--
Kính
chuyển
MG/HĐ
Năm
MÙI,
Nói
Chuyện “ Người Dê “
Hồ
Đinh
Trong ngôn ngữ Việt
Nam, tiếng DÊ được dùng để chỉ những chàng thích hảo ngọt, mỗi khi đối diện với
đàn bà con gái, nhất là người đẹp. Lúc đó mắt của các chàng tròn xoe và lóng
lánh như hai viên bi, còn tay chân thì quơ quào, múa may loạn xạ như con bạch
tuộc. Nhưng thật là bất công vì “ Người và loài bạch tuộc “ thì chẳng hề
hấn gì, trong khi con DÊ đâu có dính dáng tới những chuyện bê bối của con người,
lại bị các bà các cô căm ghét, dù thực té từ trước tới nay, dê đã chân thành hiến
tất cả thân thể của mình, trong đó có món “ Ngọc Dương”, làm tăng cuộc vui
và niềm hạnh phúc cho họ.Bên Anh-Mỹ, dê cũng bị đem ra tế thần, qua các thành
ngữ không mấy thân thiện như ‘Wear goatces’, chỉ những ngưới có cằm đầy râu,
trông giống như chàng dê đực, ‘ To get one ‘s goat, really got my goat’ rất được
thông dụng tại Mỹ, để chỉ sự bực tức, giận dữ, có xuất xứ từ câu chuyện ngựa
đua rất cần sự có mặt của một con dê, để làm cho ngựa bớt căng thẳng và bình
tĩnh hơn. Bởi vậy khi con dê bị đối phương đánh cắp, con ngựa đấu trở nên sợ
hãi và bị thua cuộc. Ngoài ra còn có ‘ Getting another man’s goat, Don’t look
down, thats what got my goat ..’ cũng mang những ý nghĩa hằn học, bực mình. Nói
chung trong những con vật gần gũi và thân cận với con người như trâu bò, ngựa
heo, chó mèo, gà vịt.. và dê.. thì con vật sau cùng bị người lánh xa vì cho là
dơ bẩn, dù ai cũng khoái các món ăn được chế biến từ dê như tái, chả ba lớp, chạo,
cari và độc đáo là ngọc dương tiêm thuốc bắc. Đó là chưa kể dê trong tứ linh hội
và sơn dương trùng do Từ Hy thái hậu sáng tạo trong đại tiệc đãi các phái đoàn
ngoại quốc tại Bắc Kinh năm 1874. Tức nước thì vở bờ, bị đánh đập khinh khi, dê
đã phản kháng lại :
“ dê nghe ngựa
nói dê quá tệ,
liền chạy ra
vác mặt vênh râu
việc dê thì dê
biết
dê nào có thiếu
chi công trạng
nói cho xứng
đáng,há dễ cơ cầu.. ’ ’
(Lục súc tranh
công)
1- DÊ Và HỌ
HÀNG
Trong các lần khảo cổ , người ta đã khai quật được nhiều di vật có khắc hình ảnh
dê trên đó như đồ dùng và các nông cụ. Ðiều này chứng tỏ dê đã xuất hiện và được
con người thuần dưỡng rất sớm. Tại Hy Lạp , Ấn Ðộ, Trung Hoa và nhiều nước Ðông
Á, đê được chọn làm con vật tế thần.Trong luận ngữ, Ðức Khổng và môn đệ là Tử Cống
đã tranh luận quanh vấn đề dùng dê làm vật tế trong lễ Cốc Sóc ngày Nguyên Ðán.
Dê cũng được chọn làm 12 con giáp trong việc làm lịch tính thời gian.
Hiện nay trên thế giới có khoảng 2 triệu loài, trong đó dê thuộc bộ
Artiodactila, có móng chẳn như bò trâu, hươu nai. Họ dê (caprovinae) là loại
gia súc nhỏ được thuần hóa từ thời kỳ đồ đá, do sự hợp chủng của sơn dương
(capra aegagerus) và linh dương (capra falconeri). Sừng dê rổng cong về phía
sau, cằm con đực có chùm râu dài và rậm, nên còn có mỹ danh là sư phụ hay ông
chủ có chòm râu dài. Dê leo trèo giỏi cũng như chạy nhanh trên các sườn núi,
đèo dốc nguy hiểm cheo leo mà con người khó đạt được . Tuổi thọ dê từ 10-12
năm, riêng dê cái mỗi năm sinh hai lứa, mỗi lần 2 hay 3 con, thời gian mang
thai là 150 ngày.Dê ăn đủ thứ cây cỏ nhưng món ăn chính vẫn là So đủa. Vấn đề
này, hiện các nhà khoa học vẫn chưa tìm được nguyên nhân, dù ai cũng đồng ý là
so đủa có liên hệ tới khả năng sinh lý siêu phàm của dê đực, đã được loài người
bái phục và tôn làm sư phụ. Trung bình dê đực nặng 60 ký, còn dê cái 50 ký, khi
được 6 tháng. Hầu hết các bộ phận của dê đều được ăn cũng như làm thuốc như thịt,tiết,
gan, dạ dầy, ngọc dương... Theo các cổ thư thì thịt dê có vị ngọt, tinh rất
nóng nhưng không độc, có tác dụng tráng dương, bổ thận và tinh huyết. Ðặc biệt
bộ ngọc dương và bốn chân được dùng làm món tiềm trong bài thuốc bắc tứ linh hội.
