On Saturday, 22 February 2014 2:14 PM, Nhat Hung <> wrote:
FR : <hunganhTNT
Subject: Người Hà Lội phúng điếu tướng Ngọ ...
"Người Hà Lội phúng điếu tướng Ngọ" ?
"Bên chính quyền tuyển khóc mướn cho mình xin 1 chân.
Dạo này nghèo quá...."
SẮP CÓ ĐÁM TANG LỚN RỒI!
Từ đỉnh cao của sự kiêu ngạo đến tận đáy của bạc nhược
"Bên chính quyền tuyển khóc mướn cho mình xin 1 chân.
Dạo này nghèo quá...."
SẮP CÓ ĐÁM TANG LỚN RỒI!
Từ đỉnh cao của sự kiêu ngạo đến tận đáy của bạc nhược
Song Chi
Theo RFA
Có người còn đưa ra những bằng chứng cụ thể như trước đây, trong
hai cuộc chiến tranh chống Pháp, chống Mỹ, người ta có thể nói những người cộng
sản là cuồng tín, tàn ác, sắt máu nhưng đâu ai nói họ hèn, hay thậm chí, ngay
trong cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung năm 1979, nhà nước cộng sản VN lúc
đó cũng đâu đến nỗi bạc nhược trước Trung Cộng như bây giờ.
Miễn là được yên thân
Thật ra hỏi cũng tức là đã tự trả lời. Tôi tin rằng chúng ta
hiểu vì sao họ lại hèn đến mức bất chấp mọi lời chửi rủa, không thể nào không
lọt đến tai họ, của người dân, bất chấp việc bị Bắc Kinh coi khinh như giẻ
rách, bất chấp cả việc mất đất mất đảo mất biển, mất dần chủ quyền, miễn là
được yên thân. Cho dù chỉ là sự bình yên tạm bợ được Bắc Kinh ban phát tùy theo
từng thời điểm, từng giai đoạn nằm trong sự tính toán chiến lược thâm sâu.
Có gì đâu. Trước đây nếu những người cộng sản chưa biết sợ khi
lao vào cuộc chiến với Pháp, với Mỹ, vì khi đó ít ra họ còn có lý tưởng, còn có
niềm tin vào đảng, vào tương lai sẽ xây dựng một nước VN xã hội chủ nghĩa tươi
đẹp hơn, công bằng hơn các chế độ tư bản thối nát. Mọi đói nghèo lạc hậu khốn
khó của hiện tại dễ dàng được đổ thừa cho chiến tranh và sau khi chiến thắng
“ta sẽ xây dựng trăm nghìn lần hơn”.
Khi đó họ còn có các nước XHCN anh em bên cạnh, đặc biệt có hai
đồng minh lớn là Liên Xô và Trung Quốc không tiếc sức tiếc của chi viện tối đa
từ tài chính, lương thực, hàng hóa ở hậu phương cho tới vũ khí các loại ngoài
mặt trận, chưa kể cố vấn, và cả lính Nga, lính Tàu đều có mặt tại VN.
Sau chiến tranh, khi mọi chuyện thỉnh thoảng lại được phía Liên
Xô, Trung Quốc tiết lộ, người ta mới biết có đến hàng ngàn binh lính và cố vấn
Liên Xô, hàng trăm ngàn binh lính Trung Quốc thuộc các binh chủng khác nhau đã
trực tiếp chiến đấu bên cạnh người lính cộng sản Bắc Việt. Như đầu đề một bài
báo trên đài RFA viết về ngày 30 tháng Tư từ mấy năm trước: “Chống
“ngoại xâm” bằng “ngoại nhân”.Trên thực tế, cả hai miền Nam Bắc anh em một
nhà đã lao vào đánh giết nhau chỉ với xương thịt da là của VN, còn lại mọi thứ
là của các đồng minh đôi bên!
Trước đây nếu những người cộng sản chưa biết sợ vì họ còn lừa
bịp được nhân dân tin vào tính chính nghĩa của cuộc chiến, tính chính danh của
họ khi giỏi bưng bít thông tin, tuyên truyền một chiều.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Lý tưởng không còn,
niềm tin vào học thuyết Mác Lênin, con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, tin vào
sự toàn thắng của phe xã hội chủ nghĩa và sự triệt tiêu của các nước tư bản…tất
cả đã vỡ vụn đến mức phải u mê lú lẫn lắm giờ này mới còn nói đến những điều
như vậy. Nhìn quanh quất cả thế giới bây giờ chỉ có mấy quốc gia là còn do đảng
cộng sản lãnh đạo, nhưng mỗi nước mỗi con đường, mỗi toan tính riêng, chẳng ai
giúp ai, thậm chí hai nước “anh em, đồng chí” Việt-Trung còn đánh nhau vỡ mật
mấy lần và vẫn đang trong tình trạng lấp lửng không biết liệu có lại xảy ra
chiến tranh nữa hay không.
Chiến thuật nhảy đầm của nhà cầm quyền VN nhằm ngăn chặn nhân sĩ
trí thức tưởng niệm ngày chiến tranh biên giới 17/2. Ảnh chụp hôm 16/2/2014 tại
Hà Nội.
Thời đó, miền Bắc dốc hết sức người sức của cho cuộc chiến, cả
xã hội sống cần kiệm đơn giản, người ở hậu phương hay ở mặt trận, người lính
hay tướng tá ai cũng vô sản gần như nhau, ai cũng đói khổ nên chẳng ai tỵ nạnh
so bì ai.
Bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Dân đa số vẫn khổ nhưng
đảng viên quan chức người nào cũng giàu, càng chức lớn càng giàu, càng giàu
càng sợ mất, mà muốn giữ của, giữ ghế thì bằng mọi giá phải giữ cho chế độ tồn
tại, bất chấp lợi ích của đất nước, dân tộc. Bây giờ nếu chiến tranh nổ ra, cái
đám giàu có con ông cháu cha ấy chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trốn tránh nghĩa
vụ quân sự, không phải đã từng có ý kiến đề xuất cho đóng tiền thay việc thực
hiện nghĩa vụ quân sự đó sao. Cuối cùng cũng vẫn là dân đen tiếp tục phải hy
sinh xương máu, nhưng lần này liệu họ có cam chịu hy sinh để cho kẻ khác tiếp
tục ngồi hưởng hết đời cha đến đời con, cháu, chắt…?
Bây giờ mọi chuyện đã khác. Đảng cộng sản không còn được người
dân tin nghe nữa, không những thế, đảng cộng sản từ lâu đã trở thành một thế
lực phản động, là lực cản lớn nhất cho con đường phát triển trở thành một quốc
gia tự do, dân chủ, văn minh, giàu mạnh của đất nước.
Đâu cũng thấy “thế lực
thù địch”
Không còn bạn bè đồng minh cũng không còn dân bên cạnh, nhìn đâu
cũng chỉ tưởng tượng ra những “thế lực thù địch”, đảng cộng sản VN trở nên hèn
là phải.
Đó là chưa kể, đánh nhau với các nước dân chủ như Pháp như Mỹ
thì chính phủ các nước ấy còn biết sợ dân, sợ báo chí truyền thông, sợ dư luận
quốc tế, nếu báo chí, dư luận và người dân mà làm căng quá thì họ phải rút khỏi
cuộc chiến. Còn với một chế độ độc tài độc đảng như Trung Cộng, báo chí truyền
thông, luật pháp nằm trong túi nhà cầm quyền, muốn định hướng báo chí viết cái
gì, muốn nhồi sọ người dân ra sao mà chẳng được.
Lính Mỹ mà chết, báo Mỹ, dân Mỹ làm ầm lên. Còn Trung Cộng nếu
có chết hàng vạn, hàng chục vạn lính lẫn dân thường, từ chỉ huy đến Tổng Bí thư
vẫn chả hể hấn gì. Người dân Trung Quốc thì bị nhà cầm quyền tuyên truyền sai
lệch, kích động lòng tự hào dân tộc, phần lớn chắc chắn sẽ lại tin và ủng hộ
nhà nước của họ. Cứ nhìn cách báo chí, người dân TQ phản ứng với Nhật,
Philippines, cho tới VN lâu nay thì rõ.
Đánh nhau với Trung Cộng là đánh nhau với một nhà nước bất chấp
luật pháp quốc tế, nói một đằng làm một nẻo, vừa cướp đất, đảo của nước khác
vừa la làng. Là đánh nhau với các thế hệ lãnh đạo có đủ mưu mẹo thâm sâu để có
thể mua chuộc dàn lãnh đạo nước khác, bao vây, cô lập, lũng đoạn về kinh tế,
chính trị, trong khi vẫn tiếp tục chiến lược “gậm nhấm” dần dần biển, đảo của
nước khác song song với cuộc xâm lăng từ từ bằng con đường văn hóa. Với một sự
tấn công mọi mặt như thế, đảng cộng sản VN phải vất vả chống đỡ hơn nhiều so
với một kẻ thù trực diện, công khai ngoài chiến trường. Và họ thừa biết điều
đó.
Chưa kể mấy chục năm thắm thiết như “môi với răng”, nhà cầm
quyền TQ quá hiểu nhà cầm quyền VN, hiểu những điểm yếu chết người, hiểu cái
hèn muốn giữ vững chế độ bằng mọi giá của họ. Và Bắc Kinh đã tận dụng tối đa
những điểm yếu ấy. Qua thời gian, khi sự lệ thuộc về mọi mặt của VN vào TQ càng
lớn, cái hèn của tập đoàn Ba Đình đối với tập đoàn Trung Nam Hải cũng càng lớn.
Cái hèn, cái sợ ấy càng nhân lên khi chính họ tự hù dọa mình và
hù dọa nhân dân. Rằng TQ mạnh thế, to thế, đông thế, ta đánh nhau với nó chỉ có
thua thiệt, chi bằng cố gắng duy trì mối quan hệ tốt giữa hai bên. Họ cảnh báo
người dân đừng dại mà sa vào âm mưu kích động thù hằn, gây chia rẽ tình hữu
nghị tốt đẹp giữa hai đảng, hai nước của các “thế lực thù địch”. Họ khuyên nhủ
người dân rằng chiến tranh là tai họa, đánh nhau thì dân khổ, lại thêm những
người vợ mất chồng, những bà mẹ mất con…
Sao bây giờ họ tử tế thế. Sao trước đây họ không nghĩ được như
thế trong suốt cuộc chiến tranh chống Mỹ, bỏ qua bao nhiêu cơ hội có thể tìm
kiếm hòa bình, thống nhất bằng một con đường khác, không phải hy sinh xương
máu? Ngay cả khi đã có thỏa hiệp ngưng bắn, đình chiến trong 3 ngày vào dịp Tết
Mậu Thân 1968, họ vẫn cứ phát lệnh “tổng tấn công”, ngay cả khi Hiệp định hòa
bình Paris đã được ký kết, Mỹ đã rút khỏi VN, họ vẫn cứ quyết đánh chiếm miền
Nam cho bằng được?
Câu trả lời chỉ vì khi ấy chưa chiếm được hết đất nước thì phải
đánh chiếm cho bằng được, “dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn”, phải hy sinh
đến giọt máu cuối cùng. Còn bây giờ khi đã có được quyền lực thì sợ mất, phải
giữ bằng mọi giá, trở thành hèn hạ bạc nhược, bất cứ người dân nào có suy tư
đến vận mệnh đất nước cũng đều phải nhận thấy vì nó quá lộ liễu.
Hèn đến độ mọi thứ thông tin có liên quan đến “anh bạn vàng” và
mối quan hệ bất xứng giữa hai bên đều trở thành “nhạy cảm”, cấm kỵ, Trung Cộng
có lấn lướt, ngang ngược, chơi xấu đến đâu cũng nhịn.
Hèn đến độ sẵn sàng công khai đàn áp những cuộc biểu tình phản
đối Trung Quốc của người dân Sài Gòn, Hà Nội, bắt bớ, đánh đập, kể cả kết án tù
dài hạn một số khuôn mặt nổi bật trong các phong trào biểu tình và những người
lên tiếng mạnh mẽ nhất, trong khi tiếp tục sách nhiễu người thân của họ và tìm
mọi cách triệt tiêu đường sống lẫn nghề nghiệp của người khác. Sẵn sàng sử dụng
mọi trò bẩn, ném đá giấu tay, khi thì cho côn đồ ném mắm tôm, chất bẩn vào
những người yêu nước, chặn đường gây sự tấn công, đạp ngã xe gây tai nạn, dùng
đội ngũ dư luận viên, bồi bút viết bài bôi nhọ, vu khống những người dám dũng
cảm lên tiếng v.v…
Các nhà lãnh đạo ở các quốc gia độc tài nhất chắc cũng thua xa
mưu trí của nhà cầm quyền VN trong những chiêu trò đối phó với chính người dân
của họ. Mới đây là dùng công an giả dạng công nhân đem mấy phiến đá ra đục cho
rõ to, bụi mù mịt tại khu vực tượng đài Lý Thái Tổ, Hồ Gươm, Hà Nội để phá đám
người yêu nước định tưởng niệm 40 năm ngày mất Hoàng Sa 19 tháng Một; lần sau,
cũng ngay trước chân tượng đài Lý Thái Tổ, họ lại cho đám đảng viên, hưu trí ra
nhảy nhót quay cuồng, vặn âm thanh thật to để ngăn chặn lễ tưởng niệm 35 năm
ngày chiến tranh biên giới Việt-Trung 17 tháng Hai và 60 vạn hương hồn dân quân
đã ngã xuống trong cuộc chiến ấy…Hà Nội có thể “hãnh diện” vì cái trò thô bỉ
này của họ đã được báo chí khắp thế giới loan tải để dư luận thế giới tha hồ mà
khinh bỉ họ.
Mở một cái ngoặc ở đây, tình cờ đọc được bài viết “Ký ức
đám cưới của con trai cố Tổng bí thư Lê Duẩn: 17.2.1979” trên báo
Thanh Niên của nhân vật chính, kể về cái đám cưới diễn ra ngay đúng vào ngày
Trung Quốc tấn công VN trên toàn bộ các tỉnh biên giới phía Bắc.
Nếu như ở bất cứ một quốc gia dân chủ nào khác, có một cái đám
cưới của con trai ông Tổng thống hay Thủ tướng khi chiến tranh xảy ra như vậy
thì ông Tổng thống hay Thủ tướng đó sẽ lập tức hoãn ngay đám cưới con trai lại
và lên truyền hình loan báo chiến tranh đồng thời trấn an người dân. Hoặc thậm
chí phải đích thân bay ra chiến trường có mặt bên cạnh các người lính, nếu
không muốn người dân chửi cho mục mả, đòi phải từ chức ngay. Đôi khi người kể
chuyện cứ hồn nhiên kể lại một sự kiện nào đó và nghĩ rằng như thế chứng tỏ sự
điềm tĩnh, coi là bình thường của các lãnh đạo VN khi chiến tranh bất ngờ xảy
ra, nhưng người đọc lại hiểu ra những sự thật khác!
Khi một đảng cầm quyền có những người lãnh đạo vẫn thản nhiên ăn
mừng một đám cưới khi hàng ngàn người lính lẫn người dân đã ngã xuống ngay
trong ngày đầu tiên giao chiến với quân thù, thì cũng chẳng lạ gì nhiều năm
sau, các thế hệ đàn em của họ có thể ra lệnh cho một thiểu số dân chúng nhảy
múa ngay trong cái ngày nổ ra chiến tranh ấy!
Song Chi, 20/02/2014
Số phận Dương Chí Dũng sau cái chết
của Tướng Phạm Quý Ngọ
17:09 | 19/02/2014
(PetroTimes) - Dương Chí Dũng sau khi
bị tuyên án tử hình đã có 2 hi vọng: Hoặc là được hưởng tình tiết giảm nhẹ với
những khai báo liên quan đến Thượng tướng Phạm Quý Ngọ, hoặc là hi vọng vào
Nghị quyết 01 vẫn còn hiệu lực của Hội đồng thẩm phán TAND Tối cao.
Thượng tướng Phạm Quý
Ngọ, Ủy viên TƯ Đảng, Thứ trưởng Bộ Công an đã từ trần vào hồi 21h05 ngày 18/2
sau ba tháng chống chọi với căn bệnh ung thư gan.
Rõ ràng, sau cái
chết của Thượng tướng Phạm Quý Ngọ thì “Tử giả bất luận” - người đã mất rồi thì
không nên luận bàn về cái tốt, cái xấu hay những góc khuất trong đời người ta -
cổ nhân đã có câu như vậy.
Sau cái
chết của Tướng Phạm Quý Ngọ, nhiều người đang quan tâm đến thân phận pháp lý
của Dương Chí Dũng - Cựu Chủ tịch Vinalines, người đã bị kết án tử hình trong
phiên tòa sơ thẩm ngày 16/12/2013.
Khi đưa ra lời khai trước tòa liên quan đến
Tướng Phạm Quý Ngọ, hẳn Dương Chí Dũng cũng hi vọng rằng đây sẽ là một tình
tiết giảm nhẹ cho mình trong phiên tòa phúc thẩm sắp tới.
Giờ thì Tướng Ngọ đã qua đời, chẳng còn ai để
đối chất, để xác minh, kiểm tra. Mặc dù các cơ quan chức năng cũng sẽ có nhiệm
vụ tìm ra sự thật về lời khai của Dương Chí Dũng nhưng rất khó để xem đó là
tình tiết giảm nhẹ cho bị cáo đã bị kết án tử hình này.
Như vậy là niềm hi vọng thứ nhất của Dương Chí
Dũng coi như đã tắt. Chỉ còn niềm hi vọng thứ 2 là vận dụng nghị quyết 01 của
Hội đồng thẩm phán TAND Tối cao. Nghị quyết này do thẩm phán Trịnh Hồng Dương
ký trước đây và đến bây giờ vẫn còn hiệu lực.
Các tin mới:
- PetroTimes công bố tư liệu đặc biệt: Cuộc gặp Dương
Chí Dũng - Phạm Quý Ngọ ở Tuần Châu - (20/02)
- Vụ "giở trò" với hai con ruột: Dọa giết
nếu con nói ra sự thật - (20/02)
- Nhóm côn đồ chém người xong, vào
bệnh viện đánh tiếp - (19/02)
- Nữ hiệu phó rủ nhân tình ném mìn
"dằn mặt" người tố cáo - (19/02)
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment