Saturday, December 1, 2012

TẢN MẠN VỀ CHUYỆN “CHÍNH PHỦ VIỆT LÂM LÂM THỜI” Ở HẢI NGOẠI!


 

TẢN MẠN VỀ CHUYỆN “CHÍNH PHỦ VIỆT LÂM LÂM THỜI” Ở HẢI NGOẠI!
 
          LÃO MÓC
 
          Mới đây, Lão Móc có nhận được cái email từ ông Đoàn Hữu Định, Đệ Nhất Phó Chủ Tịch của cái gọi là “Ủy Ban Lâm Thời Chính Phủ VNCH” do cái gọi là “Hội Nghị Diên  Hồng” thành lập ngày 27-10-2012. Có nội dung như sau:
 
“Thưa anh Bích và anh Sinh,
 
Mặc dù hải ngoại cần có một tiếng nói thống nhất để chống ngoại xâm và diệt một chính thể bất lực với phương Bắc, ác ôn với đồng bào, một Hội Nghị Diên Hồng là một nhu cầu cần thiết cần phải có để toàn thể người Việt đóng góp.
 
Tôi tiếp tay với hai anh để vận động sự tham gia của thành phần cựu quân nhân VNCH.
Tôi được biết là anh Bích cũng sắp đi Ba Lan nay mai để vận động thêm cho 33 ngàn chữ ký đã nhận được từ khắp nơi ký chung vào bản Tuyên Cáo.
 
Có nhiều hội đoàn cựu quân nhân muốn đóng góp để thực hiện một cuộc ngồi lại lớn hơn với đầy đủ mọi giới có lòng thành cùng chung chí hướng và mục tiêu chống Tàu diệt VC.
 
Nhưng mới đây qua một cuộc biểu quyết trong giới cựu quân nhân mà tôi là một thành phần đã cho biết là việc tham gia không thuận lợi vào lúc này và không mấy thích hợp trong hoàn cảnh và giai đoạn này.
 
Do đó tôi phải theo ý muốn của đa số là rút tên ra khỏi Ủy Ban Lãnh Đạo Lâm Thời VNCH.
 
Con đường đấu tranh cho một VN vẹn toàn bờ cõi và không còn CS chế ngự còn dài.
 
Chắc chắn chúng ta sẽ có dịp đi song hành tiến chiếm mục tiêu.
Đoàn Hữu Định”.
 
          Lão Móc rất ngạc nhiên khi thấy ông Đoàn Hữu Định viết kèm theo cái email rút tên ra khỏi Ủy Ban Lâm Thời Chính Phủ VNCH hàng chữ: "… đã rút tên ra khỏi “cái sự cố” trong ngày 27 tháng 10 năm 2012 tại Westminster”. 
 
          Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, cái chức Đệ Nhất Phó Chủ Tịch của “Ủy Ban Lâm Thời Chính Phủ VNCH” nếu suy theo chế độ VNCH thì cũng phải là Phó Tổng Thống, và nếu tính theo kiểu của Chính phủ Việt Cộng thì nếu ông Tổng Bí Thư Nguyễn Ngọc Bích là Chủ Tịch Nước thì ông Đoàn Hữu Định cũng phải là Phó Chủ Tịch Nước hay là Chủ Tịch Quốc Hội gì đó và ông Hồ Văn Sinh là Thủ Tướng chứ có phải chơi đâu. Vậy mà ông ĐHĐ từ chức một cái rụp - cứ như là móc cái napking trong túi quần ra chùi miệng rồi vứt đi! Ông ĐHĐ thật quả xứng đáng là “kẻ sĩ thức thời” không màng chức tước - dù ông được “có chức” ít ra là Phó Tổng Thống nếu ông chưởng môn nhân “Bể Dâu” Nguyễn Ngọc Bích nhận làm Tổng Thống, tức là chỉ dưới một người là ông Tổng Thống “Bể Dâu” NNB và đứng trên muôn vạn dân ở hải ngoại!
 
          Lý do mà ông ĐHĐ nêu ra để rút ra khỏi “Ủy Ban Lâm Thời Chính Phủ VNCH” là vì “việc tham gia không thuận lợi vào lúc này và không mấy thích hợp trong hoàn cảnh này”.
 
          Vậy thì ông ĐHĐ “rút ra” và không thèm có chức Phó Tổng Thống của UBLTCPVNCH là do quyết định của Liên Hội Cựu Chiến Sĩ mà ông ĐHĐ là Chủ Tịch trong nhiều năm và mới giao lại cho ông TS Tạ Cự Hải.
 
          Dư luận thắc mắc vì sao trước một việc làm “kinh thiên, vĩ địa” là tham dự Hội Nghị Diên Hồng, tức là làm việc đại sự là “chống Tàu, diệt VC” mà ông ĐHĐ không tham khảo với tổ chức mình đang sinh hoạt là Liên Hội Cựu Chiến Sĩ. Khi được tới khoảng 300 quốc dân đồng bào ở Hội Nghị Diên Hồng do ông “Lã bất Vi tân thời” Hồ Văn Sinh triệu tập ở Westminster tin cậy, bầu vào thành phần Chính Phủ Lâm Thời để cứu dân, cứu nước, thì ông lại rút ra một cái rẹt. Báo hại ông Tổng Thống Bể Dâu NNB kêu trời không thấu!
 
          Rút ra để hại Chính Phủ của người ta lại còn thêm câu thòng móc họng: “Con đường tranh đấu cho một VN vẹn toàn bờ cõi và không còn CS chế ngự còn dài. Chắc chắn chúng ta sẽ còn có dịp đi song hành tiến chiếm mục tiêu”.
 
Chơi vậy thì chơi với ai?! Ai còn dám đi với ông nữa mà đòi song hành?!
 
          Kiểu này không chừng ông Lã bất Vi Hồ Văn Sinh lại chơi thêm một cái Hội Nghị Diên Hồng nữa thì chắc là ông “Tổng Thống Bể Dâu” Nguyễn Ngọc Bích mất chức!     
 
*
          Chuyện “Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà” (từ nay viết tắt là CP) là một chuyện dài như chuyện dài Nhân dân Tự Vệ thời Đệ Nhị Cộng Hoà.
 
          CP “sống dai” nhất là CP của “Thủ Tướng Chip” Đào Minh Quân. Còn nhớ đầu thập niên 90, Lão Móc mới chân ướt, chân ráo về San José tham dự lễ Dựng Kỳ Đài do ông nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc tổ chức. 
 
          Kỳ đài vì xây trên cát nên đã dẹp từ lâu. Ba cái cột cờ chắc là được ông Vũ Văn Lộc cất đâu đó. Tấm bảng khắc tên các ân nhân đóng góp tiền bạc trong đó có tên cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đứng đầu, kế là tên “Thủ Tướng” Đào Minh Quân, mỗi vị đóng 500 $US.
 
          Đã 20 năm mà Lão Móc vẫn nhớ hình ảnh “Thủ Tướng” ĐMQ áo dài, khăn đóng bằng lụa xanh.
 
          Đây là một CP sống dai như đĩa! Và chuyên làm những chuyện hổng giống ai!
 
          Mấy tháng trước, thấy CP có xin phép “quốc dân, đồng bào” cho CP phong cấp Tướng cho khoảng cở 2, 3 chục ông mà… phát mệt! Không biết mỗi lần lễ lạc CP lấy đâu đủ số xa cam-nhông mà chở mấy ông Tướng này?
 
          Cách đây mấy năm, có người bạn gọi chúc mừng Lão Móc đã tham gia CP của Thủ Tướng “Chip” và được CP “phong” cho chức Thứ Trưởng Bộ Thông Tin, Tuyên Truyền do ông Đào Văn Bình làm Bộ Trưởng,  làm Lão Móc hoảng quá, phải lật đật từ chức vì chưa xin phép Bà Móc.
 
*
          Nói về CP phải nói nổi đình nổi đám nhất là Chính Phủ Việt Nam Tự Do của Nguyễn Hữu Chánh (Bịp).
 
          Có dư luận cho rằng nếu Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam sau khi Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh qua đời, thay đổi lập trường “biến” thành đảng Việt Tân tìm mọi cách gây chia rẽ cộng đồng, tìm mọi cách “thay tên, đổi nghĩa” những ngày 30 tháng Tư, Ngày Quân Lực 19-6, ca tụng Hồ Chí Minh và đảng CSVN có công với dân tộc v.v… thì Chính Phủ VNTD của Nguyễn Hữu Chánh chính là một tổ chức nhằm làm nhục Chính Phủ VNCH và những sĩ quan cấp Tướng của QLVNCH khi CP này vận động và được sự tham gia của những kẻ Ngô Trọng Anh, Nguyễn  Khắc Chính… và một số Tướng lãnh như Nguyễn Khánh, Linh Quang Viên, Tôn Thất Đính, Nguyễn Duy Hinh v.v..
 
          Ít ai nghĩ những cựu Tướng lãnh QLVNCH có tên như trên lại có thể tin tên NHC loan tin là CP của hắn có 3 Sư Đoàn đóng ở biên giới Thái Lan (sic!).   
 
          Và cũng ít ai tin nhưng mà chuyện có thật là ông cựu “Đại Tướng phường chèo” Nguyễn Khánh lại vui vẻ nhận lời làm Quốc Trưởng cho cái gọi là Chính Phủ Việt Nam Tự Do của Nguyễn Hữu Chánh!
 
*
          Thấy trên các diễn đàn điện tử, các giáo sư Nguyễn Quốc Khải, Tiến sĩ Tạ Cự Hải có lên tiếng về Ủy Ban Lâm Thời Chính Phủ VNCH của ông “Tổng Thống Bể Dâu” Nguyễn Ngọc Bích.
 
          Ông thì trách là “lạm danh Hội Nghị Diên Hồng, đã có những hành động lén lút, không đại diện cho ai cả, gây phẫn nộ và làm trò cười cho đồng bào hải ngoại cũng như ở trong nước…”
 
          Ông thì lo ngại: “Không khéo chúng ta lại trở thành quân cờ cho các ông này vui chơi trong lúc về già”.
 
          Theo Lão Móc, chuyện chẳng có gì mà phải ầm ỉ.
 
          Chuyện Hội Nghị Diên Hồng thì ở California này được tổ chức hà rầm. Hết Nam tới Bắc Cali. Hết “chí sĩ” Chu Tấn tới “nhân sĩ” Phạm Trần Anh. Hết Hồ Văn Sinh tới… Hình Văn Sô.
          Lý do mấy ông này tổ chức là vì mấy ông này “muốn làm Vua”! Sẽ có người bảo là Lão Móc vu oan, giá họa cho ấy ông này. Không phải đâu là không phải đâu!   
 
          Ở bậc tiểu học, nếu có học lịch sử VN thì đứa học trò nào cũng biết “Diên Hồng là điện của triều đình nhà Trần, nơi vua Trần Nhân tông triệu tập các bô lão dân gian đến, vào cuối năm Giáp Thân (1284) để xem nên hòa hay nên chiến với quân nhà Nguyên do Thái Tử Thoát Hoan dẫn dầu sang xâm chiếm nước Nam, các bô lão đều đồng thanh xin đánh”. 
 
          Ở “Hội Nghị Diên Hồng” do ông Lã bất Vi tân thời Hồ Văn Sinh tổ chức có tới “300 bô lão dân gian” thì coi như 300 dân gian bô lão này đã coi Hồ Văn Sinh là Vua rồi!
 
          Và “Vua” Hồ Văn Sinh đã “phong” chưởng môn nhân trường phái “Dâu Bể” là ông Nguyễn Ngọc Bích làm Tổng Thống!
 
          Các giáo sư Nguyễn Quốc Khải, Tiến sĩ Tạ Cự Hải và quốc dân đồng bào không nên cãi lệnh Vua! 
 
          Hãy vui vẻ chấp nhận cho vui đời tỵ nạn! Và bài phiếm này cũng chỉ với mục đích giúp độc giả “mua vui cũng được một vài phút giây”.   
 
          Muốn nói chuyện đứng đắn, đàng hoàng các cái, xin mời đọc tiếp bài viết sau đây:
 
CHUYỆN NGƯỜI MỘ DUNG
 
          Nhà-văn-cao-lớn Kim Dung là người đã đưa tiểu thuyết võ hiệp lên tuyệt đỉnh vinh quang. Những truyện của tiên sinh viết thích hợp cho nhiều lứa tuổi, cho mọi trình độ. Những bộ truyện của ông đã “ngự trị” chẳng những ở Hồng Kông mà còn ngự trị ở cả Việt Nam thời Đệ Nhị Cộng Hoà và ngay cả khi Việt Cộng tấn chiếm miền Nam. Và ngay cả bây giờ, sau ba mươi bốn năm mất nước, một số người Việt lưu vong vẫn còn tiếp tục say mê truyện của tiên sinh. Bằng chứng là những bộ truyện  của ông đã được in lại, bày bán và cho mướn khắp nơi. Và những “phim bộ” được thực hiện từ các truyện của ông đã ngự trị ở các gia đình người Việt lưu vong. Những tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung còn có chỗ đứng trong cả những trại tù tập trung tù binh của Việt Cộng mà bọn chúng dùng mỹ từ là “trại cải tạo”. Trong các trại tù, những người kể chuyện rất được thính giả tù ái mộ và “phục vụ” chè lá tận tình.
 
          Với những Võ Lâm Tuyệt Địa, Võ Lâm Ngũ Bá, Anh Hùng Xạ Điêu đến Thiên Long Bát Bộ, Tiếu Ngạo Giang Hồ, Lộc Đỉnh Ký… với những nhân vật Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Trương Vô Kỵ, Triệu Minh… Riêng hai nhân vật này, nghe nói có thời cựu Tướng Nguyễn Cao Kỳ tự ví mình và vợ là bà Đặng Tuyết Mai bằng cách viết hai tên lên một chiếc phi cơ. Chắc hẳn ý ông Tướng muốn ngâm nga câu thơ:
 
          Cõi trời mơ ước là đây
          Anh xin được kẽ chơn mày cho em! (thơ NTN)
 
          Tội nghiệp! Vật đổi, sao dời, sau ba mươi bốn năm qua Mẽo, ông Tướng-Vô-Kỵ “tự nguyện” trở thành Sử Bang chúa cái bang… “dỏm” nên đã không còn kẽ chơn mày (đã bạc) cho Triệu Minh về già!
 
          Một điều lạ là những nhân vật truyện của Kim Dung lại được nhiều người viết phiếm chọn làm bút hiệu. Như nhà văn, nhà báo quá cố Chu Tử đã chọn cho mình bút hiệu Kha Trấn Ác, một nhân vật trong Giang Nam Thất Hiệp; nhà văn Lê Tất Điều chọn bút hiệu Kiều Phong; có người lại ký Đoàn Dự, Hư Trúc; người thì Hồng Thất Công; kẻ thì Hoàng Đông Tà v.v… Riêng Lệnh Hồ thì tên đầy đủ là Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử của Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn, nhân vật chính của bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ, khi bị đuồi ra khỏi môn phái đã bắt chước nhà thơ Nguyễn Bính mà than rằng:
 
          Hỡi ơi! Trời đất mênh mông quá
          Ta biết tìm đâu một mái nhà?!
 
          Nói về nhân vật truyện của Kim Dung thì anh hùng cũng lắm, liệt nữ cũng nhiều, đủ thứ lục cốc đào tiên, giang nam thất hiệp, tà phái, chính phái thôi thì tùm lum tà la, chẳng dễ dầu gì phân biệt khi không coi cho tới cuối truyện.
 
          Nhân vật chính mà người viết đề cập trong bài viết này là Mộ Dung Phục trong bộ Thiên Long Bát Bộ.
 
          Mở đầu phim bộ được sản xuất tại Hồng Kông, bán ở Mẽo cho Việt tỵ nạn coi, bắt đầu với cảnh nàng Vương Ngọc Yến, người đẹp tuyệt trần, tinh thông tất cả lý thuyết võ thuật của các môn phái và cách hóa giải, vừa xõa tóc dạo đàn vừa hát rằng:
 
          “Suốt đời vì anh
          Sống chết vì anh.”
 
          Tưởng rằng tình lang Mộ Dung Phục ngợi khen, chẳng ngờ người-khổng-tử họ Mộ Dung này bèn hỏi nàng rằng:
 
          “Sao nàng không sửa lời hát thành:
 
          Suốt đời vì quê hương
          Sống chết vì quê hương?”
 
          Chàng là một nhân vật sáng giá: “Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung”. Là con của Mộ Dung Bác, người rút vào bóng tối tạo ra biến cố ở Nhạn Môn Quan hại gia đình Kiều Phong, gây biến động chính trị để Mộ Dung Phục, chàng thanh niên văn võ toàn tài, sách lược mưu mô cùng mình nhận lãnh trách nhiệm ngoài ánh sáng, có thời cơ khôi phục nước Đại Yên.
 
          Như trên đã nói, người yêu Mộ Dung Phục là nàng Vương Ngọc Yến. Thái Sơn lục bát Nguyễn Du đã dùng thể tỉ giảo để so sánh sắc đẹp giữa Thúy Vân và Thúy Kiều. Kim Dung không làm vậy, ông đã dùng cái cách diễn tả sắc đẹp của người tài nữ bằng cách đề cao một tì nữ của Mộ Dung Phục là A Châu, người mà Kiều Phong, anh hùng phương Bắc yêu thương. Thế nhưng chàng trai Mộ Dung đã coi người yêu “hề như hơi rượu cay”.       
Chàng say mê phục quốc hơn say mê nhan sắc người tình. Chàng Mộ Dung Phục mưu lược hơn người đã nhờ nàng Vương Ngọc Yến chép lại các bí kíp thất truyền của các môn phái để trao lại cho các truyền nhân của các môn phái để tạo ơn với họ, với dụng ý sau này sẽ nhờ thế lực của các môn phái trong mưu đồ phục quốc. Được các môn phái cám ơn, chàng làm bộ nhún nhường: “You are welcome!” và khi đại diện các môn phái ngỏ lời xin phò tá nếu chàng có việc cần đến họ, chàng đã biết nói những điều đại nghĩa để lấy lòng tin yêu của họ. Chàng đã có mưu giải thoát những người đang bị kềm chế để tạo uy tín và để thu phục họ nhằm phát triển lực lượng phục quốc của chàng như việc tấn công Thiên Sơn Đồng Mỗ. Chàng đã tổ chức được lực lượng cảm tử quân phục quốc và yểm trợ đảo chánh nước Liêu, với ý đồ nếu phe đảo chánh thành công chàng sẽ dễ dàng mượn binh lực của họ để phục quốc vì đã có đại ân với họ; không may cho chàng, việc đảo chánh gần thành công thì Kiều Phong lại xuất hiện phá vỡ. Chàng không nản chí, tiếp tục tìm mưu lược khác, đã cầu hôn với công chúa Tây Hạ, sẵn sàng lấy một người cực xấu miễn sao chàng có vị trí để mượn binh lực Tây Hạ khôi phục lại Đại Yên. Nếu chẳng có anh chàng nhà sư Hư Trúc, người mê chuyện tu hành mà lại bị Thiên Sơn Đồng Mỗ bắt phải ngã mặn và ân ái với nàng Mộng Cô trong hầm nước đá thì chắc chắn với tư phong và tài trí của chàng, Mộ Dung Phục đã trở thành phò mã. Và giấc mộng “phục quốc” đã trở thành sự thực là cái chắc. Nhưng mộng ước lại tan tành theo bọt nước vì “hay không bằng hên”. Sau cùng, chàng cũng vì “đại nghĩa phục quốc” muối mặt xin làm con một tên ác nhất đời là Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh với hy vọng tên này nếu làm vua nước Đại Lý thì chàng sẽ là thái tử có thể dùng binh lực Đại Lý khôi phục nước Đại Yên, tổ quốc dòng họ Tiên Ti. Bất đồng quan điểm “bất chấp thủ đoạn nhục nhã miễn sao phục quốc” của chàng, Bao Bất Đồng đã phản đối, chàng vì cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng để phục quốc, trước mặt Đoàn Diên Khánh, Bao Bất Đồng thiếu tế nhị có thể tiết lộ cơ mưu của mình nên đã đành lòng giết người thủ túc tài ba trung thành và thân tín nhất. Nhưng rốt cuộc, giấc mộng “quang phục quê hương” cũng không thành vì anh chàng mê gái Đoàn Dự. Được biết Đoàn Dự là con ruột của mình, Đoàn Diên Khánh bèn cóc có thèm làm vua nữa. Thế là giấc mộng quang phục quê hương của Mộ Dung Phục lại “nửa đường gãy gánh…”
 
*
          Ba mươi tám năm mất nước, biết bao Mộ Dung Phục đã lên đường. Thật cũng nhiều mà dỏm cũng lắm! Lửa tin yêu ở người Việt hải ngoại ngày một hao mòn như tuyết giá trước ngọn tây phong. Hao mòn vì áo cơm, tiền gạo xứ người. Hao mòn vì những Mộ Dung Phục… dỏm, những trí thức cục phân, những kẻ đón gió trở cờ, những kẻ bất tài vô tướng chẳng ra gì cứ đòi làm… lãnh tụ, những kẻ cứ hoài vọng một thời vàng son đã mất mà chẳng hề biết rằng mình đã lạc hậu lỗi thời, đã bị trào lưu tiến hóa sa thải như một thứ cặn bã không thương tiếc. Cộng với lớp chính trị gia già nua lỗi thời lại sản sinh một lớp mới ở cánh đồng lầy chính trị hải ngoại. Những con cá sấu lưu vong thỉnh thoảng lại nhỏ những giọt nước mắt yêu nước, thương nòi, lại giở những trò đón gió trở cờ, lại mưu đồ những trò ma-nớp. Những anh thư lại ngày cũ lại áo cồn, cà vạt lúp xúp chạy vào phủ Toàn Quyền ở DC, lại hô hoán lên là đã được Mẽo bật đèn xanh, đèn đỏ.
 
          Mặc những giọt nước mắt của những con cá sấu lưu vong rơi, mặc cho những kẻ đón gió trở cờ phất cờ, cuộc đời của người Việt tỵ nạn vẫn tiếp tục trôi theo dòng đời. Những xoay chiều 180 độ của một vài tổ chức chính trị có thực lực đã làm những kẻ có lòng phải suy nghĩ. Có câu hỏi được đặt ra: “Chúng ta phục quốc hay phục quyền?”
          Ai trong chúng ta là kẻ sĩ có tài năng mưu lược ngang với Mộ Dung Phục, người đã có đủ mưu mô, tài trí đã “nuôi dũng sĩ, dưỡng mưu thần”, và đã dám gạt bỏ nữ sắc để dốc lòng phục quốc?
          Bỏ ra ngoài những con cá sấu lưu vong già nua, lạc hậu lỗi thời nuối tiếc một thời vàng son cũ. Bỏ ra ngoài những chính trị gia sản xuất từ đồng lầy chính trị hải ngoại.
          Bỏ ra ngoài những kẻ đón gió trở cờ, khi quốc biến cong lưng hạy trước, mọp lưng, co giò phóng tới khi kẻ thù ngày cũ ném cho mấy cục xương.
          Xin hãy đề cập tới những Mộ Dung Phục thật có đầy đủ thực tài, mưu lược, dám gạt bỏ tình riêng để thực hiện hoài bão lấy lại quê hương đã mất, Xin quý vị hãy học bài học Mộ Dung công tử. Theo tôi, Mộ Dung Phục đã sai lầm từ căn bản khi nhận Đệ Nhất Ác Đoàn Diên Khánh làm cha để mong trở thành thái tử và đã giết chết người dũng sĩ thân tín của mình là Bao Bất Đồng để bịt miệng vì sợ âm mưu bị bại lộ. Khởi đi từ căn bản sai “bất chấp thủ đoạn” thì kết quả chắc chắn sẽ không ra gì.
 
          Hình ảnh cuối cùng của bộ phim Thiên Long Bát Bộ là hình ảnh của anh chàng Mộ Dung Phục thiểu não, mặc áo hoàng bào, ngồi ở nghĩa điạ Tàu phát kẹo để đám trẻ mục đồng tung hô: Hoàng Đế Đại Yên vạn tuế!”
 
          Buồn cười nhất là ở hải ngoại có những Mộ Dung Phục… dỏm, lại chẳng có kẹo để phát, nhưng lại được một số “mục đồng già” là những ông cựu Tướng ngày cũ sì sụp tung hô vạn tuế!
 
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com
 
 
 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin buổi sáng22/4/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link