Dê có tính ngang bướng nhưng không ù cạt như mọi người tưởng. Nhiều nơi nhất là
tại Trung Âu, Nam Mỹ,Ấn Ðộ.. dê được dùng để kéo xe và chăn chiên. Tại VN, dê
nhà gồm có dê nội địa, Ấn Ðộ và Mông Cổ
Riêng họ hàng cũng như tương cận với dê thật đông đảo, ta thấy có dê sừng xoắn
(capra folconeri), dê nhà lùn Camerun (capra domestica), dê núi (capra Ibex sibirica),cừu
gồm cừu bờm (ammotragus lervia) và cừu rừng (Ovis Musimon), Linh dương (oryx) gồm
có linh dương Gazella,linh dương Canna,Linh dương Ấn Ðộ,,Linh dương cao cổ,
Linh dương tía, Linh dương đen,dê núi và sơn dương. Tại VN mới đây đã phát hiện
được các loài thú hiếm thuộc họ dê như sơn dương sừng dài hay Sao La hoặc bò Vũ
quang), hoảng khổng lồ và Nai chạy chậm hay là con Quang Khem,tại rừng nguyên
sinh Vũ Quang, thuộc Hà Tĩnh, Trung phần.
2-CHUYỆN PHÒNG
THE CỦA CON NGƯỜI :
Sách Tố nử kinh thời Hoàng Ðế cổ Trung Hoa đã viết ‘ Âm dương là đạo tất thành
của lạc thú và khỏe mạnh, sẽ tăng tuổi thọ nếu theo đúng đạo ‘ Tóm lại con người
không thể thiếu việc điều hợp âm dương.Do trên những cảnh ‘trượng phu tuyệt dương
bất cử, nử nhân tuyệt âm bất hứng’ là điều đại bất hạnh. Ðể giải quyết, người
xưa đã tìm ra những kỳ dược ‘ thần phương khởi dương đạn ‘, giống như viagra
ngày nay. Y học Ðông Phương cổ cũng đã có nhiều thần dược để chữa trị các chứng
âm nuy, gọi tắt là sự bất lực của nam giới như cất lên không được, lên mà không
cứng hay là cứng mà không bền.. Thần dược có hai loại là mị dược, giúp kéo dài
, hoặc xoa hoặc uống như Hợp hoan tán là một trong năm loại có ghi trên sách
Phòng trung bí dược. Loại hai là bổ dược giống như toa Minh Mạng thang.
Về thức ăn để bổ thận tráng dương cũng có nhiều trong dưa giá, sò huyết, bồ
câu, chim sẽ, thịt bò,dê nhưng quan trọng vẫn là các bộ phận sinh dục của những
con vật có khả năng sinh lý mạnh. Rượu huyết chim sẽ có tác dụng cường dương
như sách Thái bình thánh huệ phương đã ghi, nên cũng được chọn là món ngự thiện.
Ðời vua Càn Long nhà Thanh có Nhị bảo với Cửu ngưu lưởng hổ thang, dùng tới 9 loại
pín. Theo truyền thuyết Nhị bảo bị thất truyền khi Càn Long qua đời, nhưng được
Lý Liên Anh tìm được và nhờ nó mà ông ta đã khiến cho Từ Hy thái hậu phải say
mê, chết đứng. Bài thuốc gồm pín dê,hổ,khỉ, chó mực,bò, hải cẩu.. luyện với nước
óc thỏ và nhân sâm. Theo sách Nhật hoa tử bản thảo thì Dâm dương hoắc là một kỳ
dược. Gọi như vậy vì lá cây này dê rất thích ăn, có tác dụng làm ham muốn .
Ngoài ra còn có Nhục thung dung là một loại nấm, sinh sạn từ tinh khí của ngựa
đực, hay các loại Tuyết liên ba,Ba kích thiên,Thổ ty tử,sâm nhung, hải cẩu,hải
mã,hải sâm.Về nghệ thuật yêu đương, sách Tố nử kinh cũng có dạy chín tư thế căn
bản như long phiêu, hổ bộ,viên bác,thuyền phu,qui đằng,phượng tường,thỏ suyết,
ngư tiếp lân và hạc giao kinh.
Trong tác phẩm ‘ giới tính thời tiền sử’ của Timothy Taylor, một giáo sư khảo cổ
và nhân chủng tại đại học Cambridge,Anh quốc, đã gây chấn động thế giới về những
chúng minh là người xưa rất sành điệu trong nghệ thuật phòng the từ hơn 5000 năm
về trước, đã biết xử dụng những thứ thủ dâm như ngày nay theo cách thức của loài
linh trường, kể luôn chiếc bao cao su ngừa thai. Tại Ấn Ðộ kinh Kama Sutra là
sách nghệ thuật yêu đương xưa nhất của nhân loại, trong đó các chi tiết tự do
phóng khoáng của cổ nhân đã làm người đương thời phải sửng sốt và thán phục. Thế
nhưng trong sinh hoạt tình dục, chính tập tính của các loài động vật, mới thể
hiện bao điều kỳ lạ hấp dẫn dù là một cặp hay một lúc rất đông, làm cho con người
phải ngẩn ngơ và bái phục. Trường hợp của chàng dê đực mỗi sớm phải phục vụ cho
vài chục chị dê cái một cách nhẹ nhàng, lã lướt là một thí dụ chứng minh ‘ tình
yêu là một lãnh vực quan trọng nhất của muôn loài’, biết yêu là khổ nhưng không
yêu thì lổ, câu chuyện về con ác phụ nhện cái hay ngựa trời nử thường có hai
cái càng to chắc, lớn xác hơn chàng, đã lạnh lùng trảm thủ tình lang khi xong
chuyện, cũng là một thí dụ về sự hy sinh cho tình yêu. Loài vật còn thế thì
trách làm chi con người.
3-NHỮNG CHÀNG HỌ
SỞ LỪNG DANH :
Ðọc truyện Kiều, có đoạn tả cảnh lầu xanh như sau :
‘Giữa thì hương án
hẳn hoi
trên treo một tượng
trắng đôi lông mày
lầu xanh quen thói
xưa nay
nghề này thì lấy
ông này tiên sư..
theo đó ta mới biết
những nàng ca kỷ thờ ông thần mày trắng hay còn gọi Bạch mi thần làm sư tổ, vậy
ngài là ai ? Theo Vân Hạc Lê văn Hòe dựa vào sách Dã Hoạch, cho biết các thanh
lâu đều thờ bức tranh thần Bạch Mi, mặt lớn râu dài nhưng không cho biết tên.
Liên quan đến việc này đã có nhiều tranh cải từ trước tới nay quanh các nhân vật
trong lịch sử Trung Hoa như Ðạo Chích, Quản Trọng và Lã động Tân.
Ðời Minh, Thanh các nhà thổ khắp nước Tàu ở hai kinh đều thờ Bạch nhản thần hay
Yêu Thần. Do trên , người Tàu khi đã chưởi nhau bằng câu ‘ thứ lông mày trắng,
mắt đỏ’ là đã coi như bất cộng đái thiên, vô phương hàn gắn rồi. Các gái khi
bán thân cho nhà thổ, đều phải lạy thần này. Nhờ các sách còn lưu truyền như Vạn
lịch dã tiến biên, Như mộng lục, đã ghi Thành Khai Phong thời Minh, có Phú Lạc Viên
bên trong thờ thần Bạch Mi, mỗi tiết lễ đều có cuộc tấu nhạc do tất cả các kỷ nữ
giỏi đờn ca xướng hát thủ diễn, suốt thời gian dập dìu tài tử văn nhân ngựa xe
như nước đến ngâm thơ uống rượu và hưởng lạc. Ðiều này cũng đã được Bồ tùng
Linh chứng thực trong ‘ Liêu trai chí dị’.Tục trên xưa nay đã thành thông lệ,
ngoài việc cúng bái hằng ngày cầu tài, mỗi tháng tới ngày sóc vọng còn có những
ma thuật thần bí ghi trong sách ‘ Lưu Thanh nhật trát’ do Ðiền nghệ Hành đời
Minh viết như là phải dùng khăn lau mặt thần thì làm ăn mới đông khách và hên hỷ.
Theo sách Hoa tỏa chí thời xưa hay Vạn trai tỏa lục của Lý điều Nguyên đời
Thanh mới viết, thì Bạch Mi thần chính là Hồng Nhai tiên sinh, tên Linh Luân ,
làm quan đời Hoàng Ðế bên Tàu, người đầu tiên đã làm ra nhạc luật , nhạc khí ,
điều hòa bát âm ngủ luật.. như vậy bọn xướng ca thờ ông ta cũng là điều hợp lý.
Nhân vật thứ hai là Ðạo Chích thời Xuân Thu, từng lãnh đạo 9 ngàn đệ tử nguyên
là những kẻ tù tội, một thời tung hoàng miền bắc nước Tàu, nên bị gọi là Ðạo
Chích, có nghĩa như là kẻ cướp. Theo Trảm hồn truyện , Hồng lâu mộng và Tục Kim
bình mai .. thì Liễu Ðạo Chích mắt đỏ, lông mày trắng, mặt trùm khăn, đó là sắc
thần hay là thần sắc dục, di tích còn thấy tại Môn lâu của Lệ xuân viên, một thời
nổi tiếng tại Dương Châu. Một vị quan khác cũng được ghép là tổ sư nghề trên,
đó là Quản Trọng, mất năm 645 trước tây lịch, tướng quốc của Tề Hoàn Công thời
Chiến quốc, đã lập 700 nhà chứa đầu tiên bên Tàu, thu thuế dùng vào việc binh,
vì vậy kỷ nữ thờ ông như các sách Bính Chúc Lý Ðàm hay Duyệt Vi thảo đường bút
ký , viết đời Minh, Thanh đều có nói tới. Người cuối cùng là Lã động Tân, một
trong bát tiên, được dân gian từ thời nhà Tống về sau phong tặng cho mỹ danh là
Phong Lưu tiên tữ, rất được giới kỷ nử cầm ca ái mộ phụng thờ vì đã chế ra được
thần dược chuyên trị các bệnh hiểm nghèo cho các phụ nử làm nghề bán hương hay
vướng phải. Ðiều trên có ghi trong sách Thanh gia lục, cho biết mỗi năm vào
ngày 14-4, húy nhật Thuần Dương tiên Lã động Tân, kỷ nử khắp nơi tụ về Lã tổ miếu
cúng tế, bầy hoa đầy hai bên hành lang, nên gọi là Thần Tiên Hoa.
Ngoài ra cũng không thể không nhớ tới chàng Sở Khanh hào hoa phong nhã như Nguyễn
Du tiên sinh đã tả trong truyện Kiều :
‘ một chàng vừa trạc
thanh xuân,
hình dong chải chuốt,
aó khăn dịu dàng.. ’ ’
Họ Sở đã đem lời đường mật dụ dổ Vương Thúy Kiều trên bước đường cùng, khi bị
Tú Bà nhốt tại lầu Ngưng Bích vì không chịu tiếp khách, để lại tiếng xấu muôn đời.
Nhưng cũng không phải chỉ có một mình nàng Kiều, nhẹ dạ tin vào lời phỉnh gạt của
đàn ông lưu manh mà chuốt họa vào thân. Trước và sau nàng, đã có rất nhiều nạn
nhân khác không sao kể xiết, nhưng hai chàng Sở Khanh sau đây có thể kể như lừng
danh kim cổ
*BÀNH CỬU : Vào cuối đời Thiên Bảo nhà Ðường bên Tàu (742-756),
Bành Nguyển làm mạc khách trong dinh Tổng soái Hồ Bắc, có con là Bành Cửu, khôi
ngô tuấn tú như Phan An,Tống Ngọc , lại thêm ăn nói có duyên và lịch sự nhưng
vì được cưng chiều quá mức nên hư hỏng, mất nết. Năm 18 tuổi, Cửu theo mẹ về
chơi quê ngoại, nhờ bộ mã và giàu sang, nên được nhiều tiểu thư chết mệt vì mê
đắm. Nhưng có một nàng con gái tên Lã Nhi rất đẹp và làu thông kinh sử, tuy con
nhà nghèo nhưng không hề quan tâm tới hắn. Sự kiện này làm Bành để ý và quyết
tâm chiếm cho được trái tim người ngọc, nên nài nĩ và áp lực cha mẹ cưới cho được
nàng. Thế rồi trong thời gian đợi chờ hôn lễ, Bành xin ở lại và hằng ngày lân
la tới nhà Lã Nhi, dùng đủ mọi phương cách , ngon ngọt dụ dổ người con gái vốn
nổi tiếng đoan trang nhất vùng. Xưa nay, lửa gần rơm làm sao tránh cháy, nên một
phần vì thấy Bành trước sau gì cũng sẽ là chồng mình, hơn nữa nàng lại là một
con nai tơ mới lớn, làm sao chạy thoát được nanh vuốtt của một con hổ từng nổi
tiếng ăn chơi trác táng khắp kinh thành hoa lệ, cho nên đời con gái đã bị vùi dập
trong một phút lỡ lầm :
‘ tiếc thay một
đoá trà mi
con ong đã mở đường
đi lối về
một cơn mưa gió nặng
nề
thương gì đến ngọc,
tiếc gì đến hương .. ’ ’
(Kiều)
Xong chuyện, sáng sớm hôm sau Bành liền quất ngựa truy phong về nhà tận Hồ Bắc
và chẳng bao giờ quay về xóm củ, khiến cho gia đình Lã Nhi phải nhiều lần nhờ
bà mai lên nhà hắn thôi thúc việc cưới hỏi nhưng Cửu trả lời là hắn còn nhỏ,
đâu có tính tới chuyện cưới vợ. Nhận được tin sét đánh trên, ba ngày sau chờ
cha mẹ ngủ, Lã Nhi viết một lá thư tuyệt mạng, tạ tội bất hiếu cùng song thân,
rồi thắt cổ tự vận, kết thúc một đời hoa bạc mệnh. Chưa hết, chỉ một thời gian
ngắn Bành lại tới Thành Ðô thăm một ông bác làm quan tại đây và lần này hắn lại
dùng tiền bạc và sự phong lưu của mình để dụ một tiểu thư khuê các tên Thúy
Liên. Và rồi cũng giống như lần trước, Thuý Liên đã không cưởng nổi ma lực của
chàng công tử nhà giàu, đẹp trai lại ăn nói rất duyên và bặt thiệp. Bi kịch xãy
ra sau đó và Bành lại quất ngựa truy phong tìm mối khác, báo hại nàng Thúy mòn
mõi đợi chờ với cái bào thai oan nghiệt, để tiếng xấu xa cho cha mẹ và cuộc đời.
Ngựa quen đường củ, Bành cứ ruổi dong trên con đường tìm phấn hương thênh thang
rộng mở với hàng chục nạn nhân khác. Người sau khi đọc chuyện này, chỉ còn biết
than trời trách đất nhưng không quên khen tài nghệ siêu phàm của một chàng họ Sở
ngoại hạng.
*J. SANTENDER: Cũng nổi tiếng là một sư tổ họ Sở ở phương tây, sinh
tại vùng Cartagène, sát bờ biển Méditerranée, Tây Ban Nha. J.Santender là con của
một sĩ quan hải quân thuộc quân đội Espanger thế kỷ XIX. Lúc này Tây Ban Nha là
một đế quốc hùng mạnh, có lãnh thổ bành trướng khắp Âu Châu, nên Santender được
theo cha ngao du khắp chốn. Năm 1890, lúc đó chàng Sở phương tây vừa tròn 21 tuổi,
ghé bến Marselle thuộc miền nam nước Pháp và rồi trong một lễ hội tình yêu
ngaòi trời, Santender làm quen được với một thiên kim tiểu thư, con của một
Trung tá Pháp , tên là Monique Manilène vừa tròn 18 tuổi, xinh đẹp học thức.
thuộc giới thượng lưu bấy giờ. Rồi thì qua vài ngày giao du thân mật, trước những
lời thề non hẹn biển nhưng trên hết là cái ma lực mạnh khỏe đẹp trai hào hoa
phong nhã của chàng Sở, nên nàng đã cho chàng tấm thân đáng giá ngàn vàng,
trong một chiếc tàu hư đang nằm chờ sửa chửa trên bãi vắng. Và dĩ nhiên sau đó,
chàng vội vã mua ngay một cái vé tàu biển, bỏ mặc ông cha còn đang công tác, trón
về nước, mặc cho người đẹp đau khổ đợi chờ trong ngấn lệ. Mùa thu năm sau, Sở lại
một mình du lịch tới Bristol, Anh quốc, mặc sức ăn chơi trác táng nên cuối cùng
vướng phải chứng bệnh phong tình. Tại bệnh viện hắn lại lân la làm quen với một
cô y tá tên là Maria Leina nết na hiền đẹp, đã 25 tuổi nhưng không chịu lấy chồng
vì phải nuối nấng mẹ già đang bị nệnh nặng. Bởi vậy sau khi xuất viện, họ Sở
theo địa chỉ tìm đến nhà nàng, dùng đủ mọi mánh lới lấy lòng bà mẹ lẫn cô con
gái với bao nhiêu hứa hẹn. Rồi một đêm mưa gió, Santender giả bộ uống rượu say
để được ngủ lại nhà người đẹp và mò vào giường làm tan nát đời con gái đã bao
nhiêu năm giữ ngọc gìn vàng. Hôm sau họ Sở quất ngựa truy phong, khiến Leina phải
bỏ việc, lặn lội từ Anh sang Tây Ban Nha tìm tới nhà của Santender, mới biết đó
là địa chỉ ma. Hết Anh, Pháp lần này tên sở khanh quốc tế tới thành Naples của
nước Ý và vớ được một tiểu thư tên Lorentino mới 19 tuổi, con gái một chủ nhân
đại khách sạn nổi tiếng tại đây và cuộc tình kéo dài trọn năm tới khi nàng vào
bệnh viện sinh con, thì họ Sở bỏ trốn. Cuối cùng vào năm 1906, sau 16 năm tung
hoành, Santender sa lưới pháp luật và bị tòa án Lisbonne xử 168 năm tù về tội
đã dụ dỗ và lường gạt 64 con gái, nhưng hắn chỉ thụ án 7 năm đã gục chết trong
tù.
4-CHUYỆN NGƯỜI
DÊ KHẮP NĂM CHÂU :
Mấy năm trước tại Honolulu có cuộc họp của quốc tế, bàn về chuyện DÊ của con
người qua các vấn đề liên quan tới kỹ nghệ tình dục, trong đó có VN xã nghĩa
bán gái qua Trung Cộng,Ðài Loan,Nam Hàn, Kampuchia, Thái Lan, Mã Lai, Nga Sô..
kể cả Hoa Kỳ.. để làm vợ, làm điếm. Ðây là một thu nhập kếch xù của chính quyền
và con buôn mà nổi bật là tại Thái Lan, kỷ nghệ mãi dâm mỗi năm thu được từ
28-30 tỉ Bath, tương đương 15% GDP của nước này. Tại Indonesia, ngành mải dâm
thu nhập khoảng 3,3 tỉ đô la, tương đương 2,5 % GDP ngân sách nhà nước. Theo
tài liệu của Tổ chức lao động quốc tế thuộc LHQ(ILO), ngành mãi dâm hiện nay đã
lên tới cao điểm ở Châu Á, chỉ riêng Thái Lan và Phillipine đã có hơn nữa triệu
phụ nữ vì hoàn cảnh bị cuốn hút vào cuộc sống nhơ bẩn đoạ đầy. Họ bị bọn Mafia
và chính quyền toa rập chuyền tay khắp thế giới, từ Hải Nam, Ma Cau, Hồng Kông,
Nhật Bản, Nam Hàn , Ðài Loan qua tới tận trời trời tây, đất Mỹ.. qua muôn nghề,
muôn mặt như du học, du lịch, hôn nhân, thăm viếng gia đình nhưng mặt thật là mãi
dâm có ký giao kèo. Theo báo cáo của các thanh tra quốc tế, thì năm 2002 có 130.000
phụ nử Thái,Phi,Trung Cộng,Kampuchia.. bán sang Âu Châu và Úc, để hành nghề.
Giá chính thức một kỷ nử phải trả vào khoảng 7000 đô la nhưng nạn nhân bị buộc
phải thanh toán cho trùm ba lần số tiền trên. Ngược lại có nhiều phụ nử Miến Ðiện,
Trung Cộng, Lào.. tới Thái Lan làm ăn, đặc biệt đường Soi-3, khu Sukhumvit ở
Bangkok lại là lãnh địa của chỉ em ta thuộc phe Nga và Ðông Âu. Riêng Ấn Ðộ dẫn
đầu thế giới với 1,5 gái Mãi dâm.
Năm Mùi, nói chuyện dê cũng nên dạo chơi một vòng để biết người hay là dê làm bậy.
-XEM PÊ-ÐÊ THÁI
DIỄN TIFFANI SHOW : Ðó là những gã đực
rựa thứ thiệt nhưng sau khi phẩu thuật, biến thành những nhan sắc cá lặn chim
sa, khiến cho phụ nử thứ thiệt nhìn tới cũng phải kinh hồn Thái Lan là vùng đất
đầy mâu thuẩn, tuyệt đại dân Thái sùng đạo Phật, đâu đâu cũng có sự hiện diện của
chùa chiền sư sãi nhưng đồng thời cũng là chốn ăn chơi sa đọa khét tiếng giang
hồ, khiến cho Âu Mỹ cũng chào thua. Tới Bangkok là phải tới Sex show đèn xanh
đèn đỏ Patpong, Massage Parlour và nhiều khu Pê-dê biểu diễn show Tiffani.. Tại
Pataya, một thành phố nổi tiếng ăn chơi nằm bên vịnhThái Lan, trước là trung
tâm nghĩ mát dành cho quân đội Hoa Kỳ (Resr & Recreation ố RR) trong thập
niên 60-70. Hiện nay nơi này khét tiếng với các chương trình du lịch 3S
(Sun-Sand-Sex), có hai nhà hát dành cho các Pê-đê biểu diễn là Tiffani và
Alcazar. Tiffani dành cho khán giả và dân chơi Á Ðông đến từ Trung Cộng, Ðài
Loan,Nhật Bản,Nam Hàn, còn Alcazar là các show mang tính chất tây phương, nhưng
dù nơi nào cũng thế, các biểu quảng cáo hay chương trình đều mang ba thứ tiếng
Anh, Trung Hoa và Nhật Bản. Trong nhà hát Tiffani trang trí cực kỳ mỹ thuật, mặc
dù chỉ có chừng 200 ghế. Theo các du khách khán giả, thì các Pê Ðê đến đây chỉ
có nhiệm vụ khoe ngực,đùi và khuông mặt duyên dáng để câu khách mà thôi, vì
chương trình ca nhạc đã có kỹ thuật play back dàn dựng. Các Pê Ðê Thái ăn mặc hở
hang, để hở ngực đùi , hấp dẫn không thua gì đồ thiệt. Ðây là loại Show tạp lục,
từ các bài hát nổi tiếng bẳng Hoa,Nhật hay Anh Ngữ, các đoạn phim Tàu Hồng
Kông, hài kịch và màn Pê Ðê từ trên sân khấu xuống ôm hôn thắm thiết nam khán
giả để chài tiền.
Nhưng cao điểm vẫn là chợ tình Pê Ðê sau khi vãn hát, diễn ra trước quảng trường.
Tại đây Pê đê bằng xương thịt tiếp xúc với du khách,khán giả và kẻ mộ điệu qua
các màn chụp hình lưu niệm và có thể về khách sạn, để hai bên thỏa tình giao
lưu văn hóa trên giường. Theo báo chí Thái, các pê đê Xiêm đã giải phẩu thẩm mỹ
để sữa toàn bộ từ mắt,mũi,mặt, môi miệng. Phải cấy silicon cho ngực to và căng
lên tạo hấp dẫn trong các màn sex nhưng quan trọng nhất là phải thiến để thành
hoạn quan, không râu, thân thể thon eo để có thể diện được những bộ trang phục
bó sát gợi tình. Tuy nhiên sữa gì cũng được, ngoại trừ quả táo Adam nhô ra trước
cổ họng, cũng như giọng nói dù họ đã đổi giống. Do trên Pê đê chỉ cười. Tóm lại
đây cũng chỉ là những con thiêu thân , sống đời phù du , không biết đâu mà mò trong
một thế giới mất bình thường chung qui cũng vẫn vì tiền.
*THỜ PHỤNG NGHỆ
THUẬT YÊU ÐƯƠNG TẠI ẤN ÐỘ :
Nhắc tới Ấn Ðộ, không ai không biết tới cuốn sách cổ Kama Sutra của Vavayayana,
viết hơn 1600 năm về trước, có nội dung tổng hợp mọi kinh nghệm yêu đương, theo
tinh thần triết lý sâu sắc của Ấn Giáo. Ðây không phải là một công cụ để thỏa
mãn tình dục, mà là một phương pháp giúp con người làm quen được với các nguyên
lý thực sự của khoa học , bảo tồn được đạo hạnh (Pharma), vật chất ( Antha) và
sự khoái lạc (Kama),làm chủ được mình. Theo các chuyên gia về Ấn Học, thì việc người
Ấn tôn thờ tình dục đã có từ thời xưa, qua quan niệm của đạo Bà La Môn cho rằng
quá trình tạo dựng vũ trụ, chính là kết tinh của các cuộc hôn phối giữa nam nử
thần linh. Riêng sự thờ cúng chuyện ái ân lại là một mục đích tối thượng để thức
nhận bản thể thần linh nơi vạn vật, cứu rỗi chúng sinh miền hạ giới. Và tất cả
các tinh hoa của đạo thuyết trên , đã được xây dựng trong 20 ngôi đền tình yêu
tại Khadjuraho, miền đông bắc bang Madhya Pradesh, Ấn Ðộ. Tất cả đền đài ở đay
từ trong ra ngoài, đều giống nhau ở chổ dù là những bức phù điệu hay tượng, đều
ở trong tư thế ái ân nồng cháy, rực lửa, trong phong cách điêu luyện thoải mái
mà ngay người đương thời vẫn ngơ ngác, thán phục. Nhưng kỳ vỷ hơn hết vẫn là đền
thờ tựợng thần đa tình Shiva. Ðền này cao tới 35,5 m, được xây dựng từ năm 1025
tới năm 1050 mới xong. Trong đền có 872 tượng và phù điệu, cao trên 1m, trình
bày chung một đề tài về chuyện yêu đương của các nam thần nử thánh, hầu như ai
cũng muốn dùng đôi tay và tư thế để đạt tới tột tỉnh của nghệ thuật
Kama-Sutra.Góp phần tạo nên những công trình tuyệt mỹ và độc đáo trên, còn có bộ
sách Silpashatra của nhà hiền triết Manasara viết sau đó vào cuối thế kỷ 1 trước
tây lịch. Thăm các đền đài mà đâu đâu cũng toàn là cảnh giao hoan nồng cháy, dù
thực sự đây cũng chỉ là những hình tượng được tạc từ các tảng đá sù sì, nhưng
hình như có hồn, đã khiến cho người sống cũng ngẩn ngơ ngây ngất với niềm vui
trần thế của thánh thần, dù ý đẹp là chỉ muốn qua hành động, để nhắn gửi với hậu
thế lời mời gọi lên cõi niết bàn ( Moksha), qua các pho tượng cùng những bức
phù điệu đầy quyến rũ. Nhưng nói là một chuyện còn nghĩ khác cũng là một chuyện,
cho nên cũng đừng lạ khi ngày nay người ta đã cho rằng cảnh mây mưa tạc trên
vách đền, chỉ theo một mục đích duy nhất đầy thế tục, đó là mượn sự phô trương
nhan sắc và thể xác của các nử tu, đặng lôi cuốn khách thập phương mà thôi.
Chính cái lý do này mà chỉ trong vòng một thế kỷ , người Ấn đã dựng lên được
nhiều đền đài kỳ vỷ, tại một vùng rừng núi nghèo nàn thưa dân, của vương quốc
nhỏ bé Bnadelkhan lúc đó.
*KHÁM NGHIỆM
TRINH TIẾT, CỔ TỤC DÃ MAN VẪN CÒN TẠI NAM PHI :
Hàng năm cứ đến
ngày Hlola, một lễ hội trọng đại của bộ tộc Zulu ở Nam Phi, có mục đích khám
nghiệm trinh tiết các cô gái đến tuổi dậy thì. Ðây là một cổ tục dã man nhưng vẫn
cứ tồn tại đến hôm nay. Từ sáng sớm, tất cả các cô gái đều ăn mặc đẹp đẽ để đi trẩy
hội, trong lúc chờ đợi,họ chia thành từng nhóm nhỏ ca hát nhảy múa vui vẽ, nhưng
thật ra nơi thâm tâm của mọi người cũng buồn vui lẫn lộn. Ðịa điểm hành lễ thường
được dựng lên ở một cánh đồng và đây không phải là lần đầu một cô gái 17 tuổi bị
khám, mà họ đã qua nhiều đợt từ khi mới lên tuổi 13, cũng vì vậy mà họ rất bình
tĩnh, ngoại trừ ai dó đã ăn vụng hay bị xui xẽo. Trong lễ hội này, ngoài các cô
gái đang tuổi xuân thì, còn có cả những phụ nữ chưa chồng luống tuổi, cũng phải
đi khám như gái tơ. Theo tường thuât, thì các thí sinh mỗi người một chiếu và
giám khảo thì có tới ba bà già . Sau đó, nếu thí sinh nào trúng tuyển thì được
người khám nghiệm vổ vào đùi và đánh dấu trên trán bằng một thứ bột trắng, để họ
tới nhận giấy trinh tiết. Từ tháng 6-2000, tổ chức ANC của các bộ tộc sống tại
Nam Phi đã tranh cải rất nhiều về cổ tục khám nghiệm trinh tiết. Chính tổng thống
nước này là Mbeki cũng tế nhị tuyên bố ‘ Hlola là một tập tục lâu đời của bộ tộc
Zulu nhưng trong một xã hội văn minh hiện đại, ta có nên chấp nhận một phương thức
khám nghiệm trinh tiết phụ nử thiếu khoa học và lạc hậu như hiện tại ?’Riêng
phe chống đối thì cho rằng làm như vậy là không tôn trọng nhân cách và tự do cá
nhân của con người, tạo ra sự đùa bởn vô duyên, vô trách nhiệm của đám thanh
niên, hơn nữa Nam Phi hiện nay chưa có các công trình khám nghiệm màn trinh được
đánh giá là có khoa học, còn kinh nghiệm của các bà già thì lạc hậu và trên hết
sự mất trinh của một cô gái đâu hẳn là do bị giao hợp nam nử, mà còn có nhiều
nguyên nhân vật lývà sự xui xẽo. Cũng may các nước văn minh kể cả VN xã nghĩa
chẳng có lệnh này, nếu không các bác sỷ tha hồ hốt nhờ dịch vụ vá liền lại những
chổ rách đáng giá ngàn vàng.
*TRẨM PHONG DỤC
TRONG NHÀ HÀNG NHẬT BẢN :
Nghề này đã có từ khuya ở nước Tàu, gọi là Bình phong dục hay Trẩm phong dục,
người con gái khỏa thân nằm yên bất động như khúc gổ làm chiếc gối, để bọn đàn
ông con trai gác tay chân khi đánh bài hay nằm hút thuốc phiện. So với một
Geisha bên Nhật, một Bình phong dục của Tàu bị nhục nhã và hành hạ gấp nhiều lần
vì họ là nơi để các tay chơi đấm đá và phóng uế cũng như trút giận khi bị thua
bạc. Theo các tài liệu sử học, thì môn chơi này đã xuất hiện từ thời nhà Tống,
sau đó bị mai một mãi tới thời nhà Minh mới phát triển trở lại. Hiện nay nghề
Bình phong dục vẫn còn tại nhiều sòng bạc, tiệm hút ở Ðài Loan, Hồng Kông, Ma
Cau. Riêng nghê Trẩm phong dục trong các nhà hàng Nhật Bản thì các Geisha bị bắt
buộc phải nằm liền bất động trong mấy giờ liên tục, toàn thân không một mảnh vải
và biến thành một cái bàn ăn với vô số các thức ăn sống và rượu saké. Tại Nhật,
lối ăn uống này được coi như là một truyền thống được phép hẳn hoi gọi là
Nyotaimori, các bàn người phải là gái trinh dù cũng gọi chung là kỹ nữ hay
Geisha và món ăn thì gọi là Sushi toàn đồ biển sống như cá,mực,tôm,rong biển. Ðể
được hưởng thụ cảnh này, khách chơi phải chi nhiều ngàn yen cho nhà hàng về tiền
mướn cái bàn thịt, hay còn gọi là cái mâm sống, bằng thân thể của các cô gái
Yukiko bất động, để mặc cho khách hàng gắp cá tôm mực, rau dưa, rong biển.. được
bày khắp nơi từ cổ, ngực,vai,bụng,đùi.. kể cả hang Pắc Pó. Geisha là một nghề
truyền thống có từ thời xa xưa trong xã hội Nhật, mẹ truyền con nối. Riêng môn
Nyotaimori cũng đã có từ lâu nhưng thuở đó chỉ nhắm vào việc phục vụ nghệ thuật
thư họa hay là các nghi lễ đạo trà. Nghi thức xưa cho phép họa sĩ hay trà giả
có quyền vẽ hoặc đề thơ trên thân thể Gsisha nhưng tuyệt đối cấm sờ mó hay làm
nhục họ. Từ khoảng 100 năm trở lại. môn chơi này biến thái và trở thành thú
chơi nhục dục trong các quán nhậu,tiệm rượu, phục vụ cho bọn nhà giàu và đám
Yazuka(Mafia Nhật). Nghề làm mâm sống hiện nay được trả lương cao tại Nhật, 1
giờ do chủ ấn định khoảng 60 đôla US(2000 yens), đó là chưa nói tới tiền hoa hồng
hậu hỹ nếu mâm sống biết cách phục vụ tốt cho khách hàng vui. Theo báo chí Nhật,
thì đa số mâm sống xuát thân từ những cô gái đẹp và có học, họ vì cần tiền để
trang trải học phí hay nhu cầu tiêu xài. Làm nghề này thật khó và đủ nghị lực
chịu đựng mới kham nổi cái nhục nhằn của kiếp người mà trời bắt phải lận đận do
nghiệp quả vô thường.
Tóm lại không phải
tư dưng mà các bậc hiền triết xưa chọn con dê để làm đầu đề nhiều câu chuyện
triết lý. Các điển tích trong kho tàng ngôn ngữ Trung quốc như dương trường,
dương xa,ngủ dương bì,dê kỳ lộ,vọng dương bổ lao,dữ hổ mưu bì.. cho tới chiến
pháp thuận thủ khiên dương trong tam thập lục kế, cho thấy người xưa rất thâm
sâu trong tư tưởng, thiệt giả xấu tốt tuỳ theo cách nghĩ và mặt thật của con
người, giống như câu chuyện người bán thịt dê từ chối bổng lộc và địa vị của
vua ban vì thấy mình không xứng đáng để hưởng nhận. Chuyện dê thì dê biết, cách
trả lời nghiêm minh trong câu chuyện lục súc tranh công của VN, phần nào nói
lên được cái xấu của con người, nhất là trong lãnh vực tình ái, hưởng hết lạc
thú rồi bắt dê chịu. -/-
TÀI LIỆU THAM
KHẢO :
Theo Science,Vie
và Natonal Geographie.
Thế giới động vật
của Diệu Ðại Quan
Bách khoa minh họa
Ðộng vật của V.J.Stanek
Marie Clair và FHN
7-2002
Culture 1-2002
Asia-Inc
Xóm Cồn Hạ Uy Di
Chạp 2014
Hồ Ðinh
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment