất hoàn thành thắng
lợi".
Cố thuyết minh viên chỉ vào hai chiếc áo rách mà rằng: "Đây
là hai chiếc áo của nông dân, bị bọn địa chủ bóc lột thậm tệ. Nhưng không phải
tất cả các địa chủ đều xấu, mà vẫn có những địa chủ tốt". Khi hết buổi
thuyết minh, tôi nói với cô ta: "Cô thuộc bài, nhưng nói có những địa
chủ tốt là sai". Cô ta hỏi lại: "Sai chỗ nào ạ". Tôi
đáp: "Cô có hiểu Trần Phú đã viết Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc,
trốc tận rễ" hay không mà bảo có địa chủ tốt? Tốt sao phải đào?".
Cô ta ấp úng: "Nhưng mà những điều đó đã qua hơn 50 năm rồi
ạ". Tôi hỏi lại: "Vậy sao chiếc áo rách này hơn 50 năm
vẫn còn giữ?". Cả phòng triễn lãm cười vang.
Thật ra, tranh luận với cô ta thì chẳng có mấy tác dụng. Nhưng
điều thú vị, là chính những người tham gia vào xem triển lãm lại là những người
luôn có những cái thở dài và lắc đầu ngán ngẩm mà không dám phản ứng khi bên
cạnh, bên ngoài là hàng loạt công an. Một người chụp ảnh liên tục các hiện vật
lầm bầm trong miệng: "Đ.M, cứ tưởng là chúng nó phục thiện, biết nhận lỗi,
ai ngờ lại bày trò lưu manh này ra".
Và khi chụp hình xong, anh ta kết luận: "Thôi, cái
hay hôm nay, là chúng nó đưa ra để dân biết rằng cái giai cấp địa chủ, phong
kiến ngày xưa chẳng là cái đ. gì so với bọn quan cộng sản tham nhũng hôm
nay".
(Còn tiếp)
Hà Nội, Ngày 9/9/2014
J.B Nguyễn Hữu Vinh
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
iBook Cải Cách Ruộng Đất:
Chuyên đề Cải Cách Ruộng Đất:
Triển lãm CCRĐ: Khoét thêm
vết thương để bao che tội ác? Phần II
J.B. Nguyễn Hữu Vinh, viết từ Hà Nội
2014-09-11
2014-09-11
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Nhà địa chủ và nhà nông dân
Thật ra, trước khi đến tham dự cuộc Triễn lãm này, hẳn nhiên là
mọi người dân Việt Nam từ già đến trẻ không ai không ít nhất một vài lần trong
đời đã được nghe, được nói đến sự rùng rợn, sự bất nhân trong cuộc CCRĐ đã từng
xảy ra trên đất nước ta. Thế nên, việc người ta đến, để xem, để tham quan, tham
dự không chỉ là việc xem nó ra sao, mà điều cơ bản là để xem thái độ nhìn nhận
với những tội ác đã gây ra như thế nào.
Như trên đã nói, việc trưng bày hiện vật tại cuộc Triển lãm này,
gợi nên một cuộc đấu tố mới, mà nạn nhân là oan hồn của hàng trăm ngàn người đã
chết, đã điêu đứng, đã tán gia bại sản trong biến cố cả xã hội lên đồng cướp đoạt
có tổ chức mang tên CCRĐ.
Những vật dụng đời thường của người dân xưa kia được mua sắm
bằng sức lao động, trí tuệ và công sức mồ hôi, nước mắt của họ được đưa ra như
những bằng chứng tố cáo họ đã "bóc lột người dân Việt Nam hết sức thậm
tệ" mới có những thứ này. Đó là sập gụ, tủ chè, nồi đồng, áo quần đẹp..
bên cạnh người nông dân bị bóc lột là tấm áo vá chằng vá đụp, ngôi nhà tranh
vách đất được tạo dựng lại. Nhìn những vật dụng này, nó gợi cho người xem lòng
căm thù bọn bóc lột. Sự bóc lột đó ra sao? Đó là những chiếc thùng hai đáy, khi
người vay đến đáy trên và khi trả thì phải trả đáy dưới. Thế là bóc lột, thế là
ngồi mát, ăn bát vàng. Mặc dù việc vay, trả là thỏa thuận giữa người vay và
người cho vay.
Thế nhưng, khi xem những hiện vật kia, những câu hỏi sau đây
hiện ra cần lời đáp. Đó là vì sao, ngày xưa Đảng nhất định phải lãnh đạo nhân
dân lật đổ địa chủ thống trị, cướp bóc, bắn giết họ và tiêu diệt họ?
Chiếc đấu hai đáy
Nếu những vật dụng như đang trưng bày kia đã nung nấu căm thù
của người dân? Vậy thì ngày nay người dân sẽ xử lý thế nào với những cán bộ
cộng sản đi những chiếc xe trị giá 3.000 con trâu? Những ngôi biệt thự giá hàng
ngàn cây vàng mà cán bộ cộng sản "mượn" của dân nhưng không trả trong
khi dân còn phải tự tử để lấy tiền phúng viếng cho con đi học?
Nếu vì những chiếc thùng hai đáy kia làm cho người dân khốn khổ. Thì nhân dân Việt Nam ngày nay cần phải làm gì khi họ nghiễm nhiên bị trấn lột từ phía nhà nước từ tiền viện phí, học phí, giá cả, xăng dầu, các loại thuế, phí từ cầu đường, cho đến nhà vệ sinh... và cả nghĩa địa. Thậm chí ngay cả nhà cửa đất đai cha ông họ đổ máu xương mới xây dựng lên được mà đảng thích áp đặt ra sao thì buộc người dân phải chịu như vậy, nếu không thì đã có... nhà tù và súng đạn?
Nếu người nông dân phải vùng lên lật đổ chính quyền phong kiến ngày xưa, vì quan lại sống trong những ngôi nhà đẹp đẽ trái ngược với những ngôi nhà đất xiêu vẹo, thì ngày nay, sau hơn hai phần ba thế kỷ theo sự lãnh đạo của đảng đi cướp phá giai cấp bóc lột, họ sẽ phải làm gì khi những đảng viên đang sống trong những biệt thự xa hoa, lộng lẫy? còn người dân sống trong những "đặc khu ổ chuột giữa Sài Gòn", Hà Nội, thậm chí bị cướp mất đất đai nhà cửa khi phải lưu vong trên chính quê hương mình?
Phải chăng, tội lỗi của địa chủ, quan chức phong kiến ngày xưa là ở chỗ họ không biết cách có cô em nuôi cho tiền xây biệt thự lộng lẫy như Tổng Thanh tra Chính phủ, không biết cách dán hộp các tông ngoài giờ kiếm tiền mua nhà khủng như Thống đốc ngân hàng nhà nước Lê Đức Thúy, không biết cách trồng cao su xây biệt thự như Chủ tịch Bình Dương hoặc không biết đẻ con nhiều tiền để xây dinh cơ khổng lồ như Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương?
Thực chất, những địa chủ khi xưa, những quan lại phong kiến thời đó, họ chỉ thiếu và thua một điều: Họ không đủ khả năng và không có cơ hội để trơ trẽn và bất chấp liêm, sĩ, nhân cách như những đảng viên ưu tú kia của Đảng CS. Có lẽ, cái hạn chế của bọn đế quốc, phong kiến so với đạo đức, văn minh CS là chỗ đó, tức là đã không tạo ra được những cán bộ ưu tú như "Đảng ta". Và kết cục là đã thua, "đảng ta" đã cướp được chính quyền từ họ.
Bên cạnh tôi, các nhà báo, đài truyền hình đua nhau phỏng vấn, ghi hình những người nói lên cảm xúc khi thăm triển lãm, ca ngợi cuộc CCRĐ vĩ đại. Một người đang "chém gió" hăng say trước máy quay truyền hình rằng: "Nhiều tác phẩm như Tắt Đèn, Kim Lân... nhưng bây giờ tôi mới thấy một chiếc áo nông dân vá chùm vá đụp...". Tôi hỏi ông ta:
- Thưa ông, ông nghĩ gì cuộc CCRĐ để nhằm "đưa lại ruộng cày cho nhân dân", giờ ruộng đất lại vào tay quan chức của nhà nước, của đảng. Vậy ông nghĩ gì và liệu có phải làm lại cuộc CCRĐ đó không?
Nếu vì những chiếc thùng hai đáy kia làm cho người dân khốn khổ. Thì nhân dân Việt Nam ngày nay cần phải làm gì khi họ nghiễm nhiên bị trấn lột từ phía nhà nước từ tiền viện phí, học phí, giá cả, xăng dầu, các loại thuế, phí từ cầu đường, cho đến nhà vệ sinh... và cả nghĩa địa. Thậm chí ngay cả nhà cửa đất đai cha ông họ đổ máu xương mới xây dựng lên được mà đảng thích áp đặt ra sao thì buộc người dân phải chịu như vậy, nếu không thì đã có... nhà tù và súng đạn?
Nếu người nông dân phải vùng lên lật đổ chính quyền phong kiến ngày xưa, vì quan lại sống trong những ngôi nhà đẹp đẽ trái ngược với những ngôi nhà đất xiêu vẹo, thì ngày nay, sau hơn hai phần ba thế kỷ theo sự lãnh đạo của đảng đi cướp phá giai cấp bóc lột, họ sẽ phải làm gì khi những đảng viên đang sống trong những biệt thự xa hoa, lộng lẫy? còn người dân sống trong những "đặc khu ổ chuột giữa Sài Gòn", Hà Nội, thậm chí bị cướp mất đất đai nhà cửa khi phải lưu vong trên chính quê hương mình?
Phải chăng, tội lỗi của địa chủ, quan chức phong kiến ngày xưa là ở chỗ họ không biết cách có cô em nuôi cho tiền xây biệt thự lộng lẫy như Tổng Thanh tra Chính phủ, không biết cách dán hộp các tông ngoài giờ kiếm tiền mua nhà khủng như Thống đốc ngân hàng nhà nước Lê Đức Thúy, không biết cách trồng cao su xây biệt thự như Chủ tịch Bình Dương hoặc không biết đẻ con nhiều tiền để xây dinh cơ khổng lồ như Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương?
Thực chất, những địa chủ khi xưa, những quan lại phong kiến thời đó, họ chỉ thiếu và thua một điều: Họ không đủ khả năng và không có cơ hội để trơ trẽn và bất chấp liêm, sĩ, nhân cách như những đảng viên ưu tú kia của Đảng CS. Có lẽ, cái hạn chế của bọn đế quốc, phong kiến so với đạo đức, văn minh CS là chỗ đó, tức là đã không tạo ra được những cán bộ ưu tú như "Đảng ta". Và kết cục là đã thua, "đảng ta" đã cướp được chính quyền từ họ.
Bên cạnh tôi, các nhà báo, đài truyền hình đua nhau phỏng vấn, ghi hình những người nói lên cảm xúc khi thăm triển lãm, ca ngợi cuộc CCRĐ vĩ đại. Một người đang "chém gió" hăng say trước máy quay truyền hình rằng: "Nhiều tác phẩm như Tắt Đèn, Kim Lân... nhưng bây giờ tôi mới thấy một chiếc áo nông dân vá chùm vá đụp...". Tôi hỏi ông ta:
- Thưa ông, ông nghĩ gì cuộc CCRĐ để nhằm "đưa lại ruộng cày cho nhân dân", giờ ruộng đất lại vào tay quan chức của nhà nước, của đảng. Vậy ông nghĩ gì và liệu có phải làm lại cuộc CCRĐ đó không?
Câu trả lời của ông ta là: Chính sách đất đai là sở hữu toàn
dân, nhà nước quản lý, là nọ, là kia... nhưng ruộng đất bây giờ ai chiếm hữu
thì... tôi không biết.
Nạn nhân ca ngợi thủ phạm và mơ ước tiếp tục CCRĐ
Với súng, đạn, sắt thép và nhà tù cùng với hệ thống loa tuyên truyền triền miên, dai dẳng mọi nơi mọi lúc, thật sự đảng CS đã làm được một điều kỳ diệu: Tẩy não người dân.
Nạn nhân ca ngợi thủ phạm và mơ ước tiếp tục CCRĐ
Với súng, đạn, sắt thép và nhà tù cùng với hệ thống loa tuyên truyền triền miên, dai dẳng mọi nơi mọi lúc, thật sự đảng CS đã làm được một điều kỳ diệu: Tẩy não người dân.
Cái gọi là Cuộc cách mạng tư tưởng và văn hóa của Cộng sản thành
công đến mức các nạn nhân tự nguyên tung hô, ca ngợi thủ phạm. Đau đớn và xót
xa cho thân phận những kẻ cả tin và mê muội đến tận cùng. Tôi đã từng nghe về
những nạn nhân cho đến khi bị đảng chặt đầu vẫn hô vang "Hồ Chủ tịch muôn
năm" hay "Đảng CS muôn năm" mà không thể nào tin nổi.
Ba cái đầu
Thế nhưng, đời lắm sự bất ngờ.
Trong phòng triển lãm, một ông già, ngực đeo mấy tấm huân chương
tự xưng là con địa chủ, xúm quanh là các phóng viên truyền hình. Ông đang say
sưa kể cho các phóng viên về truyền thống mấy đời yêu nước của nhà mình. Nào là
ông cậu của bố ông là ông Hai Hiên, người làm đầu bếp đã đầu bỏ thuốc đầu độc
cả Trung đoàn lính Pháp tại Hà Nội trong vụ Hà Thành đầu độc nổi tiếng trước
đây và bị chặt đầu, còn ông thì đi bộ đội chiến đấu vì đảng, vì nước. Tôi hỏi
ông:
- Bác cho biết, cuộc trưng bày này có ý nghĩa gì không? khi mà
quan chức nhà nước giờ còn nhiều đất đai hơn cả địa chủ ngày xưa?
- Nếu bây giờ có CCRĐ, thì bác sẽ xung phong làm đao phủ để đi
chém những thằng đã chiếm lại đất đai, tài sản của nhân dân, của những người
nghèo. Hiện nay còn nhiều tầng lớp ăn trên ngồi trốc.
- Vì sao?
- Vì bây giờ nó bóc lột dân tợn quá.
- Bây giờ vẫn còn bóc lột sao?
- Bóc lột quá đi chứ.
- Xin hỏi bác thêm một câu: Vừa rồi, bác nói một câu là nhờ có
"bác Hồ". Vậy "bác Hồ" là người đứng đầu chính phủ lúc bấy
giờ có chịu trách nhiệm gì về vấn đề này không? Hay mấy giọt nước mắt đó ông đã
phủi hết trách nhiệm về tội ác của CCRĐ?
- Nói thế thì... hôm nay tôi không mang một tài liệu của Hoàng
Tùng nói về việc này...
Vậy đấy, với những nạn nhân, họ vẫn luôn coi "bác Hồ"
và đảng vô tội. Đó mới là thành công, mới là ngoạn mục.
Tò mò, tôi gặp lại ông sau triển lãm. Ông cho biết: Ông tên là Lê
Đình Phúc, năm nay 73 tuổi. Bố ông là Lê Đình Hàm, một người có công với đảng
và tuyệt đối tin tưởng "bác Hồ". Thế nhưng, khi cơn bão CCRĐ do đảng
CS đưa đến, lưỡi hái của đảng đã không chừa cả người bạn của đảng là bố ông.
Ông Lê Đình Hàm bị bắn chết cùng một lúc với bà Nguyễn Thị Năm vào ngày
09/7/1953 tức là 29/5 âm lịch.
Điều mà ông tâm đắc là cho đến nay, là ngay khi bị bắn chết, bố
ông vẫn hô to: "Hồ Chủ tịch muôn năm", "Đảng Lao động VN
muôn năm" và coi đó như hành động vẻ vang chứng tỏ sự vô tội của
bố mình. Tiếc thay, dù đã hô thật to cả Đảng và "Bác" thì cái mạng
cũng không thể bảo toàn. Nghe ông say sưa kể, tôi chợt nghĩ: Không rõ, nếu có
"Bác" ở đó, thì liệu "bác" có cứu Cụ Lê Đình Hàm khỏi lưỡi
hái của đảng hay không?
Và từ đó đến nay, ông đi khiếu nại từ trung ương đến địa phương,
nhưng chưa có chỗ nào giải oan cho bố ông, ngoại trừ ông Trần Đức Lương cấp cho
bố ông Huân Chương kháng chiến. Ông đưa tấm ảnh ba cái đầu đặt trên đất nói
rằng: Đây là đầu của Hai Hiên, cậu bố ông đã bị Pháp giết man rợ khi đầu độc
nhà bếp của chúng. Tôi buồn cười bảo:
- Đầu độc giết cả trung đoàn của Pháp mà nó giết thì có
man rợ bằng bây giờ dân không làm gì mà đưa vào đồn công an ra còn cái xác và
được báo là tự tử không ông?
Ông ngẩn mặt nhìn tôi rồi nói: "Anh nói đúng,
nhưng... thẳng thắn quá".
Hà Nội, Ngày 10/9/2014
J.B Nguyễn Hữu Vinh
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
iBook Cải Cách Ruộng Đất:
Chuyên đề Cải Cách Ruộng Đất:
Video: Phỏng vấn tại Triển lãm CCRĐ
Triển lãm về Cải
cách Ruộng Đất ở Hà nội:
Link mua sách:
"ROT LEUCHTET DER SONG CAI" – gebraucht und neu kaufen bei booklooker – jetzt bestellen
Nguồn:
Franz Faber, Rot leuchtet der Song Cai (Đèn đỏ Sông cái), 1955 Kongress –
Verlag Berlin.
sau đấu tố là hành quyết tại
chỗ
một cảnh thường thấy trong thời kỳ đấu tố
cảnh đấu tố một địa chủ
cuộc họp tư đảng nhận sai lầm
==================================================
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã không hề biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị để ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói sữa thay bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm thừa hàng quán.
Cha chết sớm mẹ bị người ta bán
Sang bên Tàu vào động bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi thường
Nghe người nói cán bộ phường chia chác
Mình sống được nhờ tấm lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu ơ
Mất mẹ cha đời đói rét bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin hãy hiểu.
Chuyện xui xẻo đẩy đưa đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất bên đường
Khi mọi người đưa chị đến nhà thương
Chị đã chết từ trên đường nhập viện.
Kẻ tông chị là đảng viên say xỉn
Sợ liên quan chúng đã biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên đến thế.
Anh xin lỗi mấy tháng rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé vơi buồn
Trẻ ăn mày không được đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại cô nhi viện
MUA ĐÀN BÀ VN : Không ưng được đổi lại
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì
thì làm.
Linh Nguyên
Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm soát ....Pó tay pó tay ! hết ý hết ý
Cùng nếm, ngửi, gõ với các bộ trưởng: Kim Tiến - Khôi Nguyên -
La Thăng:
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
Chỉ bọn quan chức Việt Nam mới có hành động kỳ quặc và ngu
xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi Nguyên ơi
Anh Đinh La Thăng, bộ chưởng bộ Rao Thông đi kiểm tra độ
lún của mặt đường
CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN DÂN'
Ngạo mạn, dâm ô chính là Lê Duẩn
Già mà lắm con là lão Đỗ Mười
Mưu mô quỷ quyệt là Lê Đức Anh
Nhẫn nhục sống lâu là Võ Nguyên Giáp
Chưa nói đã cười là Nguyễn Minh Triết
Giả danh Mác xít là Lê Khả Phiêu
Cái gì cũng nhặt là Tô Huy Rứa
Không bộ nào chứa là Nguyễn Thiện Nhân
Vì gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức thời, né tránh là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng lưỡi dịu mềm là Vương Đình Huệ
Thiểu năng trí tuệ là Đinh La Thăng
Ghét trung yêu nịnh là Lê Hồng Anh
Phát biểu lăng nhăng là Phạm Vũ Luận
Quen đánh giặc miệng là Trương Tấn Sang
Hán tặc chính danh là Hoàng Trung Hải
*
Thầy gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Đổi trắng thay đen là Trương Vĩnh Trọng
Triệt suy phù thịnh là Trần Đình Hoan
Đã dốt lại tham là Lê Thanh Hải
Ăn vụng nói dại là Đinh Thế Huynh
Juda phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình duyên lận đận là chị Kim Ngân
Vừa béo vừa dâm là Tòng Thị Phóng
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên chức nhờ cha là Nguyễn Thanh Nghị
Mặt người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính tình ba phải là Phạm Gia Khiêm
Chưa từng thanh liêm là Nguyễn Thế Thảo
Ăn tiền tàn bạo là Nguyễn Đức Nhanh
Chạy trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn tỉ tham nhũng là Vinashin
‘Bà con’ Thủ Tướng là Phạm Thanh Bình
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng
trong tay Tầu
Preview
by Yahoo
|
|||||
Bà
con hãy tìm đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn
Tàu cộng đến cai trị thì chạy không kịp nữa!
Một
vị ni sư bị đối xử tàn nhẫn:
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN
rồi mai cũng trong tay Tầu ...
Chiến tranh biên giới Việt Trung
năm 1979
Battlefield Vietnam - Part 01: Dien Bien Phu
The Legacy
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P1)
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P2)
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P3)
|
|
Ha ha ha !
Hố hố hố !
Không biết làm thịt em nào trước đây?
xem thêm
HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-
Sốc - Lính Trung cộng hành
hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment