Đỗ Thị Minh Hạnh: ‘May
mắn đã được ở tù’
VOA phỏng vấn nhà hoạt động công đoàn trẻ Đỗ thị
Minh Hạnh qua Skype
Tin liên hệ
- Dùng vn1975.info,
vn3000.com, hoặc vn510.com để vào VOA hoặc Facebook nếu bị chặn
- GS Thayer: 'Việt Nam
phải lên tiếng bây giờ nếu không sẽ mất cơ hội mãi mãi'
- Việt Nam y án 2 năm
tù đối với blogger Trương Duy Nhất
- Một người Việt ở Mỹ
tự thiêu phản đối giàn khoan của TQ ở Biển Đông
- Giới hoạt động
trong nước sang Châu Âu vận động nhân quyền cho VN
- Philippines kêu gọi
tòa quốc tế nhanh chóng giải quyết đơn kiện TQ
04.07.2014
Một nhà hoạt động công đoàn trẻ tuổi đươc trả tự
do vô điều kiện giữa những áp lực gia tăng từ Mỹ về vấn đề nhân quyền Việt Nam
trong lúc Hà Nội mong muốn gia nhập Hiệp định Tự do Thương mại Xuyên Thái Bình
Dương TPP vốn yêu cầu tôn trọng quyền của người lao động, quyền tự do lập hội,
và công đoàn độc lập.
Hạnh cũng muốn gửi đến các bạn trẻ rằng nếu các bạn đấu
tranh thì các bạn đừng nên sợ tù đày. Các bạn nên cảm thấy như Hạnh là may mắn
khi được ở tù. Bởi khi các bạn ở tù, các bạn sẽ hiểu được rất nhiều vấn đề mà
có thể các bạn đã bỏ lỡ hay lãng quên. Những điều các bạn chưa thực hiện được
sau khi ở tù các bạn sẽ có rất nhiều kinh nghiệm để áp dụng tiếp cho con đường
của mình. Hạnh sẽ tiếp tục con đường đã chọn.
Đỗ th Minh Hạnh
Cô Đỗ Thị Minh Hạnh hôm 26/6 được phóng thích
sớm 2 năm 8 tháng trong bản án 7 năm tù về tội danh ‘phá rối an ninh
trật tự nhằm chống lại chính quyền nhân dân’ vì tổ chức cho công nhân
đình công đòi tăng lương và đấu tranh bảo vệ quyền lợi cho nông dân bị mất đất.
Tạp chí Thanh Niên hôm nay mời quý vị cùng gặp
gỡ cô gái nhỏ bé dấn thân hoạt động xã hội từ độ tuổi đôi mươi, người có tên
trong danh sách các tù nhân lương tâm tại Việt Nam được quốc tế biết tiếng.
Bấm vào nghe toàn bộ cuộc phỏng vấn với Đỗ Thị Minh Hạnh
- Danh mục
- Tải
Đỗ Thị Minh Hạnh: Ngày 29/5, ban giám thị trại giam Thanh
Xuân gọi Hạnh ra đưa hai tờ giấy gồm Đơn xin Đặc xá và Lời Cam kết. Họ nói sẽ
thả Hạnh về. Hạnh hỏi có điều kiện gì không vì Hạnh sẵn sàng ở đủ chứ quyết
không ‘nhận tội’. Ban giám thị trả lời là không có điều kiện gì cả, chỉ cần
điền các tờ đơn này để hợp lý hóa hồ sơ trả Hạnh về. Ngoài ra, không có yêu cầu
phải ‘nhận tội’.
Trà Mi: Xưa nay các yếu tố chính thường được nhà nước nêu lên khi giảm án
cho tù nhân lương tâm là ‘lao động-cải tạo tốt’ hoặc ‘nhận tội’, ‘xin khoan
hồng’. Hạnh không ‘nhận tội’ và cũng không ‘lao động tốt’ vì đã đôi lần chống
lại lệnh lao động trong trại giam. Theo Hạnh hiểu, lý do chính của việc phóng
thích này là gì?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Ban giám thị nói với Hạnh rằng có
nhiều yếu tố như bệnh già yếu, mắc bệnh nguy hiểm, là người kinh tế trụ cột
trong gia đình, hoặc lý do khách quan về ngoại giao.
Trà Mi: Trong những lý do nêu ra đó, Hạnh thấy cái nào phù hợp nhất
đối với trường hợp của mình?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Lý do ngoại giao là phù hợp nhất vì hôm
24/4/2014, hai phái đoàn của chính phủ Đức và lãnh sự quán Na Uy tại Việt Nam
đã vào trại giam Thanh Xuân gặp Hạnh.
Trà Mi: Hạnh cùng bị bắt và bị tuyên án với 2 người bạn đồng chí hướng là
Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương. Vì sao Hạnh chứ không phải là Hùng
hay Chương được phóng thích sớm?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Thật sự mẹ Hạnh đã đi khắp nơi cầu cứu
không chỉ cho Hạnh mà còn kêu gọi cho anh Chương, anh Hùng. Hy vọng chính quyền
Việt Nam sẽ trao trả tự do anh Chương, anh Hùng cũng như các tù nhân lương tâm
khác, đặc biệt là chị Mai Thị Dung.
Trà Mi: Hạnh đã nhiều lần khẳng định là không bao giờ ‘nhận tội’ hay
‘xin khoan hồng’. Song, báo Quân đội Nhân dân hôm 18/1/2014 nói rằng: “Trước
vành móng ngựa, Đỗ Thị Minh Hạnh và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng đã thành khẩn thừa
nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình, đồng thời xin được khoan hồng. Chính
vì vậy mà Đỗ Thị Minh Hạnh đã được hưởng mức án nhẹ hơn nhiều tội phạm khác có
cùng hành vi.” Thực hư ra sao?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Hạnh cảm thấy buồn cười. Nếu Hạnh ‘nhận
tội’ thì tại phiên tòa đầu tiên Hạnh đã không hát. Tại phiên tòa đó, Hạnh hát,
anh Chương hát. Còn anh Hùng đứng rất hiên ngang, mặt đưa lên trời. Sự thật là
các anh em rất kiên cường.
Trà Mi: Thường khi người ta trong cùng cảnh ngộ, trải qua cùng hoàn
cảnh thì mới dễ đồng cảm, rồi dấn thân, lên tiếng tranh đấu cho những quyền lợi
mà trong đó có của mình. Hạnh bảo vệ quyền lợi cho công nhân, cho nông dân bị
mất đất dù Hạnh không phải là công nhân và gia đình Hạnh cũng không bị mất đất
đai. Vì sao Hạnh lại quan tâm đến quyền lợi của giới công nhân, nông dân mà bạn
không phải là một thành phần trong đó?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Câu chuyện này đã khiến Hạnh quan tâm
đến công nhân. Một lần Hạnh đi xe từ Sài Gòn về quê, ngồi cạnh một nữ công nhân
ẵm một đứa con nhỏ. Qua trò chuyện, chị ấy kể về cuộc sống của người công nhân
làm điều khổ lắm. Chị nói nhiều khi làm việc đói quá phải ăn cắp điều để ăn.
Những lời chị ấy kể làm Hạnh suy nghĩ rất nhiều. Bạn bè Hạnh cũng có một số
người làm công nhân. Họ cũng kể cho Hạnh nghe về cuộc đời của họ. Hạnh cảm thấy
có một sự đồng cảm và thương xót. Mình thấy mình may mắn hơn phải làm sao giúp
họ, để họ một cuộc sống tốt hơn.
Trà Mi: Từ phút ban đầu bắt đầu tìm hiểu về hoàn cảnh sống của công
nhân cho tới khi bắt đầu có những hoạt động như rải truyền đơn kêu gọi công
nhân đình công đòi tăng lương, Hạnh làm thế nào có thể tiếp xúc gần gũi với
giới công nhân?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Khi Hạnh tốt nghiệp phổ thông lên Sài
Gòn đi học và kiếm việc làm, Hạnh thấy được nhiều cảnh cơ hàn hơn. Mình khao
khát muốn giúp họ, nhưng cô đơn lắm, không có ai chỉ bảo hay dẫn dắt. Vô tình
Hạnh gặp được một người anh. Anh cho Hạnh địa chỉ vài người để Hạnh tự tìm hiểu
và có một quyết định sáng suốt. Thế là Hạnh lặn lội từ Nam ra Bắc, đi khắp nơi
tìm các nhà đấu tranh dân chủ. Sau mấy năm trời, Hạnh tìm được anh Chương, anh
Hùng và rất nhiều người khác. Nhóm của Hạnh quyết định thành lập Lao động Việt.
Trà Mi: Yếu tố nào thúc đẩy Hạnh đánh đổi tuổi
trẻ và ngưỡng cửa tương lai đầy hứa hẹn để dấn thân vào con đường chông gai?
Hạnh muốn nói gì về sự lựa chọn đó?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Khao khát Việt Nam có được một công
đoàn riêng của công nhân và phải được công nhận: đó là mục đích mà các anh em
muốn hướng tới. Chính vì vậy, Hạnh mới dấn thân bước vào con đường này, xuất
phát từ lòng yêu nước. Hạnh chỉ thấy bất công, muốn đi và phải đi. Hạnh cũng bị
nhiều sự cản trở, nhất là từ gia đình. Hạnh phải từ bỏ tất cả để bước đi.
Trà Mi: Những hoạt động Hạnh nói xuất phát từ lòng yêu nước rằng
thấy bất công không thể khoanh tay đứng nhìn bị nhà nước gọi là ‘bất hợp pháp’,
là ‘vu cáo’, ‘bôi nhọ đảng’, ‘kích động biểu tình’, ‘gây rối trật tự công
cộng’, và ‘tham dự cuộc họp của các tổ chức phản động hải ngoại’. Hạnh phản hồi
thế nào?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Đó là đối với họ thôi. Thật sự
Hạnh không còn tin tưởng vào công đoàn Việt Nam sau thời gian dài tìm hiểu từ
phía công nhân. Tất cả công đoàn ở Việt Nam không đứng ra bảo vệ quyền lợi của
công nhân. Hạnh sẽ viết đơn đi đâu để khiếu kiện đây? Họ quy chụp Hạnh, quy
chụp lòng yêu nước của những anh em khác. Họ chụp mũ chẳng qua vì họ không cho
phép các công đoàn đứng về phía công nhân để đấu tranh cho quyền lợi của công
nhân.
Trà Mi: Hạnh từng nói nếu không làm được gì nhiều thì ít nhất phải
được khóc cùng với bà con qua các hoạt động dấn thân bảo vệ họ. Những giọt nước
mắt trong lao tù ấy có ý nghĩa thế nào trong cuộc đời Hạnh?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Nước mắt của Hạnh không dành cho sự đớn
đau về thể xác, mà dành cho sự đớn đau về những mãnh đời cùng khổ của người dân
Việt Nam. Chính những điều đó làm cho Hạnh có động lực để bước tiếp con đường
của mình. Hạnh tin rằng chân lý sẽ chiến thắng và quyết đi đến hết con đường
của mình.
Trà Mi: Những ngày tháng trong tù Hạnh trải qua thế nào? Có gì đáng
nhớ?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Rất nhiều điều đáng nhớ: hạnh phúc với
tình đồng đội và căm phẫn với sự hành hạ đê hèn của chính quyền cộng sản. Trại
giam Xuân Lộc có thái độ ứng xử khinh miệt Hạnh. Hạnh kịch liệt phản đối và
chống đối lao động. Họ đưa Hạnh vào phòng giam gồm những người án tử hình,
chung thân, hoặc tiền án tiền sự nhiều, rất dữ để canh chừng Hạnh. Họ dùng
phương thức tù trị tù, tù xử tù, đánh đập Hạnh. Hạnh bị đánh rất dã man, bị
đánh hội đồng. Không biết Hạnh đã chịu bao nhiêu cú đạp, cú đá. Hạnh còn bị nhốt
lên một cái xe đẩy trông giống một con heo vậy.
Trà Mi: Một cô gái nhỏ bé giữa chốn lao tù khắc nghiệt không nhận
tội, không sợ hãi, không lùi bước. Điều gì đã tiếp sức cho Hạnh?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Là gia đình. Trong 4 năm lao tù, Hạnh
không biết ở bên ngoài cộng đồng quốc tế kêu gọi tự do cho Hạnh nhiều đâu. Hạnh
nghĩ Hạnh đã chiến thắng vì đã làm cho gia đình hiểu mình, ủng hộ con đường
Hạnh đi. Điều đó làm Hạnh cảm thấy hạnh phúc.
Trà Mi: Một nét đặc biệt ở Hạnh so với những tù nhân lương tâm khác
là thái độ lạc quan, bình thản. Hạnh hát trên đường ra tòa, Hạnh hát trên đường
về trại giam, và ngay sau khi được trả tự do Hạnh cũng hát. Một hình ảnh mà có
người ví von như là một con chim dù bị nhốt trong lồng, nhưng chiếc lồng sắt đó
chỉ có thể giam giữ đôi cánh của nó chứ không thể giam hãm tiếng hót của nó.
Bây giờ cánh chim được tự do, trong thời gian tới, tiếng hót của nó sẽ như thế
nào và những sải cánh sắp tới của nó sẽ ra sao?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Khi Hạnh hát, Hạnh chỉ nghĩ rằng mình
chẳng nên khiếp sợ làm gì, hãy hát để gửi đến anh em đồng đội của mình. Hạnh dùng
tiếng hát khuấy động lương tâm các thanh niên trẻ, các bạn bè anh em và cổ vũ
tinh thần cho những tù nhân lương tâm. Hạnh cũng muốn gửi đến các bạn trẻ rằng
nếu các bạn đấu tranh thì các bạn đừng nên sợ tù đày. Các bạn nên cảm thấy như
Hạnh là may mắn khi được ở tù. Bởi khi các bạn ở tù, các bạn sẽ hiểu được rất
nhiều vấn đề mà có thể các bạn đã bỏ lỡ hay lãng quên. Những điều các bạn chưa
thực hiện được sau khi ở tù các bạn sẽ có rất nhiều kinh nghiệm để áp dụng tiếp
cho con đường của mình. Hạnh sẽ tiếp tục con đường đã chọn. Gắn bó với công
nhân, nông dân là con đường mà Hạnh luôn trung thành tuyệt đối.
Trà Mi: Có người nói ‘đấu tranh là tránh đâu’ thì đấu tranh làm gì,
mang lại được lợi ích gì hay không. Đối với những bạn trẻ có thắc mắc đó, Hạnh
trả lời thế nào?
Đỗ Thị Minh Hạnh: Tại sao bạn lại cứ hỏi lợi ích cho bản
thân mình, sao bạn không hỏi lợi ích của đất nước nằm ở đâu, Hạnh chỉ có thể
hỏi lại các bạn câu hỏi đó mà thôi.
Trà Mi: Vừa rồi là cuộc trao đổi với nhà hoạt động công đoàn Đỗ Thị
Minh Hạnh sau khi cô được trả tự do. Hai người bạn của cô, Đoàn Huy Chương và
Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, cùng bị bắt năm 2010 hiện vẫn đang thọ án tù, lần lượt
là 7 và 9 năm.
Cựu tù nhân lương
tâm Huỳnh Anh Trí qua đời
do nhiễm HIV trong tù ?
Anh Huỳnh Anh Trí (phải) khi mới ra tù tại nhà
chị Bùi Thị Minh Hằng (giữa). Người bên trái là anh Huỳnh Anh Tú. (DR)
Cựu tù nhân lương tâm Huỳnh Anh Trí, người vừa
mãn hạn tù được sáu tháng, sau 14 năm bị giam cầm, vừa qua đời hôm nay,
05/07/2014, ở tuổi 43, tại bệnh viện Phạm Ngọc Thạch ở Sài Gòn. Ít ngày nay, có
nhiều thông tin được lưu truyền về các xét nghiệm y tế cho thấy ông Huỳnh Anh
Trí có thể đã bị nhiễm HIV trong thời gian ở tù, và trước khi mất, sức khỏe ông
suy yếu trầm trọng do bệnh đã chuyển sang giai đoạn AIDS.
Sau sự ra đi của nhà giáo Đinh
Đăng Định, ông Huỳnh Anh Trí là cựu tù nhân lương tâm thứ hai từ trần ít lâu sau khi ra
tù trong năm 2014. Dư luận đặt nhiều câu hỏi về những nguyên nhân khiến ông Huỳnh Anh Trí
bị mắc căn bệnh hiểm nghèo trong tù.
Trong một chương trình phỏng vấn được ghi hình (4 phần, dài tổng cộng 60 phút) do Truyền thông Dòng Chúa Cứu thế thực hiện cuối tháng 6/2014 (www.ducme.tv), ông Huỳnh Anh Trí cùng với các nhân chứng – những cựu tù nhân lương tâm như ông, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Hòa Thượng Thích Thiện Minh, ông Nguyễn Hữu Cầu, ông Huỳnh Anh
Tú, Nhà báo Trương Minh Đức, ông Nguyễn Bắc Truyển -, nêu lên nhiều chứng cứ tố cáo các giám thị trại giam, quản giáo..., đặc biệt tại trại giam Z30 Xuân Lộc (tỉnh Đồng Nai). Cụ thể là các hành động hãm hại các tù nhân, như buộc hàng trăm tù nhân
phải dùng lưỡi dao cạo chung, dùng cùm
chung với những người bị nhiễm HIV… Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Chủ tịch Hội tù nhân lương tâm, lên án « thái độ phi nhân tính » đối với các tù nhân, kêu
gọi Nhà nước Việt Nam khẩn trương cải thiện chế độ lao tù, « chấm dứt sử dụng sức khỏe, sinh mạng để làm áp lực với tù nhân lương tâm », phải trả tự do ngay cho các tù
nhân lương tâm bị bệnh nặng, hoặc ít nhất có « biện pháp thích đáng » để chăm sóc họ trong thời gian còn ở tù, « toàn bộ chế độ nhà tù Việt Nam phải được công bố minh bạch »…
Về cái chết của ông Huỳnh Anh Trí
và phản ứng từ phía chính quyền Việt Nam, RFI đặt câu hỏi với ông Nguyễn Bắc Truyển, Tổng thư ký Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo, người đã có thời gian cùng sống trong một trại giam với người tù lương tâm vừa qua đời.
RFI : Thưa ông, chúng tôi được tin cựu tù nhân lương tâm Huỳnh Anh
Trí vừa qua đời. Xin ông cho biết thính giả biết cụ thể sự việc này.
Ông Nguyễn Bắc Truyển : Anh Trí bị bắt vào tháng
12/1999, và vừa ra tù vào tháng 12/2013. Khi ở trong cùng trại với anh, tôi thấy sức khỏe của anh vẫn bình thường trước tháng 5/2010. Sau
tháng 5/2010, tôi ra tù. Sau ngày anh ra về, tôi thấy sức khỏe anh vẫn bình thường cho đến sau tháng 3/2014.
Sau chuyến đi vận động nhân quyền ở Hà Nội trở về, thì sức khỏe anh rất xuống. Đầu tiên anh bị ói ra máu, thì đầu tiên nghi rằng anh bị chấn thương, do bị đánh đập vào tháng 6/2013,
khi tù nhân thường phạm ở phân trại số 1 (trại Z30) nổi loạn thì anh là người trả lời phỏng vấn trên diễn đàn Paltalk. Sau
đó anh bị chuyển trại và bị đánh đập rất nhiều, bị chấn thương phổi, bị ói ra máu nhiều lần. Ban đầu anh cũng nghĩ (sức khỏe suy yếu là do nguyên
nhân) như vậy, nhưng gần đây, sau khi anh
đi xét nghiệm về HIV, thì bác sĩ tại hai nơi, một bệnh viện và Viện Pasteur, xác định anh bị dương tính HIV và đang
ở giai đoạn cuối, thì tôi nghĩ rằng chắc chắn anh mắc HIV trong thời gian 14 năm anh ở tù.
Xin ông cho biết đôi chút về ông Huỳnh Anh Trí
?
Anh Huỳnh Anh Trí
sinh năm 1971 tại Sài Gòn. Những năm 1980, anh
cùng gia đình định cư tại Bangkok, Thái
Lan. Anh tham gia tổ chức Việt Nam Tự do, và khi trở về Việt Nam hoạt động, thì bị bắt vào tháng
12/1999. Sau đó, anh bị kết án 14 năm tù,
cùng với người anh Huỳnh Anh Tú.
Xin ông cho biết về gia cảnh hiện nay của người tù lương tâm vừa qua đời.
Hai anh Huỳnh Anh Trí
và Huỳnh Anh Tú chỉ còn một người chị ruột ở Sài Gòn. Cha đang
sống ở Malaysia, mẹ đã qua đời. Đa số anh chị em đều ở Thái Lan. Khi hai
anh em Tú, Trí ra tù thì không có nhà, vì thế không được nhập hộ khẩu, và không được làm căn cước, nên tạm thời đang ở nhà trọ và sống không được ổn định, vì công an thường xuyên theo dõi
sách nhiễu.
Đây cũng không phải là trường hợp bất thường, vì theo quy định của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, thì sau khi
ra tù phải trở về địa phương nơi anh bị bắt. Nhưng vì trước đây hai anh ở Thái Lan, nên nhà cửa không có, chỉ có căn nhà cũ trước 1975, thì nay đã
có người khác ở rồi, nên anh không được nhập hộ khẩu vào. Mà theo quy
định, không được nhập hộ khẩu, thì không có căn
cước. (…)
Xin ông cho biết chính quyền Việt Nam có phản ứng gì trước thông tin người cựu tù nhân lương tâm Huỳnh Anh
Trí mắc HIV ?
Sau khi tin anh Huỳnh
Anh Trí bị HIV và chuyển sang giai đoạn AIDS, nhà cầm quyền chưa có ý kiến phản hồi gì về điều này.
Chắc chắn là họ từ chối trách nhiệm của họ. Nhưng tôi xin khẳng định, anh Huỳnh Anh Trí bị nhiễm HIV là thời gian ở trong nhà tù. Còn
nguyên nhân thế nào để bị nhiễm, thì chúng ta cần phải tìm hiểu thêm. Tôi chưa xác định nguyên nhân nhiễm, nhưng trách nhiệm là thuộc về nhà tù Xuân Lộc.
Thưa ông, hiện tại ông có biết những ai trong số các tù nhân lương tâm bị mắc "căn bệnh thế kỷ" như ông Huỳnh Anh Trí
?
Theo tôi được biết, có rất nhiều tù nhân chính trị bị mắc HIV, chuyển sang AIDS và chết tại nhà tù Xuân Lộc, ít nhất là khoảng 10 người. Những người này tôi chỉ nghe kể lại khi vào nhà tù Xuân Lộc năm 2007, nhưng chưa được gặp họ. Nhưng một người tù hiện nay đang bị nhiễm HIV và chuyển sang giai đoạn AIDS, và hiện nay đang còn sống là anh Đỗ Quang Thái, tù
chính trị, hiện đang bị giam giữ tại phân trại số 2, trại giam Xuân Lộc. Cho tới nay anh ấy cũng đang bị vào giai đoạn cuối. Tình trạng sức khỏe của anh đang bị suy giảm nghiêm trọng. (…)
Thầy giáo Đinh Đăng Định cũng bị rơi vào trường hợp sau khi được thả, đã qua đời. (…) Chúng ta
cũng nên cảnh báo một trường hợp đang ở tình trạng hết sức nguy hiểm, đó là cô Mai Thị Dung, đang bị giam giữ tại trại giam Thanh Xuân –
Hà Nội.
Người vừa ra tù, cô Đỗ Thị Minh Hạnh, đã thông báo trường hợp hết sức nghiêm trọng này. Sau 9 năm
tù giam, cô Mai Thị Dung mang nhiều chứng bệnh, nhưng cũng không được điều trị đúng chuyên khoa.
Nhà cầm quyền cộng sản ký Công ước chống tra tấn năm 2013, nhưng cho đến nay, chế độ lao tù chưa được cải thiện. Người bị bắt trong nam bị đưa ra phía bắc, người ở bắc thì bị đưa vào nam,. mà nước Việt Nam thì trải dài. Những người bị bệnh như ông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, cô Tạ Phong Tần, cô Mai Thị Dung, ông Nguyễn Xuân Nghĩa và rất nhiều tù nhân khác đang
ở trong tình trạng mắc bệnh nhưng không được chăm sóc.
Tôi kính mong rằng, các tổ chức quốc tế và chính phủ các nước hãy áp lực và ảnh hưởng lên nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, để buộc họ thực thi các công ước mà họ đã tham gia về vấn đề giam giữ tù nhân, cũng như những quyền căn bản của con người khác.
RFI xin chân thành cảm ơn ông Nguyễn Bắc Truyển.
|
Theo Hội Ái hữu
Tù nhân Chính trị
và Tôn giáo, lễ cầu nguyện cho ông An Phong
Huỳnh Anh Trí diễn ra lúc 20 giờ ngày 05/07/2014 tại nhà nguyện Đức Mẹ Thăm Viếng, đường Hoàng Sa (cạnh nhà thờ Kỳ Đồng), quận 3, Sài Gòn.
Lại thêm tài liệu viết Chủ
tịch Hồ Chí Minh là người Trung Quốc
CÔNG NHÂN BÌNH DƯƠNG BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC TỐI 13 /05
Phạm Quế Dương (Thông Luận) -
Trước đây tôi đã viết bài về cuốn sách “Tìm hiểu về cuộc đời Hồ Chí Minh.” của
tác giả Hồ Tuấn Hùng, người Đài Loan, Thái Văn dịch ra tiếng Việt. Cuốn sách
khẳng định ông Nguyễn Ái Quốc đã mất năm 1932, Chủ tịch Hồ Chí Minh là người
Đài Loan, họ tộc với tác giả.
Bây giờ tôi lại vừa đọc tập tài liệu “Giặc Hán
đốt phá Nhà Nam”, dày 141 trang khổ lớn của tác giả Huỳnh Tâm, cũng là người
Trung Quốc, xác định Chủ Tịch Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương.
Tài liệu viết: “Theo hồ sơ của nhà tù Hương
Cảng, Nguyễn Tất Thành đang lâm nguy, bởi bị nhiều bệnh do trác tráng, say đắm
phong trần làm cơ thể hao mòn, mang bệnh truyền nhiễm cấp độ cao hết thuốc trị
liệu, có thể chết bất cứ giờ nào và nghiêm trọng hơn, ông ta mắc phải nghiện
ngập với “Nàng tiên nâu”.
Năm 1932, Nguyễn Tất Thành qua đời tại
nhà tù Hương Cảng, hưởng dương 40 tuổi (1892-1932). Người thân tên Hzyen Buhb
(Hồ Vinh-Nguyễn Vinh) đến nhận xác và tất cả vật dụng cá nhân của tử tù và đem
đi hỏa táng. Tro cốt vủa Nguyễn Tất Thành (mã số 00567) lưu trữ tại nghĩa trang
Kuntsevo Moscow Rusian … Tài liệu này được lưu trữ tại nhà tù Hương Cảng.
Ghi chú gia phả và sự nghiệp của Hồ Tập Chương
trong Hồ sơ HTC 4567 lưu trữ tại Quân ủy Trung ương (CPC) và tình báo Hoa Nam
Trung Quốc như sau:
“Đương sự được đảng cộng sản Trung Quốc huấn
luyện hơn một thập niên tại Học viện Hoàng Phố, Vân Nam.Việc đào tạo một điệp
viên xuất sắc rất công phu và phải kiên nhẫn trước tình hình chính trị. Kết quả
Trung Quốc dốc hết nhân lực, tài khí, tài vật lập ra một thế lực mới tại
Việt Nam và tình báo Hoa Nam thổi lên một Hồ Chí Minh làm Chủ tịch nước Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hòa ”.
Kèm theo đó, tài liệu đưa ảnh chân dung
mẹ Hồ Tập Chương, gia đình người Hẹ từ Đài Loan vừa di cư đến Hồng Kông
và ảnh Hồ Tập Chương cùng em trai thời niên thiếu (nguồn ảnh: Tư liệu Đô Sảnh
Hồng Kông và tình báo Hoa Nam).
Cuốn sách này còn có những dòng sau đây:
“Chúng ta cùng nhau khám phá một tài liệu hiếm
có về việc “Trăm năm trồng người.” của Mao Trạch Đông chỉ thị cho Hồ Chí Minh
thực hiện tại Việt Nam. Hồ Chí Minh hăng hái, đẩy mạnh việc giáo dục thiếu nhi
lên hàng đầu, xem đó là một chân lý hoàn hảo một chiến lược dài hơi trong việc
Hán hóa Việt Nam, và từ đó âm thầm đưa đất nước Việt Nam mỗi lúc một xa
dần đặc tính của dân tộc mình …”
Khẩu hiệu “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì
lợi ích trăm năm trồng người.” xuất hiện theo hướng dẫn của cộng sản họ Mao.
Cùng lúc lấy thời gian che khuất dân trí Việt Nam, bằng cách đẩy mạnh
chiến tranh. Một lần nữa họ Hồ hối hả mở cửa Aỉ Chi Lăng và lách qua biên giới
mời Đảng Cộng Sản Trung Quốc tràn vào lãnh thổ bằng đường bộ, đường biển,
v v… hậu động thủ hỗ trợ cho Hồ Chí Minh thực hiện tốt mệnh lệnh “Tiêu
diệt kẻ thù không đồng chủng.”.
“Hồ vay nợ chiến tranh cao ngất trời, phải
nhượng những phần đất cho Trung Quốc với tổng số trên 14 làng xã từ Tây Bắc qua
Đông Bắc. Trung Quốc rất hài lòng với cách trả nợ của người vay nợ, đổ
quân ào ạt vào Việt Nam, theo công bố tháng 11 năm 1968 của Nhà nước Trung
Quốc.
Hồ Chí Minh xuất thân từ lò huấn luyện Hoàng
Phố, thề trung thành với bản quốc, cúc cung phụng sự Quốc tế Cộng Sản,
chấp nhận chiến dịch liên quân với Trung Quốc. Nhìn lại lịch sử thành lập
ĐCSVN, bắt đầu từ lúc xây dựng lực lượng quân sự, Hồ Chí Minh là ai mà tự
dưng có quân đội, vũ khí, tài chính, hệ thống tuyên truyền vv…nếu không phải do
người Hán. Không có Trung Quốc thì lấy đâu ra người và vũ khí vì thuở ấy người
Việt Nam theo cộng sản chẳng có mấy ai. Quân binh của Hồ Chí Minh hầu như là
con số không, do đó, tất cả mạng sống đều được Trung Quốc bảo đảm, cung cấp và
nuôi dưỡng”.
“Cho nên Mao Trạch Đông mạnh miệng lấy quyết
định thay cho người chủ nhà tuyên bố, vì họ Hồ chỉ có hai bàn tay trắng: Hoa Kỳ
đưa quân vào Việt Nam, đối với tôi được coi như cuộc xâm lược và tấn công biên
thùy Trung Quốc”.
Điều này cho thấy Việt Nam đã mất chủ quyền từ
lời tuyên bố của Mao Trạch Đông vào ngày 01/10/1965.
Tài liệu còn đăng tấm ảnh nhà ga Bích San với
chú thích: ”Trước năm 1940 nhà ga Bích San thuộc lãnh thổ của Việt Nam, chính
Hồ Chí Minh đã nhượng phần đất này cho Trung Quốc để đổi lấy viện trợ…”
“Nếu họ Hồ không phải là người Hán tất nhiên
việc đi cầu viện sẽ về tay không. Đằng này mà mỗi khi ông ta chỉ xin viện trợ
có một, tức thì lại được mười. Trung Quốc quá phóng khoáng trong viện trợ cho
họ Hồ, dĩ nhiên trong tính cách phóng khoáng ấy phải theo quyết sách quốc gia”.
“Hồ Chí Minh vừa đến “Biệt điện” Bắc Kinh gỡ
bộ râu cải trang, mặc áo bông nguyên Hán, ông ta khoe khoang với Chu Ân Lai về
bộ râu và nhại : San trừ nhiêu râu rậm dung lực đích đã”. Hàm ý họ Hồ: Gỡ bỏ
được râu, tất nhiên, đất nước Việt Nam gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi …”.
“Ngày 19/4/1961, Chu Ân Lai khẩn bách có mặt
tại biên giới Việt Trung, triệu họ Hồ đến Cao Bằng báo cáo thành bại chiến
trường.
Mùa xuân năm 1965, Hồ Chí Minh lại bí mật đi
Trung Quốc, theo kế hoạch của tình báo Hoa Nam để gặp Mao Trạch tại quê nhà của
Mao Trạch Đông ở Hồ Nam để xin ý kiến.
Tôi rất quí trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh, luôn
tự hào 45 năm được làm “Người lính Bác Hồ”. Tôi đã nhiều lần vào Nghệ An thăm
quê Bác và lễ mộ thân mẫu Bác. Đọc quyển sách của Hồ Tuấn Hùng đã rất bất bình.
Nay lại đọc tập tài liệu này của Huỳnh Tâm tôi càng bức xúc. Tại sao Trung Quốc
cho phổ biến công khai những tài liệu này! Ý đồ của họ là gì? Thời nay là thời
đại thông tin, trẻ già trong nước ngoài nước rất nhiều người biêt, chắc hẳn bộ
máy của Đảng và Nhà nước cũng phải biết rõ. Nhưng, sao lại lặng im vô trách
nhiệm đến thế. Tôi đề nghị các vị lãnh đạo và cơ quan chức năng cần làm sáng tỏ
và công bố rộng rãi để sự thực được bảo vệ và tôn trọng.
Hà Nội,ngày 10/6/2014
Phạm Quế Dương
Đề nghị làm sáng tỏ vụ
việc: Chủ tịch Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay Đài Loan
Phạm Quế Dương (Danlambao) - Gần đây, dư
luận sôi động về việc Đài Loan xuất bản cuốn sách “Tìm hiểu về cuộc đời Hồ
Chí Minh” (Hồ Chí Minh sinh bình khảo), do nhà xuất bản Bạch Tượng Văn Hóa
ấn hành ngày 01-11-2008. Tác giả là Hồ Tuấn Hùng, giáo sư đã từng dạy học hơn
30 năm, tốt nghiệp trường Đại Học Quốc Lập Đài Loan, khoa lịch sử. Người dịch
ra tiếng Việt Nam là Thái Văn (không biết là người Việt Nam hay Trung Quốc).
Sách chủ yếu nói về Nguyễn Ái Quốc. Sau vụ án Hương Cảng,
1931 cụ sang Liên xô nhưng bị lao phổi và chết ở Liên xô từ năm 1932. Sau đó,
Quốc tế Cộng sản phân công Hồ Tập Chương, người Đài Loan cùng hoạt động với cụ
Nguyễn Ái Quốc thay cụ Nguyễn Ái Quốc làm cách mạng ở Việt Nam. Ông Hồ Tập
Chương lấy tên là Hồ Chí Minh. Tác giả Hồ Tuấn Hùng là người Đài Loan và
là cháu ruột của Hồ Tập Chương. Sách gồm 6 chương, dày 342 trang khổ 15x21 cm.
Nguyên văn lời tựa như sau:
“Thay lời tựa
Màn đầu bóc gỡ tấm mạng che huyền bí
Tấm mạng huyền bí che mặt Hồ Chí Minh”.
Các nhà lãnh đạo nổi tiếng trong lịch sử hiện đại, ít nhiều đều
có những bí mật riêng giống như tấm mạng che mặt. Những bí mật này rất ít khi
được công khai minh bạch, trong đó, Hồ Chí Minh, lãnh tụ vĩ đại của Việt Nam là
một trường hợp điển hình. Cho dù hiện giờ đã là thiên niên kỷ thứ hai, kỹ thuật
truyền thông hiện đại có mặt khắp nơi, Hồ Chí Minh yên nghỉ trong quan tài thủy
tinh tại lăng Ba Đình Hà Nội đã bốn mươi năm, nhưng hoàn cảnh gia đình, lịch
trình học tập, khả năng ngôn ngữ, lý tưởng động cơ cách mạng, thực trạng hôn
nhân, quá trình hoạt động tại Quốc tế cộng sản, thậm chỉ ngày sinh và ngày mất
cũng vẫn còn tồn tại rất nhiều nghi vấn. Mặc cho các tác giả viết truyện ký tìm
mọi cách lắp ghép tư liệu, cuối cùng, vẫn không thể nào dựng lại được và trình
bày một cách thuyết phục chân dung lịch sử Hồ Chí Minh.
Hai người này là một?
Nhà sử học Việt Nam, giáo sư Nguyễn Thế Anh, tiến sĩ văn học và
nhân văn Đại học Sorbonne, Paris, Pháp, từng là giám đốc Đại học Thuận Hóa, chủ
nhiệm khoa Văn Sử Đại học Sài Gòn, giáo sư thỉnh giảng Đại học Harvard Hoa Kỳ,
chủ nhiệm khoa Lịch sử văn hóa Đông Dương, Đại học Sorbonne, đã dày công nghiên
cứu về Hồ Chí Minh và có những kiến giải độc đáo. Trong tác phẩm "Con
đường chính trị của Hồ Chí Minh", Nguyễn giáo sư từng nói:
"Cho dù không thiếu những tác phẩm viết về Hồ Chí Minh, cho
dù ông đã mất từ lâu, nhưng vẫn còn tồn tại khá nhiều nghi vấn và mâu thuẫn
trong cuộc đời nhân vật chính trị này. Do ông có thói quen che giấu quá khứ và
những hoạt động của mình, cố ý xóa sạch các dấu vết, vì thế, mọi cố gắng tìm
hiểu những chi tiết chân thực trong cuộc đời hoạt động của ông chẳng khác gì
đứng trong đám mây mù vần vụ mà thưởng hoa vậy. Vì thế, ta chỉ có thể suy đoán
mà thôi. Hồ Chí Minh có đến 3 cái tên giả, tự mình kể chuyện về mình đầy tràn
sắc thái thần bí với nhiều sự hàm hồ, vô vàn tình tiết nghi hoặc, chẳng những
không thể phân tích rõ ràng, mà còn bỗng nhiên tự tâng bốc mình với mục đích
tuyên truyền cho sự nghiệp chính trị hoặc là một thánh nhân. Tuy vậy, các nhà
sử học đã trường kỳ nghiên cứu, nỗ lực bóc gỡ dần lớp màn che phủ vốn làm chân
dung Hồ Chí Minh bị biến dạng hoặc bị tô vẽ thái quá qua các tác phẩm truyện
ký, chỉ có điều là vẫn chưa tìm ra điểm mấu chốt."
Nhà sử học Hoa Kỳ, giáo sư William J. Duiker, là một học giả
trác việt chuyên nghiên cứu về Hồ Chí Minh. Thời kỳ chiến tranh Việt
Nam, William J. Duiker làm việc ở Đại sứ quán Hoa Kỳ, trước sau có gần ba mươi
năm nghiên cứu về Hồ Chí Minh, đã được một số Quỹ và Hội học thuật Hoa Kỳ tài
trợ. William J. Duiker cũng thông thạo các tiếng Anh, Pháp, Nga và Việt, đã vào
đọc hầu hết các thư viện lớn nhỏ châu Á, châu Âu và châu Mỹ, trong đó có nhiều
lần cùng đi với các quan chức chính quyền Việt Nam sưu tầm tư liệu có liên quan
đến Hồ Chí Minh, và đã tìm được những tài liệu quý hiếm.
Vào năm 2000, William J. Duiker hoàn thành tác phẩm "Truyện
Hồ Chí Minh", xuất bản bằng tiếng Anh, dày 700 trang, tuy nhiên chính ông
cũng phải thừa nhận, không thể nào tìm được những tài liệu ở cơ quan đầu não,
bởi luôn có sự ngăn cản việc tìm ra sự thật. William J. Duiker nói:
"Những tài liệu nằm ở Trung tâm Lưu trữ Hà Nội đều không
cho người Việt Nam và người nước ngoài thâm nhập tìm hiểu, nghiên cứu. Cũng như
vậy, ta không thể tìm những tài liệu có liên quan đến Hồ Chí Minh ở Bắc Kinh và
Mạc Tư Khoa. Nhà cầm quyền Trung Quốc và Liên Xô hầu như ít khi để lộ những
thông tin thuộc loại này."
Học giả Anh Quốc Sophie Quinn- Judge cũng là một chuyên gia
nghiên cứu về Hồ Chí Minh, từng được Quỹ Mike và Viện nghiên cứu Trung ương Đại
học London tài trợ. Bà đã đến Việt Nam, các nước Đông Nam Á và Nga Xô, tìm được
những chứng cứ mới nhất trong hồ sơ của Quốc tế cộng sản và tình báo Pháp làm
cơ sở cho công trình nghiên cứu về Hồ Chí Minh. Năm 2002, Sophie Quinn - Judge
đã xuất bản tại London cuốn sách "Những năm tháng mất tích của Hồ Chí
Minh, 1919-1941". Trong lời đầu, tác giả nói rõ, lấy "truyền kỳ về
con người hai mặt" làm tiêu đề, bởi vì, đối với Hồ Chí Minh còn rất nhiều
điều nghi vấn, đặc biệt tiêu đề chương sáu, dùng sự kiện "Chết ở Hương
Cảng, mai táng ở Mạc Tư Khoa", coi đó là câu đố về chuyện sinh tử của Hồ
Chí Minh, đồng thời đặt dấu hỏi nghi ngờ.
Vì ông Hồ Chí Minh cố tình che giấy tung tích của mình đã
đưa
đến nghi vấn ông có phải Hồ Tập Chương
người Đài Loan hay không.
Trong phần giới thiệu tóm tắt ở trang 6, Sophie Quinn-Judge
viết:
"Hồ Chí Minh tìm mọi cách để giấu đi quá khứ của mình.
Nhiều năm qua, những thứ mà ông đã cung cấp toàn là loại "dật sự",
thường là mâu thuẫn nhau, không mấy liên quan đến cuộc đời thực. Đầu tiên là
tập tự truyện xuất bản vào năm 1949 tại Trung Quốc, năm 1950, được xuất bản
bằng tiếng Pháp tại Paris, mấy năm sau lại xuất bản tại Việt Nam với nhan đề
"Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch".
Qua cuốn sách, người đọc biết rất rõ là, tất cả cái gọi là sự
thật ấy đều do Hồ Chí Minh bịa đặt. (Tác giả nhận xét, "Truyện Hồ Chí
Minh", bút danh Trần Dân Tiên, bản Trung văn, "Ba Nguyên thư ốc" Thượng
Hải xuất bản năm 1949. Năm 1958, cuốn sách đổi tên là "Những mẩu
chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch", xuất bản bằng tiếng Việt tại Hà
Nội).
Năm 1962, nhà Việt Nam học Bernard Fall phỏng vấn Hồ Chí Minh,
có hỏi đến những chi tiết mập mờ trong cuộc đời của ông, Hồ Chí Minh trả lời: "Các
ông già khi vui vẻ thường tự tạo ra cho mình một chút thần bí. Tôi cũng bắt
chước người xưa làm ra vẻ thần bí một chút, chắc ngài có thể hiểu được".
Việc này chẳng biết Bernard Fall có hiểu được hay không, nhưng William J.
Duiker trong cuốn sách nổi tiếng "Truyện Hồ Chí Minh" đã
viết: "Không khí thần bí bao bọc xung quanh Hồ Chí Minh luôn luôn
được duy trì, chí ít ra là trong các tác phẩm tự truyện như thế này".
Hồ Chí Minh có phải đến từ Đài Loan?
Vì sao cho đến lúc qua đời Hồ Chí Minh vẫn không tự nói ra những
bí mật của mình? Chấp nhận nằm trong quan tài thủy tinh để lại cho người đời biết
bao câu hỏi nghi ngờ? Vì sao các tư liệu có liên quan đến Hồ Chí Minh trong hồ
sơ lưu trữ tại các nước Pháp, Anh Quốc (bao gồm cả Hương Cảng), Mỹ... đến nay
từng bước đã được giải mật, vậy mà nhà nước Việt Nam, Trung Quốc và Nga vẫn xếp
vào loại tuyệt mật, cất giữ trong hòm kín? Các chuyên gia, học giả nghiên cứu
về Hồ Chí Minh nhận thấy rất rõ, trong hồ sơ giản lược về cuộc đời ông, trước
sau đều phát sinh mâu thuẫn, nhưng không biết làm cách nào tìm được cách giải
thích hợp lý. Hàng loạt những sự kiện nghi vấn trên dường như tạo hứng thú cho
người ta bỏ nhiều thời gian, công sức tìm tòi tư liệu để viết về thân thế Hồ
Chí Minh. Việc này cũng giải thích vì sao, giới lãnh đạo cao cấp Việt cộng,
Trung cộng và Quốc tế cộng sản, phàm là các sử liệu có liên quan đến Hồ Chí
Minh, đều nhất loạt được che giấu, tô vẽ hoặc ngụy tạo.
Nhiều năm trước, một người bạn thương gia Đài Loan đã nói với
tôi: "Hồ Chí Minh là người họ Hồ ở Miêu Lật, Đồng La, ông có biết
không?". Tin đồn về Hồ Chí Minh thuộc Hồ tộc ở Miêu Lật, Đồng La đã hai
lần tôi trực tiếp nghe được. Thông tin này làm tôi vừa nghi ngờ vừa phấn khởi.
Đây phải chăng là dự báo về thân phận Hồ Chí Minh sắp được giải mật? Có một
người họ Hồ, nhân viên Đảng vụ Quốc dân đảng, thuộc dân tộc Khách Gia Quảng
Đông, sinh vào năm Dân Quốc thứ năm mươi, trong dịp về tế tổ họ Hồ ở Miêu Lật
có hỏi thân phụ tôi: "Hồ Chí Minh với ông là như thế nào mà có tin
đồn ông ta cũng là người Miêu Lật?" Một người nữa là thày thuốc họ Hà
kể lại, năm 1945, ông đã theo quân đội Quốc dân đảng đến Hà Nội có nghe một
người Hoa làm nghề buôn thịt lợn nói rằng, Hồ Chí Minh là người đến từ Miêu
Lật, Đồng La, Đài Loan. Người anh họ của tôi cũng bảo: "Năm Dân Quốc
thứ sáu mươi, anh cùng ông chú đến Bộ Ngoại giao Đài Bắc hỏi thăm tung tích Hồ
Chí Minh (Hồ Tập Chương) cùng những vấn đề liên quan đến thân phận ông, nhưng
không có được câu trả lời cụ thể". Thời gian gần đây tôi đã hai lần được
nghe từ miệng một thương nhân Đài Loan ở Việt Nam nói rõ, Hồ Chí Minh là người
Miêu Lật, Đồng La, nhưng không thể kiểm chứng được nguồn gốc thông tin, bởi
không một lãnh đạo chóp bu nào của Việt Nam chịu tiết lộ bí mật.
Từ Việt Nam, tin đồn Hồ Chí Minh là người thuộc họ Hồ sinh quán
ở Miêu Lật, Đồng La truyền về Đài Loan, khiến tâm trạng tôi vốn dĩ trầm lặng
bỗng nhiên như cháy bùng lên. Hồ Chí Minh, Chủ tịch nước Việt Nam là người Đài
Loan! Như vậy, lời khẩu truyền được lưu trong ký ức gia tộc họ Hồ ở Miêu lật,
Đồng La thực ra chẳng phải là bí mật của Ông Trời, vấn đề là, chưa tìm được
chứng cứ đủ sức thuyết phục mà thôi. Trước đây ít năm, gia tộc có phát hành nội
bộ cuốn sách "Giải nghĩa 'Nhật ký trong tù' của Hồ Chí Minh".
Qua sơ bộ nghiên cứu tư liệu thì Hồ Chí Minh đúng là người họ Hồ ở Miêu Lật,
Đồng La. Đại thể là, không có lửa làm sao có khói, chỉ tiếc sức lực có hạn,
không tìm được chứng cứ để liên kết các sự kiện. Mấy năm nay, các loại sách
báo, tranh ảnh lưu hành rất tiện lợi. Mạng Internet phát triển nhanh chưa từng
thấy. Các sử liệu liên quan đến Hồ Chí Minh lần lượt xuất hiện. Tin đồn Hồ Chí
Minh là người Đài Loan từng bước được lịch sử xác nhận qua các phương pháp giám
định khoa học. Vì thế, để tìm hiểu xem Hồ Chí Minh có phải là người Miêu Lật,
Đồng La, Đài Loan hay không, cần phải khẳng định hai sự kiện sau:
1 - Hồ Chí Minh thời kỳ (1890 - 1932) là Nguyễn Ái Quốc của Việt
Nam.
2 - Hồ Chí Minh thời kỳ (1933 - 1969) là Hồ Tập Chương của Đài
Loan.
Nói cách khác, truyền kỳ về Chủ tịch nước Việt Nam Hồ Chí Minh,
nửa đời trước là lãnh tụ cộng sản Việt Nam Nguyễn Ái Quốc, nửa đời sau là nhân
sĩ Quốc tế cộng sản Hồ Tập Chương đến từ Đài Loan. Hai người cùng có quá trình
sáng lập Đảng Cộng sản Việt Nam, cùng đạt được những thành tựu trong cuộc đời
hoạt động.
Nguyễn Ái Quốc là lãnh tụ sáng lập Đảng Cộng sản Việt Nam, cũng
là đại biểu Quốc tế cộng sản. Do đảng viên cộng sản Pháp Joseph Ducroix, bí thư
Công hội Thái Bình Dương, Quốc tế cộng sản bị bắt tại Singapore, sau khi truy
vấn, cảnh sát đã bắt được hai phái viên của Cục Viễn Đông Quốc tế cộng sản là
Hilaire Noulens ở Thượng Hải và Nguyễn Ái Quốc ở Hương Cảng. Không may, vào mùa
thu năm 1932, Nguyễn Ái Quốc trên đường trốn chạy từ Hương Cảng đến Thượng Hải
bị mắc bệnh lao phổi qua đời.
Mùa hè năm 1929, Hồ Tập Chương từ Đài Loan đến Thượng Hải, được
Cục Viễn Đông phái đến làm việc tại "Liên minh mậu dịch Thái Bình
Dương". Cũng bởi có liên quan đến vụ án Hilaire Noulens, ông phải trốn đến
Quảng Châu rồi lại chạy sang Quảng Tây, Xiêm La, cuối cùng về Hạ Môn. Đầu năm
1933, Hồ Tập Chương từ Hạ Môn đến Thượng Hải để đi Mạc Tư Khoa. Lúc này, chủ
quản bộ phận Việt Nam Quốc tế cộng sản là Vera Vasilieva đặt kế hoạch cho Hồ
Tập Chương 5 năm học tập cải tạo để biến thành Nguyễn Ái Quốc, nhằm phủ định sự
thật Nguyễn Ái Quốc đã chết, thay thế ông này, bước lên vũ đài lịch sử, diễn vở
kịch truyền kỳ Hồ Chí Minh "thật giả kiếp người".
Ông này là ai? Hồ Chí Minh hay Hồ Tập Chương người Đài Loan?
Hồ Chí Minh nửa đời về sau (1933 - 1969) là Hồ Tập Chương, người
Đài Loan. Tuy nhiên, sự kiện động trời này chưa từng được lịch sử biết đến,
khiến các cho các chuyên gia nghiên cứu hoặc độc giả có hứng thú với nhân vật
Hồ Chí Minh vừa sửng sờ vừa nghi vấn. Các chứng cứ của luận điểm này? Độ tin
cậy của thông tin như thế nào? Nguồn gốc của tư liệu ở đâu? Mối quan hệ nhân
quả về thời gian, không gian và tính logic của vấn đề?
Về trình tự làm cuốn sách, trước hết là trình bày việc lãnh tụ
Nguyễn Ái Quốc sáng lập Đảng Cộng sản Việt Nam và chết bởi bệnh lao phổi vào
mùa thu năm 1932. Phần tiếp theo sẽ chỉ ra, Hồ Chí Minh và Nguyễn Ái Quốc không
phải là một người, cuối cùng nói đến nửa phần đời sau của Hồ Chí Minh chính là
Hồ Tập Chương đến Từ Đài Loan. Nội dung cuốn sách này hoàn toàn đảm bảo tính
khách quan và tính hợp lý với mục đích chỉ để làm rõ một tiên đề giả thiết Hồ
Chí Minh và Nguyễn Ái Quốc không phải là một người. Trong quá trình khảo cứu,
tôi đã tìm hiểu, so sánh, đối chiếu cẩn trọng các tư liệu liên quan đến cuộc
đời Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh, muốn làm một việc công bằng là trả lại sự
thực vốn có cho lịch sử, đồng thời để tìm ra lời giải câu đố "Sự bí ẩn
trong chuyện sinh tử của Nguyễn Ái Quốc". Từ sự bí ẩn về thân phận Hồ Chí
Minh, tôi đề xuất 5 luận chứng đồng thời cũng là nhan đề của 5 thiên
trong "Tìm hiểu cuộc đời Hồ Chí Minh" như sau:
1 - "Hài kịch tráo rồng đổi phượng" (Nguyễn
Ái Quốc chết mà sống lại).
2 - "Ve sầu thoát xác, thật giả kiếp người" (Nguyễn
Ái Quốc và Hồ Chí Minh cùng lên vũ đài lịch sử).
3 - "Cuộc sống lưu vong phiêu bạt" (Hồ Chí
Minh ở Liên Xô và Trung Quốc).
4 - "Khúc bi ca về tình yêu và hôn nhân" (Sự
thật về tình yêu, hôn nhân của Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh).
5 - "Nhật ký trong tù và Di chúc" (Làm rõ
khả năng Hán văn của Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh).
Từ cách nhìn lịch sử ở những góc độ khác nhau, lật lại sự kiện
Nguyễn Ái Quốc chết bệnh vào năm 1932, và Hồ Chí Minh của năm 1933 là Hồ Tập
Chương đến từ Đài Loan tiếp tục tiếp tục đăng đài thực hiện nhiệm vụ Quốc tế
cộng sản giao phó, rất mong được các chuyên gia học giả cùng bạn đọc chỉ giáo.
Thời đại internet hiện đại, nên sách được loan tải trên mạng rất
rộng rãi. Nhiều người đến trao đổi với tôi, hầu hết là những người từng trực
tiếp tham gia kháng chiến, là bộ đội, là cán bộ tuyên huấn... Một số người phản
đối, cho cuốn sách là bịa đặt, “đổi trắng, thay đen”. Một số người thì bảo
chuyện này cũng đã được nghe từ lâu. Và tin lời tác giả. Họ dẫn chứng: năm
1957, cụ Hồ Chí Minh về thăm quê ở xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An mà
không ra thắp hương mộ thân mẫu là cụ Hoàng Thị Loan. Năm 1945, khi bắt đầu làm
Chủ tịch nước, bà chị là Nguyễn Thị Thanh ở quê ra thăm, cụ Hồ tránh mặt, không
dám gặp, chỉ cử 2 cán bộ cao cấp tiếp.
Bản thân tôi rất kính trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh, tự hào đã 45
năm là “Lính Bác Hồ”, “Bộ đội Bác Hồ.” Khi làm Tổng biên tập báo Phòng
Không-Không Quân, ba lần được tiếp xúc với Chủ Tịch khi Chủ Tịch thăm Quân
chủng và trận địa tên lửa, viết bài về Chủ Tịch. Nhiều lần về thăm quê Chủ Tịch
và thắp hương lễ mộ cụ Hoàng Thị Loan, vào Sài Gòn đến Cảng Nhà Rồng thăm nơi
“Bác Hồ đi tìm đường cứu nước.” Nhiều lần vào lăng viếng Bác.
Kính mong nhà cầm quyền, Đảng và Nhà nước Việt Nam cử giới khoa
học lịch sử làm rõ sự thật vụ việc này. Nếu tác giả bịa đặt thì đưa ra tòa án
quốc tế xét xử, làm rõ sự thật.
Ngày 25/8/2013
Đ/C: 37 – Lý Nam Đế - Hà Nội
ĐT: 627 00002
Nguồn: Tập san TỔ QUỐC số 164
--------o0o--------
Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc
Posted on 03.02.2014 by saohomsaomai
Lời thú tội gây ra cuộc chiến nồi da xáo thịt cho dân tộc, đưa giống nòi, tổ quốc vào con đường nô lệ. Thì bây giờ ai là ngụy, ai là việt gian bán nước?
Lời thú tội gây ra cuộc chiến nồi da xáo thịt cho dân tộc, đưa giống nòi, tổ quốc vào con đường nô lệ. Thì bây giờ ai là ngụy, ai là việt gian bán nước?
Hoàng Thanh Trúc (Chinhluan) - Những ngày tháng cuối năm, theo phong tục tập quán Việt Nam, trong mọi người chúng ta, vì đạo lý tri ân (nhớ ơn) hay dành một phần tâm linh hướng về người thân đã khuất và cho những người vị quốc vong thân.
Mới đây, chắc củng trong chiều hướng ấy, hướng về người vị quốc vong thân nên ngày 18 tháng 1 năm 1974 ông CT/Nước Trương Tấn Sang đã đến xã Cẩm Mỹ, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh cắt băng khánh thành một cái đền thờ xây dựng trị giá tới 5 tỷ đồng cho một nhân vật quá cố có tên Lê Duẩn cựu TBT/đảng CSVN (*) mà nói theo người xưa “trâu chết để da, người ta chết để tiếng” ông ta đã để lại cho dân tộc Việt Nam một tiếng nói bất hủ của ông là: “Ta vào Nam nổ súng là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô”
Từ câu nói như quân lệnh chỉ đường ấy mà hàng triệu thanh niên hai miền Nam Bắc Việt Nam đã nằm xuống, một nửa chết vì chống lại và một nữa chết vì muốn nhuộm đỏ miền Nam theo lệnh của đảng CSVN và quốc tế CS, Liên xô và Trung Quốc.
Đền thờ trị giá 5 tỷ cho kẻ tuyên bố: “Ta vào Nam nổ súng là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô”.
Hình như nhờ xương máu Việt Nam như trải đường đó mà Liên Xô từ CS/XHCN mới tiến lên được dân chủ đa nguyên, đa đảng, như phương Tây hiện nay. Còn Trung Quốc củng nhờ đó mà nới rộng lãnh thổ về phương Nam, đưa Ải Nam Quan vào viện bảo tàng và nhất là nhờ xương máu Việt Nam quét Mỹ đi nên Trung Quốc có điều kiện rảnh tay một mình một cõi “giải phóng” luôn Hoàng Sa và Biển Đông của Việt Nam!
Và chính ông ta (Lê Duẩn) củng có một sáng kiến rất thực dụng, ngoài phân xanh, phân chuồng, phân bắc, thì ông vận dụng sáng tạo thêm một thứ phân nửa là phân “người chết” để sau 30 tháng 4/1975 kết thúc chiến tranh đích thân ông ký giấy chỉ đạo lùa gần nữa triệu sĩ quan công chức chính phủ miền Nam vào rừng sâu núi thẳm “cải tạo” 1/3 số tù nhân đó thành “phân người” vùi xuống đất bón trực tiếp cho xanh cây lá.
Người dân Việt Nam muốn hỏi ngài CT/Nước Trương Tấn Sang rằng: Đó có phải là công lao to lớn “vì tổ quốc Việt Nam” hay không? Mà cái đền thờ của ông Lê Duẩn toàn là gỗ quí hảo hạng, tượng của ông ta đúc bằng đồng nặng tới hàng tấn?
Ngược lại – cũng trong ngày này (18 và 19 tháng 1) tại thủ đô Hà Nội, nhân dân thương tiếc tưởng nhớ 74 đồng bào anh em chiến sĩ miền Nam, đã anh dũng hy sinh vì chống lại quân TQ xâm lược trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974. Nhưng suốt 40 năm “nhà nước, đảng ta” không có lấy một bát hương tưởng niệm thì lại bị CA/AN chìm nổi đàn áp, phá đám, hành hung và khủng bố mà họ không giải thích là tại sao?.
CA/AN phá đám, ngăn cấm đồng bào tưởng niệm Liệt Sĩ Hoàng Sa.
Chắc chắn trong 180 quốc gia thuộc LHQ không có quốc gia nào (trừ duy nhất CSVN) cấm đoán công dân mình tôn vinh liệt sĩ hy sinh vì chống xâm lược.
Thưa ông CT/Nước Trương Tấn Sang! Chẳng lẽ bắn giết đày đọa đồng bào anh em mình theo lệnh CS Nga và CS Tàu, tạo điều kiện cho Tàu xâm lược là có công với Tổ Quốc. Còn nằm xuống xả thân hy sinh vì biển đảo cương thổ của cha ông lại là những tội đồ?
Chỉ vô tri vô giác như loài tôm, loài sò, thì cứt mới lộn ngược lên đầu như vậy! Thưa ngài CT/Nước.
Hoàng Thanh Trúc
-------oo0oo-------
Việt Cộng đối ngoại thì nhu nhược, bán nước,
đối nội thì tàn ác và hà khắc với nhân dân.
BẬT MÍ: TRUNG QUỐC CÔNG BỐ HỒ CHÍ
MINH CHÍNH LÀ THIẾU TÁ HỒ QUANG THUỘC QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN TRUNG QUỐC!
Báo Cương Sơn (冈山) loan tải hình Hồ Chí Minh tham gia đấu tranh
chống xâm lược. (ghi chú: Hồ Chí Minh có chữ x màu trắng và dấu chấm đỏ).... Nguồn:
Quân ủy Cương Sơn (CPC).
Thiếu tá Hồ Quang (Hồ Chí Minh)
phục vụ trong Quân đội Nhân dân Giải phóng Trung Quốc, tại quân khu Quảng Châu,
Vũ Hán.
Nguồn:Lưu trữ Quân ủy Trung ương
Trung Quốc (CPC).
"...Điều này cho thấy Việt Nam đã mất chủ quyền
từ lời tuyên bố của Mao Trạch Đông vào ngày 01/10/1965"
Phạm Quế Dương (Thông Luận) -
Trước đây tôi đã viết bài về cuốn sách “Tìm hiểu về cuộc đời Hồ Chí Minh.”của
tác giả Hồ Tuấn Hùng, người Đài Loan, Thái Văn dịch ra tiếng Việt. Cuốn sách
khẳng định ông Nguyễn Ái Quốc đã mất năm 1932, Chủ tịch Hồ Chí Minh là người
Đài Loan, họ tộc với tác giả.
Bây giờ tôi lại vừa đọc tập tài
liệu “Giặc Hán đốt phá Nhà Nam”, dày 141 trang khổ lớn của tác giả Huỳnh Tâm,
cũng là người Trung Quốc, xác định Chủ Tịch Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương.
Tài liệu viết: “Theo hồ sơ của
nhà tù Hương Cảng, Nguyễn Tất Thành đang lâm nguy, bởi bị nhiều bệnh do trác
tráng, say đắm phong trần làm cơ thể hao mòn, mang bệnh truyền nhiễm cấp độ cao
hết thuốc trị liệu, có thể chết bất cứ giờ nào và nghiêm trọng hơn, ông ta mắc
phải nghiện ngập với “Nàng tiên nâu”.
Năm 1932, Nguyễn Tất Thành qua
đời tại nhà tù Hương Cảng, hưởng dương 40 tuổi (1892-1932). Người thân tên
Hzyen Buhb (Hồ Vinh-Nguyễn Vinh) đến nhận xác và tất cả vật dụng cá nhân của tử
tù và đem đi hỏa táng. Tro cốt của Nguyễn Tất Thành (mã số 00567) lưu trữ tại nghĩa
trang Kuntsevo Moscow Rusian …Tài liệu này được lưu trữ tại nhà tù Hương Cảng.
Ghi chú gia phả và sự nghiệp của
Hồ Tập Chương trong Hồ sơ HTC 4567 lưu trữ tại Quân ủy Trung ương (CPC) và tình
báo Hoa Nam Trung Quốc như sau:
“Đương sự được đảng cộng sản
Trung Quốc huấn luyện hơn một thập niên tại Học viện Hoàng Phố, Vân Nam.Việc
đào tạo một điệp viên xuất sắc rất công phu và phải kiên nhẫn trước tình hình
chính trị. Kết quả Trung Quốc dốc hết nhân lực, tài khí, tài vật lập ra một thế
lực mới tại Việt Nam và tình báo Hoa Nam thổi lên một Hồ Chí Minh làm Chủ tịch
nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ”.
Kèm theo đó, tài liệu đưa
ảnh chân dung mẹ Hồ Tập Chương, gia đình người Hẹ từ Đài Loan vừa di cư
đến Hồng Kông và ảnh Hồ Tập Chương cùng em trai thời niên thiếu (nguồn ảnh: Tư
liệu Đô Sảnh Hồng Kông và tình báo Hoa Nam).
Cuốn sách này còn có những dòng
sau đây:
“Chúng ta cùng nhau khám phá một
tài liệu hiếm có về việc “Trăm năm trồng người.” của Mao Trạch Đông chỉ thị cho
Hồ Chí Minh thực hiện tại Việt Nam. Hồ Chí Minh hăng hái, đẩy mạnh việc giáo
dục thiếu nhi lên hàng đầu, xem đó là một chân lý hoàn hảo một chiến lược dài
hơi trong việc Hán hóa Việt Nam, và từ đó âm thầm đưa đất nước Việt Nam mỗi lúc
một xa dần đặc tính của dân tộc mình …”
Khẩu hiệu “Vì lợi ích mười năm
trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người.” xuất hiện theo hướng dẫn của cộng
sản họ Mao. Cùng lúc lấy thời gian che khuất dân trí Việt Nam, bằng cách đẩy
mạnh chiến tranh. Một lần nữa họ Hồ hối hả mở cửa Aỉ Chi Lăng và lách qua biên
giới mời Đảng Cộng Sản Trung Quốc tràn vào lãnh thổ bằng đường bộ, đường biển,
v v…hầu động thủ hỗ trợ cho Hồ Chí Minh thực hiện tốt mệnh lệnh “Tiêu diệt kẻ
thù không đồng chủng.”.
“Hồ vay nợ chiến tranh cao ngất
trời, phải nhượng những phần đất cho Trung Quốc với tổng số trên 14 làng
xã từ Tây Bắc qua Đông Bắc.Trung Quốc rất hài lòng với cách trả nợ của người
vay nợ, đổ quân ào ạt vào Việt Nam, theo công bố tháng 11 năm 1968 của Nhà nước
Trung Quốc.
Hồ Chí Minh xuất thân từ lò huấn
luyện Hoàng Phố, thề trung thành với bản quốc, cúc cung phụng sự Quốc tế Cộng
Sản, chấp nhận chiến dịch liên quân với Trung Quốc. Nhìn lại lịch sử thành lập
ĐCSVN, bắt đầu từ lúc xây dựng lực lượng quân sự, Hồ Chí Minh là ai mà tự dưng
có quân đội, vũ khí, tài chính, hệ thống tuyên truyền v.v…nếu không phải do
người Hán. Không có Trung Quốc thì lấy đâu ra người và vũ khí vì thuở ấy người
Việt Nam theo cộng sản chẳng có mấy ai. Quân binh của Hồ Chí Minh hầu như là
con số không, do đó, tất cả mạng sống đều được Trung Quốc bảo đảm, cung cấp và
nuôi dưỡng”.
“Cho nên Mao Trạch Đông mạnh
miệng lấy quyết định thay cho người chủ nhà tuyên bố, vì họ Hồ chỉ có hai bàn
tay trắng: Hoa Kỳ đưa quân vào Việt Nam, đối với tôi được coi như cuộc xâm lược
và tấn công biên thùy Trung Quốc”.
Điều này cho thấy Việt Nam đã mất
chủ quyền từ lời tuyên bố của Mao Trạch Đông vào ngày 01/10/1965.
Tài liệu còn đăng tấm ảnh nhà ga
Bích San với chú thích: ”Trước năm 1940 nhà ga Bích San thuộc lãnh thổ của Việt
Nam, chính Hồ Chí Minh đã nhượng phần đất này cho Trung Quốc để đổi lấy viện
trợ…”
“Nếu họ Hồ không phải là người
Hán tất nhiên việc đi cầu viện sẽ về tay không. Đằng này mà mỗi khi ông ta chỉ xin
viện trợ có một, tức thì lại được mười. Trung Quốc quá phóng khoáng trong viện
trợ cho họ Hồ, dĩ nhiên trong tính cách phóng khoáng ấy phải theo quyết sách
quốc gia”.
“Hồ Chí Minh vừa đến “Biệt điện”
Bắc Kinh gỡ bộ râu cải trang, mặc áo bông nguyên Hán, ông ta khoe khoang với
Chu Ân Lai về bộ râu và nhại : San trừ nhiêu râu rậm dung lực đích đã”. Hàm ý
họ Hồ: Gỡ bỏ được râu, tất nhiên, đất nước Việt Nam gỡ ra rồi lại buộc vào như
chơi …”.
“Ngày 19/4/1961,
Chu Ân Lai khẩn bách có mặt tại biên giới Việt Trung, triệu họ Hồ đến Cao Bằng
báo cáo thành bại chiến trường.
Mùa xuân năm 1965, Hồ Chí Minh
lại bí mật đi Trung Quốc, theo kế hoạch của tình báo Hoa Nam để gặp Mao Trạch
tại quê nhà của Mao Trạch Đông ở Hồ Nam để xin ý kiến.
Tôi rất quí trọng Chủ tịch Hồ Chí
Minh, luôn tự hào 45 năm được làm “Người lính Bác Hồ”. Tôi đã nhiều lần vào
Nghệ An thăm quê Bác và lễ mộ thân mẫu Bác. Đọc quyển sách của Hồ Tuấn Hùng đã
rất bất bình. Nay lại đọc tập tài liệu này của Huỳnh Tâm tôi càng bức xúc. Tại
sao Trung Quốc cho phổ biến công khai những tài liệu này! Ý đồ của họ là gì?
Thời nay là thời đại thông tin, trẻ già trong nước ngoài nước rất nhiều người
biêt, chắc hẳn bộ máy của Đảng và Nhà nước cũng phải biết rõ. Nhưng, sao lại
lặng im vô trách nhiệm đến thế. Tôi đề nghị các vị lãnh đạo và cơ quan chức
năng cần làm sáng tỏ và công bố rong rai de su that duoc bao ve va ton trong.
Ha noi, ngay 10/6/2014.
Pham Que Duong.
Sự Điên Loạn Của Hoàng
Đế Stalin
Alistair Cooke (BBC)
Alistair Cooke, qua
đời năm 2004 ở tuổi 95, là một trong những nhà báo được yêu mến nhất của Anh
quốc. Khi ông qua đời, quyền tổng giám đốc BBC khi đó, Mark Byford, mô tả
ông Cooke là “một trong những phát thanh viên vĩ đại nhất trong lịch
sử đài BBC.”
Xin
giới thiệu trích đoạn một lá thư của Alistair Cooke, phát thanh ngày 20-6-2003,
với tựa đề “Bạo chúa điên loạn và độc ác nhất”, tìm hiểu vì sao nhiều người Mỹ,
Anh vẫn miễn cưỡng khi lên án Stalin, người đứng đầu Liên Xô từ thập niên 1920
đến 1953.
Đến
cuối thập niên 1920, Stalin đã sẵn sàng và đủ quyền uy để thực hiện một, hay
đúng hơn là hai kế hoạch.
(1)
Một
là hiện đại hóa công nghiệp và
(2)
hai
là buộc mọi người nông dân, lớn hay nhỏ, giàu hay lụn bại, phải nộp tài sản cho
sở hữu tập thể.
Mọi
nông trại sẽ bị quốc hữu hóa và đảng – những người Bolshevik ở Moscow thông qua
các lãnh đạo vùng – sẽ biến từng người nông dân thành một kẻ tôi tớ có hợp
đồng, cày sâu cuốc bẫm để rồi vụ thu hoạch sẽ được phân phát theo sự trung
thành của anh với đảng.
Ngay
từ đầu, đây là một vấn đề chính cho Stalin.
Từ
hồi thanh niên, ông ta đã điên loạn. Từ những ngày đầu trong đảng, mắt ông đã
láo liên, tai vểnh lên, mọi giác quan đều được huy động để tìm kiếm kẻ bội
phản.
Điều
này có nghĩa là trong một nhà máy, một người không đúng giờ giấc, một người
không biết dùng máy móc mới, bất kì ai để máy hỏng đều bị xem là kẻ phản bội và
bị bắn.
Kế
hoạch tập thể hóa gặp phải một trở ngại to lớn – hơn 70% của cái gọi là dân vô
sản là người nông dân, mà đa số không hề muốn giao nông trại cho cán bộ địa
phương.
Ukraina
là khu vực rất trù phú, là vựa lúa mì cho một nửa dân số Liên Xô. Những người
nông dân cứng cỏi, độc lập ở đây đã nổi loạn chống tập thể hóa.
Stalin
biết rõ phải làm gì – không thương lượng, không thỏa hiệp – ông ta đơn giản ra
lệnh cho quân đội thu giữ lương thực và hạt giống của nông dân.
1933
là năm đầu tiên đánh dấu chiến thắng của Stalin trong việc thi hành kế hoạch
tập thể hóa.
Trong
năm đó, 4.2 triệu người Ukraina chết đói, 1.7 triệu người khác bị đầy đến các
trại và bị bỏ mặc, để mùa đông giết chết họ.
Không
một nhà báo phương Tây nào tôi biết, có bài về Ukraina để gửi cho báo của
họ.
Chúng
ta quả thực có đọc về những phiên xử công khai các phóng viên, đảng viên, trí
thức, những người bị nói là đã âm mưu chống đảng. Chắc chắn một số chống đảng,
nhưng toàn bộ họ đã bị thanh toán.
Tại
London, nhà văn Bernard Shaw bình luận: “Stalin đã đúng, ông bị kẻ thù bao
vây.”
Stalin
chắc hẳn hết sức tán đồng, ông ta bị nỗi lo ngại ám sát ám ảnh.
Tại
Yalta, trong khi Roosevelt có hai vệ sĩ và Churchill một thám tử, Stalin sống
và di chuyển cùng cả một sư đoàn lính và vệ sĩ Nga.
Ông
ta ngủ vào ban ngày – ban ngày là lúc rủi ro nếu anh để lộ mình.
Ông
thức dậy vào đầu giờ tối, ngồi xuống, nhấp ly vodka đầu tiên, và bắt đầu cái mà
tôi từng gọi là chữ ký hoàng hôn – tức là lệnh hành quyết: hôm nay, một anh rể;
ngày mai đốt sáu ngôi làng; ngày hôm sau nữa, nhờ vào chỉ điểm của một đại sứ
rằng hai sĩ quan Nga có âm mưu phản loạn, Stalin ra lệnh bắn luôn 2000 sĩ quan
từ cấp tá trở lên vào lúc rạng sáng.
Không
lâu sau khi Thế chiến Hai bắt đầu, các văn phòng nước ngoài bắt đầu tính toán
xem Stalin đã giết bao nhiêu người. Không kể số thương vong vì trận mạc.
Người
Anh đoán chừng bảy, tám triệu.
Những
người theo quan điểm tự do tiến bộ ở cả Anh và Mỹ miễn cưỡng, không muốn tin
rằng ông ta đã hành quyết người vô tội, mà chỉ là những phần tử chống đảng nguy
hiểm thực sự.
Bộ
Ngoại giao Mỹ, quá lo ngại về chủ nghĩa Cộng sản, đoán là có 20 triệu người.
Cho
mãi đến khi chủ nghĩa Cộng sản sụp đổ năm 1991, người Nga mở kho tài liệu. Con
số đúng của Kremlin là 27 triệu.
Vì
sao những người Anh, Mỹ bình thường, có học thức, đàng hoàng lại có chung quan
điểm về hai kẻ độc tài?
Hitler
được xem là kẻ điên loạn và quái vật, Stalin là một lãnh đạo rất nghiêm khắc và
có lẽ hơi tàn nhẫn trong đối xử với kẻ phản loạn, nhưng không đến mức là kẻ
diệt chủng tàn ác như Hitler.
Quan
điểm này có ở những người theo quan điểm tự do tiến bộ, đàng hoàng trong thập
niên 1930, 40, 50 và nhiều người còn giữ nguyên nó cho mãi đến sự sụp đổ của
Liên Xô.
Tôi
tin rằng có hai lý do – đặc biệt trong và sau Thế chiến Hai – khiến Stalin có
vẻ như là một nhà kỷ luật khắt khe đáng sợ hơn là kẻ điên loạn và độc ác nhất
trong các bạo chúa.
Tầm
mức các tội ác của Stalin, khi ấy mới là tin đồn, quá kinh khủng khiến con
người không tin nổi.
Nhưng
trên hết, tôi nghĩ, đó là chiến thắng tuyên truyền về một sự cai trị tuyệt đối
mà chỉ có thể phá vỡ khi lãnh tụ qua đời đột ngột.
Mọi
bộ phim, tấm ảnh về tình hình các nơi đều chỉ được công bố sau khi đã chịu kiểm
duyệt.
Mọi
thứ phải được ngăn chặn – mọi hình ảnh của trại lao động khổ sai, phòng tra
tấn, đội hành quyết, ngay cả hình ảnh về đời sống khổ cực hàng ngày của nhân
dân, dòng người xếp hàng mua bánh mì, xà phòng, mọi thứ ngoại trừ những trang
trại mẫu dựng lên để khoe với khách nước ngoài.
Tổng
kết lại, có thể nói thế này: có thính giả nào lại chưa thấy cả trăm lần những
bộ xương người ở Dachau, Buchenwald, Auschwitz?
Nhưng
bạn đã thấy một tấm hình nào chụp cảnh những viên đại tá nằm chết trên mặt đất,
hình những ngôi làng đỏ lửa và các tử thi bốc khói, hình vụ hành quyết một viên
tướng, một con rể, hình của bất ky2 người nào trong 27 triệu người chết?
Kết
quả là chúng ta nhìn thấy Hitler với viễn kiến điên rồ, thành thật của y về
chủng tộc hoàn hảo. So với Stalin – kẻ điên của thế kỷ – Hitler chỉ là một
hướng đạo sinh loạn trí.
Alistair
Cooke
-----------------------------------------------------
Thơ
Tố Hữu về Stalin:
Nhà
thơ TH còn là cựu Phó Thủ Tướng, Ủy viên BCT TW, Khai quốc Công Thần của
VNDCCH, …Câu nói nổi trội…”bom nguyên tử của Trung quốc là bom đạo đức”…
Đời
đời nhớ Ông
Bữa
trước mẹ cho con xem ảnh
Ông
Stalin bên cạnh nhi đồng
Áo
Ông trắng giữa mây hồng
Mắt
Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Stalin!
Stalin!
Yêu
biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng
đầu lòng con gọi Stalin!
Hôm
qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng
loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng
trên xóm dưới xôn xao
Làm
sao, Ông đã… làm sao, mất rồi!
Ông
Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi
ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương
cha, thương mẹ, thương chồng
Thương
mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu
con yêu nước yêu nòi
Yêu
bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày
xưa khô héo quạnh hiu
Có
người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày
xưa đói rách tơi bời
Có
người mới có được nồi cơm no
Ngày
xưa cùm kẹp dày vò
Có
người mới có tự do tháng ngày
Ngày
mai dân có ruộng cày
Ngày
mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn
này nhớ để hai vai
Một
vai ơn Bác (Hồ) một vai ơn Người
Con
còn bé dại con ơi
Mai
sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương
Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu
làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông
dù đã khuất không còn
China
Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên
đường quê sáng tinh sương
Hôm
nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn
tay trắng những băng tang
Nối
liền khúc ruột nhớ thương đời đời
(Tố
Hữu, 5-1953)
Cổ
Động Phong Trào Cải Cách Ruộng Đất - Tố Hữu
Giết
giết nữa bàn tay không phút nghỉ
Cho
ruộng đồng mau tốt, thuế mau xong
Cho
Đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng
Thờ
Mao Chủ Tịch, thờ Xít Ta Lin bất diệt
(Trích
Trăm hoa đua nở trên đất Bắc trang 37)
HP chuyển
Hình ảnh Tây Tạng dưới ách thống trị của Trung Quốc – trông người mà ngẫm đến ta
Bauxite Việt Nam tuyển chọn ảnh
Lửa và khói trên một con đường trong cuộc nổi dậy ở Lhasa, Tây Tạng, chụp lại từ màn hình phát chương trình Truyền hình CCTV của Nhà nước Trung Quốc ngày 14/3/2008.
Nguồn: REUTERS
Quân đội Trung Quốc tuần tra trên đường phố Lhasa ngày
15/3/2008, một ngày sau khi cuộc phản kháng ở thủ đô Tây Tạng chuyển sang bạo lực. Nguồn: Financial Times
Ngày 14/3/ 2008: Cảnh sát Trung Quốc trên xe chống bạo loạn ở một con đường thủ đô Tây Tạng sau khi nổ ra những cuộc phản kháng bạo lực. Nguồn: The Guardian
Cảnh sát bán quân sự đi tuần trên một con đường gần đền Jokhang ở Lhasa, thủ đô Tây Tạng, China Photo:
AP. Nguồn: The Telegraph, ngày 13/3/2009
Lực lượng an ninh Trung
Quốc ở Lhasa, Tây Tạng, ẩn nấp trong ngày phản kháng thứ năm. Biểu ngữ phía trên ghi:
“Tăng cường quản lý an ninh công
cộng, bảo vệ ổn định chính trị”. Bắc Kinh đang đối mặt với những cuộc biểu tình nghiêm trọng nhất ở Tây Tạng kể từ những năm 1980.Nguồn: The New York Times, ngày
15/3/2008 March
Hơn 20 người Tây Tạng đã tự thiêu trong năm
qua để phản đối những nỗ lực của Trung Quốc mà họ cho là nhắm đàn áp tôn giáo
và văn hóa của người Tây Tạng. Nguồn: VOA, ngày 5/11/2012
Ảnh một người Tây Tạng tự thiêu. Thông báo
treo giải thưởng của Trung Quốc chỉ trích tự thiêu rằng ‘một hành vi cực đoan chống lại loài người, chống lại xã hội’. Nguồn: VOA, ngày 25/10/2012
Nhiều người Tây Tạng chọn hình thức tự thiêu để phản đối chính sách đàn
áp của Bắc Kinh – REUTERS
/Jacky Chen. Nguồn: RFI, ngày 14/04/2014
Nguồn: ABC RadioAustralia, ngày
21/11/2012
Cảnh sát ở Katmandu ngày
20/3/2008 bắt giữ các nhà sư Tây Tạng khi họ cố đi tới văn phòng Liên
Hiệp Quốc để đệ đạt Thỉnh nguyện thư chống lại việc Trung Quốc đàn áp ở Tây Tạng. Nguồn: Financial Times
Xung đột đổ máu: Các nhà sư Tây Tạng bị thương trong các cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Nguồn: Daily Mail,
ngày 21/4/2008
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/05/hang-van-cong-nhan-binh-duong-inh-
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment