Saturday, April 20, 2013

QUÊN LÀM SAO ĐƯỢC


Date: Friday, April 19, 2013, 5:45 PM

 

                                  QUÊN LÀM SAO ĐƯỢC

 

 

                                                                                 Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

   

      Sau khi đọc bài “Bánh Vẽ” của tôi, một người bạn gởi email quở trách tôi mà rằng: “Ông bạn ơi, ông bạn nói với tôi là "Kỳ này tụi nó đổi HP thật đấy" mà. Hà cớ chi bây giờ ông bạn lại nói là chúng cho ăn bánh vẽ!!! Những bài học trong trại học tập cải tạo vẫn còn sờ sờ ra đó mà nay đã lại quên rồi sao?” Hơi một chút ngỡ ngàng, tôi viết vội để trả lời thế này: “Ông Thầy (thầy lang) ơi, đó là một sự hiểu lầm rất tai hại đấy!”

 

     Tôi biết bạn tôi rất chí tình và thành thật với bạn bè. Nhưng tôi vẫn cứ đau. Tù cải tạo! Làm sao tôi quên được. Giải thích sao đây? Thôi thì tôi gởi ông bài tự thán làm trong tù ngày xưa để biện bạch với ông vậy.

 

 

                                VIẾT CHO MÌNH

                       

                        Đêm qua thức trắng mà sao

                        Càng ru giấc ngủ càng đau đớn hoài

                        Nằm buồn nghĩ chuyện ngày mai

                        Giật mình tự hỏi tương lai nữa à?

                        Ngày mai, ngày mốt là xa

                        Củ khoai, củ sắn mới là tương lai

                        Sự đời sao quá đổi thay

                        Hôm qua một cõi, hôm nay nhà tù

                        Dù không hậu ủng tiền hô

                        Nhưng đâu đến nỗi xác xơ thế này

                        Đêm thức trắng, ngày khổ sai

                        Bữa ăn khoai sắn, dài dài muối chưng

                        Bụng thì lép cuốc còng lưng

                        Mới vài ba nhát thở chừng như trâu

                        Chỗ ăn chỗ ỉa ngay đầu

                        Bước ba bước có xa đâu là giường

                        Cả ngày chỉ thấy khẩn trương

                        Quanh năm khắc phục, xuống đường, ra quân

                        Đau thể xác, khổ tinh thần

                        Anh em bè bạn rõ gần mà xa

                        Tình thân dẫu có đậm đà

                        Cân, đong, đo, đếm phải là phân minh

                        Đầu bạc trắng tuổi còn xanh

                        Phân vân rằng “cụ” hay “anh” bây giờ

                        Vợ thì dại, trẻ còn thơ

                        Công danh, sự nghiệp zero một đời!

 

     Gởi ông. Ông đọc và hiểu cho thì tốt, bằng không thì tôi cũng đành chịu. Cái bánh Hiến Pháp mà VGCS đang làm ra cho dân chúng ăn thì nhất định là bánh vẽ rồi, chắc chắn thế, nhưng nó vẽ thế nào thì tôi cần có thì giờ theo dõi và tìm hiểu. Viết bây giờ khi chưa nắm vững được vấn đề kể ra thì cũng khó, khó ở chỗ là người đọc có công bình tiếp nhận hay mang sẵn định kiến. Tiếu ngạo một chút thì chuyện này cũng tạm coi như triết lý “sắc-không” của nhà Phật vậy thôi. Bánh vẽ chứ chẳng phải bánh thiệt. Cho là bánh thiệt nhưng kỳ thực vẫn chỉ là bánh vẽ bởi vì nguyên liệu để làm bánh toàn là đồ độc, chó ăn vào chó chết, heo ăn vào heo quay, người ăn thì khỏi nói. Nhận định sơ khởi của tôi là thế này, thực tế mà nói, đây là trò bịp, một trò bịp vĩ đại, bởi vì VGCS mưu mô thay đổi mặt ngoài cái thể chế hiện hành để giữ lại tất cả. Nói khác đi là chúng không để mất đi đâu cái gì do sự đổi thay này. Thật là tài tình và khôn khéo. Xưa nay VGCS chưa hề làm một cái gì ích quốc lợi dân. Sửa HP, chúng thật lòng hay bịp bợm, xin cứ nhìn vào thành tích mới nhất mà chúng vừa thực hiện là chiến dịch vu cáo Quân Lực và Chính Quyền VNCH về vấn đề trại tù binh Phú Quốc thì thấy ngay. Chi tiết của sự việc chúng tôi sắp kể đây thì không còn nhớ rõ vì thời gian xẩy ra quá lâu rồi. Tôi cần làm chứng cho sự thật.

 

     Có một lần tôi hướng dẫn một nhân vật quốc tế là ông Chủ Tịch Liên Minh Thế Giới Chống Cộng người Nam Mỹ (?) tới thăm trại tù binh Phú Quốc. Trong khi Ông nghe thuyết trình trong văn phòng của trại thì tôi lân la trò chuyện với các anh em quân cảnh làm nhiệm vụ an ninh bên ngoài. Tôi được anh em quân cảnh xác nhận là không bao giờ có chuyện hành hạ tra tấn tù binh tại đây, bởi vì việc thẩm tra họ đã hoàn tất ở nơi khác rồi. Tù binh VC được ăn no cơm trắng. Thức ăn là cá biển thì có thể nói là dư thừa, bởi vì Phú Quốc là đảo, và khẩu phần của tù binh do viện trợ Mỹ trực tiếp đài thọ, chứ không do ngân sách của Chính Phủ VN cung ứng. Người Mỹ nuôi VC từ hồi đó chứ không phải đến bây giờ mới nuôi. Tù binh không phải lao động khổ sai, trái lại được đọc báo thoải mái và chơi thể thao, và học nghề nếu thích. Quân cảnh biết rõ tù binh bí mật liên kết lại từng tổ đảng để sinh hoạt và khống chế lẫn nhau. Nhiều lần chúng làm reo đòi yêu sách gây khó khăn cho anh em quân cảnh. Có đôi khi vào ban đêm, tù nhân thanh toán bạn tù ngay trong trại giam vì nghi ngờ nhau. Vị khách do chúng tôi dẫn đi thăm thú và tìm hiểu đầy đủ, trên đường trở vào đất liền bằng trực thăng đã nói với tôi: “Chính Phủ của các anh đối xử với bọn người này tử tế quá.”

 

     Chỉ một sự kiện này thôi thì đã đủ để đi đến kết luận cho việc sửa HP là trò bịp. Hiến Pháp mới mà VGCS đang làm ra cho nhân dân VN ăn chỉ là bánh vẽ. Cho đến lúc này mà bọn VGCS vẫn còn chủ trương bịa đặt láo lếu để đào sâu thêm hận thù như thế thì chuyện chúng rắp tâm hòa giải với người quốc gia như một số dân tỵ nạn tin tưởng có tin được không? Chỉ có hạng người mù lòa lương tri và táng tận lương tâm như Nguyễn Ngọc Bích, Nguyễn Thị Thanh, Nguyễn Đạc Thành, Hoàng Duy Hùng v.v. và đồng đảng mới tin rằng VGCS thực tâm muốn làm hòa với người tỵ nạn để chung lo việc nước.

 

     Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

(nhân ngày Quốc Hận 30-4-2013)

 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link