Kính mời quý vị đọc:
NHỮNG CUỘC RA ĐI
và nghe nhạc phẩm:
SẦU LY HƯƠNG
Nhạc : Huỳnh Trọng Tâm
Trình bày: ca sĩ tâm Thư.
UNICODE
NHỮNG CUỘC RA
ĐI
GS NGUYEN THIEN THU.
Kể từ 1945, người Việt Nam đã nhiều lần bỏ
nước ra đi. Khi Việt Minh nổi lên, tàn sát các nhà áí quốc và các tôn giáo thì
một số đã thầm lặng ra đi như gia đình cựu hoàng Bảo Đại. Sau 1954, một số người
cũng bỏ nước ra đi theo quân đội viễn chinh Pháp như Thủ tướng Nguyễn Văn Tâm,
Phan Văn Giáo,Nguyễn Văn Hinh.. .
Sau 1968, một số cũng đã ra đi. Trong khoảng 1950-1970 , một số tướng tá VNCH cho con sang Pháp học, sau đó đám này trở về Hà Nội làm tay sai cho Hà Nội.
Đến năm 1975, thì một số đông đồng bào miền
Nam đã băng rừng, vượt biển đi tìm tự do.Khoảng nửa triệu đã chết dưới biển hoặc
ở rừng sâu. Ở đường bộ qua Thái Lan, nữ sĩ Hồ Điệp đã bỏ mạng. Trong các cuộc
băng rừng, vượt biển, vì sóng nước, vì thuyền hư, hết xăng ,hết lương thực và lạc
đưòng, dân ta bị hải tặc Thái Lan và bọn Việt cộng ở Côn Đảo, Phú Quốc, Châu Đốc
giả làm hải tặc cướp phá, hãm hiếp đồng bào ta.
Sau 1975, đồng bào miền Nam vẫn tiếp tục ra đi, sau đó nhờ sự can thiệp của quốc tế, đồng bào ta được ra đi tư do. Nhưng trong lúc này, Việt Cộng gây sự với Trung Quốc, chiếm Cao Miên và đuổi Hoa kiều ra khỏi nước.
Bọn tay sai của Lê Duẩn hết lòng đánh đuổi
để cướp đất, cướp nhà, cướp vàng cướp bạc. Nhưng nuốt phải thứ này chắc chắn
khó trôi. Muốn trở lại làm đầy tớ Trung Cộng, bọn Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê
Đức Anh phải trả tài sản lại cho đám kiều nạn này! Bao nhiêu tỷ, mấy trăm
ky lô mét , mấy dặm hải đảo đây hỡi các anh hùng bách chiến bách thắng?
Cùng với nạn kiều, Việt cộng đưa gần một triệu người sang Kampuchia làm thực dân xâm lược. Nay Việt Cộng phải rút lui nhưng họ để lại cả triệu người thành ma đói, cờ bạc, buôn người, bán dâm ở bên đó. Họ còn đưa khoảng 30 ngàn quân đội sang giải phóng Phi Châu.
Cùng với nạn kiều, Việt cộng đưa gần một triệu người sang Kampuchia làm thực dân xâm lược. Nay Việt Cộng phải rút lui nhưng họ để lại cả triệu người thành ma đói, cờ bạc, buôn người, bán dâm ở bên đó. Họ còn đưa khoảng 30 ngàn quân đội sang giải phóng Phi Châu.
Có
thể là 50 ngàn hay một trăm ngàn quân đội anh hùng được xuất khẩu, ai cầm
món tiền tỷ này? Trưóc đây vài năm, tin tức báo chí cho biết quân khu Nghệ An
bán lính xuất khẩu. Dịch vụ này cũng ngon lành béo bở lắm!
Nay cộng sản thành tư bản đỏ nhưng đồng bào Việt thành một lũ đói rách khốn khó mà cộng sản nhắm mắt "sống chết mặc bay"! Ngày nay cộng sản làm ngơ nhưng những tay ăn có lấy danh nghĩa nhân đạo cứu người ở Đài Loan, Đại Hàn, Miên để kiếm lợi.
Nay cộng sản thành tư bản đỏ nhưng đồng bào Việt thành một lũ đói rách khốn khó mà cộng sản nhắm mắt "sống chết mặc bay"! Ngày nay cộng sản làm ngơ nhưng những tay ăn có lấy danh nghĩa nhân đạo cứu người ở Đài Loan, Đại Hàn, Miên để kiếm lợi.
Bọn này nghe
nói cũng đông lắm. Sư cha, mục sư, ca sĩ, nhà báo, nhà đài....đã nhào vô ăn có.
Chỗ nào có rác rưới là là ruồi muỗi! Thời buổi kinh tế khủng hoảng con người
đành phải cúi mặt, vất lương tâm vào thùng rác!
Và cũng trong lúc này, các
con em cán bộ cao cấp được vinh hạnh đi xuất khẩu lao dộng. Và nay, khoảng năm
2000, một số phụ nữ đã ra đi làm dâu, làm ô-xin, và làm gái ở Đại Hàn, Đài
loan, Singapore...
Và nay một số lớn ra đi hiên ngang dưới sự bảo trợ của đảng
quang vinh. Đó là khoảng 15 ngàn-20 ngàn du sinh mỗi năm qua Mỹ, một
số con ông cháu cha du học Pháp, Úc, Canada.
Đây là một hiện tượng đặc biệt ở phe đại thắng mùa xuân 75. Riêng tại Mỹ, mỗi du sinh mang nửa triệu đô hay một triệu đô thì 20 ngàn du sinh mỗi năm mang bao nhiêu tỉ?Từ 1990 cho đến 2013 là bao nhiêu tỉ?
Đây là một hiện tượng đặc biệt ở phe đại thắng mùa xuân 75. Riêng tại Mỹ, mỗi du sinh mang nửa triệu đô hay một triệu đô thì 20 ngàn du sinh mỗi năm mang bao nhiêu tỉ?Từ 1990 cho đến 2013 là bao nhiêu tỉ?
Cái tiết mục nộp tiền để nhập cư nhập tịch thì đã có từ lâu. Ở Mỹ hay
Canada, cứ có khoảng 200 ngàn là được nhập cư. Số tiền này là tiền mang vào có
giấy tờ đàng hoàng, nó vẫn là của chủ nhân nó, chủ nhân số tiền này làm
chủ các công ty đầu tư, nhà nước không tơ hào một xu, người Mỹ không hiên ngang
bỏ túi như các đồng chí Việt Cộng. Nhà nước Mỹ, Canada cho nhập cư có điều kiện
chứ không phải bán đất, cướp đất nhân dân như Việt cộng..
Trong năm 2013, Mỹ cho ra một điều kiện mới, đó là số tiền 500 ngàn và thẻ xanh. Trước kia với 200 hay 300 ngàn là nhập cư được, nhưng phải khoảng mười năm sau mới được thẻ xanh. Nay thì chưng tiền là có liền thẻ xanh cho cả nhà! Mỹ hơn các nước khác là ở chỗ thẻ xanh lập tức. Cái đòn chiêu dụ này rất hay.
Cấp thẻ xanh cho những nhà đầu tư từ 500.000 đôla
vào Hoa Kỳ
Để có thẻ xanh, các nhà đầu tư nước ngoài
phải đầu tư ít nhất 500.000 đô la vào một khu vực được nhắm vào, thường là những
khu vực có tỷ lệ thất nghiệp cao hay những khu vực nông thôn.
Chương trình Các nhà Đầu tư Di dân hay
còn gọi là “EB-5” được Quốc hội Hoa Kỳ thành lập bằng Đạo luật di trú năm 1990
nhằm kích thích nền kinh tế Mỹ qua việc tạo nên công ăn việc làm và vốn đầu tư
của các nhà đầu tư nước ngoài. Theo một chương trình di trú thí điểm được thành
lập lần đầu tiên vào năm 1992, thì để có thẻ xanh, các nhà đầu tư nước ngoài phải
đầu tư ít nhất 500.000 đô la vào một khu vực được nhắm vào - thường là những
khu vực có tỷ lệ thất nghiệp cao hay những khu vực nông thôn.
Theo một Chương trình thí điểm do Quốc hội
Hoa Kỳ thành lập vào năm 1992 theo Đạo luật di trú năm 1990 nhằm kích thích các
hoạt động kinh tế và tạo công ăn việc làm, đồng thời cho phép các người nước
ngoài có cơ hội để trở thành thường trú nhân tại Hoa Kỳ, các nhà đầu tư nước
ngoài phải đầu tư tối thiểu 500.000 đô la vào một dự án nằm trong một trung tâm
vùng được cơ quan di trú Hoa Kỳ chấp thuận trước hay vào “một đơn vị kinh tế
công hoặc tư có liên hệ đến việc giúp kinh tế tăng trưởng, gồm cả việc gia tăng
xuất khẩu, cải thiện mức sản xuất trong vùng, tạo việc làm, hay giúp gia tăng vốn
đầu tư nội địa.”
Một trong những dự án hội đủ
các điều kiện này đã được thành lập tại bang Vermont, trong một dải đất rộng lớn
nằm dọc biên giới Canada. Ông Bill Stenger, đồng chủ nhân một khu trượt tuyết
đang làm sống lại vùng nông thôn với tỉ lệ thất nghiệp cao này bằng cách kêu gọi
đầu tư nước ngoài để mở rộng khu trượt tuyết. Với số tiền thu hút được hiện
nay, vào khoảng 270 triệu đô la, ông Bill Stenger và các đối tác đã xây dựng được
ba khách sạn, một công viên nước trong nhà, một sân trượt băng, các trung tâm hội
nghị, một số các tiệm ăn và cửa hiệu bán đủ loại hàng hóa.
Những công trình này đã giúp cho người dân
trong vùng có
được công ăn việc làm. Một trung tâm nghiên cứu công nghệ sinh học sắp được xây dựng cùng với nhiều khách sạn và nới rộng phi trường tại vùng này. Ngoài các nhà đầu tư tại Mỹ, ông Stenger còn kêu gọi các nhà đầu tư nước ngoài qua chương trình EB5. Trong gần 10 năm qua khu vực này đã hưởng được lợi ích của chương trình Visa EB5 bằng vốn đầu tư của các nhà đầu tư nước ngoài. Ông Stenger giải thích về chương trình EB5:
được công ăn việc làm. Một trung tâm nghiên cứu công nghệ sinh học sắp được xây dựng cùng với nhiều khách sạn và nới rộng phi trường tại vùng này. Ngoài các nhà đầu tư tại Mỹ, ông Stenger còn kêu gọi các nhà đầu tư nước ngoài qua chương trình EB5. Trong gần 10 năm qua khu vực này đã hưởng được lợi ích của chương trình Visa EB5 bằng vốn đầu tư của các nhà đầu tư nước ngoài. Ông Stenger giải thích về chương trình EB5:
“Những nhà đầu tư đủ khả năng có thể đầu tư
500.000 đô la vào những dự án mới. Kết quả là có một số đáng kể việc làm được tạo
ra. Những nhà đầu tư này được cấp thẻ xanh. Vợ và các con 20 tuổi hay trẻ hơn của
họ cũng được cấp thẻ xanh. Họ có thể sống và làm việc tại bất cứ nơi nào trên
nước Mỹ nếu họ muốn và họ được hưởng lợi do việc đầu tư và dĩ nhiên chúng ta
cũng có lợi vì có thể xây dựng được những gì chúng ta biết có giá trị kinh tế
trong vùng và được chính quyền tiểu bang hỗ trợ.”
Ông Stenger cho biết là trong vòng 3 đến 5
năm tới dự án mở rộng khu trượt tuyết dự trù thu hút được 500 triệu đô la với sự
đầu tư của hàng ngàn nhà đầu tư nước ngoài trên toàn thế giới nhưng đặc biệt là
khu vực châu Á.
“Có
một điều lý thú là khoảng 40% các nhà đầu tư từ các nước châu Á như Trung Quốc,
Nhật Bản, Nam Triều Tiên, Thái Lan, Việt Nam, Đài Loan. Và một điều may mắn là
chúng tôi thành công 100% trong việc xin thẻ xanh cho những nhà đầu tư này và
gia đình và tạo cơ hội để họ có thể đến Hoa Kỳ.”
Theo kinh nghiệm của ông Stenger các nhà đầu
tư đều thu hồi được vốn lẫn lời:
“Những nhà đầu tư này thu được từ 2 đến 4%
tiền lời và cuối 5 năm chúng tôi có một chiến lược trả lại cho các nhà đầu tư
tiền đầu tư của họ.”
Đối với những chỉ trích cho rằng chương
trình EB5 này không có gì khác hơn là cho phép những người giàu có được thẻ
xanh, ông Stenger phát biểu:
“Chúng tôi có liên hệ sâu rộng đến chương trình phát triển kinh tế tại Vermont. Chúng tôi đầu tư vào nhiều công ty hay những việc kinh doanh khác nhau, tạo công ăn việc làm và nâng cao mức sống của người dân trong vùng và những người đầu tư vào chương trình này đều là những người, những gia đình tuyệt vời, những người thành công và tiền đầu tư của họ đã cho phép chúng tôi tạo cơ hội làm việc và phát triển kinh tế tại một khu vực rất khó tìm được vốn. Tôi rất cám ơn vì nếu không có đầu tư của họ, chúng tôi không có khả năng làm được việc chúng tôi đang làm.”
Ông Stenger nói rằng càng ngày càng có nhiều nhà đầu tư từ các nước Đông Á vào bang Vermont, đặc biệt là các nhà đầu tư giàu có của Trung Quốc muốn rời khỏi Trung Quốc cũng như những người giàu Nam Triều Tiên muốn rời khỏi nước này, đặc biệt sau khi Bắc Triều Tiên phóng thành công một rốckết đưa một vệ tinh vào quỹ đạo trái đất. Ông Stenger cho biết hiện có chương trình thu hút thêm nhiều nhà đầu tư châu Á.
“Chúng tôi có chương
trình đi thăm châu Á vào cuối tháng 6, đầu tháng 7 với Thống đốc Peter Shumlin.
Chúng tôi sẽ đi thăm Nhật Bản, Nam Triều Tiên, Trung Quốc và có thể Việt Nam.
Chúng tôi sẽ mang theo thông điệp đến châu Á về việc làm cách nào đầu tư vào
Vermont. Chúng tôi có những trang mạng và những cơ hội để vươn tới những quốc
gia này với ngôn ngữ của các nước đó. Chúng tôi cũng làm việc chặt chẽ với các
luật sư hiện đang làm việc tại những quốc gia này.”
Tuy nhiên theo ông Stenger số người châu Á tham dự vào chương trình này đông đảo nhất mà ông kỳ vọng lại là những sinh viên đang theo học đại học hay hậu đại học tại Hoa Kỳ và muốn ở lại nước Mỹ sau khi hoàn tất việc học. Ông Stenger giải thích:
“Những sinh viên này có thể
được cha mẹ cho tiền nếu họ muốn. Chúng tôi đã có nhiều nhà đầu tư là sinh viên
tốt nghiệp đại học hoặc hậu đại học được cha mẹ cho tiền để đầu tư để họ ở lại
nước Mỹ và làm việc ở nơi nào họ muốn.”
Lượng người Trung Quốc muốn đến Mỹ theo con
đường đầu tư ngày càng tăng.
Chương trình chiếu khán EB-5 là chương
trình đầu tư-để-định cư, cấp thẻ định cư cho các trường hợp đầu tư tạo việc làm
cho ít nhất 10 lao động.
Trong năm 2006, chỉ có 63 visa loại này được
cấp cho các công dân Trung Quốc. Năm ngoái, con số này nhảy vọt lên 2.408 và
trong năm nay con số này đã vượt quá 3.700.
Điều đó có nghĩa là làn sóng tiền từ Trung
Quốc đang đổ vào các dự án cơ sở hạ tầng tại Hoa Kỳ.
Chương trình này cho phép mọi đối tượng đệ
đơn, nhưng các nhà đầu tư Trung Quốc nay chiếm tới 75% tổng số hồ sơ được nộp.
Thời bất ổn
Hệ thống chính trị cứng nhắc và trì trệ của
Trung Quốc có lẽ là lý do khiến người giàu muốn ra đi, đặc biệt là trong năm
nay, khi sẽ có những thay đổi diễn ra ở cấp cao nhất trong Đảng Cộng sản.
Cũng có cả những quan ngại về lối sống nữa.
Giống như Louie Huang, người có tiền thường muốn sống ở nơi không khí trong
lành hơn, có nền giáo dục tốt hơn cho con cái.
Thêm nữa là những lo sợ về việc sự bùng nổ
kinh tế kéo dài cả thập niên tại Trung Quốc có thể sẽ xì hơi. Cho nên người ta
không mấy ngạc nhiên khi giới nhà giàu Trung Quốc tìm cách ra đi.
Số liệu về EB-5 không phải là những chứng cứ
duy nhất. Cuộc khảo sát hồi cuối năm ngoái, được thực hiện đối với gần 1000 triệu
phú đô la Trung Quốc cho thấy 60% tính chuyện ra nước ngoài.
Trung Quốc nay là một trong các luồng di
dân lớn nhất vào Úc, với số liệu công bố năm 2011 cho thấy lần đầu tiên Trung
Quốc đã vượt qua Anh.
Các đại lý bất động sản tại Mỹ nói năm nay
lượng người mua nhà có giá trị lớn đến từ Trung Hoa lục địa và Hong Kong tăng vọt.
Bữa tiệc của nhà giàu Trung Quốc còn lâu mới
kết thúc. Louie Huang vừa mới khai trương một hộp đêm mới toanh.
Việc có những người ngồi với cả chục chai
champagne trên bàn cho thấy còn khối người vẫn có thể kiếm được tiền tốt tại
đây.
Nhưng trong thời kinh tế bất ổn như lúc
này, những người có tiền ngày càng muốn tìm kiếm nơi nào đó an toàn hơn cho
mình.
Tùng Nguyên viết trên Dân Trí như
sau:
Trong khi phân khúc nhà cao cấp ở
Trung Quốc nói riêng và Châu Á nói chung rơi vào cảnh suy thoái thì
giới nhà giàu Trung Quốc đổ xô sang New York (Mỹ) mua nhà ở triệu đô.
Giới nhà giàu Trung Quốc đổ xô sang New York mua nhà ở hạng sang trong khi nhà ở cao cấp tại các TP lớn của Trung Quốc giảm giá (ảnh: Giáo dục Việt Nam)
Theo báo cáo chỉ số các thành phố
lớn trên toàn cầu năm 2011 của công ty nghiên cứu Knight Frank, khu vực
Châu Á - Thái Bình Dương đang đứng đầu danh sách các thị trường trì trệ trong
phân khúc nhà ở cao cấp. Giá nhà ở hạng sang trong khu vực này đang giảm nhanh
nhất; mạnh nhất là ở Mumbai (Ấn Độ), giảm đến 18%.
Thị trường nhà ở cao
cấp cho thuê ở hầu hết các thành phố trọng điểm như Bắc Kinh, Hồng Kông và
Tokyo dự kiến cũng sẽ giảm bởi nhu cầu thuê từ người nước ngoài xuống thấp do
doanh nghiệp cắt giảm chi phí và thu hẹp quy mô. Nhu cầu suy yếu và sức mua từ
các nhà đầu tư trong và ngoài nước có khả năng gây áp lực làm giảm doanh số bán
nhà ở cao cấp tại hầu hết các thành phố lớn.
Qua các báo chí trên, gồm báo Việt Nam quốc nội
và báo ngoại quốc, ta thấy các báo chí giải thích hiện tượng này như sau:
1.Người ta cho rằng nước
Mỹ có tự do, dân chủ và thịnh vượng lâu dài, bền vững trong khi kinh tế Trung
Quốc, Việt Nam mong manh, được một thời gian rồi bong bóng sẽ bể .
2. Ở Mỹ không khí tốt, đời
sống vui vẻ, giáo dục tốt, mọi người bình đẳng trong khi Trung Quốc, Việt Nam ô
nhiễm, đời sống đắt đỏ, dân nghèo khốn khổ, giáo dục, luân lý suy đồ, dân chúng
luôn bị đe dọa vì trộm cướp, công an, tham nhũng.
3. Luật pháp, kinh tế ở
Mỹ vững vàng, còn ở ViệtNam, Trung Quốc nạn bè phái, luật lệ không rõ
ràng, khó làm ăn.
4. Được học thành tài ở
Mỹ, được làm công dân Mỹ, được sống ở Mỹ thì sướng hơn ở Trung Quốc, Việt Nam.
Ngoài ra, người ta bỏ
qua hoặc nói sơ lược mà thôi. Đó là:
1. Nhà giàu Trung Quốc
và Việt Nam có bạc triệu, bạc tỷ là do tham nhũng, cướp bóc. Nay
bụng đã no, nên tẩu tán tài sản ra ngoại quốc.
2. Việc di chuyển con
cái và tài sản đã thực hiện từ lâu cho nên ngân hàng và kho tàng trống rỗng. Hậu
quả là kinh tế suy sụp, phải chạy trước khi kinh tế suy sụp.
3. Trung Quốc và Việt
Nam sẽ có nhiều thay đổi và biến loạn vì:
(1). các phe phái
đánh nhau,
(2). dân có thể nổi lên
giết sạch cộng sản,
(3). Trung Quốc có thề
tiến chiếm Việt Nam,
(4). chiến tranh
thứ ba có thể xảy ra, Trung Quốc, Việt Nam nhất định sẽ bại trận. (Vì tin
rằng Mỹ sẽ thắng cho nên mới chạy qua Mỹ phải không?)
Có những đồng chí trung
kiên cho rằng tin trên do bọn phản động tuyên truyền xuyên tạc, đảng ta thành đồng
vách sắt đâu ngu dại gì mà đem tiền sang Mỹ và tháo chạy lẹ làng như thế.
Trước đây báo chí
Việt Nam đưa tin có người Việt đã mua một thị trấn Mỹ. Nay nếu không tin,
xin mời qua Mỹ mà coi . Nay 90% người đi coi nhà, mua nhà là người
Việt quốc nội, và người Hoa Đại Lục là những người từng chiến thắng chống Mỹ
xâm lược đấy!
Đấy là những lý do chính
mà các nhà giàu Trung Quốc Việt Nam tháo chạy. Các nhà giàu này là ai?
Là các đảng viên cao cấp, là các lãnh đạo đảng. Các lãnh đạo đã tính đường chuồn,
vậy ai sẽ ở lại chiến đấu hy sinh bảo vệ cho tư bản đỏ? cho các đảng cướp đang
trên đường tan rã. Họ ẳm tiền, cho vợ con chạy rồi, khi có biến động họ sẽ chạy
ngay. Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, NguyễnChí Vịnh, Phùng
Quang Thanh, Nguyễn Văn Hưởng sẽ chạy đi đâu? Những tên công an đánh dân sẽ chạy
về đâu?
Chính sách xuất cảnh tự do được đảng cộng sản chấp thuận vì đó là phương tiện bảo đảm cho gia đình và tiền tài của họ xuất cảnh dễ dàng. Việc này cũng liên quan đến việc rút tiền ngân hàng, cướp tiền ngân hàng gây ra nợ xấu, gây ra ngân hàng trống rỗng, và kinh tế suy sụp.
Một điều buồn cười
nữa là Marx, các lãnh đạo đảng, các ông trung lập hô hào chống Mỹ yêu nước, chống
diễn biến hòa bình thì con em họ, gia đình họ lại chọn sống ở Mỹ là sao? Và còn
một điều nữa, trăm sông lại đổ ra biển, tiền Mỹ, tiền thiên hạ lại trở vào túi
Mỹ! Bất chiến tự nhiên thành. Không đánh mà thắng chính là chỗ này!
Bây giờ người Việt
Nam hai miền đều bỏ đi dù phải đi làm đầy tớ, dù bị làm nô lệ tình dục cho cả
gia đình vẫn sướng hơn về Việt Nam... Thế mà sau 1975, ở miệng ông Việt Cộng
tuyên truyền hay ông bà ngoại quốc nào lại muốn một đêm trở thành người Việt
Nam ?Thế mà bây giờ mấy ông chống Mỹ lại muốn được vinh dự làm công dân Mỹ,
sống ở Mỹ và học hành ở Mỹ ư? Ai bảo kinh tế Mỹ suy đồi? Trung Quốc sẽ làm bá
chủ thế giới? Ai bảo tư bản dẫy chết? Ai bảo Mỹ đại bại? Ai cười Mỹ là cọp giấy?
Ai vỗ ngực Việt Nam anh hùng, kẻ thù nào cũng đánh thắng?
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment