Thursday, April 18, 2013

KHÔNG ĐƯỢC PHÉP QUÊN QUỐC HẬN 30-4


 




Thơ Quê Hương

Chân Thành cảm ơn Qúy Vị: Nhà Văn, Nhà Thơ, Nhạc Sỹ, Ca Sỹ, Kịch Sỹ, Sưu Tầm, Phổ Biến, Cộng Đồng Mạng...đã nhiệt tình ủng hộ
và đóng góp rất nhiều công sức trong cuộc đấu tranh giành lại Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền cho Dân Tộc Việt Nam.



KÍNH MỜI QÚY VỊ THAM KHẢO VÀ THƯỞNG THỨC

a  - Mỗi ngày đều có phổ biến ít nhất là 5 bài mới trong phần Bài Viết Mới
luôn luôn có 50 bài. Xin Qúy Vị click vào những link dưới:

Cải lời bài Quốc Ca VNCH ! Cụ Tạ Trí Hải hát rất hay về anh hùng nông dân Đoàn Văn Vươn.

Wikileaks – Việt Nam Trực Thuộc Chính Quyền Trung Ương Bắc Kinh Chính Thức Vào Năm 2020?

Video Việt Nam Trong Trái Tim Tôi

Video Quê Hương Ơi ! Tôi Vẫn Thấy Người

Video Em Và Cờ Vàng

Video Xác Em Nay Ở Phương Nào ?

Ép Cả Tù Nhân Ký Tên Đồng Ý Vào Bản Dự Thảo Hiến Pháp – TMĐ

TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ

Mệnh Đề Bịp – Đất đai là sở hữu toàn dân -

Nhà Thơ Và Sưu Tâm Thơ Kiều Phong 38


Nhà Thơ Và Sưu Tầm Thơ Ngô Minh Hằng 36

Nhà Thơ Tha Nhân 11

Nhà Thơ Phạm Đức Nhì 5

Nhà Thơ Ý Nga 10

Nhà Thơ Nguyễn Vạn thắng 3

Nhà Thơ Vĩnh Liêm

Nhà Thơ Trần Văn Lương 2

Nhà Thơ Bút Xuân Trần Đình Ngọc 7

Nhà Thơ Bùi Phượng Vĩ 1

Nhà Thơ Hồ Công Tâm 1

Nhà Thơ Và Sưu Tầm Võ Thị Trúc Giang 3

Nhà Thơ Miên Thụy 3


b - Chuyên Mục

Chính Trị – Xã hội – Kinh Tế – Thời Sự

Nhà Thơ Kiều Phong

Nhà Thơ Ngô Minh Hằng

Nhà Thơ Tha Nhân

Những Nhà Thơ Trong Bút Nhóm Gọi Đàn

Nhà Thơ Ý Nga

Nhà Thơ Bút Xuân Trần Đình Ngọc


Nhà Thơ Hoàng Minh Phú

Nhà Thơ Nguyễn Vạn Thắng

........................................................

........................................................



Trên 800 Video diễn tả lòng yêu nước nồng nàn phong phú được sưu tầm rất công phu như:

Video Nhạc Đấu Tranh


Đọc Báo Vẹm    

Hơn 250 MP3 ở Flash_widget

trong 

Thơ Quê Hương

Thơ Quê Hương

Kính chúc Qúy Vị Vạn Sự An Lành Vui Khoẻ


Nhận phổ biến tất cả những bài chống đảng việt cộng độc tài bán nước hại dân ....

Thuc

 
 
KHÔNG ĐƯỢC PHÉP QUÊN QUỐC HẬN 30-4
 
 
KIM ÂU - April 11, 2013
  
 
 
8 năm về trước, năm 2005 cũng trong những ngày tháng Tư, bản thân tôi tất bật lên Virginia xuống Atlanta như con thoi vì phải hợp tác cùng nhiều anh em chống lại âm mưu cải danh “Ngày Quốc Hận 30 – 4” trở thành “ 30 – 4 Ngày Diễn Hành Cho Tự Do” của Việt Tân. Vào những ngày tháng đó, Mặt trợn Việt Tân ẩn mặt ra sức chối bỏ việc làm dơ bẩn của chúng. Trước sự đoàn kết bảo vệ lịch sử của Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản âm mưu bôi xóa lịch sử để chạy tội cho tập đoàn Việt Cộng đã thất bại thảm hại. Liên tiếp thời gian sau đó gian đảng Việt Tân còn bày ra nhiều trò như chọn ngày tỵ nạn, ngày thuyền nhân ..v.v tất cả cũng cùng chung số phận như vụ Ngày Diễn hành cho Tự Do 30/4.
 
Sau tám năm, đến nay 2013 âm mưu cải danh Ngày Quốc Hận 30 – 4 trở lại với quy mô nhỏ hơn nhưng không kém phần độc địa bằng cách đưa một vài cá nhân và tổ chức NCVA xin Đại Nghị Viện Virginia chứng nhận và ban hành một nghị quyết SJR 455 lấy ngày 30/ 4 làm  South Vietnamese Recognition Day (Ngày Công Nhận Người Nam Việt Nam). Ông Bich "Biền dâu" có thể chối phắt là việc này hoàn toàn do TNS Dick Black vận động sau đó có thêm ông Phan Đức Tính, bà Trần Mỹ Lan và .v.v. nhưng do không đủ tầm vóc nên họ phải viện tới NCAV của ông can dự vào để tăng thêm uy thế đưa tới thành công.
 
Nhưng có âm mưu hay không chỉ cần căn cứ vào việc ông Bích “Biển dâu” và ông Nguyễn Mậu Trinh vận động Cộng Đồng DC,MD,VA thảo chương trình sinh hoạt của Cộng Đồng (đã phổ biến qua Thông Báo số 1813/CĐTĐ/TB), theo đó việc tổ chức đón nhận Nghị Quyết 455 một cách rình rang, phô trương nhưng dấu biệt không cho ai biết nội dung (ngoại trừ đồng bọn như Đỗ văn Hội, Võ đình Hữu) mặc dù SJR 455 đã được thông qua từ ngày 21, 22 tháng 2/2013. Sau khi  bản tin của ông Bích “Biển  dâu”  đưa lên diễn đàn, sự việc bị bại lộ và phản ứng của công luận đã báo động kịp thời cho Cộng Đồng Việt Nam Vùng Washington, D.C., Maryland & Virginia và Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà Vùng Hoa Thịnh Đốn & Phụ Cận cùng các Hội Đoàn Quân Cán Cảnh  thảo luận sửa đổi lại chương trình, hủy  bỏ việc tiếp nhận SJR 455 trong ngày 27/4/2013.
 
 
 
 
 
Những phản ứng, diễn biến của Cộng đồng Virginia, Maryland, DC cho thấy rằng Nghị Quyết SJR 455 là một sự xúc phạm lớn đến thể diện cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản khi cải danh Ngày Quốc Hận 30 – 4 trở  thành South Vietnamese Recognition Day (Ngày Công Nhận Người Nam Việt Nam).
 
Dù có 22 hay 1000 cái Whereas đầy hảo ý nhưng chỉ với một câu văn:
 
RESOLVED by the Senate of Virginia, the House of Delegates concurring, That the General Assembly designate April 30, in 2013 and in each succeeding year, as South Vietnamese Recognition Day in Virginia; and, be it”......
 
 là Nghị quyết này không còn có mảy may giá trị với cộng đồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản.
 
Thực ra 22 cái “whereas” chỉ nhằm để chứng minh nhóm "dân tộc thiểu số mới" Người Nam Việt Nam (South Vietnamese) này là người của một dân tộc có một lịch sử và quá khứ xứng đáng được trở thành một “sắc tộc thiểu số mới” ở Virginia. Những cái “xét rằng” đó không làm sáng tỏ thêm điều gì về vị thế của VNCH và cuộc chiến đấu anh dũng của quân cán chính VNCH chống lại cuộc tấn công từ Miền Bắc trong lịch sử. Những điều đó đã có từ lâu trước Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ.
 
Nhưng ngoan cố không chịu thấy sai lầm, ông Bích “Biển dâu” cho rằng việc đổi tên Ngày Quốc Hận thành South Vietnamese Recognition Day là một hành động tích cực từ chỗ chỉ biết khóc than trở thành ngày quật cường. Và tất cả những người nào không đồng tình với âm mưu này đều trở thảnh những kẻ phá hoại. Tội nghiệp! chẳng trách nào tên tuổi của ông Nguyễn Ngọc Bích gắn liền với hai chữ “Biển dâu”.
 
Tôi chưa thấy có ai than khóc trong Ngày Quốc Hận như ông Bích “Biển dâu” tưởng tượng. Thực ra tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 – 4 là một hành động tuyên hứa với những người đã hy sinh trong chiến đấu, thương tiếc những người đã vùi thân trong rừng sâu và biển cả, thệ nguyền với hồn thiêng sông núi về quyết tâm quang phục tổ quốc, dân tộc.
 
Tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 – 4 là tự nhắc nhở lẫn nhau, soi gương kim cổ, ghi tâm khắc cốt mối thù thất thổ, vong gia để mài sắc quyết tâm báo  phục như câu chuyện xưa từ thời Đông Chu Liệt Quốc dưới đây:
 
“Năm 24 đời Chu Kinh Vương, vua nước Ngô là Hạp Lư đem ba vạn tinh binh tiến đánh nước Việt. Lúc đó Việt Vương là Doãn Thường mới mất ít lâu . Con là Câu Tiễn lên nối ngôi cha thân chinh đốc quân nghinh chiến. Hai bên hội chiến tại đất Huề Lý, Hạp Lư trúng kế bị Linh Cô Phù tướng Việt chém vào chân phải đứt tiện ngón chân cái may mắn được Chuyên Nghị đến cứu thoát ra khỏi vòng vây nhưng trên đường rút quân về nước mạng vong vì vết trọng thương. Cháu là Phù Sai, con thế tử Ba lên nối ngôi đưa linh cửu Hạp Lư an táng tại Hải Dũng Sơn cùng bảo kiếm Ngư Trường của Chuyên Chư . Phù Sai mai táng ông rồi lập con trưởng là Hữu làm thế tử, lại sai 10 người nội thị thay đổi nhau đứng giữa sân hoàng cung, mỗi khi Phù Sai đi ra, đi vào thì mấy người nội thị lại quát lên:“ Phù Sai! mày quên cái thù vua nước Việt giết ông mày rồi à!”
Phù Sai liền khóc rống lên và đáp lại:“ Dạ ! Tôi không bao giờ dám quên.!”
Phù Sai làm như vậy để cho dù có bận trăm công nghìn việc chăng nữa nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ đến mối quốc hận. Nhờ quyết chí báo phục, 3 năm sau khởi binh phục hận, Phù Sai đánh thắng Câu Tiễn ở Tiêu Sơn. Việt Vương Câu Tiễn phải xin hàng và chịu nhục làm tôi nước Ngô.... Cuộc chiến Ngô Việt cuối cùng kết thúc với phần thắng thuộc về Việt Vương Câu Tiễn nhưng hành động nuôi chí báo phục của Ngô Phù Sai đã để lại cho những người anh hùng biết điều quốc sỉ một tấm gương .....
 
Ngày Quốc Hận 30 – 4 đã đi vào biên niên sử của những Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản trên toàn thế giới và dân tộc Việt Nam như ngày lễ lớn để tưởng niệm, nhắc nhở những con dân đất Việt ghi tâm khắc cốt, nung chí đấu tranh quang phục nước nhà chứ không phải như lý luận của ông Bích “Biển dâu” cho rằng đó là ngồi khóc và “liếm vết thương” "go on nursing one's wounds".
 
Nhóm người như ông Bích Biển dâu chỉ là loại người “tửu nang, phạn đại”, tham sống sợ chết, thiếu lương thiện, giặc chưa đến đã chạy, dây thần kinh xấu hổ đứt sạch, dối trá trắng trợn đến từng câu chữ trong một nghị quyết công khai. Thử hỏi có ai dành cho ông một chút tin cậy ngoài những kẻ đồng mưu.
 
Trong xã hội dân chủ ở Hoa Kỳ, chúng ta không có quyền cấm cản bất cứ ai thực hành quyền tự do của họ. Vì thế sản phẩm SJR 455 do ai thảo ra, ai cố vấn sửa đổi, những cá nhân, tổ chức nào tham gia vận động không có gì quan trọng.
 
Điều chúng ta cần thấy, cần hiểu  và đã  biết  đó là: ”Việc đổi tên “Ngày Quốc Hận 30 – 4” thành “Ngày Công Nhận Người Nam Việt Nam” là một điều quốc sỉ chứ không có mảy may vinh dự.”
 
Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản nghĩ gì  khi  việc tưởng niệm  “Ngày Quốc Hận 30 – 4 “ từ nay về sau trở thành ngày người Việt Nam vui mừng được đến làm di dân rồi công dân Hoa Kỳ sau khi thể chế Việt Nam Cộng Hòa bị tiêu vong,  đất nước bị Việt Cộng chiếm đoạt, cả dân tộc bị đọa đày.
 
Thương tích trên thân thể con người có thể lành, hóa sẹo nhưng việc thất thủ Sài Gòn là vết thương trong tâm khảm, là quốc hận nếu chưa rửa được những Người Việt Quốc Gia sẽ không bao giờ được phép quên.
 
 
Kim Âu
April 11/2013
 
 
 
 
 

 

Thư Ngõ gữi Ông Nguyễn Ngọc Bích

Thưa Ông Nguyễn Ngọc Bích,

Tham chiếu phúc trình Anh Ngữ dưới đây , trích dẫn giới  thiệu nguồn gốc hình thành bản Nghị Quyết SL-455 do Nghị Viện Virginia chấp thuận ban hành; nhấn mạnh Ông Nguyễn Ngọc Bích, Chủ Tịch Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt với sự đóng góp tận tâm của những người bạn (hai doanh thương Phan Đức Tính & Trần Tuyết Lan?) ở Richmond dự thảo Nghị Quyết "South Vietnamese Recognition Day , ngày 30 tháng 4, 2013" .

Điều này tương phản với những câu trả lời của Ông trong buổi hội luận Paltalk ngày 15 tháng 4, 2013 rằng, đại y': Nghị sĩ Dick Black chỉ tham khảo với Ông (NNB) về những con số mà thôi, ngoài ra nội dung và những phần quyết định khác như chọn ngày 30 tháng 4 v.v...; Ông(NNB) hoàn toàn không được biết gì cả.

Nếu transcript của bản hôi luận nói trên được chuyễn dịch Anh Ngữ, gưi đến Nghị Viện Tiểu Bang 

 Virginia để đối chiếu, kèm theo kháng thư của nhiều tổ chức cộng đồng khắp nơi; bản sao gữi luôn đến những cơ quan, tổ chức đã từng khen ngợi, tặng giải thưởng, vinh danh về những đóng góp của Ông từ trước đến nay. Những nơi nhận sẽ nghĩ gì về Ông? 

Thương vụ chính trị do Ông đầu tư, hợp doanh với ai đó chắc chắn sẽ di hại cho cộng đồng Người Việt Quốc Gia Ty Nạn Cộng Sản. 

Vậy mong Ông kịp thời hợp tác với thẩm quyền đại diện cộng đồng Người Việt Thủ Đô, tiếp xúc với Nghị Viên Dick Black điều chỉnh tên gọi và thời gian hiệu lực của văn bản. 

Trân trọng,

Paul Vân

 

 

AAP staff report

RICHMOND, VA (March 6, 2013) — The General Assembly of the State of Virginia voted unanimously to consent to introduce a Resolution to designate April 30 as South Vietnamese Recognition Day in Virginia.

Nguyen Ngoc Bich, founding President of the National Congress of Vietnamese Americans, said the Resolution was drafted by a group of dedicated friends in Richmond, in collaboration with the National Congress of Vietnamese Americans.

“We hope that this will be the beginning of a trend that will spread to other states as well,” (NNBich)

 

---------- Forwarded message ----------
From: San Le D. <
Date: Wed, Apr 17, 2013 at 7:35 PM
Subject: [DiendanDanToc] Huong Saigon chuyển: "South Vietnamese Recognition Day"
To: KVVNNCVC DienDan <


 



KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG (KVVNNCVC)
MUON CHONG TÀU CONG PHAI DIET VIET CONG (MCTCPDVC)
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN (MDVCPDVG)

Chúng ta đã rõ việc làm của ông Ráo Sư Nguyễn Ngọc Bích. Nhưng chiều người chưa biết mặt. Thì đây bộ mặt rất đẹp lão của Ráo Sư.
LDS

--- On Wed, 4/17/13, huong Saigon <

From: huong Saigon <
Subject: [Thaoluan9] Huong Saigon chuyển: "South Vietnamese Recognition Day"
To: "Bút Nhóm Goi Ðàn" <
Date: Wednesday, April 17, 2013, 5:23 PM
 
​Kính chuyển để quý đồng hương​ tuỳ nghi sử dụng. Tôi không có giờ để bàn luận.
 
Huong Saigon
 
0000000000 

 

South Vietnamese Recognition Day



  • — 10 MAR, 2013
Nguyen Ngoc Bich, National Congress of Vietnamese Americans.
Nguyen Ngoc Bich, National Congress of Vietnamese Americans.
AAP staff report
RICHMOND, VA (March 6, 2013) — The General Assembly of the State of Virginia voted unanimously to consent to introduce a Resolution to designate April 30 as South Vietnamese Recognition Day in Virginia.
Nguyen Ngoc Bich, founding President of the National Congress of Vietnamese Americans, said the Resolution was drafted by a group of dedicated friends in Richmond, in collaboration with the National Congress of Vietnamese Americans.
“We hope that this will be the beginning of a trend that will spread to other states as well,” Nguyen said. “The legal recognition of our flag (yellow with three red stripes) was also spearheaded by Virginia back in 2004. Let’s keep up the good work.”
The language of the Resolution reads:
“South Vietnamese Americans, a proud, industrious people, make up the fourth-largest group of Asian Americans in the United States; and, a South Vietnamese mass immigration to the United States began when communist tyranny swept the former Republic of Vietnam after the fall of Saigon in 1975; and, to the very end, soldiers of the Army of the Republic of Vietnam (ARVN) fought valiantly, defending their freedom with skill, daring, and gallantry.
The ARVN 3rd Cavalry Regiment, for example, demonstrated such skill and heroism in battle that it was awarded the coveted United States Presidential Unit Citation. Nearly 60,000 American fighters died in the Vietnam War and some 224,000 South Vietnamese troops also fell defending their nation; and although the American sacrifice in Vietnam was enormous, some of the most bitter combat––including the savage warfare after the United States’ withdrawal––was shouldered principally by our South Vietnamese allies.
The 1968 communist Tet Offensive was designed to crack South Vietnam’s will to resist. Instead, South Vietnamese forces fought ferociously, and not a single unit collapsed or ran; indeed, even the police fought, turning pistols against heavily armed enemy regulars; and together with American soldiers, sailors, airmen, and Marines, the ARVN decimated the indigenous Viet Cong guerrillas, eliminating them as an effective fighting force for the remainder of the war.
Most American units had left Vietnam by 1972, yet South Vietnamese units continued to perform remarkably well; with limited American help, they defeated North Vietnam’s all-out Easter Offensive, a massive conventional invasion led by Soviet T-54 tanks; and the Easter Offensive victory helped force North Vietnam to accept a negotiated end to the war.
Sadly, in 1974 the United States withdrew most military support, including air power, severely restricting the flow of fuel and munitions to the ARVN; strangled by a lack of supplies, tanks and artillery pieces were allotted meager quantities of ammunition––sometimes just a few shells per day––and radios often had no batteries.
The strangulation of South Vietnamese supply lines destroyed morale and decimated combat power, making it impossible for even the bravest South Vietnamese troops to effectively defend against the final invasion by North Vietnamese soldiers. North Vietnam remained well supplied by its communist allies in China and the Soviet Union.
Everyone with ties to the Americans or the government of the Republic of Vietnam feared the threatened communist reprisals; as communist forces overran the South during the spring of 1975, 125,000 key South Vietnamese personnel were airlifted from South Vietnam to refugee centers in the United States. As American troops and embassy staff were evacuated by waiting aircraft, terrified South Vietnamese mothers thrust their babies into the hands of complete strangers, hoping their offspring might somehow survive the approaching bloodbath.
The promised reign of terror quickly emerged and the South Vietnamese desperately fled the murderous tyranny of the communists; roughly two million South Vietnamese fled to escape North Vietnam’s promised “people’s paradise.” Launching small, crowded sampans, many South Vietnamese sailed into the vast, treacherous waters of the South China Sea, where hundreds of thousands drowned in the escape attempt; the South Vietnamese continued to flee their county in huge numbers from 1975 until the mid-1980s.
Beginning in 1975 and for decades afterwards, well over one million South Vietnamese––especially former military officers and government employees––were imprisoned in communist concentration camps; these were euphemistically called “reeducation camps,” where many thousands of South Vietnamese were “educated” to their deaths. The communist concentration camps were characterized by brutal forced labor, political indoctrination, and deadly assignments like human mine clearing; there were no formal charges or trials. The conditions in the camps were so savage that many surviving inmates estimate that almost a third of the prisoners of war died while in captivity.
South Vietnamese immigration to the United States peaked in 1992 when, after decades of torture, many concentration camp survivors were finally released and sponsored by their families to come to this country. After persevering through unimaginable brutality and suffering, the South Vietnamese who escaped their homeland demonstrated admirable talent and intellect; they became an entrepreneurial, upwardly mobile group, whose poverty rate rapidly declined after their arrival in the United States.
Today, 82 percent of the South Vietnamese in the United States are native-born or naturalized citizens, an exceptionally high portion of American citizenship for any immigrant group. For several decades, South Vietnamese American patriots have contributed to the United States with intellect, skill, loyalty, and determination; many have served proudly in the Armed Forces of the United States.
Therefore, be it by the Senate of Virginia, the House of Delegates concurring, That the General Assembly designate April 30, in 2013 and in each succeeding year, as South Vietnamese Recognition Day in Virginia.”
 
--
MUỐN BẢO VỆ NGÔN NGỮ VÀ VĂN HÓA VIỆT NAM,
TUYỆT ĐỐI KHÔNG DÙNG TỪ NGỮ CỦA CỘNG SẢN
Hương Saigon

 

 
 
 
trích Kim Âu
 
ĐÚNG LÀ MỘT BỌN NGU ĐẦN
 
Rốt cuộc bọn đầu tôm ở Viginia vào tròng gian đảng Việt Tân để xóa bỏ việc tưởng niệm Ngày Quốc  Hận 30-4.
 
Có phải là từ nay Người  Mỹ Gốc Việt thoát thai từ Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở Virginia đến ngày 30-4 chỉ đón mừng  "NGÀY CÔNG NHẬN NAM VIỆT NAM"  (South Vietnamese Recognition Day in Virginia) không còn biết đến "NGÀY QUỐC HẬN 30/4"?
Nghị quyết SJR 455 dưới đây không có một ý nghĩa nào hơn việc công nhận có thêm một sắc dân thiểu số ở Hoa Kỳ. Và hàng năm sắc dân thiểu số này sẽ vui mừng đón nghị quyết này  trong Ngày 30 - 4.
 
Thật là đau đớn khi  việc tưởng niệm  Ngày Quốc Hận 30 – 4  từ nay trở thành ngày người Việt Nam vui mừng được đến làm di dân rồi công dân Hoa Kỳ sau khi thể chế Việt Nam Cộng Hòa bị tiêu vong,  đất nước bị Việt Cộng chiếm đoạt, cả dân tộc bị đọa đày.
 

--- On Wed, 4/17/13, huong Saigon <

From: huong Saigon <
Subject: [Thaoluan9] Huong Saigon chuyển: "South Vietnamese Recognition Day"
To: "Bút Nhóm Goi Ðàn" <
Date: Wednesday, April 17, 2013, 5:23 PM
 
​Kính chuyển để quý đồng hương​ tuỳ nghi sử dụng. Tôi không có giờ để bàn luận.
 
Huong Saigon
 
0000000000 

 

South Vietnamese Recognition Day



  • — 10 MAR, 2013
Nguyen Ngoc Bich, National Congress of Vietnamese Americans.
Nguyen Ngoc Bich, National Congress of Vietnamese Americans.
AAP staff report
RICHMOND, VA (March 6, 2013) — The General Assembly of the State of Virginia voted unanimously to consent to introduce a Resolution to designate April 30 as South Vietnamese Recognition Day in Virginia.
Nguyen Ngoc Bich, founding President of the National Congress of Vietnamese Americans, said the Resolution was drafted by a group of dedicated friends in Richmond, in collaboration with the National Congress of Vietnamese Americans.
 
“We hope that this will be the beginning of a trend that will spread to other states as well,” Nguyen said. “The legal recognition of our flag (yellow with three red stripes) was also spearheaded by Virginia back in 2004. Let’s keep up the good work.”
 
The language of the Resolution reads:
 
“South Vietnamese Americans, a proud, industrious people, make up the fourth-largest group of Asian Americans in the United States; and, a South Vietnamese mass immigration to the United States began when communist tyranny swept the former Republic of Vietnam after the fall of Saigon in 1975; and, to the very end, soldiers of the Army of the Republic of Vietnam (ARVN) fought valiantly, defending their freedom with skill, daring, and gallantry.
 
The ARVN 3rd Cavalry Regiment, for example, demonstrated such skill and heroism in battle that it was awarded the coveted United States Presidential Unit Citation. Nearly 60,000 American fighters died in the Vietnam War and some 224,000 South Vietnamese troops also fell defending their nation; and although the American sacrifice in Vietnam was enormous, some of the most bitter combat––including the savage warfare after the United States’ withdrawal––was shouldered principally by our South Vietnamese allies.
 
The 1968 communist Tet Offensive was designed to crack South Vietnam’s will to resist. Instead, South Vietnamese forces fought ferociously, and not a single unit collapsed or ran; indeed, even the police fought, turning pistols against heavily armed enemy regulars; and together with American soldiers, sailors, airmen, and Marines, the ARVN decimated the indigenous Viet Cong guerrillas, eliminating them as an effective fighting force for the remainder of the war.
 
Most American units had left Vietnam by 1972, yet South Vietnamese units continued to perform remarkably well; with limited American help, they defeated North Vietnam’s all-out Easter Offensive, a massive conventional invasion led by Soviet T-54 tanks; and the Easter Offensive victory helped force North Vietnam to accept a negotiated end to the war.
 
Sadly, in 1974 the United States withdrew most military support, including air power, severely restricting the flow of fuel and munitions to the ARVN; strangled by a lack of supplies, tanks and artillery pieces were allotted meager quantities of ammunition––sometimes just a few shells per day––and radios often had no batteries.
 
The strangulation of South Vietnamese supply lines destroyed morale and decimated combat power, making it impossible for even the bravest South Vietnamese troops to effectively defend against the final invasion by North Vietnamese soldiers. North Vietnam remained well supplied by its communist allies in China and the Soviet Union.
 
Everyone with ties to the Americans or the government of the Republic of Vietnam feared the threatened communist reprisals; as communist forces overran the South during the spring of 1975, 125,000 key South Vietnamese personnel were airlifted from South Vietnam to refugee centers in the United States. As American troops and embassy staff were evacuated by waiting aircraft, terrified South Vietnamese mothers thrust their babies into the hands of complete strangers, hoping their offspring might somehow survive the approaching bloodbath.
 
The promised reign of terror quickly emerged and the South Vietnamese desperately fled the murderous tyranny of the communists; roughly two million South Vietnamese fled to escape North Vietnam’s promised “people’s paradise.” Launching small, crowded sampans, many South Vietnamese sailed into the vast, treacherous waters of the South China Sea, where hundreds of thousands drowned in the escape attempt; the South Vietnamese continued to flee their county in huge numbers from 1975 until the mid-1980s.
 
Beginning in 1975 and for decades afterwards, well over one million South Vietnamese––especially former military officers and government employees––were imprisoned in communist concentration camps; these were euphemistically called “reeducation camps,” where many thousands of South Vietnamese were “educated” to their deaths. The communist concentration camps were characterized by brutal forced labor, political indoctrination, and deadly assignments like human mine clearing; there were no formal charges or trials. The conditions in the camps were so savage that many surviving inmates estimate that almost a third of the prisoners of war died while in captivity.
 
South Vietnamese immigration to the United States peaked in 1992 when, after decades of torture, many concentration camp survivors were finally released and sponsored by their families to come to this country. After persevering through unimaginable brutality and suffering, the South Vietnamese who escaped their homeland demonstrated admirable talent and intellect; they became an entrepreneurial, upwardly mobile group, whose poverty rate rapidly declined after their arrival in the United States.
 
 
Today, 82 percent of the South Vietnamese in the United States are native-born or naturalized citizens, an exceptionally high portion of American citizenship for any immigrant group. For several decades, South Vietnamese American patriots have contributed to the United States with intellect, skill, loyalty, and determination; many have served proudly in the Armed Forces of the United States.
 
Therefore, be it by the Senate of Virginia, the House of Delegates concurring, That the General Assembly designate April 30, in 2013 and in each succeeding year, as South Vietnamese Recognition Day in Virginia.”
 
--
MUỐN BẢO VỆ NGÔN NGỮ VÀ VĂN HÓA VIỆT NAM,
TUYỆT ĐỐI KHÔNG DÙNG TỪ NGỮ CỦA CỘNG SẢN
Hương Saigon

 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link