Huyền
Trang kể chuyện bị công an bắt cóc, ngày 30.10.2012
Đăng bởi pleikly lúc 7:21 Sáng 1/11/12
VRNs (01.11.2012) – Sài
Gòn – Tôi viết những hàng chữ này trước hết để ngợi ca sức mạnh và quyền năng
của Thiên Chúa, tôi muốn tri ân và làm chứng về Đức Maria, Mẹ từ ái mà tôi biết
tôi được Mẹ thương yêu vô cùng, tôi cũng muốn làm chứng về sức mạnh của chuỗi
Mân Côi.
Vào lúc 10:30, ngày
30.10.2012, tôi, Anna Huyền Trang, và một người bạn trên đường đi từ công
viên Bách Tùng Diệp về lại công viên Tao Đàn, nơi bạn tôi đã gửi xe, khi đến
công viên (đối diện Dinh Độc Lập) thì bị một nhóm hơn 30 người, gồm công an mặc
sắc phục, an ninh mặc thường phục, dân phòng, CSGT vây quanh chúng tôi và bắt
chúng tôi, họ đòi kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi.
Tôi hỏi: “Lệnh đâu
mà kiểm tra giấy tờ của chúng tôi. Nếu kiểm tra giấy tờ của chúng tôi thì các
anh phải kiểm tra giấy tờ tất cả những người đang có mặt tại công viên này?
Tôi sẽ gọi cho cậu tôi để làm việc với các anh”, nhưng họ đã giật lấy điện
thoại của tôi.
Họ lôi chúng tôi lên
xe bít bùng nhưng tôi không chịu, tôi đã vịn thật chặt vào thành xe. Họ cố
lôi kéo tôi vào xe nhưng không được. Cuối cùng, 3 – 4 người trong nhóm đẩy thật
mạnh tôi vào xe. Họ không đóng cửa xe được vì chân tôi chắn cửa xe. Họ loay
hoay mãi bằng cách 3 – 5 người ở ngoài đẩy cánh cửa xe và một người ngồi giữ
tôi trong xe kéo chân tôi ra thì mới đóng cửa xe được.
Khoảng hơn 11 giờ,
tôi và bạn tôi bị đưa về đồn công an phường Cầu Kho, Q.1, Sài Gòn.
Bạn tôi và tôi mỗi đứa
bị giam một nơi.
Tại phòng “làm việc”,
điều đầu tiên tôi nghĩ đến là lấy Chuỗi Tràng Hạt Mân Côi ra đọc kinh và cầu
nguyện.
Có khoảng 10 an ninh,
công an và dân phòng cùng “làm việc” với tôi. Một anh an ninh hỏi tôi: “Tên
là gì, nhà ở đâu, làm nghề gì?… Tôi hỏi lại: “Anh là ai, sao hỏi tôi?, Tên
anh là gì?” Anh an ninh này quát to: “Đây là đồn công an. công an đưa cô về
đây thì có quyền hỏi cô”, tôi nói lại: “công an phải mặc sắc phục chứ, anh
đâu có mặc sắc phục?”.
Một chú công an khác
hỏi tôi: “Em về đây, em muốn gì?”. Tôi trả lời: “Tôi không muốn gì cả, tự
nhiên các anh đưa tôi về đây, rồi lại hỏi tôi như vậy?”
Họ hỏi tiếp: Cô có phải
là công dân VN không?”. Tôi trả lời: “Tôi là người Việt Nam”. Họ nói: “Nếu cô
là người VN thì ít nhất phải có giấy tờ tùy thân trong người chứ!”.
Tôi trả lời:
“Tôi đi tập thể dục vào buổi sáng thì đem đi làm gì?”. Và câu họ cứ lặp đi lặp
lại là “Cô phải hợp tác làm việc thì sẽ được về sớm… Tên cô là gì? Nhà ở đâu?
Ra công viên Bách Tùng Diệp làm cái gì…?”
Họ không có lệnh đưa
tôi về đồn công an nên không có lý do nào mà tôi cung cấp thông tin cá nhân của
tôi cho họ. Tôi cứ nằm dài trên bàn, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc
kinh và cầu nguyện.
Thấy vậy, họ đập bàn liên tục, tạo tiếng ồn “khủng bố” lỗ
tai tôi, nhưng tôi mặc kệ, làm thế, họ đau tay chứ tôi đâu có đau tay đâu! Một
an ninh mặc thường phục cứ đập vào tay tôi, nói và lặp đi lặp lại: “chị ơi,
chị dậy đi chứ, làm sớm về sớm…”. Tôi không trả lời vì tôi có làm gì đâu mà
“làm việc” với các anh.
Họ thấy tôi nằm ì ra
bàn nên thỉnh thoảng họ dùng những lời lẽ có ý làm nhục tôi như: “mày hiếp
dâm nó cho tao”, người khác trả lời: “mày làm đi, sao bắt tao làm?”, người
nào đó trong phòng nói: “mày lột đồ nó ra cho tao”, “hay là đêm qua làm nhiều
quá nên mệt, bây giờ về đây ngủ bù”, sau đó họ phá lên cười.
Còn tôi vẫn nhắm
mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Một lúc sau, một người
an ninh, người đã tra vấn tôi lúc đầu, 3 lần liên tiếp, túm tóc tôi và lôi
tôi lên để nói chuyện nhưng tôi vẫn nhắm mắt, im lặng, lần chuỗi, đọc kinh và
cầu nguyện… Thấy thế, anh an ninh này, lại 3 lần liên tiếp nữa, túm tóc và
lôi đầu tôi dậy nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu
nguyện… Anh an ninh này nói: “cho một công an viên nữ làm việc với nó, nhưng
phải mặc sắc phục thì nó mới hợp tác.”
Anh an ninh trẻ thấy
trên tay tôi cầm chuỗi Mân Côi, kỷ vật của một người Cha đáng kính tặng cho
tôi, anh an ninh trẻ liền nói: “Sao chúng nó, đứa nào cũng có cái này vậy?”.
Tôi thầm nhủ: “Tạ ơn Chúa vì họ đã nhận ra được sức mạnh của con.” Anh an
ninh trẻ đến gần tôi, tò mò xem tràng hạt, thấy chữ “JERUSALEM”. Anh an ninh
trẻ hỏi: “Chữ ấy nghĩa là gì vậy!”. Sau đó, họ nói to với nhau: “Ở đây làm gì
có Chúa, Chúa ở nhà thờ ấy, mày đọc kinh cũng vô ích thôi. Ở đây, Chúa không
cứu được mày đâu! Mày chỉ cho tao biết Chúa là ai đi…!”.
Lòng tôi uất nghẹn vì
họ đã xúc phạm đến Chúa, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc
kinh và cầu nguyện. Và nghĩ đến gia đình mình, gia đình truyền thông VRNs, những
người bạn đáng quý đang lo lắng cho mình, tôi được an ủi và nuốt nước mắt vào
trong, nhưng vui, vì có Chúa, Đức Mẹ và Đức Cố Hồng Y Phanxico Xavie Nguyễn
Văn Thuận đang đồng hành với tôi.
Khoảng độ 10 phút
sau, chị công an viên trẻ, xinh đẹp, có khuôn mặt hiền từ, nghe theo lệnh của
cấp trên, lay tôi dậy, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc
kinh và cầu nguyện, chị nói: “do chị không hợp tác nên tôi mới bóp cổ chị” [luật
pháp VN có cho công an quyền “không hợp tác nên tôi bóp cổ” không?], nói
rồi chị ấy bóp cổ tôi 3 lần liên tiếp, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần
chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Ngay sau đó, họ liền lôi tôi dậy và nói chị
công an khám xét người tôi. Tôi nhìn thẳng anh an ninh đối diện và nói: “Ai
cho các anh khám xét người tôi, lệnh đâu?”. Họ trả lời: “Ở đây, là đồn công
an, ở đây là pháp luật nên có quyền làm điều này.” Họ sốc nách tôi lên, nắm lấy
tay tôi, tôi vùng vẫy vì không chấp nhận hành vi của họ… nhưng họ vẫn khám
xét áo quần tôi thì có 76.000 đồng trong người, cái khẩu trang, cái mũ và cái
áo khoác.
Người công an tra vấn
kéo tay tôi nói: “Nếu mày là con trai thì chết với tao rồi đấy. Đồ lì, câm và
điếc!”. Tôi trả lời: “Anh nói đúng. Vì tôi biết, anh thương yêu vợ anh, mà vợ
anh là đàn bà và tôi cũng vậy.” Anh công an liền buông tay tôi ra, về sau anh
ta hạn chế những hành vi thô bạo cũng như lời nói với tôi.
Ngay lúc đó, họ nói:
“Con này nó không tên, không nhà, không nghề nghiệp, đi lang thang, kết nó
vào nghị định 423 đi trại cải tạo Thanh Hà, Hà Nội, như bà Bùi Hằng, con này
nó thân với Bùi Hằng lắm mà!”.
Họ không cho tôi ngồi
gần bàn nữa mà kéo ghế tôi xa ra chỗ bàn nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng,
lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Một an ninh trẻ gợi ý, “phải tìm cho nó có
cái ghế không có chỗ dựa xem nó có đọc kinh được không, con lì lợm”. Một người
khác tán thành, thằng này có ý kiến hay, thế là họ tìm được 1 cái ghế ngựa
không có chỗ tựa lưng, người khác lên tiếng: “Nó mà ngã lăn ra đó thì rách
chuyện đấy!”, anh an ninh trẻ trả lời: “Ở đây có máy quay phim 24/24 thì lo
gì, nó ngã, nó chịu, mình có làm gì nó ngã đâu!” nhưng chiếc ghế nhựa ấy vẫn
thản nhiên, không người, bên cạnh chiếc ghế tôi ngồi.
Anh an ninh trẻ: “Chị
kia, bị câm điếc à, sao nói mà chị không nghe vậy!”. Tôi mở mắt ra và nhìn thẳng
anh an ninh trẻ mà nói: “Tôi đang cầu nguyện”. Anh ta hỏi tiếp: “Thế chị cầu
nguyện đến khi nào xong?”. Tôi trả lời: “Đến 10 giờ tối, tôi vẫn chưa cầu
nguyện xong anh à!”.
Tiếp theo, họ sỉ nhục
Lm Giuse Đinh Hữu Thoại và các Cha DCCT: “Các Cha có lấy vợ và sinh con không
mày?, Chắc là mày là vợ hay con của ông Thoại chứ gì? Một lũ phản động…”. Họ
nói tiếp: “Nhìn mặt mày sáng sủa lắm mà, sao ngu thế! Chúng nó cho mày tiền,
hay hứa cho mày đi nước ngoài phải không, nên mày mới đi với lũ phản nước?
Chúng mày muốn chống cộng à! Không chống được đâu, chỉ có Mỹ mới chống được
thôi, em à!…”. Nghe mà cay đắng trong lòng nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng,
lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Các chú công an, an
ninh và dân phòng ơi. Các chú và cháu là người VN, là công dân VN sao lại quy
kết và sỉ vả cháu như vậy! Nếu trong trường hợp cháu là con gái các chú, thì
các chú sẽ cảm thấy như thế nào về những câu nói trên?
Khoảng 14:15, một nhân
viên công an phường mặc thường phục, áo sơ mi ngắn tay, áo bỏ trong quần, hỏi:
“có thông tin gì về nó chưa?” Một người nói: “con này nó lì, nó câm, nó điếc
và nó lang thang vì nó không cho biết tên…”, người khác nói: “kêu một đứa bị
sida vào đây, chích cho nó một mũi, cho nó bị sida luôn, phường này xì ke và
sida nhiều lắm”. Sau đó, chú công an viên liền nói: “gọi chị ấy lên (người
đàn bà to con, tôi không biết tên) để làm việc với nó”. Người đàn bà này
“chào hỏi” tôi bằng cách lay cho tôi mở mắt nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng,
lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Một người trong nhóm nói: “Nó bị câm và điếc
từ khi vào đây, không chịu nói và không chịu mở mắt.” Cô ta liền búng vào lỗ
tai tôi 3 cái, sau đó lấy tay kẹp chặt lỗ mũi của tôi, nhưng tôi vẫn nhắm mắt,
thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Chú công an vừa rồi
ra lệnh: “Mang nó vào phòng tắm và khám xét xem trong người nó có gì không?”
Tôi phản ứng lại: “Ai cho các chú khám xét người tôi, lệnh đâu?” Cô ta liền
trả lời: “Đây là đồn công an, luật pháp ở đây, có quyền khám xét người cháu,
khám xong sẽ viết biên bản…” Tôi cự lại: “Cô không có quyền gì khám xét người
tôi hết”… “Không nói nhiều nữa, lôi nó vào phòng tắm”, chú công an lại ra lệnh.
Trong phòng tắm, cô
ta yêu cầu tôi “cởi quần áo ra”, tôi nói: “cô không có quyền gì khám xét người
cháu. Lệnh đâu?”, tôi hỏi tiếp: “nếu là con gái cô thì cô sẽ làm gì?”, cô ta
trả lời: “do cô xem cháu là con của cô nên chính tay cô khám xét người cháu,
nếu là người khác, sẽ kêu mấy thằng kia vào khám…”.
Tôi nhìn qua chị công
an trẻ hỏi: “nếu là chị, chị sẽ làm gì?”. Tôi nói tiếp: “tôi không cần câu trả
lời, nhưng lương tâm các người sẽ tự chất vấn các người.”… Thêm một người phụ
nữ to con nữa ôm lấy người tôi, tôi vùng vằng đẩy họ ra. Lúc ấy, cô ta la lên:
“mấy thằng đâu vào khám xét người con này mau lên!”. Người phụ nữ to con và
cô ấy ôm chặt người tôi và… khám xét …
Lúc này, tôi uất ức với
ánh mắt đầy uất hận vì tủi nhục, nhưng nhờ ơn Chúa Thánh Thần, Ngài cho tôi
nhớ lại những lúc Chúa Giêsu bị bắt bớ, bị đánh đập và bị lột quần áo. Khám
xong, cô ta nói: “trong người nó không có gì hết.” Cô ta nói: “con này nó lì,
cho nó vào trại 2 ngày xem nó còn lì nữa không? Xem ai hơn nó”.
Ra khỏi phòng tắm,
tôi ngồi trên ghế tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu
nguyện. Viên công an điều động nãy giờ lập biên bản đại khái với nội dung thế
này: “Một người trạc 20 tuổi, tóc dài… vi phạm những điều sau: Một, tụ tập
nơi cấm, là công viên Bách Tùng Diệp. Hai, chống đối và không hợp tác người
thi hành công vụ. Tôi hỏi viên công an: “chú có mặt ở hiện trường không mà
chú lập biên bản cho cháu?”, ông ta trả lời: “kệ nó!”.
Viết biên bản xong,
viên công an hỏi: “Nhưng không có người dân nào chứng kiến nó chống đối?”. Một
người trong họ nói: “Cho thằng dân phòng này nó làm chứng.” Một hồi sau, dân
phòng, an ninh, chị công an trẻ… ký vào biên bản, ngoại trừ tôi. Công việc lập
biên bản kết thúc khoàng 16 giờ.
Trong khoảng thời
gian từ 16 giờ đến 17 giờ 30, họ không chất vấn tôi nữa. Nhìn chị công an thấy
mà thương! Chị ấy khát khô cả cổ họng mà không dám đi lấy nước uống vì sợ tôi
“chuồn” đi đâu mất tiêu. Chị ấy liền xin một nhân viên công an: “em khát nước,
anh có thể cho em xin một chai nước suối được không?”, anh ta hỏi: “chai lớn
hay chai bé?”, chị ấy trả lời: “dạ chai nhỏ”… Anh ta liền “chém” qua tôi “mày
không uống nước, xem Chúa có cho mày uống nước không nhé?”, tôi nhận ra:
“đúng rồi, từ lúc vào đồn đến giờ mình chưa ăn chưa uống gì cả! Khát thiệt! Bụng
kêu o o” Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và
cầu nguyện. Bỗng nhiên, anh dân phòng lên tiếng: “Này chị ơi, chị có nhu cầu ăn
uống gì không thì nói, không thôi lại bảo không cho ăn cho uống”. Tôi trả lời:
“cám ơn anh”, và lòng thấy vui, tự hỏi: “anh Dân Phòng ơi, một cách nào đó,
tôi thấy anh cũng là người tốt đấy chứ! Nhưng điều gì đã cản trở anh phát triển
hạt giống của lòng thương yêu vậy? Anh muốn con gái và con trai anh phát triển
hạt giống yêu thương hay hận thù?
Thấy anh dân phòng
hút thuốc liên tục, tôi hỏi: “một ngày anh hút bao nhiêu điếu thuốc vậy?”.
Anh trả lời: “2 bao thuốc”. Tôi kêu lên: “trời! Anh hút thuốc nhiều vậy! Thế
anh có mấy cháu rồi?”. Anh trả lời: “một”. Tôi hỏi: “cháu mấy tuổi rồi anh?”.
Anh trả lời: “3 tuổi”. Tôi nói: “anh hút thuốc, anh không sợ bé hít khói thuốc
vào rồi viêm phổi hay sao?”. Anh trả lời: “tôi chỉ hút thuốc ở cơ quan thôi,
về nhà, muốn hút thuốc, thì đi ra khỏi nhà”. Tôi nói: “thế thì không được rồi,
tội nghiệp mấy đứa trẻ hàng xóm quá!”. Anh trả lời: “không, tôi hút thuốc khi
không có trẻ con”. Tôi nói: “chúc gia đình anh hạnh phúc và bé mạnh khỏe
nhé”. Anh trả lời: “cám ơn chị”.
Tôi lại hỏi chị công
an trẻ, xinh đẹp, chị ơi: “chị đi làm lâu chưa?”. Chị đáp: “mới làm”. Tôi hỏi:
“chị đi làm có vui không?”. Chị nói: “vui chứ!”. Tôi đáp lại: “dạ, chúc chị
có niềm vui thật sự trong công việc nhé!”.
Khoảng 17 giờ, anh an
ninh trẻ, “tiếp” tôi từ sáng đến giờ đến canh gác tôi, và tôi nói với anh ta:
“tôi sẽ ấn tượng với anh vì anh đã bẻ hai tay tôi ra đằng sau, uýnh tôi, anh
nhớ đấy nhé!”. Anh ta trả lời: “tôi cũng ấn tượng với cô, vì cô quá lì”. Tôi
hỏi: “thấy anh đeo nhẫn, vậy anh có mấy cháu rồi?”. Anh đáp: “chưa có cháu
nào hết?”. Tôi nói: “thế à! Chúc gia đình anh hạnh phúc nhé!”. Anh ta trả lời:
“cám ơn chị. Vậy chị đã có gia đình chưa?”. Tôi hỏi lại: “anh hỏi để làm
gì?”. Anh ta trả lời: “để biết. Chị hỏi tôi được mà tôi không hỏi chị được
sao?”.
Tôi trả lời: “anh à, tôi hỏi anh và chúc anh với một tấm lòng chân
thành và thiện chí, còn anh hỏi tôi với tư cách điều tra thông tin của tôi”.
Một lát sau, anh ta hỏi tôi: “chị có khát nước không?”. Tôi đáp: “nếu như anh
mời tôi uống nước một cách chân thành thì tôi cám ơn anh và sẽ uống”.
Ngay
sau đó, anh nói chị công an trẻ kế bên đưa cho tôi chai nước suối mà chị công
an trẻ đang uống dở.
Anh an ninh trẻ ơi,
cho tôi hỏi anh điều này nhé. Trong bữa cơm tối với gia đình, anh sẽ kể với vợ
anh và con gái về công việc anh làm như thế nào? Nếu tôi là vợ anh hay con
gái anh đang bị hành hạ trên đôi tay rắn chắc, khỏe mạnh của người đàn ông
khác, thì anh sẽ làm gì ngay lúc đó?
Khoảng 18 giờ, có 6
người đàn ông to con và lực lưỡng, trong đó gồm: anh an ninh trẻ, 2 anh dân
phòng và 3 người nữa, không biết rõ họ là ai, nói với tôi: “từ sáng đến giờ,
cô không khai cô là ai, làm gì và ở đâu nên chúng tôi cần lấy vân tay của
cô”. Tôi trả lời: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”.
Một trong số
họ ngồi lăn mực và nói: “nếu cô không hợp tác cho chúng tôi lấy vân tay, thì
làm sao chúng tôi biết cô ở đâu, tên là gì, làm gì… Nói nhẹ nhàng cô không
nghe, chúng tôi sẽ cưỡng chế cô”. Tôi kiên quyết: “các anh không có quyền lấy
vân tay của tôi”. 3 người đàn ông xông đến, bẻ hai bàn tay của tôi ra, họ
càng cố gắng bẻ hai bàn tay của tôi thì tay tôi càng nắm chặt. Họ không thể bẻ
tay tôi ra được.
Một lúc sau, anh chàng lăn mực nói: “Không thể dùng cách này
với nó được, bỏ nó ra”. Họ chụp hình tôi, tôi cho chụp. Trong khi họ bẻ tay tôi,
tôi đã cầu nguyện với Thiên Chúa, xin Chúa giúp con, Chúa ơi!
Họ lại ngồi thương lượng
với tôi nhưng tôi nhìn họ chằm chằm và kiên quyết không đồng ý cho họ lấy vân
tay. Họ nói: “Cô tên là gì”. Tôi trả lời: “Tôi là phóng viên Truyền thông
Chúa Cứu Thế”. Một an ninh mắng xối xả vào mặt tôi: “Ai công nhận chúng mày
là nhà báo hả? Thẻ tác nghiệp của chúng mày đâu? Một lũ ăn không ngồi rồi, rồi
rủ nhau phản động hả?…”. Lúc ấy, tôi nhìn họ trong sự thinh lặng, đọc kinh, cầu
nguyện và tin một điều rằng: “Họ sẽ không thể làm gì được tôi vì Chúa đang hiện
diện trong những lúc con cái Ngài bị bách hại”.
Ngay lúc đó, hai bàn
tay tôi vẫn nắm chặt, anh an ninh trẻ lại bẻ hai tay tôi ra đằng sau, tôi liền
lấy chân đạp bàn đang để mực và giấy tờ, cho nó rớt xuống đất. Liền đó, ba bốn
người gì đó cùng nhau, dùng sức, bẻ hai bàn tay tôi ra, tôi bị ngã xuống đất
và cầu xin Chúa: “Xin Chúa đừng cho họ hại con, Chúa ơi!”.
Họ càng dùng sức
nhưng vẫn không thể nào bẻ hai bàn tay tôi ra được. Ngay sau đó, anh dân
phòng đeo mắt kính, không phải anh dân phòng tôi đã trò chuyện, hét lên: “đéo
mẹ mày, Chúa của mày à, thì này Chúa của mày nè, vứt mẹ nó đi…” Anh ta liền
giựt lấy tràng hạt của tôi, tôi đã đeo vào cổ tay mấy vòng trước khi họ cưỡng
chế tôi, tràng hạt của tôi đã bị đứt rồi, nên tôi yêu cầu: “Các anh phải tìm
lại cho tôi dây tràng hạt đã đứt.
Nếu anh không tìm lại cho tôi, Thượng Đế sẽ
trừng phạt gia đình các anh. Tôi tìm tràng hạt là để cứu gia đình các anh đấy.
Tìm lại cho tôi!”. Anh an ninh trẻ vội vàng đi tìm lại tràng hạt cho tôi.
Tràng hạt đủ cả nhưng Thánh Giá đã bị đứt rồi!
Cuối cùng họ nói: “trả
mày điện thoại, mày về đi”. Tôi lấy áo khoác, mũ và quần áo trên người tôi phủi
bụi những sự ác đã diễn ra tại đồn công an, vì của ai cái gì thì trả lại cho
người đó cái ấy. Tôi chào anh dân phòng, mà tôi đã trò chuyện, chúc anh và
gia đình anh luôn hạnh phúc mà ra về lòng đầy bình an trong sự quan phòng đầy
tình yêu thương của Chúa.
—
Các anh an ninh, dân
phòng ơi, tôi hỏi anh điều này nhé. Khi các anh cùng nhau cưỡng chế tôi thì bản
chất nam nhi của các anh đâu rồi? Nếu vợ và các con anh nhìn thấy các anh ăn
hiếp một đứa con gái yếu đuối như tôi, thì họ sẽ nghĩ gì về người bạn đời và
người cha của mình đây, hả các anh?
Và tôi biết một điều
rằng các anh rất thắc mắc tại sao con này nó lại khỏe đến như vậy? Bởi vì sức
mạnh của tôi là ở chuỗi tràng hạt, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh
và cầu nguyện. Và, những lúc các anh bách hại tôi thì sức mạnh thiêng liêng của
Chúa đã tỏ hiện ra nơi tôi. Các anh có muốn có sức mạnh phi thường ấy không,
thì hãy đến xem Ông Giêsu là ai!
Con xin chân thành cảm
ơn Quý Cha, Quý Thầy, các Bác, Cô, Chú, các anh chị, nhóm Fiat và Gia Đình
VRNs đã hiệp thông cầu nguyện cho con. Xin tri ân.
Anna
Huyền Trang, VRNs
Chia sẻ với bạn
bè
Do Thi Thuan http://biendongnama.tk/
http://anhduong.net
http://hoangvan.net http://anhduong.net/HoaSi/HoangVan/ "All that is necessary for the triumph of evil is that good men do nothing.” (Edmund Burke) |
Vietnam
===
=====
lisa pham mới nhất [khai dân trí số>
https://www.youtube.com/results?search_query=lisa+pham+m%E1%BB%9Bi+nh%E1%BA%A5t+%5Bkhai+d%C3%A2n+tr%C3%AD+s%E1%BB%91
===
====================
Biểu tình 5/3/2017
https://www.youtube.com/results?sp=EgIIAg%253D%253D&q=bi%E1%BB%83u+t%C3%ACnh+2017
Thursday, November 8, 2012
Huyền Trang kể chuyện bị công an bắt cóc, ngày 30.10.2012
Labels:
CSVN
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Featured Post
Popular Posts
-
Vaclav Havel - Chờ Tự Do Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch - Lời người dịch: Tên vở kịch nổi tiếng nhất của nhà viết ...
-
Phát biểu của Tổng thống Obama tại Đại học YANGON Ngườ...
-
Duoi day la 33 truyen ngan cua Tieu Tu ma mot so truyen qui vi da doc qua that tham thia.Xin chia se voi qui vi.Thiet nghi nhung vi nao chu...
-
Xin mời Quý Vị, Quý NT và CH.... Xem phim đặc biệt của Pháp... Việt Nam 30 ngày trước và sau khi Saigon lọt vào tay cộng sản Bắc Việt...
-
ÂU CHÂU TƯỞNG NIỆM 37 NĂM QUỐC HẬN BRUXELLES Video Bruxelles – Quốc Hận 28.04.2012 Thực hiện Nguyễn Văn Đôn...
-
Cháu ngoan của bác nên đọc Bài trong nước, không phải do người chống cộng xuyên tạc Lời dẫn: Trong Đại Hội VIII Hội Nhà Văn VN ...
Popular Posts
-
Duoi day la 33 truyen ngan cua Tieu Tu ma mot so truyen qui vi da doc qua that tham thia.Xin chia se voi qui vi.Thiet nghi nhung vi nao chu...
-
Vaclav Havel - Chờ Tự Do Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch - Lời người dịch: Tên vở kịch nổi tiếng nhất của nhà viết ...
-
Phát biểu của Tổng thống Obama tại Đại học YANGON Ngườ...
-
PHILIPPINES - TRUNG QUỐC - Bài đăng : Thứ tư 20 Tháng Hai 2013 - Sửa đổi lần cuối Thứ t...
-
On Thursday, May 11, 2017 4:31 PM, Ông Sư này tên là Vĩnh Tánh, (thuộc giòng họ ông Vĩnh Thụy tức Bảo Đại) trước đây tu ở Chùa Thiên Đồ...
-
Lão Th ầ y B ó i Gi à Đ inh V ũ Ho à ng Nguy ê n Trong giới văn nghệ sĩ Việt Nam chưa khi nào có một tác giả chưa từng có...
-
Xin mời Quý Vị, Quý NT và CH.... Xem phim đặc biệt của Pháp... Việt Nam 30 ngày trước và sau khi Saigon lọt vào tay cộng sản Bắc Việt...
LISA PHẠM - Khai Dân Trí Số https://www.youtube.com/results?search_query=LISA+PH%E1%BA%A0M+-+Khai+D%C3%A2n+Tr%C3%AD+S%E1%BB%91+
Popular Posts
-
Danh Mục Audio Truyện Nghe Trực Tiếp (online) Không Donwload Chân Thành Cảm Ơn Chú8 Hà, Đông Hà, Trái Táo, Yên Như, Biển Và Em, Mai Vân ...
-
From: Mai G. Pham < Subject: Sự thật về ác tăng thích Thích Chân Quang Date: Tuesday, April 23, 2013, 3:17 AM Giới thiệu ph...
-
Cái chết của Cha ruột Nguyễn Tấn Dũng , Tướng Nguyễn Chí Thanh Hy vọng anh ba Dũng chăn Vịt ở Kiên Giang sẻ trả thù cho cha mình vì bị ...
-
Đỗ Mười kết luận phải khai trừ ông Giáp Vào cuối thâp kỷ 60, trước và sau khi ông Hồ chết, nội bộ ĐCSVN xảy ra “Vụ Án Xét L...
-
Vaclav Havel - Chờ Tự Do Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch - Lời người dịch: Tên vở kịch nổi tiếng nhất của nhà viết ...
-
Phát biểu của Tổng thống Obama tại Đại học YANGON Ngườ...
-
Duoi day la 33 truyen ngan cua Tieu Tu ma mot so truyen qui vi da doc qua that tham thia.Xin chia se voi qui vi.Thiet nghi nhung vi nao chu...
-
bon. VN chung' ta la` da^n dden nen khong lo bi. ai chui vao` computer phanh phui: - co' bao nhieu nha` - co' ...
-
[ Attachment(s) from Can Bui included below] Thưa quí vị trên DD, Đọc email của ô. Phách gửi cho ô. Ngô Kỳ, tôi thấy nhữn...
-
Subject: Fw: Nhung Tien Doan 2012 http://multiply.com/m/item/vulep:journal:955 http://multiply.com/m/item/vulep:journal:955 ...
My Link
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
https://www.facebook.com/reel/802490438523735 - https://www.facebook.com/reel/8024904385237356 months ago
-
-
-
BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP - https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa rpedn...2 years ago
-
-
-
Cách tự kiểm tra xem mình có nhiễm virus COVID-19 không (?) - NT2K4FL Nếu không muốn nhận Email này Xin cho biết để chấm rứt.Cám ơn * Please delete my address before sending this document out. * On ...4 years ago
-
Diễn hành Tết Canh Tý trên đại lộ Bolsa, Little Saigon - ---------- Forwarded message --------- From: *Le Hiep* Date: Mon, Jan 27, 2020 at 8:26 PM Subject: Fw: Diễn hành Tết Canh Tý trên đại lộ Bolsa, Little Sai...4 years ago
-
Thuc phẩm được cảnh báo là chất gây ung thư, ăn càng ít càng tốt - ( Cảm ơn bạn đã chuyển . Có vài ý kiến thô thiển : 1 - những thức ăn quá hạn ( out of date ) dù còn dùng được , cũng nên liệng bỏ . Đừng t...4 years ago
-
-
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment