Thư của mẹ nhà đấu tranh dân oan Trần Thị Thúy nhân ngày QTNQ
Bùi Thị Nữ
Cùng tác giả:
- Thư của mẹ nhà đấu tranh cho dân oan Trần Thị Thúy
- Thư lên tiếng của mẹ chị Trần Thị Thúy
- Thư lên tiếng của gia đình bà Trần Thị Thúy
Kính gửi:
- Cao ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc
- Bộ ngoại giao Hoa kỳ
- Bộ ngoại giao Úc
- Bộ ngoại giao Na Uy
- Bộ ngoại giao Thụy Sĩ
- Bộ ngoại giao Hoa kỳ
- Bộ ngoại giao Úc
- Bộ ngoại giao Na Uy
- Bộ ngoại giao Thụy Sĩ
Nhân ngày Quốc tế Nhân quyền 10/12/2013
Tôi tên: Bùi Thị Nữ. Sinh năm: 1943
Hiện cư ngụ: Ấp Long Thái xã Long Khánh B, Huyện Hồng Ngự - Đồng
Tháp.
Là mẹ ruột của: Trần Thị Thúy
Nguyên do: Vào năm 1982 gia đình tôi bị chính quyền tỉnh Đồng Tháp
cựu đại tá Quân Đội Nhân Dân Việt Nam tên là Phạm Ngọc Trọng cướp đi 22 ha đất
ruộng của gia đình tôi. Đến năm 2002 gây sóng gió lần nữa là 2.500m2 đất chỉ
bồi thường 10.000đ/ m2. Trong khi đó nhà nước bán lại 3.000.000đ/m2.
Cứ qua sự việc nói trên gia đình tôi và con gái tôi đi khiếu kiện
từ điạ phương đến trung ương coi như vô hiệu quả. Đến năm 2010 bổng tự nhiên
như một cơn đại hồng thủy công an tràn vào bắt con gái tôi, đánh con trai tôi
và đứa con thứ 2 tôi lên máu không cho bác sĩ đến nên con tôi bị tử vong.
Kính thưa quí ngài!
Ở một thể chế độc tài, độc đảng quyền con người không có, cả tự do
tôn giáo cũng không thì người dân chúng tôi sống trong cảnh phập phòng lo sợ.
Họ bắt người qui tội gì cũng được. Tại vì chính quyền có Điều 4 Hiến pháp trong
tay họ muốn chụp mũ ai thì chụp, nay ở nhà có tổ chức đám giỗ thì họ dùng lực
lượng công an, nhất là tên Lực - Công an an ninh - tỉnh đến ngăn chặn
không cho dòng họ đến nhà cúng đám. Họ dùng hết thủ đoạn này tới thủ đoạn kia,
cấm vận kinh tế không cho ai đến, còn riêng con gái tôi là Trần Thị Thúy bị họ
giam giữ rất khắc nghiệt và hiện nay bị bệnh rất nặng như sau: sạn túi mật, vôi
cột sống và cao huyết áp. Nhưng khi mang thuốc vào thì họ không cho uống, mỗi
khi đến thăm họ quay phim, chụp hình và gây khó khăn. Bề ngoài thì họ nói sửa
điều luật này đến điều luật nọ nhưng thực chất là một tờ giấy cũ mà thôi.
“Đi cùng khắp biển cù lao
Lộn đi lộn lại cũng tao với mày.”
Lộn đi lộn lại cũng tao với mày.”
Nay tôi làm thỉnh nguyện thư này đến quí ngài Cao Ủy Nhân quyền
Liên Hiệp Quốc vì hiện nay Việt Nam là thành viên của Hội Nhân Quyền Liên Hiệp
Quốc. Bước ra sân chơi Quốc tế thì họ phải tuân theo luật quốc tế, thả những
người tù lương tâm và chính trị. Trong đó có con gái tôi là: Trần Thị Thúy
đang bị giam cầm ở nhà tù tỉnh Đồng Nai đang lâm bệnh nặng.
Trong khi chờ đợi sự phúc đáp của quí ngài gia đình tôi và nhân
dân cả nước, đời đời nhớ ơn quí ngài. Nhờ có quí ngài con tôi và những người tù
chính trị mới có thể thoát khỏi cảnh lao tù cộng sản.
Tôi thành thật biết ơn quí ngài./.
Hồng Ngự ngày 10 tháng 12 năm 2013
Kính thư
(Đã ký)
Bùi Thị Nữ
Kính thư
(Đã ký)
Bùi Thị Nữ
Báo cáo viên LHQ nói về
nhân quyền Việt Nam
Ỷ Lan, Phóng viên RFA, Genève
2013-12-09
2013-12-09
Bà Farida Shaheed, Báo Cáo Viên Đặc Biệt của LHQ trong lĩnh vực
văn hoá
Courtesy UN.org
Ỷ Lan : Thưa
bà Farida Shaheed, là Báo viên LHQ về Quyền Văn hóa, bà vừa từ Việt Nam trở về
sau chuyến đi 12 ngày khảo sát quyển văn hóa có được nhà cầm quyền Việt Nam tôn
trọng hay không. Xin bà cho biết những thành phần dân chúng nào được bà tiếp
xúc qua chuyến viếng thăm này ?
Farida Shaheed : Tôi đã gặp gỡ rộng rãi những người thuộc phía chính quyền, từ cấp
bộ trưởng đến cấp địa phương. Tôi gặp những viên chức trong lĩnh vực văn hóa ,
giáo dục, dân tộc thiểu số và vụ tôn giáo, những thành viên Liên hiệp Phụ nữ,
Liên hiệp các Nghệ sĩ, cũng như Ban Tuyên vận Đảng Cộng sản.
Về phía xã hội dân sự, chúng tôi đã gặp gỡ một số các nhà nghiên
cứu và Viện Nghiên cứu, nghệ sĩ, các nhân viên phụ trách Viện Bảo tàng, nhà
văn, nghệ sĩ hội họa, điện ảnh, thi sĩ - rất nhiều vị thuộc các lĩnh vực diễn
đạt nghệ thuật. Tôi cũng đến thăm vùng núi Sapa và gặp gỡ với giới kỹ nghệ du
lịch ở đây hay các nơi khác. Văn hóa Việt Nam rất đa dạng, tôi còn muốn thăm nhiều
nơi nữa, nhưng tiếc rằng không đủ thời giờ.
Ỷ Lan :
Có nhiều Báo cáo viên LHQ khác, tôi nghĩ tới bà Gay McDougal, đặc nhiệm về Dân
tộc Ít người, thì than phiền bà không được gặp gỡ ai khác ngoài vòng các nhân
viên nhà nước khi bà đi Việt Nam khảo sát. Bà có cảm thấy sự hạn chế này không
? Bà có được tự do gặp gỡ với xã hội dân sự và những ai tỏ lời phê phán chính
quyền ?
Farida Shaheed : Với tôi, thật là quan trọng để tiếp xúc với xã hội dân sự và các
nhóm hay các nhà hoạt động độc lập, vì qua họ mà ta có thể tiếp cận những người
khác, để học hỏi thêm nhiều chuyện. Cho nên mọi Báo cáo viên LHQ đều tìm cách
tiếp cận với xã hội dân sự độc lập, ngoài lịch trình do nhà nước ấn định. Chúng
tôi có một lịch trình làm việc chính thức thiết lập chung với chính quyền trước
khi tới Việt Nam. Nhưng ngoài lịch trình chính thức, chúng tôi tự xếp đặt cho
mình các cuộc tiếp cận với xã hội dân sự, và gặp gỡ theo thì giờ chúng tôi quy
định. Nhờ vậy đã có những người gặp chúng tôi, ăn nói thoải mái về hiện tình họ
đang sống.
Đã có sự cởi mở theo như lời những người tôi gặp gỡ, và các xã hội
dân sự hay các văn nghệ sĩ cũng đồng ý, không gian này đã lớn hơn trước. Đây là
điều tích cực, nhưng chưa đủ. Hiện đang có nhu cầu mở rộng không gian cho việc
tranh luận và tham gia đối thoại
bà Farida Shaheed
Ỷ Lan : Bà có thể cho biết
tên những tổ chức xã hội dân sự hay người bà gặp gỡ ?
Farida Shaheed : Tôi không thể cung cấp tên họ ở đây. Ngay cả bản Phúc trình của
tôi sẽ đệ trình LHQ vào tháng 3 năm tới, tôi cũng không nêu tên tuổi họ, để bảo
vệ an ninh cho những ai đã cung cấp cho chúng tôi những tin nhạy cảm
Ỷ Lan : Tại cuộc họp báo ở
Hà Nội, bà đã nói lên nhu cầu “mở thêm không gian cho người dân tự bộc lộ quan
điểm họ” hay “bảo đảm tự do biểu đạt nghệ thuật và tự do học thuật ở mức cao
hơn”. Điều gì đã đưa bà tới nhận định như thế ?
Farida Shaheed : Tôi nghĩ người ta phải công nhận rằng Việt Nam đã thực hiện tốt và
khác thường cho sự phát triển kinh tế. Nhưng đồng lúc, vì môi trường kinh tế
quá sống động, đang nẩy sinh ước muốn thâm sâu trong lòng người dân, trong xã
hội dân sự, giới học thuật cũng như giới doanh thương, là được tham gia và nói
lên ý kiến họ cho tương lai đất nước. Tôi nghĩ rằng đã có sự cởi mở theo như
lời những người tôi gặp gỡ, và các xã hội dân sự hay các văn nghệ sĩ cũng đồng
ý, không gian này đã lớn hơn trước. Đây là điều tích cực, nhưng chưa đủ. Hiện
đang có nhu cầu mở rộng không gian cho việc tranh luận và tham gia đối thoại.
Ngay cả trong vấn đề phát triển kinh tế. Tôi nghĩ rằng tiến trình phát triển
cần thiết phải kéo theo tranh luận và đối thoại với quần chúng là đối tượng của
sự phát triển, nhờ vậy họ mới có tiếng nói cho tương lai của họ. Tôi cũng nghĩ
rằng Việt Nam nên nhìn lại những ảnh hưởng tiêu cực trong cuộc phát triền kinh
tế quá nhanh, những tác động có hại cho quần chúng, cho văn hóa và đời sống của
họ. Kể cả du lịch. Tuy quần chúng được hưởng lợi từ các cuộc du lịch văn hóa,
nhưng bản thân khối quần chúng kế thừa văn hóa ấy chỉ bị lợi dụng cho sự phát
triển du lịch mà thôi.
Một vấn đề khác mà tôi quan tâm là môn dạy lịch sử. Tôi được một
số giáo viên cho biết rằng tại Việt Nam chỉ có một giáo trình duy nhất về môn
sử. Tôi thường khuyến nghị rằng tất cả các quốc gia nên có vài cuốn sách dạy sử
để cho các giáo viên có khả thêm tư liệu truyện đạt một cách đa dạng hầu tránh
cho học sinh, sinh viên cách hiểu một chiều. Mục đích tối hậu của người dạy sử
là dạy cho học trò tinh thần phê phán, biết cách phân tích toàn diện các sự cố
và hiện tượng.
Ỷ Lan : Còn vấn đề văn học
nghệ thuật thì sao thưa bà ?
Farida Shaheed: Cũng như thế trong lĩnh vực nghệ thuật và học thuật, tôi nghĩ là
có khuyết điểm trong việc định nghĩa các ranh giới. Hiện có Hiến Pháp với các
quyền tự do ngôn luận và lập hội, nhưng các Viện Nghiên cứu, hay nghệ sĩ không
biết làm sao trước ngã ba đường vì luật pháp chẳng hề quy định phải trái. Như
thế thì những tự do trong Hiến Pháp cần định nghĩa lại để cho các điều luật
không áp dụng tùy tiện và quần chúng thấy rõ hơn không gian tự do họ được phép.
Có thể nói đang có một chút “xin cho” hiện nay. Không gian có thoáng hơn, nhưng
không gian ấy nẩy sinh sự căng thẳng cho những ai thúc đẩy hay tìm cách biểu tỏ
ý kiến họ. Tôi cho rằng những trừng phạt áp đặt lên giới nghệ sĩ chỉ vì họ biểu
tỏ ý kiến của họ, là quá đáng. Giới này không xúi giục bạo động hay phản chống,
họ chỉ biểu tỏ quan điểm họ mà thôi. Lẽ ra họ phải được quyền sáng tạo mà không
bị trừng phạt.
Tôi cho rằng những trừng phạt áp đặt lên giới nghệ sĩ chỉ vì họ biểu
tỏ ý kiến của họ, là quá đáng. Giới này không xúi giục bạo động hay phản chống,
họ chỉ biểu tỏ quan điểm họ mà thôi
Bà Farida Shaheed
Ỷ Lan :
Bà có nhắc chuyện một số nghệ sĩ bị bắt giam, sách nhiễu, hay hăm dọa vì những
tác phẩm sáng tạo của họ, đúng thế không thưa bà ?
Farida Shaheed : Đúng thế, tôi đã nói thẳng với nhà cầm quyền việc tôi đã gặp những
nghệ sĩ và được họ cho biết họ bị theo dõi, bị sách nhiễu, nhận nhiều cú điện
thoại vô danh hăm dọa, và có số người còn bị tấn công thân thể. Họ tin rằng đó
là hậu quả của sự biểu tỏ ý kiến họ. Đặc biệt là vì không có những điều luật
minh bạch được viết ra quy định các giới hạn không được vượt qua. Ngay tại tòa
án cũng không hề minh định những luật lệ định nghĩa rõ ràng cái gì là phạm tội,
cái gì là quyền biểu tỏ chính đáng.
Ỷ Lan : Một điều khác mà bà
nhận định là không có các nhà xuất bản tư nhân và độc lập với nhà nước?
Farida Shaheed : Theo tôi hiểu thì có một hệ thống in ấn, xuất bản, nhưng không có
nhà xuất bản độc lập. Đây là điều đáng quan ngại, vì nó cho thấy rằng ai đó
muốn xuất bản những công trình không thông qua kiểm duyệt của nhà nước thì đành
phải xuất bản lậu thôi, và làm như thế sẽ bị trừng phạt. Có nhiều nhà văn phải
gửi tác phẩm họ ra in ở nước ngoài. Điều này đóng sập không gian tự do ngôn
luận và biểu tỏ ý kiến.
Ỷ Lan :
Lúc nào thì bà cho công bố bản phúc trình và bà chờ đợi kết quả ra sao thưa bà
?
Farida Shaheed: Tôi sẽ công bố bản Phúc trình của tôi tại Hội đồng Nhân quyền Liên
Hiệp Quốc vào khóa họp tháng 3 năm 2014. Tôi hy vọng rằng phúc trình này sẽ
giúp đỡ cho nhân dân trong nước và các xã hội dân sự, đồng thời thúc đẩy chính
quyền Việt Nam chuyển biến trên những vấn đề mà chúng tôi nhận dạng.
Ỷ Lan :
Xin cám ơn bà Farida Shaheed.
Ngày QTNQ: Từ 'Xóa Điều 258' đến
Mạng Lưới Blogger Việt Nam
Đinh Nhật Uy
Tôi vô cùng cảm kích trước những việc làm đầy ý nghĩa của mạng lưới. Đọc
từng bài viết, xem từng hình ảnh, thấy sự hành động của các bạn, sự khâm phục
gửi đến các bạn càng tăng cao. Các bạn không ngại gian khó đi khắp nơi để trao
Tuyên bố, bất chấp những sự bắt bớ, sách nhiễu vô cớ của chính quyền. Hơn ai
hết, tôi hiểu bị bắt vì Điều 258 là vô lý như thế nào. Những hành động của các
bạn là thật cần thiết. Tôi đã ký tên ngay vào Tuyên bố 258 mà không đắn đo và
xem đó như là một vinh dự chứ không phải là trách nhiệm. Và giờ đây, tôi luôn
tự hào là một thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Đôi lúc, tôi thường
gọi tên Mạng Lưới theo cách riêng của mình - “MLBVN - nơi kết nối cộng đồng,
nơi tiếp nhận và khai thông cổ họng cho những người đã và đang bị bóp nghẹt bởi
những nghị định và điều luật mơ hồ”...
*
15/8/2013. Ngày thăm nuôi đầu tiên.
Trong trại giam, thăm nuôi là ngày mà những người tù mong đợi nhất. Có
những người đã mặc đồ sẵn từ 4 giờ sáng, họ thức trắng đêm để chờ đợi giây phút
gặp mặt người thân. Tôi cũng nằm trong số đó.
15/8/2013, 9h sáng, tôi được gọi ra để thăm nuôi. Phòng thăm nuôi không
rộng lắm, bố trí chỗ ngồi hàng ngang chỉ khoảng 10 người và 10 máy điện thoại,
ngăn cách với người bên ngoài bằng một tấm kính lớn. Tôi bước ra, mọi người bên
ngoài vẫy tay chào, tươi cười phấn khích. Những người bạn No-U Sài Gòn của tôi
có mặt giường như đầy đủ và những người yêu chuộng công lý hòa bình khắp nơi mà
tôi chưa lần gặp mặt. Những chiếc áo thun trắng in logo “Xóa Điều 258” bên ngực
trái nổi bật trong đám đông. Những người bạn tôi giơ cao tay, chỉ vào logo ấy
làm tôi không thể ngồi yên và nhịn cười.
Tuy lần đầu gặp những chiếc áo như thế nhưng tôi không thắc mắc. Vì với
tôi, tôi luôn nghĩ các bạn sẽ có những hành động cụ thể để phản bác cho điều
luật mơ hồ này. Và những chiếc áo đã minh chứng cho điều đó. Tôi luôn nhớ cái
cảm giác lúc đấy, vui sướng và tự hào. Các bạn đã thổi sức sống cho người tù
bằng những chiếc áo - “Xóa Điều 258”. Tối đó, tôi tự đặt tên cho nó là “những
chiếc áo hy vọng”.
3h30 chiều 29/10/2013. Tôi vác theo cái án 15 tháng tù treo bước ra khỏi
cửa trại giam với sự chào đón hân hoan nồng nhiệt của mọi người. Cảm giác bị
choáng ngợp bởi cái khí thế hừng hực của những lời ca hùng tráng được đồng
thanh hát vang trên môi của những người yêu nước. Một lần nữa chiếc áo “Xóa
Điều 258” lại xuất hiện hòa quuyện vào không khí tưng bừng cuồng nhiệt của bài
hát “dậy mà đi”. Tôi lại tiếp tục đặt tên cho nó “áo của sự tự do”.
30/10/2013. Được sự hỗ trợ của bạn bè và sức mạnh của báo chí lề dân, tôi
biết thêm nhiều điều hay về Tuyên bố 258 và Mạng Lưới Blogger Việt Nam, nơi bắt
nguồn của những chiếc áo “Xóa Điều 258”. Phải xóa bỏ nó vì điều luật này vi
phạm Điều 19 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền: “Mọi người đều có quyền tự do
tư tưởng và biểu đạt. Quyền này bao gồm sự tự do tư tưởng mà không bị cản trở,
được tự do tìm kiếm, thu nhận và quảng bá tin tức và ý kiến qua mọi phương tiện
truyền thông bất kể biên giới”.
Tôi vô cùng cảm kích trước những việc làm đầy ý nghĩa của mạng lưới. Đọc
từng bài viết, xem từng hình ảnh, thấy sự hành động của các bạn, sự khâm phục
gửi đến các bạn càng tăng cao. Các bạn không ngại gian khó đi khắp nơi để trao
Tuyên bố, bất chấp những sự bắt bớ, sách nhiễu vô cớ của chính quyền. Hơn ai
hết, tôi hiểu bị bắt vì Điều 258 là vô lý như thế nào. Những hành động của các
bạn là thật cần thiết. Tôi đã ký tên ngay vào Tuyên bố 258 mà không đắn đo và
xem đó như là một vinh dự chứ không phải là trách nhiệm. Và giờ đây, tôi luôn
tự hào là một thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Đôi lúc, tôi thường
gọi tên Mạng Lưới theo cách riêng của mình - “MLBVN - nơi kết nối cộng đồng,
nơi tiếp nhận và khai thông cổ họng cho những người đã và đang bị bóp nghẹt bởi
những nghị định và điều luật mơ hồ”.
Trích từ “Hồi ký: người tù không mã số” của Đinh Nhật Uy
Đinh Nhật Uy
nguồn: http://mangluoiblogger.blogspot.com/2013/12/
Ở Lại Đảng Thì Được Gì?
Blogger Đinh Tấn Lực
Chương Trình
Các báo
đồng loạt gỡ bài về tượng Lenin
'Chỉ đạo miệng?'
Biểu tình ở Kiev lật nhào tượng Lenin
Tranh chấp năng lượng
Nhà báo Phạm Chí Dũng: 'Đảng chỉ còn mang bóng hình của các nhóm lợi ích'
Thụy My
Sau luật gia Lê Hiếu Đằng, tối qua 05/12/2013, nhà báo tự
do đồng thời là nhà bình luận tên tuổi, tiến sĩ kinh tế Phạm Chí Dũng đã viết
bức tâm thư từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Kèm theo đó là hành động cụ thể với
lá đơn xin ra đảng gởi đến nơi đang làm việc là Viện Nghiên cứu Phát triển
Thành phố Hồ Chí Minh.
Bồi
Dưỡng Kiến Thức Về Xây Dựng Đảng
Chuyên
Đề 1: Ở Lại Đảng Thì Được Gì?
Ngày hôm qua, 9-12-2013,
Lớp bồi dưỡng nâng cao kiến thức cho các Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng
khóa XI đã khai giảng tại Hà Nội. 43 đồng chí Ủy viên Trung ương Đảng khóa XI
đã nhiệt liệt tham gia lớp thứ nhất.
Đồng chí Lê Hồng Anh, Ủy
viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư tham dự và phát biểu chỉ đạo.
Mục đích của lớp học là
nghiên cứu các chuyên đề lý luận, cập nhật những thông tin mới, bồi dưỡng nâng
cao kiến thức cho các Ủy viên Trung ương Đảng khóa XI, góp phần trực tiếp vào
việc nâng cao năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của Đảng, đẩy mạnh công tác
xây dựng và chỉnh đốn Đảng, đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ mới.
Nhấn mạnh tầm quan trọng
đặc biệt của công tác đào tạo, bồi dưỡng, huấn luyện cán bộ, đồng chí Lê Hồng
Anh chỉ rõ, đất nước ta bước vào thời kỳ mới trong bối cảnh thế giới thay đổi
rất nhanh, phức tạp, khó lường…
Trước mắt là nhịp độ công
khai ra đảng và nhịp độ bình luận những bài viết phản động của bọn thế lực thù
địch, cả trên blog, web, và chủ yếu là trên Facebook, thậm chí trên cả đường
phố, công viên, café, trà đá… Tiêu biểu là những bài “Chuyện dài ra
đảng”, “Thời điểm chín muồi để ra đảng!”, “Tâm thư người ra đảng”…
Cho nên, chương trình lớp
bồi dưỡng được thiết kế thành tám chuyên đề có nội dung là những vấn đề lý luận
và thực tiễn cốt yếu hiện nay của Đảng và Nhà nước, thì trong đó, chuyên đề một
có tầm quan trọng sâu sắc hàng đầu là “Ở lại đảng thì được gì?”
Tức là, phải làm mọi
cách, và bằng mọi giá, để giữ đảng viên, bởi việc mồi chài đảng viên trong thời
buổi này không phải là một nỗ lực nhỏ gọn. Chí ít là đừng để tình trạng mở mồm
ra là cực lực xâm phạm đến mẫu thân của đảng đang nhanh chóng lan truyền từ
giới đảng viên lão thành xuống tới giới đảng viên trẻ và đang có xu thế trở
thành truyền thống hiện đại.
*
Làm cách nào?
Trên thực tế, biện pháp
mắm tôm có nhiều xác suất cao sẽ là giải pháp đường dài. Vừa phát triển kinh tế
thôn quê, vừa bao vây văn minh thành thị.
Trên mặt lý luận chủ
động, ta phải vạch rõ đâu là những mối lợi mọi người cần nâng cao đảng tính:
- Một là, được
đảng tin dùng: Được gật gù thông qua quy trình đóng dấu các văn bản dưới
nghị quyết, kể cả Hiến Pháp. Ví dụ tiêu biểu và gần gạnh nhất là cuộc họp
QH bấm nút vừa qua.
- Hai là được
lên chức: Càng sai càng dễ lên chức nhanh. Phải chứng minh cho đối
tượng thấy rõ trường hợp tiêu biểu của đồng chí Nguyễn Hữu Ca sau vụ Tiên
Lãng Hải Phòng.
- Ba là được lên
báo: Ngay cả ngủ gục cũng có hình trên báo. Ví dụ rất nhiều, trong mọi
cuộc họp ở mọi cấp. Có thể lấy ảnh ngay trong lớp bồi dưỡng này làm điển
hình tiêu biểu.
- Bốn là được
lên đài: Tức là một cách làm phong phú hóa các vở hài mà giới văn nghệ sĩ
ưu tú bên nhà đài không có khả năng sáng tạo đủ để khán giả vui cười thư
giản sau giờ lao động.
- Năm là lên
mặt: Đây là một trong những phần thưởng lớn nhất cho đức tính kiêu hãnh mà
không cần phải viết sách nói về cuộc đời hoạt động của mình. Hãy lấy ví dụ
của đồng chí Tổng Lú phát biểu ở Phú Thọ thì ngay cả giới khiếm thị cũng
phải thấy ngay là xây dựng đảng cho tốt thì sẽ có rất nhiều đàn em. Khi đó
chúng ta có thể thoải mái dạy lính như dạy dân.
- Sáu là lên đê:
Tức là được làm phông nền cho một thiểu số khác đạp nhầu mà trồi lên làm
rạng danh cả đảng. Ví dụ có rất nhiều, tha hồ chọn trong quyển Bên Thắng
Cược, ví dụ điển hình nhất là cụ Võ Trạng vừa mới được điều về xây mồ ngăn
bão dữ ở Quảng Bình.
- Bảy là được đề
bạt một giai cấp hậu duệ kế thừa tiên tiến: Gồm những thanh thiếu niên
phấn đấu xa nhà du học các nước và từng tốt nghiệp ưu hạng về môn xé sách
và giật cặp chạy mất dép.
- Tám là được
giữ quyển sổ hưu toàn vẹn: Như thí sinh giữ phao/lãnh đạo giữ chỗ/cave giữ
váy…
- Chín là được
tha hồ góp ý cho đảng sản xuất những quả đấm thép các kiểu: Đây là niềm
hãnh tiến toàn quốc, thay cho tất cả những công trình nghiên cứu khoa học
quốc tế mà giới trí thức cả đảng nhiệt liệt khinh bỉ không thèm tham gia.
- Mười là chia
sẻ niềm hãnh diện có quyền cải tổ Liên Hiệp Quốc: Nhờ vào vị thế là thành
viên của Hội Đồng Nhân Quyền LHQ; nhờ vào sáng kiến Nhân Quyền Mắm Tôm; và
nhờ vào thành tích có đảng viên từng được UNESCO vinh danh là Doanh nhân
Văn hóa Thế giới.
Sơ khởi là mười cái lợi
tạm liệt kê bên trên, được coi như là 10 phương hướng thực hiện quy trình nối
tiếp truyền thống văn hóa đảng. Những mối lợi khác sẽ được cả lớp nay lẫn các
lớp kế tiếp thi đua bổ sung/đúc rút/triển khai nay mai.
Sau cùng, trên mặt lý
luận phản biện, cần phải làm cho đối tượng mất ăn mất ngủ khi nghĩ
đến/tính toán/cân đo cả 10 điều lợi sơ khởi vừa kể, so với cái lợi vô cùng mơ
hồ của quyết định ra đảng:
Ra khỏi đảng chỉ được duy
nhất có mỗi chuyện làm người!
10-12-2013 – Kỷ
niệm 65 năm ra đời Bản TNQTNQ.
Blogger Đinh Tấn Lực tường
thuật tại chỗ.
nguồn: http://dinhtanluc.wordpress.com/o-lai-dang-thi-duoc-gi/
Các báo
đồng loạt gỡ bài về tượng Lenin
Thứ ba, 10 tháng 12,
2013
Một loạt báo trong
nước đã phải gỡ bài tường thuật về biểu tình hôm 8/12 ở Ukraina,
trong đó có phản ánh việc người dân lật đổ và đập vỡ tượng Lenin.
Các báo như Thanh Niên,
Dân Trí, Pháp luật TP HCM, VietnamPlus... đều đã xóa bài và các đường
link dẫn tới tin này đều báo lỗi.
Tuy nhiên các bài báo
ngắn về cuộc biểu tình ở Kiev vẫn được lưu lại tại một số diễn
đàn và blog riêng.
Hôm Chủ nhật 8/12, một
nhóm người biểu tinh đã dùng dây và thanh sắt kéo đổ bức tượng Lenin
tại Đại lộ Shevchenko ở Kiev. Cho tới tận tối muộn, họ vẫn tiếp tục
dùng búa đập tượng.
Tượng đài lãnh tụ
Cách mạng Nga Vladimir Iliytch Lenin được coi như biểu tượng cho quan hệ
của Ukraina với nước Nga và thời kỳ Xô viết.
Những người tham gia
biểu tình hô vang 'Vinh quang cho Ukraina' khi đập tan bức tượng Lenin to
đẹp nhất thủ đô Kiev này.
'Chỉ đạo miệng?'
Trong các bản tin mà
báo Việt Nam đăng tải trước khi gỡ xuống, đa phần dịch từ tin của
các hãng thông tấn quốc tế và còn bản lưu cache trên mạng, người
biểu tình Ukraina bị gọi là "đám đông quá khích".
Cũng có báo dẫn lời
quan chức địa phương nói đây không phải chủ trương của chính quyền mà
chỉ là 'bạo động'.
Tuy nhiên dường như
hình ảnh tượng vị lãnh tụ Cộng sản Nga bị đập tan một cách đau
thương vẫn bị cho là khó có thể chấp nhận trên mặt các báo chính
thống do nhà nước quản lý.
Nguồn tin trong ngành
cho BBC hay biên tập một số tờ báo đã nhận 'chỉ đạo miệng' từ quan
chức quản lý báo chí về việc phải dỡ bỏ bài về "lật đổ
tượng Lenin".
Lệnh chỉ đạo này
không được thể hiện bằng văn bản, có thể vì sợ bị rò rỉ ra ngoài
như một số trường hợp đã xảy ra trước đó.
Ban Tuyên giáo Trung
ương, cơ quan phụ trách báo chí của Đảng, từng bị phản ánh đã
"nhắc nhở, khiển trách, kỷ luật" các báo không tuân thủ chỉ
thị của ban này.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/12/131210_newspapers_ukraine_reports.shtml
Biểu tình ở Kiev lật nhào tượng Lenin
Chủ nhật, 8 tháng 12,
2013
Mở bằng chương trình nghe nhìn khác
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2013/12/131208_ukraine_protest.shtml
Hàng trăm ngàn người đã
xuống đường ở thủ đô Kiev của Ukraine hôm 8/12 đòi chính phủ từ chức vì đã từ
chối một thỏa thuận lập quan hệ gần gũi hơn với Liên hiệp Châu Âu (EU).
Họ đã lật đổ một
bức tượng Lenin và dùng búa đập tan nó.
Nhân chứng nói một
nhóm người biểu tinh đã dùng dây và thanh sắt kéo đổ bức tượng Lenin
tại Đại lộ Shevchenko.
Sau đó, cho đến lúc
tối muộn hôm Chủ Nhật, họ vẫn tiếp tục dùng búa đập tượng.
Những người khác đứng
xem và hô to, 'Vinh quang cho Ukraine'.
Dù cả hai nước Nga và
Ukraine không còn chủ nghĩa cộng sản, tượng Lenin là biểu tượng của
mối quan hệ lịch sử với Moscow, theo các phóng viên bình luận.
Dân biểu Quốc hội
Ukraine, ông Andriy Shevchenko, thuộc phe đối lập hô to 'Vĩnh biệt di sản
cộng sản'.
Theo một biên tập viên
BBC người Ukraine cho biết, đây không phải là bức tượng Lenin đầu tiên
bị đập tại Ukraine nhưng là bức cuối cùng, 'to đẹp nhất' ở thủ đô
Kiev.
Các lãnh đạo biểu tình đã
cho Tổng thống Viktor Yanukovych 48 giờ để giải tán chính phủ.
Họ đang thiết lập các rào
chắn bên ngoài văn phòng Thủ tướng.
Ông Yanukovych cho biết
ông hoãn thỏa thuận với EU sau khi Nga phản đối.
Tổng thống Vladimir Putin
đã thúc giục Kiev tham gia vào một liên minh thuế quan do Nga lãnh đạo.
Trong một diễn biến khác
vào ngày Chủ nhật, cơ quan An ninh Ukraine nói họ đang điều tra một số các
chính trị gia về nghi ngờ được gọi là "hành động nhằm mục đích chiếm đoạt
quyền lực nhà nước".
Ủy ban này không nêu rõ
tên các chính trị gia.
Tranh chấp năng lượng
Những người biểu tình đòi
giải tán chính phủ
Cả Nga và Ukraine phủ
nhận vấn đề Kiev gia nhập liên minh thuế quan cùng với Belarus và Kazakhstan đã
được đưa ra trong cuộc họp giữa Putin - Yanukovych tại Sochi, miền nam nước
Nga, hôm thứ Bảy.
Các phóng viên trước đó
đã suy đoán rằng hai bên có thể đạt thỏa thuận về việc Ukraine gia nhập liên
minh thuế quan, để đổi lấy việc giảm giá năng lượng.
Hai quốc gia láng giềng
cũng đang cố gắng giải quyết một tranh chấp kéo dài lâu nay về các nguồn cung
cấp năng lượng.
Ukraine phụ thuộc vào
nhập khẩu khí đốt của Nga, nhưng nhà cung cấp, Gazprom, gần đây đã phàn nàn
rằng Kiev chậm thanh toán.
Các tranh chấp về cung
cấp năng lượng cho Ukraine trước năm 2009 dẫn tới việc Gazprom từng tạm cắt
nguồn cung cấp .
Đường ống đi qua Ukraine
cũng bơm khí đốt của Nga tới nhiều quốc gia thành viên EU.
Trước đó, chính phủ
Ukraine đã vượt qua một cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm ở Quốc hội hôm
thứ Ba ngày 3/12.
Các cuộc biểu tình
hiện nay ở Ukraine là lớn nhất kể từ cuộc Cách mạng Cam hồi năm 2004.
Nhà báo Phạm Chí Dũng: 'Đảng chỉ còn mang bóng hình của các nhóm lợi ích'
Nhà bình luận Phạm Chí
Dũng.
DR
Thụy My
Sau luật gia Lê Hiếu Đằng, tối qua 05/12/2013, nhà báo tự
do đồng thời là nhà bình luận tên tuổi, tiến sĩ kinh tế Phạm Chí Dũng đã viết
bức tâm thư từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Kèm theo đó là hành động cụ thể với
lá đơn xin ra đảng gởi đến nơi đang làm việc là Viện Nghiên cứu Phát triển
Thành phố Hồ Chí Minh.
Bức thư bày tỏ nỗi thất
vọng trước vai trò độc đoán về chính trị của đảng, đã dẫn xã hội Việt Nam đến
tình trạng như ngày nay. Quốc nạn tham nhũng, sự cấu kết giữa các nhóm lợi ích
và nhóm thân hữu chính trị, hố phân hóa giàu nghèo, xã hội suy đồi toàn
diện…chứng tỏ sự lãnh đạo của đảng đã thất bại cay đắng.
Theo nhà báo Phạm Chí
Dũng, đảng Cộng sản hiện thời chỉ còn mang bóng hình và hơi thở của các nhóm
lợi ích. Lời thề trung thành với đảng của anh đã bị thực tế phủ nhận, đã đến
lúc những người như anh cần phải nhận chân rằng vai trò của đảng không phải là
vĩnh viễn.
Anh cho rằng việc từ bỏ
đảng Cộng sản là một trong những con đường ngắn nhất để đến gần với nhân dân,
và một công dân tốt có ý nghĩa hơn nhiều so với một đảng viên tồi.
RFI Việt ngữ đã có hân
hạnh được nhà bình luận Phạm Chí Dũng tiếp chuyện tối qua, ngay sau khi vừa
viết xong bức tâm thư.
|
RFI : Xin chào anh Phạm Chí Dũng. Thưa
anh, vì sao anh lại quyết định từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam, và theo như bức
tâm thư thì đây là một quyết định khó khăn trong đời phải không ?
Đây là một quyết định khó
khăn trong đời tôi, khó thể nói là dễ dàng được. Vì đối với những người hai mươi
năm tuổi đảng như tôi, thì tôi nghĩ cũng như nhiều người khác thôi, họ có một
cái rào cản vô hình nằm trong não trạng và có lẽ nằm cả trong tim nữa. Có một
sự ràng buộc vô hình mà khó dứt áo ra đi. Điều đó ăn sâu vào từ những năm tháng
được đào tạo trong môi trường của Nhà nước được gọi là Nhà nước xã hội chủ
nghĩa.
Và tôi cũng như nhiều
người khác chịu một mối dây liên hệ, một mối dây ràng buộc để khi quyết định
rời bỏ môi trường cũ thì đó là một sự khó khăn. Điều đó giải thích vì sao mà
nhóm Kiến nghị 72 từ đầu năm 2013 đã đưa ra những kiến nghị có thể nói rất cải
cách, mang tính chất động trời như vậy, nhưng vẫn chưa hề diễn ra một hiện
tượng thoái đảng theo đúng nghĩa - điều mà nhiều người đang mong chờ và cho là
cần thiết.
Còn đối với cá nhân tôi
thì thực ra như tôi đã trình bày trong bức tâm thư, lòng tin của tôi đối với
đảng Cộng sản đã mất từ những năm 2000. Lúc đó tình hình đã xấu, suy thoái kinh
tế và vấn đề đạo đức xã hội đã lan tràn. Tất nhiên chưa tới mức như ngày nay,
nhưng mà tình trạng tham nhũng và lộng quyền, lạm quyền, lợi dụng quyền hành
trong giới quan chức lúc đó đã khá phổ biến, và tham nhũng lúc đó đã đến mức
gần như không thể chống nổi nữa.
Sau thời Tổng bí thư
Nguyễn Văn Linh, đến thời những Tổng bí thư khác thì tôi không còn niềm tin
nữa, và thấy công cuộc chống tham nhũng gần như là thất bại. Khi đó niềm tin
của tôi đối với quyền năng của đảng đã gần như chấm dứt.
Nhưng từ đó đến nay đã
mười năm mà không có một chút cải cách nào khác, và tình hình thậm chí còn tệ
hơn rất nhiều, như tôi đã trình bày trong bức tâm thư.
Đây là một cuộc khủng
hoảng sâu sắc, toàn diện, và suy đồi toàn xã hội. Không còn niềm tin ở đảng
Cộng sản, và đảng Cộng sản cũng không xứng đáng với vị trí lãnh đạo đất nước,
khi để đất nước tàn tạ như ngày hôm nay. Thế thì trách nhiệm một đảng viên cần
phải làm gì ? Giữ khư khư quan điểm đối với đảng, hay giữ tuyệt đối lòng trung
thành đối với đảng chỉ trên danh nghĩa, và chỉ làm lợi cho cá nhân mình ?
Với cá nhân tôi, và tôi
nghĩ có lẽ là với nhiều đảng viên khác, họ không chấp nhận điều đó. Chỉ có khác
nhau là có người thì lên tiếng, có người im lặng, có người lựa lúc mà nói, và
có những người về hưu rồi mới nói. Hiện nay có khoảng từ 35 tới 40% số đảng
viên về hưu không sinh hoạt đảng. Đó là một hiện tượng mà chính con số của một
số cơ quan đảng trung ương đã phải thừa nhận.
Điều đó cho thấy là đảng
không hấp dẫn, không thuyết phục người ta bằng lý luận, và bị phản bác bởi thực
tế. Thực tiễn quá khác với những gì trong lý luận mà đảng vẫn thường nêu ra. Và
thực tiễn ngày nay lại càng trái khoáy với những điều mà giới triết gia của
đảng Cộng sản đang nêu ra.
Tôi cho rằng một sự trung
thành mù quáng là không thể chấp nhận được, và hơn nữa, khi biết sự thực hoàn
toàn không trung thành với nhân dân, là một sự trung thành giả dối. Cho nên tôi
vẫn quan niệm là, thôi, thà là một công dân tốt còn có ý nghĩa hơn rất nhiều
lần so với một đảng viên tồi.
Vì vậy thực ra trong tôi
đã manh nha ý định xin ra khỏi đảng từ lâu, từ những năm 2005-2006. Nhưng tôi
vẫn bị ám ảnh bởi một sự ràng buộc, một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nỗi sợ hãi đó từ cấp
trên xuống cấp dưới, từ thượng tầng kiến trúc đi tới tận cơ sở, và người ta khó
thoát ra được.
Nếu như không có sự việc
anh Lê Hiếu Đằng chính thức từ bỏ đảng như hôm 4/12, thì tôi cũng không biết là
bản thân mình có thể quyết định được vào lúc nào sẽ chính thức từ bỏ đảng.
Nhưng tôi phải cám ơn anh Lê Hiếu Đằng, và chiều nay cùng với một số anh em đi
vào thăm anh Đằng, tôi muốn hỏi anh coi như là ý chung quyết, vì anh là lớp
người đi trước – là tiền bối, tôi chỉ là hậu bối thôi. Và tôi thầm nghĩ ý kiến
của anh sẽ là chung quyết đối với tôi.
Khi thấy anh nói về việc
anh từ bỏ đảng, và một giọt nước mắt long lanh trong khóe mắt của anh, thì tôi
quyết định ngay : thôi, tới lúc rồi, và không thể chần chừ được nữa. Ít nhất cá
nhân mình cũng phải bày tỏ chính kiến về việc này. Và mình phải thể hiện, nếu
không phải là trách nhiệm của một công dân tốt, thì ít nhất cũng phải là một
người biết vượt qua được rào cản vô hình nào đó. Hay nói cách khác là vượt qua
được nỗi sợ hãi.
Và đó là một cách - như
tôi trình bày - con đường ngắn nhất để có thể đưa những đảng viên còn lương tâm
đến gần gũi với nhân dân, với những người dân nghèo và có thể chia sẻ với họ
nhiều hơn. Như vậy còn hơn là tình trạng vẫn sinh hoạt đảng nhưng sinh hoạt một
cách giả tạo, lời nói không đi đôi với việc làm.
RFI : Thưa anh, có lẽ một trong những
lý do khiến người ta dù không đồng tình nhưng vẫn không muốn rời đảng là vì gắn
liền với chức vụ và quyền lợi, vì lâu nay tiêu chuẩn chính cho việc thăng tiến
trong nghề nghiệp là đảng viên chứ không phải năng lực ?
Điều đó hoàn toàn đúng
trong xã hội Việt Nam và trong giới công chức, viên chức Việt Nam. Thường đối
với cấp sở, ngành, chuyên viên, cán bộ bình thường có thể không phải đảng viên,
nhưng từ cấp phó phòng trở lên chắc chắn phải là đảng viên. Trong giới báo chí
cũng vậy, đội ngũ ban biên tập đương nhiên phải là đảng viên.
Và cũng đúng là thực tế
có khá nhiều người – tôi cho là từ 70 đến 80% - bị phụ thuộc vào chức vụ và
quyền lợi. Cho nên điều rất dễ thấy trong hiện trạng xã hội Việt Nam hiện nay
là rất nhiều người than thở, bức xúc về đủ thứ, về chính cấp trên của họ và
chính sách của Nhà nước. Thậm chí họ có thể chỉ trích công khai đối với đảng –
chỉ trích trong các quán cà phê, cả trong cuộc họp nữa.
Nhưng bảo ra khỏi đảng
thì họ không đồng ý. Họ không lên tiếng, không có chính kiến về chuyện đó. Thâm
tâm họ không muốn ra khỏi đảng vì họ bị ràng buộc về quyền lợi và chức vụ như
vậy.
Chúng ta cũng có thể thấy
một hiện tượng rất đặc trưng là trong việc bỏ phiếu cho Hiến pháp năm 2013 mới
diễn ra cách đây không lâu, đã gần như tuyệt đối 100% đại biểu Quốc hội bỏ
phiếu thuận. Cho những điều mà trước đó thậm chí có nhiều đại biểu cho là bất
công ! Chẳng hạn như vấn đề thu hồi đất đối với các dự án kinh tế xã hội, hay
vấn đề kinh tế quốc doanh là chủ đạo - là một vấn đề cực kỳ bất hợp lý trong
tình hình hiện nay.
Nhưng mà họ vẫn bỏ phiếu
thuận, vì sao ? Thứ nhất, vì họ bị thói quen ràng buộc, não trạng trì trệ ràng
buộc. Thứ hai, họ bị sự im lặng lâu ngày ràng buộc. Và thứ ba, họ bị quyền lợi
của họ ràng buộc. Đó là quyền lợi đại biểu, dù là quyền lợi nhỏ ở cấp địa
phương, cơ sở nhưng vẫn là quyền lợi.
Và họ ngại. Họ sợ sự thay
đổi, sợ va chạm. Sợ đụng độ với những thế lực mới, và trong những hoàn cảnh mới
bắt buộc họ phải thay đổi thói quen của họ, và không còn đem lại, không còn giữ
gìn được cho họ quyền lợi như cũ nữa.
RFI : Thưa anh, như luật gia Lê Hiếu
Đằng nói, có lẽ đảng Cộng sản đã trở thành một thứ tập đoàn lợi ích ?
Tôi cho là có nhiều nhóm lợi
ích đang tồn tại trong đảng Cộng sản. Và vô tình hay hữu ý, những người xưng
danh nghĩa là cộng sản đang dung dưỡng, nuôi dưỡng và thậm chí là tổ chức cho
những nhóm lợi ích như vậy.
Cho nên trong bức tâm thư
tôi mới nói là, nói tới đảng Cộng sản bây giờ chúng ta chỉ thấy hình bóng và
hơi thở của những nhóm lợi ích. Đó là những nhóm lợi ích kinh tế, và trên nữa
là những nhóm thân hữu về mặt chính trị. Đặc biệt về sau này những nhóm lợi ích
kinh tế và thân hữu chính trị có khuynh hướng kết chặt với nhau càng ngày càng
bền vững, càng gắn chặt và càng trục lợi.
Hậu quả của sự trục lợi
đó thì 90 triệu người dân Việt Nam phải chịu. Và toàn bộ lực lượng vũ trang,
bao gồm cả công an và quân đội, cũng phải gánh chịu những đợt tăng giá vô tội
vạ của những tập đoàn độc quyền kinh tế Việt Nam. Chẳng hạn Tập đoàn Xăng dầu
Việt Nam, hay Tập đoàn Điện lực Việt Nam.
RFI : Theo như những gì mà chính
quyền nói và làm, có lẽ cái tên « Cộng sản » không còn đúng nữa ; thực trạng
Việt Nam hiện giờ rõ ràng là một nền kinh tế theo kiểu tư bản ?
Cách đây hai mươi năm, từ
thời mở cửa đã có một câu dân gian là « Đảng viên nhan nhản, nhưng mà cộng sản
không có bao nhiêu ». Còn về sau này thì người ta không nói tới điều đó nữa, mà
người ta nói thẳng ra là không còn cộng sản nữa !
Có một số người vẫn phê
phán chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam, tôi thấy hơi oan uổng. Tại vì thâm tâm tôi
đánh giá là thế hệ già đã gần như qua đi rồi. Những người tốt nhất, những người
trung thành và chính thống nhất của chủ nghĩa cộng sản thời chiến đã gần như đã
đi qua. Nhiều người đã đi vào cõi vĩnh hằng, những người còn lại thì đã rất lớn
tuổi.
Số đó có thể họ có một
não trạng khác biệt với một số quan điểm cởi mở. Nhưng phải thừa nhận là trong
số họ có nhiều người tốt. Họ tổt về mặt đạo đức, họ giữ được đạo lý, và nếp
sống của họ trong sạch hơn hẳn so với nhiều cán bộ đảng viên cao cấp hiện nay.
Còn nhiều đảng viên cao
cấp lại là một tầng lớp mới, mà người ta gọi là « tư sản đỏ ». Tư sản đỏ vẫn là
một khái niệm được duy trì cho tới nay và không hề mờ nhạt, thậm chí còn được
đề cao hơn nữa. Chẳng hạn ở Trung Quốc người ta gọi là tầng lớp « thái tử »,
tức là còn hơn cả tư sản đỏ. Đó là một tầng lớp vua chúa, một thứ vua chúa của
thời hiện đại.
Hiện nay nói về chủ nghĩa
cộng sản hoặc chế độ cộng sản ở Việt Nam, thì rất đau buồn là theo cá nhân tôi
đánh giá, gần như không còn hình bóng của những gì tốt đẹp nhất - nếu xét theo
phương diện tốt nhất của chủ nghĩa cộng sản, mà chỉ còn các nhóm lợi ích mà
thôi, và những quyền lợi riêng tư.
Hoặc những người được coi
là tốt nhất hiện nay, nếu không dính dáng về vấn đề vật chất, thì cũng bị che
mờ bởi một bức màn giáo điều, kinh viện. Họ gần như không thoát ra được điều
đó. Và nếu không thoát ra được, họ sẽ không gần gũi dân chúng. Do đó sự xa cách
đối với người dân càng làm cho vị trí của họ trở nên mờ nhạt trong lòng dân
chúng, và làm mất niềm tin của dân đối với chế độ.
RFI : Như vậy, như trong thư anh đã
nói, đã đến lúc phải nhận chân vai trò của đảng Cộng sản không phải là vĩnh
viễn ?
Tôi cho là như vậy !
Không có một đảng nào tồn tại vĩnh viễn, và đã đến lúc người ta cũng cần thấy
rằng – nói như một triết gia Hy Lạp cổ đại – không thể đứng giữa hai dòng nước
được.
Việt Nam không phải đứng
giữa hai dòng nước mà giữa nhiều dòng nước, giữa cả một dòng xoáy của thời đại.
Nhà nước Việt Nam sẽ tồn tại như thế nào trong dòng xoáy thời đại đó, khi trong
lòng bản thân Nhà nước cũng là một dòng xoáy khổng lồ ?
Có thể nói đó là cái thế
nội công, ngoại kích mà Nhà nước Việt Nam đang phải đối mặt, và đối mặt một
cách hết sức nguy hiểm. Trong lòng dân tộc, tình cảm phẫn nộ của dân chúng đang
dâng lên như sóng triều, và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ở bên ngoài, Nhà nước
Việt Nam không gặp được nhiều thuận lợi, hoặc nói cách khác là rất ít thuận lợi
trong các mối quan hệ quốc tế. Người ta nhìn Việt Nam bằng con mắt xem thường.
Xem thường về nhiều thứ, trong đó đặc trưng là xem thường về bản lĩnh chính trị
và đạo lý chính trị đối với giới chính khách Việt Nam. Thế thì còn làm ăn gì
được nữa.
Đó là một sự thay đổi mà
Nhà nước Việt Nam cần phải có, nếu không muốn bị người khác thay đổi. Nói tóm
lại, những người đề cập tới việc cần phải thay đổi điều 4 Hiến pháp của đảng
Cộng sản Việt Nam, tôi cho là có lý. Vì đã đến lúc cần xem xét, cần phải có một
đối trọng chính trị nào đó, để mọi thứ phải được kiểm soát lẫn nhau theo cơ chế
tam quyền phân lập.
Ít nhất là như vậy thì
mới có thể chống tham nhũng được. Bởi nếu không chống tham nhũng thì chắc chắn
là đảng sẽ sụp đổ. Lúc đó sẽ không ai giơ tay ra cứu đảng nữa, đặc biệt là dân
chúng thì sẽ quay lưng với đảng.
RFI : Thưa anh, nhưng cũng có quan
điểm là phải còn ở trong hàng ngũ mới có thể đấu tranh được ?
Đó là một quan điểm tồn
tại cách đây mươi, mười lăm năm. Người ta cố gắng suy nghĩ rằng cần phải ở
trong hàng ngũ, để đấu tranh. Và lúc đó tôi cũng suy nghĩ như vậy ! Tôi cũng
cho là có thể đấu tranh được, và dù sao tiếng nói vẫn còn được cấp trên nghe
tới. Tôi nhớ cách đây mười lăm năm, một số ý kiến của tôi vẫn được cấp trên
tiếp nhận và có xem xét.
Nhưng mà cách đây mười
năm thì đó là một sự vô vọng ! Đã không có sự tiếp nhận một kiến nghị nào cả.
Một số anh em đảng viên tâm huyết mà tôi biết có kiến nghị nhiều, cũng như vậy.
Lúc đó họ phải xem lại, một số những người bạn tôi đã thoái đảng. Thực chất họ
không xin ra khỏi đảng nhưng không sinh hoạt đảng, coi như là một cách từ bỏ
đảng, thế thôi.
Còn đối với tôi thì lúc
đó tôi phải suy nghĩ. Mình còn nằm trong nội bộ, còn sinh hoạt đảng, nhưng mình
không đóng góp được cái gì cả. Và mình tiếp tục phải chịu trận những cuộc sinh
hoạt đảng với không khí im lặng hoàn toàn.
Tức là những buổi sinh
hoạt hàng tháng vẫn phải duy trì thường xuyên. Sau khi đọc bản nghị quyết và
hỏi có đồng chí nào giơ tay có ý kiến gì không, thì khá nhiều, hoặc hầu hết mọi
người đều im lặng. Vì mọi người đều biết rằng nghị quyết đã như thế, mọi thứ sẽ
được thông qua, sẽ không có gì thay đổi cả. Góp ý kiến cũng chẳng để làm gì. Và
thế là người ta im lặng. Im lặng hết từ cuộc họp này đến cuộc họp khác, và tôi
cũng vậy.
Tôi là người im lặng
nhiều nhất. Tại vì tôi biết không để làm gì cả. Đó là sự im lặng mà tôi cho là
đã phủ trùm lên cả Quốc hội vào thời nay. Đó là một thói quen im lặng, mà chỉ
có những người ở trong nội bộ mới hiểu được nguồn cơn sâu xa của sự im lặng đó
đến từ đâu.
RFI : Anh có nghĩ là sẽ có những người
hưởng ứng theo không ?
Tôi hy vọng là sẽ có
những người đồng cảm với tôi. Tôi không biết là họ có hưởng ứng hay không, tôi
làm như thế vì ít nhất đây là vấn đề của cá nhân tôi, tôi phải giải quyết. Phải
thể hiện chính kiến, và tôi cho đó là một cách để có thể dứt khoát theo con
đường gần gũi với nhân dân, với người dân nghèo nhiều hơn.
Nhưng theo tôi biết thì
trong giới hưu trí hiện nay cũng rất bức xúc, nhiều người bất mãn. Họ có nhiều
lý do để họ bỏ sinh hoạt đảng, thoái đảng hoặc từ bỏ đảng. Tôi cho nếu không
phải là anh Lê Hiếu Đằng thì sau này cũng sẽ có những người khác đi tiên phong
trong việc nêu ra thực tế vấn đề, nhận chân ra vấn đề, để thay đổi vấn đề.
Đừng nghĩ rằng ra khỏi
đảng là hành vi chống đảng. Đó cũng là một hành động bình thường theo điều lệ
đảng Cộng sản Việt Nam mà thôi, hoặc là bất cứ đảng phái chính trị nào trên thế
giới. Đã có vào thì có ra, chuyện đó hết sức bình thường. Nhưng mà ở Việt Nam,
trong thể chế độc tài chính trị thì đó lại là một điều phạm húy, cho nên người
ta e sợ.
Nhưng nếu như có một số
người cũng cùng làm điều này, cũng cùng thoái đảng, từ bỏ đảng, cùng phát biểu
chính kiến của mình và nêu rõ tại sao mình làm như vậy đủ để thuyết phục những
người khác, thì tôi nghĩ sẽ trở thành một hiện tượng bình thường. Không phải là
một hiện tượng chính trị, mà đó sẽ là một hiện tượng xã hội, và thậm chí còn là
một hiện tượng văn hóa nữa.
RFI : Xin chân thành cảm ơn nhà bình
luận Phạm Chí Dũng ở Thành phố Hồ Chí Minh đã nhận trả lời RFI Việt ngữ.
TÂM THƯ TỪ BỎ ĐẢNG
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 5 tháng 12 năm 2013
Tôi là nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, viết tâm thư này nhằm khẳng định một quyết định khó khăn trong đời mình:
Tôi chính thức từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam.
Xuất thân trong một gia đình có truyền thống cách mạng, được đào tạo từ môi trường quân đội và nhiều năm công tác trong hệ thống chính quyền, đảng cùng nhiệm vụ bảo vệ an ninh, tôi đã từng tràn đầy nhiệt huyết đóng góp cho một đất nước xã hội chủ nghĩa công bằng và bác ái. Với trách nhiệm của một đảng viên, tôi đã chưa từng tham nhũng hoặc bị sa đọa lối sống.
Song tất cả những gì mà Đảng Cộng sản thể hiện vai trò “lãnh đạo toàn diện” trong ít nhất một phần tư thế kỷ qua đã khiến cho tôi, cũng như nhiều đảng viên khác, đi từ thất vọng đến tuyệt vọng về lý trí lẫn tình cảm.
Kết quả của cơ chế “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản, mà thực chất là tư tưởng một đảng cố hữu, chính là nguồn cơn sâu xa và nguồn dẫn trực tiếp khiến cho xã hội Việt Nam rơi vào tình trạng không thể khác hơn là thảm cảnh như ngày hôm nay.
Chưa bao giờ tham nhũng lại trở thành một quốc nạn ngập ngụa từ cấp trung ương đến tận cơ sở, từ trắng trợn đến vô liêm sỉ và dã man đến thế. Chưa bao giờ các nhóm lợi ích kinh tế và nhóm thân hữu chính trị, cũng như sự cấu kết giữa hai nhóm này lại biện chứng và sâu đậm đến mức bất chấp dân tình đến như vậy. Cũng chưa bao giờ hố phân hóa giàu nghèo trong xã hội ta lại thê thiết và tàn nhẫn như hiện thời.
Những độc đoán về chính trị đã tất yếu dẫn đến hậu quả nạn độc quyền, đặc quyền và đặc lợi, trục lợi. Hậu quả ấy đã đẩy nền kinh tế vào thế vong tồn và cạn kiệt hầu hết các nguồn tài nguyên của đất nước. Cuộc trục lợi không thương tiếc đó đã, đang và sẽ dồn ép hậu quả khủng khiếp của nó lên đầu 90 triệu người dân Việt và toàn bộ lực lượng vũ trang.
Chính vào lúc này, nền kinh tế Việt Nam đang đặt một chân vào vực thẳm khủng hoảng, và chỉ cần thêm ít năm nữa thôi, cơn ung hoại sẽ lan ra toàn thân để không thể một liều thuốc đặc trị nào còn tác dụng.
Ung hoại kinh tế lại đang phá nát cơ thể đạo đức xã hội. Xã hội suy đồi toàn diện. Chưa bao giờ đạo lý và văn hóa người Việt, dân tộc Việt lại trở nên thảm thương và bĩ cực như giờ đây. Tình người và mối dây ràng buộc lỏng lẻo còn lại giữa con người với nhau luôn và sẽ phải đối mặt với nguy cơ cắn xé lẫn nhau.
Ai và cơ chế nào đã gây ra thảm cảnh không thể cứu vãn như thế? Trong tâm trạng tuyệt vọng của một đảng viên, những người như tôi đã phải nhận chân rằng điều được xem là sự “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản đã thất bại, thất bại một cách cố ý và quá cay đắng. Không những không hướng đến tinh thần công bằng và bác ái, làm tròn nghĩa vụ một nhà nước “của dân, do dân và vì dân”, Đảng Cộng sản hiện thời chỉ còn mang bóng hình và hơi thở của các nhóm lợi ích.
Lời thề trung thành với Đảng Cộng sản của tôi đã bị thực tế đau đớn thẳng thừng phủ nhận.
Đảng và những người như tôi, tất cả đều sinh ra từ nhân dân và vì nhân dân. Nhưng một khi Đảng đã không còn đại diện cho quyền lợi của đại đa số người dân, vì sao chúng tôi phải tiếp tục trung thành với Đảng?
Có sinh có diệt, những người lãnh đạo Đảng Cộng sản ắt phải thấy quy luật trời đất đó đang ứng nghiệm vào chính họ. Bởi thái độ vô cảm, vô trách nhiệm và tư tưởng tư hữu bất chấp dân sinh, rất nhiều đảng viên cao cấp đã đẩy xã hội vào tâm thế phản lại ý nghĩa thiêng liêng của Tổ quốc.
Đã đến lúc những người như tôi cần nhận chân rằng vai trò của Đảng Cộng sản không phải là vĩnh viễn. Cũng không thể gìn giữ lòng trung thành tuyệt đối với một lý tưởng chỉ còn là câu chữ cửa miệng.
Không nhằm mục đích chống Đảng, tôi thành tâm cho rằng thái độ từ bỏ Đảng Cộng sản là một trong những con đường ngắn nhất để gần gũi hơn với nhân dân và quyền lợi người nghèo.
Trong tận cùng tâm thức, một công dân tốt có ý nghĩa hơn nhiều so với một đảng viên tồi.
Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng
Địa chỉ: 298/4 Nguyễn Trọng Tuyển, Phường 1, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh
ĐT: 01235459338
Email: vietleminhquan@gmail.com
ĐƠN XIN RA ĐẢNG
Kính gửi: Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM
Tôi là Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, hiện công tác và sinh hoạt đảng tại Viện Nghiên cứu phát triển, trực thuộc Ủy ban nhân dân TP.HCM.
Tôi làm đơn này đề nghị Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM hướng dẫn thủ tục và giải quyết cho tôi được ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam.
Lý do: Tôi tự nhận thấy Đảng Cộng sản không còn đại diện và phục vụ cho quyền lợi của đại đa số nhân dân, và điều đó đi ngược với tôn chỉ mục tiêu ban đầu của Đảng cùng lời thề của tôi khi vào Đảng. Do vậy tôi không còn phù hợp với vai trò và nghĩa vụ một đảng viên trong Đảng Cộng sản.
Trân trọng.
Ngày 5 tháng 12 năm 2013
Người làm đơn
Phạm Chí Dũng
http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20131206-nha-bao-pham-chi-dung-dang-cong-san-viet-nam-chi-con-mang-bong-hinh-cua-cac-nhom-l
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 5 tháng 12 năm 2013
Tôi là nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, viết tâm thư này nhằm khẳng định một quyết định khó khăn trong đời mình:
Tôi chính thức từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam.
Xuất thân trong một gia đình có truyền thống cách mạng, được đào tạo từ môi trường quân đội và nhiều năm công tác trong hệ thống chính quyền, đảng cùng nhiệm vụ bảo vệ an ninh, tôi đã từng tràn đầy nhiệt huyết đóng góp cho một đất nước xã hội chủ nghĩa công bằng và bác ái. Với trách nhiệm của một đảng viên, tôi đã chưa từng tham nhũng hoặc bị sa đọa lối sống.
Song tất cả những gì mà Đảng Cộng sản thể hiện vai trò “lãnh đạo toàn diện” trong ít nhất một phần tư thế kỷ qua đã khiến cho tôi, cũng như nhiều đảng viên khác, đi từ thất vọng đến tuyệt vọng về lý trí lẫn tình cảm.
Kết quả của cơ chế “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản, mà thực chất là tư tưởng một đảng cố hữu, chính là nguồn cơn sâu xa và nguồn dẫn trực tiếp khiến cho xã hội Việt Nam rơi vào tình trạng không thể khác hơn là thảm cảnh như ngày hôm nay.
Chưa bao giờ tham nhũng lại trở thành một quốc nạn ngập ngụa từ cấp trung ương đến tận cơ sở, từ trắng trợn đến vô liêm sỉ và dã man đến thế. Chưa bao giờ các nhóm lợi ích kinh tế và nhóm thân hữu chính trị, cũng như sự cấu kết giữa hai nhóm này lại biện chứng và sâu đậm đến mức bất chấp dân tình đến như vậy. Cũng chưa bao giờ hố phân hóa giàu nghèo trong xã hội ta lại thê thiết và tàn nhẫn như hiện thời.
Những độc đoán về chính trị đã tất yếu dẫn đến hậu quả nạn độc quyền, đặc quyền và đặc lợi, trục lợi. Hậu quả ấy đã đẩy nền kinh tế vào thế vong tồn và cạn kiệt hầu hết các nguồn tài nguyên của đất nước. Cuộc trục lợi không thương tiếc đó đã, đang và sẽ dồn ép hậu quả khủng khiếp của nó lên đầu 90 triệu người dân Việt và toàn bộ lực lượng vũ trang.
Chính vào lúc này, nền kinh tế Việt Nam đang đặt một chân vào vực thẳm khủng hoảng, và chỉ cần thêm ít năm nữa thôi, cơn ung hoại sẽ lan ra toàn thân để không thể một liều thuốc đặc trị nào còn tác dụng.
Ung hoại kinh tế lại đang phá nát cơ thể đạo đức xã hội. Xã hội suy đồi toàn diện. Chưa bao giờ đạo lý và văn hóa người Việt, dân tộc Việt lại trở nên thảm thương và bĩ cực như giờ đây. Tình người và mối dây ràng buộc lỏng lẻo còn lại giữa con người với nhau luôn và sẽ phải đối mặt với nguy cơ cắn xé lẫn nhau.
Ai và cơ chế nào đã gây ra thảm cảnh không thể cứu vãn như thế? Trong tâm trạng tuyệt vọng của một đảng viên, những người như tôi đã phải nhận chân rằng điều được xem là sự “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản đã thất bại, thất bại một cách cố ý và quá cay đắng. Không những không hướng đến tinh thần công bằng và bác ái, làm tròn nghĩa vụ một nhà nước “của dân, do dân và vì dân”, Đảng Cộng sản hiện thời chỉ còn mang bóng hình và hơi thở của các nhóm lợi ích.
Lời thề trung thành với Đảng Cộng sản của tôi đã bị thực tế đau đớn thẳng thừng phủ nhận.
Đảng và những người như tôi, tất cả đều sinh ra từ nhân dân và vì nhân dân. Nhưng một khi Đảng đã không còn đại diện cho quyền lợi của đại đa số người dân, vì sao chúng tôi phải tiếp tục trung thành với Đảng?
Có sinh có diệt, những người lãnh đạo Đảng Cộng sản ắt phải thấy quy luật trời đất đó đang ứng nghiệm vào chính họ. Bởi thái độ vô cảm, vô trách nhiệm và tư tưởng tư hữu bất chấp dân sinh, rất nhiều đảng viên cao cấp đã đẩy xã hội vào tâm thế phản lại ý nghĩa thiêng liêng của Tổ quốc.
Đã đến lúc những người như tôi cần nhận chân rằng vai trò của Đảng Cộng sản không phải là vĩnh viễn. Cũng không thể gìn giữ lòng trung thành tuyệt đối với một lý tưởng chỉ còn là câu chữ cửa miệng.
Không nhằm mục đích chống Đảng, tôi thành tâm cho rằng thái độ từ bỏ Đảng Cộng sản là một trong những con đường ngắn nhất để gần gũi hơn với nhân dân và quyền lợi người nghèo.
Trong tận cùng tâm thức, một công dân tốt có ý nghĩa hơn nhiều so với một đảng viên tồi.
Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng
Địa chỉ: 298/4 Nguyễn Trọng Tuyển, Phường 1, Quận Tân Bình, TP. Hồ Chí Minh
ĐT: 01235459338
Email: vietleminhquan@gmail.com
ĐƠN XIN RA ĐẢNG
Kính gửi: Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM
Tôi là Phạm Chí Dũng, đảng viên từ năm 1993, hiện công tác và sinh hoạt đảng tại Viện Nghiên cứu phát triển, trực thuộc Ủy ban nhân dân TP.HCM.
Tôi làm đơn này đề nghị Đảng ủy Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM hướng dẫn thủ tục và giải quyết cho tôi được ra khỏi Đảng Cộng sản Việt Nam.
Lý do: Tôi tự nhận thấy Đảng Cộng sản không còn đại diện và phục vụ cho quyền lợi của đại đa số nhân dân, và điều đó đi ngược với tôn chỉ mục tiêu ban đầu của Đảng cùng lời thề của tôi khi vào Đảng. Do vậy tôi không còn phù hợp với vai trò và nghĩa vụ một đảng viên trong Đảng Cộng sản.
Trân trọng.
Ngày 5 tháng 12 năm 2013
Người làm đơn
Phạm Chí Dũng
http://www.viet.rfi.fr/viet-nam/20131206-nha-bao-pham-chi-dung-dang-cong-san-viet-nam-chi-con-mang-bong-hinh-cua-cac-nhom-l
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment