|
www.youtube.com/watch?v=mgjuz2QgpaQNov 22, 2012 - 8 min -
Uploaded by NhungSuThat
Bài Chửi Mất Nước Giọng đọc: Cát Bụi Tác giã: Lê Duy San http://youtu.be/ mgjuz2QgpaQ. |
On Sunday, March 23, 2014 4:29 AM, Hoangyen Nguyen <>
wrote:
Chửi vc là đánh
võ mồm ư ? Riêng
tôi thì :
Hoàn toàn đồng ý với Cụ GS Bút Xuân
và bác Katumtran rằng người Việt hải ngoại chống vc và vgcs cần chửi thật nhiều
, thật mạnh vào những cái thối nát , giả nhân giả nghiã cuả vc , những trò
trâng tráo mị dân , những hành động đê hèn đối với người yêu
nước và với dân oan , những thái độ hèn hạ luồn cúi cuả
vc đối với chệt đỏ , những thói khoe cuả rởm đời cuả bọn học làm
sang gốc dép râu chân phèn và nạn bè phái tham ô nhũng loạn dân nghèo ,
những sa đoạ về đạo đức , văn hoá , xã hội mà chế độ
cs đã gieo rắc trên quê hương sau 39 năm cưỡng chiếm miền Nam .
Người-Việt-hải-ngoại-không-cs cần phải
chửi liên tục vào những
tệ đoan sai trái cuả vc trong nước như chúng ta đã làm suốt
39 năm nay , và cũng nhờ phương tiện truyền thông tân kỳ ngày nay mà người
dân trong nước nghe được , thấy được (qua tìm hiểu trên
internet ) SỰ THẬT về VNCH , về những trang quân sử oai hùng cuả miền
Nam trong suốt 21 năm tự vệ chống vc và cs quốc tế và về
cái "hào quang" lố bịch mà người cs đã tự tô vẽ ,
tự ca tụng , tự tôn xưng để che cái cốt chỉ là con bù
nhìn cuả Nga Tàu không
hơn không kém .
Cám ơn những
vidéo clip cuả cô Trang Lê ( bà ngoại xóm tám " xì tin " )
chửi vc cho bà con xóm tám và các "xóm" khác nghe và ... cười chơi .
Tác giả những clip ấy , sau khi qua Hoa Kỳ , đã thấy được sự cần
thiết cuả truyền thông nên đã có sáng kiến " tư biên tự diễn
" và cho ra đời những clip chửi duyên dáng và hay không
thua gì các bà chửi mất gà ngoài Bắc , mục đích đưa tin tức cập
nhật về đám côn đồ vc trong nước đối với dân nghèo , đến tận tai
người nghe cuả ... xóm tám ha ha . Rất hay và rất
cám ơn sáng kiến cuả cô .
Cám ơn hai anh Nguyên Khôi , Hoàng Tuấn
cùng toàn ban biên tập và kỹ thuật cuả chương trình ĐỌC BÁO VẸM hàng
tuần đã siêng năng " đọc " báo vc cho chúng ta nghe và hiện
tại đang được người dân trong nước chú ý theo dõi "rất
kỹ" cũng như thường xuyên trao đổi ý kiến với
ban biên tập . Cám ơn các anh về
công tác " vác ngà voi " này mà các anh đã và đang
làm .
Cám ơn quý vị thức
giả , quý vị trong toàn khối Dân Quân Cán Chính
VNCH xưa , đã không quản tuổi tác , sức lực cho đến ngày nay ,
vẫn hăng hái viết những bài tham luận
, những bài thơ chửi cái sai cái quấy
cuả vc và đám vgcs hay đám
HO già không nên nết ( không nhớ cái
tủi nhục cuả đất nước
và cuả chính bản thân mình mà vác
mặt về ăn chơi trên nỗi đau
cuả toàn dân , nhục lắm các bô lão HO ạ !
)
Quý vị là thành phần trí
thức cuả miền Nam , quý vị từng là nồng
cốt cuả chính phủ VNCH , hay là những sĩ quan ưu tú cuả
QL/VNCH , những binh sĩ , thương binh anh hùng cuả
miền Nam , quý vị đã góp rất nhiều công ích khi chửi vc
trên các trang mạng điện tử hay trên các blog cuả người Việt yêu nước khắp
năm châu , đó là những đòn chí tử
giáng vào đầu bọn cầm quyền ở VN .
Vậy thì tại sao chúng ta không tiếp
tục chửi cho chúng nó nghe và cho người dân nghe . Làm bậy thì phải nghe
chửi có gì là lạ đâu và phải CHỬI cho đến cùng , cho đến
khi người dân VN thoát gông xiềng cs mới thôi .
Tiếc thay ! Vận nước điêu
linh , anh hùng gặp nạn , miền Nam đã phải
ngã xuống trước những
chữ ký điếm nhục trên bàn hội nghị Paris năm 73 để
rồi những người anh hùng cuả miền Nam phải chịu bao nhiêu trận đòn
thù hèn hạ cuả " bên thắng
cuộc " trong lao tù cs ! Người cs qua đó , đã
sát hại không biết
bao nhiêu anh tài cuả đất
nước , không biết bao
nhiêu là tiềm năng
cuả Tổ Quốc VN , bao nhiêu nhân tài đã
hy sinh vô ích và vô lý . Đau thương thay cho
dân tộc !
Mong sao các
thế hệ trẻ cuả VN hãy vào internet
mà đọc và tìm hiểu ( xin chỉ cần tìm hiểu một cách khách quan thôi )
về VNCH và về cuộc chiến tranh TỰ VỆ cuả
miền Nam trước tham vọng bành trướng cuả quốc tế cs (qua anh chàng
csVN ở Bắc bộ phủ ) một cuộc
chiến tranh mà các anh hùng miền
Nam đã viết nên trang quân
sử hào hùng cuả VNCH . Mong lắm
vậy !
Các cháu , các em
là tương lai cuả đất
nước , hãy mạnh dạn nhìn thẳng
vào SỰ THẬT để trả lại cho VNCH lẽ công bằng và Chính
Nghiã sáng ngời cuả họ .
Để kỷ niệm
""tháng tư đen "
tôi kính cẩn dâng lên
Hồn Thiêng Sông Núi , dâng lên Anh Linh các
Anh Hùng Tử Sĩ và
toàn thể chiến sĩ QL/VNCH lòng tiếc thương và
tri ân vô bờ bến .
Kính ,
HY
Không nói , không làm , không viết
Những gì có lợi
cho cộng sản
From:
But Xuan <
Date: 2014-03-22 20:13 GMT+01:00
Subject: Gởi Các Bạn Hải Ngoại
Date: 2014-03-22 20:13 GMT+01:00
Subject: Gởi Các Bạn Hải Ngoại
Nổi lên chống vgcs phải là ở quốc nội chứ hải ngoại khg
làm được.
Người hải ngoại chống vgcs có tiếng, vừa xuống TSNhứt hay Nội Bài
thì công an giơ còng số 8 ra rồi vào tù mút chỉ. Ai cũng
biết điều đó. Làm thế là ngu và vô ích.
Có kẻ xuẩn nói rằng chống vgcs sao lại chưởi. Khg chưởi thì làm cái
gì?
Truyền thông chống vgcs chính là chưởi những cái xấu của chúng cho
chúng bớt đi. Những điều này vang dội đến quốc tế, chúng sợ
mất ảnh hưởng, khg có nhà đầu tư, mất Viện trợ ODA v.v...nên phải bớt
dã man. Hải ngoại chỉ làm được có thế cộng thêm ít tiền giúp đỡ.
Làm sao hơn được?
Khg chưởi thì Phương Uyên và nhiều nhà tranh đấu khác còn
tù mọt gông và chúng còn dã man gấp trăm lần.
Mấy ai về VN mà có ý thức chống vgcs như trong bài của tác giả
Trần Bình, đa số nghĩ rằng chuyện chính trị khg nên dính dáng tới. Chỉ
lo ăn ngủ, hưởng thụ.
Nhiều tay già HO lại đi kiếm gái đẹp nên
chỉ biết một việc đó mà thôi. Tàu có cai trị muôn năm họ cũng mặc miễn họ
có tiền già tiêu thoải mái và có gái trẻ đẹp. Sự thực là thế.
Kẻ trùm chăn bây giờ rất đông. VN ta khg được 1/100 lòng
yêu nước của người Nhật, kể cả vgcs và quốc nội. VGCS càng ghét đất
nước hơn nên chúng dâng dễ dàng cho Tàu. . Quốc nội chỉ lo ăn
nhậu kiếm chức, nhiều tiền. vgcs thì đấu đá để tranh
giành địa vị. Bọn cán bộ lớn, nhỏ thì lo luồn lọt, bè phái, ăn chia
coi dân như những món bở để đào khoét, hống hách, lạm quyền, từ
xã ấp đến thành phố, trung ương. Chúng tự tung tự tác vì khg còn
luật lệ chi. Chúng dựa vào đảng để làm bậy, vô pháp luật vì có xẩy ra
phạm pháp thì đảng cứu chúng dễ dàng. Giết ông Trịnh xuân Phúc, cha
cô Trịnh kim Tiến chỉ bị tù 4 năm. Chưa 4 năm, chúng tha ra, ai biết? Trong 4
năm, thằng ở tù ăn suớng như tiên, cuối tuần vợ con vào thăm ở
lại. Có nhiều rồi!
Tóm lại chỉ dân chết. Đi học và đi dạy học còn phải ngồi
vào trong bao nilông để thanh niên túm lấy lội qua sông, qua suối. Có nước
mọi rợ Phi châu nào ngày nay còn sống như vậy khg? Và đói khổ thua con
chó Âu Mỹ như vậy khg?
Chửi 39 năm vẫn phải chửi nhiều nữa mà chưa chắc chúng đã
thay đổi, nghe theo lẽ phải. Nếu câm thì chúng còn làm loạn gấp nghìn
lần. Đó là sự thực!
GS Bút Xuân
TỰ THIÊU
(Có mấy bô lão PG đòi tự thiêu tại San Jose
khi TT Liên Thành RMS về tên vgcs
Trí Quang). BX bèn ngẫu hứng:
Tự thiêu? Xin cứ tự nhiên!
San Jose chẳng có phiền đâu nha
Một can đầy ắp xăng và
Quẹt hai ba cái để mà phòng khi...(1)
Tự do lái tới, uy nghi
Tự do ngồi xuống nhìn về hướng Nam
Lâm râm khấn vái đôi hàng
Xong rồi với lấy cái can xối người
Hai mươi lít quá đã đời
Tóc tai, bụng rốn...cả người đẫm xăng
Làm ngay bởi bụng đang hăng
Bật quẹt cho lẹ miệng rằng: "Nam mô..."
Nóng ghê nhưng miệng vẫn hô:
"Qua chết vì bọn Ca tô bạo hành (2)
Chúng ra mắt sách Liên Thành
Bao nhiêu tội ác đã đành...lòi ra!"
Nói xong y té vật ra
Thành Ngài Bồ tát thực là linh thiêng!
San Jose đã ngàn niên
Chưa bao giờ có bậc Hiền như ri!
Nhiều người xuống tóc qui y
Nam mô tiếp dẫn A di đà Phật!
21-3-2014
Bút Xuân Trần Hoàng Sa
(1) phòng khi nó không cháy
(2) làm một cách bạo dạn tức RaMắtSách
2014-03-22 10:48 GMT-07:00 Dat
Nguyen <dongdtnguyen@gmail.com>:
On Saturday, March 22, 2014 5:39 AM,
Son Tran <baovnns@gmail.com>
wrote:
Nếu
38 năm qua Người Việt tỵ nạn không chửi bới,...thì Việt cộng còn
tàn ác và hà khắc hơn gấp trăm lần và nhất là đã bán hẵn nước Việt cho Tàu công
từ mấy chục năm qua rồi.
Còn
lời chửi, cứ chửi; còn sức chống thì cứ chống..để cho Việt cộng không gia tăng
hung bạo, giảm bớt đàn áp nhân dân và kéo dài thời gian nước Việt Nam không lọt
vào tay Tàu cộng.
Vị
nào có sáng kiến cao hơn, có kế hoạch hay hơn để chống Việt cộng, để có thể cải
tạo Việt cộng bất lương trở thành lương thiện...cứ làm. Chúng tôi hoan hô việc
làm của quý vị. Chúng tôi không phản đối, không so bì, không,...cạnh tranh với
quý vị.
Với
tinh thần đó, kính mong quý vị đừng hơn thua, mĩa mai, ganh tỵ công việc làm
của người khác.
Katumtran
2014-03-22 2:06 GMT-07:00 tuyen do <tonguyenviet@yahoo.com>:
Xin chuyển tiếp và tùy nghi....
Ông
Hà Sĩ Phu mạnh dạn hơn, dám đề cập đến ba chữ “đào tận gốc” và “văn
hóa vô sản”, rồi ông vẽ bức tranh thê thảm của xã hội: “Có bao giờ người Việt Nam lại thờ ơ trước nguy cơ vong
quốc, nguy cơ bị đồng hoá như bây giờ? Có bao giờ sự thờ ơ trước đau khổ của
đồng loại, sự đâm chém, băm chặt nhau dễ dàng như cơm bữa, sự nhố nhăng mất
gốc, sự phô bày thú tính, sự vênh váo rởm đời, sự hành hạ người yêu nước một
cách ngang nhiên, sự nịnh bợ kẻ nội xâm và ngoại xâm… lại được tôn vinh trước
thanh thiên bạch nhật như bây giờ? Có bao giờ sự thành thật lại thua sự giả
dối, người lương thiện lại sợ kẻ gian manh, người yêu nước lại bị lép vế, bậc
thức giả lại bị cười khinh, công lý lại bị nhạo báng một cách thảm hại như bây
giờ?”
===========
NỖI ĐAU NÀY
“đâu còn Cộng Sản” hỡi trời ơi!
xảo quyệt tuyên truyền khắp mọi nơi
yêu nước ,quê nhà
“giam” tới tấp
thương dân ,hải ngoại ”đánh” tơi bời
ngụy danh chống Cộng! trò bày xúi
chính nghĩa lo dân ? chuyện vẽ vời
trời hỡi ! dân tình vàng lẫn sạn
đau này biết đến kiếp nào vơi ?
Tố Nguyên
============
Gởi
Các Bạn Hải Ngoại
Các bạn chửi Cộng Sản 39 năm
nay chưa thỏa lòng sao? Đã hơn 39 năm, các bạn cứ tiếp tục chửi bới, và chế độ
hà khắc ở VN vẫn tiếp tục tồn tại.
Hiện nay, ngay từ trong nước, đã có nhiều nhà dân chủ đứng lên bất chấp nguy hiểm để đấu tranh, điều này đã bộc lộ rõ những nhượng bộ và yếu kém của chế độ. Nhưng sao đến giờ vẫn chưa có một phong trào dân chủ đủ mạnh để thách thức chế độ?
Câu trả lời: bao năm qua, ta cứ mãi lo "địch vận": Nói xấu, chửi bới chế độ hoặc kêu gọi chế độ tự thay đổi, mà không lo"dân vận":
Củng cố sức mạnh dân chủ của cộng đồng hải ngoại để thúc đẩy "dân vận" trong nước và bước cuối cùng là tạo nên một sức mạnh toàn dân buộc chế độ phải thay đổi.
Như vậy, rõ ràng là thất bại không phải là do "địch" mạnh, mà do "ta" yếu. Nói rõ hơn, dân trí Việt Kiều, nhất là trong số những người hay về VN, quá yếu kém nên đã không thể thúc đẩy một phong trào dân chủ toàn dân ở trong nước.
Người trong nước thì bị bưng bít thông tin nên mù mờ về khái niệm dân chủ pháp trị đã đành, còn người Việt nước ngoài, những người đã định cư ở những xứ có nền dân chủ pháp trị cao nhất trên thế giới, thì sao?
Một sự thật đáng buồn: ngoại trừ một số ít trí thức hiếm hoi (tỉ lệ cao hơn ở các nước Châu Âu) có thể viết lách, lý luận và còn chút ưu tư đất nước, còn lại đa số Việt Kiều mặc dù đã tiếp cận với nền văn minh dân chủ Phương Tây đã lâu nhưng đã chẳng học hỏi được gì, bởi đa số họ vốn xuất thân từ một lối sống èo uột nửa Tây nửa phong kiến, khi ra được nước ngoài (dù là vượt biên, HO, con lai hay diện ODP) đều chỉ biết có một mục tiêu duy nhất là đồng tiền chứ không biết trau dồi tri thức (lười đọc sách, chỉ nghe nhạc hoặc xem Video).
Họ còn cư khư khư giữ lấy những cái "Việt Nam" lẽ ra phải bị đào thải từ lâu. Họ sợ lớp trẻ quên tiếng Việt nhưng lại không biết lo rằng coi chừng tiếng Anh của chúng chưa đủ để tiếp cận tinh hoa văn hóa của phương Tây. Họ còn thích nghe những bản nhạc than khóc não nùng èo uột muôn thưở kiểu Việt Nam vốn có khả năng làm con người mềm yếu, mất tính chiến đấu (kiểu băng nhạc TN Paris) mà trước năm 1975 đã góp phần vào sự bại trận của miền Nam.
Ngoại ngữ kém cỏi (tiếng Mỹ, Pháp...) cũng là một đặc điểm nữa của cộng đồng Việt Kiều. Không phải là điều đáng ngạc nhiên khi dư luận Mỹ (và ở các quốc gia Châu Âu khác) cho tới giờ này vẫn biết rất ít về công cuộc đấu tranh dân chủ của người Việt hải ngoại. Bởi vì trong đa số VK, khả năng viết, nói và đọc ngoại ngữ rất kém, cho nên không thể trao đổi tư tưởng hoặc truyền đạt thông điệp của mình cho người bản xứ.
Có một sự việc đáng buồn nhưng ít ai biết từ mấy chục năm qua, đến gần đây mới lộ ra. Ở New Orleans, US, nếu không có cơn bão Katrina vừa rồi, thì đâu có ai biết là rất nhiều người Việt định cư ở New Orleans không biết nói tiếng Anh và không thể tiếp xúc với Cảnh Sát khi có việc cần. (đây là những người qua đây từ 1975 đã có cơ nghiệp vững vàng, chứ không phải những người mới qua).
Ở những nơi tập trung đông người Việt như California, Georgia, Texas, và vùng Washington DC, mọi giao dịch đều dùng tiếng Việt, kết quả là trình độ ngoại ngữ của người Việt rất kém.
Đã không tiến bộ, thì phải thụt lùi. Lối tư duy, lý luận và cách hành xử của Việt Kiều giờ này chẳng khá hơn bao nhiêu khi còn ở Việt Nam. Hãy xem xét những hoạt động "văn hóa" của Việt Kiều ở hải ngoại. Có mấy ai đọc sách, suy tư, hoặc viết lách khi rảnh rang. Họ chỉ biết, từ năm này qua năm khác (1984 đến giờ) khi rảnh thì đón mua băng TN Paris để nghe đi nghe lại những bài nhạc "quê hương" cũ rích chỉ thay đổi có ca sĩ trình bày và để nghe ông NNNgạn và cô "đào" dài chân mặc váy ngắn (và rất ưa "phô" nó ra) NCK Duyen nhai đi nhai lại ba cái chuyện đàn ông đàn bà ghen tuông nhảm nhí, thiếu vắng chiều sâu về tâm lý xã hội cũng như nghệ thuật hài hước.
Tương tự như vậy, giới Việt Kiều rất "mê" HLinh và VSơn với những trò hề rẻ tiền được lập đi lập lại muôn thuở: ỏng ẹo giả gái, giả giọng Phú Yên, giọng Bắc, giọng Quảng, lời lẽ chợ trời thô tục.
Những thứ giải trí thô lậu này xem ra vô bổ vô hại, nhưng thật ra là tai hại rất nhiều cho công cuộc đấu tranh dân chủ, vì chúng vô tình đóng góp vào chiến dịch "địch vận" của CSVN ngay trong lòng cộng đồng Việt Kiều. Nếu bạn là một cán bộ địch vận CS, còn gì mừng cho bằng khi những kẻ ngày xưa đã từng lớn tiếng tự nhận là "tị nạn chính trị" phải hy sinh cả tính mạng bản thân và gia đình để "đi tìm bến bờ tự do", giờ này chỉ biết chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, cơm ngày 3 bữa no nê nằm ễnh ngửa trên sa lông thưởng thức những băng nhạc hề nhảm nhí, những bản nhạc than khóc hay ca tụng (rỗng tuyếch) quê hương đất nước và hễ có dăm ba ngày nghỉ và dư vài ngàn đô là đem về VN "thả", xây nhà cất cửa, du lịch, ăn nhậu - đàn bà thì khoe khoang đồ trang sức quần áo, đàn ông thanh niên thì đi tìm gái, lấy vợ "hai, hoặc ba".
Mỗi năm, hàng triệu người Việt về thăm quê, ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi chuyển tải một số tài liệu dân chủ vào trong nước, còn đại đa số là về VN để vung tiền đô la, khoe khoang, hưởng thụ, giải trí. Thậm chí còn buôn lậu nữ trang hoặc ma túy. Khi về VN, họ cố tình ăn mặc cho "ra vẻ VK", họ đòi hỏi tiện nghi này nọ, chê bai đường sá, nhà cửa ở VN thiếu tiện nghi. Chẳng trách sao người Việt trong nước vẫn đang nhìn Việt Kiều qua lăng kính "đô la". Dưới mắt họ, Việt Kiều là những "chủng loại" lạ lùng chẳng giống ai từ nước ngoài về, có rất nhiều tiền đô và cách ăn mặc, cư xử, dáng dấp ngoại hình không giống người trong nước (mập, trắng trẻo, xem "sang" hơn, hay đeo cái "bao tử (túi đựng tiền xu) ở bụng, đeo nhiều vòng vàng nữ trang hơn...), khi nói chuyện thì giả bộ quên tiếng Việt hoặc bập bẹ vài chữ tiếng Anh cho ra vẻ.
Về khía cạnh nhân đạo, không thể khoe khoang hưởng thụ ngay trên quê hương mình vốn vẫn đang rất nghèo với hàng chục triệu người dù phải làm việc cật lực mà mỗi ngày không kiếm được hơn một đô la (khoảng 16 ngàn VNĐ). Nói thẳng ra, đây là hành động vô lương tâm.
Về khía cạnh dân chủ, cách hành xử nhố nhăng của đa số Việt Kiều khi về nước đã vô tình phá hoại (undermine) sự nghiệp đấu tranh của các nhà dân chủ trong cũng như ngoài nước. Đất nước còn nghèo, người VN cần tiền để mưu sinh. Tiền đô có thể giảm cái đói nghèo tạm thời. Nhưng để đổi đời, người Việt Nam cần một chế độ dân sinh dân chủ. Để được như vậy, người Việt trong nước cần những tấm gương dân chủ để noi theo, chứ không phải những tấm gương "đô la" qua lối hành xử nhăng nhít của Việt Kiều hiện nay.
Chừng nào mà người dân trong nước nhìn mỗi Việt Kiều về nước như là một biểu tuợng của tinh thần trung thực, nhân ái, công bằng, tự do và dân chủ, trái ngược với hình ảnh mà họ thấy từ những cán bộ Đảng giảo quyệt, tàn ác, tham lam, độc đoán, thì chừng đó sự nghiệp dân chủ cho Việt Nam mới hy vọng có cơ hội.
Không bắt buộc mỗi Việt Kiều về nước phải là một "chiến sĩ dân chủ". Nhiều Việt Kiều bây giờ không màng đến chuyện chính trị vì lý do này khác. Đây là tự do cá nhân của họ, ta không thể bắt buộc. Tuy nhiên, với tư cách là một người Việt Nam sống ở những xứ sở dân chủ có nền dân trí cao độ, họ có trách nhiệm phải thể hiện một lối sống văn hóa xứng đáng với người dân và xứ sở đã cưu mang giúp đỡ họ trong những ngày khốn cùng chân ướt chân ráo mới nhập cư. Chính xã hội mang tính trung thực, năng động, nhân đạo, công bằng, dân chủ cao độ của người dân Tây Phương đã giúp cho người Việt định cư ở nước ngoài có thể hội nhập và thành đạt nhanh chóng.
Vậy thì những người Việt này sau khi thành đạt rồi phải có trách nhiệm, phải học hỏi và thực hành tinh thần này mỗi nơi, mỗi lúc.
Khi ở bản địa thì không được gian lận, luồn lách qua mặt luật pháp (kiểu giả nghèo xin foodstamps, giả ly dị để xin trợ cấp single parents, đi làm tiền mặt để trốn thuế...) để khỏi phá vỡ nền dân chủ quí giá mà chúng ta đang thừa hưởng.
Khi về Việt Nam thì hãy là tấm gương sáng về đạo đức, dân trí để hầu khai sáng dân trí và vô tình hay hữu ý thúc đẩy một lộ trình tự do dân chủ cho Việt Nam.
Mỗi Việt Kiều, khi về Việt Nam, phải hòa đồng (chứ không hòa nhập) với người trong nước. Phải ăn như họ. Phải mặc như họ. Phải chịu đựng cái họ phải chịu đựng và phải vui cái vui của họ. Tuy vậy, không đánh mất mình và luôn tận dụng mọi cơ hội để noi gương sáng dân trí. Không cần thiết phải đả động đến các vấn đề chính trị, nhưng phải gieo trồng hạt giống của tư tưởng dân chủ. Đây là con đường tuy dài nhưng thực tế và chắc chắn.
Hãy làm "dân vận" bằng những hành động cụ thể nhất có thể làm được. Nếu bạn đồng ý với bài viết này, hãy email hay đi mua ngay một máy in rẻ tiền, một xấp giấy in, và in bài viết này gửi tới địa chỉ của những người quen (hay không quen) của bạn ở Mỹ, Úc, Pháp, Đức, Nga..., nhất là những người mà bạn biết rằng hay về VN thăm thân nhân hay du lịch.
Đừng sợ mất lòng. Hãy đánh thức lương tâm, khai sáng dân trí của Việt Kiều để mỗi Việt Kiều bình thường khi về nước sẽ là một biểu tượng của tinh thần trung thực, công bằng, nhân ái, tự do và dân chủ.
Trần Bình
Hiện nay, ngay từ trong nước, đã có nhiều nhà dân chủ đứng lên bất chấp nguy hiểm để đấu tranh, điều này đã bộc lộ rõ những nhượng bộ và yếu kém của chế độ. Nhưng sao đến giờ vẫn chưa có một phong trào dân chủ đủ mạnh để thách thức chế độ?
Câu trả lời: bao năm qua, ta cứ mãi lo "địch vận": Nói xấu, chửi bới chế độ hoặc kêu gọi chế độ tự thay đổi, mà không lo"dân vận":
Củng cố sức mạnh dân chủ của cộng đồng hải ngoại để thúc đẩy "dân vận" trong nước và bước cuối cùng là tạo nên một sức mạnh toàn dân buộc chế độ phải thay đổi.
Như vậy, rõ ràng là thất bại không phải là do "địch" mạnh, mà do "ta" yếu. Nói rõ hơn, dân trí Việt Kiều, nhất là trong số những người hay về VN, quá yếu kém nên đã không thể thúc đẩy một phong trào dân chủ toàn dân ở trong nước.
Người trong nước thì bị bưng bít thông tin nên mù mờ về khái niệm dân chủ pháp trị đã đành, còn người Việt nước ngoài, những người đã định cư ở những xứ có nền dân chủ pháp trị cao nhất trên thế giới, thì sao?
Một sự thật đáng buồn: ngoại trừ một số ít trí thức hiếm hoi (tỉ lệ cao hơn ở các nước Châu Âu) có thể viết lách, lý luận và còn chút ưu tư đất nước, còn lại đa số Việt Kiều mặc dù đã tiếp cận với nền văn minh dân chủ Phương Tây đã lâu nhưng đã chẳng học hỏi được gì, bởi đa số họ vốn xuất thân từ một lối sống èo uột nửa Tây nửa phong kiến, khi ra được nước ngoài (dù là vượt biên, HO, con lai hay diện ODP) đều chỉ biết có một mục tiêu duy nhất là đồng tiền chứ không biết trau dồi tri thức (lười đọc sách, chỉ nghe nhạc hoặc xem Video).
Họ còn cư khư khư giữ lấy những cái "Việt Nam" lẽ ra phải bị đào thải từ lâu. Họ sợ lớp trẻ quên tiếng Việt nhưng lại không biết lo rằng coi chừng tiếng Anh của chúng chưa đủ để tiếp cận tinh hoa văn hóa của phương Tây. Họ còn thích nghe những bản nhạc than khóc não nùng èo uột muôn thưở kiểu Việt Nam vốn có khả năng làm con người mềm yếu, mất tính chiến đấu (kiểu băng nhạc TN Paris) mà trước năm 1975 đã góp phần vào sự bại trận của miền Nam.
Ngoại ngữ kém cỏi (tiếng Mỹ, Pháp...) cũng là một đặc điểm nữa của cộng đồng Việt Kiều. Không phải là điều đáng ngạc nhiên khi dư luận Mỹ (và ở các quốc gia Châu Âu khác) cho tới giờ này vẫn biết rất ít về công cuộc đấu tranh dân chủ của người Việt hải ngoại. Bởi vì trong đa số VK, khả năng viết, nói và đọc ngoại ngữ rất kém, cho nên không thể trao đổi tư tưởng hoặc truyền đạt thông điệp của mình cho người bản xứ.
Có một sự việc đáng buồn nhưng ít ai biết từ mấy chục năm qua, đến gần đây mới lộ ra. Ở New Orleans, US, nếu không có cơn bão Katrina vừa rồi, thì đâu có ai biết là rất nhiều người Việt định cư ở New Orleans không biết nói tiếng Anh và không thể tiếp xúc với Cảnh Sát khi có việc cần. (đây là những người qua đây từ 1975 đã có cơ nghiệp vững vàng, chứ không phải những người mới qua).
Ở những nơi tập trung đông người Việt như California, Georgia, Texas, và vùng Washington DC, mọi giao dịch đều dùng tiếng Việt, kết quả là trình độ ngoại ngữ của người Việt rất kém.
Đã không tiến bộ, thì phải thụt lùi. Lối tư duy, lý luận và cách hành xử của Việt Kiều giờ này chẳng khá hơn bao nhiêu khi còn ở Việt Nam. Hãy xem xét những hoạt động "văn hóa" của Việt Kiều ở hải ngoại. Có mấy ai đọc sách, suy tư, hoặc viết lách khi rảnh rang. Họ chỉ biết, từ năm này qua năm khác (1984 đến giờ) khi rảnh thì đón mua băng TN Paris để nghe đi nghe lại những bài nhạc "quê hương" cũ rích chỉ thay đổi có ca sĩ trình bày và để nghe ông NNNgạn và cô "đào" dài chân mặc váy ngắn (và rất ưa "phô" nó ra) NCK Duyen nhai đi nhai lại ba cái chuyện đàn ông đàn bà ghen tuông nhảm nhí, thiếu vắng chiều sâu về tâm lý xã hội cũng như nghệ thuật hài hước.
Tương tự như vậy, giới Việt Kiều rất "mê" HLinh và VSơn với những trò hề rẻ tiền được lập đi lập lại muôn thuở: ỏng ẹo giả gái, giả giọng Phú Yên, giọng Bắc, giọng Quảng, lời lẽ chợ trời thô tục.
Những thứ giải trí thô lậu này xem ra vô bổ vô hại, nhưng thật ra là tai hại rất nhiều cho công cuộc đấu tranh dân chủ, vì chúng vô tình đóng góp vào chiến dịch "địch vận" của CSVN ngay trong lòng cộng đồng Việt Kiều. Nếu bạn là một cán bộ địch vận CS, còn gì mừng cho bằng khi những kẻ ngày xưa đã từng lớn tiếng tự nhận là "tị nạn chính trị" phải hy sinh cả tính mạng bản thân và gia đình để "đi tìm bến bờ tự do", giờ này chỉ biết chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, cơm ngày 3 bữa no nê nằm ễnh ngửa trên sa lông thưởng thức những băng nhạc hề nhảm nhí, những bản nhạc than khóc hay ca tụng (rỗng tuyếch) quê hương đất nước và hễ có dăm ba ngày nghỉ và dư vài ngàn đô là đem về VN "thả", xây nhà cất cửa, du lịch, ăn nhậu - đàn bà thì khoe khoang đồ trang sức quần áo, đàn ông thanh niên thì đi tìm gái, lấy vợ "hai, hoặc ba".
Mỗi năm, hàng triệu người Việt về thăm quê, ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi chuyển tải một số tài liệu dân chủ vào trong nước, còn đại đa số là về VN để vung tiền đô la, khoe khoang, hưởng thụ, giải trí. Thậm chí còn buôn lậu nữ trang hoặc ma túy. Khi về VN, họ cố tình ăn mặc cho "ra vẻ VK", họ đòi hỏi tiện nghi này nọ, chê bai đường sá, nhà cửa ở VN thiếu tiện nghi. Chẳng trách sao người Việt trong nước vẫn đang nhìn Việt Kiều qua lăng kính "đô la". Dưới mắt họ, Việt Kiều là những "chủng loại" lạ lùng chẳng giống ai từ nước ngoài về, có rất nhiều tiền đô và cách ăn mặc, cư xử, dáng dấp ngoại hình không giống người trong nước (mập, trắng trẻo, xem "sang" hơn, hay đeo cái "bao tử (túi đựng tiền xu) ở bụng, đeo nhiều vòng vàng nữ trang hơn...), khi nói chuyện thì giả bộ quên tiếng Việt hoặc bập bẹ vài chữ tiếng Anh cho ra vẻ.
Về khía cạnh nhân đạo, không thể khoe khoang hưởng thụ ngay trên quê hương mình vốn vẫn đang rất nghèo với hàng chục triệu người dù phải làm việc cật lực mà mỗi ngày không kiếm được hơn một đô la (khoảng 16 ngàn VNĐ). Nói thẳng ra, đây là hành động vô lương tâm.
Về khía cạnh dân chủ, cách hành xử nhố nhăng của đa số Việt Kiều khi về nước đã vô tình phá hoại (undermine) sự nghiệp đấu tranh của các nhà dân chủ trong cũng như ngoài nước. Đất nước còn nghèo, người VN cần tiền để mưu sinh. Tiền đô có thể giảm cái đói nghèo tạm thời. Nhưng để đổi đời, người Việt Nam cần một chế độ dân sinh dân chủ. Để được như vậy, người Việt trong nước cần những tấm gương dân chủ để noi theo, chứ không phải những tấm gương "đô la" qua lối hành xử nhăng nhít của Việt Kiều hiện nay.
Chừng nào mà người dân trong nước nhìn mỗi Việt Kiều về nước như là một biểu tuợng của tinh thần trung thực, nhân ái, công bằng, tự do và dân chủ, trái ngược với hình ảnh mà họ thấy từ những cán bộ Đảng giảo quyệt, tàn ác, tham lam, độc đoán, thì chừng đó sự nghiệp dân chủ cho Việt Nam mới hy vọng có cơ hội.
Không bắt buộc mỗi Việt Kiều về nước phải là một "chiến sĩ dân chủ". Nhiều Việt Kiều bây giờ không màng đến chuyện chính trị vì lý do này khác. Đây là tự do cá nhân của họ, ta không thể bắt buộc. Tuy nhiên, với tư cách là một người Việt Nam sống ở những xứ sở dân chủ có nền dân trí cao độ, họ có trách nhiệm phải thể hiện một lối sống văn hóa xứng đáng với người dân và xứ sở đã cưu mang giúp đỡ họ trong những ngày khốn cùng chân ướt chân ráo mới nhập cư. Chính xã hội mang tính trung thực, năng động, nhân đạo, công bằng, dân chủ cao độ của người dân Tây Phương đã giúp cho người Việt định cư ở nước ngoài có thể hội nhập và thành đạt nhanh chóng.
Vậy thì những người Việt này sau khi thành đạt rồi phải có trách nhiệm, phải học hỏi và thực hành tinh thần này mỗi nơi, mỗi lúc.
Khi ở bản địa thì không được gian lận, luồn lách qua mặt luật pháp (kiểu giả nghèo xin foodstamps, giả ly dị để xin trợ cấp single parents, đi làm tiền mặt để trốn thuế...) để khỏi phá vỡ nền dân chủ quí giá mà chúng ta đang thừa hưởng.
Khi về Việt Nam thì hãy là tấm gương sáng về đạo đức, dân trí để hầu khai sáng dân trí và vô tình hay hữu ý thúc đẩy một lộ trình tự do dân chủ cho Việt Nam.
Mỗi Việt Kiều, khi về Việt Nam, phải hòa đồng (chứ không hòa nhập) với người trong nước. Phải ăn như họ. Phải mặc như họ. Phải chịu đựng cái họ phải chịu đựng và phải vui cái vui của họ. Tuy vậy, không đánh mất mình và luôn tận dụng mọi cơ hội để noi gương sáng dân trí. Không cần thiết phải đả động đến các vấn đề chính trị, nhưng phải gieo trồng hạt giống của tư tưởng dân chủ. Đây là con đường tuy dài nhưng thực tế và chắc chắn.
Hãy làm "dân vận" bằng những hành động cụ thể nhất có thể làm được. Nếu bạn đồng ý với bài viết này, hãy email hay đi mua ngay một máy in rẻ tiền, một xấp giấy in, và in bài viết này gửi tới địa chỉ của những người quen (hay không quen) của bạn ở Mỹ, Úc, Pháp, Đức, Nga..., nhất là những người mà bạn biết rằng hay về VN thăm thân nhân hay du lịch.
Đừng sợ mất lòng. Hãy đánh thức lương tâm, khai sáng dân trí của Việt Kiều để mỗi Việt Kiều bình thường khi về nước sẽ là một biểu tượng của tinh thần trung thực, công bằng, nhân ái, tự do và dân chủ.
Trần Bình
.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment