On Monday, 7 July 2014 10:21 AM, "anh truong wrote:
BÀI NÀY DĨ NHIÊN DO NGƯỜI TÀU SUY ĐOÁN
TRUNG CỘNG, 50 NĂM SAU NGÀY MỞ CỬA HỘI NHẬP VỚI THẾ GIỚI
tka23 post
ĐCSVN thẳng
tay trấn áp biểu tình! VN còn hay đã mất ?
Trong bối cảnh tình hình biển căng thẳng cao độ của quan hệ
Việt-Trung hiện nay xin mạn phép đưa lại tài liệu này (được dịch từ bản
gốc tiếng Trung) đăng trên tạp Chí Nghiên cứu biển Đông (VN) tháng 8/ 2011
tiện tham khảo.
Không phải ngẫu nhiên mà Bắc Kinh mới
đây cho phát hành “bản đồ khổ dọc” của Trung cộng trong đó cho thấy
lãnh thổ của Trung cộng bao gồm cả các vùng đất và biển đã đề cập
trong 6 cuộc chiến tranh. Tất nhiên mong ước là môt chuyện, có đạt được
không là một chuyện khác.
Bài trên trang China News về 6 cuộc chiến
tranh mà Trung cộng sẽ phát động trong 50 năm tới. Sau khi dùng vũ
lực thống nhất với Đài Loan thì mục tiêu tiếp theo là phát động chiến tranh để
“thu hồi” các đảo ở Biển Đông.
Trung cộng là một nước lớn chưa
thống nhất, đây là nỗi nhục của dân tộc Hoa Hạ, là nỗi hổ thẹn của con cháu
Viêm Hoàng để thống nhất đất nước và sự tự hào của dân tộc, trong
vòng 50 năm tới, Trung cộng cần phải thực hiện 6 cuộc chiến
tranh.
Cuộc chiến tranh thứ nhất: Thống nhất Đài Loan
(giai đoạn 2020 – 2025)
Mặc dù, quan hệ hai bờ hiện nay đang có xu
hướng đi vào hòa hoãn, nhưng đừng hy vọng nhà đương cục Đài Loan (cho dù là
Quốc dân đảng hay Dân tiến đảng) muốn thống nhất hòa bình với Trung Quốc đại
lục, vì điều này không phù hợp với lợi ích tranh cử của đảng cầm quyền tại Đài
Loan, cho nên trong thời gian dài sẽ tiếp tục nêu chủ trương giữ nguyên hiện
trạng với Trung cộng (như vậy đều có lợi cho hai đảng, Dân tiến đảng
hung hăng một chút, Quốc dân đảng hòa hoãn một chút, cả hai đều giành được lợi
ích chính trị trên chính trường Đài Loan), “độc lập” nhưng không dám “độc lập”
thật sự, chỉ có thể kích động dư luận để kiếm lợi, trong khi đó “thống nhất”
cũng sẽ là không “thống nhất” thật sự, chỉ có thể là đề cập chung chung. Đài
Loan không thống nhất, đây là một tổn thương lớn nhất của Trung cộng .
Tới năm 2020, Trung cộng sẽ khơi
mào chiến tranh với quốc gia khác?
Cho nên trong 10 năm tới, tức trước năm 2020,
Trung cộng cần phải nắm cho được phương châm chiến lược thống nhất,
tuyên bố trước Đài Loan về thời hạn cuối cùng để thống nhất đất nước là năm
2025, hoặc là Đài Loan chấp nhận thống nhất hòa bình (đây là kết quả mà toàn
thể người Hoa trên khắp thế giới mong đợi), hoặc là phải sử dụng vũ lực để
thống nhất (đây là sự lựa chọn duy nhất mà Trung cộng đại lục buộc
phải làm).
Để thống nhất, Trung cộng phải làm
công tác chuẩn bị từ 3 đến 5 năm (thời điểm này, Trung cộng hoàn
toàn có đủ thực lực quân sự để thống nhất Đài Loan, như hàng không mẫu hạm của
Trung cộng , máy bay chiến đấu tàng hình thế hệ thứ 4 được hoàn
thiện…), khi thời điểm đến, cho dù là sử dụng phương thức thống nhất như thế
nào, Trung cộng vẫn nhất định phải thống nhất, đây là một sứ mệnh
lịch sử của dân tộc Hoa Hạ.
Theo phân tích tình hình hiện nay, Đài Loan
tất sẽ cự tuyệt thống nhất, Trung cộng đại lục duy nhất chỉ có con
đường sử dụng vũ lực để thống nhất. Cuộc chiến tranh thống nhất này là một cuộc
chiến tranh đích thực mang ý nghĩa hiện đại hoá kể từ sau khi nước CHND Trung
Hoa được thành lập, là một cuộc chiến tranh kiểm nghiệm toàn diện sức chiến đấu
hiện đại hoá của quân đội Trung cộng . Trong cuộc chiến này, Trung cộng
có thể dễ dàng giành chiến thắng, nhưng cũng có thể sẽ gian nan .
Tình
hình này phụ thuộc vào quyết định tham chiến của Mỹ, Nhật Bản đối với Đài Loan.
Mỹ, Nhật Bản viện trợ cho Đài Loan, thậm chí xuất quân phản công Đại lục, Trung cộng
buộc phải sử dụng tổng lực để đối kháng Mỹ, Nhật Bản, như vậy sẽ trở
thành cuộc đại chiến gian khổ và kéo dài. Nếu Mỹ, Nhật Bản không dám đối
kháng với Trung cộng , để Trung cộng đại lục thu hồi Đài Loan, quân
đội Đài Loan đương nhiên không thể chống đỡ, nhiều nhất là 3 tháng là có thể
kiểm soát hoàn toàn Đài Loan.
Mặc dù hiện nay ai cũng cho là Trung cộng
có đủ khả năng chống lại các thế lực can thiệp, nhưng trước khi thu hồi
Đài Loan, tốt nhất là tiến hành bố trí thế cục, để Mỹ, Nhật Bản không kịp hoặc
không dám tham chiến, như vậy Trung cộng mới có thể thần tốc đánh
chiếm Đài Loan. Vậy phải bố trí thế cục như thế nào để Mỹ, Nhật Bản không kịp
hoặc không dám tham chiến?
Tốt nhất là gây ra một, hoặc hai cuộc chiến tranh trước đó, ví dụ như
chiến tranh Ixraen-Iran, chiến tranh Nga-Nhật, chiến tranh Ấn Độ-Pakixtan, hay
đối đầu giữa hai miền Triều Tiên, như vậy Mỹ, Nhật Bản khó có thể kịp thời hoặc
không dám tham chiến.
Đương nhiên, cho dù Mỹ, Nhật Bản có tham chiến
hay không, cuối cùng Trung cộng đều giành chiến thắng, đây là điều
không phải nghi ngờ. Nhưng khác biệt ở chỗ, nếu Mỹ, Nhật Bản tham chiến, nguyên
khí kinh tế của Trung cộng sẽ bị tổn thương nặng nề; nếu Mỹ, Nhật
Bản không kịp hoặc không tham chiến, kinh tế của Trung cộng sẽ không
bị tổn thất. Tuy nhiên, cho dù Mỹ, Nhật Bản có tham chiến hay không, về mặt
quân sự, Trung cộng sẽ có bước phát triển mang tính nhảy vọt. Vì sau
khi thống nhất Đài Loan, hợp nhất kỹ thuật quân sự của Đài Loan, trong vòng từ
5 đến 10 năm, kỹ thuật quân sự của Trung cộng sẽ có bước phát triển vượt
bậc.
Trong cuộc chiến này, Mỹ không tham chiến còn
có thể giữ được địa vị độc bá của mình, một khi tham chiến, địa vị độc bá tất
bị lung lay. Sau khi bị tổn thất nặng nề trong cuộc chiến này, địa vị bá chủ
thế giới của Mỹ sẽ bị các nước nghi ngờ, đặc biệt là các nước nhỏ Đông Nam Á,
đối diện với một Trung cộng láng giềng hùng mạnh, buộc các nước này
không thể không tính toán lại xem đi theo hướng nào, đi theo ai. Mỹ không tham
chiến còn có thể duy trì địa vị bá chủ thế giới khoảng 40 năm nữa, trong 40 năm
này, Trung cộng sẽ không có cớ thách thức bá quyền của Mỹ, Trung cộng
chỉ có thể tiếp tục chuyên tâm vào sự nghiệp thống nhất đất nước.
Điểm có lợi nhất của cuộc
chiến thống nhất Đài Loan là Trung cộng đã phá vỡ chuỗi đảo bao vây
thứ nhất của Mỹ, để hướng ra Thái Bình Dương, như vậy Trung cộng từ
đó có thể tiến quân ra đại dương, mở rộng lợi ích thiết thân của Trung cộng .
Cuộc chiến tranh thứ hai : “Thu hồi” các đảo
tại Biển Đông (giai đoạn 2025-2030)
Sau khi Trung cộng thống nhất Đài
Loan, nghỉ ngơi chỉnh đốn nhiều nhất là 2 năm, trong khoảng thời gian này Trung cộng
tuyên bố với các nước có tranh chấp tại Biển Đông về thời hạn cuối cùng
Trung cộng sẽ sử dụng vũ lực để thu hồi các đảo là năm 2028, tất
cả các nước có thể đàm phán với Trung cộng trong khoảng thời gian này.
Trung cộng sẽ xuất phát từ quan
điểm láng giềng hữu nghị và phong cách nước lớn, Trung cộng còn có
thể bảo đảm một phần lợi ích kinh tế của các nước xung quanh đã đầu tư vào các
đảo ở Biển Đông, nếu không Trung cộng sẽ sử dụng vũ lực để thu hồi
các đảo, đồng thời tịch thu toàn bộ lợi ích kinh tế, cũng như các khoản đầu tư
trên các đảo này.
Cuộc chiến tranh thứ ba: “Thu hồi” Nam Tây
Tạng (giai đoạn 2035-2040)
Hai mươi năm sau, mặc dù thực lực quân sự của
Ấn Độ không bằng Trung cộng , nhưng khi đó cũng sẽ là một trong số không nhiều
nước lớn trên thế giới, vì vậy “đá chọi với đá” chắc chắn sẽ chịu nhiều tổn
thất, cho nên tác giả cho rằng tốt nhất là ngay từ bây giờ Trung cộng
phải tìm mọi cách khiến Ấn Độ bị chia cắt thành mấy nước nhỏ, để Ấn Độ
không còn sức đối kháng với Trung cộng , tuy nhiên sách lược chia cắt Ấn Độ
không chắc chắn thực hiện được, nhưng ở mức độ thấp nhất cũng phải làm cho bang
Assam tiếp giáp với Nam Tây Tạng (Ấn Độ gọi là bang Arunachal Pradesh)
và Sikkim bị Ấn Độ xâm chiếm được độc lập, làm suy yếu
thực lực của Ấn Độ trong đối kháng với Trung cộng , như vậy mới là thượng sách.
Trung sách là chuyển một lượng lớn vũ khí quân
sự tiên tiến sang Pakixtan, trong khoảng thời gian năm 2035, ngầm giúp Pakixtan
tấn công khu vực phía Nam Cachemia của Ấn Độ, giúp đỡ Pakistan hoàn thành đại
nghiệp thống nhất lãnh thổ.
Tất nhiên, trong khi Ấn Độ và Pakixtan chưa thể kết thúc chiến tranh, Trung cộng
thần tốc tấn công Ấn Độ thu hồi khu vực Nam Tây Tạng bị chiếm đóng. Ấn Độ sẽ
không thể cùng lúc tác chiến với hai cuộc chiến tranh, kết cục đều gặp thất
bại, như vậy Trung cộng có thể dễ dàng lấy lại khu vực Nam Tây Tạng,
Pakistan cũng có thể hoàn thành việc kiểm soát hoàn toàn Cachemia. Đây là trung
sách, là một biện pháp hay có thể thực hiện. Nếu tất cả các sách lược trên đều
không thể thực hiện, Trung cộng có thể tấn công trực diện Ấn Độ để
thu hồi Nam Tây Tạng.
Sau khi kết thúc cuộc chiến tranh thứ nhất và
thứ hai, Trung cộng đã có thời gian khôi phục và tiếp tục phát triển
trong vòng 10 năm, khi đó Trung cộng đã là cường quốc mang tầm thế giới cả về
kinh tế lẫn quân sự, duy chỉ có Mỹ và châu Âu là có thể xếp trên Trung Quốc
(thời điểm đó nhiều khả năng châu Âu sẽ hoàn thành nhất thể hoá).
Vì vậy, sau khi thống nhất Đài Loan và thu hồi
các đảo tại Biển Đông, kỹ thuật quân sự của Trung cộng đã có bước
phát triển nhạy vọt, các trang thiết bị vũ khí hải, lục, không quân và vũ trụ
đều có bước tiến dài, nhiều kỹ thuật quân sự ở vào trình độ dẫn đầu thế giới,
khi đó sức mạnh quân sự của Trung Quốc chỉ có thể xếp sau Mỹ. Với thực lực như
vậy, trong cuộc chiến thu hồi Nam Tây Tạng, Ấn Độ chắc chắn chịu một cuộc đại
bại.
Thứ nhất, sức mạnh tổng hợp của Ấn Độ yếu hơn nhiều so với Trung Quốc. Ấn
Độ không có khả năng nghiên cứu, phát triển cũng như độc lập sản xuất các loại
vũ khí mũi nhọn kỹ thuật cao. Năng lực động viên kinh tế cho thời chiến của Ấn
Độ không bằng 1/10 của Trung Quốc, cho nên trong cuộc chiến với Trung cộng , Ấn
Độ không thể duy trì chiến tranh lâu dài, trong khi đó khả năng chiến tranh
thần tốc của Ấn Độ lại kém xa so với Trung cộng , vì vậy trong cuộc chiến
này, Ấn Độ thất bại là điều không phải nghi ngờ.
Thứ hai, trong cuộc chiến này, tuyệt đối không có quốc gia nào dám công
khai giúp đỡ Ấn Độ. Khi đó, Trung cộng đã là cường quốc thế giới,
không có nước nào (kể cả Mỹ) dám công khai coi Trung cộng là kẻ thù,
nhiều khả năng nhất chỉ có 3 nước là Mỹ, Nga, Nhật Bản sẽ ngấm ngầm cung cấp vũ
khí cho Ấn Độ, nhưng hành động này sẽ không gây ra những vấn đề
lớn; ngược lại Pakistan có thể nhân cơ hội này tấn công Ấn Độ.
Thứ ba, Ấn Độ không dám và không thể sử dụng vũ khí
hạt nhân. Mặc dù nói Ấn Độ đã có vũ khí hạt nhân, nhưng trong cuộc chiến này,
Ấn Độ không dám sử dụng vũ khí hạt nhân, vì vũ khí hạt nhân của Ấn Độ không đủ
để huỷ diệt Trung cộng ; đã không thể huỷ diệt, một khi sử dụng, khả năng phản
kích của Trung cộng có thể huỷ diệt vĩnh viễn Ấn Độ. Sau khi thu hồi
Nam Tây Tạng, Trung cộng sẽ đóng trọng binh tại đây, Ấn Độ sẽ không
dám phản công, cuối cùng phải thừa nhận là lãnh thổ của Trung cộng , đồng thời
tích cực triển khai hợp tác với Trung cộng , như vậy vẫn có thể bảo toàn thực
lực nước lớn tại khu vực.
Cuộc chiến tranh thứ tư : Thu hồi đảo Điếu Ngư
và Lưu Cầu (giai đoạn 2040 – 2045)
Thời điểm đến giữa thế kỷ 21, Trung cộng
đã là cường quốc thế giới thật sự, khi đó Nhật Bản, Nga suy yếu; Mỹ, Ấn
Độ không phát triển, Trung cộng và châu Âu đồng thời nổi lên, là
thời cơ tốt nhất để Trung cộng thu hồi đảo Điếu Ngư và Lưu Cầu (Nhật
Bản gọi là Okinawa) bị Nhật Bản chiếm đóng.
Nói tới đảo Điếu Ngư và Lưu Cầu, có lẽ nhiều người
chỉ biết rằng đảo Điếu Ngư là lãnh thổ vốn có của Trung cộng , nhưng lại không
biết Nhật Bản đã xâm chiếm Lưu Cầu. Hiện nay, bất luận là trong diễn đàn nhân
dân hay cấp trung ương, khi đề cập đến vấn đề Đông Hải giữa Trung cộng
và Nhật Bản, đề cập đến cái gọi là “đường trung tuyến” do Nhật Bản hoạch
định, hay vấn đề Lưu Cầu, đều bị Nhật Bản dẫn giải sai lầm về lịch sử và chính
trị – tức cho rằng Lưu Cầu là lãnh thổ của Nhật Bản.
Nhật Bản đã xâm chiếm đảo Điếu Ngư và Lưu Cầu
của Trung cộng nhiều năm qua, đánh cắp phi pháp nhiều tài nguyên tại
Đông Hải của Trung cộng , vì vậy đây sẽ là thời điểm thích hợp để lấy lại từ
tay Nhật Bản. Vì thời điểm đó Mỹ muốn can dự cũng khó, châu Âu càng không quan
tâm đến vấn đề này, trong khi đó Nga cũng chỉ có thể ngồi nhìn. Nhiều nhất là trong
vòng nửa năm, cuộc chiến có thể kết thúc, Trung cộng đại thắng, Nhật
Bản đành phải thừa nhận kết cục thất bại – đảo Điếu Ngư và Lưu Cầu trở về vô
điều kiện với Trung cộng . Đông Hải trở thành nội hải của Trung cộng
.
Cuộc chiến tranh thứ năm : Thống nhất Ngoại
Mông (giai đoạn 2045 – 2050)
Mặc dù, hiện nay có người cổ vũ Ngoại Mông
(Mông Cổ) trở về Trung cộng , nhưng điều này có hiện thực không?
Trung cộng chỉ có thể sau khi thống
nhất Đài Loan, lấy hiến pháp và bản đồ Trung Hoa Dân Quốc làm căn cứ. Như vậy sẽ có người hỏi, vì sao phải lấy
hiến pháp và bản đồ Trung Hoa Dân Quốc làm căn cứ? Làm như vậy khác nào nói
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa bị Trung Hoa Dân Quốc thống nhất? Nói như vậy không
có gì vô nghĩa cả, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là Trung Quốc, Trung Hoa Dân
Quốc cũng là Trung Quốc, không cần quan tâm ai thống nhất ai, làm người Trung
Quốc, chỉ cần tổ quốc thống nhất, không bị làm nhục là tốt nhất. Cũng phải biết
rằng hiện nay Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thừa nhận nền độc lập của Ngoại
Mông, nếu lấy hiến pháp và bản đồ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa làm căn
cứ để thống nhất Ngoại Mông, thì rõ ràng đây là hành động đi xâm lược, cho nên
chỉ có thể lấy hiến pháp và bản đồ của Trung Hoa Dân Quốc làm căn cứ để thống
nhất Ngoại Mông, như vậy xuất quân mới danh chính ngôn thuận.
Trung cộng cần đề nghị thống
nhất với Ngoại Mông, tạo dựng bầu không khí dư luận xã hội Ngoại Mông trở về Trung
cộng , đồng thời tìm kiếm những sắc tộc người tại Ngoại Mông có mong muốn
sáp nhập vào Trung cộng để ra sức giúp đỡ, cố gắng để họ có thể tiếp cận
tới tầng lớp có quyền quyết sách, nhằm chuẩn bị tốt cho sự nghiệp thống nhất
Ngoại Mông. Bên cạnh đó, sau khi thu hồi Nam Tây Tạng (dự trù vào năm
2040) Trung cộng cũng phải tuyên
bố với các nước trên thế giới rằng Ngoại Mông là lợi ích cốt lõi của Trung cộng
.
Đương nhiên, Ngoại Mông có thể ra điều kiện để
trở về, như vậy là điều tốt nhất so với việc phải sử dụng vũ lực để thống nhất.
Nếu thế lực bên ngoài can dự hoặc Ngoại Mông cự tuyệt thống nhất, Trung cộng
cần phải chuẩn bị về trang bị vũ khí nhằm thống nhất Ngoại Mông. Tài liệu
cho rằng Trung cộng vẫn có thể áp dụng mô hình như đã thống nhất Đài
Loan, đưa ra thời hạn cuối cùng để thống nhất là vào năm 2045, để Ngoại Mông có thời gian mấy năm suy nghĩ, khi đến
thời điểm nếu không chủ động chấp nhận trở về, cuối cùng mới sử dụng vũ lực
thống nhất.
Tới thời điểm đó, 4 cuộc chiến tranh đã kết
thúc, Trung cộng đã có đầy đủ thực lực về chính trị, quân sự và
ngoại giao để thống nhất Ngoại Mông. Mỹ, Nga suy yếu sẽ không dám tham chiến,
chỉ có thể tiến hành phản đối bằng ngoại giao, trong khi đó châu Âu sẽ giữ thái
độ nước đôi, Ấn Độ không lên tiếng. Không đến 3 năm, Trung cộng có
thể hoàn thành thống nhất mang tính tuyệt đối đối với Ngoại Mông. Sau khi thống
nhất Ngoại Mông, tuyến đầu sẽ bố trí trọng binh nhằm ngăn chặn Nga,
đồng thời trong vòng 10 năm, ra sức tiến hành xây dựng mang tính nền tảng và
thiết bị quân sự, để chuẩn bị cho sau này tiến hành thu hồi lãnh thổ do Nga xâm
chiếm.
Cuộc chiến tranh thứ sáu : Thu hồi lãnh thổ bị
Nga xâm chiếm (giai đoạn 2055 – 2060)
Hiện nay, Trung-Nga được coi là láng giềng hữu
nghị, song chẳng qua là vì có cùng mục tiêu chống Mỹ, thực chất vẫn tồn tại
sóng ngầm và đề phòng lẫn nhau.
Sau khi giành thắng lợi trong 5 cuộc chiến
tranh trước đó (khoảng năm 2050), Trung cộng phải lên tiếng đòi Nga
phải trả lại lãnh thổ đã xâm chiếm của Trung cộng từ đời nhà Thanh,
tạo dư luận trên toàn thế giới có lợi cho Trung cộng , nhưng tốt nhất là khiến
Nga một lần nữa bị giải thể, tách thành nhiều nước nhỏ.
Trước đây, Nga đã xâm chiếm
tổng cộng khoảng 1,6 triệu km2 lãnh thổ của Trung Quốc, tương đương 1/6 tổng
diện tích lãnh thổ lục địa của Trung cộng hiện nay, Nga vẫn là kẻ
thù truyền kiếp của dân tộc Trung Hoa, cho nên sau khi kết thúc 5 cuộc chiến
tranh trước, sẽ là thời điểm thích hợp để lấy lại lãnh thổ bị Nga xâm chiếm từ
đời Thanh.
Mặc dù thời điểm này các phương diện về hải,
lục, không quân và vũ trụ của Trung cộng đã vượt Nga, nhưng rõ ràng
đây là một cuộc chiến tranh nhằm vào một cường quốc hạt nhân, cho nên lúc đó
Trung cộng phải huy động mọi khả năng hạt nhân, như các loại vũ khí
có khả năng đánh chặn hạt nhân tầm xa, tầm trung và tầm ngắn.
Khả năng Nga đánh trả khi tiếp cận Trung cộng
là không thể, vì vào thời điểm này Nga đã không còn là đối thủ của Trung
cộng , chỉ có thể chấp nhận trả lại phần lãnh thổ đã xâm chiếm của Trung cộng ,
nếu không cái giá phải trả là quá đắt.
Sau khi kết thúc 6 cuộc chiến tranh, Trung cộng
trở thành cường quốc kinh tế và quân sự duy nhất trên thế giới, Trung cộng
cùng với châu Âu, Mỹ, Nga, Ấn Độ, Nhật Bản, châu Phi và Braxin thiết lập
trật tự thế giới mới do Trung cộng lãnh đạo./.
Nguồn: “未来50年中国的六场战争:彻底打破世界格局”
NÓI QUA VỀ TÌNH HÌNH HỒNG KONG
tka23 post
Cảnh sát Hồng Kông đã bắt giữ hơn 500 người biểu tình vào sáng
ngày 2.7 (giờ địa phương) sau khi một cuộc biểu tình quy mô chưa từng có
nhằm đòi quyền tự bầu lãnh đạo diễn ra tại đặc khu kinh tế này.
|
Việc bắt giữ diễn ra vào cuối buổi biểu tình ôn hòa, vốn đã bắt
đầu từ hôm 1.7, AFP cho biết.
Các nhà tổ chức biểu tình khẳng định đã huy động hơn 500.000 người
tham gia - quy mô nhất tính từ sau khi Hồng Kông được trao trả cho Trung cộng
vào năm 1997.
Hô vang khẩu hiệu đả đảo chính quyền Bắc Kinh, những người biểu
tình cầm trên tay các tấm biểu ngữ in dòng chữ: “Chúng tôi muốn dân chủ thực
sự” và “Chúng tôi cùng đoàn kết chống Trung cộng ”.
Giới quan sát nhận định bất bình về cách Bắc Kinh can
thiệp vào cuộc bầu cử lãnh đạo Hồng Kông năm 2017 đã lan tỏa trong đặc khu kinh tế có 7 triệu dân này.
Được biết, Trung cộng đòi hỏi ứng viên cho chức vụ lãnh đạo
Hồng Kông trong cuộc tổng tuyển cử vào năm 2017 phải do một ủy ban gồm các
thành phần thân Bắc Kinh chọn ra và bác bỏ khả năng cho phép người dân Hồng
Kông tự chọn ứng viên.
Vào cuối buổi tuần hành hôm 1.7, tại trung tâm Hồng Kông, hàng
trăm người đã đồng loạt ngồi xuống để chống lại lệnh yêu cầu giải tán của cảnh
sát.
“Tôi có quyền biểu tình. Chúng tôi không cần xin phép cảnh sát”,
đám đông reo hò khi đang ngồi cùng nhau.
Cảnh sát Hồng Kông sau đó đã bắt giữ “500 người đang tụ tập trái
phép, cũng như gây cản trở và nguy hiểm cho người đi đường”, một phát ngôn viên
của cảnh sát nói với AFP.
Hơn 1.000 người biểu tình đã đan tay vào nhau và từ chối rời đi
khi lực lượng cảnh sát tìm cách khiêng họ lên xe bít bùng. Những người bị bắt
giữ được cho là đã được đưa đến một trụ sở cảnh sát ở phía nam Hồng Kông.
Trong bối cảnh phong trào biểu tình Occupy
Central (chiếm lĩnh trung tâm) sắp diễn ra tại Hong Kong, Trung cộng
đã có những hành động thái hămdọa.
|
Cuộc
biểu tình xuất phát từ việc người dân Hong Kong yêu cầu chính quyền đặc khu
hành chính tổ chức cuộc bầu cử năm 2017 theo hình thức dân chủ.
|
Cuộc biểu tình xuất phát từ
việc người dân Hong Kong yêu cầu chính quyền đặc khu hành chính tổ chức cuộc
bầu cử năm 2017 theo hình thức dân chủ. Bên cạnh đó, một cuộc trưng cầu ý dân không chính thức về quy
chế bầu cử mới sẽ diễn ra vào các ngày 20-22/6 .
Những hành động trên đã khiến Trung cộng
lo ngại và đã có phản ứng khá mạnh mẽ.
Cuối tuần vừa qua, ông Chu Nam - cựu giám đốc
chi nhánh Tân Hoa Xã tại Hong Kong - đã lên tiếng cảnh cáo phong
trào biểu tình này là bất hợp pháp, có khuynh hướng chống Trung cộng và
lật đổ chính quyền hiện tại. Ông Chu Nam cảnh cáo nếu biểu tình diễn ra, Trung cộng
sẽ có những biện pháp vũ lực cần thiết để kiểm soát tình hình.
Trước phản ứng khá rắn của Trung cộng , những người đứng đầu tổ chức biểu tình Occupy
Central (chiếm lĩnh trung tâm) đã lên tiếng khẳng định họ sẽ không lùi bước, mặc cho Bắc Kinh đe dọa. Hơn nữa, đây không
phải là cuộc biểu tình lật đổ chính quyền mà là người dân đang yêu cầu chính
quyền hành động vì quyền lợi của họ.
Các nhà lãnh đạo của Hong Kong tuy không phản
ứng mạnh mẽ nhưng cũng đã lên tiếng cảnh cáo. Thư ký Tư Pháp Yuen Kwok-keung
cho biết cảnh sát Hong Kong đủ khả năng để ứng phó và xử lý bất kỳ hành động
nào vi phạm pháp luật Hong Kong. Bà Yuen đề nghị những
người dân tính chuyện biểu tình nên cân nhắc lại hành động của mình.
Tiếp theo cảnh cáo, ngày 10/6, Cơ quan Thông
tin của Quốc vụ viện Trung cộng cũng ban hành sách trắng để định
nghĩa lại khái niệm “một nước, hai chế độ”, liên quan đến Đặc khu hành chính
Hong Kong. Khái niệm này xuất hiện trên tất cả các tờ báo lớn của Trung cộng
như China Daily, Global Daily, People’s Daily và South China Morning’s
Post của Hong Kong.
Sách trắng nhấn mạnh mặc dù Hong Kong có quyền
tự chủ nhưng vẫn phải chịu sự kiểm soát của Trung cộng . Ủy ban Thường vụ Đại
hội Đại biểu Nhân dân có quyền giải thích luật theo bộ luật căn bản (Basics
Laws) và sửa đổi những quy chế lựa chọn ứng viên tham gia bầu cử cũng như của
Hội đồng lập pháp. Nói cách khác, Trung cộng có quyền quyết định
cách thức tiến hành bầu cử năm 2017 tại Hong Kong.
Điều đáng nói là sách trắng cho biết nguyên tắc “một nước, hai
chế độ” là để Đặc khu hành chính Hong Kong duy trì ổn định và phát triển, nhưng
trên hết vẫn là chủ quyền, an ninh và lợi ích quốc gia của Trung cộng . Như
vậy, điều này có nghĩa là quyền tự quyết của Hong Kong sẽ phải chịu sự kiểm
soát của Trung cộng .
ĐỖ HƯƠNG
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment