Ông Thứ trưởng Ngoại
giao Nguyễn Thanh Sơn có thật là “chân thành” để “xóa hố sâu thù hận”?
Theo Chép
sử Việt
Trước hết, để công bằng, cần ghi nhận nỗ lực
của ông để có được lễ cầu siêu chung cho “các anh hùng liệt sĩ
Quân đội nhân dân VN, chiến sĩ VN cộng hòa đã tử trận để bảo vệ (Trường Sa và)
Hoàng Sa và các thuyền nhân tử nạn.” Cũng cảm thông với ông vì đã phải “rất
khó khăn” để vượt qua được những “tư tưởng bảo thủ,
nghi kỵ” trong các cơ quan chức năng, nhất là cơ quan an ninh mà ông
không ngần ngại nói ra.
Thế nhưng, đọc bài phỏng vấn ông trên Tuổi trẻ
hôm nay, vẫn thấy đôi điều rất không ổn.
1. Chống đối ai?
Đập vào mắt là hai chữ “chống đối“, được cả phóng
viên lẫn ông Thứ trưởng lặp đi lặp lại tới 5 lần. Dễ hiểu là các vị ám chỉ
những người Việt ở hải ngoại không ưa chế độ. Nhưng nếu quả tình muốn ”xóa
mối sâu hận thù” như tựa bài báo, muốn “hòa giải”, thì không thể gọi những
người không ưa chế độ này bằng một thứ ngôn từ ỡm ờ, dễ dãi, thậm chí còn đầy
vẻ miệt thị và đe nẹt như vậy.
2. Ai khoét hố sâu thù hận?
Cái mối hận thù đó được diễn tả bằng một bên
thì “chống đối cực đoan”, một bên chỉ là “tư tưởng bảo thủ,
nghi kỵ” thôi. Dễ hiểu là theo ý ông, chính những kẻ chống đối cực
đoan mới là thủ phạm khoét “hố sâu thù hận”. Nhưng có phải vậy
không, khi mà chỉ kêu gọi nhà nước mở rộng dân chủ thôi mà cũng đủ để kẻ về
thăm thì bị đuổi ngược ra không lời giải thích, kẻ muốn bước ra mở mang tri
thức thì bị lôi cổ về?
3. Không thể đổi chác
Mỗi người dân Việt, dù ở trong nước hay hải
ngoại đều có tấm lòng yêu nước, song cách thể hiện ở mỗi người không thể giống
nhau, phần do những điều kiện khác nhau. Bà con về được để tham gia vào buổi lễ
là rất quý, nhưng không thể kèm thêm cái điều kiện rằng phải “thật sự
đem lại cho chúng ta những lợi ích chung” là “sẽ có những phát
biểu khách quan, có những nhìn nhận đúng đắn về thực tế đất nước.” Xem
ra ông đã phải đóng vai như thể một ông bầu gánh hát,“phải có những cam kết,
thỏa thuận” với cơ quan chức năng như vậy, nếu không, chắc cả ông lẫn
bà con “được” cái ơn mưa móc đó, nhưng lại không chịu “phát biểu
khách quan”, “nhìn nhận đúng đắn” (theo thứ chuẩn mực mơ hồ tự ai đó
đặt ra) thì sẽ phiền toái hay sao?
Chẳng hiểu có quá soi mói, chẻ chữ hay không,
nhưng đọc lời ông, rằng ông đã“vận động đưa về“, chứ chẳng
phải là “mời về” những bà con “chống đối cực đoan” đó, thấy sao thương bà con
quá. Như thể câu chuyện giữa cha mẹ với đứa con lầm lạc bỏ nhà đi bụi!
4. Chớ coi thường bà con quá vậy
Hàng triệu bà con ở hải ngoại không khó để
biết được đảng, nhà nước VN bằng trách nhiệm của mình đã hành xử ra sao về vấn
đề chủ quyền lãnh thổ trong suốt hàng chục năm qua. Không phải vì không được
về, không được tham gia vào một đoàn ra tận Trường Sa mà bà con có thể “ngộ
nhận” thực tế. Ngược lại, cũng đừng tưởng chỉ một chuyến đi đó, như cưỡi ngựa
xem hoa, mà có thể thay đổi hoàn toàn nhận thức của bà con.
Và chính cái sự có vẻ coi thường đó, nó hé lộ
đằng sau thấp thoáng một mục tiêu tuyên truyền vụng về, thiếu thực chất, thật
lòng.
5. “Đại nghĩa” để hòa giải dân tộc, đừng chỉ
vì vấn đề chủ quyền.
Có gì đó mang vẻ thực dụng, toan tính khi ông Thứ
trưởng bảo “tôi mong
muốn rằng chúng ta sẽ thực hiện những việc đại nghĩa như thế này cho đến khi
vùng biển Đông thuộc chủ quyền của chúng ta không còn tranh chấp.” Có
phải điều đó lý giải vì sao suốt 39 năm qua, đảng CS và nhà nước VN đã chỉ thực
hiện chính sách hòa giải hòa hợp dân tộc trên … miệng? Giờ kẻ thù ngoài bờ cõi
rồi, mới hé cửa ”đại nghĩa”, để rồi nếu như ơn Trời, không còn tranh chấp
lãnh thổ, thì ta lại trở về cảnh … nồi da xáo thịt?
6. Thuyền nhân ra đi vì “bị tuyên truyền,
kích động”?
Đó có lẽ là nguyên nhân chính theo lời ông Thứ
trưởng, còn cái nguyên nhân chính đối với bà con là không chấp nhận chế độ cộng
sản thì ông đưa vào loại“nhiều nguyên nhân khác”.
Dù sao thì ông cũng đã thể hiện là khá …
“thật”, trong màn xiếc của gánh hát yêu nước, hòa giải công phu này.
Nguyễn Thanh Sơn đi tìm
hòa hợp hòa giải hay đi gây thêm chia rẽ hận thù dân tộc?
Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Sẵng (Danlambao)
- Sau khi đi thăm Canada và một vài nơi trên đất Mỹ,
Nguyễn Thanh Sơn có cuộc phỏng vấn ngày 21/3/2014 với Phố Bolsa TV. Nghe
youtube cuộc phỏng vấn, Nguyễn Thanh Sơn cho rằng chuyến đi của ông rất thành
công, theo nhận thức của ông với kiến thức của nhân vật hàng Thứ Trưởng của nhà
cầm quyền Hà Nội, nhưng theo kiến thức trung bình của đa số người Việt hải
ngoại thì khác. Vậy những điểm khác đó là gì?
1- Trong
youtube ông nhiều lần nhấn mạnh đến vấn đề Hòa Hợp Hòa Giải (HHHG) đó là sứ mạng
hòa bình mà ông muốn mang đến cho người Việt Nam. Ông cho rằng có đến 95% kiều
bào không còn nhớ đến cuộc chiến cũ và đã về quê thăm viếng hoặc đầu tư để phát
triển đất nước. Tôi thực sự không biết con số 95% đó ông lấy từ đâu, nhưng ở
phần cuối của cuộc phỏng vấn thì ông thêm rằng có đến một triệu người trong
khoảng 4.5 triệu kiều bào sống ở hải ngoại đã về Việt Nam. Ờ thì ra con số 95%
là từ đó.
Tôi không có ý chê trách gì
Nguyễn Thanh Sơn, mà chỉ tội nghiệp ông không biết một bài toán dạng qui tắc
tam suất cơ bản nhất mà em học sinh lớp Năm phải biết làm mới thi đậu tiểu học.
Chỉ làm bài toán tam suất thì thấy ngay là chỉ có 22.2% thôi ông Sơn à. Đúng
ông là cựu sinh viên trường chuyên tu, tại chức! Một điều tội nghiệp nữa là
đảng cộng sản Việt Nam bộ hết người rồi sao mà cử ông Thứ Trưởng ngoại giao kém
như vậy. Hay là chính sách của họ là như vậy, không cần sự thật, cứ nói đại có
khi có người tin. May thay những người Việt ở hải ngoại, dù đa số là người thua
cuộc, nhưng họ biết điều nào đúng, điều nào sai, vì vậy họ không bao giờ tin
những điều người cộng sản nói.
Đồng bào trong nước, những
người bị các ông chiếm nhà, chiếm đất, đánh đập khi biểu tình chống Trung Cộng
chiếm biển đảo tổ quốc, những người bị cướp đi quyền làm người, họ là đối tượng
các ông cần hòa hợp và hòa giải trước chứ không phải chúng tôi.
Đừng thấy chúng tôi, con cháu
chúng tôi có cuộc sống thịnh vượng nơi xứ người rồi đi ve vãn để xin tiền bằng
những luận điệu lảng xẹt.
2- Trong
vấn đề HHHG ông chứng minh một cách hùng hồn rằng, những người lãnh đạo có uy
tín của QLVNCH (ông không nêu tên ai) cũng như cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ
còn trở về Việt Nam để sinh sống và xây dựng đất nước và lập lại nhiều lần nhà
cầm quyền muốn HHHG dân tộc, quên đi quá khứ.
Việc ông Nguyễn Cao Kỳ về
Việt Nam sinh sống đã làm tổn thương danh giá ông với đồng đội không biết ngần
nào. Truyền thông, báo chí đã nặng lời với ông quá nhiều so với vài lời tán
đồng việc làm của ông, nhất là những người đã nhìn bức hình ông đứng lấp ló,
bẽn lẽn sau lưng các cán bộ CSVN cảm thấy thương xót cho thân phận ông biết
chừng nào:
“Bó
thân về với triều đình
Hàng
thần lơ láo phận mình ra sao”
(Nguyễn Du, truyện Kiều).
Hy sinh sự kính trọng của
đồng đội, hy sinh danh dự của người lãnh đạo để về làm con tốt cho sự tuyên
truyền của cộng sản, người dày công hãn mã với các ông vậy mà khi chết chỉ xin
rải hài cốt nơi quê quán ở Sơn Tây mà các ông còn không cho. Vậy mà Nguyễn
Thanh Sơn cứ ra rả cho rằng chế độ ông muốn HHHG dân tộc để cùng xây dựng đất
nước và kêu gọi kiều bào về thăm quê và đầu tư phát triển đất nước.
Kiều bào cũng không thể nào
quên chế độ ông đã làm áp lực để chánh quyền Mã Lai đập bỏ bia thuyền nhân để
tưởng nhớ những người không may đã bỏ mình trên biển cả khi trốn đi khỏi thiên
đường XHCN của ông.
Ông nêu hai thí dụ, một cái
là bất nhân, bất nghĩa với người cam chịu trăm cay ngàn đắng về với mình rồi
nắm tro tàn cũng không cho gởi lại quê nhà; hai là người chết cũng còn bị trả
thù thì làm sao mà HHHG với người sống. Chế độ ông không còn bất cứ điều hay,
lẽ phải, gương tốt, việc thiện nào có thể đem ra thuyết phục chúng tôi sao?
Đúng, các ông không hề có!
3- Vấn
đề kiều hối, theo ông thì kiều hối chảy vào Việt Nam ào ào do nhiều nguồn khác
nhau, trong đó có phần do xuất khẩu lao động. Thử nhìn lại xem ông Sơn có bắt
đầu sự chân thật chưa?
Có thể nói mà không sợ sai lầm là nguồn kiều hối phần chính là do những người thuộc thế hệ một gởi về, chính yếu là cho cha mẹ, và anh chị em là phụ. Họ là những người được cha mẹ nuôi cho ăn học nên người, rồi khi đi ở tù, ngoài sự hy sinh vô vàn của vợ con, cha mẹ cũng tiếp tục góp phần không nhỏ, chắt chiu từng lon gạo, con cá khô để nuôi họ sống còn để về với gia đình. Rồi chúng tôi đành rời bỏ cha mẹ trong lúc những người nầy cần được con cái nuôi dưỡng, vì vậy nơi quê người, dù làm với đồng lương tối thiểu, chúng tôi hết sức dành dụm để báo đền phần nào công ơn cha mẹ.
Chu cấp cho cuộc sống hằng ngày, lễ Tết, giỗ chạp chúng tôi không quên.
Do đó trong thập niên 1990 và 2000, số lượng kiều hối rất nhiều. Chúng tôi biết
rằng gởi tiền về là gián tiếp giúp các ông có ngoại tệ mạnh để mua roi điện,
dùi cui, máy nghe lén để hành hạ, ức chế, đàn áp đồng bào, nhưng bổn phận làm
con chúng tôi không có cách nào khác, chỉ giảm bớt chớ không thể nào không gởi.
Nhưng gần đây và hiện nay đa số cha mẹ chúng tôi đã qua đời, chúng tôi đã về
hưu với số tiền lương không nhiều, không có lý do gì chúng tôi gởi nhiều như
hai thập niên trước nữa. Lại nữa những anh em xuất khẩu lao động đa số là những
người không kỹ năng chuyên môn (job skills) thì lương bổng họ sẽ không nhiều.
Vậy tiền đâu mà gởi về ào ào ông Sơn?
Nói phải có sách, mách phải
có chứng người ta mới tin chớ.
Đúng là những gì các ông nói,
phải hiểu ngược lại mới đúng!
Cũng xin mách cho các ông một
điều là thế hệ thứ hai của chúng tôi, hiện các cháu rất thành công, các cháu có
tiền bạc, địa vị xã hội hơn thế hệ cha chú rất nhiều, họ là một khối lượng chất
xám đồ sộ và đa dạng mà chưa có quốc gia nào có thể gởi con em mình ra nước
ngoài đào tạo được. Một số các cháu muốn góp phần xoa dịu sự nghèo khó của đồng
bào nơi quê nhà, nhưng khi chúng thấy bức hình cha Lý bị bịt miệng tại tòa án,
chúng hỏi WHAT's that? Các cháu chưa thấy cảnh tượng đó xảy ra trên hành tinh
nầy bao giờ, trừ với chế độ các ông.
Các ông không bao giờ khai
thác được tiềm năng lớn lao đó của các con, cháu chúng tôi với giọng lưỡi, với
sự thù nghịch, với sự ngạo mạn của người sống xa rời thế giới văn minh. Thế hệ
chúng tôi có già đi và sẽ chết theo qui luật con người, nhưng con cháu chúng tôi
sẽ không bao giờ quên vì sao ông bà các cháu phải đi tù nhiều năm, vì sao phải
bỏ quê hương đến xứ nầy. Chúng tôi đã dạy các cháu những điều đó. Các ông đừng
hòng chạy tội với các thế hệ sau này.
4- Kế
hoạch thăm Hoàng Sa, Trường Sa. Trong kế hoạch tổng kết 10 năm thực hiện thành
công nghị quyết 36, ông cho biết sẽ tổ chức thăm Hoàng Sa, Trường Sa cho kiều
bào để tận mắt thấy không hề có việc mất đất, mất biển vào tay Trung cộng. Ủa,
bộ sao khi Trung cộng đã đổ xương máu đánh chiếm và giết chết 64 bộ đội của
ông, xong rồi họ mời VN qua để trả lại phần biển đảo mà họ chiếm? Nếu không thì
sao không mất? Tôi thấy tội nghiệp cách lập luận của ông quá! Toàn là dấu đầu
lòi đuôi, toàn nói chuyện dóc rẻ tiền không ông ơi!
Mất vùng đất biên giới Việt
Trung, mất biển vùng Bạch Long Vĩ, mất thêm một phần đảo của Trường Sa, cả thế
giới đều biết mà ông dám nói là không mất đất, mất biển? Hay là chánh quyền ông
đã chính thức thừa nhận những vùng đó là của Trung cộng chớ đâu phải của mình
mà mất, họ đem quân đến đánh, giết bộ đội ông là hợp pháp, và bổn phận của các
ông là yên lặng, yên lòng nhận, coi đó là đất, biển của Trung cộng. Tội bán
nước là phải tru di ông biết không? Người miền Bắc có câu lịch sử truyền khẩu
(oral history) như sau:
“Thời
trai trẻ Việt cộng xả thân giữ nước
Khi
về già Việt cộng bán nước nuôi thân”
(tôi không nhớ nguyên văn).
Trong chương trình du lịch
nầy ông đã lập lại ba lần là để kiều bào có dịp đóng góp thiết thực cho bộ đội
bảo vệ biển đảo. Đó cũng là tình cảm mà kiều bào dành cho chiến sĩ hằng năm khi
về thăm quê nhà. Ông đừng cố tình quên rằng những kiều bào nầy khi vượt biển
nhà cầm quyền Hà Nội gọi họ là bọn đĩ điếm nếu là nữ giới, gọi là bọn lưu manh,
ma cô, ăn cướp nếu là nam giới. Bây giờ các ông lại muối mặt kêu gọi họ đóng
góp cho các ông. Còn lâu à!
5- Khi
NTS gặp Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải, ông Hải có đưa danh sách 10 người bất
đồng chính kiến tiêu biểu và yêu cầu thả Cha Lý, Nguyễn Văn Hải Điếu Cày, Võ
Minh Trí tức là Việt Khang, Lê Quốc Quân, Cù Huy Hà Vũ, Đinh Nguyên Kha, ông
Hải đòi phải cho cô Phương Uyên được đi học lại, Huỳnh Thục Vy, Đức Tăng Thống
Thích Quảng Độ, bác sĩ Nguyễn Đan Quế thôi bị quản chế. Rõ ràng như vậy mà khi
trả lời cuộc phỏng vấn của phố Bolsa TV Nguyễn Thanh Sơn trân tráo nói rằng
Thượng Nghị Sĩ đã hoàn toàn nhất trí với quan điểm của ông ấy về việc Việt Nam
đã xử sự hợp tình hợp lý với những người bất đồng chính kiến vi phạm pháp luật
Việt Nam, cũng như đồng ý với quan điểm của ông Sơn rằng Linh Mục Nguyễn Văn Lý
là người quậy phá.
Đúng là Nguyễn Thanh Sơn đã
góp phần xác nhận câu nói của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là đúng: “đừng
nghe những gì cộng sản nói”.
Còn nữa, khi ông Nguyễn Thanh
Sơn vô phòng TNS Hải thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ đứng bên cạnh lá cờ Canada, ông
ta không vui lắm, kể cả ông Đại sứ Việt Nam tại Canada. Ông ta nói rằng lá cờ
này là lá cờ của quá khứ rồi, anh là một Thượng Nghị sĩ Canada thì trong vấn đề
liên hệ ngoại giao thì anh phải treo cờ của chúng tôi.
Ông Hải biết tại văn phòng
này giờ nào NTS đến, đến với ai, mà ông vẫn trưng bày lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, rõ
ràng ông cho NTS biết ông là ai và lập trường chính trị như thế nào, vậy mà NTS
còn ráng giải thích, thuyết phục TNS Hải. Tôi thật sự hoài nghi về chỉ số IQ
(chỉ số thông minh) của ông Sơn.
Tóm lại, nói một cách khách
quan hơn thì chuyến đi của ông NTS làm cho chủ trương HHHG không thuyết phục
được ai mà còn làm cho người Việt ở hải ngoại càng nghi ngờ thêm, làm bộ mặt
của nhà cầm quyền Hà Nội trông tệ hại hơn với một ông Thứ Trưởng ngành ngoại
giao mà chưa biết qui tắc tam xuất sơ cấp, ăn nói đầu đuôi ngược ngạo, mâu
thuẫn, lập luận lơ mơ, vô nguyên tắc. Cố gắng lớn nhất của ông là tìm một số bò
sữa để kiếm tiền trong cơn nguy kịch của nền kinh tế. Không có chiếc đũa thần
cho Việt Nam trừ khi thay đổi chính trị và chặt đuôi “theo định hướng xã hội
chủ nghĩa” của nền kinh tế thị trường.
Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Sẵng
danlambaovn.blogspot.com
Hòa giải - Hòa hợp dân
tộc hay chém gió?
Vũ Bất Khuất (Danlambao)
-
Trong những ngày trên báo chí và hệ thống truyền thông của bầy đàn cộng sản tại
Việt Nam đang kêu gọi và có những bước đột phá trong công việc Hòa Giải và Hòa
Hợp Dân Tộc. Tổ chức đại lễ cầu siêu cho 75 chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng
Hòa anh hùng trong trận chiến Hoàng Sa 14.1.1974 và các thuyền nhân rời bỏ Việt
Nam bị chết trên biển.
Với tư cách là một người lính
của chế độ Việt Nam Cộng Hòa và đang sống trong nước, tôi hoàn toàn không không
lạ và thấm thía với nhóm từ Hòa Giải và Hòa Hợp Dân Tộc.
Hòa Giải và Hòa Hợp Dân Tộc
như thế nào? Chỉ là một đại lễ cầu siêu cho những người ấy thôi sao? Còn những
nghĩa trang Quân Đội bị phá tanh banh, còn những ngôi mộ bị xâm hại, còn một
nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa bị lấn chiếm và hoang phế, còn những thương phế
binh đang ở tuổi gần đất xa trời mình đầy thương tật, còn những người lính đang
sống trong mặc cảm, trong những ánh mắt dè chừng và con cháu họ với cái lý lịch
bị bôi đen thì giải quyết sau đây. Hài cốt và số phận của những người bị mất
tích, bị thủ tiêu sẽ giải quyết như thế nào?
Những con người ấy luôn luôn
được diễn đạt như là những tên phản quốc tàn ác, giết người không gớm tay. Hình
ảnh của họ trong văn học, nghệ thuật là một hình ảnh méo mó, dị dạng. Và những
con người ấy đang sống trên chính đất nước mình, đổ mồ hôi, sôi nước mắt góp
phần xây dựng đất nước với cái nhãn hiệu “ngụy quân, ngụy quyền”. Những tiếng
nói trung thực, ngay thẳng của họ chẳng được cất lên, mà nói lên thì chẳng ai
nghe, mà nếu nghe thì bị săm soi. Lơ mơ một chút là coi chừng “phản động”.
Gần bốn mươi năm Hòa Giải Hòa
Hợp Dân Tộc chỉ là như thế thôi sao?
Chúng tôi không cần phải
quyền cao chức trọng, cũng chẳng cần bất cứ một quyền lợi vật chất nào. Chúng
tôi chỉ cần một điều duy nhất. Đừng vu khống bôi đen nhân cách chúng tôi nữa và
tiêu hủy hết tất cá những tác phẩm văn học nghệ thuật đã làm chuyện đó. Làm
được. Tôi tin.
Đừng hô khẩu hiệu, đừng
căng bande roll vừa tốn tiền dân vừa chướng mắt.
Hãy dẹp cái trò chém gió ấy
đi. Có dám làm những điều sau đây không:
- Tu sửa nghĩa trang Quân Đội
Biên Hòa.
- Chính thức xin lỗi quân dân
cán chính Việt Nam Cộng Hòa trên cấp nhà nước. Chấm dứt phân biệt đồi xử
- Xin lỗi và thả hết các tù
nhân bất đồng chính kiến
- Công nhận cuộc chiến tranh
1954-1975 là nội chiến
Đấy mới thực sự là Hòa Giải
và Hòa Hợp dân tộc.
Vũ Bất Khuất
danlambaovn.blogspot.com
Nguyễn Thanh Sơn: Kẻ khoét sâu vào
vết thương còn rỉ máu của dân tộc
Trần An Lộc (Danlambao)
- Ngày đau buồn 30 tháng 4 đã gần kề. Người Việt khắp nơi trên thế giới chợt thấy lòng tê dại. Trong giấc ngủ không yên, những oan hồn lại hiện về, những tiếng kêu cứu, những lời bi thương, những van nài thảm thiết vẫn ai oán oằn oại trong tâm thức như nhắc nhở, như thôi thúc để người ta phải nhỏ lệ ngậm ngùi. Như thế là vết thương còn rỉ máu. Vâng, vết thương lớn quá đến độ dù liều thuốc thời gian đã qua gần 40 năm, mà những giọt máu ri rỉ vẫn còn nóng và vẫn mặn như thuở nào.
- Ngày đau buồn 30 tháng 4 đã gần kề. Người Việt khắp nơi trên thế giới chợt thấy lòng tê dại. Trong giấc ngủ không yên, những oan hồn lại hiện về, những tiếng kêu cứu, những lời bi thương, những van nài thảm thiết vẫn ai oán oằn oại trong tâm thức như nhắc nhở, như thôi thúc để người ta phải nhỏ lệ ngậm ngùi. Như thế là vết thương còn rỉ máu. Vâng, vết thương lớn quá đến độ dù liều thuốc thời gian đã qua gần 40 năm, mà những giọt máu ri rỉ vẫn còn nóng và vẫn mặn như thuở nào.
Vậy mà, tàn nhẫn và ác độc thay, đảng CSVN chẳng những đã không
sám hối, chẳng những đã không kính trọng niềm đau của đồng bào mình mà còn nhân
dịp này, khoét sâu thêm vào vết thương đó, làm cho những giọt máu không chỉ rỉ
ra, mà lại bật thành giòng: những giòng máu nồng, đỏ tươi và mặn chát cho một
cuộc trốn chạy muôn vàn bi thiết của những nạn nhân cộng sản khốn khổ, khốn nạn
xẩy ra từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau cuộc nội chiến tàn khốc giết hại hơn 3
triệu thanh niên ưu tú của cả hai miền Nam Bắc với cái gọi là “chống Mỹ cứu
nước” do đảng CSVN phát động, thực hiện dưới sự giám sát, đôn đốc và tiếp tay
của Nga, Tầu và khối cộng sản.
Thật vậy, theo nguồn tin báo Tuổi Trẻ ngày 4/4/2014 thì: “Một
lễ cầu siêu sẽ được tổ chức tại Trường Sa để ghi nhận công lao của những anh
hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ, kể cả những người lính đã hy sinh vì bảo vệ Hoàng
Sa năm 1974... Lễ cầu siêu sẽ được tổ chức nhân dịp đoàn kiều bào ra thăm
Trường Sa trong tháng 4/2014. Đó là những thông tin được Thứ trưởng Ngoại giao
Nguyễn Thanh Sơn, Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài, đưa
ra tại cuộc họp báo chiều 3/4 tại Hà Nội”.
Và với miệng lười và tâm địa của một tên cộng sản Việt Nam, Nguyễn
Thanh Sơn đã nói (trích): “Ngoài ra, trên vùng biển
Đông trong nhiều thập kỷ qua có nhiều đau thương. Nhiều thuyền nhân ra đi “vì
khó khăn của đất nước, vì hoàn cảnh kinh tế của từng gia đình, vì thiếu hiểu
biết đối với chế độ”, và ”Những người Việt Nam ra đi trước, trong và sau năm
1975 chúng ta gọi là những “nạn nhân của chiến tranh”.
Dĩ nhiên là Sơn còn nói nhiều, nói dài và nói dai hơn nữa, nhưng
trong khuôn khổ bài viết này, người viết chỉ nêu ra vài điểm chính, để mời bạn
đọc cùng chia sẻ và làm nổi bật sự xảo trá cùng tâm địa dã man cũng như vô sỉ
của cộng sản qua miệng lưỡi của Nguyễn Thanh Sơn.
Thứ nhất, về cái gọi là “Lễ cầu siêu sẽ được tổ chức tại
Trường Sa để ghi nhận công lao của những anh hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ, kể cả
những người lính đã hy sinh vì bảo vệ Hoàng Sa năm 1974...”.
Đọc đến đây xin quí độc giả đừng bật cười, cũng xin đừng chửi thề
về sự nghịch lý: cộng sản chủ trương vô thần mà cũng làm “Lễ Cầu siêu” ư?! Quái
dị phải không? Khôi hài, phải không? Xin thưa với cộng sản thì “cứu cánh biện
minh cho phương tiện” thì xá gì đến nghịch lý. Xá gì đến việc coi tôn giáo như
phương tiện phục vụ cho âm mưu chính trị của họ. Vì thế dù họ chủ trương vô
thần, nhưng khi cần cộng sản vẫn “lấy mỡ nó rán (chiên) nó” như thường.
Vì vậy xin quí độc giả bình tâm để mổ xẻ tiếp cái trò buôn thần bán thánh này. Câu hỏi thứ hai của chúng ta là: “Lễ cầu siêu” này để làm gì? Thưa (Trích nguyên văn): “để ghi nhận công lao của những anh hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ, kể cả những người lính đã hy sinh vì bảo vệ Hoàng Sa năm 1974” - Mô Phật - Thánh thần Thiên địa - ơi! “Lễ cầu siêu” mà “để ghi nhận công lao...” thì Phật nào, Thánh thần nào, Trời đất nào chứng giám cho: Và các linh hồn (hay oan hồn) làm sao có thể siêu thoát! Thật quái dị! Cái “ghi nhận công lao” không dính gì đến Phật, đến Thánh thần cả, thưa các ngài “cộng sản đỉnh cao trí tuệ loài người!” Các ngài có muốn “để ghi nhận công lao:” thì sao không tổ chức ngay tại Thủ đô Hà Nội với hàng triệu người và khách mời quốc tế tham dự, mà phải đưa nhau ra cái nơi hẻo lánh với một nhúm nhỏ người như thế, rồi họp báo nhi nhô “ghi nhận công lao” mà lại qua một buổi lễ tôn giáo? Thế ông Nguyễn Phú Trọng ở đâu? Ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang ở đâu? và ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng trốn phương nào? mà trong một buổi lễ được nói là “để ghi nhận công lao” lại không thấy mấy ổng đâu cả? Chả lẽ (trích): “những anh hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ,...” không đáng để các ông đến cúi mình thắp một nén nhang tưởng niệm sao? Hay các ông chỉ cúi mình, khúm núm trước Tập Cận Bình và các quan chức TQ?! Rõ là chỉ cộng sản Việt Nam mới có cách nói và cách làm như thế!
Vì vậy xin quí độc giả bình tâm để mổ xẻ tiếp cái trò buôn thần bán thánh này. Câu hỏi thứ hai của chúng ta là: “Lễ cầu siêu” này để làm gì? Thưa (Trích nguyên văn): “để ghi nhận công lao của những anh hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ, kể cả những người lính đã hy sinh vì bảo vệ Hoàng Sa năm 1974” - Mô Phật - Thánh thần Thiên địa - ơi! “Lễ cầu siêu” mà “để ghi nhận công lao...” thì Phật nào, Thánh thần nào, Trời đất nào chứng giám cho: Và các linh hồn (hay oan hồn) làm sao có thể siêu thoát! Thật quái dị! Cái “ghi nhận công lao” không dính gì đến Phật, đến Thánh thần cả, thưa các ngài “cộng sản đỉnh cao trí tuệ loài người!” Các ngài có muốn “để ghi nhận công lao:” thì sao không tổ chức ngay tại Thủ đô Hà Nội với hàng triệu người và khách mời quốc tế tham dự, mà phải đưa nhau ra cái nơi hẻo lánh với một nhúm nhỏ người như thế, rồi họp báo nhi nhô “ghi nhận công lao” mà lại qua một buổi lễ tôn giáo? Thế ông Nguyễn Phú Trọng ở đâu? Ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang ở đâu? và ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng trốn phương nào? mà trong một buổi lễ được nói là “để ghi nhận công lao” lại không thấy mấy ổng đâu cả? Chả lẽ (trích): “những anh hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ,...” không đáng để các ông đến cúi mình thắp một nén nhang tưởng niệm sao? Hay các ông chỉ cúi mình, khúm núm trước Tập Cận Bình và các quan chức TQ?! Rõ là chỉ cộng sản Việt Nam mới có cách nói và cách làm như thế!
Điều tiếp theo tôi thấy thật đau lòng: đau lòng cho tôi và cho
toàn dân tộc (trong đó có cả những đảng viên đảng cộng sản, lẫn anh em trong
QĐNDVN) là tại sao người ta (đảng cộng sản và Nguyễn Thanh Sơn) lại không có
can đảm để làm lễ truy điệu một cách chính danh cho “64 liệt sĩ Gạc Ma”, mà lại
phải dựa hơi “những anh hùng, liệt sĩ nhiều thế hệ, kể cả những người lính đã
hy sinh vì bảo vệ Hoàng Sa năm 1974..”?!
Vâng rõ ràng là trong buổi lễ gọi là “để ghi nhận công lao” này, “64 liệt sĩ Gạc Ma” chỉ là một thành phần ăn ké, còn thành phần chính mà buổi “Lễ cầu siêu” nhắm tới là: “đại lễ cầu siêu nghi thức Phật giáo lần này sẽ dành cho “các anh hùng liệt sĩ, những người con ưu tú của các triều đại trước đây đã bảo vệ biển Đông, bạn bè quốc tế qua lại trên biển Đông, đồng bào của chúng ta đã thiệt mạng”, ông Sơn nói” (trích nguyên văn trong link dẫn thượng). Như vậy có cần thêm mắm thêm muối vào không? Như vậy “những thế lực thù địch” có thể nói rằng buổi lễ cầu siêu này là để dành cho “64 Liệt Sĩ Gạc Ma” là chính?
Vâng rõ ràng là trong buổi lễ gọi là “để ghi nhận công lao” này, “64 liệt sĩ Gạc Ma” chỉ là một thành phần ăn ké, còn thành phần chính mà buổi “Lễ cầu siêu” nhắm tới là: “đại lễ cầu siêu nghi thức Phật giáo lần này sẽ dành cho “các anh hùng liệt sĩ, những người con ưu tú của các triều đại trước đây đã bảo vệ biển Đông, bạn bè quốc tế qua lại trên biển Đông, đồng bào của chúng ta đã thiệt mạng”, ông Sơn nói” (trích nguyên văn trong link dẫn thượng). Như vậy có cần thêm mắm thêm muối vào không? Như vậy “những thế lực thù địch” có thể nói rằng buổi lễ cầu siêu này là để dành cho “64 Liệt Sĩ Gạc Ma” là chính?
Thưa các anh em trong QĐNDVN, quí vị gọi là “Lão thành cách mạng”
và quí độc giả. Tôi xin khẳng định tôi luôn kính trọng sự hy sinh, lòng dũng
cảm của 64 chiến sĩ QĐNDVN đã ngã xuống tại Gạc Ma. Tôi ước ao được thắp nén
nhang kính cẩn dâng lên Trời Phật để cầu nguyện cho các oan hồn ấy sớm được
siêu thoát về cõi vĩnh hằng. Nhưng tôi có tâm nguyện ấy với 64 con người dũng
cảm này vì họ là những nạn nhân cộng sản chứ không phải họ là những “liệt sĩ”
như danh hiệu mà cộng sản ban tặng vốn là một trò bịp của mánh khóe đánh tráo
khái niệm mà cộng sản thường sử dụng.
Tại sao tôi nói vậy?
Thưa quí vị, quí vị có thấy cái dã tâm của cộng sản khi ném 64 con
người này ra làm bia đỡ đạn trước họng súng của TQ mà không cho họ cái quyền
được bắn trả lại như một chiến sĩ, không?! Quí vị thừa biết rằng bất kỳ chiến
sĩ nào, dù ở bất cứ chế độ và bất cứ thời đại nào, cũng đều có quyền cầm vũ khí
để tấn công hoặc tự vệ trước họng súng của quân thù. Thế mà trong trận Gac Ma
này, các chiến sĩ QĐNDVN đã không được phép bắn hay kháng cự lại quân xâm lược
TQ nả đạn vào mình! Cả một đoàn quân trên tuyến đầu bảo vệ biển đảo mà chỉ được
trang bị có 2 khẩu AK là làm sao? Binh pháp nào dậy như thế? Thiên tài quân sự
Võ Nguyên Giáp là ở đây sao? Ông Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh có thể trả lời cho tôi
không?
Ông Phùng Quang Thanh nói thế nào? Cả các ông nhà văn nhà báo gốc quân đội như Huy Đức liệu có đủ dũng khí và công tâm để đưa ra công luận đòi buộc đảng CSVN phải đưa tên nào ra cái lệnh bất nhân và ngu xuẩn này ra tòa án quân sự, không? Và sử gia cỡ Dương Trung Quốc có dám viết vào sử cái khốn nạn của một trò bịp vừa bất nhân vừa vô sỉ như thế? Hay các ông thừa biết đó là chủ trương của bộ chính trị đảng CSVN nên đã ngậm hột thị suốt từ năm 1988 đến nay!
Ông Phùng Quang Thanh nói thế nào? Cả các ông nhà văn nhà báo gốc quân đội như Huy Đức liệu có đủ dũng khí và công tâm để đưa ra công luận đòi buộc đảng CSVN phải đưa tên nào ra cái lệnh bất nhân và ngu xuẩn này ra tòa án quân sự, không? Và sử gia cỡ Dương Trung Quốc có dám viết vào sử cái khốn nạn của một trò bịp vừa bất nhân vừa vô sỉ như thế? Hay các ông thừa biết đó là chủ trương của bộ chính trị đảng CSVN nên đã ngậm hột thị suốt từ năm 1988 đến nay!
Vâng, sự thật 64 con người dũng cảm này đã chỉ là nạn nhân khốn
khổ của bọn cộng sản. Họ chết mà không nhắm mắt. Cho đến phút tôi gõ những hàng
này, thì đảng CSVN, Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, cũng như chính quyền cộng sản
vẫn chưa có một cuộc lễ chính thức nào để vinh danh những chiến sĩ này ngay tại
thủ đô Hà Nội! Vì sao???!!!
Và cuối cùng thì quí vị nghĩ gì về câu nói của Sơn: “Những người
Việt Nam ra đi trước, trong và sau năm 1975 chúng ta gọi là những “nạn nhân của
chiến tranh”. Lại đổ thừa cho chiến tranh! Thật khốn nạn! Như thế có phải là đã
xát muối vào vết thương còn rỉ máu của hàng triệu người sống sót trên biển Đông
và hàng chục triệu thân nhân của những người đã bỏ mình trên biển không? Như
vậy có phải là khoét sâu vào vết thương, làm vọt ra những giòng máu oan khiên
nơi vết thương vốn chỉ còn rỉ máu nhờ liều thuốc thời gian, không? Tại sao lại
bất nhân như thế? Tại sao lại dã man như vậy? Ai gây ra chiến tranh? Ai đã trả
thù man rợ bên thua cuộc VNCH? Ai đã vơ vét sạch sành sanh tài sản của dân miền
Nam đem ra Bắc?
Ai đã cào bằng nền kinh tế phồn thịnh của miền Nam cho ngang với miền Bắc nghèo đói? Ai khiến cả nước ăn bo bo cầm hơi mà sống? Ai đẩy 2 triệu người ra biển đông và gọi họ là “bọn đĩ điếm rác rưởi chạy theo đế quốc Mỹ”? Ai làm cái cột điện nếu có chân thì cũng phải chạy? Thế mà Sơn tỉnh keo “chúng ta gọi là những “nạn nhân của chiến tranh”. Thật là đồ cộng sản Việt Nam!
Ai đã cào bằng nền kinh tế phồn thịnh của miền Nam cho ngang với miền Bắc nghèo đói? Ai khiến cả nước ăn bo bo cầm hơi mà sống? Ai đẩy 2 triệu người ra biển đông và gọi họ là “bọn đĩ điếm rác rưởi chạy theo đế quốc Mỹ”? Ai làm cái cột điện nếu có chân thì cũng phải chạy? Thế mà Sơn tỉnh keo “chúng ta gọi là những “nạn nhân của chiến tranh”. Thật là đồ cộng sản Việt Nam!
Tôi thật đau buồn khi phải viết bài này vì nó đụng chạm đến niềm
đau và lương tâm của tất cả chúng ta cũng như vong linh những người đã khuất.
Nhưng tôi vẫn phải viết, vì đây là trách nhiệm của mình như lời nhà văn Nga
Alexandre Soljenitsym đã nói:
“Khi thấy thằng CS nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu
ta không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi, không ở lại nghe nó
nói láo. Nếu ta không can đảm bỏ đi, mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói
lại, những lời nó đã nói láo với người khác”. Vâng, tôi chỉ làm cái việc mà
lương tri dân tộc bắt phải làm. Tôi buộc lòng phải nói lên sự thật trước những
lời nói láo của Nguyễn Thanh Sơn, một tên cộng sản.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment