Lá thư của đại sứ VN tại
LHQ gửi ông tổng thư kí LHQ
Theo FB Nguyen Tuan
|
H.E. Mr. Le
Hoai Trung
Ambassador
Extraordinary and Plenipotentiary
Permanent Representative |
Ngày 3/7/14 Đại sứ
VN tại LHQ gửi thư đến Tổng thư kí LHQ để phản bác thư của Tàu gửi trước đó ngày
22/5 và 9/6. Nếu các bạn chưa đọc lá thư của Đại sứ VN tại LHQ, các bạn thử tìm
đọc (1) để biết trình độ các quan chức của VN ra sao, và cũng là học cách viết
thư cho các VIP. Phân tích lá thư của ông đại sứ cũng cho ra vài bài học.
Thứ nhất là ông đại sứ làm ngược đời! Thay vì đề tên người nhận (tức ngài Tổng thư kí LHQ) ngay từ phần đầu của lá thư, ông đại sứ đề ở phần dưới lá thư! Tôi chưa bao giờ thấy cách sắp xếp rất quái gở như thế này, vì nó phản ảnh một thái độ xem thường người gửi.
Thứ hai, vào đầu ông đại sứ xưng hô với ngài Tổng thư kí LHQ một cách trống không: “Excellency”. Đó là cách xưng vô lễ. Tôi nghĩ thông thường thì người ta xưng hô theo kiểu
Dear Mr. Secretay-General,
hay cũng có thể viết
Your Excellency,
thay cho cách viết chức danh.
Còn cái câu cuối của lá thư là buồn cười nhất “Please, accept, Excellency, the assurances of my highest consideration”. Câu này mang tính rhetoric chẳng có ý nghĩa gì, nhưng có 1 cái sai nhỏ: đó là cách dùng dấu phẩy. Đáng lẽ phải viết là “Please accept, Your Excellency, the assurances of my highest consideration”.
Một lá thư ngắn ngủn, chỉ có vài chục chữ, mà có khá nhiều sai sót thì quả là đáng tiếc.
Còn đọc phần text thì còn nhiều điều đáng nói nữa. Tôi nghĩ nếu là người am hiểu tiếng Anh sẽ phải “struggle” để hiểu những ý trong tài liệu, vì cách dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh. Ngay từ đầu, câu “rejects as completely unfounded, in fact and in law, China’s sovereignty claims ….” Người ta phải gãi đầu để hiểu câu “in fact and in law”, nhưng khi đọc bản tiếng Việt thì có câu “cả trên thực tế cũng như trên pháp lí” (và đó chính là cách dịch!) Đáng lẽ phải viết là “in factual and legal considerations”.
Ngoài ra, còn có những câu cảm tính như “the so-called ‘sovereignty’ of China over Hoang Sa” (chữ so-called hay ‘cái gọi là’ là cảm tính, không nên dùng trong văn bản nghiêm nghị ngoại giao).
Nhìn chung, toàn văn chỉ có 5 trang, nhưng tôi không thấy những FACTS thuyết phục, mà chỉ toàn là những sưu tầm từ báo chí, sách vở đâu đó và ráp lại. Nếu chú ý kĩ, các bạn sẽ thấy tài liệu này không có mục tiêu và cũng chẳng có kết luận. Do đó, ngay từ đoạn đầu, một người bận rộn đọc sẽ thấy như từ trên trời rơi xuống, chẳng biết tài liệu đề cập đến cái gì. Không ai có thì giờ để đọc lại những gì Tàu nó viết; nhiệm vụ của mình là phải tóm lược những nét chính do nó viết.
Theo tôi, văn bản này nên viết theo cấu trúc:
1. Vào đề là background: nói về hai cái công thư (?) bọn Tàu nó gửi, và tóm tắt nội dung của nó;
2. Mục tiêu của tài liệu này là phản bác (hay bác bỏ) claims về chủ quyền của Tàu trên quần đảo Hoàng Sa. Đoạn sau là giới thiệu chung về tài liệu thuộc nhóm nào, factual hay legal?
3. Phần nội dung chính là trình bày sự thật – FACTS - từng cái một và giải thích ý nghĩa rõ ràng;
4. Phần sau cùng là quay lại cái mục tiêu ban đầu: chúng tôi đã trình bày đầy đủ (hi vọng) dữ liệu và legal consideration để chứng minh rằng những claim của Tàu cộng là không có cơ sở. Nhưng phải có một câu yêu cầu ông tổng thư kí làm gì, chứ như hiện khi đọc xong ổng sẽ hỏi “rồi tôi làm gì?”
Nhưng tôi nghĩ đoạn đầu rất quan trọng, và cần phải viết sao cho người ta tiếp tục đọc, chứ như hiện nay, vì câu văn dài và thiếu logic nên dễ làm nản lòng người đọc. Tôi nghĩ một trong những cách viết có thể là:
“On May 22nd and June 9th, the Chargé d’affaires a.i of the Permanent Mission of The People Republic of China submitted documents A/68/887 and A/68/907 to the General-Secretary of the United Nations. In the documents, China made the sovereignty claims over the Hoang Sa archipelago, called “the Xisha Islands” by China. In this document, we provide hard evidence to completely reject the Chinese claims. Our evidence are in the form of factual data and legal consideration. As a result, we will show that the Chinese claims have neither legal nor historical foundation.”
Một lần nữa, cú pháp và văn phạm tiếng Anh lại không chuẩn, có lẽ dịch từ tiếng Việt. Khi tôi xem lại thì thấy là trên đầu trang họ có ghi là “Unofficial translation” (tức là một bản dịch không chính thức). Đã không chính thức sao lại gửi cho LHQ?! Chẳng lẽ đại diện cho cả một quốc gia 90 triệu dân mà làm việc cẩu thả như thế.
Thứ nhất là ông đại sứ làm ngược đời! Thay vì đề tên người nhận (tức ngài Tổng thư kí LHQ) ngay từ phần đầu của lá thư, ông đại sứ đề ở phần dưới lá thư! Tôi chưa bao giờ thấy cách sắp xếp rất quái gở như thế này, vì nó phản ảnh một thái độ xem thường người gửi.
Thứ hai, vào đầu ông đại sứ xưng hô với ngài Tổng thư kí LHQ một cách trống không: “Excellency”. Đó là cách xưng vô lễ. Tôi nghĩ thông thường thì người ta xưng hô theo kiểu
Dear Mr. Secretay-General,
hay cũng có thể viết
Your Excellency,
thay cho cách viết chức danh.
Còn cái câu cuối của lá thư là buồn cười nhất “Please, accept, Excellency, the assurances of my highest consideration”. Câu này mang tính rhetoric chẳng có ý nghĩa gì, nhưng có 1 cái sai nhỏ: đó là cách dùng dấu phẩy. Đáng lẽ phải viết là “Please accept, Your Excellency, the assurances of my highest consideration”.
Một lá thư ngắn ngủn, chỉ có vài chục chữ, mà có khá nhiều sai sót thì quả là đáng tiếc.
Còn đọc phần text thì còn nhiều điều đáng nói nữa. Tôi nghĩ nếu là người am hiểu tiếng Anh sẽ phải “struggle” để hiểu những ý trong tài liệu, vì cách dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh. Ngay từ đầu, câu “rejects as completely unfounded, in fact and in law, China’s sovereignty claims ….” Người ta phải gãi đầu để hiểu câu “in fact and in law”, nhưng khi đọc bản tiếng Việt thì có câu “cả trên thực tế cũng như trên pháp lí” (và đó chính là cách dịch!) Đáng lẽ phải viết là “in factual and legal considerations”.
Ngoài ra, còn có những câu cảm tính như “the so-called ‘sovereignty’ of China over Hoang Sa” (chữ so-called hay ‘cái gọi là’ là cảm tính, không nên dùng trong văn bản nghiêm nghị ngoại giao).
Nhìn chung, toàn văn chỉ có 5 trang, nhưng tôi không thấy những FACTS thuyết phục, mà chỉ toàn là những sưu tầm từ báo chí, sách vở đâu đó và ráp lại. Nếu chú ý kĩ, các bạn sẽ thấy tài liệu này không có mục tiêu và cũng chẳng có kết luận. Do đó, ngay từ đoạn đầu, một người bận rộn đọc sẽ thấy như từ trên trời rơi xuống, chẳng biết tài liệu đề cập đến cái gì. Không ai có thì giờ để đọc lại những gì Tàu nó viết; nhiệm vụ của mình là phải tóm lược những nét chính do nó viết.
Theo tôi, văn bản này nên viết theo cấu trúc:
1. Vào đề là background: nói về hai cái công thư (?) bọn Tàu nó gửi, và tóm tắt nội dung của nó;
2. Mục tiêu của tài liệu này là phản bác (hay bác bỏ) claims về chủ quyền của Tàu trên quần đảo Hoàng Sa. Đoạn sau là giới thiệu chung về tài liệu thuộc nhóm nào, factual hay legal?
3. Phần nội dung chính là trình bày sự thật – FACTS - từng cái một và giải thích ý nghĩa rõ ràng;
4. Phần sau cùng là quay lại cái mục tiêu ban đầu: chúng tôi đã trình bày đầy đủ (hi vọng) dữ liệu và legal consideration để chứng minh rằng những claim của Tàu cộng là không có cơ sở. Nhưng phải có một câu yêu cầu ông tổng thư kí làm gì, chứ như hiện khi đọc xong ổng sẽ hỏi “rồi tôi làm gì?”
Nhưng tôi nghĩ đoạn đầu rất quan trọng, và cần phải viết sao cho người ta tiếp tục đọc, chứ như hiện nay, vì câu văn dài và thiếu logic nên dễ làm nản lòng người đọc. Tôi nghĩ một trong những cách viết có thể là:
“On May 22nd and June 9th, the Chargé d’affaires a.i of the Permanent Mission of The People Republic of China submitted documents A/68/887 and A/68/907 to the General-Secretary of the United Nations. In the documents, China made the sovereignty claims over the Hoang Sa archipelago, called “the Xisha Islands” by China. In this document, we provide hard evidence to completely reject the Chinese claims. Our evidence are in the form of factual data and legal consideration. As a result, we will show that the Chinese claims have neither legal nor historical foundation.”
Một lần nữa, cú pháp và văn phạm tiếng Anh lại không chuẩn, có lẽ dịch từ tiếng Việt. Khi tôi xem lại thì thấy là trên đầu trang họ có ghi là “Unofficial translation” (tức là một bản dịch không chính thức). Đã không chính thức sao lại gửi cho LHQ?! Chẳng lẽ đại diện cho cả một quốc gia 90 triệu dân mà làm việc cẩu thả như thế.
----
(1) Tài liệu đó ở
đây: http://www.viet-studies.info/kinhte/LetterToUN_HoangSa.pdf
Nguyên văn lá thư:
New York, 03 July
2014
Excellency,
Upon instructions from my Government, I have the honour to transmit herewith the position paper of the Socialist Republic of Viet Nam concerning the sovereignty of Viet Nam over the Hoang Sa archipelago (see annex for the official Vietnamese version and English translation of this position paper).
I should be grateful if you would have the present letter and the annex thereto circulated as an official document of the sixty-eighth session of the General Assembly, under agenda item 76(a) entitled “Ocean and the law of the sea”.
Please, accept, Excellency, the assurances of my highest consideration.
Upon instructions from my Government, I have the honour to transmit herewith the position paper of the Socialist Republic of Viet Nam concerning the sovereignty of Viet Nam over the Hoang Sa archipelago (see annex for the official Vietnamese version and English translation of this position paper).
I should be grateful if you would have the present letter and the annex thereto circulated as an official document of the sixty-eighth session of the General Assembly, under agenda item 76(a) entitled “Ocean and the law of the sea”.
Please, accept, Excellency, the assurances of my highest consideration.
Sincerely
yours,
Le Hoai Trung
Ambassador Extraordinary and Plenipotentiary
Permanent Representative of Viet Nam to the United Nations
H. E. Mr. Ban Ki-moon
Secretary-General of the United Nations
United Nations Headquarters
New York
Theo FB Nguyen Tuan
Le Hoai Trung
Ambassador Extraordinary and Plenipotentiary
Permanent Representative of Viet Nam to the United Nations
H. E. Mr. Ban Ki-moon
Secretary-General of the United Nations
United Nations Headquarters
New York
Theo FB Nguyen Tuan
Ai “tẩy não” ai?
Trong
chiến tranh Triều Tiên, phía Trung Quốc và Bắc Triều Tiên bắt được một số tù
binh Mỹ. Họ “tẩy não” tù binh tới mức là một số đã nhận sử dụng vũ khí vi trùng
cho dù họ không làm điều đó.
Báo chí
VN lo lắng về việc Trung Quốc đưa các nội dung (sai lệch) về Biển Đông vào
chương trình giảng dạy từ nhiều năm trước, từ lưu hành bản đồ khổ dọc, chứng tỏ
họ đã có những bước đi hàng mấy thập kỷ nhằm tẩy não dân chúng nước này về chủ
quyền.
Tờ
Petro Time đưa tin, tiến sỹ Christopher Robert thuộc Trường Đại học New South
Wales của Australia từng đưa ra nhận định: “Trong vài chục năm gần đây, hệ thống
giáo dục Trung Quốc đã “cấy” vào đầu người dân nước này một suy nghĩ là Biển
Đông thuộc chủ quyền “không thể tranh cãi” của Trung Quốc”.
Ông dẫn
lời một giáo sư Trung Quốc cho biết “Nếu bạn đề nghị một người Trung Quốc 50
tuổi vẽ bản đồ nước này, họ sẽ chỉ vẽ tấm bản đồ chỉ có Trung Quốc đại lục.
Nhưng nếu bạn đưa ra một đề nghị tương tự với một người Trung Quốc 25 tuổi thì
tấm bản đồ do họ vẽ ra sẽ xuất hiện cả biển Đông”.
Chính
quyền Trung Quốc từng thành công tẩy não một dân tộc cả tỷ người. Bài học cay
đắng với hàng chục triệu nhân mạng chết, bị tù đầy trong cách mạng văn hóa, đại
nhảy vọt làm mấy chục triệu dân chết đói. Thất bại thảm hại bởi dựa trên những
thông tin dối trá, kiểu tuyên truyền tẩy não.
Thảm
họa thế nhưng vẫn chưa đủ cho lãnh đạo Trung Quốc học bài sơ đẳng rằng, sự thật
mang lại văn minh quốc gia. Phe XHCN, Liên Xô, Đông Âu sụp đổ bởi sự dối trá đi
từ thượng tầng lãnh đạo tới truyền thông và hệ thống chính trị.
Tẩy não
có thể thành công mang tính ngắn hạn. Nhưng về dài hạn, không một quốc gia nào
có thể biến thành văn minh nếu chỉ dựa vào nền giáo dục và truyền thông dối
trá, tìm cách tẩy não dân chúng.
Sau cuộc chiến Triều
Tiên, có 21 lính Mỹ xin ở lại với Bắc Triều Tiên vì họ tin chủ nghĩa đế quốc
tàn ác. Tuy nhiên, người ta đã tìm ra 21 người bị tẩy não là quá nhỏ so với
20.000 tù binh Mỹ.
Nói
người phải nghĩ đến ta. Theo một nghĩa nào đó, Việt Nam cũng tiếp tay cho việc
tẩy não của Trung Quốc. Tình hữu nghị Việt-Trung 16 chữ vàng, 4 tốt, quốc tế vô
sản, dựa vào Trung Quốc để phát triển mới giữ được đảng và ổn định chính trị.
Họ tẩy
não phía ta giỏi tới mức, bao nhiêu dự án quan trọng, mang tầm chiến lược quốc
gia đều dành cho phía…bạn. Bạn có đâm tầu đánh cá chìm, thì gọi điện hỏi han, sao
anh lại làm thế.
700 tờ
báo dưới sự lãnh đạo của một ông Tuyên giáo hàm BCT nhất loạt coi Trung Quốc là
bạn bè, đồng chí, không thể có chuyện họ xâm lược Việt Nam một ngày nào đó. Vài
tờ báo trong đó có VietnamNet do chống Trung Quốc đã bị thay máu. Tổng biên tập
lang thang xứ người.
Bộ
trưởng Bộ Quốc phòng VN coi chuyện xung đột biển Đông như anh em trong gia đình
cãi nhau, sự “tẩy não” đã thành công hơn cả mong đợi của phía Trung Quốc.
Qui
trình đã có sẵn giữa hai đảng và chính phủ. Trung Quốc tẩy não dân Trung Quốc
về biển đảo, Việt Nam giúp họ tẩy não dân mình bằng chính sự lừa dối của Trung Quốc.
Một
giàn khoan khủng hay hàng trăm giàn khoan của Trung Quốc cắm ở biển Đông chẳng
có gì ngạc nhiên. Bởi đến giờ VN vẫn cho rằng Trung Quốc mới là kẻ tẩy não dân
của họ mà ít người ngồi suy tư về chính mình.
HM. 10-7-2014
nguồn: http://hieuminh.org/2014/07/10/
Ai sẽ là người cứu chúng ta?
Viết từ Sài Gòn
2014-07-08
2014-07-08
Biễu ngữ kêu gọi xuống
đường phản đối Trung Quốc vào chủ nhật ngày 18 tháng 5 năm 2014. (Hình minh
họa)
File photo
Bài toán phải giải
Trước nạn ngoại xâm, tinh
thần và ý chí của mỗi cá nhân trong tập hợp dân tộc bị xâm chiếm luôn là cái
lõi quyết định sự thành bại, chiến thắng hay là nô lệ của dân tộc đó. Hiện
trạng Việt Nam đang bị Trung Quốc đe dọa quân sự, xâm chiếm lãnh thổ, lãnh hải,
thao túng chính trị và đè bẹp kinh tế đang là bài toán đòi hỏi dân tộc Việt Nam
phải giải nó. Và mỗi đơn vị trong tập hợp dân tộc Việt Nam sẽ là một thành tố
quyết định Việt Nam thành nô lệ Trung Cộng hay là độc lập? Và bài toán này, câu
hỏi này cần phải xét trên ba phương diện: Nền tảng chính trị xuyên suốt; Tinh
thần nhân dân; Bệ phóng tương lai.
Ở phạm trù nền tảng chính
trị xuyên suốt, ngoại trừ phía Nam vĩ tuyến 17 từng trải qua một giai đoạn dân
chủ ngắn ngủi, hầu như toàn dân tộc Việt Nam đi từ nền chính trị phong kiến
chuyên quyền, đặt nhà vua làm trung tâm và yếu tố dân chủ hoàn toàn không có
cho đến nền chính trị Cộng sản độc tài, mượn đại bộ phận nhân dân làm tấm bình
phong che chắn cho sự thống trị phe nhóm bên trong với danh nghĩa “sở hữu toàn
dân”, “nhà nước là đại diện của nhân dân”, mà trên thực chất là một triều đại
phong kiến kiểu mới với đầy đủ nhà vua theo nhiệm kỳ và thái tử đỏ theo quyền
lực.
Bởi chính quá trình chìm
quá sâu trong hai dòng chảy chính trị này, ngoại trừ một số rất nhỏ những người
có ý thức dân chủ và chịu khó tìm tòi những mô hình nhân quyền bên ngoài lãnh
thổ, đã đấu tranh cho điều này, số đông nhân dân còn lại hầu như chỉ có bản
năng phản kháng nhưng chưa bao giờ được trang bị cho một hệ thống tư tưởng hoặc
quan niệm về quyền con người cũng như những giá trị đích thực và ý nghĩa tồn
tại của một con người trước xã hội. Hay nói cách khác, một xã hội quân chủ rồi
sau đó là độc tài chỉ cho con người đạt được ý thức vâng phục và cam chịu tốt
nhất, không có ý nghĩa nào khác.
Đến thời Cộng sản xã hội
chủ nghĩa, sau một quá trình dài xếp hàng chầu chực miếng ăn, chầu chực từng ký
gạo, lát sắn, hạt bắp, lạng thịt, gam đường, tấc vải… đã làm cho con người quen
dần với đời sống súc vật, không còn dám suy tư và cũng không có thời gian để
suy tư, cuống cuồng trong vòng xoáy đói khổ để rồi sau đó, khi kinh tế mở cửa
(1986) theo “định hướng xã hội chủ nghĩa”, mọi âm mưu và toan tính trên cơ sở
quyền lực phe nhóm có cơ hội bùng nổ, vẫy vùng, một lần nữa, người dân bị lẩn
quẩn và chìm đắm trong thứ quyền lực kinh tế đỏ, quyền lực của đồng tiền và sự
phân cấp xã hội dựa trên giá trị vật dục.
Có thể nói rằng, xét về mặt chính trị
và lịch sử dân tộc, người Việt Nam chưa bao giờ có cơ hội để đi đến văn minh
nhân loại!
Bị cắt mạch Dân Khí?
Giai cấp công nhân biểu
tình chống TQ ở Bình Dương hôm 14/5/2014
Cho đến thời điểm hiện
tại, nếu xét trên tinh thần gọi là Dân Khí thì người Việt hoàn toàn bị cắt mạch
Dân Khí từ gốc gác chính trị suốt chiều dài mấy trăm năm lịch sử. Dân Khí chỉ
thật sự có ở những người hiểu biết, những trí thức, những nhà đấu tranh dân
chủ, nhân quyền và đấu tranh chống bành trướng Trung Cộng.
Ngay cả hệ thống
chính trị khét tiếng đàn áp và dùng vũ lực như nhà nước Cộng sản, yếu tố Dân
Khí của họ chỉ thoi thóp trong vài cá nhân đơn lẻ chưa kịp xuất hiện hoặc chưa
phải thời điểm xuất hiện, còn lại cũng chỉ là một đám quan lại hèn kém, chịu
nhục ăn xôi, đứa thấp thì quì mọp với đứa cao, đứa cao ăn trên ngồi trốc của
triều đình thì lại quì mọp trước những thằng láng giềng, đàn anh như Trung
Cộng, Nga Xô… Hệ quả của quá trình này là đất nước trở thành một lũ quì mọp,
van lơn và chịu nhục, thậm chí không còn biết nhục.
Thử hỏi, một dân tộc mà
đa phần chỉ chú tâm đến miếng ăn, quyền lợi của bản thân, ra đường thấy người
khác bị cướp, bị hại thì dửng dưng, thấy công an thì sợ, thấy công an đánh chết
người, biết sai trái vẫn không dám lên tiếng, với giới quan chức thì quì mọp
trước thế lực mạnh hơn.
Trong khi đó, kẻ lộng quyền, lộng sức như Trung Cộng
thì tha hồ xâm chiếm Việt Nam bằng mọi cách, bất chấp lẽ phải cũng như luật
pháp quốc tế. Thử hỏi, Việt Nam lấy gì để đánh, để giữ nước? Và mỗi khi người
dân lên tiếng, những kẻ cầm quyền luôn ra rả đưa ra luận điệu kiểu “dân tộc
Việt Nam là dân tộc anh hùng, từng hai lần đánh bại quân Mông Nguyên… Và sẵn
sàng làm một Điện Biên Phủ trên biển…”.
Xin thưa là thời nhà
Trần, không có người dân nào biết chiến đấu, biết đứng lên để đánh quân Mông
Nguyên cả, chỉ có quân của triều đình dưới sự chỉ huy tài tình của Trần Hưng
Đạo, và mọi sự vận động, co giãn của nhân dân thời đó cũng đều do sự điều động,
chỉ huy của Trần Hưng Đạo, chính vì sự điều động tài tình này cộng hưởng với sự
thống nhất của nhân dân ở hội nghị Diên Hồng mà trong đó các bô lão đóng vai
trò đại diện cho nhân dân, chỉ huy nhân dân ở cấp độ địa phương đã tạo ra một
mặt trận vững chãi, nhịp nhàng và ăn ý để đánh bại quân Mông Nguyên.
Thử hỏi,
hiện tại, triều đình Việt Cộng đã làm ra được một hội nghị Diên Hồng nào chưa
ngoài mấy ông nghị gật và nghị gáy (toe toe lý thuyết Mác – Lê)? Nhân dân có
bao giờ đồng lòng với nhà cầm quyền chưa?
Một khi không trả lời
được hai câu hỏi này thì mọi thứ tuyên truyền hiện tại chỉ là những trò bịp bợm
trượt dài và không còn cơ hội để gượng chân khi đã đứng sát mép vực. Hơn bao
giờ hết, các quan chức Cộng sản cần phải biết suy nghĩ về danh dự và giá trị
làm người, cũng hơn bao giờ hết, người dân Việt Nam cần biết suy tư về thân
phận cũng như ý nghĩa tồn tại của một con người trong một xã hội có tự do. Chỉ
có như thế, mới hy vọng sức mạnh chống ngoại xâm một lần nữa được kích hoạt,
phục hồi.
Nếu không, Việt Nam chỉ là một cơ thể sống thực vật trong cái ống
xông thức ăn của Trung Cộng, và đến một lúc nào đó, Trung Cộng rút cái ống xông
này, rút nốt ống dưỡng khí, cái xác kia ngừng thở và một tỉnh lị mới của Trung
Quốc hình thành trên dải đất hình chữ S này!
http://www.rfa.org/vietnamese/blog/viet-tu-saigon-blog-0708-07082014082941.html
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment