Mặt
nạ rơi, sự nhem nhuốc của nhiều bộ mặt lộ rõ
Bauxite Việt Nam
BVN xin trân trọng đăng lại dưới đây bài
viết tâm huyết vừa công bố chưa ráo mực của đại lão nhạc sĩ Tô Hải.
Khác với
nhiều bài khác xuất hiện liên tục trên báo chí và mạng internet suốt hơn 3 tuần
nay chủ yếu chĩa mũi nhọn vào hành vi ngang ngược của tên Đại Hán dám cắm chiếc
vòi bạch tuộc vào sâu trong vùng biển Việt Nam để mong kiếm chác được những
thùng dầu béo bở chẳng thuộc sở hữu của mình, đồng thời bày tỏ quyết tâm không
khuất phục của cộng đồng dân Việt với truyền thống kiên cường chống giặc Bắc
xâm lược từ hơn một ngàn năm, trong bài này, vị nhạc sĩ đã nói trúng một điều
mà nhiều người lâu nay vẫn phập phồng mong đợi.
Ấy là: quả thật vụ Giàn khoan
HD 981 là một sự cố trước sau tất yếu không sớm thì muộn thế nào cũng xảy đến,
song điều còn quan trọng hơn, đó lại chính là một cơ hội có một không hai để
mọi thứ mặt nạ của các loại đào kép “đảng cử dân bầu” lâu nay vẫn ra sức múa
may trình diễn trên các “diễn đàn chóp bu” nước ta – tuy cũng được một
vài trống canh mua vui cho dân chúng nhưng đối với những ai là người
hiểu biết thì cảm giác tê nghẹn ngày một trào ứ vượt quá sức chịu đựng – cứ tự
nhiên nhi nhiên… mà như có một sức mạnh vô hình nào lột phắt ra. Nay thì
hầu như những mặt nạ đóng trò ấy đang lần lần theo nhau rơi rụng dây chuyền,
dẫu muốn cũng không tài nào chộp lên đeo lại được nữa.
Màn nhung từ từ khép, và
con người đầy dũng khí yêu nước Tô Hải đã nhanh chóng đứng lên chỉ đích danh
từng khuôn mặt thật trắng đen tròn méo lộ diện phía sau (tất nhiên chưa chỉ
hết). Vì thế chúng tôi thấy không nhất thiết phải điểm lại từng mặt ở đây.
Riêng đối với ông Thủ tướng, trong một lần trao đổi với nhạc sĩ
cũng mới đây thôi, chúng tôi có bóng gió rằng xin hãy chờ đợi sức bật của một
“hạt nhân khỏe” ẩn trong cái bề ngoài có vẻ hơi “lổn nhổn vàng thau”, và lão
nhạc sĩ hình như đã không mấy tán đồng. Thế nhưng trong bài viết này ông đã lên
tiếng “nhìn lại”, về một phương diện nào đó cách nhìn còn tỏ ra thông
thoáng hơn nhiều người.
Cái bản tính thẳng băng đàng hoàng ở ông chính
là đại biểu cho cốt tính xưa nay của dân tộc Việt – bao giờ cũng mở lòng ra đón
những đứa con trở về đường ngay nẻo chính, mà đường ngay nẻo chính trước hết là
ý chí quyết tâm bào vệ quyền độc lập thiêng liêng của Tổ quốc.
Vẫn biết trong một đất nước mà sự phân hóa giàu nghèo đang trở
nên thực sự gay gắt và lợi ích nhóm ghê tởm lũng đoạn cả một bộ máy đã dẫn đến
biết bao nhiêu bạo hành khủng khiếp của cơ quan chức năng đối với người dân
khắp từ Nam chí Bắc, không phải cứ giữ được một vài mỏ dầu trên biển là dân
nghèo sẽ được hưởng lợi đâu.
Hãy nhìn vào hàng đoàn lũ dân oan mất đất, mất nhà
cửa ruộng vườn, nhóm họp ngày một đông và kéo đi lê la vô vọng khắp nơi trên
đất nước suốt mấy chục năm qua, tham gia vào đó có cơ man nào là những bà mẹ
liệt sĩ, gia đình có công với cách mạng, thương binh, cựu chiến binh… thì không
một ai có chút ảo tưởng mơ hồ viển vông nào như thế cả.
Tuyệt nhiên không!
Nhưng kỳ lạ là thế, cứ hễ có tiếng gọi Tổ quốc lâm nguy là
không ai bảo ai, tự khắc một cảm hứng phấn khích đớn đau dồn hết lên mọi buồng
tim khối óc làm cho ai cũng phải rạo rực xốn xang, và hầu như bất kỳ ai, chỉ
trong khoảnh khắc đều có thể quên hết những bất công, ghẻ lạnh, áp bức mà người
cầm quyền hàng ngày “biệt đãi” với mình. “Với những người không có gì hết
thì TỔ QUỐC chính là tài sản duy nhất của họ” (A celui qui n’a rien, la
PATRIE est son seul bien – Jean Jaurès – 1859-1914).
Chỉ mới hôm qua đây thôi
hai tiếng Tổ quốc đã làm cháy bùng lên ngọn đuốc sống tự thiêu của một người
Phật tử thuần thành – Lê Thị Tuyết Mai – ngay trước dinh Thống
nhất! Thử hỏi một anh giáo làng được giữ chân “thủ từ”, vốn có chút liêm chính
vặt với hàng xã nhưng lại khúm núm trước kẻ thù truyền kiếp ngang nhiên xộc vào
giết người cướp của, phá nát làng xóm mình và coi mình chỉ là một bù nhìn rơm
không hơn không kém, có sánh được ngang gót chân của người phụ nữ đáng kính vừa
nằm xuống hay không?
Vì thế, chúng tôi rất tán thành tiêu chí mà đại lão nhạc sĩ đưa
ra, rằng người dân có thể dẹp bỏ ân oán để tôn xưng bất kỳ người nào mà không
cần so đo tính toán, miễn là người đó từ giờ phút hệ trọng này thật tâm gánh
vác ngọn cờ đi đầu tổ chức cho cả nước bảo vệ độc lập và chủ quyền của dân tộc.
Hãy bắt tay ngay vào hành động chứ đừng có chỉ là… tuyên bố như mấy lâu nay ông
từng tuyên bố rất dõng dạc từ Hội nghị quốc tế này sang diễn đàn đa phương nọ.
Hãy làm những việc bức bách cần làm cho công cuộc cứu nguy đất nước, để khắp
nơi xa gần trông ngắm và… luận bàn về hành vi của mình xem đã xứng mặt với tiêu
chuẩn người cầm chịch quả quyết và có tầm nhìn bao quát giữa thời buổi hỗn loạn
này được mấy phần rồi. Xin hãy lẹ lên đi!
Còn như tất cả những chuyện cũng rất
thiết thân khác – dân chủ, nhân quyền… – vốn là quyền sống cơ bản không
thiếu được với 90 triệu người dân, nói như Hồ Chí Minh “nếu nước độc lập mà
dân không hưởng hạnh phúc tự do, thì độc lập cũng chẳng có ý nghĩa gì“, mà
trong Thông điệp đầu năm ông đã nhắc tới mà chưa thấy tăm bóng, thì dân chúng
sẽ sẵn sàng thư lại nửa buổi đôi ngày, để rồi thế nào cũng sẽ xin được hầu
chuyện tiếp dài dài với ông.
Mạn phép Osin Huy Đức dẫn thêm mấy câu của anh làm lời kết: “Giàn khoan 981 xuất hiện trước thềm Hội nghị ASEAN ở Myanmar và
Diễn đàn kinh tế Manila như một trái banh được đặt vào chân Thủ tướng khi ông
đang ở gần khung thành nhất. Những tuyên bố đúng lúc, ngang tầm nguyên thủ, đã
khiến ông trở thành một người hùng. Thưa Thủ tướng, ông đã cùng bước, cùng dùng
một ngôn ngữ sục sôi với người dân Việt Nam. Ông đã đi một đoạn đường khá xa.
Đừng quay lại vì phía sau là dân chúng”.
BVN
“HỮU NGHỊ VIỂN VÔNG, LỆ THUỘC”…, QUẢ BỒ HÒN ĐÃ THỰC SỰ NHÈ RA
CHƯA?
Nhạc sĩ Tô Hải
Nói thiệt để ông thủ tướng rõ: từ bài thông điệp đầu năm 2014,
tới nay, ông có một số điều tuyên bố công khai khá là… “tự diễn biến”… dễ bị
ông tổng Trọng yêu cầu “xử lý” lắm,…
Và lần này, tại Philippines, khi trả lời
AFP và Reuters ông
lại khá là hùng hồn và dứt khoát, “… hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở
bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và nhất định
không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình hữu
nghị viển vông, lệ thuộc nào đó ….”
Chẳng biết những điều ông nói đã được nhiều người hoan hô, đã
được Bộ Chính Chị các ông thông qua chưa? Chứ theo tôi phán đoán thì… chưa!
hoặc “chưa thống nhất trong cả 16 vị vua tập thể”! Lý do: Không một
ai trong “tứ trụ triều đình” dám nhắc lại lời hoặc ý của ông cả . Họp “Quác
hội”, cơ quan quyền lực (gọi là cao nhất) cũng phải… “bí mật”!?) để rồi “phóng”
ra được một bản tuyên bố sặc mùi “hòa bình hữu nghị viển vông”…
Xin trích:
“… Kiên trì đấu tranh gìn giữ môi trường hòa bình, ổn định để
phát triển đất nước, kiên trì bảo vệ, giữ vững quan hệ hữu nghị truyền thống
giữa nhân dân hai nước Việt Nam Trung Quốc”… (T. trẻ ngày
22/5/2014).
Còn tại Myanmar, Ủy viên Bộ CT, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng thì ngậm
đắng nuốt cay trước lời đe dọa của tên đồng cấp Thượng Vạn Toàn rằng thì là:
“Thời gian qua, Việt Nam tiến hành quấy nhiễu tác nghiệp khoan
thăm dò bình thường và hợp pháp của Trung Quốc tại vùng biển quần đảo Tây Sa,
đặc biệt là gần đây Việt Nam xảy ra các vụ bạo lực đánh đập, cướp bóc và thiêu
đốt nhằm vào doanh nghiệp và công dân Trung Quốc, Trung Quốc kiên quyết phản
đối và lên án việc này.
Hoạt động tác nghiệp chính đáng trên vùng biển
Tây Sa là quyền lợi của Trung Quốc, không có ai có thể ngăn cản được. Việt Nam
cần tôn trọng lịch sử, nhìn thẳng vào thực tế, xuất phát từ đại cục hữu nghị
Trung-Việt, không nên đã sai lại càng sai, trở thành sai lầm lớn”.
Ấy vậy mà cái ông Đại tướng chỉ huy tất cả lực lượng bộ binh, pháo binh tên lửa, tàu bay, tàu bò, tàu thủy, tàu ngầm, xe tăng,… dân quân du kích và cả bộ máy “chiến tranh toàn dân” với truyền thống “còn cái lai quần cũng đánh”… lại lúng ba, lúng búng trả lời y như có một cái máy ghi âm gắn sẵn chủ trương của những ai đó trong cổ họng:
“Đảng, Chính phủ và quân đội Việt Nam cực kỳ coi trọng phát triển
đoàn kết và hữu nghị với Trung Quốc, quân đội Việt Nam sẽ không áp dụng hành
động làm phức tạp tình hình, sẵn sàng cùng với Trung Quốc duy trì trao đổi về
các vấn đề liên quan”.
Tất cả những sự phản ứng của các nhà lãnh đạo Việt Nam gần như ai cũng bị những quả “bồ hòn hữu nghị viển vông” nó làm… cứng họng hết!
Nguy hiểm hơn nữa, mọi điều “cả vú lấp miệng em” chửi bới xấc
xược của những cơ quan truyền thông Tàu bành trướng, thậm chí những nhận định ,
đánh giá sai lầm, xuyên tạc về sự kiện HD981 của các cá nhân, báo chí nước
ngoài , bộ máy của anh Huynh đều cấm không cho phổ biến, không cho phản biện
công khai (để nhân dân cùng góp sức) mà chỉ cho phóng lên những điều “bốc thơm”
đường lối “trước sau như một bảo vệ hòa bình, hết sức kiềm chế” của mấy ông mà
thôi!
Mãi tới hôm nay 23/5/2014, mới có một bài viết của một ông có
cái tên lạ hoắc Nguyễn Đăng Phát phản biện một tên Dimitry Kosyrev nào đó đã
viết bài trên hãng Thông Tấn chính thức của Nhà nước Liên bang Nga Rossiya
Segodnya công khai bày tỏ quan điểm của hắn đứng hẳn về phía Trung Quốc về vụ
giàn khoan HD 981 là đã được đặt “hợp pháp” vì chỉ cách bờ biển Trung Quốc có…
27km còn cách bờ biển VN tới… 241 km (T. trẻ ngày 23/5 trg 19)!!!
Đặc biệt cái công hàm của thủ tướng Phạm Văn Đồng nó là thế nào?
Giá trị pháp lý của nó ra sao? Tất cả đều bị bịt kín nếu không có ông Trần Công
Trục phát biểu thẳng thừng trên Tivi I đêm 22/5/2014 về hoàn cảnh Hoàng Sa và
Trường Sa là thuộc về chính phủ có đầy đủ quyền lực Việt Nam Cộng hòa. Việc Tàu
Cộng chiếm Hoàng Sa năm 1974 không có liên quan gì đến công hàm 1958 cả!
Hậu quả của mọi thủ đoạn bưng bít, cắt cúp, xuyên tạc thông tin,
không cần đến sự góp sức của nhiều người hơn mấy ông cả chục cái đầu đã nhân
dịp này được thấy tác dụng ngược của nó! Các ông đã đơn độc và yếu thế trong lý
luận! Chẳng biết các người có trách nhiệm [trong] các ông đã nhìn rõ hay chưa?
Ông Dũng nè! Tôi có thể kể ra đây hàng chục ý kiến “chủ bại” khác, thậm chí những tư duy mốc meo đang cố bám lấy người bạn vĩ đại, cùng chí hướng, tốt đẹp không ai có thể hơn (Nguyễn Chí Vịnh) là Trung Hoa, là bác Mao là bác Hồ… (ta đó cũng là bác Mao) của những tên như Vũ Mão, và đồng bọn để ông… đề phòng…
Nhưng tôi biết những gì tôi e ngại cho ông, ông cũng biết và
chắc ông cũng thừa kinh nghiệm để tồn tại cho tới ngày hôm nay rồi!
Tuy nhiên
1 – Nhân danh một người hơn ông đúng 21 năm 8 tháng 7 ngày (ông
sinh 17/1/1949, tôi sinh 24/9/1927)
2 – Nhân danh một người đã từng ngậm cả tấn bồ hòn mà phải kêu
lên “Hảo lớ !” – “Ngọt “Ngọt lắm! ngọt lắm!” từ hơn 60 năm trước, khi cái nước
cộng sản Mao hình thành (1949) và cái “nước đàn em” đã bị lệ thuộc trên mọi
phương diện!
Với giới văn hóa nghệ thuật chúng tôi thì… Đường lối Văn nghệ
Diên An đã như một cái lệnh của Tần Thủy Hoàng đốt sách, khai tử toàn bộ những
gì là 15 năm văn hóa huy hoàng, văn nghệ hoàng kim nhất của nước Việt Nam dù
dưới ách đô hộ của thực dân Pháp.
Chính cái đường lối văn nghệ “công nông binh”được cụ thể hóa bởi cái Đề cương văn hóa [?] sát khí đằng đằng của cái tên Trần Phú, Tổng bí thư đầu tiên của cái đảng cộng sản du nhập ở Nga , ở Tàu về: “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” đã giết hết các tên tuổi và tác phẩm của một thế hệ Nguyễn công Hoan, Vũ Trọng Phụng… của nhóm Tự Lực Văn Đoàn… và sau này giết luôn cả phần xác, lẫn phần hồn của những Trần Dần, Lê Đạt, Phùng Quán, Hữu Loan, Hoàng Cầm, Nguyễn Mạnh Tường ,Trần Đức Thảo…
Ai còn lại mà có điều kiện đều phải cao chạy xa bay (ngày nay trở về với đầy vinh quang và tiền bạc!!). Những kẻ còn lại thì 60 năm ngậm bồ hòn làm công cụ tuyên truyền cho đảng và nhà nước vô sản dỏm của các ông đấy!
Phải nói thật là: Lũ chúng tôi, kể từ khi “Việt Nam-Trung Hoa
núi liền núi sông liền sông”… “chung một Biển Đông mối tình hữu nghị sáng như
rạng đông” và sau này… “Sơn thủy tương liên /lý tưởng tương thông /văn hóa
tương đồng /vận mệnh tương quan…”;thì… chúng tôi giới văn nghệ ăn lương nhà nước để tồn tại đã
phải ngậm hàng tấn bồ hòn mà phải kêu là “Ngọt, ngọt!”.
Còn toàn dân thì sao? Chỉ nhắc tới cái bài học bác Mao “Cải cách
ruộng đất” thôi cũng đã thấy. Chính các bậc cha chú cộng sản của các anh đã
phải ngậm bồ hòn biết bao nhiêu khi phải nhận tội trước nhân dân về những lỗi
lầm muôn đời không thể sửa chữa trong tâm hồn của người nông dân Việt…
Hết nuốt
xong quả đắng cải cách ruộng đất nhưng cuối cùng ruộng đất lại trở thành “sở
hữu toàn dân” do các lý trưởng, chánh tổng, quan huyện, quan phủ, tổng đốc,
khâm sai, hoàng đế kiểu mới quản lý… nông dân Việt Nam, cho đến hôm nay đã phải
nuốt bao tấn bồ hòn?
Công nhân, thương gia, trí thức… cũng chẳng ai không phải ngậm
bồ hòn làm ngọt, trong đó có một số không phải là nhỏ, đã quen dần nên thấy bồ
hòn Tàu… cực ngọt! Lý do: Không có Tàu bành trướng, không có chúng! Cho nên,
cái tình hữu nghị Việt Nam-Trung Hoa đối với chúng không hề viển vông mà là Lẽ
Sống… đấy.
Gần như cả dân tộc Việt đều căm giận Tàu xâm chiếm nước ta,
nhưng với chúng, bỏ núm vú Tàu ra là chúng… chết liền!… Cho nên ai chống Tàu
bành trướng là chống bản thân chúng, chúng đều đàn áp, bắt bớ, bỏ tù thẳng tay,
thậm chí mới… mở miệng đã bị chúng bịt liền!
Lần này,chính anh Ba đã làm một cái việc vứt bỏ hẳn khỏi
miệng quả bồ hòn mà chính các anh và toàn dân Việt Nam ngậm đắng nuốt
cay bao lâu (?) nay…
Rất nhiều ý kiến đã hua-ra anh. Tôi, dù có nhiều điều không tán thành gì anh cả, nhưng xin hô to:
TIẾN LÊN ANH BA! VẠCH MẶT THẬM CHÍ GẠT PHẮT NHỮNG KẺ VẪN NGẬM
CHẶT QUẢ BỒ HÒN, NGÁNG ĐƯỜNG ĐI CỦA ANH.
HAI NHIỆM KỲ LÀM THỦ TƯỚNG, 65 TUỔI RỒI! MỌI VINH QUANG CAY ĐẮNG ĐỀU ĐÃ QUÁ ĐẦY ĐỦ RỒI! TIẾC NUỐI CÁI GÌ NỮA MÀ CỨ PHẢI ÔM BA CÁI THỨ “VIỂN VÔNG – VU VƠ – GIẢ DỐI” ẤY MÃI LÀM CHI?
T.H.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment