Wednesday, December 26, 2012

“BÊN THẮNG CUỘC” DƯỚI CÁI NHÌN CỦA BÊN THUA CUỘC ( BÀI I )


“BÊN THẮNG CUỘC” DƯỚI CÁI NHÌN CỦA BÊN THUA CUỘC ( BÀI I )
 

“BÊN THẮNG CUỘC” DƯỚI CÁI NHÌN CỦA BÊN THUA CUỘC ( BÀI 2 )


http://vulep.blogspot.com.au/2012/12/bai-2-ben-thang-cuoc-duoi-mat-cua-ben.html


 ĐẶNG VĂN NHÂM

HUY ĐỨC: SẢN PHẨM CỦA CHÍNH SÁCH ” TRỒNG NGƯỜI” !

Huy Đức, tác giả quyển sách điện tử (eBooks) ” BÊN THẮNG CUỘC”, đúng  là một thứ sản phẩm của chiến dịch ”trồng người” do tập đoàn lãnh đạo CSVN gieo giống từ lúc còn chui rúc trong hang Pắc Pó.


Quyển ”BÊN THẮNG CUỘC” do hệ phát hành eBooks, Amazon. Kindle phổ  biến. Số trang rất khiêm nhường (191 trang), nhưng vẫn được tác giả chia ra 2 phần, gồm chung tất cả là 11 chương , xếp theo thứ tự thời gian và diễn biến của sự việc,khởi đầu kể từ khi quân xâm lăng CSBV đánh chiếm miền Nam, làm chủ Sài Gòn ngày 30.4.75, cho đến sau cuộc xâm lăng Căm Bu Chia khởi từ đầu tháng giêng năm 1979.


Nhưng chỉ hơn một tháng sau, giữa lúc quân CSVN đang lún sâu trong lãnh thổ Campuchia, thì ngày 17.2.1979, quân Trung Cộng đã đánh tràn vào 3 tỉnh địa đầu của miền Bắc VN gồm: Lao Cai, Cao Bằng, Lạng Sơn….

 Trong số 11 chương ấy, tôi chỉ đặc biệt quan tâm đến các chương sau  đây , vì nó liên cật ruột với trên 25 triệu người miền Nam, mà sau  ngày 30.4.75 đã trở nên một thứ dân bị trị của quân xâm lăng miền Bắc:
Chương I, đoạn viết về 2 tướng của VNCH là : phản tướng kiêm hàng tướng nằm vùng cho CSBV Dương Văn Minh và tướng nằm vùng Ng. Hữu  Hạnh.
Chương II, kể những hành động của bọn CSBV ”giải phóng miền Nam” với chính sách học tập cải tạo ngụy quân , ngụy quyền v.v…
Chương III, kể chuyện bọn CSBV đánh tư sản mại bản, chiến dịch đổi tiền kiểu ăn cướp hợp pháp, và cưỡng bách dân chúng đi vùng kinh tế mới để chiếm ngon lành toàn bộ nhà cửa , đồ đạc, tài sản của mọi tầng lớp dân chúng, dù họ không liên hệ gì đến chiến tranh…
Chương VI, kể chuyện dân chúng miền Nam ùn ùn kéo nhau ra biển vượt biên tìm tự do, dù phải chết trên biển cả. Chương VII, gọi là ” gải phóng ” , đốt sách.
Chương VIII, kể chuyện Lê Duẫn gạt bỏ thành phần thứ 3, thống nhất VN, và ”Bắc kỳ hóa” toàn dân Nam kỳ dưới ách thống
trị của dân miền Bắc.

 Tôi biết, trước tôi đã có một số ít người ở hải ngoại đọc quyển sách
này rồi và đã có phát biểu quan điểm trên các diễn đàn công luận. Tựu trung, ý kiến của quí vị ấy gồm 2 loại khá rõ rệt:
- Nức nở khen ngợi tác phẩm ”Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức như một tác phẩm có giá trị lịch sử đều là những kẻ gốc văn nô Cộng Sản đang ở trong nước hoặc đám ” khỉ đỏ đít ” trong báo Người Việt. ở Bolsa, Cali.
- Còn lại , tuyệt đại đa số độc giả hải ngoại đều nổi giận và phản bác mạnh mẽ bằng những ngôn từ cứng rắn khi đã nhận ra ấn dấu ”tuyên truyền sai sự thực” đúng mẫu mực giáo điều CS..

 CƯỠNG HIẾP DANH TỪ
Riêng tôi, chỉ cần nhìn qua bìa sách, in đen trắng với hình chụp một
chùm loa phóng thanh cổ lỗ sĩ treo chơ vơ trên ngọn cột đèn điện
khẳng khiu lập tức cũng đã nhận ra ngay thực chất của loại sách tuyên truyền chính trị kiểu rẻ tiền này.

Thực vậy, khi vừa đọc thử vài chương , tôi đã bị lợm giọng ngay vì mùi xú uế trong sách đó đã xông lên nồng nực.
Đọc kỹ quyển” BÊN THẮNG CUỘC, từ trang đầu đến trang cuối, dù là người vô tư cực độ, ai cũng phải nhận ra ngay Huy Đức cũng giống hệt như tên ”Cộng Con” Vũ Quí Hạo Nhiên, trong báo Người Việt, đã có giọng lưỡi tuyên truyền hạ cấp kiểu cán bộ phường khóm, xã ấp, với những lập luận rập khuôn theo công thức, bài bản giáo điều CS cũ rích.

Cả 2 kẻ này đều dùng danh từ ”GIẢI PHÓNG” (sic!) để che đậy cho hành vi xâm lăng dã man,tàn bạo miền Nam năm 1975 của quân thổ phỉ CSBV. Cả 2 cũng đều gọi quân cán chính miền Nam là ” ngụy quân , ngụy quyền ” (sic!) và những ai đã kịp thời thoát khỏi ” thiên Đường ” (sic!) CSVN , ra hải ngoại sống đời tự do, no ấm với nhân phẩm đàng hoàng sự đều là ”bọn ngoan cố” !

 Nếu trên báo Người Việt ở Bolsa, số ra ngày Chủ Nhật mùng 8 tháng 7, tên ” Cộng Con” Vũ Quí Hạo Nhiên đã bóp méo toàn bộ sự thật cuộc xâm lăng của đoàn quân thổ phỉ CSBV bằng câu nguyên văn :”…Kỷ niệm ngày chiến thắng 30-4 liền kề với ngày quốc tế lao động ngày 1-5 làm cho niềm vui của chúng ta được nhân lên gấp bội. Cả dân tộc vui mừng, tự hào, tất cả những người lao động vui mừng, tự hào… điều đơn giản, tối thiểu là chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn…” , thì trong quyển ”BÊN THẮNG CUỘC”, nơi chương II , tiểu đề ” cải tạo”,Huy Đức cũng viết
với luận điệu tương tự, và thủ thuật tuyên truyền sai sự thật trắng
trợn cũng y hệt như tên Vũ Qúi Hạo Nhiên.

 Tóm lại, về hành động bôi bác lịch sử dân tộc và chửi bới người quốc gia miền Nam, người đọc có thể nhận thấy tác giả Huy Đức đã tỏ ra khôn khéo, tế nhị hơn tên Cộng Con Vũ Qúi Hạo Nhiên khá nhiều. Vì cả đầu óc lẫn ngoại dạng của tên này đều phản ánh rõ nét ” mặt nạc đóm dầy…vai u thịt bắp, mồ hôi dầu, lông nách một nạm , trà tàu một hơi”!

 Tóm lại , vì 2 kẻ này đều gốc Vẹm , nên chỉ biết hót soen soét như một con chim sắt trong tiểu truyện ( nattergalen/ nightingale) của đại văn hào Đan Quốc , H.C. Andersen, bất cần đến nội dung và sự thật. Vì thế nơi đây, đối với Huy Đức và nội dung tác phẩm ” BÊN THẮNG CUỘC” của hắn, chúng ta cần phản bác đến nơi đến chốn cho đến khi sự thật lịch sử của dân tộc phải bị lòi ra trước ánh sáng công luận trong quần chúng VN và cả quốc tế.

Nay đã đến lúc chúng ta không thể để cho bọn CS vô luân trong nước tiếp tục thủ đắc độc quyền ” sự thật giả mạo” của chúng trên các lãnh vực truyền thông.

 Trước tiên hơn hết, theo tôi, chúng ta cần phải đặt vấn đề chính danh cho một số ngôn từ của CSVN mà chúng vẫn thường dùng hằng ngày kể từ sau 30.4.75 cho đến tận bây giờ ( 12. 2012). Thí dụ: GIẢI PHÓNG, CÁCH MẠNG, YÊU NƯỚC, NHÂN ĐẠO, HÒA BÌNH, TỰ DO, DÂN CHỦ…

 Như mọi người đều biết, trong chiều dài cuộc chiến Quốc –Cộng, từ 1945 đến tận ngày nay , bọn CSVN đã lạm dụng danh từ bừa bãi, để lường gạt quần chúng VN mà đại đa số trình độ văn hóa, kiến thức còn quá thấp kém.

 Một số thí dụ cụ thể bất khả kháng biện, khi chúng áp đặt một chế độ độc tài toàn trị trên cả nước, thì chúng rêu rao là DÂN CHỦ, khi chúng dùng guồng máy công an đoồng như ruồi và tàn ác, vô nhân đạo nhất thế giới để cùm kẹp toàn thể quần chúng, và tới tận
từng bữa ăn, giấc ngủ, chí đến sinh hoạt cá nhân riêng tư của vợ chồng thì chúng cho là TỰ DO. Khi chúng hành động bán nước dâng biển đảo cho lũ Tàu Phù , thì chúng cho là YÊU NƯỚC.

Khi chúng ngầm giết người hàng loạt , từ hàng trăm ngàn, đến hàng triệu dân vô tội trong bóng tối, kể cả sau năm 1975, khi chúng giam cầm cho đến chết dở sống dở hàng trăm ngàn quân dân, cán chính VNCH và khi chúng đầy đọa toàn thể dân chúng vô tội miền Nam vào những khi ” kinh tế mới” để tiện bề cướp đoạt nhà cửa, tài sản, ruộng nương trêncả nước, thì chúng tự mệnh danh lòng NHÂN ĐẠO.

Trước năm 1975, khi chúng đặt bom và phóng hỏa tiễn bất kể ngày đêm vào những thành phố đông dân cư thì chúng phô trương phét lác là YÊU CHUỘNG HÒA BÌNH. Khi chúng phá nát gia sản văn hóa, thuần phong mỹ tục đã do tổ tiên dân tộc tạo nên từ thời mới khai quốc lập dân thì chúng tự hào là người CÁCH MẠNG hành động CÁCH MẠNG.

Năm 1975, khi chúng kéo đoàn quân thổ phỉ đang sống dở chết dở
vì đã phải sống thiếu thốn,đói khát quá lâu năm vào Nam xâm lăng , cướp bóc công khai, trắng trợn từ cây kim sợi chỉ cho đến nhà cửa, xe cộ, vợ con của người miền Nam một cách vô cùng tàn bạo, dã man , cổ kim chưa từng xảy tra trên quả địa cầu này, thì chúng dùng danh từ vô cùng mỹ miều, êm đẹp là GIẢI PHÓNG!

Tất cả những sự thật của lịch sử kể trên không một ai, dù giàu tưởng tượng đến đâu cũng không sao bịa ra được .Tất cả những sự thật bi thương ấy đã do toàn thể dân tộc miền Nam ghi lại bằng những câu thuộc loại văn chương bình dân như thành ngữ, ca dao hay truyện tiếu lâm … cho dễ nhớ và dễ truyền khẩu đến ngàn đời con cháu sau này vẫn không quên.

Đó chính là một quyển chính sử, thuộc loại ”histoire vécue” của
dân tộc miền Nam đã ghi khắc sâu đậm tận đáy con tim của từng người, mà bọn CSBV không thể nào kiểm soát và không bao giờ xóa bỏ được. Bộ sử truyền khẩu này, tôi đã cất công sưu tầm và tích lũy được khá nhiều, nội dung liên quan đến từng giai đoạn, từng chính sách xâm lăng của tập đoàn lãnh đạo CSVN, bây giờ tôi sẽ lần lượt công bố luôn trong loạt bài , nhan đề ” BÊN THUA CUỘC” này mong đóng góp phần nào tư liệu cho các sử gia hậu sinh.

Tôi thiển nghĩ nó sẽ có giá trị rung động lòng người và thấm vào tận mỗi gốc chân lông trên cơ thể con người. Trong khi đó, ngược lại, quyển ” BÊN THẮNG CUỘC”của Huy Đức chỉ gồm toàn những sự kiện ngụy tao hay những sự thật nửa vời, xuyên qua
những câu phỏng vấn cò mồi một số nhà văn, nhà báo tép riu, nhân
chứng vô danh tiểu tốt, hay những tiết lộ tuyên truyền sặc mùi gian
ác của mấy tên lãnh tụ CS khát máu miền Bắc như Lê Duẫn, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Phạm Hùng, Ng. Văn Linh, Trường Chinh v.v…

 Theo tôi, những sự thật lịch sử đã được toàn thể dân chúng miền Nam đóng góp và gói ghém kín đáo trong kho tàng văn chương bình dân. Nay , sau hơn nửa thế kỷ chiến tranh Quốc –Cộng dai dẳng, máu đã chảy thành sông , xương đã chất cao thành núi, nó đã theo chiều dài của thời gian mà lắng xuống tận đáy tâm can của mỗi con người VN từng là chứng nhân thời cuộc hay là nạn nhân trực tiếp của quân thổ phỉ CSBV, ví chẳng khác nào như lớp bùn đen lâu ngày đọng dưới đáy hồ. Bây giờ, bỗng nhiên Huy Đức đã dùng quyền ” BEN THẮNG CUỘC”của hắn như một chiếc gậy
thọc sâu xuống đáy hồ khiến cho mặt nước bị giao động, gợn sóng, sủi tăm và bốc lên mùi sú uế nồng nực, vô cùng khó ngửi.

 NỬA SỰ THẬT KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT!

 Sau khi quyển ” BÊN THẮNG CUỘC” của Huy Đức vừa được phổ biến trước công luận, theo thói quen truyền thống của bọn CSVN từ hồi còn mang danh Việt Minh, hoạt động trong hang ổ vùng thượng du BV, ngay lập tức, có bọn đánh trống ếch hùa theo, ca ngợi, cho rằng quyển sách này chứa đựng nhiều ”sự thật” có giá trị lịch sử, mà tập đoàn lãnh đạo CS trong nước ngày nay nên xem…

 Đọc những giòng chữ ấy, đã được bọn đồng lõa phát tán rộng rãi cả trên mạng BBC Vietnamese và trên một số trang nhà trong nước.Ở hải ngoại có lẽ duy nhất chỉ có báo Người Việt , ở Bolsa, do nhóm ” khỉ đỏ đít ” hùa theo tán tụng, khiến tôi không khỏi buồn cười. Vì bọn này, do ngu dốt hay tri tình đồng lõa với Huy Đức, muốn dùng phân nửa sự thật làm ” SỰ THẬT” để lường gạt dư luận thêm một lần nữa.

 Như mọi người trong chúng ta, kể cả trong nước lẫn hải ngoại, đều biết một sự thực đích thực có thể thấy và nắm bắt được là từ năm 1945 đến nay (2012) tội ác dã man đối với dân tộc và đất nước của tập đoàn lãnh đạo CSVN đã chất cao ngất ngưởng có thể sánh tới đỉnh ngọn núi Hi Mã Lạp Sơn. Bây giờ dù cho ông Tề Thiên Đại Thánh hiện hình xuống thế gian, dùng cạn hết nước biển của cả Ngũ Đại Dương trên quả địa cầu này vẫn không đủ để rửa sạch, thì huống chi vài chương sách tuyên truyền bọt bèo, thô thiển trong quyển sách” Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức.

 Trong quyển ” bên thắng cuộc” tôi thấy có một vài chỗ , tác giả Huy Đức đã tỏ ra can đảm hơn tên Cộng Con Vũ Quí Hạo Nhiên trong báo Người Việt. Nhưng, anh ta vẫnchuyên dùng thủ đoạn cũ mèm của bọn CS chuyên chính là bóp mép sự thật để nói lên sự thật giả mạo. Trước một sự thật có nhiều mặt (pans) của lịch sử , tác giả ” bên thắng cuộc” chỉ lấy cái vỏ bề ngoài của sự thật ấy, dùng làm thứ mỹ phẩm để tô điểm , sơn phết, tuyên truyền cho dung nhan cùa bầy ác quỉ Dạ Xoa vốn xuất thân từ hang Pắc Pó.

Còn lại phần lớn sự thật đích thực nằm bên trong, vốn chứa đầy nhung nhúc dòi bọ, tanh hôi, thối khắm, thì anh ta làm ngơ,
không đếm xỉa đến.

 Sau đây là những sự thực của lịch sử trong cuộc chiến Quốc –Cộng đã bị nhà văn CS gia nô Huy Đức móc mất ruột, chỉ còn lại cái vỏ diêm dúa, lòe loẹt, mong manh như những đồ hàng mã!
Trong quyển” BÊN THẮNG CUỘC”, nơi chương II, tiểu mục ” ngụy quyền ” (pos.1594, 8%, trong eBooks.Amazon.Kindle.fire), có một đoạn Huy Đức đã lùi về dĩ vãng khá xa, đến tận 1954, khi bộ đội CSBV mới rời bỏ rừng núi kéo vào thủ đô Hà Nội, tiếp thu chính quyền do quân Pháp trao lại , theo hiệp định Genève 1954.

Trong đoạn văn ngắn ngủi đầy gian trá ấy, Huy Đức đã viết nguyên văn như sau:
• -” Theo ông Nguyễn Văn Trấn , ủy viên thường vụ Trung ương cục: ”Khi tiếp quản miền Bắc, cụ Hồ cho lưu dụng hầu hết các viên chức trong bộ máy hành chánh cũ và bảo lưu mức lương cũ còn cao hơn cả lương chúng tôi. Cụ Hồ còn bảo đảm tính kế thừa nhà nước bằng cách công nhận hiệu lực tiếp tục của một số sắc luật có từ thời Pháp. Công việc xây dựng chính quyền mới, vì thế không nặng như khi chúng tôi làm ở Sài gòn”.

 Thưa quí vị độc giả đồng bào thân thương, sau khi đọc hết đoạn văn ngắn này của Huy Đức , quí vị nhận thấy thế nào và có nhớ ra nó thuộc sự kiện nào và đã diễn ra trong thời điểm nào của lịch sử dân tộc hay không?

 -Thưa, đoạn văn này Huy Đức đã kể lại chính sách ” LƯU DỤNG CÁC VIÊN CHỨC HÀNH CHÁNH CỦA CHẾ ĐỘ Quốc Gia VN Ở MIỀN BẮC SAU THÁNG 10.1954” do Hồ Chí Minh khởi xướng. Viết như trên, người đọc nào không am tường lịch sử cận đại, chắc chắn sẽ lầm tưởng ngay chính sách ” LƯU DỤNG ” ấy của tên cáo gìa Hồ Li Tinh, một đại tội đồ dân tộc, sau khi
chết, đã bị lâu la đồng bọn móc ruột, lột da, nhồi trấu , cho nằm phơi mặt suốt ngày đêm giữa quảng trường Ba Đình, Hà Nội, là do lòng ”nhân đạo” (sic!) của hắn đối với người đồng chủng !

 Viết như thế, Huy Đức đã không ngờ rằng trong trời đất này, bây giờ, hơn nửa thế kỷ đã trôi qua với hằng hà sa số biến thiên của thời
cuộc chiến tranh mà một kẻ thuộc loại nhân chứng đã từng biết rõ mặt trái của sự thật ấy bây giờ hãy còn sống lưu vong ở hải ngoại.

Hơn thế, 15 năm trước đây, hắn đã viết sách, viết báo kể rõ thực chất của thủ đoạn ” LƯU DỤNG ” cực kỳ gian ác, đã êm thắm thủ tiêu gọn trên một trăm ngàn nhân mạng đồng bào miền Bắc của Hồ Chí Minh và tập đoàn lãnh đạo CSBV.

 NHẮC LẠI MỘT SỐ THỜI ĐIỂM ĐÃ XẢY RA NHỮNG BIẾN CỐ QUAN TRỌNG

 Vì đọan văn trên của Huy Đức đã kể lại không minh bạch, không đầy đủ sự thực về một biến cố quan trọng vô cùng phức tạp, đầy mờ ám đã do tên cáo già Hồ Chí Minh chủ xướng, nhắm mục đích h lừa gạt các giới nhân viên hành chánh của chính quyền Quốc Gia VN, ngay khi hiệp định Genève 1954 vừa ban hành. Vì thời gian xảy biến cố đẫm máu ấy đã quá xa, lâu trên nửa thế kỷ rồi, nên không mấy ai biết đến hay còn nhớ tới cách rõ ràng tường tận.

Nên nơi đây, để các giới độc giả đồng bào thân thương, đa số đều ra đời sau năm 1954, khi đất nước mới bị phân chia, tôi mạn phép được tóm lược các điểm chính ” pricipaux évènements”, theo trật tự thời gian như sau:

 -Ngày 28.2.1946, quân Tàu phù rút khỏi miền Bắc VN, quân viễn chính Pháp theo chân quân đội Anh-Ấn đến Sài Gòn lập đầu cầu tái chiếm Đông Dương.

 -Ngày 29.12..46, quân CS Việt Minh kéo ra chiến khu. Chiến tranh tiếp tục kéo dài.Quân Pháp bắt đầu dựng lại chế độ cai trị trên toàn lãnh thổ VN

-Ngày 2.7.49, Bảo Đại được Pháp cho phép nhân danh quốc trưởng , đứng ra thành lập chính phủ Quốc Gia Việt Nam. Chính phủ đầu tiên , do ông Ng. Phan long làm thủ tướng, ra đời ngáy8.1.50,chính phủ kế tiếp do Trần Văn Hữu thành lập lần thứ nhất , ngày 6.5.50, lần thứ nhì ngày 20.2.51, lần thứ 3, ngày 8.3.52,chính phủ Ng. Văn Tâm lần 1, ngày6.6.52, lần thứ nhì ngày 8.1.53, rồi đến chính phủ Bửu Lộc, ngày 11.1.54.Cuối cùng là chính phủ Ngô Đình Diệm thành lập ngày 6.7.54, tức khoảng 2 tháng sau khi Điiện Biên Phủ bị thất thủ.

 - Ngày 7.5.54, Điện Biên Phủ thất thủ , rơi vào tay quân CSVN.
- Ngày 9.7.1954, thường dân Pháp rời khỏi Hà Nội.
- Ngày 20.7.54, thỏa hiệp Genève hoàn tất. ( nên biết: Hội nghị Genève khai mạc từ ngày 25.4.54)
-Ngày 9.10 54, quân CSBV từ rừng núi vào Hà Nội tiếp thu chính quyền từ tay quân Pháp trao lại.

 Theo các biến cố nêu trên, chắc quí bạn đọc đã biết rõ: kể từ ngày
2.7. 49 đến tháng 10 năm 1954, nước VN đã có một chính phủ quốc gia do người VN thành lập và cai trị trên toàn quốc gồm đủ 3 miền: Nam, Trung,Bắc. Tổng số nhân viên hành chánh các cấp của chính phủ VN thời bấy giờ là bao nhiêu người , tôi không có phương tiện tra cứu , nên không biết rõ.

 Đến 20.7.54, khi hiệp định Genève ký kết xong, nước VN đã bị phân chia làm 2 miền: Miền Bắc,kể từ vĩ tuyến 17 trở lên đến ải Nam Quan thuộc quyền thống trị của chế độ CSVN. Miền Nam, kể từ vĩ tuyến 17 xuống đến tận mũi Cà Mau, do chính phủ Quốc Gia dưới quyền lãnh đạo cùa quốc trưởng Bảo Đại. Ngoài ra, hiệp định này còn qui định một thời gian 3 tháng giao thương , để cho dân chúng 2 bên trên cả nước được tự do đi lại, và tùy tiện chọn lựa chế độ. Sau thời hạn 3 tháng ấy,khi bức màn tre của quân CSBV đã đóng sập xuống rồi, mọi di chuyển , đổi vùng cư ngụ đều bị cấm chỉ.

 CHÍNH SÁCH LƯU DỤNG VÀ CHIẾN DỊCH” CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ” CỦA CÁO HỒ!

 Theo Lucien Bodard, một nhà báo, kiêm nhà văn nổi danh thế giới của Pháp, đã viết trong tác phẩm ”La Guerre d’Indochine”, dầy 1168 trang, do nhà x.b Gallimard ấn hành năm 1963, ngày 9.10.1954 quân CSBV đã từ các vùng rừng núi kéo về thủ đô để tiếp thu Hà Nội, do quân viễn chinh Pháp trao lại.

Nhưng , vẫn theo Lucien Bodard, cả tuần lễ sau ngày tiếp thu Hà Nội bọn Hồ Chí Minh , Võ Nguyên Giáp cùng đám lâu la đầu sỏ CSVN vẫn còn trốn biệt tăm, chưa dám thò đầu, lộ diện trước quần chúng…Cuối cùng , sau một tuần lễ, khi tình hình thủ đô đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, mấy tên trùm CS này mới xuật hiện, tuyên bố thành lập chính phủ và đích thân Hồ Chí Minh lên tiếng kêu gọi các giới viên chức chánh phủ Quốc Gia VN đã và đang làm việc ở miền Bắc, kể từ vĩ tuyến 17 ra đến biên giới miền Bắc, giáp ranh Trung Quốc, xin đừng di cư vào Nam, hãy cứ ở lại miền Bắc, tiếp tục phục vụ quê hương và dân tộc theo chức vụ cũ.

Chính phủ cách mạng cam kết sẽ thực thi nghiêm túc chính sách” lưu dụng mọi nhân viên hành chánh các cấp.

Ai chịu ở lại giúp chính quyền sẽ được giữ nguyên chức vụ cũ và chính quyền cũng bảo đảm sẽ duy trì qui chế lương bổng hàng tháng như trước kia dưới thời chính phủ quốc gia!”

 Nghe lời kêu gọi đường mật ấy của Hồ Chí Minh, nhiều viên chức hành chánh, ngây thơ , dại dột đã siêu lòng, quyết định ở lại miền Bắc để tiếp tục phục vụ quê hương. Những người này thầm nghĩ , dù ở lại làm việc ở miền Bắc dưới chế độ Việt Minh hay di chuyển vào Nam thì cũng vẫn là phục vụ quê hương. Nhất là những người vốn sinh trưởng từ nhỏ đến lớn ở miền Bắc nay đã có gia đình cha mẹ, vợ con, thân tộc lâu đời tại địa phương , không mấy ai muốn di cư vào Nam lập lại cuộc đời mới nơi xa lạ. Ngoại trừ những người vốn gốc miền Nam ( kể từ Quảng Trị đến mũi Cà Mau) đã được quân đội Pháp hay chính phủ Quốc Gia VN bổ nhiệm ra Bắc phục vụ theo nhu cầu.

 Đến đây, một câu hỏi tất nhiên phải được nêu lên để cùng nhau tìm ra âm mựu thâm độc , dã man của tập đoàng CSBV lưu manh. Câu hỏi như sau:” Tại sao lúc đó Hồ Chí Minh lại đích thân khẩn khoản, ân cần, ngọt ngào dụ dỗ cho kỳ được các tầng lớp cán bộ hành chính quốc gia ở lại miền Bắc để làm gì?

 Xin thưa: để bọn ” NHAQUÉS” ( ChỮ “ NHAQUÉ “ của người Pháp dùng để chỉ bọn VMCS, gốc quê mùa, dốt nát). có cơ hội được học nghề ” cạo giấy” , ” sáng cắp ô đi tối cắp về”! [ Theo Lucien Bodard viết trong tiểu mục ” À la conquête des Nhaqués” trong sách ” La Guerre d’Indochine” ].

 Vẫn theo Lucien Bodard, vì lúc bấy giờ tuyệt đại đa số cán bộ VMCS ở chiến khu về đều xuất thân giai cấp “ nhà quê” bần cố nông , tam tứ đại, và thuộc loại chính gốc ” ngu như lợn”.Cả đời bọn này chỉ biết bắn giết dã man như loài dã thú và chưa bao giờ được bước chân đến một cửa văn phòng hành chánh nào, chưa từng nhìn thấy mặt mũi cái bàn giấy nó ra làm sao và thế nào gọi là công văn v.v…

 Khi thời gian 3 tháng giao thương theo qui định của hiệp ước Genève 1954 đã chấm dứt, dân chúng 2 miền không được qua lại nữa.Tức là lúc bức màn tre đã buông xuống rồi, và khi đó bọn “NHAQUÉS VMCS” cũng đã tiếp thu được một số vốn hiểu biết tổng quát về quản lý hành chánh rồi, tập đoàn lãnh đạo CSBV mới bắt đầu thò nanh, nhe vuốt ra đối với đám nhân viên hành chính quốc gia được lưu dụng.

 Trước hết, trong thời gian đầu tiên, bọn CSBV đã tỏ ra dễ thương, nói năng ôn hòa, dịu ngọt và giữ đúng lời cam kết của Hồ Chí Minh.Chúng vẫn để cho các nhân viên hành chính quốc gia thuộc dạng lưu dụng mỗi ngày đến sở làm việc như thường lệ. Thấy thế ai cũng tin tưởng , càng tỏ ra vô cùng hồ hởi phấn khởi, cố sức làm việc chăm chỉ với năng xuất gấp đôi, gấp ba khi trước.

Cuối tháng đầu tiên họ vẫn được phát lương đầy đủ như thời các chính phủ quốc gia. Ít lâu sau, khi bọn cán bộ đã học hỏi hết được ngón nghề cai trị và các thủ tục hành chánh rồi, CS bắt đầu cho bọn nhân viên hành chính QG dạng lưu dụng được “ ngồi chơi xơi nước”. Nghĩa là hằng ngày chẳng phải làm gì cả, nhưng vẫn cứ phải đến sở ngồi im một chỗ cho đến hết giờ. Tan sở ra về!

 Ngày xưa, dưới chế độ QG, người công chức đau ốm còn được quyền xin nghỉ vài ngày chữa bịnh. Đến lúc này dù cho bệnh nhân đau nặng gần chết, vợ con cũng phải cố sức cáng đến sở cho ngồi im như tượng gỗ ở một chỗ đó ! Tuy bị “ngồi chơi sơi nước” đau đớn như thế, bọn CSBV còn chưa thỏa ác tính. Chúng giở thêm trò chơi khăm, cuối tháng vẫn tiếp tục phát đủ lương như thường.
Trong trường hợp này, các giới nhân viên hành chính QG được lưu dụng tự nhiên cảm thấy ngại ngùng, ngầm sợ hãi đến rợn người.

Cuối cùng, chẳng ai bảo ai, họ đành cam phận đói rách, vợ con nheo nhóc, tự động làm đơn nộp cho các quan lớn CS trong rừng mới về thành thi , xin được “ miễn “ lãnh lương , hay nói khéo hơn là : ”cúng hết số tiền lương ấy vào công quỹ để xây dựng đất nước trong thời kỳ còn khó khăn v.v...

 Như thế, nào đã được yên! Một năm sau, 1955, đùng một cái bọn CSBV tung ra chiến dịch “ CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ”, ra lịnh: tất cả mọi thành phần quân, cán chính QG ở lại miền Bắc đều phải nhất tề tập trung đến nơi cư trú mới do đảng và nhà nước chỉ định. Sau đó CSBV liền dùng võ lực áp tải từng đòan người tay không, lũ lượt lên các vùng rừng núi hoang vu Việt Bắc, nơi thâm sơn cùng cốc, đầy thú dữ, sơn lam chướng khí và nước độc, để tự dựng chòi lên tạm trú và tự lực cánh sinh!

 Chỉ trong vòng một năm, từ 1955 đến 1956, quân CSBV đã dùng chiến dịch “ CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ” (y hệt chính sách “ KINH TẾ MỚI” sau năm 1975 ở miền Nam) để tiêu diệt êm thắm, gọn gàng, không để lại trên mặt đất này bất cứ một chút dấu vết nào của hàng trăm ngàn con người VN ngây thơ , khời dại, dám tin vào lời đường mật ngot ngào của bọn CS vô luân, vô đạo nghĩa !

 Bây giờ, tôi tin chắc ở hải ngọai cũng như trong nước , chẳng còn mấy ai nhớ đến cái tội ác lừa đảo giết người không cần súng đạn, gươm dáo này của CSVN. Vì thế, tôi cần phải đặc biệt lưu tâm mọi người: Đừng vội quên bọn cầm quyền CSBV hiện nay vốn mang trong huyết quản giòng máu đại gian đại ác, song bên ngoài, luôn luôn đội lốt nhân nghĩa, cách mạng, nói năng ngọt sớt, song chúng trở mặt giết chúng ta bất ngờ lúc nào ta không thể biết!

 • [ PHỤ CHÚ: Tại sao tôi biết tường tận thủ đoạn lường gạt dã man này của bọn CSBV ? Vì ông nội tôi có một người em trai, theo cách xưng hô của người Hà Nội xưa, tôi phải gọi là ” Ông Trẻ”.

Ông Trẻ tôi vốn là nhân viên sở Hỏa Xa Đông Dương, làm việc tại ga Hàng Cỏ, nhà riêng ở Khâm Thiên, trong khu hồ Văn Chương. Năm 1954,ông đã nhẹ dạ cả tin vào lời kêu gọi của bọn CSVN, không chịu di cư vào Nam, nên cả gia đình của Ông Trẻ tôi, gồm bà vợ và người con trai độc nhất tên Đình( tôi gọi bằng chú) đã bị chết mất xác trong vụ ” CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ” ấy !].

 *GHI CHÚ QUAN TRỌNG: Đoạn văn tố giác tội ác của tên đại tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh và đồng bọn lãnh đạo đảng CSVN trên đây, tôi đã viết từ năm 1979. Bây giờ, nhân đọc” Bên Thắng Cuộc” , tôi trích lục lại để đối chiếu và chứng minh thói ác gian dối, cắt sén sự thật lịch sử của cây bút CS Huy Đức. Đoạn văn này nằm nơi phần mở đầu của quyển I trong bộ sách ”HẬU TRƯỜNG CHÍNH TRỊ MIỀN NAM ” (1945-1975) dầy 3 tập,dài trên 2 ngàn trang, đã xuất bản và phát hành từ năm 1979.

Bạn nào muốn kiểm chứng xin tìm đọc nơi trang 25-52.

 ( còn tiếp nhiều kỳ)

KỲ SAU: BÀI 2.- SỰ THẬT BÊN TRONG VỤ ĐẤU TỐ VÔ CÙNG DÃ MAN BÀ CÁT HANH LONG VÀ CỤ NGUYỄN KHẮC NIÊM PHẢI TỰ TỬ VÌ KHÔNG CHỊU NHỤC!

 ĐẶNG VĂN NHÂM

2 comments:


  1. Dưới mắt bên thua cuộc, bên thắng cuộc là những kẻ sát nhân, bạo tàn, xào trá, gian manh, lật lọng ,bất nhân bất nghĩa, và là kẻ bán nuớc

    ReplyDelete
    Replies
    1. CS tội ác thì không còn lời để nói, hy vọng mọi người hảy đoàn kết lại diệt bọn nầy tận góc.

      Delete

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link