Sống chiến đấu và học
tập theo gương "bác"!!!
Những trò lố bịch và
bệnh hoạn của giới trẻ
https://www.youtube.com/watch?v=c9WR06iyyVM
Trúc Giang (Danlambao) - Các
cháu bác Hồ phải học tập, lao động, chiến đấu, noi theo gương đạo đức của bác.
Chiến đấu của các cháu ngoan luôn luôn ở vị thế bại trận, là bao giờ cũng nằm
dưới mấy thằng bần cố nông ngoại bang. Hơn nữa, theo gương đạo đức của bác thì
tiêu tùng, cháy túi. Các cháu ngoan bác Hồ đã được giáo dục, tào tạo dưới mái
trường XHCN, trau giồi lý tưởng Cộng sản, thế mà còn phô trương thân thể để
chạy thoát ra khỏi chế độ, dù phải chịu nhục nhã, một liều, ba bảy cũng liều,
thân gái 12 bến nước toàn là bến dơ...
*
1.
Cháu ngoan bác Hồ thích lấy chồng ngoại
Tâm
sự của một cô dâu Hàn Quốc: “... chúng tôi bị nhìn ngắm, thậm chí còn
bị sờ mó như một món hàng. Tôi có quyền nghĩ đây là cơ thể của tôi, tôi nhịn
nhục để được thay đổi cuộc đời, nhiều người cứ tưởng rằng cơ thể của tôi thuộc
về sở hữu của dân tộc VN. Thế nên, họ đùng đùng nổi giận khi cơ thể của tôi bị
người khác dòm ngó, chọn lựa... chúng tôi được sống trong một môi trường văn
hóa-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được”. (Trần Thị
Nguyên)
Cháu
ngoan bác Hồ thích lấy chồng ngoại. Đúng!
Thật
vậy, các cháu đã được giáo dục đào tạo dưới mái trường XHCN, trên cơ sở“học
tập, lao động, chiến đấu theo gương đạo đức của bác Hồ vĩ đại”.
Chính
các cháu thuộc thế hệ “quàng khăn đỏ”, đạt danh hiệu “Cháu Ngoan Bác Hồ”, đã
từng sinh hoạt trong đội, đoàn để rèn luyện lý tưởng Cộng sản.
Thế
là cả một phong trào vùng lên làm cuộc” cách mạng đổi đời”. Cuộc đổi đời lần
thứ nhất đưa đến cảnh đồng bào cả nước ăn bo bo dài dài nhai đến trẹo quay hàm.
Cuộc đổi đời lần nầy, với hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn cháu ngoan của
bác, đã nhận chìm nhân phẩm của người phụ nữ Việt Nam, con cháu Bà Trưng, bà
Triệu, xuống tận bùn đen, dưới chân của những thằng bần cố nông Đài Loan, Đại
Hàn.
Đó
là hình ảnh của từng đợt, hàng hàng lớp lớp thiếu nữ VN, hàng chục, hàng trăm
người trần truồng như nhộng, xếp hàng phô trương thân thể để cho mấy thằng mạt
rệp Đài Loan, Đại Hàn sờ mó, ngắm nghía, móc ngoặt để chọn vợ như người ta lựa
mua món đồ chơi hay mua nô lệ của những thế kỷ trước.
Văn
hóa truyền thống ngàn năm của dân tộc là “nghèo cho sạch, rách cho
thơm”thế mà thời đại Hồ Chí Minh chả còn cái gì là sạch, là thơm cả.
Cũng
chả trách ai được, vì chính “bác” đã chà đạp nhân phẩm phụ nữ, xem
phụ nữ như một món đồ chơi để giải quyết sinh lý, chơi chán rồi chuyền xuống
cho đàn em hưởng xái nhì, trước khi đem thủ tiêu để chọn món đồ chơi khác. Con
rơi, con rớt cả đàn, thì còn trách được ai nữa?
2.
Hôn nhân dị tính không có gì đáng trách cả
Hôn
nhân phải được đặt trên cơ sở tình yêu, bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau và có mục
đích chung là xây dựng hạnh phúc gia đình. Bất cứ người Việt Nam nào, nam hay
nữ, kết hôn với người khác chủng tộc như Đài Loan, Đại Hàn, Trung Quốc, Mả
Lai... nếu đặt trên cơ sở nầy, thì không có gì đáng phiền trách cả.
Những
người đàn ông Đài Loan, Đại Hàn đa số là nông dân, ít học, quá lứa, nghèo rớt
mồng tơi... không có khả năng cưới vợ bản xứ, cho nên đi tìm đến thị trường rẻ
tiền, ế hàng để làm vua, làm chúa, làm ông trời con, đối với phụ nữ VN. Điều
nầy tự bản chất của nó, đã hạ danh dự và nhân phẩm của phụ nữ VN, một thứ đồ
chơi rẻ tiền. Thanh niên VN phải bưng khai trầu rượu, cung kính dâng lên cha mẹ
vợ để xin cưới con gái, trái lại, nông dân Đài Loan, Hàn quốc chỉ tung ra vài
ba triệu đồng VN để mua vợ. Cha mẹ vợ và chàng rễ chưa được gặp mặt nhau lần
nào trước khi đám cưới. Ngay cả vợ cũng chưa có đủ thời gian để nhớ rõ mặt mũi
chồng ra sao, trong đầu óc chỉ biết đến những con số về tiền bạc mà thôi.
Cái
nhục nhã nhất chưa từng có trong lịch sử VN bốn ngàn năm, là việc các cô gái
trần truồng đứng xếp hàng với hy vọng được chấm, và được về làm dâu xứ người.
3.
Những lý do đổ vở
Lý
do thứ nhất là sự thất vọng.
Những
đàn ông nước ngoài được các tổ chức và các ông mai bà mối giới thiệu hàng, nào
là gái VN có thân hình đẹp, siêng năng, chịu khó, chiều chồng hết mực... Những
thiếu nữ VN thì được cho biết là, chú rể là chủ nông trại, chủ đồn điền, các bà
vợ chỉ ở nhà xem phim Hàn quốc, làm đẹp, mỗi tháng chồng cho 300 đô gởi về VN,
tha hồ mà mua sắm quần áo hàng hiệu...
Thực
tế thì trái lại, làm thất vọng cả hai bên. Giấc mơ đổi đời tiêu tan theo mây
khói. Chàng rể thì nợ vay cưới vợ không trả nổi. Ngôn ngữ bất đồng, phong tục
tập quán khác nhau thì làm sao mà hiểu nhau để hợp nhau mà tạo dựng hạnh phúc
gia đình.
Ở
không được, về VN không được, cho nên bi kịch xảy ra.
4.
Đài Loan khó, Hàn Quốc dễ
4.1.
Đài Loan khó
Theo
số liệu của Đài Loan, thì từ thập niên 1990 đã có 100,000 cô dâu VN. Đến năm
2004, chính phủ Đài Loan thắt chặt dịch vụ môi giới, sau những loạt các ông
chồng đánh đập, tra tấn và cầm tù các người vợ VN. Quy chế mới bắt buộc những
cặp Đài-Việt phải trình diện khi đăng ký kết hôn và phải trải qua các vòng kiểm
tra về ngôn ngữ, hiểu biết văn hóa, hiểu biết nhau, về chênh lệch tuổi tác và
tình trạng sức khỏe.
4.2.
Hàn quốc dễ hơn
Cùng
lúc đó, chính sách hôn nhân của Hàn quốc đã mở ra nhiều cơ hội tìm vợ cho đàn
ông nông thôn hoặc những người quá lứa, cao tuổi, mà không có khả năng cưới vợ
người Hàn quốc. Nắm lấy cơ hội nầy, những tổ chức và cá nhân làm nghề môi giới
VN đã chuyển sang thị trường Hàn quốc.
Từ
năm 2004 đến 2006, số cặp hôn nhân của năm sau tăng gấp đôi năm trước, cao điểm
vào năm 2006, với 10130 cặp Hàn-Việt kết hôn.
Các
cô gái VN chỉ cần biết OK bằng cách gật đầu là xong ngay. Đương nhiên là phải
có thông dịch viên để bàn các chi tiết của đám cưới, chủ yếu là về tiền bạc.
Trước
kia, Đài Loan yêu cầu các cô gái phải còn trinh, nhưng đàn ông Đại Hàn thì
không quan tâm nhiều đến cái ngàn vàng ấy. Vì không chú trọng đến chữ trinh,
cho nên nhiều người vợ trẻ VN đã bỏ chồng đi làm dâu xứ củ sâm.
Thường
thì báo chí chỉ đăng những vụ bố ráp bắt những tổ chức môi giới bất hợp pháp và
một vài trường hợp hy hữu về những thảm cảnh của cô dâu VN ở xứ người, vì thế
làn sóng gái Việt mơ có chồng Đại Hàn vẫn tiếp tục gia tăng. Hàn quốc hiện có
137,000 cô dâu người nước ngoài.
Lớp
học ngôn ngữ và nấu thức ăn của người Đại Hàn
5.
Bi kịch ở Đài Loan
5.1.
Vợ Việt bị hành hạ dã man
Đoàn
Nhật Linh trong ngày cưới và lúc bị ném ra đường
Xem
mắt, sờ mó, kiểm tra hôm trước, đám cưới hôm sau. Cha mẹ vợ chưa một lần gặp
mặt và biết tên chú rể. Thân gái 12 bến nước, toàn là bến dơ.
Theo
bản tin của tờ báo Quả Táo, Đài Loan và tờ Newspaper (Singapore) thì ở Đài Loan
đang xảy ra một vụ án gây phẫn nộ, mà nạn nhân bị hành hạ, đọa đày còn khổ hơn
12 kiểu khổ hình tra tấn dã man của thời đại các bạo chúa ngày xưa.
Nạn
nhân là một cô dâu VN tên Đoàn Nhật Linh, 20 tuổi.
Vào
tháng 4 năm 2002, cô Linh theo chồng là Liu Cheng Chi (Lưu Chánh Kỳ) 39 tuổi,
về Đài Loan với gương mặt tươi cười rạng rỡ vì gia đình được nở mặt nở mày với
bà con, láng giềng. Chú rể không những có nhiều tiền mà còn bảnh trai nữa.
Cô
không biết rằng chuyến đi định mệnh đó bắt đầu cho một cuộc sống tủi nhục và
đau khổ của đời cô.
Thực
tế thì, chồng của Nhật Linh vẫn còn sống chung với người vợ cũ tên là Lin Lee
Zhu (Lâm Lệ Như) 34 tuổi. Lưu Chánh Kỳ và Lâm Lệ Như đã có một đứa con gái,
nhưng vì Lệ Như không có thể sinh con được nữa, mà Chánh Kỳ thì muốn có đứa con
trai để nối dõi tông đường, cặp vợ chồng nầy thực hiện một cuộc ly hôn giả, để
Chánh Kỳ sang VN cưới vợ về, hy vọng sẽ có con trai và có người giúp việc không
công. Hàng đêm, Lưu cùng 2 vợ ngủ chung một giường. Ban ngày, Nhật Linh phải
làm việc như một Osin để phục vụ cho cả nhà. Đêm thì, Linh bị vợ chồng Lưu
cưỡng bách chơi trò dâm loạn ba người trên cùng một giường.
Ba
tháng sau, vợ chồng Lưu bắt đầu hành hạ Nhật Linh bằng các cực hình.
Tất
cả giấy tờ của Nhật Linh, từ hộ chiếu đến giấy cư trú bị Lưu cất giữ và cấm
không cho liên lạc với bất cứ ai. Bị giam trong phòng, mỗi ngày một bữa ăn và
một lần đi vệ sinh.
Vì
ăn chơi trác táng, Lưu bị nhiễm trùng đường tiểu, hắn nghi ngờ Nhật Linh lây
bệnh cho hắn, nên vợ chồng thẳng tay dùng các hình thức tra tấn dã man, cưỡng
bức Nhật Linh phải ký giấy thú nhận đã từng làm gái mãi dâm, đã bị bệnh và đã
truyền bịnh cho hắn.
Linh
thường bị trói, bị lấy kim đâm vào 10 đầu ngón tay, rồi nhúng những ngón tay rỉ
máu vào nước muối. Hắn còn dùng gậy đánh đập dã man, dùng dao chém vào lưng,
rạch thành những vết thương ngang dọc. Thậm chí, còn bắt cô nhắm mắt rồi lấy ná
thun bắn vào mắt. Suốt 7 tháng liên tục bị hành hạ, từ một cô gái thanh xuân
tràn đầy sức sống, cô gầy gộc chỉ còn da bọc xương, từ 48 kg còn 20 Kg.
Tháng
2 năm 2003, Nhật Linh không còn đi đứng nổi, trên người đầy vết thương rướm
máu, vợ chồng Lưu Chánh Kỳ sợ Linh chết, cả hai khiêng cô lên xe, chở đến một
bãi vắng, thuộc khu nhà máy phát điện ở Đài Trung (Đài Loan) rồi vất cô xuống.
Sức
tàn lực kiệt, nhưng bản năng sinh tồn và những uất hận dồn nén, cô lê lết đến
một quán ăn gần đó để xin ăn. Cảnh sát được báo tin, đưa Linh vào bịnh viện cấp
cứu. Sau một năm điều trị và chăm sóc đặc biệt, Nhật Linh đã bình phục.
Nhật
Linh thuật lại:
“Sau
7 ngày liên tục, em bị bỏ đói, đến 11 giờ trưa hôm đó, ông ta lấy kéo xởn tóc
em, sau đó lôi em lên xe, chở đến một cánh đồng vắng, bỏ em xuống và đưa em một
chai thuốc và nói “Uống để chết nhanh, không đau”, rồi hắn hái lá cây cho em
ăn. Khoảng hai giờ sau, ông ta quay lại, thấy em nằm im, tưởng em đã chết. Ông
ấy lấy lá cây xóa dấu bánh xe rồi bỏ đi.
Em
lết đến một quán ăn gần đó, xin cơm của một người phụ nữ rửa chén. Bà ấy cho em
một vắt mì, 2 trái quít một lon coca và một cái áo khoát vào người. Em ngồi ăn
ngoài đường, khách qua lại tưởng là người ăn xin, họ cho em tất cả 50 đồng Đài
Loan. Và em ngất xỉu. Khi tĩnh dậy thì mới biết đang ở bịnh viện.”
Trước
cơ quan điều tra, vợ chồng Lưu Chánh Kỳ phủ nhận hoàn toàn những hành vi phạm
tội, mà còn giả bịnh tâm thần để chạy tội. Công tố viện đã khởi tố Lưu Chánh Kỳ
và Lâm Lệ Như về tội “ngược đãi người khác như nô lệ” với bản án 7 năm tù.
Bà
Võ Thị Nguyên, mẹ của Nhật Linh, đang sống ở huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng
nói: “Tôi hối hận lắm. Con đang học lớp 9, bắt con nghỉ học để lấy
chồng ngoại, tưởng vậy là thương con, nào ngờ, mẹ đã hại con. Ngày cưới, tôi
thấy trong giấy, chú rể ghi tiền cưới là 10 triệu, nhưng trong phong bì chỉ còn
có 4.4 triệu, trả tiền thuê xe, thì chỉ còn 4 triệu”. Rốt cuộc cũng chỉ vì
tiền.
5.2.
Giết vợ Việt để lãnh tiền bảo hiểm
Ngày
27-5-2007, tòa án Đài Loan đã kêu án tù chung thân Lý Thái An đã cấu kết với em
trai là Lý Song Toàn, giết người vợ VN là Trần Thị Hồng Sâm để lấy tiền bảo
hiểm nhân mạng.
Tóm
tắt sự việc: Lý Thái An đã mua bảo hiểm nhân mạng cho vợ VN là Trần Thị Hồng
Sâm với giá là 75 triệu tệ Đài Loan (Hơn 2 triệu đôla Mỹ). Thái An dàn cảnh đưa
vợ đi bằng đường xe lửa và cho em trai là Lý Song Toàn phá hoại làm cho xe lửa
bị trật đường rầy, gây ra tai nạn.
Hồng
Sâm được đưa vào bịnh viện Fan Liao vì bị thương nhẹ. Tại bịnh viện, Lý Song
Toàn đã bí mật chích một loại nọc rắn độc làm cho Hồng Sâm bị xuất huyết nội và
tử vong.
Dựa
vào lời khai của y tá, vào những báo cáo của 4 viện Đại học y khoa, của bác sĩ
giảo nghiệm tử thi chuyên môn đã kết luận là Trần Thị Hồng Sâm chết vì chất độc
chớ không phải do tai nạn gây ra.
Y
tá khai rằng Lý Song Toàn cứ lảng vảng bên cạnh bà Hồng Sâm, mặc dù y tá đã yêu
cầu anh ta đi ra ngoài. Một nhân chứng là Huang Fu Lai, khai rằng Lý Thái An đã
sửa soạn âm mưu từ 6 tháng trước và đã rủ ông tham gia để chia tiền, nhưng ông
từ chối.
Sau
đó, Huang Fu Lai bị kết án 4 năm tù treo. Lý Song Toàn đã tự tử một ngày sau
khi bị truy tố chủ mưu giết người. Người vợ đầu tiên của Lý Thái An cũng là cô
dâu Việt Nam đã chết một cách mờ ám. Trần Thị Hồng Sâm là vợ thứ ba.
5.3.
Bị điên vì lấy chồng Đài Loan
Bẵng
đi 2 năm không liên lạc, ngày nọ, gia đình chồng dẫn cô dâu về VN trả lại cho
nhà gái. Từ một cô gái xinh đẹp, Hà biến thành một người xấu xí, già nua, không
nói với ai một lời, cô co rúm vào một góc phòng nét sợ hãi hiện trên nét mặt.
Ở
làng quê, xã Trung Nhất, huyện Thốt Nốt, Cần Thơ, Hà được xem là cô gái may mắn
hơn những cô khác, là Hà được có tấm chồng ở Đài Bắc, thương vợ hết mực, có cơ
nghiệp ổn định.
Hà
được đưa vào bịnh viện tâm thần Cần Thơ. Ở bịnh viện nầy, có không ít những cô
dâu có chồng ngoại cũng bị tâm thần như Hà. Trong đó, có cô dâu tên Màu.
Bà
mẹ Màu còn nhớ rõ, sau một đám cưới tập thể được tổ chức gấp rút ở Sài Gòn,
người môi giới đưa cho bà 1 triệu đồng là tiền của gia đình chú rể, sau khi trừ
đi các chi phí. 21 ngày sau, bà nhận được điện thoại bảo lên sân bay Tân Sơn
Nhất đón con. Lúc tỉnh táo, Màu còn nhớ, chồng lớn hơn cô 20 tuổi, làm nghề gì
không biết mà ra đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà.
Màu
ở chung với mẹ chồng và người anh chồng làm nghề ăn xin, mình đầy ghẻ lở. Mỗi
bữa ăn, mẹ chồng buộc cô phải uống một thứ thuốc gì màu đen, mùi hăng hắc. Cô
không uống thì bị một trận đòn chí tử.
Người
vợ cũng không thấy rõ mặt chồng mình. Cô bị nhốt suốt ngày trong phòng. Màu
sống 21 ngày như thế và đâm ra hoảng loạn, phát điên.
Gia
đình trở nên nghèo túng hơn kể từ khi Màu trở về. Mỗi tháng phải mua 300,000
tiền thuốc cho Màu.
Năm
2003, tưởng rằng con gái hết bịnh, gia đình tháo dây xích buộc chân cô. Một
đêm, cô bỏ đi, bảo là lên Cần Thơ làm ăn. Sau đó, người nhà tìm thấy Màu đi lạc
ở Đồng Tháp. 8 tháng sau, Màu sanh ra một đứa con không cha. Gia đình đã nghèo
mà còn bị rách nát hơn. Đó là hậu quả của một cuộc đổi đời. Biết trách ai đây?
Một
ông Đài Loan cưới 2 vợ VN trong 4 ngày.
Hồi
tháng tư năm 2004, một người Đài Loan tên Lin Ming Wei nhập cảnh VN với lý do
du lịch. Nhưng sau đó, ông nhờ người mai mối tên Huỳnh Thị Nga, trong vòng 4
ngày đã nhanh chóng làm lễ cưới không hôn thú với 2 cô gái VN, cả hai đều 21
tuổi ở huyện Phong Điền, Cần Thơ.
Bị
phát hiện, ông Lin Ming Wei bị phạt 10 triệu đồng vì lý do có hành động không
đúng với mục đích nhập cảnh.
Câu
chuyện gái Việt lấy chồng ngoại kể hoài không hết được. Không hiểu phụ nữ VN ở
thế hệ nầy nghĩ gì về hôn nhân? Không hiểu các bậc cha mẹ ở thời đại nầy nghĩ
sao về hạnh phúc của con gái?
Đạo
đức VN đã đến thời kỳ thật sự bị phá sản!
6.
Bi kịch ở Hàn Quốc
6.1.
Cái chết của Thạch Thị Hoàng Ngọc
Cô
dâu Việt Nam Thạch Thị Hoàng Ngọc (xấu số) và chồng người Đại Hàn Yang Du Hyo.
Chuyện
cô gái Việt lấy chồng ngoại không có gì lạ. Chuyện cô dâu Việt bị hành hạ cũng
không có gì lạ vì nó xảy ra hà rầm như cơm bữa.
Chuyện
lạ ở đây là câu chuyện thương tâm của một cô gái Việt mới 20 tuổi.
Cuộc
mặc cả xảy ra trong 30 phút và sau đó là cuộc hôn nhân vội vã mà hai bên chưa
kịp nhớ rõ mặt nhau, bất chấp quá khứ và hiện tại, cho dù người chồng bị khuyết
tật hay bịnh tâm thần cũng mặc.
Ngày
9-7-2010, cô dâu VN tên Thạch Thị Hoàng Ngọc, chỉ sau một tuần đặt chân trên
đất nhà chồng ở xứ Củ Sâm, thì một tin buồn bay đến tận vùng quê hẻo lánh thuộc
huyện Cờ Đỏ, Cần Thơ, tin buồn làm cho gia đình và chòm xóm đều bàng hoàng
không ít. Dân chúng huyện Cờ Đỏ xôn xao trước cái chết của người con gái trẻ và
ngoan hiền.
Ông
Thạch Sang cho biết, Ngọc là đứa con hiếu thảo, vì gia đình quá nghèo nên phải
bấm bụng cho con đi, mong cho con được hạnh phúc.
Chị
của Ngọc thì lấy chồng Đài Loan, em út thì đang làm thủ tục dể đi lấy chồng
Đài.
Trước
khi cưới, chú rể có đưa 3.8 triệu, nhưng trừ các chi phí chỉ còn 1.8 triệu. Và
sau đó, chú rể Jang Du Hyo có đưa thêm 500 đô la Mỹ.
Tờ
Korea Times đưa tin là sở cảnh sát cho biết một phụ nữ VN được tìm thấy đã chết
trong nhà chồng vào ngày 8-7-2010.
Cô
Thạch Thị Hoàng Ngọc đến Đại Hàn vào ngày 1-7-2010, không biết tiếng Hàn, cũng
không biết ông chồng có tiền sử bịnh tâm thần. 5 ngày trước khi đi VN để đón cô
dâu, thì Jang đã phải vào bịnh viện. 5 năm trước, Jang đã tấn công cha mẹ mình.
Jang đã vào bịnh viện 57 lần để điều trị bịnh tâm thần phân liệt của mình.
Cái
chết của cô Thạch Thị Hoàng Ngọc đã dấy lên nhiều nguồn dư luận khác nhau ở Hàn
Quốc.
Khi
ông bà Thạch Sang đến Hàn Quốc, thì một nghị sĩ là ông Han Sun Kyo đã cùng ông
bà đưa xác cô Hoàng Ngọc về quê an táng.
Hội
những người Hàn ở Sài Gòn quyên góp được số tiền 20,000 đô la để giúp đỡ gia
đình nạn nhân.
Tờ
Chosun Ilbo cho biết là gia đình cô Hoàng Ngọc được bồi thường 25,000 đô la.
Tổng
thống Lee Myung-bak đã đích thân xin lỗi gia đình nạn nhân trong bài phát biểu
trên đài phát thanh quốc gia.
Tòa
án Busan đã kết án 12 năm tù cho chú rể Jang Du Hyo. 3 người môi giới bị phạt
một năm tù giam.
Sau
đó, Đại Hàn đã ban hành những luật lệ mới về việc hôn nhân với người ngoại
quốc.
6.2.
Cái chết của cô dâu Kim Đồng
“Chồng
con lại đánh con nữa rồi, ba ơi!”
Ông
Phạm Hữu Chí, tham tán ngoại giao ở Hàn quốc cho biết, thi thể của cô Lê Thị
Kim Đồng đã được hỏa táng. Không có bằng chứng pháp lý để truy cứu hình sự. Và
tòa Đại sứ VN ở Hàn Quốc yêu cầu cảnh sát mở cuộc điều tra. Ngày giờ đưa tro
cốt về VN chưa được xác định. Hội Hàn Kiều cũng đã chuyển số tiền 88 triệu đồng
VN quyên góp cho gia đình cô Kim Đồng ở Cần Thơ. Cô Kim Đồng thiệt mạng sau một
cuộc tẩu thoát ra khỏi nhà chồng không thành.
Người
dân giơ các tấm biển lên án vụ cô dâu Việt bị chồng Hàn tâm thần sát hại,
trước
cửa Ủy ban Nhân quyền quốc gia ở Seoul, hôm 20/7. Ảnh: Yonhap.
6.3.
Cái chết của cô dâu Huỳnh Mai
Cô
dâu H. Mai bị chồng hành hạ đến chết
Ngày
15-8-2007, cô Huỳnh Mai, 20 tuổi, đã bị chồng Đại Hàn đánh gảy 18 cái xương
sườn, bỏ chết dưới hầm nhà chồng, đã làn chấn động dư luận ở Hàn quốc và cả thế
giới nữa.
Lễ
trao hài cốt diễn ra tại Sài Gòn. Số tiền quyên góp ủng hộ gia đình Huỳnh Mai
gồm 5,000 đô la của tổ chức Thiện Nguyện Nam Hàn, 500 đôla của các cô dâu Việt
thương cảm người bạn xấu số. Hội Hàn Kiều ủng hộ 77 triệu đồng VN.
Đại
diện hội Hàn Kiều cho biết, một dự án xây Nhà Văn Hóa Đại Hàn để phục vụ các cô
dâu lấy chồng Hàn, sẽ tập trung một tháng để đào tạo kiến thức về văn hóa xã
hội, phong tục tập quán Hàn quốc trước khi về nhà chồng.
Cũng
được biết là người chồng của Huỳnh Mai đã bị bắt và sẽ đưa ra toà, mà mức án
giết người cao nhất là tù chung thân.
6.4.
Cô dâu nhảy lầu tự tử
Trần
Thị Lan, 22 tuổi, quê ở quận Cái Răng, Cần Thơ. Làm đám cưới với Ha Jang Su, 36
tuổi. Lên máy bay về nhà chồng ngày 11-2-2008.
Lan
ở nhà chồng chưa đầy một tháng. Cô đã nhảy từ từng lầu thứ 14 tự tử, đúng vào
buổi chiều 30 Tết. Nhà gái có nhận 2 triệu trong ngày cưới.
Trước
đó cô Võ Thị Minh Phương kết hôn với người chồng Hàn Quốc tên Kim Yeong Hwa, 47
tuổi, hơn Minh Phương 20 tuổi.
Ngày
23-11-2011 cô ôm hai đứa con, đứa gái 7 tuổi, trai 3 tuổi, từ tầng lầu 18 nhảy
xuống tự tử. Cả ba mẹ con đều thiệt mạng.
Chị
Bùi Thị Huyền, chị dâu của Phương xót thương em dâu chỉ biết xem hình hai cháu.
7.
Tâm sự của một cô dâu Hàn Quốc
Ngày
8-12-2010
“Tôi
là một trong 40,000 cô dâu Việt trên xứ Hàn.
Dù
trong hay ngoài nước, chúng tôi cũng bị báo chí và dư luận lên án “Ô nhục”,
“Món hàng mất giá” khinh rẻ, là những từ ngữ thường dùng để nói về chúng tôi.
Tôi
và nhiều cô dâu khác, không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng chúng tôi
cũng còn khá hơn những chàng trai trong làng. Tôi rất sợ hãi khi nghĩ đến mình
sẽ về sống chung với những thanh niên ít học, rượu chè, cờ bạc, thô lỗ người
VN... Tôi cũng không muốn gia đình tôi, với thanh niên trong làng, mãi mãi là
một túp lều mà cả đời lao động cũng không có thể làm cho nó khang trang hơn
được. Ai sẽ cứu vớt chúng tôi? Lấy chồng Hàn quốc, tôi ngộ ra nhiều điều. Dù
cách thức đi đến hôn nhân không tốt, nhưng trong thâm tâm của người chồng,
người vợ đều mong muốn được yêu thương.
Trước
khi được chấm, chúng tôi bị nhìn ngắm, thậm chí còn bị sờ mó như một món hàng.
Tôi
có quyền nghĩ đây là cơ thể của tôi, tôi nhịn nhục để được thay đổi cuộc đời.
Nhưng trái lại, nhiều người cứ tưởng rằng cơ thể của tôi thuộc về sở hữu của
toàn thể dân tộc VN vậy. Thế nên, họ đùng đùng nổi giận khi cơ thể của tôi bị
người khác dòm ngó, chọn lựa.
Thế
nhưng, nếu như khi cuộc đời của tôi bị vùi dập bởi thanh niên đồng hương (rượu
chè, cờ bạc, thô lỗ) thì mọi người xem đó là chuyện bình thường.
Tôi
nghĩ rằng chỉ có 10% cô dâu gặp khó khăn và chừng 200 trường hợp nguy hiểm
trong tổng số 150,000 lấy chồng Hàn Quốc hay Đài Loan.
Người
Hàn quốc hay Đài Loan không kỳ thị chúng tôi, con cái được no ấm, học hành và
có tương lai tươi sáng. Đặc biệt là chúng tôi được sống trong một môi trường
văn hóa-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được”. (Trần Thị Nguyên)
Biển
quảng cáo của trung tâm môi giới về cô dâu Việt Nam
(Lấy
vợ VN trẻ, từ 18 đến 26 tuổi, bảo đảm trinh tiết.
Nếu
trong vòng 1 năm cô dâu bỏ chạy, sẽ đền cho cô dâu khác)
8.
Những vụ tìm chồng vẫn tiếp diễn
Trong
năm 2009, đã có 7,249 đám cưới Hàn-Việt xảy ra tại VN. Các cô gái vẫn chưa từ
bỏ cái mộng làm dâu xứ Kim chi.
Ngày
19-7-2008
Tại
khách sạn Diệu Quyên, Phường 9 quận Gò Vấp, 120 cô gái VN xếp hàng cho 7 hoàng
tử Đại Hàn chọn vợ.
Ngày
8-12-2008
Ở
Quận 8 Sài Gòn, 161 thiếu nữ và 7 đàn ông Đại Hàn bị cảnh sát ập vào bắt tại
trận khi các cô đang mặc thời trang của bà Eva.
Ngày
12-2-2009
Tại
một ngôi nhà ở quận Bình Chánh, 35 cô gái đang chào hàng cho một ông khách Nam
Hàn tên Lee Won Ju, 38 tuổi chọn vợ.
Ngày
7-7-2009
51
cô gái Việt đang được ông tơ bà nguyệt xe duyên cho các hoàng tử Nam Hàn, tại
căn nhà số 479/21/11 Hương Lộ 2 Phường Bình Trị Đông, quận Tân Bình thì bị bắt.
Những cô gái được tái giáo dục rồi trả về địa phương.
Ngày
26-8-2010
Tại
khách sạn Tân Bình, 17 cô gái từ 18 đến 30 đang trình diễn cho các chú Củ Sâm
chọn vợ.
9.
Thị trường Serbia
Ngày
8-9-2008, ông Zeljko Vasiljevic, bộ trưởng Xã Hội Serbia thông báo là hiện nay
đang có 250,000 thanh niên độc thân tại các ngôi làng vùng quê xa xôi hẻo lánh,
họ là những nông dân nghèo, ít học, đang có nhu cầu cưới vợ. Chính phủ đang tìm
sức sống cho những vùng quê xa xôi nầy. Ông muốn tìm vợ cho họ ở Cam Bốt và VN,
bởi vì phụ nữ ở 2 nước nầy biết làm ruộng.
Các
ông tơ bà nguyệt VN đang ngắm nghía thị trường nầy.
10.
Kết luận
Ai
đã gây ra những thảm cảnh thương đau nầy cho những cô gái trẻ Việt Nam? Chính
là cộng sản VN! Trước hết, chương trình xuất khẩu cô dâu nầy do đảng và nhà
nước CSVN thực hiện để giải quyết nạn thất nghiệp, để xóa đói giảm nghèo. Kế
đến là nhà nước đã tạo ra cái hố khoảng cách giàu nghèo quá to lớn, đưa nông
dân đến tình trạng te tua rách nát, nghèo đói. Bần cùng sanh đạo tặc.
Sau
cùng là chế độ nầy đã làm cho đạo đức dân tộc bị suy đồi đến cùng cực, băng
hoại và phá sản.
Đó
là sự thất bại của chế độ giáo dục, nói rộng ra là thất bại của “sự nghiệp xây
dựng CNXH”. Bởi vì, muốn có CNXH, thì phải có con người XHCN. Đó là những người
làm chủ tập thể, mình vì mọi người, mọi người vì mình. Khắc phục khó khăn, phát
huy sang kiến, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng, nhưng
ngoài Trung Cộng ra.
Các
cháu bác Hồ phải học tập, lao động, chiến đấu, noi theo gương đạo đức của bác.
Chiến
đấu của các cháu ngoan luôn luôn ở vị thế bại trận, là bao giờ cũng nằm dưới
mấy thằng bần cố nông ngoại bang. Hơn nữa, theo gương đạo đức của bác thì tiêu
tùng, cháy túi.
Lời
tâm sự của một cô dâu ngoại “Chúng tôi đang sống trong một môi trường
văn hóa-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được” (Trần
Thị Nguyên)
Một
chứng minh cụ thể là các cháu ngoan bác Hồ đã được giáo dục, tào tạo dưới mái
trường XHCN, trau giồi lý tưởng Cộng sản, thế mà còn phô trương thân thể để
chạy thoát ra khỏi chế độ, dù phải chịu nhục nhã, một liều, ba bảy cũng liều,
thân gái 12 bến nước toàn là bến dơ.
Chuyện di chúc Hồ
Chí Minh
Trần Gia
Phụng (Danlambao) - Tại Hà Nội, ngày 20-8-2014 vừa qua, Ban
tuyên giáo Trung ương đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) tổ chức hội nghị triển khai
chỉ thị của Ban bí thư TƯĐCSVN về việc thực hiện kỷ niệm 45 năm di chúc Hồ Chí
Minh (HCM), và đưa ra kế hoạch cho toàn quốc thực hiện từ tháng 9 đến tháng
11-2014.
Hồ
Chí Minh chết ngày 2-9-1969. Vì ngày 2-9 trùng với ngày lễ lớn của CSVN, nên Bộ
chính trị đảng Lao Động lúc đó, do Lê Duẫn đứng đầu, đổi thành ngày 3-9-1969.
Khi chết, HCM để lại ba bản di chúc:
1) Di chúc ngày
15-5-1965.
2) Di chúc bổ sung năm
1968.
3) Di chúc ngày
10-5-1969.
Bản di chúc thứ ba còn
được Lê Duẫn nhuận sắc, sửa đổi, mới chính thức công bố. Như vậy, đảng viên CS
học tập bản di chúc nào, không thấy nói đến? (Toàn bộ các bản di chúc nầy
đã được Nxb, Thanh Niên, Tp. HCM ấn hành năm 1990.)Lại thêm một chỉ thị của
TƯĐCSVN mập mờ không rõ.
Những điều HCM viết
trong các di chúc chỉ là những dặn dò tổng quát, chung chung, không đưa ra chi
tiết cụ thể. Vì vậy nếu lãnh đạo CS muốn đảng viên và đoàn viên “quán
triệt, học tập, tuyên truyền về nội dung cơ bản cốt lõi trong di chúc HCM”, thì
cần nhất là phải tìm hiểu cặn kẽ những tinh hoa “cốt lõi” mà
chính HCM đã làm trong đời sống thực tế khi HCM còn sống.
Mở đầu di chúc đầu tiên
(15-5-1965), HCM cho biết lý do viết di chúc là phòng khi “đi gặp cụ
Các Mác, cụ Lê-nin...” Người Việt chúng ta thường nghĩ rằng chết là về
với cha mẹ, ông bà, Phật Chúa. Vì không có tôn giáo, HCM không về với Phật Chúa
đã đành, mà HCM cũng không muốn về với cha mẹ ông bà. HCM chỉ muốn về với hai
người ngoại quốc xa lạ HCM chưa hề gặp mặt, như là một kẻ không biết cha mẹ là
ai, mà người Việt gọi là con vô thừa nhận. Quả thật, khi còn sống, thân phụ của
HCM, cụ Nguyễn Sinh Sắc không thừa nhận Nguyễn Sinh Cung tức HCM vì cụ Sắc “không
muốn nghe nói đến “đứa con hư” của mình [...] mà các chủ thuyết chẳng những đả
phá uy quyền của nhà vua, mà còn đả phá luôn cả uy quyền của người gia trưởng.” (Daniel
Hémery, Ho Chi Minh, de l'Indochine au Vietnam, Paris: Nxb.
Gallimard, 1990. tr. 134.) Vì không muốn gặp cha mẹ ông bà, nên trong năm
điều HCM dạy cho thiếu nhi Việt Nam, không có điều nào HCM khuyên trẻ em phải
có hiếu với cha mẹ cả. Như vậy, học tập theo HCM, đi gặp cụ Các Mác, cụ Lê-nin
và học tập năm điều HCM dạy, không lẽ các đảng viên và đoàn viên thanh niên CS
cũng là những đứa con hoang, một mai khi chết đi, không tìm về với cha mẹ ông
bà?
Cũng trong bản di chúc
năm 1965, nói về đảng CSVN, HCM kêu gọi “một lòng một dạ phục vụ giai
cấp, phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ quốc”. Khi bổ túc di chúc năm 1968, HCM
lập lại điều nầy. Tuy nhiên khi HCM chết ngày 2-9-1969, Lê Duẫn bỏ mấy câu nầy
trong di chúc HCM trước khi công bố. (Xin bạn đọc so sánh các bản di chúc). Sở
dĩ Lê Duẫn làm thế, vì Lê Duẫn biết HCM đâu có phục vụ tổ quốc, đã bán Hoàng Sa
từ lâu cho Mao Trạch Đông. Khi Mao viện trợ cho HCM, HCM biết rằng tại Hội nghị
San Francisco vào đầu tháng 9-1951, đại diện Liên Xô theo yêu cầu của Trung
Cộng, đã lên tiếng đòi hỏi hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền
Trung Cộng. Thế mà HCM vẫn làm lơ, mặc nhiên chấp nhận điều nầy, để nhận viện
trợ của Trung Cộng. Vì đã thỏa thuận bán Hoàng Sa và Trường Sa cho Mao để đổi
lấy viện trợ, HCM để cho Phạm Văn Đồng ký công hàm ngày 14-9-1958 công nhận
Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Cộng. Học tập và thấm nhuần di chúc HCM về
cách phục vụ tổ quốc theo kiểu HCM, đảng CSVN hiện nay tiếp tục sự nghiệp bán
nốt tổ quốc Việt Nam cho Trung Cộng
Di chúc HCM còn nhắn nhủ
đảng CS phải lo giáo dục đạo đức cách mạng cho đảng viên, cho đoàn viên. Tấm
gương điển hình tiên tiến nhất về đạo đức cách mạng của HCM là trong cuộc CCRĐ,
HCM giết hại ân nhân Nguyễn Thị Năm để trả ơn. Tấm gương đạo đức cách mạng nữa
là vụ lừa bịp thế giới rằng HCM suốt đời sống độc thân, sống giản dị để phục vụ
cách mạng, trong khi HCM đi đâu đều có bóng dáng đàn bà ở đó. Đạo đức cách mạng
HCM nổi tiếng hơn nữa là vụ giết hại bà Nông Thị Xuân, dù bà nầy đã sinh cho
HCM một người con trai để nối giòng. Đạo đức cách mạng HCM còn được lưu danh
trong vụ “Tôi mất trinh khi gặp bác Hồ” của một em gái miền
Nam. Còn rất nhiều em gái miền Nam khác được gởi ra Bắc học tập, đã được HCM
cấy hạt giống đỏ mà không đếm hết. Đảng viên và thanh niên CS mà học tập theo
gương đạo đức cách mạng tiên tiến kiểu nầy của HCM, hãy coi chừng sẽ ế vợ, vì
có thiếu nữ nào dám lấy chồng đảng viên CS, để rồi bị giết thê thảm như bà Nông
Thị Xuân?
Di chúc HCM ngày
15-5-1965 kêu gọi đảng CS phải có “kế hoạch thật tốt để phát triển kinh
tế và văn hóa”. Kế hoạch thật tốt của HCM là chính sách kinh tế chỉ huy,
quốc hữu hóa toàn bộ công thương nghiệp thành phố và toàn bộ ruộng đất ở nông
thôn, vơ vét của cải toàn dân vào tay đảng CSVN như lời Việt bản Quốc tế ca: “Bao
nhiêu lợi quyền tất qua tay mình” (câu số 8). Tuy nhiên, chính sách kinh
tế chỉ huy nầy đã làm đất nước Việt Nam kiệt quệ, nên mới đẻ ra cái quái thai“kinh
tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”. Thò lò cái đuôi XHCN là
cái gì vậy?
Trong di chúc công bố
năm 1969, HCM rất tự hào về sự lớn mạnh của phong trào cộng sản thế giới. Nếu
bây giờ HCM biết được rằng phong trào CS đã sụp đổ tan tành, chủ nghĩa CS bị
quăng vào sọt rác ở Liên Xô từ năm 1991, thì có lẽ HCM càng tự hào hơn nữa, vì
đảng CS của HCM chưa sụp đổ, nhờ ở Việt Nam nhà tù nhiều hơn trường học, bạo
lực cách mạng tàn bạo và tinh vi, thẳng tay đàn áp dân oan kiện tụng, bắt giam
những người yêu nước, những người viết blog kêu gọi tự do dân chủ.
Nói chuyện di chúc HCM
mà không nói đến tư tưởng HCM là một thiếu sót lớn. Trong Đại hội 2 của đảng
Lao Động tức đảng CSVN từ 11 đến 19-2-1951 tại Tuyên Quang, HCM phát biểu: “Về
lý luận, đảng Lao Động Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin... lấy tư tưởng
Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam.” (Nguyễn Văn Trấn, Viết cho Mẹ
& Quốc hội, Nxb. Văn Nghệ [tái bản], California, 1995, tt.
150-152.) Cũng trong Đại hội nầy, HCM nhiều lần tuyên bố: “Ai đó
thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể
sai được.”(Nguyễn Minh Cần, Đảng Cộng Sản Việt Nam qua những biến
động trong phong trào cộng sản quốc tế, California: Nxb. Tuổi Xanh, 2001,
tr. 63.) Theo HCM, tư tưởng MTĐ là kim chỉ nam không bao giờ sai lầm, có
nghĩa là chuyện MTĐ đòi hỏi chủ quyền trên Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam
từ năm 1951 cũng không sai lầm. Đảng viên và đoàn viên CSVN học tập như thế,
nên đảng CSVN ký hiệp ước nhượng đất, nhượng biển cho Trung Cộng, bắt giam
những người yêu nước một cách bất bạo động chống Trung Cộng như Lê Chí Quang,
Việt Khang, Bùi Hằng...
Đảng CSVN hô hào thực
hiện di chúc HCM, nhưng có một điều quan trọng trong bản di chúc HCM chưa được
đảng CSVN thực hiện. Điều đó là trong di chúc ngày 15-5-1965, HCM yêu cầu được
hỏa táng sau khi chết, tro xương chôn ở một ngọn đồi vùng Tam Đảo - Ba Vì, và
nếu đất nước chưa được thống nhất, thì gởi một ít tro xương cho đồng bào miền
Nam. Thế mà khi HCM chết, đảng CSVN không chịu hỏa táng, lại xây cái lăng Ba
Đình bự chảng “hoành tráng” để triển lãm xác chết HCM.
Nay lãnh đạo đảng CSVN,
tức bộ Chính trị đảng CSVN muốn cho đảng viên học tập, quán triệt cốt lõi di
chúc HCM, thì phải tiên phong thực hiện di chúc HCM, thực tế làm gương trước
cho mọi người, là hỏa thiêu thi hài của HCM ở Ba Đình, đúng theo yêu cầu trong
di chúc HCM, rồi chia tro xương thành hai phần. Một phần chôn ở một ngọn đồi
vùng Tam Đảo-Ba Vì theo lời HCM đã viết trong di chúc. Còn phần tro xương kia
của HCM thì đem rải ở chỗ Trung Cộng đặt giàn khoan 981 trên Biển Đông mà Trung
Cộng đã tạm chiếm của Việt Nam, để HCM được mãn nguyện với sự nghiệp “lấy tư
tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam”. Có như thế mới thực hiện một cách “tài
tình sáng tạo” di chúc HCM.
Nói cho cùng, dầu
TƯĐCSVN tốn công tốn sức tuyên truyền tô điểm chuyện di chúc HCM, nhưng ngày
nay, thanh niên Việt Nam biết tỏng HCM là ai. “Tôi biết nó, thằng nói
câu nói đó”. (Nguyễn Chí Thiện). Các bạn trẻ ngày nay không thèm học tập di
chúc đâu. “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...” Thôi, “bỏ đi Tám”.
Di chúc Hồ Chí Minh 1968
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã
không hề biết mẹ
Hàng ngày Em
theo chị để ăn xin
Ngày đầu
đường đêm ghế đá công viên
Sống lay lắt
nhờ đồng tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói
sữa thay bằng nước lã
Hai chị em
vật vã dạ cồn cào
Dế ve Sầu
nướng lót dạ đêm thâu
Mong trời
sáng xin cơm thừa hàng quán.
Cha chết sớm
mẹ bị người ta bán
Sang bên Tàu
vào động bán dâm
Nhà cửa ruộng
nương
Đảng qui
hoạch chẳng bồi thường
Nghe người
nói cán bộ phường chia chác
Mình sống
được nhờ tấm lòng cô bác
Nín đi nào
chị sẽ hát ầu ơ
Mất mẹ cha
đời đói rét bơ vơ
Đừng khóc nữa
em thơ xin hãy hiểu.
Chuyện xui
xẻo đẩy đưa đời cô lựu
Chị bị tông
xe nằm ngất bên đường
Khi mọi người
đưa chị đến nhà thương
Chị đã chết
từ trên đường nhập viện.
Kẻ tông chị
là đảng viên say xỉn
Sợ liên quan
chúng đã biến vào đêm
Hết họ hàng
giờ chỉ còn mình em
Nên ánh mắt
mới buồn lên đến thế.
Anh xin lỗi
mấy tháng rổi mới kể
Chỉ mong sao
ánh mắt bé vơi buồn
Trẻ ăn mày
không được đảng yêu thương
Nhưng còn có
những trại cô nhi viện
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.
Linh Nguyên
Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm soát ....Pó tay pó tay ! hết ý hết ý
Cùng nếm, ngửi, gõ với các bộ trưởng: Kim Tiến -
Khôi Nguyên - La Thăng:
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
Chỉ bọn quan chức Việt Nam mới có hành
động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi
Nguyên ơi
Anh Đinh La Thăng, bộ chưởng bộ Rao Thông
đi kiểm tra độ lún của mặt đường
CHÂN
DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN DÂN'
Ngạo
mạn, dâm ô chính là Lê Duẩn
Già
mà lắm con là lão Đỗ Mười
Mưu
mô quỷ quyệt là Lê Đức Anh
Nhẫn
nhục sống lâu là Võ Nguyên Giáp
Chưa
nói đã cười là Nguyễn Minh Triết
*
Giả
danh Mác xít là Lê Khả Phiêu
Tham
nhũng đớn hèn là cậu
y tá (Nguyễn Tấn Dũng)
Ác
thú lộng hành là Nguyễn Văn Hưởng
Gian
manh, trí trá là Nguyễn Sinh Hùng
Cái
gì cũng nhặt là Tô Huy Rứa
*
Không
bộ nào chứa là Nguyễn Thiện Nhân
Vì
gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức
thời, né tránh là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng
lưỡi dịu mềm là Vương Đình Huệ
Thiểu
năng trí tuệ là Đinh La Thăng
*
Định
hướng tối tăm là Nguyễn Phú Trọng
Ghét
trung yêu nịnh là Lê Hồng Anh
Phát
biểu lăng nhăng là Phạm Vũ Luận
Quen
đánh giặc miệng là Trương Tấn Sang
Hán
tặc chính danh là Hoàng Trung Hải
*
Thầy
gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Dối
gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Đổi
trắng thay đen là Trương Vĩnh Trọng
Triệt
suy phù thịnh là Trần Đình Hoan
Đã
dốt lại tham là Lê Thanh Hải
*
Ăn
vụng nói dại là Đinh Thế Huynh
Cạn
nghĩa cạn tình chính là Tô Lâm
Juda
phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình
duyên lận đận là chị Kim Ngân
Vừa
béo vừa dâm là Tòng Thị Phóng
*
Dối
gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên
chức nhờ cha là Nguyễn Thanh Nghị
Mặt
người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính
tình ba phải là Phạm Gia Khiêm
Chưa
từng thanh liêm là Nguyễn Thế Thảo
*
Ăn
tiền tàn bạo là Nguyễn Đức Nhanh
Chạy
trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn
tỉ tham nhũng là Vinashin
‘Bà
con’ Thủ Tướng là Phạm Thanh Bình
Ngậm
thị ăn tiền là Vũ Huy Hoàng
*
Xôi
thịt mê gái là Trịnh Đình Dũng
Lừa
thầy phản bạn là Trương Hòa Bình
Cướp, Giết la
làng là Thống đốc Bình
Ăn
no kín tiếng là Cao Đức Phát
Móc
ngoặc đi đêm là Ngô Xuân Dụ
Chiến tranh biên giới Việt
Trung năm 1979
Battlefield Vietnam - Part 01: Dien Bien Phu
The Legacy
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment