GIẶC ĐÃ VÀO NHÀ, ĐẢNG Ở ĐÂU ?
Phạm
Trần
Đặt tên bài như trên có “bóp méo sự
thật” hay “xuyên tạc” không ?
Hiểu sao thì tùy mỗi người ở vị trí
biết hay không biết, hoặc là “người của đảng” hay “người ngòai đảng”.
Nhưng căn cứ vào lời nói và hành
động của Lãnh đạo Trung Cộng và Lãnh đạo Việt Nam thì chuyện “giặc đã vào nhà”
đã xẩy ra từ lâu rồi còn ta có tìm thấy đảng ở đâu khi nhìn thấy giặc thì cũng
tùy người ở trong nước có được đảng và nhà nước cho “sáng mắt sáng lòng” hay
không ?
Trước nhất, hãy nói về
những việc đã xẩy ra từ sau 2 cuộc viếng thăm Trung Cộng (19-21/06/2013)
và Mỹ (24-26/07/2013) của Chủ tịch nhà nước Trương Tấn Sang:
-Ngày 31/07/2013 tại Bắc Kinh, Tổng
bí thư đảng, Chủ tịch nhà nước Trung Cộng Tập Cận Bình đã lập lại chủ trương
bất đi bất dịch của Lãnh tụ Đặng Tiểu Bình để lại cho thế hệ sau cách nay 34
năm đối với vùng biển Trung Cộng tranh chấp với nước khác. Ông Tập nói : “The
country will adhere to the policy of “shelving disputes and carrying out joint
development" for areas over which China owns sovereign rights, while also
promoting mutually beneficial and friendly cooperation and seeking and
expanding common converging interests with other countries.” ( Xinhua
(Tân Hoa Xã), 31/07/2013)
Tạm dịch : “Nước ta sẽ chấp hành
nghiêm chỉnh chủ trương “gác lại tranh chấp và cùng khai thác” trên khu
vực thuộc chủ quyền của ta để cùng có lợi hầu tạo sự hợp tác thân thiện, mưu
tìm và mở rộng lợi ích chung với các nước khác.”
(Đài truyền hình trung ương của
Trung Cộng cũng trích lời ông Tập nói rằng: "Chúng ta cần nhắc lại
rằng chủ quyền thuộc về chúng ta, nhưng chúng ta có thể gác tranh chấp, cùng
khai thác, thúc đẩy hợp tác hữu nghị và cùng có lợi, tìm kiếm và mở rộng các
lợi ích chung".)
Đây là lần đầu tiên trong tư cách
Lãnh đạo đảng Cộng sản Trung Cộng, kể từ khi thay ông Hồ Cẩm Đào tháng 11 năm
2012, ông Tập Cận Bình đã nói trắng ra “chủ quyền” của Bắc Kinh trên hai vùng
Biền Đông, có tranh chấp với Việt Nam, Phi Luật Tân, Nam Dương, Mã Lai Á và
Brunei là chính và vùng biển Hoa Đông có tranh chấp với Nhật Bản.
Đài Loan (Trung Hoa Dân Quốc)
đã chiếm đảo Ba Bình (Itu Aba Island , hay còn được gọi là Thái
Bình ), đảo lớn nhất trong quần đảo Trường Sa từ sau Thế chiến II, sau đó đã bỏ
ngỏ một thời gian dài khi quân Tưởng Giới Thạch rút khỏi Hoa Lục ra Đài
Loan, nhưng rồi tái chiếm vào khỏang giữa thập niên 50 và thập niên
70. Nhưng khi nói đến tranh chấp thì Bắc Kinh không bao giờ đề cập đến Ba
Bình vì Trung Cộng coi Đài Loan là phần lãnh thổ của họ.
Đảo Ba Bình, theo Đài Loan, dài 1360
mét, rộng 350 mét, cao 3,8 mét và có diện tích là 0,4896 cây số vuông
đã được xây đồn lũy phòng thủ kiên cố và có cả một đường bay
dành cho máy bay vận tải quân sự lên xuống dễ dàng.
Theo Tân Hoa Xã, họ Tập đã đưa ra
quan điểm “hợp tác cùng khai thác” tại buổi học tập với Bộ Chính
trị đảng về điều được gọi là “quyền lợi biển” của Trung Cộng.
Ông Tập Cận Bình nói với các Ủy viên
: “ Trung Hoa sẽ bảo vệ quyền lợi biển và sẽ điều nghiên mọi dữ kiện
cho kế họach tòan bộ này.” (China will safeguard its maritime rights and
interests, and make overall plans and take all factors into consideration)
Họ Tập cũng cảnh giác rằng : “ Trung
Hoa sẽ phát triển theo đường hướng hòa bình, nhưng nhất quyết không
bào giờ từ bỏ quyền lợi của mình hay hy sinh quyền lợi cốt lõi của quốc
gia.”
(China will adhere to the path of
peaceful development, but "in no way will the country abandon its
legitimate rights and interests, nor will it give up its core national
interests.")
Ông Tập còn lưu ý rằng : “ Trung
Hoa sẽ dùng các biện phác hòa bình để thương thuyết giải quyết mối xung
đột cho mục tiêu hòa bình và sự ổn định, nhưng cũng chuẩn bị đối
phó với mọi tình huống và tăng cường khả năng của mình cho quyền lợi
biển, và kiên quyết bảo vệ quyền này bằng mọi gía.”
(China will
"use peaceful means and negotiations to settle disputes and strive to
safeguard peace and stability. China will prepare to cope with complexities,
enhance its capacity in safeguarding maritime rights and interests, and
resolutely safeguard its maritime rights and interests.)
Âm
vang “Tiến lên nền Dân chủ Cộng hoà”
Nguyễn Cam
Thế mà đã 68
năm, kể từ ngày khởi nghĩa của nhân dân Hà Nội, ngày 19 tháng Tám, rồi khởi
nghĩa nhanh chóng lan ra toàn quốc thành một phong trào. Bấy giờ ai nấy đều gọi
là phong trào “Việt Minh cướp chính quyền”. Khắp các đường phố, xóm ngõ, người
ta họp mít-tinh, ca hát “Tiến lên nền dân chủ cộng hòa”.
Âm vang ấy,
ngày nay nhớ lại vẫn còn xúc động. Thật ra, hồi ấy cũng không mấy ai biết dân
chủ cộng hòa nghĩa là gì. Trong lớp học ở trường Khải Định bấy giờ (nay là
trường Quốc học Huế) các thầy giáo giải thích đơn giản, cộng hòa là không còn
vua. Càng lớn lên, trí khôn phát triển, trải nghiệm cuộc đời nhiều hơn, đối
chiếu kiến thức, đối chiếu thực tiễn, so sánh với thiên hạ, âm vang ấy lại càng
thôi động.
Dường như đó
là một thôi thúc bản năng mà tha thiết. Tiến lên nền dân chủ cộng hòa là mơ ước
có một cuộc đời mới không còn vua quan bóc lột đàn áp, cậy quyền. Cuộc đời văn
minh hơn, bình đẳng hơn, công bằng hơn, an vui hơn. Đối với bọn trẻ như chúng
tôi, thì bấy giờ, vui vẻ là nhiều, an ninh cũng cảm nhận rõ, trộm cắp gần như
mất hẳn. Tuổi trẻ dễ (và đáng) thương thật, cứ hồn nhiên, vô tư hát, say mê
hát, hát như bốc đồng!
Rõ ràng, nếu
có sự sòng phẳng, thì sự lựa chọn ấy dù đầy bản năng, nhưng minh triết, nó
không cần qua những phân tích lý lẽ, triết học, nó vô tư hồn nhiên như người ta
vẫn mua bán cùng nhau: tin cậy, nhổ một bãi nước bọt lên lòng bàn tay, hai bên
vỗ cái, thế là hợp đồng coi như đã cam kết, tôi không lừa anh, mà anh cũng
không phản tôi. Lựa chọn “dân chủ cộng hòa” coi như thế là xong! Cả dân tộc say
sưa hát, lao vào cuộc “chống zặc dốt, zặc đói, zặc ngoại xâm“, phó thác cái
giao kèo vĩ đại ấy cho trời đất, núi sông.
Quả thật,
bây giờ nhìn lại cũng thấy có hai thái độ rất trách nhiệm, rất minh triết, rất
thật thà (chữ của cụ Hồ hay dùng, thật thà phục vụ nhân dân. . . thật ra nếu
hiểu đúng nghĩa minh triết thì cũng không cần rườm rà nói thêm hai chữ trách
nhiệm và thật thà). Thứ nhất là một nhóm trí thức ưu tú của cộng sản, của quốc
gia, của những người không đảng phái đã chuẩn bị cho Dân cho Nước một bản giao
kèo ngon lành – bản Hiến pháp 1946. Lịch sử xác nhận rằng cuộc chuẩn bị này rất
chí công vô tư, rất kép công, văn hóa và khoa học. Nó là sự cam kết từ tâm thức
dân gian, được chuyển thành ý thức triết học của nhân dân. Đáng tiếc Bản Giao
kèo ấy đã không được đem ra thi hành. Nếu Nó được thi hành thì sao nhỉ. Chả sao
cả, dân tộc Việt Nam đã khác hôm nay!Chắc là không phải người dân hiền lành,
thật thà đã xé cái bản hợp đồng được cam kết rất hồn nhiên vô tư có cả nhẹ dạ
cả tin ấy. Tôi muốn nhấn mạnh cái bản hợp đồng không thành văn theo cái phong
cách truyền thống, cổ xưa “tin nhau buôn bán cùng nhau, thiệt hơn, hơn thiệt
trước sau như nhời”: Tiến lên nền dân chủ cộng hòa.
Cái thái độ
thứ hai, quả thật rất nhạy bén, tỉnh táo, rất nhìn xa. Mà tôi cũng không hiểu
tại sao lại có cái bản lĩnh “nhìn thấu”dường vậy. Đó là một phán đoán có thể
gọi là thông tuệ của một nhà nho cấp tiến là Nguyễn Hữu Cầu, một trong những
nhân vật chủ chốt của Đông Kinh Nghĩa Thục. Cụ từng nói với môn đệ, rồi khi cụ
mất đã được cụ Nguyễn Văn Tố, nhà văn hóa lớn, vị Chủ tịch Quốc hội đầu tiên
của VNDCCH thuật lại trong Le
Peuple (Tạp chí của Đảng CS Đông Dương, số tháng 8-1946): “Nền Độc lập
này mà quốc dân vừa giành lại, chúng ta phải có bổn phận gìn giữ bằng những
hoạt động tinh thần. Các Dân tộc chỉ trường tồn nhờ khoa học và nghệ thuật. Ngày nay chúng ta đã quá Tây, quá Tàu,
chúng ta là bọn giáo điều ba rọi, là những kẻ xã hội chủ nghĩa cậy quyền” (dịch
từ nguyên văn tiếng Pháp). Cái thái độ này, ý thức này minh triết biết bao, tầm
nhìn xa biết bao, mà cũng cần thiết biết bao để “Tiến lên nền dân chủ cộng
hòa”. Phải chăng những hoạt động tinh thần bảo thủ, biệt phái, giáo điều, kém
văn hóa và thiếu dân chủ; một nền khoa học và nghệ thuật không thể thăng hoa lên được, què quặt và lạc hậu; một
tâm thức mang nặng tính lệ thuộc, vọng
ngoại, cái gì cũng giáo điều, và những thiết chế cực quyền và cậy quyền…, điều
đã được dự báo, chính là những phản động lực khiến cho cái lựa chọn, cái cam
kết của Dân tộc “Tiến lên nền Dân chủ Cộng hòa”đã không thể thực hiện?!
Như thế là
cái thông tuệ của dân tộc, vừa là để sửa soạn cho Đất nước một bản giao kèo vĩ
đại, lại vừa biết sớm cảnh báo những xu thế tiêu cực, phản tiến hóa, phản dân
tộc, đã không phải là cái cứu cánh (chữ nhà Phật nói về cái đích cùng tột), đã
bị phản bội?
Nền Dân Chủ
Cộng hòa đã không tiến lên được. Trái lại nó đã bị thủ tiêu. Bây giờ đang có
một mong ước lập lại Nó, nhưng còn bị ngăn cản. Cái tên của một nhà nước mới đã
bị thay rồi. Từ đây, một mô hình nhà nước rập khuôn kiểu xô viết ra đời. Điều
nghịch lý là tưởng nó mới, không dè hoạt động một hồi cho đến năm 86 thì phải
“đổi mới” cho như cũ. Đổi mới cho như cũ tưởng là nghịch lý, thật ra lại rất
Dịch. Bởi trong cái cũ tưởng là phải xóa bỏ hóa ra lại chứa nhiều điều mới hơn.
Chẳng hạn như công hữu triệt để thì chính là đã đi ngược về quá khứ cho đến tận
chế độ xã hội nguyên thủy! Tưởng “đổi mới” thì sẽ xuất hiện ngày càng nhiều cái
mới, hóa ra những thói xấu mà ông Liệt Ninh ví von là cái thây ma cũ trỗi dậy.
Thói cướp đất như cường hào ác bá, thói nhũng nhiễu dân ngày càng tinh vi và
trắng trợn, cái hiện tượng “Có ba trăm lượng mà xong nhỉ/ Đời trước làm quan
cũng thế a?” đã trở thành quốc nạn, thành nội xâm. Văn hóa suy thoái, nhân cách
suy đồi, khoa học, giáo dục trì trệ. Khủng hoảng chính trị, xã hội liên tục xảy
ra. Những hình thức thể hiện quyền dân tộc, dân chủ, nhân quyền mà nhân dân thế
giới “hưởng được, dùng được” (chữ của Hồ Chí Minh) thì bị thu hẹp, cắt xén, đánh tráo khái niệm, không
cho dân mình sử dụng.
Cái mô hình
xô viết tắc tị, vì không chịu nổi sự va đập của quy luật nghiệt ngã, càng tranh
đua càng thua thiệt, càng buôn càng sản xuất càng lỗ, một thiên đường rao giảng
mãi không thấy, nền dân chủ XHCN chỉ xuất hiện độc tài, toàn trị, tưởng như khi
người ta mở nút cái lọ Pandora thì sẽ có thánh thần xuất hiện, nào ngờ lại chỉ
thấy ma quỷ hiện lên. Liên Xô tan rã! Còn Việt Nam tựa như một cái vệ tinh nằm
ở ngoại biên xa nên nó lưu giữ lâu hơn, bảo thủ hơn dấu vết của mô hình mẹ!
Rõ ràng “nền
dân chủ cộng hòa” trong những thực thể quanh ta như Hàn quốc, Singapore, và
nhiều nơi khác trên thế giới, dẫu không cộng hòa mà dân chủ như Thái Lan, như
Nhật Bản, họ trước sau đều trở thành liền anh liền chị của chúng ta cả. Họ
không mất thì giờ bàn tới bàn lui về luật đất đai, về Hiến pháp, về lập hội, về
tái cấu trúc từng mảnh của nền kinh tế mà khi vừa bàn xong thi đã thấy vênh
không khớp được với những bộ phận khác. Chúng ta càng ngày càng lún sâu vào một
mô hình chính trị kinh tế xã hội rất khó hanh thông. Mỗi ngày chúng ta càng tụt
hậu xa hơn so với thiên hạ. Chúng ta chẳng những đánh mất thời gian nhiều thập
kỷ của dân tộc, còn phung phí quá nhiều tài sản của quốc gia. Làm gì mà chúng
ta không tụt hậu.
Nhà Phật bảo
quăng dao đi thì thành Phật. Hãy từ bỏ mô hình xô viết lỗi thời. Duy trì nó là
có tội với dân với nước, là phản bội lại anh linh của những bậc tiền bối, của
nhiều thế hệ nhân dân đã hy sinh với mong ước tiến lên nền dân chủ cộng hòa.
Không thể hy sinh nhân dân vì sự thử nghiệm một mô hình vô vọng cả về lý thuyết
lẫn thực tiễn, cả về một nguồn nhân lực để có thể thực hành. Cái kiên trì này
vừa là ngu trung vừa là ngu ngốc, vừa là thể hiện cái tâm địa tham lam. Liệt
Ninh ở Nga đã từng cảnh báo về ba cái gót chân A-sin của cộng sản là dốt, tham
và cậy quyền. Một gót A-sin đã đủ nguy hiểm, mạng vong.
Rất nhiều tư
tương đúng đắn của Mác của Minh đáng để chúng ta dựa vào mà từ bỏ mô hình xô
viết để tiến lên Nền Dân chủ Cộng hoà.
N. C.
Tác giả trực
tiếp gửi cho BVN
AI CAN ĐẢM
HƠN AI ?
- Thứ nhì,
Đáng chú ý là sau đó chỉ một ngày (01/08/2013), theo hãng AP (Associated
Press), Ngọai trưởng Phi Albert del Rosario tuyên bố tại Manila :“The
Philippines and Vietnanm have a similar position of not accepting any joint
venture such as oil and gas exploration with China if Beijing insists that it
has sovereignty over the areas to be jointly developed.”
Tạm dịch : “
Philippines và Việt Nam có chung quan điểm không chấp thuận bất cứ dự
án chung nào với Trung Hoa như khai thác dầu khí nếu như Bắc Kinh
nằng nặc cho rằng họ có chủ quyền trên các vùng biển này.”
Các báo của
Phi Luật Tân đều đăng lời tuyên bố thẳng thắn của Ngọai trưởng Phi, nhưng chỉ
thấy Bộ Ngọai giao Việt Nam phổ biến bản tin (ngày 01/08) cho các
báo Việt Nam nói những chuyện rất cũ như thế này : “Trao đổi về Biển Đông,
hai bên nhấn mạnh các nguyên tắc về duy trì hòa bình, ổn định, an toàn và an
ninh hàng hải; tôn trọng luật pháp quốc tế, nhất là Công ước của Liên hợp quốc
về Luật biển 1982 (UNCLOS) và Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Đông
(DOC); hoan nghênh Tuyên bố 6 điểm của ASEAN về Biển Đông; và khẳng định phối
hợp thúc đẩy việc sớm hoàn tất Bộ Quy tắc Ứng xử ở Biển Đông (COC).”
Báo chí Phi
cũng đưa tin Ngọai trưởng Rosario còn bàn cả lời yêu cầu Bộ trường Ngọai
giao Việt Nam Phạm Bình Minh ủng hộ Phi trong vụ kiện Trung Cộng ra trước
Ủy ban Hòa giải Liên Hiệp Quốc về vụ tranh chấp biển đảo,
nhưng báo chí Việt Nam và Bộ Ngọai giao Việt Nam không nói gì đến chuyện
này.
Tại buổi nói
chuyện trước cử tọa của CSIS (Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế, Center for Strategic and International Studies) chiều ngày
25/7 (2013) ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn trong chuyến thăm Mỹ, Chủ tịch nhà nước
Trương Tấn Sang cũng đã tránh không cho biết lập trường của Việt Nam
trong vụ kiện Phi-Trung.
Bản tin của
Thông tấn xã Việt Nam chỉ viết rằng : “ Về việc Philippines kiện Trung Quốc
ra tòa án quốc tế về đường lưỡi bò, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cho rằng đây
là thẩm quyền của Philippines và Việt Nam hoàn toàn tôn trọng Philippines với
tư cách là thành viên ASEAN và với tư cách là một thành viên đầy đủ của Liên
Hợp Quốc.”
Lập trường
rụt rè của các viên chức lãnh đạo CSVN với Trung Cộng trong tranh chấp chủ
quyền biển đảo không thay đổi, đôi khi còn có hành động không phù hợp
“đến hổ thẹn” với truyền thống quật cường của dân tộc đã chứng minh trong lịch
sử chống ngọai xâm phương Bắc.
Bằng chứng
rõ nhất là nhà nước đã đàn áp nhân dân biểu tình chống Trung Cộng xâm lược biển
đảo và đàn áp ngư dân Việt Nam ở Biển Đông. Nhiều người từng có bài
viết chống nhà cầm quyền Trung Cộng cũng bị nhà nước bắt vào tù khiến nhân dân
bất bình và mất tin tưởng vào lãnh đạo ngày một lên cao.
GÁO NƯỚC
LẠNH CỦA VƯƠNG NGHỊ
- Thứ ba,
vào ngày 2/8 (2013) tại Thủ đô Bangkok, Thái Lan, Ngọai trưởng Trung Cộng Vương
Nghị (Wang Yi), trong cuộc họp với Chủ tịch Hội đồng Hoà bình và Hoà giải châu
Á, nguyên Phó Thủ tướng Surukiat Sathirathai, đã đưa ra giải
pháp được gọi là "ba song song" để giải quyết xung đột ở Biển
Đông.
Theo Tân Hoa
Xã (Xinhua), được dịch lại tiếng Việt bởi Ban Việt ngữ Đài Phát thanh Quốc tế
Trung Hoa (China Radio International,CRI), các bước này gồm có:
Một là, kiên
trì phương án giải quyết thông qua đàm phán và thương lượng trực tiếp giữa các
bên đương sự.
Hai là, tiếp
tục thực hiện "Tuyên bố về ứng xử của các bên trên Nam Hải" (The
Declaration of the Conduct of the South China Sea, DOC) trong quá trình này
từng bước thúc đẩy thương lượng về "Bộ Quy tắc ứng xử" (The Code of
Cunduct, COC), dốc sức cùng nhau giữ gìn hoà bình và ổn định trên Nam Hải.
Ba là,
tích cực tìm tòi "cùng nhau khai thác".
Điểm một không
mới. Chỉ thương thuyết “trực tiếp với từng nước có tranh chấp với Trung
Cộng”, thay vì thương thuyết giữa Trung Cộng với “cả khối” 10 nước trong Hiệp
hội các nước Đông Nam Á (ASEAN, The Association of Southeast Asian Nations) là
chủ trương cố hữu của Bắc Kinh nhằm kéo dài thời gian, bẻ gẫy từng chiếc đũa
thay vì cả bó thì khó. Bắc Kinh cho rằng các nước còn lại gồm Cao Miên,
Lào, Thái Lan, Tân Gia Ba và Miến Điện (Burma) không có tranh chấp biển với
Trung Cộng nên không có lý do tham gia.
Điểm hai đã
hòan tòan thất bại sau hơn 10 năm ký kết DOC tại Nam Vang giữa
Trung Cộng và ASEAN năm 2002 vì văn kiện này không có tính cách “pháp lý”
ràng buộc mà hòan tòan tùy vào “thiện chí” thi hành hay không của mỗi
bên.
Thời gian cũng đã cho thấy
Trung Cộng là nước vị phạm nghiêm trọng DOC, quan trọng nhất là 2, trong
10 Điều sau đây:
4. Các bên liên quan cam kết giải
quyết những tranh chấp lãnh thổ và quyền tài phán bằng các biện pháp hòa bình,
không đe dọa sử dụng hay sử dụng vũ lực, thông qua tham khảo ý kiến và thương
lượng hữu nghị giữa các quốc gia có chủ quyền trực tiếp liên quan, phù hợp với
các nguyên tắc phổ cập của luật pháp quốc tế, trong đó có Công ước Liên hợp
quốc về Luật biển năm 1982.
5. Các bên liên quan cam kết tự kiềm
chế không tiến hành các hoạt động làm phức tạp hoặc gia tăng các tranh chấp và
ảnh hưởng tới hòa bình và ổn định, kể cả không tiến hành các hoạt động đưa
người đến sinh sống trên các đảo, bãi đá ngầm, bãi cát ngầm, dải đá ngầm và
những cấu trúc khác hiện chưa có người sinh sống và xử lý các bất đồng một cách
xây dựng.
(Trích Bản tiếng Việt của Bộ
Ngọai giao Việt Nam)
Điểm ba bất khả
dụng vì chỉ có lợi cho Trung Cộng, như tuyên bố ngày 31/7 (2013) của Chủ tịch
Trung Cộng Tập Cận Bình đã một mình dành quyền làm chủ cả vùng biển bao
la nằm trong hình “Lưỡi Bò”, hay còn được gọi là “Đường 9 Đọan” do
Bắc Kinh tự vẽ rồi nạp cho Liên Hiệp Quốc tháng 5/2009, chiếm 85% diện tích của
khỏang 3.5 triệu cây số vuông Biên Đông.
Cả Thế giới biết đây là đòi hỏi vô
lý, không có bằng chứng lịch sử hay văn kiện Quốc tế xác nhận quyền làm
chủ của Trung Cộng. Nhưng các “học gỉa” của Bắc Kinh cứ khăng khăng
nói là biển của Trung Hoa với lập luận “tự chế”
như đó là “vùng nước lịch sử” hay còn “bịa ra” là “các quyền
lịch sử” nên mới có chuyện xung đột như đang xẩy ra.
VƯƠNG NGHỊ TẠI HÀ NỘI
Thứ bốn, trong khi
các nước có tranh chấp biển đảo với Trung Cộng, quan trọng nhất là Việt Nam và
Phi Luật Tân, chưa “nuốt trôi” những thách thức mới từ phiá Tập Cận Bình và
Vương Nghị thì ông Vương Nghị đến Hà Nội họp với Ngọai trưởng Phạm Bình Minh,
Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong chuyến
được mang danh nghĩa “thăm Việt Nam theo lời mời của ông Phạm Bình Minh” từ
ngày 03 đến 06/8 (2013).
Ông Vương Nghị không gặp Chủ tịch
nước Trương Tấn Sang, người mới thăm Hoa Kỳ họp và thảo luận rất lầu với Tổng
thống Obama về tình hình Biển Đông hôm 25/7 (2013). Sau đó tại CSIS, ông
Sang đã đưa ra lời tuyên bố không chấp nhận Đường Lưỡi Bò của Trung Cộng.
Thông tấn xã Việt Nam (TTXVN) tường
thuật khi ông trả lời một câu hỏi về hình Lưỡi Bò : “Trong vấn
đề Biển Đông, Chủ tịch Trương Tấn Sang khẳng định lập trường của Việt Nam trước
sau như một là phản đối đường lưỡi bò của Trung Quốc, vì đường lưỡi bò được xác
lập mà không căn cứ vào bất kỳ điều khoản nào của bất kỳ luật pháp quốc tế
nào.”
Vấn đề Biển Đông đã được ông Vương
Nghị thảo luận trong tất cuộc họp với ba ông Phạm Bình Minh, Nguyễn Tấn
Dũng và Nguyễn Phú Trọng.
Bộ Ngọai giao Việt Nam công bố 2
điểm then chốt trong cuộc họp giữa hai Bộ trưởng Ngọai giao : “Về vấn đề
biên giới lãnh thổ, hai bên đánh giá cao kết quả hợp tác giữa hai nước trong
việc thực hiện nghiêm túc 3 văn kiện liên quan biên giới trên bộ; nhấn mạnh
trong thời gian tới hai Bộ Ngoại giao sẽ tích cực thúc đẩy các cơ quan hữu
quan trao đổi để sớm ký kết Hiệp định về hợp tác khai thác tiềm năng du lịch
khu vực thác Bản Giốc và Hiệp định về quy chế tàu thuyền qua lại tự do ở cửa
sông Bắc Luân.
Trao đổi ý kiến về vấn đề Biển Đông,
hai bên khẳng định giải quyết mọi bất đồng thông qua đàm phán hòa bình, hữu
nghị, xử lý thỏa đáng các vấn đề nảy sinh với thái độ xây dựng, không để các
vấn đề này ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác hữu nghị Việt - Trung cũng như hòa
bình, ổn định tại Biển Đông. Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh nhấn mạnh, hai
bên cần kiên trì giải quyết tranh chấp trên biển trên cơ sở Thỏa thuận về những
nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển Việt Nam – Trung Quốc,
luật pháp quốc tế, nhất là Công ước của Liên Hợp Quốc về Luật biển 1982 và tinh
thần Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC), hướng tới xây dựng Bộ
Quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC).”
Tại cuộc họp
với ông Dũng, phía Việt Nam loan tin : “Đề cập về vấn đề Biển Đông, Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng đề nghị hai bên giải quyết mọi bất đồng thông qua đàm
phán hòa bình, hữu nghị, xử lý thỏa đáng các vấn đề nảy sinh với thái độ xây
dựng, không để các vấn đề này ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác hữu nghị Việt -
Trung cũng như hòa bình, ổn định tại Biển Đông.
Thủ tướng
cũng cho rằng, hai bên cần kiên trì giải quyết tranh chấp trên biển trên cơ sở
Thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển Việt
Nam – Trung Quốc, trên cơ sở luật pháp quốc tế, nhất là Công ước của Liên Hợp
Quốc về Luật biển 1982 và tinh thần Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông
(DOC), hướng tới xây dựng Bộ Quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC).”
Và trong cuộc họp với Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng, ông Vương Nghị, theo bản tin chính thức của Đảng CSVN đã : “Khẳng
định lãnh đạo Đảng và Chính phủ Trung Quốc hết sức coi trọng quan hệ với Việt
Nam, mong muốn cùng với Việt Nam tăng cường mở rộng, đi sâu hợp tác trên mọi
lĩnh vực theo phương châm “16 chữ” và tinh thần “4 tốt” nhằm không ngừng làm
sâu sắc thêm mối quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện giữa hai nước
ngày càng phát triển tốt đẹp.”
Điệp khúc “16 chữ” và “4 tốt” là “láng
giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và “láng giềng
tốt,
bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, nhưng trong thực tế Lãnh
đạo Trung Cộng đã làm ngược lại với nhiều hành động “rất xấu” đối
với Việt Nam ở Biển Đông như coi vùng biển của Việt Nam như “ao
nhà” của mình. Trên đất liền thì không trả lại diện tích khỏang 5,000 cây
số vuông đất dọc biện giới Trung Cộng đã chiếm của Việt Nam từ trước và sau hai
cuộc chiến tranh biên giới 1979 và 1984-1989.
Về phần mình, bản tin của đảng viết
: “ Tổng Bí thư mong muốn hai bên nỗ lực cụ thể hóa và thực hiện đầy đủ các
thỏa thuận giữa lãnh đạo cấp cao hai nước, tăng cường hợp tác hiệu quả, thiết
thực trên mọi lĩnh vực, giải quyết thỏa đáng các vấn đề còn tồn tại thông qua
đàm phán hòa bình trên cơ sở luật pháp quốc tế và các văn kiện liên quan đã ký
giữa hai nước, nhằm đưa quan hệ hữu nghị Việt-Trung phát triển theo quỹ đạo ổn
định, lành mạnh, vì lợi ích của nhân dân hai nước, vì hòa bình, ổn định và phát
triển thịnh vượng của khu vực và thế giới.”
4 ĐỌAN ĐƯỜNG CHIẾN BINH ?
Thông điệp từ phiá Việt Nam đã không
lọt vào tai Vương Nghị nên ngay ngày hôm sau (5/8), Đài Phát thanh Quốc tế
Trung Hoa (CRI) loan báo : “Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị ngày
5/8 cho báo giới biết, Trung Quốc và các nước ASEAN đã đồng ý tiến hành thảo
luận thúc đẩy tiến trình xây dựng "Bộ Quy tắc ứng xử trên Nam Hải" (Code
of Conduct, COC) để cùng nhau giữ gìn hoà bình và ổn định trên Nam Hải
trong khuôn khổ thực hiện "Tuyên bố về ứng xử của các bên trên Nam Hải"
(DOC).”
Theo dự trù, cuộc họp giữa ASEAN và
Trung Cộng để bàn về COC, theo đề nghị của chính Vượng Nghị
sẽ diễn ra ở Bắc Kinh vào tháng 9/2013.
Nếu được hai bên chấp thuận, COC sẽ
có yếu tố ràng buộc Pháp lý đối với các bên hiệu lực hơn DOC, nhưng ông Vương Nghị
đã bất ngờ đưa ra nhiều “chướng ngại vật” ngay tại Hà Nội để cản đường đi đến
kết qủa này.
Hành động của ông Vương Nghị có phải
để trả đũa các thỏa hiệp giữa Việt Nam và Phi Luật Tân, sau chuyến đi Manila
của ông Phạm Bình Minh từ 31/7 đến 1/8 và giữa Việt Nam và Mỹ, sau chuyến đi
của ông Trương Tấn Sang từ 24 đến 26/7 hay không ?
Thật khó ai biết được hậu ý của
Ngọai trưởng Trung Cộng nhưng qua lời nói, ông Vương Nghị đã báo trước Trung
Hoa chưa sẵn sàng ký COC với ASEAN và có thể chẳng bao giờ chuyện này sẽ xẩy
ra.
CRI nói tiếp lời của ông Vương Nghị
: “Trung Quốc luôn giữ thái độ tích cực và cởi mở trong việc xây dựng "Bộ
Quy tắc", cũng chú ý đến các bàn luận về thúc đẩy tiến trình xây dựng
"Bộ Quy tắc" của các bên, quan điểm của Trung Quốc là:
Một là phải có dự
báo hợp lý. Một số nước đề xuất "thuyết chớp nhoáng", mong hoàn thành
"Bộ Quy tắc" chỉ trong một ngày đàm phán, đây là điều không phù hợp
thực tế, cũng không phải là thái độ nghiêm túc. "Bộ Quy tắc" liên
quan tới lợi ích nhiều mặt, việc xây dựng đòi hỏi một quá trình điều phối tường
tận và phức tạp.
Hai là, phải
hiệp thương nhất trí. Thúc đẩy việc xây dựng "Bộ Quy tắc" cần phải
tham khảo kinh nghiệm trong xây dựng "Tuyên bố về ứng xử của các bên trên
Nam Hải", tìm kiếm nhận thức chung rộng rãi nhất, chiếu cố tới độ thoải
mái của các bên. Không áp đặt ý chí của cá biệt nước hoặc vài nước cho các nước
khác, dưa ép chín sẽ không ngọt.
Ba là, cần
phải gạt bỏ các quấy nhiễu. Trung Quốc và các nước ASEAN trước đây từng nhiều
lần thảo luận "Bộ Quy tắc" nhưng đều chấm dứt vì bị quấy nhiễu. Các
bên cần làm nhiều việc có lợi cho thúc đẩy tiến trình xây dựng "Bộ Quy tắc",
tạo ra điều kiện và môi trường cần thiết cho việc này, chứ không phải ngược
lại.
Bốn là, cần
phải tuần tự tiệm tiến. Xây dựng "Bộ Quy tắc" là các quy định trong
"Tuyên bố về ứng xử của các bên trên Nam Hải", "Bộ Quy tắc"
không thể thay thế cho "Tuyên bố", càng không thể gạt bỏ "Tuyên
bố" để làm mới. Điều bức xúc hiện nay là tiếp tục thực hiện tốt "Tuyên
bố", nhất là tích cực thúc đẩy hợp tác trên biển. Trong quá trình này,
hiệp thương xác định lộ trình xây dựng "Bộ Quy tắc", từng bức thúc
đẩy lên phía trước.”
Với 4 buớc đi “đủng đỉnh” mà rất
“phức tạp” lại “quanh co, gập gềnh” có nhiều “mìn bẫy” phía trước của phía
Trung Cộng với câu nói méo “dưa ép chín sẽ không ngọt”, hay đòi phải “gạt bỏ
các quấy nhiễu”, nhưng không nói ai đã quấy nhiễu, hoặc lại bảo “"Bộ
Quy tắc" không thể thay thế cho "Tuyên bố", nghĩa là COC
không thể thay thế DOC thì có họp ở Bắc Kinh vào tháng 9 cũng như không !
Đấy là mánh khoé và yêu sách mới của
Trung Cộng để giải quyết xung đột ở Biển Đông, trong khi không biết đã có
bao nhiêu Quân lính của Bắc Kinh đã đồn trú ở nhiều “tiền đồn” được xây
dựng rất kiên cố từ hai năm qua ở vùng Trường Sa, trên 8 đảo đá
ngầm Trung Cộng chiếm của Việt Nam trong trận chiến năm 1988.
Ngòai ra Trung Cộng cũng đã xây xong
một tiền đồn lớn có trang bị vũ khí phòng không tối tân, dựng dàn
Radar để theo dõi hoạt động tầu bè và máy bay thám thính ở Đá Vành Khăn mới
chiếm từ năm 1995. Đá Vành Khăn cũng là vùng tranh chấp với Phi Luật Tân.
Đối với quần đảo
Hòang Sa mà Trung Cộng đã chiếm của Việt Nam Cộng Hòa năm 1974 thì Bắc Kinh
nhất mực không muốn nhắc đến mỗi khi có cuộc thảo luận với nhà cầm quyền
Cộng sản Việt Nam.
Với sơ đồ quân sự mới này, Hạm đội
Nam Hải của Trung Cộng đã mở rộng vòng đai kiểm soát an ninh từ đảo Nam Hải qua
Hòang Sa đến bãi cạn Scarborough (Hoàng
Nham) tranh chấp với Phi Luật Tân xuống phía nam của Trường Sa đến tận
vùng biển Mã Lai.
Vậy đảng và nhà
nước CSVN có biết không, hay đã biết mà vẫn cứ nhắm mắt niệm thần chú “16
chữ” và “4 tốt” để cầu may mà không biết giặc đã ở trong nhà mình ? ./.
Phạm Trần
(08/013)
Mạng lưới Blogger Việt Nam - Ủy
ban Luật gia Quốc tế (The International Commission of Jurists - ICJ) là
tổ chức tập hợp các luật sư, luật gia, thẩm phán, giáo sư đại học chú trọng và
dựa vào công pháp quốc tế để bảo vệ những giá trị, tiêu chuẩn phổ quát về nhân
quyền. Thứ 6, ngày 9, tháng 8, năm 2013 tại văn phòng của ICJ ở Bangkok, các
đại diện củaMạng lưới Blogger Việt Nam gồm
Nguyễn Anh Tuấn (Đà Nẵng), Phạm Đoan Trang (Hà Nội), Nguyễn Thảo Chi (Sài Gòn),
Nguyễn Lân Thắng (Hà Nội) và Nguyễn Nữ Phương Dung (Sài Gòn) đã đến tiếp xúc
với ICJ và trao Tuyên bố
258.
Tiếp đón
các bạn blogger là cô Leong Tsu Quin, cố vấn của Ủy ban Luật gia
Quốc tế tại Bangkok.
Trong dịp
này, các bạn blogger đã trình bày với đại diện của ICJ về bối cảnh chính trị và
tình trạng đàn áp của nhà nước đối với các quyền tự do dân chủ, vi phạm những
điều căn bản nhất của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và viễn ảnh tiêu cực cho
Việt Nam cũng như uy tín của Liên Hiệp Quốc nếu Việt Nam được chấp nhận trở
thành thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.
Bên cạnh
việc trình bày mục tiêu và nội dung Tuyên bố
258, dựa vào những lãnh vực và vai trò của ICJ, các
blogger đã cung cấp cho cô Leong Tsu Quin nhiều thông tin về các vụ án mà ICJ
quan tâm. Đặc biệt, qua các vụ án đã xảy ra, các bạn cũng đã trình bày về các
chu trình tư pháp không được đảm bảo, các quyền được hưởng phiên tòa công bằng
không được đáp ứng.
Blogger
Phương Dung, Đoan Trang, Nguyễn Anh Tuấn và đại diện của ICJ
Như lần
tiếp xúc với Office
of United Nations High Commissioner for Human Rights (OHCHR), Front
Line Defenders, Committee
to Protect Journalist, Đại sứ
quán Hoa Kỳ, Đại sứ
quán Thụy Điển, các đại diện của Mạng lưới Blogger Việt Nam
cũng đã đề xuất một số kiến nghị trong đó là việc ICJ quan tâm hơn về tình
trạng vi phạm những công ước, pháp lý quốc tế, có ý kiến về việc nhà nước Việt
Nam đang vận động cho chiếc ghế trong Hội đồng Nhân Quyền nhiệm kỳ 2014-2016.
Các blogger cũng đề nghị việc ICJ ra tuyên bố lên án điều 258.
Cô Leong
Tsu Quin đã tiếp nhận Tuyên
bố 258 và
đánh giá cao việc blogger Việt Nam sang thăm văn phòng ICJ tại Bangkok. Cô cũng
đã trình bày các hoạt động mà ICJ đã thực hiện để nâng cao năng lực luật sư
nhân quyền VN và cho biết ICJ quan tâm đặc biệt đến việc một số blogger có tên
trong tuyên bố như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Phạm Văn Hảiđã
từng bị tạm giữ chỉ vì đi phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Cô cho
biết ICJ sẽ đưa ra Tuyên bố trong thời gian thích hợp cũng như giúp các blogger
Việt Nam gửiTuyên bố
258 đến các tổ chức có quan hệ với ICJ trên thế
giới.
Hướng về
tương lai, đôi bên thống nhất sẽ tiếp tục mối quan hệ để góp phần cùng các cơ
quan, tổ chức quốc tế khác tạo áp lực lên nhà nước CHXHCNVN để giải quyết tệ
trạng và cải thiện tình trạng nhân quyền ở VN.
Mạng lưới Blogger Việt Nam sẽ
tiếp tục tường trình những buổi tiếp xúc vừa qua với các tổ chức quốc tế
khác.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment