Friday, December 6, 2013

9 BÀI BÌNH LUẬN TỘI ÁC GHÊ RỢN CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN


 

 

On Friday, 6 December 2013 6:07 PM, Yen_vlink <> wrote:

 


9 bài bình luận tố cáo tội ác sắt máu khiếp đảm
ghê rợn kinh khủng của đảng cộng sản Trung Quốc:

http://9binh.com


Trong hơn một thập kỷ kể từ khi ‘anh cả’ Liên Xô cùng hệ thống Xã hội Chủ nghĩa ở Đông Âu tan rã, Chủ nghĩa Cộng sản thế giới cũng dần dần tàn lụi. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chắc chắn không tránh khỏi diệt vong. Chỉ là vấn đề ‘khi nào’ mà thôi.

Đảng cộng sản là gì?
Bài này quan tâm tới ảnh hưởng của cuộc vận động cộng sản và Đảng Cộng Sản lên nền văn minh của Trung Quốc. Nhìn vào lịch sử của Trung Quốc trong 160 năm vừa qua, gần một trăm triệu người đã chết bất tự nhiên và hầu như tất cả nền văn hóa và văn minh truyền thống của Trung Quốc đã bị phá hủy. Những hậu qủa là gì, có phải ĐCSTQ được nhân dân Trung Quốc lựa chọn hay nó là một sự áp đặt lên Trung Quốc từ bên ngoài?

 

Đảng Cộng Sản Trung Quốc xuất sinh thế nào?
Tại sao Đảng Cộng Sản lại xuất hiện, lớn lên và thậm chí chiếm đoạt quyền lực tại Trung Quốc hiện đại? Có phải người dân Trung Quốc đã chọn Đảng Cộng Sản? Hay là Đảng Cộng Sản tụ tập lại và cưỡng bức người dân Trung Quốc chấp nhận nó? ĐCSTQ tự đặt nó cao hơn tất cả, xâm chiếm mọi thứ trên đường đi của nó, do đó mang đến Trung Quốc những thảm họa liên tục.
 
Chính quyền bạo lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Ngày nay, Đảng Cộng Sản Trung quốc (ĐCSTQ) bạo lực và lạm dụng quyền lực thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Triều đại nhà Tần bạo ngược. Triết học của Đảng Cộng Sản là “triết học đấu tranh”, và sự thống trị của Đảng Cộng Sản đã được xây dựng trên cơ sở một chuỗi các cuộc “đấu tranh giai cấp”, “đấu tranh đường lối”, “đấu tranh tư tưởng”, cả ở Trung Quốc và hướng sang các nước khác.
 
Đảng cộng sản, một lực lượng phản vũ trụ.
Trong một trăm năm qua, sự xâm lăng bất ngờ của bóng ma tà linh cộng sản đã tạo ra một thế lực phản lại tự nhiên và nhân loại, gây ra những nỗi thống khổ và bi kịch vô bờ bến. Nó cũng đã đẩy nền văn minh của nhân loại đến bên bờ hủy diệt. Nó đã trở thành một thế lực cực kỳ tà ác chống lại vũ trụ.
 
Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc lợi dụng lẫn nhau để đàn áp Pháp Luân Công.
Tại sao Pháp Luân Công, noi theo nguyên lý “Chân Thiện Nhẫn”, và đã được phổ biến ở hơn 60 nước trên thế giới, lại chỉ bị đàn áp ở Trung Quốc, chứ không phải ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới? Trong cuộc đàn áp này, mối quan hệ giữa Giang Trạch Dân và ĐCSTQ là như thế nào?
 
Đảng Cộng sản Trung Quốc phá hoại văn hoá dân tộc.
Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã tập trung các nguồn lực của đất nước vào việc phá hủy nền văn hóa truyền thống của Trung Quốc. Sự phá hoại văn hóa Trung Quốc của ĐCSTQ đã được lập kế hoạch, tổ chức tốt, và có hệ thống, được thực hiện bằng mọi cách có thể sử dụng bạo lực của chính quyền. Kể từ khi nó được thành lập, ĐCSTQ chưa bao giờ ngừng “cách mạng hóa” văn hóa Trung Quốc nhằm cố gằng hoàn toàn phá hủy cốt lõi của văn hóa truyền thống.

 


Lịch sử giết chóc của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Lịch sử 55 năm của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) được viết bằng máu và những lời dối trá. Những câu chuyện đằng sau lịch sử đẫm máu này vừa cực kỳ bi đát vừa ít được biết đến. Dưới sự thống trị của ĐCSTQ, khoảng 60 đến 80 triệu người dân Trung Quốc vô tội đã bị giết hại, để lại đằng sau những gia đình tan nát của họ

 

Bản chất tà giáo của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đảng Cộng Sản về cơ bản là một tà giáo làm hại nhân loại. Mặc dù ĐCSTQ chưa bao giờ tự gọi mình là một tôn giáo nhưng nó có tất cả các đặc điểm của một tôn giáo. Khi mới bắt đầu thành lập, nó coi chủ nghĩa Mác-xít là chân lý tuyệt đối trên thế giới. Nó sùng bái và tôn thờ Mác như vị thánh tinh thần của mình. Nó hô hào nhân dân tham gia vào một cuộc đấu tranh suốt cuộc đời vì mục đích là xây dựng một “thiên đường cộng sản trên thế giới”.

 

Bản tính lưu manh của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Những gì kinh khủng nhất là ĐCSTQ đang cố gắng hết sức phá hủy nền tảng đạo đức của cả đất nước, cố gắng biến mọi công dân Trung Quốc, đến các cấp độ khác nhau, trở thành những kẻ lưu manh để tạo ra một môi trường thuận lợi cho ĐCSTQ “tiến bước với thời gian”. Điều đặc biệt quan trọng đối với chúng ta là hiểu một cách rõ ràng tại sao ĐCSTQ lại hành động như những kẻ côn đồ và thấy rõ bản chất tội phạm của nó.

 


 


151.784.485 người đã thoái đảng (bên Trung Quốc); thống kê. Theo website THOÁI ĐẢNG của thời báo Đại Kỷ Nguyên, thống kê kể từ ngày 3/12/2004, số người thoái xuất khỏi đảng và các tổ chức liên quan có tổng số: 151.784.485, tháng này: 418.351, tuần này: 339.452, hôm qua: 76.211, hôm nay: 26.673
Thời gian cập nhật: 2013-12-06 14:40:31. Tính theo giờ Bắc Kinh.

Chín bài bình luận ( Bản in )




 

Viết cho Phụ Nữ Nhân Quyền



Phạm Thanh Nghiên (Danlambao) - “Mày mà là phụ nữ à!?”.

 

Câu nói được “phun” ra từ cửa miệng một tên công an mật vụ khi hắn bị một phụ nữ là tôi chất vấn về lối hành xử thô bạo và vô lễ. Có lẽ, đối với một người phụ nữ, không còn sự xúc phạm nào nặng nề hơn thế. 

 

Hắn vừa chửi bới, vừa xông vào tận cổng định cướp chiếc máy chụp hình trên tay tôi, thái độ sừng cồ và dữ tợn. Hắn giơ cánh tay lên định đánh tôi nhưng kịp dừng lại: “Còn có những cách khác hữu hiệu hơn nhiều để trừng phạt “con nhãi nhép phản động”, hơn là đánh “nó” ở đây”.Chắc hắn nghĩ như thế nên hạ cánh tay xuống. Phía bên ngoài cổng, Nguyễn Hoàng Vi đang la hét, vùng vẫy giữa hàng chục tên mật vụ khác đã đứng chầu sẵn từ trước để bắt cô.

 

Đấy là một trong những sự việc “nho nhỏ” xảy ra hồi tháng 4 năm 2013. Khi mà hàng chục “chiến sĩ công an” mặc thường phục đã được huy động canh gác ngày đêm trước tư gia nhà tôi với nhiệm vụ chắc hẳn họ đã rất tự hào: không cho tôi bước ra khỏi cổng đồng thời ngăn cản và bắt giữ bất cứ ai tới thăm hỏi tôi trong những ngày đó. Và hắn, chỉ là một trong nhóm những tên chịu trách nhiệm ngăn cản không cho tôi bước ra khỏi cổng, nơi các đồng đội khác của hắn đang vây bắt và lôi bạn tôi đi thẩm vấn hàng giờ đồng hồ ở trụ sở công an phường Đông Hải 1.

 

Không một điều khoản nào trong luật pháp của Nhà nước CHXHCN Việt Nam cấm việc các công dân đi thăm hỏi hay gặp gỡ nhau. Càng không có một quy định nào cho phép công an hay bất cứ cá nhân, tổ chức nào ngăn cản quyền tự do đi lại của công dân. Khi bị tôi chất vấn, những kẻ nhân danh đại diện cho luật pháp này hoặc chỉ biết im lặng, hoặc lớn tiếng chửi bới, đe dọa. Và tất nhiên không chỉ có thế: bắt bớ và thẩm vấn là khâu cuối cùng để hoàn tất chu trình trấn áp đối với những người bị coi là “chống chế độ xã hội chủ nghĩa tươi đẹp”.

 

Từ tháng 4 đến nay, rất nhiều sự kiện đã xảy ra với tôi: bị triệu tập, bị ngăn cản quyền đi lại (dù là ra khỏi cửa), bị bắt giữ giữa đường, bị thẩm vấn, bị phạt tiền chỉ vì ra khỏi địa phương không xin phép chính quyền, và bạn bè tới thăm bị ngăn cản, bắt giữ...

Sự việc mới nhất xảy ra với tôi là ngày 25 tháng 11 vừa qua, điện thoại di động của tôi và của mẹ tôi đã đột ngột bị cắt, chỉ sau vài giờ Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam được thành lập. Khi được hỏi, phía cung cấp dịch vụ điện thoại đã không ngần ngại thừa nhận chính An Ninh (không nói rõ cơ quan An ninh nào) ra lệnh cắt. Đối với chúng tôi, đó là những chuyện thường xuyên phải đối mặt. Đến nỗi chúng tôi sẽ rất ngạc nhiên thậm chí hoang mang nếu được yên thân trong một thời gian ngắn.

 

Trong khi ở các quốc gia tiến bộ, phụ nữ - một nửa của thế giới - đang dần dần được cân bằng và bình đẳng về cơ hội với một nửa còn lại. Thì tại Việt Nam, khi mà vấn đề “Nhân Quyền - Dân Chủ” trở thành điều cấm kỵ thì giá trị của người phụ nữ càng bị coi rẻ. Nhất là những phụ nữ không chấp nhận sống theo định hướng và sắp đặt của giới cầm quyền. Cuộc sống của những phụ nữ này đồng nghĩa với vô số rủi ro và nguy hiểm. Rất nhiều người chỉ vì hành động theo lương tâm và trách nhiệm của mình mà phải trả giá bằng những năm tháng lao tù: Lê Thị Công Nhân, Bùi Thị Minh Hằng, Mai Thị Dung, Tạ Phong Tần, Võ Thị Thu Thủy, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Phương Uyên, Trần Thị Thúy, Hồ Thị Bích Khương, Lê Thị Kim Thu, Lô Phương Thảo, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Phạm Thanh Nghiên... và nhiều người khác nữa. Nhưng, dù là nạn nhân của hàng loạt những vi phạm nhân quyền trầm trọng và kéo dài chúng tôi vẫn thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều những phụ nữ khác. Họ không có cơ hội lên tiếng hoặc không biết cách để kể về câu chuyện của chính họ. 

 

“Chúng ta nên làm gì khi Nhân quyền của chúng ta bị xâm phạm?”.

 

Im lặng? Chấp nhận? Quy hàng? Tự vẫn?

 

Không. Đó không nên là sự lựa chọn của bất cứ ai. Dẫu biết rằng nếu chúng ta đối mặt có nghĩa chúng ta sẽ đứng trước những thách thức đầy hiểm nguy và khốn khó. Nhưng chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn nếu chúng ta ngồi lại với nhau. Câu chuyện của mỗi người sẽ được nhiều hơn những sự lắng nghe và chia sẻ. Chính quyền có thể coi sự ngồi lại với nhau ấy như một hành động xấc xược và thách thức nhưng không thể vì thế mà chúng ta không dám thể hiện niềm tự hào và tình yêu thương của chúng ta. Đối mặt bây giờ để đảm bảo một tương lai tốt đẹp sau này là một sự lựa chọn cần thiết.

 

Cắt điện thoại, sách nhiễu, đe dọa, trù dập, đánh đập, bắt bớ, tù đầy…có thể là những thứ mà bất cứ ai trong số chúng ta muốn có Nhân Quyền sẽ phải đối mặt. Đừng để những thứ đó ngăn cản tình yêu, niềm tự hào và khát vọng của chúng ta, những Phụ nữ Nhân quyền.

 



 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

🔥Lisa Pham Khai Dân Trí Ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link