VN còn hay mất?
QM
Nếu nghĩ cho cùng dựa vào những gì đang diễn ra trên đất nước,phải đau lòng mà nói VN đã mất cho TC đã lâu. Những người Việt còn nặng lòng với tổ quốc đang bị cai trị bởi một đám quan chức TC có nguồn gốc là ngừơi VN. Chiến lược xâm chiếm ngậm nhấm với những diễn tiến hòa bình âm thầm đã được thực hiện một cách khôn khéo với sự chấp hành của đảng csVN anh em (3.5 triệu đảng viên, rành rẽ tâm lý chiến, chuyên viên sách động, chuyên nghiệp khủng bố) cai trị những người Việt yêu nước chống TC và lũ nô bộc csVN. Để đổi lại csVN được những ưu đãi quyền lực (độc đảng cai trị như mẫu quốc) và vật chất để trở thành những tư bản đỏ cho những đảng viên trung thành cùng gia đình và thân thuộc. Những kẻ ngoài đảng, thành phần bị cai trị, muốn được yên thân thì ngậm miệng tuân theo như một bầy cừu. Cuộc tranh đấu dành độc lập, chủ quyền, và quyền được làm người của dân tộc Việt không phải chỉ đơn thuần chống lại csTQ , mà thật là oái oăm, còn là cuộc tranh đấu của những người bị cai trị, bị bóc lột, mất quyền làm người, đối lại giai cấp cai trị tư bản đỏ, độc đảng csVN nô tài cho TC.
Mất nước không chỉ có nghĩa tên một quốc gia bị xoá trên bản đồ thế giới. Hơn nữa với chiển thuật gậm nhẩm, trong giai đoạn này, TC cũng chẳng dại ra lệnh đám nô bộc csVN xoá bỏ tên nước. Bởi nó sẽ đánh thức toàn thể tầng lớp,giai cấp ở VN. Tên nước VN vẫn còn được tồn tại để ru ngủ phần lớn những người Việt chưa nhìn ra những thực trạng đang diễn ra trên đất nước. Đây là một sự thống trị âm thầm với những thoả ước kinh tế cùng di dân được ký kểt mà phần thiệt sẽ về dân tộc thiểu số Việt,và lợi ích về cho mẫu quốc đại Hán và một chút phần thưởng cho đám nô bộc tư bản đỏ csVN. Do đó những tiếng nói của những người Việt yêu nước, thức tỉnh nhìn ra nguy cơ nô lệ, đã bị đàn áp, khủng bố, tù đày bởi cái gọi là chính quyền VN? của họ.
Nhưng diễn tiến hoà bình thống trị trên con đường của nó đương nhiên phải gặp những khó khăn cho cả hai đảng csTQ-VN, khi những động thái quá lộ liễu như dàn khoan 981 được tiến hành. Dựa trên lời phát biểu của giáo sư Tô Hạo, giám đốc trung tâm nghiên cứu chiến lược của đại học ngoại giao TC,thì sự căng thẳng của TC và VN trên biển Đông là do “sự thay đổi thái độ” của nhà nước csVN. Thực tế có phải những phản kháng, kết án, đe doạ qua lại của hai đảng csTQ-VN, và cuộc chung tắm nước vòi rồng trên biển Đông chỉ là màn kịch để giảm bớt những phẫn nộ của giai cấp yêu nước bị cai trị ở VN. Đảng csVN vẫn trung thành cộng tác với csTQ trong diễn tiến hoà bình thống trị VN với những vở kịch đang diễn tiến. Với nguy cơ đoán trước của những cuộc biểu tình vùng dậy của giai cấp công nhân yêu nước bị cai trị, có thể đưa đến sự lật đổ của chế độ độc tài đảng trị, song hành với những quan sát của thế giới trên vấn đề nhân quyền ở VN. CsVN-TQ (tổ sư tuyên truyền, kích động biểu tình cũng như PHẢN tuyên truyền, PHẢN biểu tình) đã kích động quần chúng dấy lên những cuộc biểu tình BẠO ĐộNG tại Bình Dương và. Hà Tĩnh. Những người công nhân (bao năm bị bóc lột, ngược đãi của một lối nô lệ mới) hiền lành, yêu nước, nhưng thiếu hiểu biết đã bị kích động hướng dẫn bởi “một nhóm người CHUYÊN NGHIỆP có TỔ CHỨC” đổt phá những cơ xưởng TQ(nhưng thật sự đa số cơ xưởng thuộc về Đài loan, Nhật bản, và Đại Hàn).CsVN từ đó dùng những hình ảnh biểu tình bạo loạn này để thẳng tay bạo hành đàn áp những cuộc biểu tình bất bạo động của những người yêu nước chống lại csTQ và csVN nô bộc.
Nếu csVN thật sự muốn bảo vệ tổ quốc, họ sẽ phải chấp nhận thay đổi(có nghĩa phải thật
sự tôn trọng nhân quyền, chấp nhận từ bỏ độc đảng…) để có được sự hỗ trợ trực tiếp của những sức mạnh có thể đối trọng với TC như Nhật bản, Philipine đang áp dụng. Hay ít nhất csVN phải dựa vào sức mạnh của toàn dân đánh động lương tâm của những dân tộc thế giới áp lực lên sự hung hãn ngược ngạo của Đại Hán. Chính họ sẽ phải phát động những cuộc biểu tình bất bạo động chống TC trên toàn quốc và dùng công an, thanh niên xung phong, đảng viên. Và ngay cả quân đội để bảo vệ những hãng xưởng ngoại quốc đặc biệt là của TC. Nhưng bởi là kiếp nô bộc, csVN đã phải tuân theo mệnh lệnh từ csTQ “phải lập tức có những biện pháp dứt khoát chấm dứt mọi cuộc biểu tình chống lại mẫu quốc”. Và một lực lượng hùng hậu công an, thanh niên xung phong, đảng viên đã “xuống đường” hung hãn bạo hành những người Việt cả gan biểu tình bất bạo động nhưng to tiếng chống lại mẫu quốc TC kẻ đã bảo vệ độc quyền cai trị và cơm ăn áo mặc cho họ.
Sẽ không ngạc nhiên, sau màn kịch cùng tắm nước vòi rồng trên biển đông, những lời cãi vã qua lại cho có, cùng những cuộc biểu tình của giai cấp bị trị đã được hữu hiệu trấn áp trên toàn quốc, csVN -csTQ sẽ ký kết một thoả ước “Hoà Bình Cộng Tác cùng Khai Thác biển Đông” với quyền lợi tối đa cho mẫu quốc và một chút dư thừa cho lũ hậu duệ hồ chí minh bán nước. Và diễn tiến hoà bình thống trị với đám nô bộc csVN độc đảng trị sẽ tiếp tục xa hơn.
Thật đau lòng cho tộc Việt, họ đã mất nước tử lâu nhưng đa số vẫn còn mơ ngủ. Dân Việt đã mất nước bởi họ đang bị cai trị bởi một chính quyền không phải do họ được tự do lựa chọn bầu ra, mà bởi một nhà nước toàn những quan chức gốc Việt nhưng phục vụ đại Hán để đựơc độc quyền, độc lợi. CsVN thay mặt mẫu quốc TC thi hành sảch lược thống tri của đại Hán. Những biểu tình đòi hỏi nhân quyền,tự do ngôn luận,hay chống TC xâm lăng không còn ý nghĩa gì cả bởi dân Việt đã mất nước. Cuộc nổi dậy hiện tại cần có là lấy lại Chủ Quyền cho dân tộc Việt. Nó không thể là những cuộc biểu tình của một đoàn cừu dễ bị chụp mũ, bạo hành trấn áp bởi độc đảng csVN tay sai cai trị cho TC. Dân Việt đã đứng dậy vượt qua nỗi sợ hãi trước bạo quyền nhưng cần được tổ chức chặt chẽ hơn, khoa học hơn, chuẩn bị cho một ngày toàn dân cùng đứng dậy lấy lại chủ quyền cho dân tộc.
Nếu nghĩ cho cùng dựa vào những gì đang diễn ra trên đất nước,phải đau lòng mà nói VN đã mất cho TC đã lâu. Những người Việt còn nặng lòng với tổ quốc đang bị cai trị bởi một đám quan chức TC có nguồn gốc là ngừơi VN. Chiến lược xâm chiếm ngậm nhấm với những diễn tiến hòa bình âm thầm đã được thực hiện một cách khôn khéo với sự chấp hành của đảng csVN anh em (3.5 triệu đảng viên, rành rẽ tâm lý chiến, chuyên viên sách động, chuyên nghiệp khủng bố) cai trị những người Việt yêu nước chống TC và lũ nô bộc csVN. Để đổi lại csVN được những ưu đãi quyền lực (độc đảng cai trị như mẫu quốc) và vật chất để trở thành những tư bản đỏ cho những đảng viên trung thành cùng gia đình và thân thuộc. Những kẻ ngoài đảng, thành phần bị cai trị, muốn được yên thân thì ngậm miệng tuân theo như một bầy cừu. Cuộc tranh đấu dành độc lập, chủ quyền, và quyền được làm người của dân tộc Việt không phải chỉ đơn thuần chống lại csTQ , mà thật là oái oăm, còn là cuộc tranh đấu của những người bị cai trị, bị bóc lột, mất quyền làm người, đối lại giai cấp cai trị tư bản đỏ, độc đảng csVN nô tài cho TC.
Mất nước không chỉ có nghĩa tên một quốc gia bị xoá trên bản đồ thế giới. Hơn nữa với chiển thuật gậm nhẩm, trong giai đoạn này, TC cũng chẳng dại ra lệnh đám nô bộc csVN xoá bỏ tên nước. Bởi nó sẽ đánh thức toàn thể tầng lớp,giai cấp ở VN. Tên nước VN vẫn còn được tồn tại để ru ngủ phần lớn những người Việt chưa nhìn ra những thực trạng đang diễn ra trên đất nước. Đây là một sự thống trị âm thầm với những thoả ước kinh tế cùng di dân được ký kểt mà phần thiệt sẽ về dân tộc thiểu số Việt,và lợi ích về cho mẫu quốc đại Hán và một chút phần thưởng cho đám nô bộc tư bản đỏ csVN. Do đó những tiếng nói của những người Việt yêu nước, thức tỉnh nhìn ra nguy cơ nô lệ, đã bị đàn áp, khủng bố, tù đày bởi cái gọi là chính quyền VN? của họ.
Nhưng diễn tiến hoà bình thống trị trên con đường của nó đương nhiên phải gặp những khó khăn cho cả hai đảng csTQ-VN, khi những động thái quá lộ liễu như dàn khoan 981 được tiến hành. Dựa trên lời phát biểu của giáo sư Tô Hạo, giám đốc trung tâm nghiên cứu chiến lược của đại học ngoại giao TC,thì sự căng thẳng của TC và VN trên biển Đông là do “sự thay đổi thái độ” của nhà nước csVN. Thực tế có phải những phản kháng, kết án, đe doạ qua lại của hai đảng csTQ-VN, và cuộc chung tắm nước vòi rồng trên biển Đông chỉ là màn kịch để giảm bớt những phẫn nộ của giai cấp yêu nước bị cai trị ở VN. Đảng csVN vẫn trung thành cộng tác với csTQ trong diễn tiến hoà bình thống trị VN với những vở kịch đang diễn tiến. Với nguy cơ đoán trước của những cuộc biểu tình vùng dậy của giai cấp công nhân yêu nước bị cai trị, có thể đưa đến sự lật đổ của chế độ độc tài đảng trị, song hành với những quan sát của thế giới trên vấn đề nhân quyền ở VN. CsVN-TQ (tổ sư tuyên truyền, kích động biểu tình cũng như PHẢN tuyên truyền, PHẢN biểu tình) đã kích động quần chúng dấy lên những cuộc biểu tình BẠO ĐộNG tại Bình Dương và. Hà Tĩnh. Những người công nhân (bao năm bị bóc lột, ngược đãi của một lối nô lệ mới) hiền lành, yêu nước, nhưng thiếu hiểu biết đã bị kích động hướng dẫn bởi “một nhóm người CHUYÊN NGHIỆP có TỔ CHỨC” đổt phá những cơ xưởng TQ(nhưng thật sự đa số cơ xưởng thuộc về Đài loan, Nhật bản, và Đại Hàn).CsVN từ đó dùng những hình ảnh biểu tình bạo loạn này để thẳng tay bạo hành đàn áp những cuộc biểu tình bất bạo động của những người yêu nước chống lại csTQ và csVN nô bộc.
Nếu csVN thật sự muốn bảo vệ tổ quốc, họ sẽ phải chấp nhận thay đổi(có nghĩa phải thật
sự tôn trọng nhân quyền, chấp nhận từ bỏ độc đảng…) để có được sự hỗ trợ trực tiếp của những sức mạnh có thể đối trọng với TC như Nhật bản, Philipine đang áp dụng. Hay ít nhất csVN phải dựa vào sức mạnh của toàn dân đánh động lương tâm của những dân tộc thế giới áp lực lên sự hung hãn ngược ngạo của Đại Hán. Chính họ sẽ phải phát động những cuộc biểu tình bất bạo động chống TC trên toàn quốc và dùng công an, thanh niên xung phong, đảng viên. Và ngay cả quân đội để bảo vệ những hãng xưởng ngoại quốc đặc biệt là của TC. Nhưng bởi là kiếp nô bộc, csVN đã phải tuân theo mệnh lệnh từ csTQ “phải lập tức có những biện pháp dứt khoát chấm dứt mọi cuộc biểu tình chống lại mẫu quốc”. Và một lực lượng hùng hậu công an, thanh niên xung phong, đảng viên đã “xuống đường” hung hãn bạo hành những người Việt cả gan biểu tình bất bạo động nhưng to tiếng chống lại mẫu quốc TC kẻ đã bảo vệ độc quyền cai trị và cơm ăn áo mặc cho họ.
Sẽ không ngạc nhiên, sau màn kịch cùng tắm nước vòi rồng trên biển đông, những lời cãi vã qua lại cho có, cùng những cuộc biểu tình của giai cấp bị trị đã được hữu hiệu trấn áp trên toàn quốc, csVN -csTQ sẽ ký kết một thoả ước “Hoà Bình Cộng Tác cùng Khai Thác biển Đông” với quyền lợi tối đa cho mẫu quốc và một chút dư thừa cho lũ hậu duệ hồ chí minh bán nước. Và diễn tiến hoà bình thống trị với đám nô bộc csVN độc đảng trị sẽ tiếp tục xa hơn.
Thật đau lòng cho tộc Việt, họ đã mất nước tử lâu nhưng đa số vẫn còn mơ ngủ. Dân Việt đã mất nước bởi họ đang bị cai trị bởi một chính quyền không phải do họ được tự do lựa chọn bầu ra, mà bởi một nhà nước toàn những quan chức gốc Việt nhưng phục vụ đại Hán để đựơc độc quyền, độc lợi. CsVN thay mặt mẫu quốc TC thi hành sảch lược thống tri của đại Hán. Những biểu tình đòi hỏi nhân quyền,tự do ngôn luận,hay chống TC xâm lăng không còn ý nghĩa gì cả bởi dân Việt đã mất nước. Cuộc nổi dậy hiện tại cần có là lấy lại Chủ Quyền cho dân tộc Việt. Nó không thể là những cuộc biểu tình của một đoàn cừu dễ bị chụp mũ, bạo hành trấn áp bởi độc đảng csVN tay sai cai trị cho TC. Dân Việt đã đứng dậy vượt qua nỗi sợ hãi trước bạo quyền nhưng cần được tổ chức chặt chẽ hơn, khoa học hơn, chuẩn bị cho một ngày toàn dân cùng đứng dậy lấy lại chủ quyền cho dân tộc.
Chiến Lược Thực Dân Kiểu Mới của Trung Quốc ở Việt Nam
Minh Nam
Việt Nam đang ở trong một tình thế hiểm nghèo. Phải nói đó là tình thế hiểm nghèo vì rất nhiều người Việt trong một thời gian dài, và cả cho đến nay, không nhận thức hết được sự nghiêm trọng trong quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc và hiểu tường tận các chiến lược của Trung Quốc.
Như một con bệnh ung thư nhưng nhiều bác sỹ chỉ nhìn thấy các triệu chứng bên ngoài nên không có những liệu pháp quyết định được đưa ra cho đến khi con bệnh nguy ngập thì bác sỹ mới hốt hoảng.
Chỉ cho đến khi Trung Quốc kéo giàn khoan vào lãnh hải của Việt Nam thì nhiều người mới giật mình rằng Việt Nam đã bị xâm lược. Nếu có trách phải tự trách mình, những người ít ỏi có hiểu biết và còn quan tâm đến đất nước, rằng chúng ta đã quá chủ quan và đánh giá thấp các chiến lược của Trung Quốc. Nếu nhìn một cách sâu xa hơn, chiến lược của Trung Quốc đối với Việt Nam tương tự như chiến lược của Trung Quốc đang thực thi ở các nước châu Phi. Và việc kéo giàn khoan vào Việt Nam là chuyện sớm muộn, bởi nó là một phần của chiến lược của Trung Quốc đối với các nước nhược tiểu: chiến lược thực dân kiểu mới.
Vậy đâu là chiến lược của Trung Quốc? Chiến lược của Trung Quốc thường bao gồm các bước như sau.
Đầu tiên, Trung Quốc sẽ tuyên bố là không can thiệp vào công việc nội bộ của đối phương, nhưng đồng thời, thông qua các dự án kinh tế và các hỗ trợ tài chính, giúp phe thân Trung Quốc nắm quyền. Trung Quốc sẽ cô lập những cấp lãnh đạo thân Trung Quốc với nhân dân nhằm làm suy yếu tính chính danh của các cấp lãnh đạo này. Các cấp lãnh đạo này muốn giữ quyền do đó phải dựa vào nhóm thân Trung Quốc và do đó các cấp lãnh đạo sẽ bị gián tiếp điều khiển bởi Trung Quốc.
Bước tiếp theo, Trung Quốc giới thiệu mô hình kinh tế của mình như một mô hình mẫu để theo đuổi: mô hình kinh tế độc tài lãnh đạo. Trung Quốc giới thiệu mô hình này với mục đích khuyến khích các quốc gia độc tài tiếp tục duy trì thể chế độc tài, với mục tiêu để phát triển kinh tế. Nhưng bằng cách giúp duy trì một chế độ độc tài thân Trung Quốc như vậy, Trung Quốc dễ dàng tác động và thực thi các chính sách thực dân kiểu mới hơn. Các cấp lãnh đạo độc tài thân Trung Quốc do đó sẽ đóng vai trò như các thái thú của Trung Quốc.
Sau khi nắm được các cấp lãnh đạo, Trung Quốc sẽ cung cấp các khoản tín dụng “hỗ trợ” cho các nước này và các công ty Trung Quốc bắt đầu đổ vào thị trường. Hàng hóa Trung Quốc tràn ngập và nước này nhanh chóng trở thành một thị trường tiêu thụ của Trung Quốc. Các doanh nghiệp của Trung Quốc, cùng với công nhân, theo vào các dự án của Trung Quốc, làm việc và khi xong hợp đồng sẽ tìm cách ở lại. Một mặt khác, các doanh nghiệp Trung Quốc được sự đỡ đầu của chính phủ Trung Quốc sẽ mua các mỏ quặng và tài nguyên với giá rẻ mạt do thông đồng với giới cầm quyền. Chính quyền độc tài địa phương hưởng lợi từ quan hệ Trung Quốc, khi Trung Quốc tuyên bố không can thiệp vào công việc nội bộ của nước khác, ngược lại Trung Quốc hưởng lợi từ tài nguyên, các nước này là thị trường tiêu thụ hàng hóa Trung Quốc, và hơn nữa, các chính quyền độc tài này là vây cánh ủng hộ Trung Quốc trên các mặt trận ngoại giao quốc tế.
Các nước độc tài này nghiễm nhiên trở thành một chư hầu của Trung Quốc dưới con mắt của thế giới và bị Trung Quốc khống chế về kinh tế, ngoại giao và chính trị.
Nhìn lại các chiến lược trên, hẳn các bạn sẽ giật mình rằng Việt Nam đã bị Trung Quốc đô hộ với mô hình thực dân kiểu mới từ rất lâu rồi. Mang giàn khoan vào biển chỉ là một trong những bước cuối cùng.
Việt Nam đang ở trong một tình thế hiểm nghèo. Phải nói đó là tình thế hiểm nghèo vì rất nhiều người Việt trong một thời gian dài, và cả cho đến nay, không nhận thức hết được sự nghiêm trọng trong quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc và hiểu tường tận các chiến lược của Trung Quốc.
Như một con bệnh ung thư nhưng nhiều bác sỹ chỉ nhìn thấy các triệu chứng bên ngoài nên không có những liệu pháp quyết định được đưa ra cho đến khi con bệnh nguy ngập thì bác sỹ mới hốt hoảng.
Chỉ cho đến khi Trung Quốc kéo giàn khoan vào lãnh hải của Việt Nam thì nhiều người mới giật mình rằng Việt Nam đã bị xâm lược. Nếu có trách phải tự trách mình, những người ít ỏi có hiểu biết và còn quan tâm đến đất nước, rằng chúng ta đã quá chủ quan và đánh giá thấp các chiến lược của Trung Quốc. Nếu nhìn một cách sâu xa hơn, chiến lược của Trung Quốc đối với Việt Nam tương tự như chiến lược của Trung Quốc đang thực thi ở các nước châu Phi. Và việc kéo giàn khoan vào Việt Nam là chuyện sớm muộn, bởi nó là một phần của chiến lược của Trung Quốc đối với các nước nhược tiểu: chiến lược thực dân kiểu mới.
Vậy đâu là chiến lược của Trung Quốc? Chiến lược của Trung Quốc thường bao gồm các bước như sau.
Đầu tiên, Trung Quốc sẽ tuyên bố là không can thiệp vào công việc nội bộ của đối phương, nhưng đồng thời, thông qua các dự án kinh tế và các hỗ trợ tài chính, giúp phe thân Trung Quốc nắm quyền. Trung Quốc sẽ cô lập những cấp lãnh đạo thân Trung Quốc với nhân dân nhằm làm suy yếu tính chính danh của các cấp lãnh đạo này. Các cấp lãnh đạo này muốn giữ quyền do đó phải dựa vào nhóm thân Trung Quốc và do đó các cấp lãnh đạo sẽ bị gián tiếp điều khiển bởi Trung Quốc.
Bước tiếp theo, Trung Quốc giới thiệu mô hình kinh tế của mình như một mô hình mẫu để theo đuổi: mô hình kinh tế độc tài lãnh đạo. Trung Quốc giới thiệu mô hình này với mục đích khuyến khích các quốc gia độc tài tiếp tục duy trì thể chế độc tài, với mục tiêu để phát triển kinh tế. Nhưng bằng cách giúp duy trì một chế độ độc tài thân Trung Quốc như vậy, Trung Quốc dễ dàng tác động và thực thi các chính sách thực dân kiểu mới hơn. Các cấp lãnh đạo độc tài thân Trung Quốc do đó sẽ đóng vai trò như các thái thú của Trung Quốc.
Sau khi nắm được các cấp lãnh đạo, Trung Quốc sẽ cung cấp các khoản tín dụng “hỗ trợ” cho các nước này và các công ty Trung Quốc bắt đầu đổ vào thị trường. Hàng hóa Trung Quốc tràn ngập và nước này nhanh chóng trở thành một thị trường tiêu thụ của Trung Quốc. Các doanh nghiệp của Trung Quốc, cùng với công nhân, theo vào các dự án của Trung Quốc, làm việc và khi xong hợp đồng sẽ tìm cách ở lại. Một mặt khác, các doanh nghiệp Trung Quốc được sự đỡ đầu của chính phủ Trung Quốc sẽ mua các mỏ quặng và tài nguyên với giá rẻ mạt do thông đồng với giới cầm quyền. Chính quyền độc tài địa phương hưởng lợi từ quan hệ Trung Quốc, khi Trung Quốc tuyên bố không can thiệp vào công việc nội bộ của nước khác, ngược lại Trung Quốc hưởng lợi từ tài nguyên, các nước này là thị trường tiêu thụ hàng hóa Trung Quốc, và hơn nữa, các chính quyền độc tài này là vây cánh ủng hộ Trung Quốc trên các mặt trận ngoại giao quốc tế.
Các nước độc tài này nghiễm nhiên trở thành một chư hầu của Trung Quốc dưới con mắt của thế giới và bị Trung Quốc khống chế về kinh tế, ngoại giao và chính trị.
Nhìn lại các chiến lược trên, hẳn các bạn sẽ giật mình rằng Việt Nam đã bị Trung Quốc đô hộ với mô hình thực dân kiểu mới từ rất lâu rồi. Mang giàn khoan vào biển chỉ là một trong những bước cuối cùng.
On Saturday, 31 May 2014 6:46 PM, "Vanessa Nguyen [thaoluan9]" <> wrote:
Hãy Thực Thi Dân Chủ Tính
Sống ờ các nước tự do, dân chủ phương tây chính quyền đã thực thi đầy đủ quyền làm người cho dân chúng, nếu thấy chính quyền vi phạm luật pháp thì hãy nhờ luật sư kiện chính phủ ra toà ....
cho nên hãy đòi hỏi bạo quyền việt cộng thực thi tự do, dân chủ cho nhân dân Việt Nam , nếu không có khả năng lãnh đạo đất nước thì không nên độc tài , độc đảng, mà phải chấp nhận đa nguyên, đa đảng để người dân được quyền lựa chọn người lãnh đạo theo ý mình để phục vụ quyền lợi cho nhân dân...
Nói đến danh từ Dân chủ tự do, trong mỗi cá nhân đều luôn hiểu, đó là cái sự bảo đảm những quyền cơ bản cho toàn dân; đó là quyền giám sát, chỉ trích, đặt ngược câu hỏi khi thấy cần minh bạch một quan điểm và quyền phế truất tổ chức hay quyền lực ở mọi cấp. Vì khi có sự khác biệt, trao đổi phê bình chỉ ra cái sai và trích cái đúng thì xã hội mới có sự đào thải sai trái để hầu tìm đáp số chung đúng nhất để xây dựng xã hội.
Tuy nhiên nhiều sự kiện gần đây, dù ngoài đời hay trên Thế Giới Mạng Ảo, vẫn còn một số dù sống hay du học tại xứ dân chủ, nhưng đã vì cái tính bán khai “Độc Quyền đấu tranh” “sư nô lệ tư tưởng vào một chủ nghĩa” của cá nhân/ hội đoàn, để rồi ngăn cản CẤM những tiếng nói khác thắc mắc về những quan điểm của họ. Trên thực tế không ai có lý do và không có quyền nào giới hạn tự do của người khác nhưng chúng ta lại có cái quyền đặc biệt, là giới hạn tự do của chúng ta.
Cái tính “dã man bạo ngược của CSVN Ai thắc mắc về sai trái của XHCN là Phản Động”. Xã Hội VN, hiện nay đảng CSVN đang chuyên quyền độc đoán, Đảng CS luôn tư cho Bác/Đảng là “đại ân nhân của dân tộc” nên đã tư cho Đảng và Nhà Nước một cái quyền độc tôn quyết định tất cả từ vận mạng chính trị cho đến đời sống xã hội và tâm linh cũng như ngoài việc ru ngủ và ép ngủ toàn dân bằng những lịch sử ngụy tạo những hoà quang của “Đảng”, nên CSVN không ngừng nhồi nhét tư tưởng nô lệ vào tuổi thơ VN đó là tư tưởng HCM.
Những độc tài Lenin, Stalin, Mao, Hitler, Sadam Hussien, CSVN v.v luôn có một cái tính chung đó là vạch vùng cấm địa bao quanh những “tấm áo và hình tượng” của chế độ và cầm quyền. Hầu che dấu sự ngu dốt sai trái để dễ bề thao túng xã hội, bất cứ ai cũng chỉ có thể TỰ DO tung hô nhưng không được vượt qua hàng rào cấm địa để thắc mắc và phê bình đường lối của Đảng Phái/ Nhà Nước độc tài. Với một tư tưởng bảo thủ độc tài cùng với sự thiếu hiểu biết về cái tính thực của dân chủ, ngày xưa Việt Minh đã lừa gạt và tạo được một xã hội chỉ biết “tung hô” và đợi chờ quyết định được ban phát, những danh từ cách mạng chống Pháp, nhà đấu tranh chống Pháp, đã bị Việt Minh biến thành những chiếc áo làm công cụ để cái tự do cá nhân thao túng tự do của đa số. Cho đến hôm nay, tuy rằng gần đây có một số tiếng nói “Tố Đảng” nhưng chỉ lại là đường lối “Tố CS theo quy định cho phép” để đối trọng củng cố thêm cho chế độ.
CSVN vốn biết dân chủ hoá vốn là điều không thể tránh, nên thay vì đàn áp thẳng tay vay thì VC một mặt tung ra them Nghị Định 56, NQ 38-CP để ngăn cản sự phát triễn dân trí và thông tin, mặt khác tạo ra những hình ảnh “Dân Chủ Xin Phép” dùng tấm áo “dân chủ đấu tranh” vạch vùng cấm địa bao quanh tấm áo dân chủ để ngăn cản những tiếng nói phê bình và bình phẫm những sai trái bên trong, đồng thời thay vì vận động dân chủ tự quyết tẩy chay những chính sách/luật pháp bất công, thì đám này kêu oan dùm Đảng CS, cho là XHCN đang chuyễn giao tiến bộ, phát triễn, cũng như kêu gọi đóng góp với Đảng CS, đấu tranh tuân thủ theo quy định XHCN.
Trong cảnh vàng thau hôm nay, có những thành phần tự cho họ có cái quyền độc tài dân chủ, họ tự cho cá nhân/hội đoàn của họ CHÍNH LÀ DÂN CHỦ, và DÂN CHỦ LÀ HỌ, nên họ vạch sẵn một con đường mà họ tự cho là ngắn nhất, hay nhất, và áp đặt mọi người phải theo. Ai thắc mắc hay phê bình luôn sẽ bị gán ghép dưói nhiều tội danh mơ hồ vô căn cứ nào Đánh Phá, TAY SAI VC.
Lợi dụng cái kém thông tin/ dân trí những thành phần hoạt đầu chính trị cùng nhóm “tay sai của tay sai” đã bao che những âm mưu đen tối, không cần tư cách liêm sĩ của một người cầm bút, bất chấp lý lẻ không cần dẫn chứng, mà trơ trẽn lạm dụng chiếc áo “dân chủ” để phao vu và vu khống một cách hàm hồ, hầu che đi phần nào cũng sự dối trá của chính mình, chỉ vì “bất đồng chính kiến”. Cái hành xử dã man bán khai đã không khiến ít nhiều ngăn cản sự phát triễn của tự do dư luận, những tiếng nói sự thật vì ái ngại chụp mũ nên đã không buồn cất tiếng nói.
Vị thế của phong trào dân chủ trong cảnh vàng thau, nếu không muốn có một vết xe “thấy đỏ mà tưởng chin” LẦM TIN vào CUỘI, phong trào dân chủ cần những tiếng nói can đảm phân tích, và phê bình những mâu thuẩn sai trái để cảnh giác dư luận cũng như đưa ra trước dư luận để cùng nhau tìm một đáp số hầu xoá tan đi sự mâu thuẫn hay ngộ nhận.
Những sự đóng góp vào công cuộc đấu tranh cho tự do, thì hảy biết hy sinh một phần của cái cảm tính cá nhân để hầu mở rộng dân chủ tính, lắng nghe tôn trọng và lý luận, giải lý trong cái lý lẽ và dẫn chứng hầu xoá tan đi sự ngộ nhận trong lòng dư luận.
Tất cả khó khăn của đấu tranh hôm này, là ở sự chọn lựa sáng suốt, thúc đẩy tự do tư duy và nhận định để sống với tự do và tranh đấu cho tự do. Người ta hay nhắc rằng quyền sống tự do của mỗi người phải ngừng lại lúc bắt đầu đụng chạm đến tự do của kẻ khác. Và triết gia Finkielkraut cũng có lý lúc nói rằng :
"một con người có tinh thần dân chủ là một người biết nghĩ rằng người khác có thể có lý hơn mình".
do đó, càng cần phải thực thi cái dân chủ tính trước khi mở miệng hoặc khoác áo dân chủ trước dư luận, nếu như mệnh danh đấu tranh tranh chủ, nhưng không biết dùng cái lý để phản biện bảo vệ quan điểm ngược lại hành xử theo cái tính bán khai dân chủ của CSVN là cái “dân chủ theo quy định cá nhân”, thuận ta là dân chủ khác ta là phá hoại …. bất cần phán xét theo cái lý và bằng chứng … thì đó đúng hơn là hành xử của thành phần ngụy quân tử chính trị thời cơ, treo đầu dê mà bán thịt chó một cách khinh thường sự nhận định của dư luận, chứ không phải là dân chủ tính.
Tiếng nói ngôn luận dân chủ, chính là cái món ăn tinh thần của mỗi cá nhân trong mỗi xã hội. Có dân chủ, thì những sự bất công , tệ nạn luôn sẽ bị dìm xuống mức khả quan không gây hại đến xã hội tạo ảnh hưởng xấu, và hơn bao giờ hết những đảng phái hay chính trị hội đoàn, không chối bỏ là họ luôn có cái sự mưu đồ chính trị, và bất kỳ một người cầm quyền nào khi lên cao, luôn sẽ quên đi người khổ nạn ở dưới, tuy nhiên cái để kiểm soát không ai bằng người đối lập và những tiếng nói dư luận, vốn dĩ thiên hạ có thể gạt người nhưng thiên hạ không thích bị gạt, vì thể dân chủ chính là cán cân công lý để phân định sự thanh lọc lựa chọn của dân chủ tính qua sự bình luận minh bạch tối thiểu.
Cố Tổng Thống John Adams (1765) đã từng đóng góp với câu nói:
“Tự Do không thể tồn tại, nếu dân trí không có” (Liberty can not be preserved without general knowledge among people.) John Adams – 1765
và Tiến Sĩ T.H Marshall (1964) trong tác phẩm “Class, Citizenship and Social Development” trong tờ ngôn luận Đại Học Chicago, cũng đưa ra sự tham khảo và nhận định rằng:
quyền tự do ngôn luận sẽ không thiết thực nếu thiếu kém một căn bản kiến thức ( the right of freedom of speech has little real substance if, from lack of education ...) T.H Marshall 1964.
Cả hai câu nói đều nêu một ý nghĩa, nếu không có một kiến thức và sự thật minh bạch tối thiểu, thì con người sẽ không ý thức được quyền lợi của họ, như vậy họ sẽ không hiểu và không biết đấu tranh giành lại những quyền lợi vốn có, cũng như sẽ không có gì giá trị để đóng góp xây dựng cho tương lai.
Cụ Phan Tây Hồ (Phan Chu Trinh) cũng đã từng kêu gọi trong tư tưởng Quân Trị và Dân Trí:-
"…Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ . Còn dân thì ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan (lãnh đạo), giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường. …." (Cụ Phan chu Trinh)
VN bao năm, qua đang mãi chìm đắm trong một vùng cấm địa của chủ nghĩa cá nhân và hình tượng thánh hoá. Nếu mỗi cá nhân không vượt qua được những bức tường lòng của chính mình, không xếp lại được những định kiến tự tâm mình, và mỗi người - hay nhóm người - đều nhất định "bảo thủ" trong pháo đài của riêng mình thì chúng ta thì khó mà qua khỏi đuợc cơn quốc nạn này. Vấn đề không phải là XHCN có “ban trả lại Tự Do hay không?” mà là con người có dám thực thi dân chủ tính đem sự thật thúc đẩy dân trí thực thi trong cái tự do tư tưởng KHÔNG vùng cấm địa.
Đấu tranh dân chủ, chính là tiếp cân dân, đem sự thật minh bạch tối thiểu giải lý giúp dân có cơ hội so sánh và điều kiện thực thi quyền dân chủ, cũng như là đặt niềm tin vào sự quyết định của dân. Chứ không phải là áp đặt một tư tưởng hay thể chế rồi buộc dân phải tung hô.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment