Ta đánh đây là
đánh cho Trung Quốc!?
Hoàng Thanh
Trúc (Danlambao) - Ngày 4 tháng 3 năm 1979. Lẫn trong âm thanh đại pháo, xe
tăng gầm rú ghê rợn của quân xâm lược Trung Quốc từ Bắc biên giới vọng về,
người dân cả nước còn nghe thấy lồng lộng từ BCH/TW/đảng CSVN tiếng kêu gọi tha
thiết (nguyên văn) :
“Hỡi đồng bào và chiến sĩ yêu quý!
Quân thù Trung Quốc đang giày xéo non sông đất
nước ta. Một lần nữa, cả dân tộc ta lại nhất tề đứng lên chống giặc ngoại xâm.
Tổ tiên anh hùng của chúng ta đã từng đánh thắng quân xâm lược Tần, Hán, Tống,
Nguyên, Minh, Thanh. Toàn thể đồng bào các dân tộc anh em trong cả nước, các
tôn giáo, các đảng phái, già, trẻ, gái, trai hãy phát huy truyền thống Diên
Hồng, triệu người như một, nhất tề đứng lên bảo vệ Tổ Quốc...” (*)
Toàn quân, dân ta cứ
nghĩ rằng, đích thị rồi, đánh lần này là dứt khoát phải đánh vì tổ quốc mình
chứ không thể lấy máu xương Việt Nam mà đánh cho Liên Xô, Trung Quốc (lời Lê
Duẩn ) một lần nữa!
Tuy nhiên, thật vô lý
tới độ như khôi hài, trên thực tế chứng minh “đảng ta” lại “bịp bợm” lãnh đạo
kêu gọi toàn dân hy sinh “đánh vì Trung Quốc” một lần nữa!? .
Bởi, không “bịp bợm” sao
được, khi Trung Quốc công bố, cuộc tấn công qui mô vào Việt Nam như thế là để
dạy cho đảng CSVN “một bài học” .
Và “đảng ta” vì Trung
Quốc, để khẳng định nâng tầm giá trị và tiếp thu “tiêu hoá” bài học ấy rất tốt
bằng cách, sau trận chiến, các chóp bu CSVN phải cúi đầu “đi ngõ hậu” lặng lẽ
bí mật đến Thành Đô trong 2 ngày (3 và 4 tháng 9/1990) để xin tiếp thu “thọ giáo”
vâng lời dạy bảo của các quan thầy Trung Quốc. Hứa với các quan thầy sẽ dạy con
em Việt Nam không coi trận chiến ấy là “xâm lược”!
Không “đánh vì Trung
Quốc” sao được, khi 10 thanh niên xung phong ở ngã 3 Đồng Lộc và 13 TNXP ở
Truông Bồn hy sinh vì bom rơi đạn lạc khi tu bổ cầu đường trong chiến tranh,
thì được "nhà nước đảng ta” xây dựng tượng đài đền thờ qui mô hoành tráng
vô cùng tốn kém. Trong khi đó gần 50 ngàn quân dân hy sinh trực tiếp khi anh
dũng chống trả quân TQ xâm lược Bắc biên giới, thì suốt 35 năm qua chẳng những
không có lấy một tượng đài mà ngay một cái am thờ hay miếu mạo để đặt bát hương
tưởng nhớ vinh danh cũng không.
Nơi thờ 10 TNXP và Nơi
“thờ” 50 ngàn liệt sĩ chống TQ xâm lược
Không “đánh vì Trung
quốc” sao được, khi toàn bộ quốc kỳ trước tiền sảnh và ghế ngồi tại hội trường
LHQ của hơn 180 quốc gia thành viên, tất cả đều bằng và giống hệt như nhau. Nếu
một quốc gia Độc Lập biết liêm sỉ thì hà cớ gì “nhà nước CSVN” lại co vòi thụt
cổ hèn mọn không dám tôn vinh hàng chục ngàn quân dân liệt sĩ nước mình đã anh
dũng hy sinh bảo vệ tổ quốc? Trong khi đó kẻ xâm lược (TQ) thì tưng bừng mở
hội kỷ niệm chào mừng.
Từ Thành Đô Trung Quốc –
Đến Hà Nội Việt Nam
Trên cõi đời này từ cổ
chí kim, chúng ta thử hỏi có một thứ đạo lý nào, từ một chế độ cầm quyền gọi là
của dân, do dân, và vì dân, trong cơn nguy biến lại kêu gọi toàn dân hy sinh
máu xương chống lại quân thù xâm lược để rồi sau đó vì quyền lợi đảng phái phe
nhóm bầy đàn lại cố tình quên đi, chà đạp, ngồi trên máu xương ấy để kề vai áp
má qui phục quân thù?.
Trung Quốc kỷ niệm trận
chiến 1979 “dạy cho CSVN một bài học”
Đâu thể nào khác hơn
được? Trước khung cảnh Trung Quốc hân hoan chào mừng kỷ niệm “dạy cho CSVN một
bài học”, trong khi đó “nhà nước CSVN” vẫn lạnh lùng im lặng thì 50 ngàn vong
linh quân dân Việt Nam trong trận chiến Bắc biên giới 1979 sau 35 năm vẫn cứ
như gào thét :
“Ta đánh đây không phải
đánh cho tình “đồng chí” CSVN và CS Trung Quốc”!?
Bên thắng cuộc
Đại Nghĩa (Danlambao) - Đã 39 năm hòa bình trở lại trên đất nước
mà người dân Việt Nam vẫn sống dưới ách thống trị độc tài của “bên thắng cuộc”
không thua gì đang bị trị dưới thời Pháp thuộc. Vẫn đàn áp, vẫn bóc lột, vẫn
bắt bớ, vẫn đánh đập, vẫn khảo tra, vẫn tù ngục, vẫn còn những cái chết oan ức
trong đồn bót công an… Thương cho những con người can đảm cất lên tiếng nói đòi
Tự do-Dân chủ phải bị biết bao nỗi oan khiên, khổ nhục; rồi cũng buồn thay cho
những con người vì mù quáng mà tiếp tay chu bọn cường quyền thống trị mang danh
là Cộng sản. Trong thời gian gần đây nhà báo cộng sản Huy Đức đã
không như một “con cừu”, anh ấy bất chấp lề trái, lề phải; đã hiên ngang đi
giữa lòng đường để nghe tiếng còi inh ỏi của hai dòng xe xuôi, ngược bằng tác
phẩm “Bên thắng cuộc”.
Ngay trong mấy trang đầu của Bên Thắng Cuộc, Huy
Đức đã kể cho chúng ta nghe một điều cũ rích, ai cũng biết và cũng đã đặt thành
vấn đề “Anh giải phóng tôi hay tôi giải phóng anh?”ấy thế mà
người bên thắng cuộc mãi đến hơn ba mươi năm sau mới trả lời một cách rõ ràng
và chân thật:
“Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba
mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc”. (BTC - Mấy lời tác giả)
Cũng phải mất hơn mươi ba năm sau, cựu đại tá
QĐND Bùi Tín, người đã từng có mặt tại Dinh Độc Lập ngày 30-4-1975 để chứng
kiến sự đầu hàng của bên thua cuộc đã lên tiếng xác nhận rằng:
“Không, không có giải phóng, thống nhất.
Cuộc ăn cắp khổng lồ.
Những ngộ nhận vô duyên….
“Hôm nay tôi sẵn sàng nói to cho mọi người rõ:
đất nước Việt Nam ta sau ngày 30 tháng 4, đảng Cộng sản thắng, toàn dân Việt
Nam vẫn thua, vẫn bị thống trị bởi độc quyền đảng trị”. (Đàn Chim Việt online ngày 30-4-2008)
Ngày 30-4-1975, tại Dinh Độc Lập có một câu nói
ngắn gọn đi vào lịch sử ấy thế mà gần 40 năm nay tôi chưa tìm được tác giả, tôi
muốn biết đích thực ai là người nói ra câu ấy khi mà Tổng thống Dương Văn Minh
nói:
“Thưa ông, chúng tôi chờ đợi các ông vào đã lâu
rồi để bàn giao chính quyền”. Ông Bùi Quang Thận nói: “Các ông không có gì để bàn
giao cả mà chỉ có đầu hàng vô điều kiện”. (BTC I -tr.22)
Theo Huy Đức thì nói rằng câu ấy là do ông Bùi
Quang Thận trả lời, còn theo ông Bùi Tín thì đã nhiều lần ông ấy bảo là chính
ông ấy nói, thế là sao? Sử gia Dương Trung Quốc và các sử gia Việt Nam xin xác
nhận dùm ai là tác giả của câu nói lịch sử này.
Trong Bên Thắng Cuộc, Huy Đức cũng đã không quên
tỏ lòng kính phục với những tướng, tá trong Quân lực VNCH “tự tử” để
không phải chịu cảnh đầu hàng ô nhục được thay bằng hai chữ “tuẫn tiết”.
“Đã tuẫn tiết như tướng Lê Văn Hưng, phó tư
lệnh, tướng Nguyễn Khoa Nam, tư lệnh Quân đoàn IV và một số tỉnh trưởng miền
Tây khác”. (BTC.I -tr.37)
Cũng như Huy Đức đã có liêm sĩ khi viết lại lời
ca ngợi Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu đã “cãi lời” tên đồng minh khốn nạn
chớ không phải như Hồ Chí Minh chỉ biết cúi đầu nghe theo lệnh của “đồng chí
cộng sản Tàu” tàn sát đồng bào mình trong chiến dịch Cải cách ruộng đất suốt từ
năm 1953 đến 1956.
“Thái độ can đảm của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu
đã làm cho sứ giả của Nixon khâm phục…
“Sự “can đảm” khiến ông bị trả giá”. (BTC.II - tr. 441)
Ngày 30-4-1975 là ngày lịch sử đau buồn của dân
tộc Việt Nam ở cả hai miền Nam Bắc chứ không phải như ngài thủ tướng CSVN Võ
Văn Kiệt nói “ngày ấy có hàng triệu người vui và cũng có hàng triệu
người buồn”.
Khi trả lời nhà báo Đinh Quang Anh Thái người nữ
bộ đội miền Bắc, nhà văn Dương Thu Hương (bên thắng cuộc) đã bộc bạch một cách
chân thành cho chúng ta thấy được cái tâm trạng của “hàng triệu người vui” mà
ông Kiệt nói như sau:
“Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài
Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở
cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng
phí… Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì
nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người”. (Dân Luận online ngày 21-4-2012)
Cộng sản Việt Nam
Từ đây, khi đề cập đến bên thắng cuộc tôi sẽ gọi
chính danh của họ là: Cộng sản.
Đúng, phải gọi họ là CS vì họ chỉ là CS. Người
Việt Nam ta có lịch sử 4.000 năm văn hiến, tổ tiên người Việt Nam đã biết “đem
đại nghĩa để thắng hung tàn; lấy chí nhân mà thay cường bạo”. Còn người CS chỉ
biết lấy chủ thuyết cộng sản trả thù sắt máu đối xử với người cùng chủng tộc
với mình một cách dã man, với thủ đoạn lừa dối có kế hoạch, có chủ trương hẳn
hòi.
“Theo ông Võ Văn Kiệt, đảng ủy Quân quản và
Trung ương Cục cũng đã bàn luận rất nhiều, không chỉ là tính những thủ
thuật để hàng trăm nghìn sĩ quan quân đội miền Namtự khăn gói vào
tù mà còn đề ra mục tiêu chính trị cho việc tập trung cải tạo”. (BTC.I - tr.65)
“Không ai biết rằng: từ ngày 18-4-1975, chỉ thị
218 CT-TW của Ban bí thư đã quy định: “Đối với sỹ quan, tất cả đều phải tập
trung giam giữ quản lý, giáo dục và lao động; sau này tùy sự tiến bộ của từng
tên sẽ phân loại và sẽ có chính sách giải quyết cụ thể”. (BTC.I - tr.39)
“Trung ương Cục đã bàn cách đưa các sỹ quan của
ông đi “cải tạo lâu dài”. Kế hoạch được gọi là Chiến dịch X-1. Ông
Võ Văn Kiệt thừa nhận: Việc công bố ba mức thời gian học tập - hạ sỹ quan binh
lính, ba ngày; cấp úy, mười ngày; tướng tá, một tháng - là có ý để cho các đối
tượng ngầm hiểu rằng, thời gian học tập tối đa của các sỹ quan chỉ là một
tháng”. (BTC.I - tr.40)
Khi đã thắng cuộc, người CSVN tỏ ra cao ngạo và
thẳng tay trả thù, trả thù từ người lính đến người dân của miền Nam Việt Nam.
Họ thẳng tay cho đi tù khổ sai biệt xứ với mỵ danh cải tạo hoặc là đi đày đến
cái gọi là kinh tế mới nơi thâm sơn cùng cốc để ở đó mà “lao động vinh quang”.
“Đế quốc Mỹ và tay sai đã biến chúng từ con
người thành ra dã thú. Cách mạng phải cải tạo chúng từ thú trở lại thành người.
Phải giam chúng lại để chúng không làm hại nhân dân được nữa. Đồng thời phải
cải tạo chúng để chúng cải tà quy chính”. (BTC.I - tr.66)
Hẳn không ai quên được thái độ xấc xược của xe
tăng quân cộng sản Bắc Việt ủi sập cổng khi tiến vào dinh Độc Lập và câu trả
lời Tổng thống Dương Văn Minh một cách trịch thượng và láo cá của một tên cán
bộ nào đó. Viết đến đây, tôi bổng nhớ trái với thái độ rừng rú nói trên, tướng
Grant, vị chỉ huy bên thắng cuộc của Bắc quân Hoa kỳ năm 1865 đã có thái độ ôn
tồn và hòa nhã, ông đã tự thảo ra bản văn kiện nhận sự đầu hàng của tướng Lee,
vị chỉ huy của Nam quân, bên thua cuộc với lời lẽ rất chân thành và đầy tính
nhân bản.
“...vũ khí, đại bác và các tài sản công phải
được liệt kê, sắp xếp giao nộp cho một viên sĩ quan do tôi chỉ định. Những vũ
khí này sẽ không gồm có vũ khí cá nhân của các sĩ quan, cũng như ngựa và tư
trang của họ. Sau khi hoàn tất, mọi sĩ quan và binh sĩ sẽ được phép trở về
nguyên quán, và sẽ không bị quấy nhiễu bởi các cơ quan công quyền chừng nào họ
còn tôn trọng lệnh đầu hàng và tuân theo luật lệ địa phương nơi họ cư ngụ...”
“Lần đầu tiên trong buổi hội kiến, gương mặt của
tướng Lee tươi hẳn. Như vậy nghĩa là sĩ quan và binh sĩ dưới quyền của ông sẽ
không bị giam giữ như tù binh chiến tranh. Có nghĩa là họ không bị đem ra bêu
riếu diễn hành, hạ nhục trên các đường phố. Có nghĩa là họ sẽ không bị mang ra
tòa về tội phản loạn”. (Bao
Toquoc online ngày 18-4-2010)
Trong quá khứ mọi người đã biết CSVN đã phạm
những tội ác diệt chủng nhân dân Việt Nam trong chiến dịch cải cách ruộng đất
long trời lỡ đất trong suốt 3 năm trời từ năm 1953 đến 1956, tội ác diệt chủng
trong cuộc thảm sát Tết Mậu thân (1968), tội ác diệt chủng trong chiến dịch tổ
chức đưa người vượt biển lấy vàng… nhưng mấy ai đã biết tội diệt chủng tàn ác
nhất là CSVN đã nhẫn tâm đẩy những nam, nữ thanh niên ngây thơ, vô tội ra chiến
trường mà Bên Thắng Cuộc kể lại như một nhân chứng.
“Khi chiến tranh biên giới Tây Nam nổ ra, rất
nhiều người xung phong ra tiền tuyến nhưng không phải ai cũng được chọn. Ngày
14-6-1978, 500 nam nữ Thanh niên Xung phong thuộc liên đội 5 được ra biên
giới...
“Trận đánh giữa một bên là những tên lính Khmer
Đỏ hung hãn với một bên là những thanh niên chưa có một ngày được huấn
luyện chiến đấu và vũ khí thì chỉ có một vài người được trang bị - đã biến
thành một cuộc thảm sát... bảy cô gái thanh niên xung phong bị hãm hiếp
trước khi bị giết dã man”. (BTC.I
-tr.238)
“Trung đội tôi quân số 50 thanh niên xung phong,
có 30 người chết”. (BTC.I -tr.240)
Kể từ khi người cộng sản cưỡng chiếm được miền
Nam cho đến nay họ đã vụng về lúng túng thay đổi hết chính sách nầy đến chính
sách khác, nhưng tất cả đều thất bại nhất là với mục tiêu chống Mỹ. Chính ngày
nay họ đã trải thảm đỏ mời Tổng thống Mỹ và lính TQLC Mỹ vào Việt Nam; cho nên
trong dân gian Việt Nam có câu “Mỹ đi rồi Mỹ lại về”. Chung quy rồi CSVN cũng
đi với Mỹ, ấy thế mà họ phải mất 20 năm gây chiến tranh tàn phá đất nước và bao
nhiêu năm ì ạch “tiến lên Xã hội chủ nghĩa” suýt rơi xuống hố sâu vì kiệt quệ,
để rồi sau cùng theo tiến sĩ Gary McDonnell nhận định:
“Thắng Mỹ rồi khổ vì muốn giống Mỹ”... Đây là
điểm trớ trêu, theo Gary McDonnell, vì “dù đã ‘chiến thắng’ nhưng người Việt
Nam lại cuối cùng đi ôm vào một hệ thống kinh tế với các vấn đề chẳng mấy khác
của Hoa Kỳ”. (BBC online ngày
20-2-2013)
Chúng ta thử điểm qua một số tên lãnh đạo đảng
CSVN xem như thế nào:
- Tổng bí thư Lê Duẩn là người tiếp bước Hồ Chí Minh làm nô lệ
cho giặc Tàu, thi hành chiến tranh mệnh danh “giải phóng miền Nam” gieo tang
tóc cho đất nước mình suốt 20 năm nhưng thực chất là làm tay sai cho cộng sản
quốc tế và để phục vụ cho tham vọng bá quyền của giặc Tàu phương Bắc. Một tài
liệu được lưu trữ ở trung tâm Wilson cho thấy chính Lê Duẩn đã nói:
“Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến
đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại
sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ
thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch…chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu vì Mao
Chủ tịch...
“Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh
cho Trung quốc, cho cả các nước XHCN và cả nhân loại”. (RFA online ngày 29-4-2011).
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp, bị cặp bài trùng Duẫn - Thọ đã lấn quyền Hồ
Chí Minh khi còn sống hãm hại tướng “anh hùng Điện Biên” đến thân bại danh
liệt, thậm chí: “Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em”.
Là một vị danh tướng anh hùng chống Pháp, chống
Mỹ, nhưng với quyền lực ông đã trở thành một vị tướng ươn hèn và nhu nhược đến
nỗi:
“Có lần ông Thọ nói ông còn để cái đầu ông tướng
Giáp trên cổ là đã may lắm”.
(BTC.II -tr.174)
“Năm 1977, tướng Giáp thôi chức Bí thư Quân ủy
Trung ương… Năm 1980, ông phải giao chức Bộ trưởng quốc phòng cho đại tướng Văn
Tiến Dũng. (BTC.II- tr.173)
“Năm 1983, đại tướng Võ Nguyên Giáp được giao
kiêm nhiệm chức Chủ tịch Ủy ban sinh đẻ có kế hoạch... Dân gian
truyền nhau: “Nhà thơ làm kinh tế. Thống chế đi đặt vòng”. (BTC.II -tr.175)
- Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, ông là người tuyên bố cởi trói cho giới Văn
nghệ sĩ, nhưng cũng chính ông là người “còng” Văn nghệ sĩ lại. Thoạt đầu người
ta những tưởng ông là người Đổi mới, nhưng thực chất ông là người bảo thủ rất
nặng nề. Khi khối Cộng sản Liên Sô và Đông Âu bị tan rã, ông vội vàng kéo bộ
tam sên “Linh-Mười-Đồng” sang cầu cứu xin thần phục Thiên triều qua “giải
pháp đỏ” để bảo vệ cái xứ CHXHCN Việt Nam. Hồi ký của ông Trần Quang
Cơ nói rất rõ về việc bán nước này, nhưng ở đây xin nêu việc:
“Tổ chức Wikileaks công bố một tài liệu “tuyệt
mật” động trời. Đó là biên bản họp kín giữa Nguyễn Văn Linh... và ông Giang
Trạch Dân...
“-Việt Nam bày tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp
nhận và đề nghị phía Trung quốc đểViệt Nam được hưởng quy chế khu tự trị
trực thuộc chính quyền trung tương tại Bắc Kinhnhư Trung quốc đã từng dành
cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây... Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề
nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt Nam trong thời hạn 30 năm (1.990-2020) để
đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia
đình các dân tộc Trung quốc”. (Đất Việt online ngày 20-6-2011)
- Thủ tướng Phan Văn Khải là tác giả câu nói nổi tiếng khi quyền lực
của ông “trên bảo dưới không nghe” và ông tâm sự mình chỉ là
con múa rối của Bộ chính trị đảng CSVN mà thôi.
“Bộ chính trị đã phải tính từng nụ cười, cái bắt
tay khi đón vợ chồng Tổng thống Mỹ. Thủ tướng Phan Văn Khải kể, khi tiếp
Clinton, ông đã không cười và bàn tay thì chỉ đưa ra nhẹ mà không nắm lại… Ông
Khải nói: “Không được đâu mày ơi, BCT đã thống nhất là không được cười”.
“Sang Mỹ nhưng thực ra chúng tôi phải lo đối nội
nhiều hơn đối ngoại”. (BTC. II -tr.351)
- Tổng bí thư Lê Khả Phiêu là người ký hiệp ước dâng đất biên giới
phía Bắc cuối năm 1.999 và hiệp ước Vịnh Bắc bộ năm 2.000 dâng hàng chục ngàn
cây số vuông biển cho Trung cộng. Ba ông cố vấn phá tiền lệ đảng lôi cổ ông
Phiêu xuống trước nhiệm kỳ.
“Ông Nguyễn Văn An cũng thừa nhận: “Nếu để ông
Phiêu tiếp tục giữ chức thì sẽ dẫn đến tiền lệ tổng bí thư vi phạm nguyên tắc
của đối nội và đối ngoại”. (BTC.II
-tr.355)
“Bộ chính trị đang kiểm điểm anh Phiêu gay gắt
nhiều chuyện: vấn đề Campuchia, quan hệ nam nữ, vô nguyên tắc khi ra quyết định
234…” (BTC.II -tr.356)
“BCT họp nói thẳng, ông Phiêu phải rút khỏi Ban
chấp hành Trung ương. Có ý kiến đòi phải kỷ luật ông Phiêu trước khi cho nghĩ”. (BTC.II -tr.358)
- Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, bọn CSVN hết nhân tài đành phải trao quyền lực
cho một tên bất tài vô tướng. Ngay khi vừa “lên ngôi” Mạnh thi hành chủ trương
của đảng đã sang Tàu rao bán đất bauxite Tây Nguyên cho giặc Tàu khai thác. Một
tên tổng bí thư đảng bị đồng chí dưới trướng khinh thường cũng như tên Trọng
Lú.
“Ông Khải nói: “Ông Mạnh yếu lại thiếu bản lĩnh
nên gần như không có tác dụng gì…
“Nông Đức Mạnh gặp tôi nói: “em biết thân phận
em rồi, người dân tộc chỉ có thể làm đến thế”. (BTC.II -tr.397)
“Ông Nguyễn Đình Hương nhận xét: Tôi cảm thấy
rất xấu hổ đảng ta có một tổng bí thư như vậy, Nông Đức Mạnh chỉ có trình độ ở
tầm cán bộ cấp huyện”. (BTC.II -tr.398)
- Quốc hội bù nhìn. Khi nói đến Quốc hội của nước CHXHVN thì
mọi người ai cũng biết ngay rằng đây chỉ là một công cụ của đảng CSVN, một
“Đảng hội” trá hình, vì trong này có tới 90% là cán bộ Cộng sản, 10% còn lại là
những tên đã được “đảng cử”, vì thế cho nên cái “đám” này chỉ có trách nhiệm
thi hành những nghị quyết của đảng CS mà thôi. Sự kiện dưới đây là một thí dụ
điển hình cho chúng ta thấy được việc làm trơ trẻn của những tên “đại biểu gia
nô”.
“Năm giờ chiều ngày 6-4-1992, khi Ban soạn thảo
đưa “quyền thừa kế” ra “xin ý kiến Quốc hội”, có 318/422 đại
biểu biểu quyết đồng ý. Nhưng…
“Chiều ngày 11-4-1992 khi biểu quyết lại, 302/411 đại
biểu đã tán thành không ghi quyền thừa kế quyền sử dụng đất
vào điều 18 của Hiến pháp”.
(BTC.II -tr.408)
Bọn lãnh đạo chóp bu của đảng CSVN đã bất tài,
vô tướng, tham lam, tranh giành quyền lực đấu đá nhau đến nỗi đã thẳng tay trừ
khử nhau một cách không thương tiếc như vụ:
“Sau khi bàn giao, tướng Phan Bình vào Sài Gòn.
Ông nghỉ tại nhà khách cục II, số 30 Lê Quý Đôn. Đêm 13 tháng chạp năm Bính Dần
(đầu năm 1987), ông chết ở tư thế ngã sấp trên thềm nhà trước phòng khách, ở
đầu bị bắn toác một lỗ rộng”. (BTC.II -tr.278).
Đất nước Việt Nam sau gần 40 năm thống nhất,
quyền bính nằm trong tay độc đảng cai trị làm trì trệ sự phát triển của đất
nước, lạc hậu so với các nước lân bang. Việc điều hành đất nước thì đi từ sai
lầm nầy đến sai lầm khác, sự biến chất của cán bộ làm cho xã hội suy đồi nên cố
trung tướng QĐND Trần Độ đã phải than rằng:
“Cứ xem xã hội Việt Nam hiện nay, cuộc sống Việt
Nam hiện nay, thì có thể thấy một nét lớn rất đau lòng là: tất cả những gì xấu
xa, tàn bạo, mà cách mạng có lúc đã xóa bỏ và đập tan thì nay đang được khôi
phục lại hoàn toàn, mà khôi phục lại còn mạnh hơn, cao hơn, nhân danh cách
mạng”. (Nhật ký Rồng-Rắn trang
35)
Với những chính sách bần cùng hóa nhân dân sau
13 năm hòa bình thống nhất đã đưa cả dân tộc đến cảnh đói nghèo mà chính những
người thắng cuộc còn chút lương tâm cũng phải chạnh lòng.
“Đầu năm 1988, nạn đói lan ra ở 21 tỉnh, thành
miền Bắc với hơn 9,3 triệu người thiếu ăn, trong đó có 3,6 triệu người “đứt bữa
và đói gay gắt”. Quốc hội nhận đọc báo cáo: “Có nơi, xuất hiện người
chết đói”. Theo nhà báo Thái Duy: “Gần như cả nước thiếu ăn. Một vài
tỉnh mang dáng dấp của nạn đói năm Ất Dậu (1945). Người ăn xin đổ về Hà Nội
đông khác thường, không riêng lẽ như trước mà đi từng gia đình. Ở quê không có
gì ăn cả…
“Trong một trận đói trước đó ở Thanh Hóa, theo
ông Nguyễn Thành Thơ, Phó chủ tịch hội Nông dân Việt Nam, ông đã gặp một người
đàn ông phải cắt bắp chân của mình để nấu cháo cứu con qua trận đói”. (BTC.II -tr.405)
Tình trạng nghèo nàn lạc hậu mà bọn cộng sản gây
ra trên đất nước Việt Nam đã được ngân hàng Thế giới đánh giá khiến người Việt
chúng ta dù ở đâu cũng thấy xấu hổ cho một dân tộc vốn tự hào đã có trên 4.000
ngàn năm lập quốc.
“Năm 1995, sau gần 10 năm đổi mới, GDP bình quân
đầu người tính theo sức mua, Việt Nam vẫn thua Thái Lan 4, 4 lần, thua
Singapore 27 lần và thua Hàn quốc 13 lần.
“Năm 2009, theo Báo cáo Phát triển Việt Nam của
Ngân hàng Thế giới, thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam vẫn bị tụt hậu 51
năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore” (BTC.II -tr.414)
Sống dưới chế độ cộng sản, ngày nay người dân
Việt Nam vẫn chưa có cơm no áo ấm, chưa có tự do, hạnh phúc, ở đây quyền con
người còn bị chà đạp. Cố giáo sư Hoàng Minh Chính, nguyên Việt trưởng Viện
Triết học Mác Lê khi trả lời đài LSR ở Nam Cali cách đây 10 năm ông đã nói:
“Nhà nước Cộng sản luôn tuyên bố rằng CNXH dân
chủ gắp một triệu lần CNTB nhưng thực tế cho thấy, chế độ hiện nay (dân chủ)
không bằng một phần của chế độ phát xít Hít Le thời xưa...
“Hiện nay tự do dân chủ, tự do tôn giáo, tự do
sắc tộc đang bị đàn áp rất nghiêm trọng. Tôi thấy chính quyền hiện nay đang tỏ
ra cho thế giới thấy rằng, họ đang vi phạm trắng trợn quyền tự do của con
người”. (Việt Tide số 119
ngày 24-10-2003)
Nhìn lại toàn cuộc, CSVN chỉ thống nhất đất nước
mà không thống nhất được lòng người, chiếm được nước mà không giữ được nước vì
đất đai, biển, đảo của Tổ quốc đang dần dần rơi vào tay giặc Tàu phương Bắc.
Nguyễn Chí Đức, người cộng sản trẻ đã từng đi biểu tình chống Trung cộng xăm
lược bị đồng chí công an đạp vào mặt đã can đảm ra khỏi đảng và nói lên nhận
định của mình một cách rõ ràng là:
“Tôi cho rằng họ cố tình gây chia rẽ khiến cho
bên thua trận bị tổn thương nhưng bên thắng trận cũng không lấy làm vẻ vang và
tự hào gì khi sự thật đã được bạch hóa nhan nhản trên internet. Ở đây tôi nhấn
mạnh là thua trận và thắng trận, chứ còn về đường lối
chính trị theo xu hướng thế giới có khi phải nói ngược lại: bên thua
trận thì thắng chung cuộc, còn bên thắng trận thì thua chung cuộc”. (Danlambao online ngày 17-2-2013)
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment