Saturday, September 20, 2014

Cải cách ruộng đất và các di sản

 

Nguyễn Hưng Quốc - Cải cách ruộng đất và các di sản

Thứ Năm, ngày 18 tháng 9 năm 2014

Phỏng vấn ông Lê Hùng về thỏa ước Thành Đô



Lần đầu tiên, cuộc cải cách ruộng đất của đảng Cộng sản ở miền Bắc được triển lãm tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia ở Hà Nội vào đầu tháng 9 vừa rồi. Bản thân cuộc cải cách ruộng đất đã đầy tai tiếng. Cuộc triển lãm nhân kỷ niệm 60 năm của cái gọi là vận động cải cách ruộng đất ấy cũng đầy tai tiếng. Trên rất nhiều diễn đàn, nhất là các diễn đàn mạng, người ta ôn lại những kỷ niệm kinh hoàng về chiến dịch đầy máu và nước mắt ấy.
alt
Chính sách cải cách ruộng đất được đảng Cộng sản tung ra vào năm 1946, tức một năm sau khi giành được chính quyền và cũng là năm đầu tiên của cuộc kháng chiến chống Pháp, lúc đảng Cộng sản chỉ chiếm các vùng nông thôn và rừng núi. Giai đoạn đầu, Cộng sản chỉ tịch thu đất đai của Pháp và một số người bị coi là tay sai của Pháp để cấp cho nông dân nghèo. Giai đoạn sau, từ 1950-1953, họ cắt giảm địa tô, bãi bỏ tiền thuê ruộng và đánh thuế nặng các địa chủ. Giai đoạn thứ ba, từ năm 1954 đến 1957, mới thực sự là cải cách ruộng đất theo đường lối của Mao Trạch Đông.
Đấu tố chủ nhân trước tòa án nhân dân. Nguồn: Franz Faber. Rot Leuchtet der Song Cai. 1955. Berlin, Kongress Verlag
Nội dung chính của cải cách ruộng đất giai đoạn thứ ba này không phải chỉ là tịch thu ruộng đất của địa chủ để cấp cho nông dân hay giảm tô, giảm tức như giai đoạn trước. Cuộc cải cách ruộng đất lần này còn nhắm đến mục tiêu tiêu diệt những thành phần họ cho là địa chủ, cường hào ác bá, những kẻ vừa theo giặc (Pháp) vừa bóc lột dân nghèo. Hình thức chính của cuộc cải cách là đấu tố và sau đó, xử tội hoặc tù giam hoặc tử hình.
Ở đây, có mấy điều đáng nói.
Thứ nhất, dưới sức ép của các đoàn cố vấn Trung Cộng, đảng Cộng sản Việt Nam quy định một cách máy móc số lượng địa chủ chiếm 5,68% dân số ở nông thôn. Bởi vậy, ở nhiều địa phương nghèo khổ, những gia đình có một hai con heo (lợn) và một khoảnh ruộng nho nhỏ đã bị liệt vào thành phần địa chủ hay phú nông.
Thứ hai, trong việc xét xử, người ta không dừng lại ở phạm vi kinh tế mà còn mở rộng sang lãnh vực chính trị: Nếu những người gọi là địa chủ hay phú nông ấy có chút quan hệ với chính quyền Pháp lúc bấy giờ, họ bị vu tội phản quốc hay phản động bên cạnh tội bóc lột. Để luận tội, người ta không cần điều tra; người ta chỉ xúi giục những người được xem là bần nông hay cố nông lên tố cáo và hạch tội. Dựa trên các lời hạch tội và tố cáo ấy, người ta sẽ xử tội tội nhân.

Thứ ba, hình thức xử tội rất dã man: Có nơi xử bắn, có nơi chôn sống hoặc bắt nhịn đói nhịn khát đến chết.
Bàn về cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc, lâu nay, người ta chỉ tập trung vào tội ác của đảng Cộng sản trong việc giết oan nhiều người dân vô tội. Nạn nhân tiêu biểu nhất, được nhiều người nhắc đến nhất là bà Nguyễn Thị Năm, chủ hiệu Cát Hanh Long ở Hà Nội. Bà giàu, ừ, rất giàu. Nhưng bà lại là người ủng hộ đảng Cộng sản và Việt Minh một cách nhiệt tình và tích cực. Ngay sau Cách mạng tháng Tám, vì thiếu ngân sách, đảng Cộng sản tung ra chiến dịch “Tuần lễ vàng” và kêu gọi dân chúng tham gia, riêng bà Năm tặng đến mấy trăm lượng, chưa kể nhà cửa và thực phẩm. Bà cũng giúp đỡ rất nhiều cán bộ lãnh đạo của cộng sản. Cả Trường Chinh, Phạm Đồng và Lê Đức Thọ đều được bà xem như con nuôi. Ngoài ra, bà có người con ruột tham gia Việt Minh, vào bộ đội, và lên đến chức trung đoàn trưởng. Vậy mà bà vẫn bị giết. Chỉ vì những lời tố cáo vẩn vơ đâu đó.

Bên cạnh sự độc ác, đảng Cộng sản còn mắc một lỗi khác: quá lệ thuộc vào Trung Quốc. Thời ấy, các đoàn cố vấn của Trung Cộng tấp nập sang Việt Nam (miền Bắc) để huấn luyện cán bộ Việt Nam, thậm chí, để chỉ đạo giới lãnh đạo Việt Nam. Tỉ lệ hơn 5% dân số ở nông thôn là địa chủ là do các cố vấn Trung Quốc đặt ra. Nhiều người còn tiết lộ, trong vụ xử tội bà Nguyễn Thị Năm, giới lãnh đạo miền Bắc, kể cả Hồ Chí Minh, đều biết các lời tố cáo là sai, nhưng dưới sức ép của các cố vấn Trung Cộng, họ vẫn nhắm mắt để mặc cho bà Nguyễn Thị Năm chết một cách thảm khốc và oan ức.
Tòa án Nhân dân Đặc biệt. Nguồn: Franz Faber. Rot Leuchtet der Song Cai. 1955. Berlin, Kongress Verlag
Theo tôi, ngoài hai vấn đề độc ác và lệ thuộc Trung Cộng nêu trên, có một khía cạnh khác quan trọng không kém trong các di sản của cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc: Nó phá nát đạo lý truyền thống Việt Nam, trước, trong quan hệ làng xã, sau, ngay trong phạm vi gia đình.

Tất cả các nhà nghiên cứu văn hóa truyền thống Việt Nam đều nhận định giống nhau: làng xã là một đơn vị đặc biệt mang dấu ấn rất Việt Nam. Trong làng, dĩ nhiên có người giàu và người nghèo, vẫn có bóc lột và áp bức, nhưng dù vậy, quan hệ giữa người với người, nói chung vẫn tốt đẹp. Họ đoàn kết với nhau trong việc bảo vệ quyền lợi của làng cũng như trong việc duy trì những truyền thống văn hóa tốt đẹp của làng.

 Chính vì vậy, rất ít người muốn đi xa khỏi làng. Người ta quyến luyến làng và tự hào về làng. Trong cuộc cải cách ruộng đất, tất cả những quan hệ và tình tự ấy đều bị phá vỡ. Những người dân nghèo được các cán bộ xúi đứng ra tố cáo những người giàu có. Có khi là tố cáo những tội thật. Nhưng phần lớn, căn cứ trên con số trên dưới 80% xử oan, chỉ là những lời bịa đặt do các cán bộ từ trên xuống mớm vào miệng họ. Qua các cuộc tố cáo và hảnh quyết dã man ấy, mọi người trở thành kẻ thù của nhau. Không ai còn tin tưởng ai nữa. Nhà có con gà chết dịch, muốn làm thịt ăn, người ta cũng phải ăn giấu ăn giếm, lông phải chôn thật kỹ, để khỏi bị tố cáo là địa chủ hay phú nông.
Không những phá vỡ quan hệ trong làng, các cuộc vận động cải cách ruộng đất còn phá vỡ quan hệ trong gia đình với cảnh con tố cha, vợ tố chồng. Ngày xưa, dưới chế độ phong kiến, để bảo vệ truyền thống đạo lý trong gia đình, vua chúa thường ra lệnh cấm không cho cảnh vợ tố chồng hay con cái tố cáo cha mẹ. Ở miền Bắc, ngược lại, ngay sau khi vừa nắm chính quyền, đảng Cộng sản đã xúi giục những người thân nhất trong gia đình tố cáo nhau. Cuối cùng, không ai còn tin tưởng ai nữa.

Theo tôi, một công trình nghiên cứu nghiêm túc về các di sản của cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc trong mấy năm, từ 1954 đến 1957, là điều rất cần thiết. Cho đến nay, chúng ta vẫn chưa biết tổng số các nạn nhân bị giết chết cũng như tổng số những người bị bắt bỏ tù và tịch thu tài sản. Chúng ta cũng chưa biết thật rõ những tác hại tinh thần của nó trong đời sống xã hội cũng như trong quan hệ giữa người và người.

Còn có rất nhiều điều chúng ta chưa biết.


Vũ Thị Phương Anh/VNTB - Vâng, lịch sử chẳng phải để hận thù …

Thứ Ba, ngày 16 tháng 9 năm 2014


Tôi đã chẳng viết bài này nếu không đọc được phản ứng của “cô ấy” trên facebook.

“Cô ấy” là một phóng viên trẻ, là tác giả của bài viết có tựa đề “Lịch sử không phải để thù hận” vừa đăng trên VnExpress cách đây vài ngày, liên quan đến cuộc triển lãm cải cách ruộng đất vừa mới mở ra đã bị đóng cửa, có lẽ vì … nhạy cảm.

Khi nghe về cuộc triển lãm, tôi đã tự nhủ là sẽ cố tránh, không nói gì hoặc viết gì để gợi thêm những ký ức đau lòng đã tạm lắng nhiều thập niên, nay đang được dịp tuôn ra. Vì tôi đã nghe quá nhiều về những “ông đội” đằng đằng sát khí, những cuộc đấu tố vào ban đêm với đèn đuốc sáng trưng và tử khí ngút trời.


Sinh ra và lớn lên ở miền Nam, từ thời tiểu học tôi đã được xem bộ phim “Chúng tôi muốn sống”, bộ phim mà những người đã trải qua thời cải cách ruộng đất như bố mẹ tôi đánh giá khá cao vì tính chân thực. Tôi nhớ mình chỉ xem được một lúc rồi bỏ dở vì sợ hãi, và mãi đến bây giờ tôi vẫn không bao giờ muốn xem lại dù bộ phim ấy có đầy trên Internet.

Tôi cũng có người thân là nạn nhân trực tiếp của cải cách ruộng đất. Bác họ tôi – chị họ của bố tôi – bị kẹt lại ở Nam Định khi bác trai đưa mấy người con vào Hải Phòng trước, chờ người đưa bác gái ra sau để cùng di cư vào Nam nhưng không được, đành bỏ bác lại ở quê. Bác gái, một người chăm chỉ làm ăn và hà tiện đến “vắt cổ chày ra nước”, bị quy là địa chủ vì có chút của ăn của để hơn người. Hai bác ở vậy chờ nhau suốt 21 năm; luật đạo của Công giáo không cho phép lấy vợ, lấy chồng khác khi người phối ngẫu chưa qua đời. Sau năm 1975, bác gái vào đoàn tụ với gia đình ở miền Nam, và mỗi khi có dịp thì bác lại tuôn ra hàng tràng ký ức của một thời mà bác không bao giờ quên được.

Những ký ức rùng rợn, những hành động bạo tàn, những con người độc ác … tôi nghe mãi cũng nhàm. Tôi chẳng bao giờ kể lại, cũng chẳng bao giờ muốn nhớ. Nhưng, giống như nhân vật trong bài báo, bác tôi không thể quên. Dù bác chẳng có vẻ gì là thù hận với những kẻ đã đấu tố bác ngày xưa. Kể xong, bác chép miệng, “số phận của họ rồi sau cũng chẳng ra gì. Ông trời có mắt”.

“Ông trời có mắt” là đạo đức căn bản của người Việt Nam. Với đạo đức ấy, những người nông dân hiền lành đã sống với nhau hàng nghìn năm trong tình làng nghĩa xóm, và có lẽ đã chỉ (lỡ dại một lần) làm những điều trái đạo lý vì bị cuốn theo cuộc cách mạng trời long đất lở lúc ấy mà thôi.

Người ta cần tha thứ và quên đi để sống. Vì không ai có thể sống an lành với một vết thương sâu hoắm và nhức nhối trong lòng. Vì vậy, dù còn nhiều điều không đồng ý với bài viết của tác giả, tôi đã không tranh luận. Cũng như tác giả, tôi hiểu cải cách ruộng đất là một vấn đề lớn và còn quá nhiều câu hỏi mà một cuộc triển lãm nhỏ không thể trả lời hết. Tôi cũng hiểu có nhiều điều vẫn chưa thể trưng ra, vì nếu không có câu trả lời ổn thỏa thì sẽ xoáy thêm vào một vết thương chưa lành trong lịch sử dân tộc Việt.

Nhưng tôi thật sự ngạc nhiên khi đọc được phản ứng trên facebook của tác giả, mà bạn bè tôi đã chép lại một đoạn[1] và đề nghị tôi bình luận. Đoạn ấy như sau:

“Ôi thế các ông các bà muốn gì ạ? Không cho bày thì bảo bưng bít. Không cho nói thì bảo bị bịt mồm. Giờ người ta bắt đầu cất lời, hé sạp hé mẹt thì các ông các bà chửi xối xả là bày ra cho nhục nhã. Tư liệu đấy, hiện vật đấy, các ông các bà tự hiểu lấy, đừng vin vào mấy nhời phi lộ rất quan phương của nhà chức trách rồi bảo bị bóp méo, bảo ngoan cố tranh công chối tội.”

Tôi đã chẳng ngạc nhiên khi đọc trong bài báo những lời ca ngợi thành quả của CCRĐ. Tôi hiểu tác giả có lẽ phải có phần bênh vực sau khi đã thẳng thắn nhắc đến nỗi đau của nạn nhân. Tôi đã tin dụng ý của tác giả là muốn ủng hộ sự bạch hóa dần dần một vấn đề gai góc và đau thương trong lịch sử Việt Nam. Nhưng khi tác giả khẳng định “tư liệu đấy, hiện vật đấy, các ông bà tự hiểu lấy”, và nhớ lại những gì đã được trưng bày trong cuộc triển lãm, tôi bỗng hiểu rằng tác giả rất chân thành tin cuộc CCRĐ là cần thiết. Chân thành khi nói về niềm vui của các nông dân “dắt con trâu ra đồng với tư cách chủ nhân ông”, “ăn cơm trên bộ tràng kỷ mát lạnh xa lạ mà ba đời cha ông mình không dám mơ ước”. Dù những tài sản này không phải là thành quả của sức lao động của chính họ, mà là kết quả của cuộc cách mạng “đánh đổ giai cấp địa chủ bóc lột”, như những văn kiện của Đảng đã rành mạch chỉ ra.

Thật đau lòng khi giai cấp mà cách mạng cần phải tiêu diệt (trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ) có cả những người như ông bà của tác giả và bà bác của tôi. Từ lúc nào, những người nông dân hiền lương bỗng chốc trở nên độc ác, căm hờn trong những cuộc đấu tố dã man, và làm sao họ vẫn có thể vui mừng hớn hở khi được chia “quả thực”, khi các xác chết máu me của những người mới hôm qua còn là láng giềng vẫn còn nằm phơi ở ngoài kia hoặc chỉ mới được chôn lấp sơ sài ….

Không, tôi không nhắc lại để thù hận. Nhưng tôi và tất cả mọi người Việt Nam có lương tri đều cần trả lời câu hỏi: “Vì sao?”

Vì sao cùng trên một đất nước, cùng một nền văn hóa, cùng là người Việt da vàng máu đỏ, cùng với mục tiêu mang lại sự công bằng về sở hữu ruộng đất, giúp người nông dân làm chủ luống cày, mà ở miền Nam thì mọi việc xảy ra hiền hòa, êm ả, còn miền Bắc thì lại xảy ra những cảnh tượng đau lòng đến vậy? Để mãi đến 60 năm sau, thời gian đủ dài để hầu hết những người đã tận mắt chứng kiến cải cải cách ruộng đất đã không còn tồn tại, mà khi nhắc đến thì cải cách ruộng đất vẫn còn là một sự nhức nhối không nguôi?

Câu hỏi ấy chắc chắn một lúc nào đó phải được trả lời. Những sai lầm của giai đoạn đau thương ấy – và di hại mãi về sau của nó – chắn chắn rồi sẽ phải được phân tích cặn kẽ và sòng phẳng. Để bài học lịch sử được hiểu rõ, chứ không thể mãi né tránh.

Bởi, khi chúng ta không chịu học từ những sai lầm của lịch sử, thì lịch sử sẽ bắt chúng ta trở thành nạn nhân của chính những sai lầm ấy, cho đến khi bài học được học thuộc.


Người gieo hạt trong CCRĐ


Theo United Nations - Thông điệp của Tổng thư ký Liên Hợp Quốc nhân ngày quốc tế về dân chủ

Thứ Ba, ngày 16 tháng 9 năm 2014

Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, Ban-ki-moon

15 tháng 9 năm 2014 - Khi gần đến lễ kỷ niệm ngày Quốc tế về Dân chủ năm nay, chúng ta có thể thấy rằng thế giới có vẻ hỗn loạn hơn bao giờ hết. Tại nhiều khu vực và bằng nhiều cách khác nhau, các giá trị của Liên Hợp Quốc - trong đó bao gồm một số quyền cơ bản nhất và các quyền tự do được ghi trong Hiến chương Liên Hợp Quốc - đang bị thách thức nghiêm trọng.

Những vụ bùng phát bạo lực gần đây đã củng cố một sự thật mà chúng ta đã chứng kiến nhiều lần qua thời gian và một lần nữa lại được chứng minh: Ở những nơi mà một mô hình xã hội văn minh chưa được coi trọng, và ở những nơi mà các Chính phủ không đáp ứng nhu cầu của người dân và có trách nhiệm, hòa bình, bình đẳng và thịnh vượng chung sẽ không thể đạt được. Chúng ta cần phải làm nhiều hơn nữa để trao quyền cho các cá nhân, tập trung giúp đỡ hàng tỷ người đang trong hoàn cảnh khó khăn, thiệt thòi, thất nghiệp, vô vọng và thất vọng cùng cực. Chúng ta cần phải đảm bảo rằng tiếng nói của họ sẽ được lắng nghe và họ có thể tham gia tích cực vào quá trình xây dựng tương lai của chính mình.

Đó là lý do tại sao thông điệp ngày hôm nay của tôi hướng tới những người sẽ ở vị trí đi đầu của thế giới sau năm 2015, và những người tự bản thân họ đang đứng trước một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của mình: những bạn thanh niên. Cứ một trong số năm người trên thế giới hiện nay đang trong độ tuổi từ 15 và 24. Trong lịch sử, chưa bao giờ sự chuyển đổi từ thanh thiếu niên đến tuổi trưởng thành phải đối mặt với những thách thức to lớn như vậy. Tuy nhiên các bạn cũng gặp rất nhiều may mắn được tạo ra bởi các cơ hội.  Các bạn có quyền để kết nối mà điều này không thể tưởng tượng được khi Liên Hợp Quốc được thành lập gần 70 năm trước đây. Các bạn được kết nối với những vấn đề quan trọng. Bất công. Phân biệt đối xử. Vi phạm quyền con người. Các bài giảng về sự thù ghét. Sự cần thiết phải đoàn kết nhân loại.

Tôi kêu gọi các thành viên của thế hệ thanh niên đông đảo nhất trong lịch sử hãy đối đầu với những thách thức và xem xét đến những gì các bạn có thể làm được để giải quyết chúng. Hãy quyết định số phận của các bạn và biến những giấc mơ của các bạn trở thành một tương lai tốt hơn cho tất cả mọi người. Hãy góp phần xây dựng những xã hội dân chủ mạnh mẽ và tốt hơn. Hãy đoàn kết làm việc cùng nhau, hãy sử dụng tư duy sáng tạo của các bạn, hãy trở thành những nhà kiến trúc sư cho một tương lai mà không ai bị tụt lại phía sau. Hãy giúp thiết lập thế giới của chúng ta vì một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhân ngày Quốc tế về Dân chủ năm nay, tôi kêu gọi các bạn thanh niên ở khắp mọi nơi trên thế giới hãy dẫn dắt cho một sự thúc đẩy lớn lao để có được một nền dân chủ toàn diện trên toàn thế giới.



 Tội nghiệp cho tiếng Việt dưới chế độ vc

Kính thưa quý vị,

Bởi vậy tôi thấy rất tội nghiệp cho tiếng Việt của vc, riết rồi nó tối đen, nó rối nùi, nghĩa là nó làm cho tiếng Việt mất nét trong sáng, thanh lịch và duyên dáng sẵn có của nó. 

Tiếc thay, thưa, đây mới là vấn đề quan trọng . Tiếc thay người Việt trong nước bị "nhiễm", bị lây do ở chung với vẹm nên thấm đòn, bởi hàng ngày đài phát thanh, TV, sách báo cứ ra rả gieo vào đầu họ . Nhưng người Việt tỵ nạn cs ở hải ngoại và nhất là giới báo chí, truyền thông hải ngoại, tại sao cũng dùng thứ chữ nghĩa rối mù và "quằn quện" lai căng, lai chệt đôi khi vô nghĩa của vẹm ? Câu nói của ca sĩ Thu Phương mà ông Đỗ Hưng nêu ra sau đây là một trường hợp để chúng ta có dịp nhìn lại tiếng Việt sau 40 năm bị vc đầu độc như thế nào .

Đúng như vậy, những chữ tỏa sáng, nắm bắt, màu sắc ... trong câu nói của "ca sĩ" ( xin xem phần góp ý của ông Đỗ Hưng sau đây ) nó chỉ khiến cho câu nói của cô trở nên ngây ngô . Nhưng một khi được cô "ca sĩ" nói lên thì sẽ có nhiều người "tiếp thu" và học hỏi, bắt chước theo . Đó là cái đáng sợ của sự lan tràn của tiếng vc, do cố ý hay vô tình của cộng đồng người Việt chúng ta ở hải ngoại .

Vừa rồi BS Nguyễn Hy Vọng cũng có nhắc đến vấn đề tiếng Việt của "trí thức" vc ở Hà Nội và ông đã chịu khó ra công "lượm rác" ( có hàng đống to ) trong một cuốn từ điển tiếng Việt của các "học giả" trong nước mà khi đọc lên chúng ta không thể nào chịu nổi cái dốt nát, ngu si, đần độn của họ . Mời quý vị đọc bài viết đó của BS Nguyễn Hy Vọng . Tôi chỉ xin trích ra đây một ví dụ, trong muôn ngàn ví dụ khiến chúng ta cười ra nước mắt và đau lòng cho tiếng Việt của chúng ta :

Đây là câu giải thích cái miệng trong cuốn từ điển tiếng Việt của vẹm ( có bổ sung và sửa chữa của nhiều học giả, ghê quá ! )

MIỆNG : là một bộ phận hình lỗ ở phía dưới của mặt ( trời đất quỷ thần ơi !!! ) 

chữ nghĩa vc
Đọc xong tôi muốn nói với các" trí thức" Bắc kỳ vc rằng :

"Nếu mấy ông có im cái miệng thì cũng không ai nói mấy ông câm, chứ đừng có viết sách, viết từ điển để dạy con trẻ ăn nói dốt nát và bẩn thỉu như thế này ! "
Cách ăn nói và viết lách của vc bây giờ dần dần khiến tiếng Việt của chúng ta đi xa nguồn gốc dân tộc . Đôi khi đọc một bản tin, nhất là tin chiến sự hay tin thể thao, tôi không hiểu người viết muốn nói cái gì . Dường như là họ cố nhồi nhét cho được nhiều tiếng vay mượn lai căng, nhất là vay mượn của chệt cộng như : tiếp cận, hiển thị, cá thể đối tượng ( dùng sai chỗ ) điạ bàn, động thái, bình ổn, chế tác, vĩ mô, động viên, tiến độ, đáp án, hiện trường v.v... để loè thiên hạ rằng ta đây "có chữ" chăng ? 

Thử hỏi khi đọc câu " Một cá thể bọ xít hút máu người tại tỉnh ... " có làm cho chúng ta phì cười thương hại hay không ? Tại sao chỉ cần nói : "Một con bọ xít " là đủ, mà lại ... chê, không chịu nói ???

Hay là câu " Các triệu chứng của bệnh sốt xuất huyết là ..." thì vc lại khoái nói : "Các triệu chứng của bệnh sốt xuất huyết bao gồm ... " Phải là bao gồm thì mới oai . Khổ thật !
Và những câu ngô nghê như :

Anh ta làm như thế là muốn thể hiện . Nhưng thể hiện cái gì mới được ? 

Hay là :

Anh ấy đi suốt . Suốt là suốt ngày, suốt tháng hay suốt năm ? Giống như kiểu nói " Tôi điện cho anh, anh điện cho tôi " vậy . Điện đâu có nghĩa là cái máy để gọi đi xa .

Trường hợp này giống chữ viện trong "bệnh viện" . Vc hay nói "nằm viện, nhập viện, xuất viện" Chữ viện dùng một mình như vậy không đủ và không đúng mà phải nói là bệnh viện hay dễ hiểu và bình dân hơn là nhà thương . Viện có nghĩa là một cơ sở, một nơi chốn . Còn cơ sở ấy, nơi chốn ấy để dùng vào việc gì thì chúng ta sẽ có một chữ đi theo để chỉ rõ như : thẩm mỹ viện, thư viện, viện bào chế thuốc, y viện ( như Tổng Y Viện Cộng Hoà của chúng ta xưa ) viện dưỡng lão, viện tế bàn, viện cô nhi, dưỡng trí viện ( Biên Hoà ), viện ... uốn tóc ( hi hi ), viện bảo tàng v.v... 
Nói nằm viện không không như vc và bây giờ người ta thường nói, không sợ bị hiểu lầm là vào nằm trong viện ... bảo tàng sao ? 

Ngoài ra một chữ mà từ 40 năm nay chúng ta thường thấy người Bắc 75 dùng sai là chữ chất lượng . Nó sai hoàn toàn và sai xa lắc mà cho tới hôm nay, người ta vẫn dùng, ngay trong những bài viết rất khá . Biết sai mà không sửa thì làm sao thế hệ con cháu chúng ta, chúng nó sử dụng tiếng Việt cho hay, cho trong sáng và thanh lịch được ?
Xin phép được nhắc lại, mong quý vị thứ lỗi : chất là cái phẩm chất của một vật ( qualité, quality ) còn lượng là số lượng, đong, đếm, đo lường được ( quantité, quantity )

Nói : 

"Món hàng này chất lượng quá" có phải là tự mình hạ thấp cái ..."chất lượng" ăn nói tiếng Việt của mình không ??? Nói như vậy, theo ca sĩ Thu Phương là không có "màu sắc", không "toả sáng" đấy quý vị ạ . Xin lỗi quý vị, mong miễn chấp khi tôi dùng chữ chất lượng ở đây nhé .

Tôi cũng có nghe và đọc những cách dùng chữ của người VN bây giờ như "đỉnh, điểm, chuẩn ... " Ví dụ trong câu :

Anh ấy ăn nói đỉnh thật . Hay là : Chị nói tiếng Pháp rất chuẩn . Xin thưa, phải nói lại là : Ăn nói hay, ăn nói hùng hồn, minh bạch và : Chị nói tiếng Pháp rất đúng văn phạm, hay đúng giọng . 

chữ nghĩa vc
Chuẩn là một nửa của chữ chuẩn mực, chuẩn xác, tiêu chuẩn . Còn đỉnh là chỗ cao nhất của một vật như đỉnh núi hay đỉnh cao trí tệ loài khỉ ... Không thể nói " Ăn nói rất đỉnh " được, khó nghe quá . Tội nghiệp cho tổ tiên, ông bà cha mẹ chúng ta quá . Còn câu sau đây của vc nữa nè :

Trời âm u, có khả năng là sẽ mưa đấy . Người VNCH sẽ nói :
Trời âm u, sắp mưa đến nơi rồi . Có lẽ dưới "góc độ" của vc, chúng ta ăn nói bình dân quá chăng ?
À, tôi lại nhớ ra chữ góc độ nữa . Cái gì cũng góc với độ, chắc vẹm khoái môn hình học ? Xem một chương trình dạy nấu ăn ở VN mà cũng độ này, độ nọ những khi không cần thiết như :
Làm như thế này để tạo độ mỏng cho cái bánh .

Chúng ta chỉ cần nói : Ép bột và cán mỏng thì bánh sẽ đẹp hay gì gì đó, cần gì mà độ mặn, đồ ngọt, độ dầy với độ mỏng ... và ghê hơn nữa là chữ xử lý bị lạm dụng hết cỡ thợ mộc luôn :
Làm bột xong, sẽ xử lý đến rau . Kinh quá đi mất, nổ quá đi . Rửa rau hay bày rau ra dĩa thì nói bà nó ra là rửa rau, nhặt rau, bày rau, chớ xử lý cái con khỉ mốc gì . Khổ quá !

Kính thưa quý vị,

Nhận thấy sự thâm độc do lây truyền chữ nghĩa vc làm cho tiếng Việt của chúng ta thành ra dị hợm, buồn cười và về lâu sau có thể sẽ biến thành một thứ tiếng nói rất xa với tiếng của ông bà, tổ tiên chúng ta để lại (tuy ai trong chúng ta cũng hiểu được rằng, bất kỳ thứ ngôn ngữ nào trên thế giới cũng phải chịu sự thay đổi và phát triển theo tiến trình phát triển của nhân loại trên mọi lãnh vực, từ đó sẽ có những chữ mới được sáng tạo ra và được thừa nhận để ghi vào từ điển . Nhưng đó là với ngôn ngữ của các quốc gia tự do đã phát triển . Họ có Hàn Lâm Viện để làm công việc duyệt xét tiếng mới, chữ mới cho vào số vốn có sẵn trong ngôn ngữ của họ . Nhưng trường hợp của VNcs thì không, bằng chứng là sau 40 năm cưỡng chiếm miền Nam, vc đã làm bại liệt, tiêu tan nền tảng trong kho tàng văn hóa dân tộc như thế nào, hẳn không ai có thể phủ nhận ) 

Vì vậy, người-Việt-không-cs chúng ta ở hải ngoại hãy cố gắng giữ gìn cách ăn, cách nói của chúng ta, của các thế hệ cha ông chúng ta và truyền đạt lại cho con cháu chúng ta . Đừng để bị đồng hóa, bị lây nhiễm những thứ độc hại từ văn hoá chết bầm, văn hóa của tiến sĩ giấy, thạc sĩ rừng, cử nhân chích heo hay hoạn lợn, khi ra nước ngoài thì múa may như một tên hề mà một tiếng bonjour không nói được, để mang nhục quốc thể . Đừng để bị cái thứ văn hóa khom lưng, cúi lạy người "nước lạ" anh em 4 tốt để trở thành con khỉ trong gánh hát xiệc Sơn Đông . Đừng để bị nhồi sọ bởi cái thứ văn hoá nhổ ra rồi liếm lại ( chửi Mỹ rồi đi rước Mỹ về ) của bọn bán nước cầu vinh hiện nay .



 Đời Mồ Côi

Em sinh ra đã không hề biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị để ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng tiền thiên hạ.













Nhiều khi đói sữa thay bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm thừa hàng quán.













Cha chết sớm mẹ bị người ta bán
Sang bên Tàu vào động bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi thường
Nghe người nói cán bộ phường chia chác














Mình sống được nhờ tấm lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu ơ
Mất mẹ cha đời đói rét bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin hãy hiểu.













Chuyện xui xẻo đẩy đưa đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất bên đường
Khi mọi người đưa chị đến nhà thương
Chị đã chết từ trên đường nhập viện.
















Kẻ tông chị là đảng viên say xỉn
Sợ liên quan chúng đã biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên đến thế.















Anh xin lỗi mấy tháng rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé vơi buồn
Trẻ ăn mày không được đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại cô nhi viện


MUA ĐÀN BÀ VN : Không ưng được đổi lại

Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.

Linh Nguyên


Ngốc ơi là ngốc . Một lũ cán ngố đứng xếp hàng một để ... ngửi . Đúng là một đám hề ! 
Còn mụ "y tế" thì ... nếm . Chán ơi là chán ! Kết quả là đã 40 năm , VN vẫn còn thù lù hàng đống thực phẩm độc hại và bẩn cuả bọn Chệt cộng tống sang . Hiện nay VNcs đang đứng đầu bảng thế giới về ung thư , thì mụ "y tế " có "nếm" cho lắm , cũng bằng thừa . 
Xem kết quả , biết việc làm .

HY.
              

Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm soát...

Bó tay Bó tay ! Hết ý, hết ý kiến.

Cùng nếm, ngửi, gõ với các Bộ trưởng Ngố: Kim Tiến - Khôi Nguyên - La Thăng:

Mụ Kim Tiến, Bộ trưởng Y té (giếng) Ngố đi kiểm tra thực phẩm ở chợ như vầy nè !!!!
  
            

Chị Kim Tiến, bộ chưởng Y tế đi kiểm tra thực phẩm ở chợ


Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
 Chỉ bọn quan chức Việt Nam mới có hành động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi Nguyên ơi
 Anh Đinh La Thăng, bộ chưởng bộ Rao Thông đi kiểm tra độ lún của mặt đường



CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN DÂN'



Ngạo mạn, dâm ô chính là Lê Duẩn
Già mà lắm con là lão Đỗ Mười
Mưu mô quỷ quyệt là Lê Đức Anh
Nhẫn nhục sống lâu là Võ Nguyên Giáp
Chưa nói đã cười là Nguyễn Minh Triết
*

Giả danh Mác xít là Lê Khả Phiêu
Cái gì cũng nhặt là Tô Huy Rứa
*
Không bộ nào chứa là Nguyễn Thiện Nhân
Vì gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức thời, né tránh là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng lưỡi dịu mềm là Vương Đình Huệ
Thiểu năng trí tuệ là Đinh La Thăng
*
Ghét trung yêu nịnh là Lê Hồng Anh
Phát biểu lăng nhăng là Phạm Vũ Luận
Quen đánh giặc miệng là Trương Tấn Sang
*
Thầy gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Đổi trắng thay đen là Trương Vĩnh Trọng
Triệt suy phù thịnh là Trần Đình Hoan
Đã dốt lại tham là Lê Thanh Hải
*
Ăn vụng nói dại là Đinh Thế Huynh
Cạn nghĩa cạn tình chính là Tô Lâm
Juda phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình duyên lận đận là chị Kim Ngân
Vừa béo vừa dâm là Tòng Thị Phóng
*
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên chức nhờ cha là Nguyễn Thanh Nghị
Mặt người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính tình ba phải là Phạm Gia Khiêm
Chưa từng thanh liêm là Nguyễn Thế Thảo
*
Ăn tiền tàn bạo là Nguyễn Đức Nhanh
Chạy trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn tỉ tham nhũng là Vinashin
‘Bà con’ Thủ Tướng là Phạm Thanh Bình
Ngậm thị ăn tiền là Vũ Huy Hoàng
*
Xôi thịt mê gái là Trịnh Đình Dũng
Lừa thầy phản bạn là Trương Hòa Bình
Ăn no kín tiếng là Cao Đức Phát
Móc ngoặc đi đêm là Ngô Xuân Dụ



Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu

image
Preview by Yahoo
Bà con hãy tìm đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn Tàu cộng đến cai trị thì chạy không kịp nữa!

Một vị ni sư bị đối xử tàn nhẫn:




Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu ...


Chiến tranh biên giới Việt Trung năm 1979


Battlefield Vietnam - Part 01: Dien Bien Phu The Legacy

SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI ÁC CỘNG SẢN (P1)

SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI ÁC CỘNG SẢN (P2)

SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI ÁC CỘNG SẢN (P3)
















Ha ha ha !
Hố hố hố !
Không biết làm thịt em nào trước đây?
xem thêm


Ảnh của Ngoc Bui.

HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-



Sốc - Lính Trung cộng hành hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man


Nhà báo Bùi Tín phản bác luận điệu xuyên tạc của báo QĐND ngày 26-08-2012.






SỐNG VỚI BỌN "ĐỈNH CAO TỘI ÁC" VIỆT CỘNG, "CHÚA TRÙM THAM NHŨNG" 
TỤI MÌNH CŨNG KHỐN NẠN VỚI CHÚNG NÓ, NÓI CHI CON NGƯỜI -






 

__._,_.___

Posted by: hung vu 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Lisa Pham Vấn Đáp official-12/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link