From:
Phong Ngo <
To:
Sent: Monday, May 6, 2013 1:25 PM
Subject: Fw: Nhật khiến Chệt rụng rời tay chân và làm Á Châu lo ngại...
To:
Sent: Monday, May 6, 2013 1:25 PM
Subject: Fw: Nhật khiến Chệt rụng rời tay chân và làm Á Châu lo ngại...
Nhật
khiến TQ ‘rụng rời tay chân’, Châu Á lo ngại
(ĐVO) - Tại hội nghị Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân
tổ chức tại Geneva, Thụy Sĩ ngày 25/4/2013 đã đưa ra Tuyên bố chung có nội dung
“nhấn mạnh tính phi nhân đạo của vũ khí hạt nhân, không sử dụng vũ khí hạt nhân
trong bất cứ trường hợp nào”, nhưng Nhật Bản, nước duy nhất bị hại bởi vũ khí
hạt nhân, đã không ký Tuyên bố này.
|
Giải thích về điều này, đại diện Chính phủ Nhật Bản là Đại sứ Mari Amano nói: “Tuy bày tỏ tán thành với tính chất phi nhân đạo của việc sử dụng vũ khí hạt nhân, nhưng việc không sử dụng vũ khí hạt nhân trong bất cứ trường hợp nào không phù hợp với chính sách bảo đảm an ninh của Nhật Bản”. Chấm hết.
Rõ ràng, những quốc gia có VKHN thì họ không bao giờ ký vào
Tuyên bố này, bởi vì hoặc là vô nghĩa, không ai tin hoặc là họ phải hủy bỏ ngay
toàn bộ VKHN, giữ làm gì cái đồ vô dụng, “không được dùng trong bất kỳ trường
hợp nào” nhưng tốn kém và vô cùng nguy hiểm đó? Điều này có bao giờ xảy ra
không? Xin thưa là không bao giờ.
Rốt cuộc, trong 74 quốc gia ký vào tuyên bố này, đương nhiên
là những quốc gia không có và không có khả năng chế tạo được VKHN. Vì thế,
tuyên bố của 74 quốc gia này giống như một lời “cầu xin Chúa ban phước lành” mà
thôi, không hơn không kém.
Nhưng Nhật Bản thì không, dù không có VKHN. Tại sao? Có 2 lý
do.
Trước hết, cho đến lúc này, khối mâu thuẩn Trung Quốc – Nhật
Bản có từ quá khứ và hiện tại đã bộc lộ đỉnh điểm và không thể che giấu được
nữa. Đó là sự hận thù dân tộc bởi chủ nghĩa dân tộc cực đoan đang thắng thế đẩy
lên cao; đó là sự đối đầu về địa chính trị, đia quân sự và địa kinh tế không
thể dung hòa bởi tham vọng quá lớn trong sự trỗi dậy của Trung Quốc.
Nhật Bản, một cường quốc kinh tế, nhưng tại sao Trung Quốc
lại tỏ ra hung hăng, xem thường, coi như “con gà” muốn giết lúc nào thì giết để
dọa “khỉ” Mỹ, trong khi hơn 30 năm nín nhịn, chờ thời, mới đuổi kịp Nhật Bản
năm 2010 về GDP?
Đơn giản dễ hiểu là vì Trung Quốc có 2 thứ mà Nhật Bản không
có (vì Nhật Bản dựa vào ô của Mỹ và đang bị trói buộc bởi Hiến pháp hòa bình),
đó là tên lửa đạn đạo (TLĐĐ) và vũ khí hạt nhân (VKHN).
|
Mục
tiêu của tên lửa DF-21C của Trung Quốc đang nhắm tới Nhật Bản, trong khi Nhật
Bản có TLĐĐ để nhắm vào Trung Quốc hay không?
|
Mới đây, một vị tướng Trung Quốc đe dọa sẽ sử dụng VKHN nếu “lợi ích cốt lõi” của Trung Quốc bị uy hiếp, trong khi quần đảo Điếu Ngư/Senkaku đang bị Nhật Bản quản lý, là nơi xảy ra tranh chấp quyết liệt cũng được Trung Quốc cho là “lợi ích cốt lõi”…
Đành rằng trên đất Nhật Bản có căn cứ quân sự của Mỹ, nhưng
khi sử dụng đòn hạt nhân hay TLĐĐ, Trung Quốc đâu có dại nhằm vào đó để buộc Mỹ
không còn sự lựa chọn nào khác là thực hiện đòn trả đũa. Trung Quốc sẽ nhằm vào
chỗ khác trên đất Nhật Bản để Mỹ có thời gian lựa chọn mà “tính toán thiệt
hơn”.
Tất cả những điều trên liệu Nhật Bản có biết cái “thiệt,
hơn” trong đầu của Mỹ là gì? Và do đó có yên tâm dựa vào “ô hạt nhân” của Mỹ
không?...
Với tình thế đó, việc Nhật Bản không ký vào tuyên bố “không
sử dụng vũ khí hạt nhân trong bất cứ trường hợp nào” là “đừng có ngạc nhiên”.
Với tình thế đó Nhật Bản không thể ngây thơ để “xin Trung
Quốc ban phước lành, đừng dùng đòn hạt nhân, tên lửa tầm xa vào đất Nhật Bản”.
Cuối cùng, Nhật Bản dù bị bại trận trong thế chiến thứ 2,
nhưng là một cường quốc kinh tế thứ 2 thế giới suốt hơn nửa thế kỷ qua trong
khi Trung Quốc mới đuổi kịp (chỉ về tiêu chí GDP) năm 2010, cho nên Nhật Bản
đang tích trữ một nội lực hùng hậu, một “thế năng” rất lớn.
Chẳng hạn như về năng lượng hạt nhân. Theo tiết lộ, kế hoạch
của Ủy ban Năng lượng nguyên tử Nhật Bản năm 1990 định ra thì đến năm 2010,
Nhật sẽ cung ứng 85 tấn plutonium. Nhưng theo tính toán, lượng plutonium mà
Nhật yêu cầu đến năm 2010 nhiều nhất cũng chỉ hơn 20 tấn. Như vậy, đến
năm 2010 Nhật sẽ dư thừa hơn 60 tấn plutonium.
Được biết, cứ khoảng 1 tấn plutonium có thể chế tạo được 120
đầu đạn hạt nhân thì Nhật Bản có đủ nguyên liệu chế tạo ra 7200 đầu đạn hạt
nhân.
Về kỹ thuật, Nhật Bản có đủ đội ngũ chuyên gia giỏi và nhân
viên kỹ thuật trình độ cao, tay nghề chắc trên mọi lĩnh vực chuyên môn liên
quan đến nghiên cứu chế tạo VKHN
Nhật Bản đã nghiên cứu thành công máy tính siêu cao tốc, vận
hành tốc độ 600 tỉ lần/giây; với loại máy này hoàn toàn có thể mô phỏng
thực thử nghiệm nổ hạt nhân giúp cho việc tiếp tục nghiên cứu chế tạo và hoàn
thiện VKHN kiểu mới.
Nhật Bản nhanh chóng có thể nắm vững bí quyết vận dụng
máy tính tiến hành thử nghiệm nổ hạt nhân phi giới hạn, đồng thời qua đó có thể
tiến hành thử nghiệm chế tạo và cải tiến tính năng của đầu đạn VKHN mà không ai
biết , không giống như Triều Tiên hay Iran.
Như vậy có thể nói việc Nhật Bản không ký vào tuyên bố
“không sử dụng VKHN trong bất kỳ trường hợp nào” (lưu ý là trong khi Nhật Bản
không có VKHN) với lời giải thích ngắn gọn nhưng đầy hàm ý đã gửi đến cho các
quốc gia có VKHN và quốc gia đòi lăm le sử dụng VKHN, một thông điệp mà chắc
rằng không ai có thể nghĩ khác đi, đó là:
“Hãy cẩn trọng với VKHN, sử dụng nó là vô nhân đạo nên đừng
đem nó ra dọa nạt nhau. VKHN hay TLĐĐ đối với Nhật Bản là không thành vấn đề.
Vấn đề của Nhật Bản là tuyên bố có lúc nào, bao nhiêu và sự hiện đại tiên tiến
ở mức độ nào mà thôi”.
Người Mỹ sẽ làm gì? Mỹ chắc là OK, Ixrael hay Nhật Bản có gì
là khác nhau với Mỹ, vả lại, đâu phải dễ dàng khống chế được Nhật Bản khi Trung
Quốc càng ngày càng hung hăng.
Người dân khu vực châu Á-TBD chẳng thích thú gì việc quốc
gia nào cũng sở hữu VKHN, nhưng khi có quốc gia sở hữu VKHN lại tỏ ra hung
hăng, bất chấp, đe dọa giáng vào quốc gia không có VKHN thì hết sức thông cảm
với Nhật Bản… tuy hết sức lo ngại.
Báo chí Trung Quốc chẳng có bình luận nào sâu vào động thái
này của Nhật Bản bởi vì bình luận càng sâu khiến càng “rụng rời tay chân”. Việc
ông tướng về hưu La Viện hô hào đòi LHQ “bóp chết tiềm lực hạt nhân của Nhật
Bản từ trong trứng” là đã quá muộn. “Trứng” đã đủ lông đủ cánh và chỉ cần một
cái nhún chân nhẹ là con đại bàng Nhật Bản tung cánh.
Vấn đề chỉ là thời gian khi nào?
Thủ tướng Nhật Bản, ông Shinzo Abe tuyên bố: "Chỉ trong
vòng 2 năm nữa thôi, tương quan sức mạnh quân sự Trung - Nhật sẽ bị phá vỡ
triệt để".
Trung Quốc có hiểu điều gì không hay là bất chấp hay là như
không nghe thấy để che dấu sự hoảng hốt?
Tại sao Trung Quốc biết thực hiện sách lược “giấu mình, chờ
thời”, bắt tay nhún nhường với Mỹ, Nhật Bản để “trỗi dậy” mà Nhật Bản lại
không?
Thật ra, sau thất bại trong cuộc tranh thế giới lần 2, hơn
ai hết Nhật Bản đã hiểu bài học về thói ngạo mạn, hung hăng, về ý muốn “mặt
trời không bao giờ lặn trên đất Nhật”.
Từ những nỗi đau đầy máu và nước mắt khi bị 2 quả bom nguyên
tử, nhưng người Nhật đã làm cho cả thế giới phải sững sờ khi họ biết cách để
nuốt nước mắt lẫn máu vào trong trái tim câm lặng của mình để bắt tay với người
Mỹ.
Hiệp ước An ninh Mỹ - Nhật năm 1951 đã giải phóng cho nước
Nhật khỏi mọi gánh nặng chạy đua vũ trang và nước Nhật, đất nước vừa nhỏ
(377.600km2) lại vừa chật chội (130 triệu dân – 2005), 4.000 hòn đảo nhưng chỉ
có chưa đầy 10% đất đai có thể canh tác, tài nguyên chủ yếu là “động đất và
sóng thần” có được vị trí, vai trò như bây giờ khiến thế giới ngưỡng mộ, kính
trọng.
Xem ra dù đang còn non nớt nhưng Trung Quốc cũng đang cố tập
tễnh đi vào con đường mà Nhật Bản đã đi, đã từng biến mình thành nạn nhân.
Tham vọng quá lớn, khả năng hạn chế, bộc lộ quá sớm Trung
Quốc khó có thể vượt qua được “lời nguyền Nhật Bản”.
Lê Ngọc Thống
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment