Friday, November 30, 2012

KHI NHỮNG NGƯỜI VIỆT CHỐNG CỘNG BỊ MIỆT THỊ!


 

KHI NHỮNG NGƯỜI VIỆT CHỐNG CỘNG BỊ MIỆT THỊ!
 
NGUYỄN THIẾU NHẪN
 
Không ai ngạc nhiên khi nghe bọn Việt Cộng (VC) và tay sai của chúng nó lớn tiếng, rộng họng vu cáo, nguyền rủa người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại là “chống Cộng cuồng tín, chống Cộng cực đoan” là “hành nghề chống Cộng”. Nhưng phải nói, nhiều người rất là ứa gan khi nghe “ông giáo sư bưng bô VC bằng miệng” Lê Xuân Khoa vu cáo, mạ lỵ người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản là “hành nghề chống Cộng”, là “chống Thư Ngỏ để lấy oai”, là “Chí Phèo Bolsa”. Lại càng ứa gan hơn khi nghe ông giáo sư Vũ Quốc Thúc từng được coi là một bậc tôn sư chỉ vì chút danh hão cuối đời lại ngoác mồm cá ngão ra mà vu cáo, mạ lỵ người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại là “chống Cộng quá khích, chống Cộng cực đoan”…
 
Mới đây, sau “sự biến” Phú tá Chủ bút báo Người Việt là Vũ Quý Hạo Nhiên đăng tải trong mục “Ý Kiến Độc Giả” ý kiến mất dạy, hỗn xược của tên độc giả Sơn Hào hạ nhục “Việt Nam Cộng Hoà là bè lũ tay sai của đế quốc Mỹ”. Nhiều người, nhiều tổ chức, hội đoàn đã lên tiếng phản đối, kêu gọi tẩy chay và tổ chức biểu tình phản đối báo Người Việt mặc dù báo này đã lên tiếng xin lỗi. Lý do là vì qua những bằng chứng (cố) Chủ nhiệm báo NV là ông Đỗ Ngọc Yến đã chụp hình ngồi họp với (Phó) Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng, Tổng Lãnh sự VC Nguyễn Xuân Phong, họp với Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao VC kiêm Chủ tịch Ủy Ban Người Việt Ở Nước Ngoài là Nguyễn Đình Bin và chuyện ông Phan Huy Đạt, chủ nhiệm hiện nay của báo này đã có chủ trương được các giáo sư ở Hoa Kỳ về Việt Nam giảng dạy.
 
Ngay sau đó, người ta thấy ông Thẩm phán Di trú Phan Quang Tuệ trong bài thuyết trình “Tự do báo chí và tự do ngôn luận trong đời sống cộng đồng” kỷ niệm 1 năm ấn bản báo Người Việt ở S.Paul, Minnesota đã cao giọng giảng giải về tự do báo chí, tự do ngôn luận để bênh vực báo Người Việt; trong khi chính tờ báo này đã nhiều lần lạm dụng quyền tự do báo chí để vu cáo, mạ lỵ cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản.
 
Nhiều người đã lên tiếng “nói lại” với ông Thẩm phán PQT như bác sĩ Trần Văn Tích, bình luận gia Duyên Lãng Hà Tiến Nhất… Và chúng tôi cũng đã có đề cập đến chuyện “nhất bên trọng, nhất bên khinh” này của ông Thẩm phán trong bài “Báo Người Việt và những lời xin lỗi”, nên xin không nói thêm về chuyện này.
 
Tuần qua, thấy trên 1 trang báo điện tử có đăng bài viết có tựa khá ngộ nghĩnh “Cực đoan nhà nước và cực đoan tư nhân” của ông ký giả Vũ Quý Hạo Nhiên. Ông này ví von “cực đoan nhà nước” là VC ở trong nước và “cực đoan tư nhân” là những người chống báo Người Việt vì chuyện ông ta đăng bài của tên Sơn Hào nhục mạ “VNCH và bè lũ tay sai của đế quốc Mỹ” (sic!).
 
Cách gọi và lập luận này của VQHN thì cũng na ná như cách gọi và lập luận của “lãnh tụ Việt Tân” Hoàng Cơ Định khi ông ta tham dự “lễ bái lạy” cố đảng viên Cao cấp của VC Hoàng Minh Chính. Và ông ta đã viết về những người biểu tình phản đối như sau:
 
“Tôi thấy việc làm của những người biểu tình này chỉ là để biểu lộ mối căm hờn của họ đối với VC, hành động của họ không có tác dụng chống cộng, vì không làm hại gì cho VC, không  làm cho chế độ suy yếu mà chỉ tạo sự phân hoá trong cộng đồng”.
 
Để trọn bề “ngang ngựợc”, HCĐ viết tiếp:
 
Những người VN phải bỏ nước ra đi là nạn nhân của chế độ độc tài CS, trong khi đó những người bước vào hội trường này để tỏ cái “nghĩa tử là nghĩa tận” với cụ Hoàng Minh Chính đã bị mạ lỵ lăng nhục bởi những người biểu tình ngoài kia, họ cũng là nạn nhân của một thứ độc tài. Đây là thứ độc tài của những người không có vũ khí trong tay, về hình thức tuy có khác nhau nhưng bản chất vẫn là một”.
 
*
Không một ai có đầu óc bình thường lại đi “ca tụng” những cảnh tù đày; nhưng phải công tâm mà nói ở tù thời thực dân Pháp và thời Việt Nam Cộng Hoà thì tù nhân dễ thở hơn ở tù thời cộng sản gấp trăm lần.
 
Trong một bài viết, nhà văn Hoàng Hải Thủy đã so sánh hai cảnh tù thời thực dân Pháp và thời Việt Cộng qua những bài thơ tù của 2 nhà thơ Tố HữuNguyễn Chí Thiện, người đã từng được xưng tụng là “ngục sĩ”, và vừa mới qua đời tháng trước khi chưa được thấy chế độ CSVN mà nhà thơ đã dùng cả sinh mạng của mình để tố cáo tội ác do nó gây ra - sụp đổ. 
 
Theo nhà thơ Tố Hữu thì khi tù nhân chính trị ở tù thời thực dân Pháp tuyệt thực thì cai tù cho nấu chuột nưa (một loại khoai) với cá tươi bốc mùi thơm phức để dụ tù nhân ăn uống trở lại và ngừng tuyệt thực. Ông cai thầu văn nghệ VC Tố Hữu đã mở đầu bài thơ “Con cá chuột nưa” khi anh ta tuyệt thực vào tháng 11 năm 1940 ở Lao Bảo như sau:
 
“Năm sáu ngày mệt xỉu
Thuốc lá khuây mấy điếu
Vài ba hớp nước trong
Suy nghĩ chuyện bao đồng
Vẫn không ngoài chuyện đói
Đầu sàn, canh bốc khói
Chén cá nức mùi thơm
Lên họa với mùi cơm
Sao mà như cám dỗ…”
 
Và người tù Lao Bảo Tố Hữu tuyệt thực phải tranh đấu với cái dạ dày của y, đương sự kể lể như sau:
 
“Muốn ngủ không mà ngủ
Cái bụng cứ nằn nì:
‘Ăn đi, thôi ăn đi!
Chết làm chi cho khổ!’
Nghe hắn thầm quyến rũ,
Tôi đỏ mặt bừng tai
‘Im đi cái giọng mày
Tao thà cam chịu chết.”
 
Trong khi đó thì, theo nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, khi một tù nhân “Tuyệt thực” ở nhà tù Hỏa Lò, Hà Nội vào năm 1982, tức 42 năm sau, thì:
 
“Nói chi rừng núi âm u
Ngay giữa Hỏa Lò Hà Nội   
Bất cứ người tù nào tuyệt thực
Cho cấm uống ngay lập tức!
Chiếu chăn thu thẳng
Bắt nằm không trên sàn xi-măng
Sát ngay hố xí
Ra lệnh cho tự giác canh kỹ
Cấm mọi người trò chuyện, can khuyên
Ai vi phạm cùm liền
Nhiều thanh niên bỏ mạng!
Đó không phải tuyệt thực đấu tranh gì với Đảng
Mà vì chuyện riêng gia cảnh
Chán đời muốn chết đi cho rảnh!
Nhưng Cộng Sản coi đó là đấu tranh
Cần phải cho chết nhanh!
Người tuyệt thực muốn ăn
Cũng còn khó khăn
Phải làm đơn nhận khuyết điểm, xin ăn
Xin lỗi Đảng
Rồi sau đó kỹ luật cùm hàng tháng”.
 
Khi tù nhân “Trốn trại” vào năm 1987 thì:
 
“Trốn trại bắn hai mạng
Dù đã giơ tay hàng
Xác phơi bên lề đường
Cho kẻ khác làm gương!
Chỉ chuột rừng là sướng
Đảng chiêu đãi cho hưởng
Một đêm no chán chường!
Sáng sau khó mà tưởng
Mắt và tai đều bay
Hai bàn chân, bàn tay
Chỉ còn xương gậm dở
Ruồi nhặng bay vớ bở
Đen ngòm trông khiếp kinh
Lũ công an rùng mình
Thuốc lá châm, nhổ khạc
Ra lệnh cho tự giác
Đem chôn hai cái xác”.
 
Và bài thơ sau đây cũng của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện diễn tả cảnh VC “Xử bắn tử tù” vào năm 1987:
 
“Tòa tuyên án tử hình
Là cấm gặp gia đình
Ngay cả ngày hành hình
Gia đình cũng không biết
Những người mang án Chết
Là xà-lim cùm miết
Họ ăn uống cũng hệt
Như những tù bình thường
Cơm nước muối thảm thương!
Sớm hôm đi pháp trường
Phải xốc nách dìu ra
Cùm lâu bước muốn ngã
Ba, bốn điều thuốc lá
Một ca con nước trà
Hai bánh ngọt bày ra
Tiêu chuẩn trước khi Chết
Phần nhiều bỏ lại hết!
Họ ngồi trong xe hòm
Mắt bịt vải đen ngòm
Tay khóa ngoặt đằng sau
Xe băng băng rất mau
Chở họ tới nơi bắn
Một cục giẻ để sẵn
Thường thường là giẻ bẩn
Được tọng vào tận họng
Bằng que thông nòng súng
(Phòng chửi bới lung tung)
Đôi khi lợi bị thủng
Một dòng máu ứa ra
Dây thừng được mang ra
Những người ốm, người già
Bị ghì trói cật lực
Trói đã đủ chết thực
Bắn chỉ là thủ tục!
Bản án đọc kết thúc
Đội bắn bắn lập tức
Sáu viên đạn vào ngực
Dây thừng được chặt đứt
Xác chết liền đổ lăn
Tên đội trưởng đội bắn
Tay lăm lăm súng ngắn
Mũi giày đá vào mặt
Lật hất phía thái dương
Bắn một phát thông thường
Gọi là phát nhân đạo!
Pháp y liền bước vào
Khám thi thể qua loa
Đội bắn đeo mặt nạ
Phòng xa bị trả thù
Lên xe về trại tù
Hưởng vại bia bỗ dưỡng!”
 
Theo nhà văn Hoàng Hải Thủy thì, “thủ tục xử tử tù nhân được cai tù VC đưa từ Hoả Lò, Hà Nội vào Nhà tù Chí Hòa, Thành Hồ, y như nhau: bữa ăn cuối cùng lúc 4 giờ sáng của người  tử tù thường là cái bánh bao mua từ tối hôm trước. 4 giờ sáng đường Hoà Hưng chưa có hủ tíu, ông công an cai tù mang gà-mèn trên xe đạp đi mua hủ tíu lích kích, 1 chai nước ngọt, 2 điếu thuốc có cán, trái chanh hay trái cóc, nhét vào mồm - đề phòng tử tù trước khi chết la mấy tiếng “ca tụng” người đã sinh ra Hồ Chủ Tịt; nhiều người tù bị nhét trái chanh hay trái cóc quá lớn chết ngạt trước khi đến bãi bắn. 4 giờ rưỡi sáng người tử tù bị đẩy lên xe, 5 giờ sáng bị bắn ở bãi bắn Thủ Đức. Bắn xong, xác tử tù chôn tại chỗ, thân nhân - không được báo cho biết ngày xử tử - nếu tìm được mộ có thể làm mộ chí, bia phải đề rõ tử tù phạm tội “phản quốc”, bị xử tử ngày… Bia không ghi tội bị Công An VC đi xét đập vỡ.
Bãi bắn tử tù Thành Hồ ở Thủ Đức, tử tù bị đưa lên đứng trước những thùng phuy đổ đầy đất. Tù nhân Chí Hoà có từ ngữ “lên thùng phuy” chỉ việc người tù bị hành quyết”.
 
*
Tù đày, tuyệt thực, vượt ngục và cuối cùng bị hành quyết! Đó là những chặng đường mà bất cứ một người Việt Nam tranh đấu chống Cộng với ước muốn cháy lòng là dẹp bỏ chế độ Cộng sản phi nhân, tàn ác, đem lại tự do, dân chủ, nhân quyền cho toàn dân Việt Nam trước sau gì đều cũng phải kinh qua.
 
Những Trần Văn Bá, Nguyễn Văn Trại, Trương Văn Sương… và biết bao chiến sĩ phục quốc vô danh đã lên đường tranh đấu - dù biết rằng việc “lên thùng phuy” sẽ đến với họ khi bị CSVN bắt giữ và giam cầm.
 
*
“Sau 1975, trong tuyệt vọng, trong cô đơn, anh em ta vẫn có những người dũng cảm chống Cộng sản. Biết chống là chết, biết chết vẫn cứ chống, bao nhiêu anh em đã bị VC đưa lên những thùng phuy ở bãi bắn Thủ Đức, trong những buổi sáng tinh sương khi mặt trời chưa lên trên thành phố tang thương, khi chúng ta vẫn còn ngủ vùi. Làm sao ta biết? Có bao giờ ta biết? Chắc sẽ không bao giờ ta biết!
 
Năm 2011, tôi thấy ở Hoa Kỳ có tình trạng những người Việt chống Cộng bị chính người Việt ở Hoa Kỳ miệt thị. Người Việt chống Cộng năm 2011 bị gọi là bọn “HÀNH NGHỀ CHỐNG CỘNG! Đã có người bị kiện, bị tòa án Mỹ xử phạt cả triệu Mỹ kim.”
 
Xin mượn nhận xét vô cùng xác đáng và vô cùng ngậm ngùi của nhà văn Hoàng Hải Thủy để kết thúc bài viết này.
 
NGUYỄN THIẾU NHẪN
tieng-dan-weekly.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin buổi sáng22/4/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link