KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG (KVVNNCVC)
MUON CHONG TÀU CONG PHAI DIET VIET CONG (MCTCPDVC)
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN (MDVCPDVG)
Những ai muốn xóa bỏ NGÀY QUỐC HẬN 30/4 hãy đọc lại bài diễn văn dưới đây của Miss Cung Hòang Kim
LDS
Bài Diễn Văn 30/4
Của Cô Cung Hoàng Kim, Hoa Hậu Đại Học Texas 2012
June
1, 2012
Cung Hoàng Kim – Hoa Hậu Đại Học Texas 2012 –
Chúng
ta được học là nên ghi nhớ lấy các tư tưởng, hơn là con người. Vì con người có
thể thất bại. Con người có thể bị bắt giữ, bị giết chết và quên lãng, nhưng dù
năm tháng trôi qua, một tư tưởng vẫn có thể tồn tại và thay đổi cả thế giới.
Chúng ta không thể tiếp xúc, va chạm, hoặc giữ lấy một tư tưởng trong tay mình.
Tư tưởng không biết đổ máu và không biết đau đớn, nhưng nó tiếp tục sống và
hiện hữu với thời gian…
37
năm đã trôi qua kể từ khi Saigon thất thủ, nhưng chúng ta vẫn tụ họp ở đây hôm
nay, tưởng niệm về sự mất mát quê hương xinh đẹp của mình. Tuy nhiên, có thể
không đáng kể lắm về việc mất đi mảnh đất, mà đáng kể hơn nhiều là sự mất
tự do, mất đạo đức, và sự mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc Việt Nam.
Dù 37 năm đã
trôi qua, chúng ta phải ghi nhớ ý nghĩa của Cuộc Chiến Việt Nam, sự tổn
thất của 58,000 người lính Hoa Kỳ, vào khoảng 300,000 chiến sĩ Miền Nam Việt
Nam, và khoảng 5 triệu đồng bào Miền Nam đã chết đau thương trong đất liền và
trên biển cả. Phải ghi nhớ họ đã chiến đấu ra sao cho Sự Tự Do, và quan trọng
hơn, cho một tư tưởng không bao giờ tắt nghỉ.
Nhưng
tư tưởng nầy là gì? Đó là một Nguyên Tắc về Nhân Quyền, Dân Chủ, Công Lý, và Tự
Do. Nó cung cấp cho dân Việt sự yên bình trong tâm hồn và không phải khiếp sợ
nhóm cầm quyền cộng sản như hiện nay. Họ có thể ngủ yên ban đêm và không phải
lo toan cho có bữa ăn ngày hôm sau hoặc không phải lo sợ bị đuổi ra khỏi nhà vì
ý muốn được độc lập của họ.
Đối
với thế hệ trẻ, những người được sinh ra và nuôi dưỡng trong một xã hội tự do,
thì sự tự do giống như khí trời bao la. Giới trẻ chúng ta hiếm khi nghĩ đến, vì
sự tự do luôn luôn có sẵn cho chúng ta, như một hằng số bất biến và không bao
giờ vơi cạn. Nhưng đối với 85 triệu người Việt đang sống trong mảnh đất cộng
sản, tràn đầy áp bức và ngăn cấm, sự tự do không hề hiện hữu.
Thí dụ như, chế
độ cộng sản lấy hoặc phá đất, nhà, và tài sản của dân, như trường hợp tồi tệ
đối với ông Đoàn văn Vươn ở tỉnh Hải Phòng, Bắc Việt, vào Tháng Giêng năm nay,
2012.
Công an VC có thể đánh giết dân ngay tại đồn công an trong khi đang tra
vấn. Rất nhiều người dân yêu nước đã biểu tình hoặc viết nhạc chống lại Trung Cộng
xâm lăng, như trường hợp nhạc sĩ Việt Khang, đã bị bắt vào tù Tháng 12, năm
2011. Như vậy có tự do không? Không có.
Chế
độ cầm quyền hiện tại ở Việt Nam nói rằng họ “phục vụ nhân dân”. Nếu đúng vậy,
tại sao chỉ có thêm những khách sạn mới, sân chơi golf, các địa điểm du lịch,
tức là những thứ dành cho khách du lịch ngoại quốc, ở bên ngoài Việt Nam – thay
vì xây thêm nhà ở, khu chung cư, thêm bệnh viện, và trường học cho người dân
trong nước.
Lịch sử Việt Nam cần phải ghi nhận nỗi thống khổ liên tục và oan
khiên của người dân Miền Nam trên 3 thập niên (1975- 2012) và của người dân
Miền Bắc trên 6 thập niên (1945-2012).
Nếu
có ai cần ghi nhớ và bảo vệ tư tưởng nầy, đó chính là chúng ta, những người tỵ
nạn Miền Nam Việt Nam. Chúng ta phải ghi nhớ Nguyên Tắc Tự Do và Nhân Quyền
nầy, vì nó sống mãi trong thâm sâu tận đáy lòng ta. Đó là một giấc mơ rực lửa.
Lúc đầu, nó là ngọn lửa rất đẹp, bùng cháy dữ dội, rồi dần dần vơi đi. Tuy
nhiên, khi ngọn lửa tư tưởng Tự Do được phát triển lâu dài, nó giống như than
đốt, nóng bỏng, cháy thâm sâu xuống dưới và không sao dập tắt được nữa…
Miss
Texas Cung Hoàng Kim’s Speech on Commemoration of BLACK APRIL 30 (on
29/4/2012) in Austin, Texas
We
are told to remember the idea rather than the man. Because a man can fail. He
can be caught, he can be killed and forgotten, but years and years later, an
idea can still change the world. You cannot kiss an idea, touch it or hold it.
Ideas do not bleed, do not feel pain, but they can live on…
37
years have passed since the fall of Saigon and still, we gather here today,
commemorating the loss of our beautiful country. And yet, it is probably not so
much about the loss of a country territory, but much more about the loss of
freedom, morality, and the pursuit of happiness for the Vietnamese people. Even
though 37 years have passed, we must remember the significance of the Vietnam War,
of the 58,000 American troops, 300,000 South Vietnamese soldiers, and 5 million
South Vietnamese citizens grievously lost in land and on the sea. How they
fought for Freedom, and more importantly, an idea, which can never die.
But
what is this idea? It is an Idea of Human Rights, Democracy, Justice, and
Freedom. It is giving the people of Vietnam peace of mind and not being
absolutely terrified of their current communist government. It is being able
sleep safely at night not having to worry about getting food on the table the
next day or being imprisoned because of an idea of independence.
For
the younger generation who are born and raised in a free society, freedom is
like air. We hardly ever think about it because it is always there. But to the
85 million Vietnamese living in a Communist country, full of oppression and
prohibition, freedom does not exist. For example, the Communist regime seizes
or destroys their own people’s land, houses, and properties, such as the
infamous case of Mr. Đoàn văn Vươn in the Hải Phòng province of North Vietnam
this past January. Vietnamese Communist police can torture and kill their own
people in Vietnam under investigative right at their police station. So many
Vietnamese patriots who protested or wrote songs against Communist Chinese
invaders have been jailed. Most recently musician Việt Khang, was thrown into
jail this past December. How much freedom is that? There isn’t any.
The
current regime in Vietnam says they are for “the people”. If so, why are there
only new hotels, golf courses, spots for tourism, which are for tourists
outside Vietnam – instead of building more houses and apartments, more
hospitals and schools for the citizens in the country. Vietnam’s history
should mark the unceasing and injust suffering of the South Vietnamese people
for more than 3 decades (1975 – 2012) and North Vietnamese more than 6 decades
(1945 – 2012) under communist brutality.
If
anyone is obligated to remember and defend this idea, it is us, the South
Vietnamese refugees. We must fight to remember this Idea of Liberty and
Human Rights because deep down in our hearts, it lives. It is a dream caught on
fire. In the beginning it is a flame, very pretty, often hot and fierce, but
still only light and flickering… However, as it grows older, it becomes like
coals, deep-burning and unquenchable…
HOÀNG-KIM
CUNG
Miss
Texas Collegiate 2012
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment