10 điều giống nhau “ngẫu nhiên”
của bộ ba “lãnh tụ con” Đồng-Chinh-Giáp
"Lãnh tụ cha" cùng 3 "Lãnh tụ con". Từ trái
qua: Võ Nguyên Giáp, Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và Trường Chinh.
Phan Châu Thành
(Danlambao) - “Lãnh
tụ cha” của CSVN đã tự xưng là “cha già dân tộc”, sinh 1901 (hai lần tự khai
với QTCS như vậy), mới 44 tuổi đã bắt cả dân tộc Việt gọi là “cha già”, thì ai
cũng biết rồi, đó là Hồ Chí Minh. Và “cha” Hồ có hơn chục điều giống nhau kỳ lạ
với lãnh tụ Hán-Việt gian Lai Teck của đảng CS Malaysia thì tôi cũng đã nêu ra
trong một bài khảo cứu gần đây đăng trên Dân Làm Báo (xem “10 điều giống
nhau kỳ lạ giữa HCM và đồng chí Lai Teck”). “Lãnh tụ con” là các
“học trò xuất sắc nhất” của “lãnh tụ cha già”, ngay từ 1940, không ai khác là
bộ ba Đồng-Chinh-Giáp. Một là Thủ tướng lâu đời nhất của VN và của cả thế giới
PVĐ (sinh 1906, thua “cha” 5 tuổi, làm TTg bù nhìn 32 năm từ 1946 đến 1978),
một là TBT hai đời của đảng CSVN - Trường Chinh (sinh 1907, thua “cha” 6 tuổi),
và một là VNG (sinh 1911, thua “cha” mình 10 tuổi) - đại tướng “huyền thoại”
của CSVN, kẻ “một mình đánh thắng” quân đội của cả 4 đại cường thế giới là
Pháp, Nhật, Mỹ, Tàu…
Bộ ba Đồng-Chinh-Giáp ấy
là “ba cánh tay phải”, “ba chân kiềng” để/của “cái nồi cha” HCM ngồi trên ngay
từ những ngày đầu HCM về nước 1940 rồi chuẩn bị và cướp chính quyền 1945 đến
những năm 1960s HCM đưa đất nước VN vào nội chiến đến tận 1975. Một người “nắm”
chính phủ cho “cha”, một phụ trách đảng cho “cha”, và một giữ quân đội của
“cha”, tưởng chừng như họ khá độc lập nhau, không có gì nhiều liên quan đến
nhau, thế mà nhìn lại thấy có khá nhiều điểm họ giống nhau một cách “ngẫu
nhiên” kỳ lạ mà tôi xin nêu ra ở đây mười (10) điểm sau.
Điểm giống nhau ngẫu
nhiên thứ nhất của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là họ vô tình
cùng là cựu học sinh trường Albert Saraut vốn là một trường cao
đẳng/đại học tốt nhất Việt Nam thời đó của Pháp chủ yếu dành cho con em người
Pháp và rất ít con em người Việt làm viên chức cao cấp cho Pháp mới gửi con vào
đó được (và phải có người Pháp bảo lãnh). VNG được trùm phòng Nhì Pháp bảo lãnh
nên được vào học ở đây. Còn Trường Chinh và Phạm Văn Đồng vào Albert Saraut
trước đó thì không biết đã theo con đường nào, ai bảo lãnh (họ không báo cáo
điều này với đảng)? Đây có thể đúng là sự giống nhau hoàn toàn ngẫu nhiên giữa
ba người họ. Nhưng xét trong thực tế là trong hàng ngàn cựu sinh trường này từ
khi nó thành lập đến năm 1945 và trong hàng trăm cán bộ cộng sản cao và trung
cấp của VN cùng thời đó thì chỉ có ba người, và chỉ có đúng ba người đó là cựu
sinh viên Albert Saraut!? Một câu hỏi tò mò nhỏ đó khi nghiên cứu lịch sử
trường Albert Saraut đã dẫn tôi đến bài viết này. Ai cũng có thể kiểm tra điều
này trên Wiki.
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ hai của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là tháng
5/1940 ba người này lại “ngẫu nhiên” gặp nhau và cùng rủ nhau sang TQ đi tìm và
đón lãnh tụ lớn của cách mạng VN về nước. Điều đó rất không bình thường vì
đó phải là việc lớn và chính thức của đảng, trong khi đó thì ông Giáp đang làm
giáo vụ tại trường tư thục Thăng Long ở Hà Nội và còn chưa hề tham gia đảng
cộng sản VN, ông Đồng thì vừa mới ra tù năm 1936 (với tư cách đảng viên đảng
khác), mãi 4 năm sau -1940 cũng mới vào đảng CSĐD cùng ông Giáp, hình như đều
do “cha” Hồ “kết nạp” bên TQ, còn ông Chinh thì đến tháng 11/1940 mới được vào
TW sau HN 7 ở Bắc Ninh mà Nguyễn Văn Cừ chủ trì và là TBT thì Ng Văn Cừ “tự
nhiên bị bắt” (và ngay tháng 8 năm 1941 bị Pháp tử hình cùng Hà Huy Tập, Ng Thị
Minh Khai, Võ Văn Tần, Phan Đăng Lưu… tại trường bắn Hóc Môn) để Chinh nghiễm
nhiên lên tự nhận quyền TBT.
Chữ ngẫu nhiên tôi bắt
đầu phải cho vào ngoặc kép thành “ngẫu nhiên” từ đây vì có nhiều câu hỏi đến
nay chưa có lời giải. Và ở đây là: Tại sao đoàn đi TQ đón lãnh tụ đảng (chưa
biết là ai) lại do một người chưa vảo TƯ đảng phụ trách (TC) cùng hai người
chưa là đảng viên (VNG và PVĐ)? Ai báo đã cho họ hay cho TW đảng CSVN (đảng
CSĐD) là VN sắp có lãnh tụ đảng lớn về nước và cần cử người sang TQ đón người
đó về? Đó là tình báo Pháp hay tình báo Hoa Nam? Nhưng chắc chắn đó không phải
Quốc tế CS Comintern. (Chuyện này cũng đã xảy ra giống hệt vụ đảng CS Malaysia
đón lãnh tụ Lai Teck “của mình” từ Singapore về sau những lời đồn đại của “giới
cách mạng người Hoa” ở Singapore…?! Còn đồn đại về “lãnh tụ đảng lớn của Vn sắp
về nước” cuối những năm 30s khi các lãnh đạo CSVN “tự nhiên” bị Pháp bắt và
giết hàng loạt là từ… Hồng Koong, Ma Cao và Chợ Lớn).
Vậy, ai đã tổ chức cho
họ (bộ ba Đ-C-G) gặp nhau, thông báo và giao “nhiệm vụ”, bàn bạc rồi tổ chức
cho họ sang TQ “đón lãnh tụ”? Tại sao lại là ba người này sang TQ đón lãnh tụ
lớn (còn mập mờ bí mật chưa biết là ai?) mà không phải các can bộ cao cấp hơn
và các ủy viên TW đảng khác uy tín hơn Trường Chinh lúc đó (như Hoàng Văn Thụ, Nguyễn
Lương Bằng, Hoàn Quốc Việt, Phùng Chí Kiên, Chu Văn Tấn, Lê Thiết Hùng, Nguyễn
Văn Tri…)? Và tại sao đó không phải việc do Tổng bí thư Hoàng Văn Thụ phụ trách
và chỉ đạo, chọn người đi? Tại sao ông Giáp và ông Đồng còn chưa là đảng viên
CS, ông Đồng thì ra tù rồi có 4 năm không làm gì cụ thể (1936-1940), lại khơi
khơi “rủ nhau” sang TQ cùng ông Chinh “đón lãnh tụ”?
Và tất cả những điều mơ
hồ về cuộc đời sự nghiệp của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp sau này có lẽ đều bắt nguồn
từ hai điều giống nhau “ngẫu nhiên và kỳ lạ” trên của họ. Tóm lại, sự xuất hiện
của bộ ba trên cũng kỳ lạ và “ngẫu nhiên” chả kém sự xuất hiện của “lãnh tụ
cha” HCM là mấy… Câu hỏi chúng là: ai đã chọn họ, ai ủng hộ họ, ai dọn đường
cho họ, ai đẩy họ lên quyền lực bên cạnh “cha già”?
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ ba của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là cả ba ông
đi đón lãnh tụ đều không biết “lãnh tụ” là ai, đều chưa bao giờ gặp
HCM hay NAQ, đều chưa có kinh nghiệm hoạt động hải ngoại cho đảng ở nước ngoài
nói chung, và cụ thể ở TQ trong khi đảng CSVN lúc đó vẫn còn có những
cán bộ biết rõ lãnh tụ NAQ, đã làm việc và học tập với NAQ ở TQ và LX, có kinh
nghiệm lâu năm hoạt động ở TQ như Phùng Chí Kiên, Hồ Học Lãm (người sáng lập
Việt Minh)…? Về phía “lãnh tụ”, chẳng có một sự giới thiệu hay chỉ đạo
chính thức nào của Quốc tế CS cho HCM về VN lãnh đạo phong trào cả?. Thời
điểm đó QTSC hầu như bị Stalin làm tê liệt, còn bản thân Stalin và nước Nga thì
chuẩn bị và đi vào nội chiến để rồi giải tán QTSC ngay sau chiến tranh… Thế
thì, ai cử “lãnh tụ HCM” về trong khi đảng CSVN vẫn đang còn có hàng loạt lãnh
đạo cao cấp trên NAQ nhiều (NAQ chỉ là liên lạc viên của CSVN với QTCS…). Câu
hỏi của phần này là: ai thực sự đạo diễn sự làm cỏ hàng loạt các lãnh tụ thực
sự của CSVN những năm cuối 30s đầu 40s và sự xuất hiện “về nước” của “lãnh tụ
lớn” HCM năm 1940, để mà sau đó có thể chọn và cử bộ ba ĐCG sang “đón lãnh tụ”
về?
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ tư của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là sau khi
sang TQ họ đều gặp HCM lần đầu tiên, lúc này dùng bí danh Hồ Quang, và cả ba
còn băn khoăn không biết HCM/Hồ Quang là ai, có phải là NAQ? Thế mà cả ba được
HCM tin dùng ngay và tin dùng nhất từ đó luôn đến hết đời HCM, không ai được
HCM tin dùng hơn ba người này sau đó nữa? Đầu tiên là “cha” Hồ cho kết
nạp ngay hai “con” Đồng và Giáo vào đảng ở ngay TQ, rồi về hang Pác Bó (cách
biên giới rừng núi với TQ chỉ khoảng một ngìn mét…) “tổ chức NH TW 8” kết nạp
ngay cả ba vao TW. Đây là điều “ngẫu nhiên” rất lạ. Từ đó cả ba cùng HCM tạo
nên bộ tứ khét tiếng và toàn quyền của CSVn đến tận 1960. Chinh vẫn nắm đảng,
lúc thì công khai, lực thì “giải tán”, hai người kia là VNG và PVĐ thì vào Tổng
bộ Việt Minh tối cao chỉ có 5 người (ba người kia là Nguyễn Lương Bằng, Hồ Tùng
Mậu và Hoàng Hữu Nam thì HTM và HHN “vô tình/tự nhiên” chết khi đi công tác bị
Pháp giết…), toàn quyền trong tay ba lãnh tụ con TC, PVĐ và VNG tức trong tay
“lãnh tụ cha” HCM.
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ năm của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là ngay từ
1940 họ đã được HCM giao phụ trách những chức vụ quan trọng nhất của chính
quyền cộng sản mới là đảng, quân đội, tài chính kháng chiến, tạo thành thế chân
kiềng cho HCM, mặc dù họ không phải những người cộng sản kỳ cựu nhất của VN lúc
đó. Về đảng, do Trường Chinh phụ trách, HCM giao cho Chinh chỉ có
“nghiên cứu” và dịch lại các tài liệu về đường lối, chính sách của đảng CSTQ và
viết lại thành chính sách của đảng CSVN. Về quân đội, HCM giao cho Giáp đi tiêu
diệt ám sát, thủ tiêu, bán thông tin cho Pháp... để diệt hết các lực lượng vũ
trang của VN vốn có trước đó, rối năm 1944 mới thành lập tạm VNTT GPQ để đợi
đến sau 1949 sẽ có quân đội TQ sang trang bị, tổ chức, đào tạo hoàn toàn cho
Quân đội VN… Về tài chính, do Đồng phụ trách, chỉ dựa vào hai nguồn: lấy/cướp
của dân và viện trợ của TQ (từ 1950 thì TQ viện trợ ồ ạt đến trên 90 nhu cầu
của VN).
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ sáu của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là họ cùng
được HCM phân công làm những việc sai trái có hại (bẩn thỉu và ác độc nhất) cho
đất nước và dân tộc Việt và rồi họ cùng phải đứng ra chịu trách nhiệm thay cho
HCM về những tội ác đó. Đầu tiên là HCM giao VNG tiêu diệt hết các
đảng phái đân tộc dân chủ khác của VN bị lừa vào tham gia Việt Minh chống Pháp
giành độc lập. Bàn tay VNG vì thế đãm máu các chí sĩ dân chủ phi cộng sản của
dân tộc Việt đầu thế kỷ 20 và đó là tội ác làm tuyệt nọc dân tộc dân chủ VN
suốt cả thế kỷ sau mà trời không dung đất không tha cho đảng CSVN, HCM và VNG!
Sau đó là HCM giao Trường Chinh phụ trách viết cương lĩnh “vấn đề dân cầy” rồi
thực hiện cuộc Cải cách ruộng đất đẫm máu trên miền Bắc những năm 1953-1955,
đến 1956 khi đảng phải “sửa sai” thì Trường Chinh phải chịu trách nhiệm và bị
mất chức Tổng bí thư đảng. Năm 1958, HCM đã chỉ đạo cho Phạm văn Đồng ký công
hàm 1958 công nhận lãnh hải của TQ bao gồm cả Trường Sa và Hoàng Sa của VN mà
đến muôn đời sau PVĐ và HCM sẽ phải mang tiếng đã ký công hàm bán nước đó, dù
Đồng bị chịu tội thay HCM.
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ bảy của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là họ đều bị
bọn Lê Duẩn-Lê Đức Thọ-Ng Chí Thanh triệt hạ vì muốn triệt hạ thanh thế bộ tứ
Hồ-Đồng-Chinh-Giáp, “vì bộ tứ này có tư tưởng xét lại”. Duẩn-Thọ đã bắt đầu
bằng việc tấn công VNG. Thế nhưng, HCM và TC, PVĐ đã hoàn toàn thúc thủ, không
bảo vệ mà hy sinh luôn sự nghiệp của Giáp và tay chân Giáp trong vụ án “xét lại
chống đảng” để yên thân. Từ đó Giáp hoàn toàn việt vị - trở thành “đại tướng
không quân” phụ trách “kéo pháo ra” tức là sinh để có kế hoạch, Chinh cũng vậy
sau CCRĐ và Đồng chỉ là thủ tướng bù nhìn mà chính ông ta nhiều lần thú nhận. Họ
cả ba đã bị bộ đôi Duẩn Thọ không chế hoàn toàn đến hết đời mà không âi dám kêu
ca, dù họ đều sống lâu hơn Duẩn, Giáp thì sống lâu hơn Duẩn Thọ mấy chục năm!
Vâng, dù họ là
hay vì họ là các đệ tử ruột của HCM nên họ cùng bị bộ đôi Duẩn-Thọ khống chế,
vô hiệu hóa và hạ nhục suốt đời ngay từ khi HCM còn sống (HCM cũng bị
vậy!) Tại sao Duẩn Thọ dám làm vậy và tại sao lại có chuyện như vậy với bộ ba
trong tứ trụ và “tam đại khai quốc công thần” đó? Đó là một bí ẩn lớn của CSVN
và của bộ ba này mà “ông” Lịch sử sẽ còn bận rộn nhiều để làm sáng tỏ…?
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ tám của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là cả ba đến
khi chết vẫn không có một lời phản đối hay chống đối sự đối xử àn tệ với những
“lãnh tụ con” của bộ đôi Duẩn Thọ. Điều này nói lên nghi vấn có cơ sở rằng
cả ba có những tỗi lỗi bí mật chết người mà Duẩn Thọ nắm được và khống chế họ
(và cả HCM cũng vậy). Đó là những bí mật gì, cho đến nay vẫn cón là điều hoàn
toàn… bí ẩn? VNG cho đến những năm cuối đời mình, tức là mấy chục năm sau khi
Duẩn Thọ đã chết, mà vẫn chỉ yếu ớt xin đảng xem xét lạ vụ án “xét lại chống
đảng” của mình ngày xưa, và cũng không được ai xem xét lại! Còn Trường Chinh
sau khi Duẩn chết thì rón rén ra làm TBT lần thứ hai và tạm thời được hơn 5
tháng…
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ chín của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp là cả ba
suốt cuộc đời chỉ cố gắng giữ cái tên, cái danh hão là “học trò gương mẫu hay
xuất sắc” của lãnh tụ HCM, núp bống HCM, tức là cái danh “lãnh tụ con” của
mình, như là họ bị cầm tù vào đó, mà không dám có chính kiến hay phản đối ai
bất cứ điều gì, dù họ là hạng “khai quốc công thần”?. Tại sao họ phải cố
thế? Có đáng không? Việc là đệ tử ruột của HCM có điều gì mờ ám làm họ suốt đời
rón rén dù trên danh nghĩa là họ có quyền cao tột đỉnh? Tài sao quyền cao đó họ
chỉ có thực trước 1960 khi bộ đôi Duẩn Thọ chưa từ Nam ra Bắc?
Điểm giống nhau “ngẫu
nhiên” thứ mười (thêm cho nó chẵn!) của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp
làdù cả ba ngay từ đầu sự nghiệp của họ, những năm 1940s, đã được bám theo
HCM và dễ dàng lên ngay tột đỉnh danh vọng tức là tham gia Tứ trụ Triều đình
cộng sản VN thế hệ đầu tiên, vậy mà con cháu họ - các thế hệ sau của
Đồng-Chinh-Giáp – lại đều không ai tham gia chính trị của cộng sản tiếp theo,
khác với đa số con cháu các “lãnh tụ” CS khác luôn cố gắng khai thác lợi thế
cha ông tạo ra để chen chân vào giới quyền lực chính trị tiếp sau. (Tôi đã
từng “vô tình và ngẫu nhiên” là bạn học của cháu ngoại ông Giáp, là bạn café
của con trai ông Chinh, nhưng chưa biết con cháu ông Đồng, và bạn học của cháu
ngoại ông Tôn nữa… Nhưng tôi luôn cảm nhận thấy họ không vô tư trong sinh hoạt
chính trị như bọn cùng lứa chúng tôi, họ thể hiện một nỗi sợ “huyền bí gia tộc”
nào đó giống nhau mà chúng tôi không thể hiểu, chỉ cảm nhận…)
Tại sao thế? Đó chắc
phải là kết quả “xương máu” của một/những bài học bí mật từ sự nghiệp cộng sản
rất thành danh của bộ ba Đồng-Chinh-Giáp? Hay là có một lời nguyền hay tội lỗi
gì đó lớn lắm khi họ là… đệ tử HCM? Đó là những bài học bí mật gì hay lời
nguyền gì? Hơn thế nữa, họ hàng, con cháu – nói chung là thế hệ sau – của bộ ba
Đồng-Chinh-Giáp hầu như đều sống rất kín tiếng, dù vẫn rất sung túc. Không phải
chỉ vì họ có đạo đức và khiêm tốn, mà phải vì có những điều gì đó khác nữa mà
họ sợ, mà họ cần phải giữ và không thể nói ra? Đó là cái gì đã kết nối họ xung
quanh “lãnh tụ” HCM từ chuyến đi TQ định mệnh năm 1940 đó?
Bộ ba Đồng-Chinh-Giáp
bắt đầu sự nghiệp vô tình giống nhau từ trường Albert Sarraut của Pháp những
năm 1930s, rồi suốt cả sự nghiệp mấy chục năm đến tận 2010s vẫn giống nhau ở
đời con cháu mà không ai chọn khởi nghiệp từ các trường đảng mang tên Ng Ái
Quốc để làm chính trị như ba vị tiền bối “khai quốc công thần” của CSVN trên
thì quả là… đáng đặt ra câu hỏi thêm này.
Lịch sử có ngẫu nhiên
hay có tình cờ mãi thế không với ba họ Đặng, Phạm, Võ kia thì... chỉ có Lịch sử
mới trả lời được. Tôi đây tự nhiên mấy hôm nay húc vào chân Ông Lịch sử, xin
ông rộng lòng ngày nào đó giải đáp cho tôi, cho cả dân Việt biết ba họ kia cùng
có duyên nợ gì không và với ai? Công tội họ thế nào với dân nước Việt này mà họ
phải sống kín như bưng thế? Sao “lãnh tụ HCM anh minh vĩ đại” mà họ tôn thờ
phục vụ suốt đời không bảo vệ được mình và bảo vệ được họ trước các đồng chí
cộng sản Duẩn Thọ của họ ngay cả cho đến hôm nay, khi họ tất cả đã là người
thiên cổ?
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa ăn cắp
Quang Dương (Danlambao) - Nhân đọc bản tin mới nhất về
việc hai người Việt bị bắt vì nghi ăn cắp bị đưa lên truyền hình Nhật Bản. Đã
có liên tiếp nhiều vụ trộm cắp tại các lân bang mà Việt kiều là thủ phạm trong
thời gian gần đây gây nhiều tủi hổ và phẫn uất trong cộng đồng người Việt ở
trong và ngoài nước. Thử hỏi nguyên do vì đâu?
Ở một đất nước mà thói
trộm cắp được xem như chuyện thường tình và tệ nạn cướp giật lộng hành như cơm
bữa mọi lúc, mọi nơi thì còn nói gì đến thể diện quốc gia, danh dự dân tộc. Vậy
mà những chuyện đó đang xảy ra nhan nhản hàng ngày dưới cái chế độ “siêu việt” Xạo
Hết Chỗ Nói tại Việt Nam mới là đáng buồn.
Đã có quá nhiều tin tức, hình ảnh từ báo chí,
truyền thanh, truyền hình và Internet tường trình vạch mặt chỉ tên vô số trường
hợp ăn cắp, ăn cướp mà thủ phạm hầu hết thuộc đủ mọi thành phần nhung nhúc của
cái Đảng gom bạo cướp sạch. Trong đó bao gồm những quan ôn mồm to bụng lớn,
ngất ngưởng hống hách ngồi chồm chỗm trên đầu trên cổ dân đen, cho đến các cán
gộc, cán gáo, cán quèn, cán nhí, côn đồ băng đảng ỷ thế ỷ quyền hiếp đáp dân
chúng. Những kẻ phạm tội này đã không hề biết xấu hổ mà còn coi chuyện ăn cắp
hay ăn cướp là những tài khôn ăn người, những mánh lới kiếm sống, xoay xở làm
giàu tự nhiên trong một xã hội đã xáo trộn hết kỷ cương. Thượng bất chính hạ
tắc loạn, gương quá xấu rành rành ra đó làm sao không ảnh hưởng tai hại đến nền
luân lý đạo đức vốn đã quá mong manh lụn bại coi đồng tiền là trên hết.
Tệ nạn trộm cắp, cướp giựt biến thể thành nhiều
hình thái tiêm nhiễm vào cuộc sống, lan tràn phổ biến trong các tầng lớp dân chúng
như một cơn dịch bệnh lây lan hung hiểm. Nghèo phải chôm chĩa lươn lẹo đã đành,
giàu cũng mánh mung bòn rút của thiên hạ cho giàu thêm. Cặn bã xã hội phải sống
bằng nghề đạo chích giật dọc mà thượng lưu ăn trắng mặc trơn cũng xoay xở cơ
hội “áp phe” kiếm chác. Ăn cắp trong nước chưa đủ, có dịp ra nước ngoài còn ăn
cắp táo tợn hơn, có tổ chức hơn. Những quan chức phạm tội ăn cắp thường trơ
trẻn chạy tội bằng cách viện dẫn điều luật đặc miễn ngoại giao này nọ, hay chạy
giấy tờ giả từ trong nước gửi ra chứng nhận có bệnh tâm thần!? Số người Việt
mắc tật “bàn tay nhám” ở ngoại quốc nhiều đến mức tại các cửa hàng, siêu thị,
quán ăn của một số nước đã phải dựng bảng cảnh cáo tội ăn cắp bị phạt nặng bằng
tiếng Việt. Thật là một điều sỉ nhục cho quốc thể, một nỗi xấu hổ bẽ mặt cho
dân tộc Việt Nam. Đếm ra, chỉ còn một số nhỏ người dân giữ được đạo liêm sỉ và
tính tự trọng, không để dính dáng vào những chuyện xấu làm tổn thương danh dự
và thể diện dân tộc như thế. Nhưng trước số quá đông kẻ đã bỏ rơi nhân cách nói
trên thì, “một con én không làm nổi mùa Xuân”, những người có tấm lòng không
khỏi chán ngán buồn tủi cho quê hương và dân tộc.
Những ai còn chút suy nghĩ trăn trở cho tương
lai của đất nước, cho sự tồn vong của nòi giống ắt phải xót xa tự hỏi vì sao xã
hội Việt Nam bây giờ lại băng hoại, tuột dốc thê thảm đến như vậy? Con người
sống dưới ách cai trị của đảng CS bị tha hóa về nhân cách, đạo đức luân lý, lễ
nghĩa liêm sỉ trầm trọng đến thế sao? Còn đâu hình ảnh cao quý của những mẫu
người Việt khắc kỷ ái nhân, khiêm cung tự trọng, cần cù chịu khó, trong sạch
gương mẫu vốn một thời được ca tụng và cổ xúy? Còn đâu nền đạo lý dân tộc một
thời từng là rường cột cho sự phát triển và thăng hoa của con người.
Có phải chăng lỗi chính là do những kẻ khởi
xướng, mà cầm đầu là Hồ Chí Minh đã rước cái chủ thuyết vô đạo, vô luân của
ngoại bang về tròng lên đầu lên cổ dân tộc. Có phải chăng lỗi cũng từ bao kẻ
cầm quyền của chế độ CS qua thời gian đã bêu gương xấu tham ô đạo tặc? Hỏi là
trả lời. Những “Đỉnh Cao Trí Tuệ” dỏm, những “Cần Kiệm Liêm Chính Chí Công Vô
Tư” giả đang ngồi chồm hổm đầy dẫy ở Ba Đình, ở các dinh thự đầu tỉnh, thành đã
và đang vô tư thoải mái đua nhau ăn cắp của nước, ăn cướp của dân một cách công
khai trơ trẻn nhất. Ngoài ra, bọn chúng còn tham nhũng, móc ngoặc, đồng lõa hối
lộ, chia chác nhau đem bán cả giang sơn đất đai, sông biển của tổ tiên cho giặc
Tàu. Ngày nào còn chế độ CS, còn bóng dáng những tên đảng viên ĐCS trên quê
hương thì tệ nạn ăn cắp, ăn cướp cũng như những tệ nạn khác vẫn còn và dân tộc
Việt Nam còn đắm chìm trong nghèo đói, sa đọa, lạc hậu, yếu hèn, chịu sự khinh
khi rẻ rúng của các nước khác trên thế giới.
| 4/20/2014 0
COMMENTS
Lá chắn lẫm liệt?
Thật "lẫm liệt" những vai u thịt bắp
Của những chàng côn an, giai cấp uy quyền
Một lực lượng chuyên chính, được đảng cưng
chiều, được ưu tiên...
Đánh giết dân...
Mà chẳng buồn phiền chi sất!
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment