Tuesday, July 1, 2014

Bàn về sự phá sản toàn diện của chính sách ngoại giao của Hà Nội


Nguyễn Hưng Quốc - Chiến thuật của Việt Nam trên Biển Ðông

Thứ Hai, ngày 30 tháng 6 năm 2014

Bàn về sự phá sản toàn diện của chính sách ngoại giao của Hà Nội



Gần hai tháng nay, không có ai ít nhiều quan tâm đến Việt Nam mà không tự hỏi: Việt Nam đối phó với hành động lấn chiếm Biển Đông của Trung Quốc như thế nào? Về phía Trung Quốc, hầu như mọi người đều biết họ muốn gì. Và thật ra thì họ cũng không hề giấu giếm ý đồ của họ: Chiếm toàn bộ Biển Đông (bao gồm cả Trường Sa, dĩ nhiên!) Còn phía Việt Nam? Không ai biết gì cả. Tất cả các nhà lãnh đạo đều im lặng, hoặc nếu mở miệng thì chỉ nói những điều chung chung, vô thưởng vô phạt, ra vẻ đầy quyết tâm nhưng lại không chỉ ra, hoặc gợi lên, một chiến thuật nào cả.

Trở lại với câu hỏi trên, Việt Nam sẽ đối phó với Trung Quốc như thế nào?

Có hai cách trả lời: tiêu cực và tích cực.

Tiêu cực, như những gì chúng ta thường thấy nhan nhản trên các mạng lưới xã hội, từ blog đến facebook, nhiều người cho rằng Ciệt Nam đã bán đứng Biển Đông cho Trung Quốc rồi; hoặc nếu không phải bán đứng thì cũng, ít nhất, một số khá đông ủy viên trong Bộ Chính trị hoặc Ban Chấp hành Trung ương đảng chủ trương nhượng bộ, để Trung Quốc tha hồ làm chủ trên Biển Đông. Theo cách nhìn này thì những lời phát biểu này nọ hoặc việc đưa tàu hải giám hay tàu đánh cá ra chạy lòng vòng giàn khoan HD-981 chỉ là một vở kịch nhằm đánh lừa dân chúng để không ai quá phẫn nộ có thể đổ xuống đường biểu tình chống lại họ. Nói cách khác, theo cách nhìn này, “mặt trận” chính mà chính quyền Việt Nam muốn đối phó không phải là Trung Quốc mà chính là dân chúng Việt Nam.

Khả năng trên không phải không có. Có nhiều bằng chứng: Một, từ lịch sử, họ đã từng làm vậy qua công hàm Phạm Văn Đồng năm 1958; hai, qua cách họ hành xử với Trung Quốc kể từ sau hội nghị Thành Đô năm 1990; ba, qua sự lúng túng của họ trong cuộc đối đầu với Trung Quốc trong mấy tháng vừa qua. Không thể nói sự kiện Trung Quốc mang giàn khoan HD-981 đến Biển Đông là bất ngờ được. Làm chính trị, không thể không biết trước những việc đơn giản như vậy. Không biết là ngu. Nhưng nếu biết trước mà không chuẩn bị gì cả, thậm chí, không thống nhất được ý kiến trong một nhúm 14 người trong Bộ Chính trị là sao?

Nhưng thôi, ở đây, tôi xin nhìn vấn đề theo hướng tích cực, là, chính quyền Việt Nam, một, thực tâm muốn chống lại Trung Quốc; hai, đang toan tính một chiến thuật gì đó để bảo vệ Trường Sa và Biển Đông. Nếu vậy, chiến thuật của họ là gì?

Theo tôi, có hai chiến thuật chính: Câu giờ và bêu xấu Trung Quốc.

Họ ra lệnh cho các tài hải giám, hải ngư và tàu đánh cá tư nhân Việt Nam ra chạy lòng vòng chung quanh giàn khoan HD-981 nhưng không đối đầu để tránh leo thang xung đột. Họ chạy lòng vòng như vậy để chứng tỏ với dân chúng trong nước là họ cương quyết bảo vệ lãnh hải Việt Nam nhưng đồng thời cũng để tàu Trung Quốc húc vài chiếc chìm để… quay phim.

Vâng, để quay phim. Mới đây, trên các cơ quan truyền thông Tây phương đã xuất hiện một số hình ảnh tàu Trung Quốc xịt nước vào tàu Việt Nam, đâm sầm vào một số tàu Việt Nam, làm hư hại nhiều tàu đánh cá Việt Nam… Những bức ảnh và những thước phim ấy đều do phóng viên ngoại quốc thực hiện. Việc mời gọi phóng viên chụp ảnh và quay phim để công bố trên các phương tiện truyền thông đại chúng quốc tế như vậy có hai mục đích: Một, để cả thế giới thấy sự xâm lược hung hãn và tàn bạo của Trung Quốc, từ đó, càng thêm ghét và sợ Trung Quốc. Hai, để thế giới thấy Việt Nam, tuy nhỏ và yếu, nhưng vẫn nhất định không chấp nhận việc Trung Quốc làm bá chủ trên Biển Đông. Vì ghét và sợ Trung Quốc nên càng cảm thấy có nhu cầu đoàn kết với nhau để chống lại Trung Quốc. Vì thấy Việt Nam có quyết tâm nhưng yếu ớt nên càng cảm thấy có nhu cầu ủng hộ và giúp đỡ Việt Nam.

Nhớ, sau năm 1975, khi Khmer Đỏ quấy nhiễu ở biên giới phía Tây, Việt Nam cũng thực hiện chiến thuật ấy. Trong suốt mấy năm, từ cuối năm 1975 đến năm 1978, Khmer Đỏ nhiều lần xua quân tràn qua biên giới bắn giết đồng bào Việt Nam, chính quyền chỉ la làng chứ không có phản ứng gì quyết liệt cả. Nếu lúc ấy, chính quyền quyết định phản công, họ có thể làm được một cách dễ dàng. Nhưng họ không làm. Chủ yếu để chứng minh cho thế giới thấy họ là nạn nhân, và khi họ tràn quân sang chiếm Campuchia, thế giới cũng dễ dàng thông cảm: Đó chỉ là một phản ứng tự vệ. Một việc chẳng đặng đừng.

Lần ấy, Việt Nam không thành công trong nỗ lực tuyên truyền của mình cho nên khi Việt Nam chiếm Campuchia, các nước Tây phương vẫn đồng loạt kết tội là Việt Nam xâm lược và càng gia tăng mức độ cấm vận đối với Việt Nam. Tôi nhớ, trong một bài viết sau chuyến thăm Việt Nam năm 1980, khi nhắc đến phong trào vượt biên, Gabriel García Márquez cũng cho Việt Nam hoàn toàn thất bại trên mặt trận tuyên truyền đối ngoại.

Lần này, Việt Nam có nhiều lợi điểm hơn. Thứ nhất, hiện nay trên thế giới đang có rất nhiều người ghét Trung Quốc và cũng sợ sự phát triển của Trung Quốc. Âm mưu bành trướng của Trung Quốc đã quá rõ ràng. Hơn nữa, kẻ thù của Trung Quốc cũng rất nhiều. Ngoài Việt Nam, ít nhất Nhật Bản và Philippines cũng là đối tượng để Trung Quốc giành giật và uy hiếp. Thứ hai, Việt Nam hiện nay, tuy bị phê phán nhiều nhưng quan hệ với các nước trên thế giới tương đối tốt đẹp. Mọi người đều thấy Việt Nam chỉ nguy hiểm đối với chính đồng bào của họ nhưng không hề nguy hiểm đối với bất cứ một nước nào khác. Với hai lý do này, việc Việt Nam thành công trong nỗ lực tuyên truyền của họ không có gì khó hiểu.

Nhưng đó chỉ là một thành công nhỏ. Cuộc tranh chấp với Trung Quốc hiện nay rất phức tạp, bao gồm nhiều bình diện khác nhau: tuyên truyền, pháp lý, ngoại giao và, ở trường hợp xấu nhất, ít người mong muốn nhất, quân sự. Việc đóng vai trò nạn nhân để tranh thủ sự đồng tình của thế giới chỉ thuộc bình diện tuyên truyền. Giả dụ chiến dịch tuyên truyền ấy thành công thì, sau khi tranh thủ được sự ủng hộ của thế giới, Việt Nam sẽ làm gì nữa?

Ở đây có hai vấn đề:

Thứ nhất, nên lưu ý là Việt Nam không có nhiều thì giờ để làm một cái gì đó. Đến giữa tháng 8, khi Trung Quốc rút giàn khoan HD-981 về nước theo kế hoạch dự trù một cách yên ổn, họ đã thành công trong việc chứng tỏ với thế giới là Biển Đông thuộc về họ, nơi họ muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi. Việc bất động của Việt Nam  cũng được xem là một sự xác nhận điều đó: Họ không hề phản đối.

Thứ hai, việc tranh thủ sự đồng cảm của thế giới chỉ là bước đầu và không hứa hẹn bất cứ một sự hậu thuẫn nào cả. Xin lưu ý: Ukraine được cả thế giới, đặc biệt Mỹ và Cộng đồng châu Âu, thương cảm và ủng hộ nhưng điều đó không hề ngăn chận được bàn tay tham lam, xảo quyệt và tàn bạo của Putin.



“Việt Kiều” nào muốn hữu nghị với Trung cộng. Gọi Nguyễn Sinh Hùng “đăng ký”, lẹ lên !!!
Ông Bút

Phiên bế mạc cuộc họp “quốc hội” vừa qua, ngày 24/6/2014. Nguyễn Sinh Hùng, kêu gọi: “người Việt hải ngoại gìn giữ quan hệ hữu nghị Việt-Trung.”

Tôi có tính ưa làm việc thiện, với hay lo sợ bà con Việt Kiều bận cày tối ngày, không nghe lời “quốc hội”, nên viết bài này. Trước phổ biến rộng rãi, sau nhắc nhở anh chị em, làm đúng như lời chủ tịch NSH “gìn giữ quan hệ hữu nghị với Trung Quốc.” Chủ tịch không nói rõ, tự tôi suy nghĩ, chắc có lẽ Việt Kiều phải đăng ký, thì cái việc hữu nghị mới có chất lượng, chứ kêu khơi khơi, biết ai hưởng ứng, ai không?

Vậy quý vị gọi số phone: 08042269 & 08046383, để đăng ký, nếu không có người trực, chịu khó mua vé máy bay tới thẳng nhà riêng NSH, Số 7b, Nguyễn Gia Thiều, phường Trần Hưng Đạo, quận Hoàn Kiếm, TP Hà Nội. Đăng ký trực tiếp.

Kể cũng hên, tháng trước nếu nghe lời xúi dại của báo An Ninh Thủ Đô, ký thỉnh nguyện thư, gởi Tổng Thống Hoa Kỳ, nhờ can thiệp, giờ đâm ra trái ý với quốc hội. Có ai lại đi nhờ kẻ thù can thiệp vào chuyện nội bộ “anh em,” can thiệp vào chuyện người ta đang ra sức hữu nghị?

Kêu gọi thì kêu, tôi thấy hơi khó, và nghi ngờ ông Nguyễn Sinh Hùng, từ ngày 2 tháng 5 2014 tới nay, chắc chưa đọc báo và ở dưới cũng không báo cáo lên, để ông ta nắm tình hình. Nếu biết đầy đủ, coi như Nguyễn Sinh Hùng lây bịnh lú của Nguyễn Phú Trọng, không chừng nhiễm khá nặng rồi đó.

Chưa đầy 2 tháng Trung Cộng, đặt 2 cái giàn khoan. Trên trời máy bay của nó vần vũ, dưới nước tàu thủy của nó rượt đuổi, đâm móc chọc chĩa, tàu của VN rách bươm tưa lưa, nó dàn hàng ngang cả trăm tàu vỏ sắt, dùng lưới cá, loại lưới quyét, chúng nó quyét sạch, không chừa cho ngư dân VN một con tép, ăn sạch nuốt luôn cả giống, ngư dân VN chỉ biết tiếc rẻ, bén mãng hơi xa xa, đã bị Trung Cộng rượt chí chết.
Tin báo TNO: “Hôm nay 28/6/ 2014, Trung Quốc tuần tra phi pháp 18 đảo thuộc Hoàng Sa của VN.
Tỉnh Hải Nam của Trung Quốc vừa ngang nhiên triển khai cái gọi là tuần tra chấp pháp 18 đảo nằm trong quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền Việt Nam, Trung Quốc Hải dương báo đăng tin ngày 27.6.

“Theo đó, đội tuần tra phi pháp do tàu hải giám 2129 dẫn đầu sẽ tuần tra, thị sát các đảo, chụp ảnh và sau đó lên đảo kiểm tra tình trạng sử dụng, khai phá đảo, và lập dữ liệu thông tin về các đảo. Những đảo thuộc Hoàng Sa mà Trung Quốc tuần tra phi pháp lần này có đảo Phú Lâm, đảo Đá, Cồn cát Nam, Cồn cát Trung, đảo Trung, đảo Nam, đảo Bắc, đảo Cây, đảo Ốc Hoa, đảo Hoàng Sa, đảo Hữu Nhật, đảo Quang Hòa, đảo Duy Mộng, đá Bắc, đảo Linh Côn và một số đảo khác. Đây là động thái mới nhất vi phạm chủ quyền của Việt Nam đối với Hoàng Sa. Hồi giữa tháng này, Trung Quốc đã ngang nhiên khởi công xây dựng trường học phi pháp đầu tiên ở đảo Phú Lâm, với diện tích 4.650 m2 và vốn đầu tư hơn 5,7 triệu USD. Thông tin trên được đưa ra trong bối cảnh Bắc Kinh hạ đặt trái phép giàn khoan Hải Dương-981 (Haiyang Shiyou-981) trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam”, Ngưng trích.

Hàng trăm chuyện xảy ra như vậy, Nguyễn Sinh Hùng, còn thiết tha hữu nghị nữa hay sao? Hãy mang chiếc đầu hói ra giàn khoan mà hữu nghị, chỉ cần 3 giây, tụi Tàu nó nhổ không còn sợi... lông! Tầm cỡ chủ tịch thế này, hèn gì mấy bà chị dân oan, ngày 24/6 đấu tranh trước trụ sở Hạ Nghị Viện VNCH giăng khẩu hiệu:

“500 ông nghị gật hãy ra Hoàng Trường Sa bàn luật chống ngoại xâm, trong nước đã có luật, luật là ta, ta là luật.” Thật khôi hài và trớ trêu, sao mấy bà chị khéo chọn chỗ thế! Người đứng đầu thế này, 499 nghị gật còn lại ra gì? Hy vọng chuyện cười dưới đây có giá trị:
Thằng bé nọ, đem ba con chim ra chợ bán, nó rao rằng:
- Con thứ nhất đẹp, thông minh, biết làm toán, hát hay. Giá 1 triệu
- Con thứ hai đẹp, thông minh, chưa biết làm toán, hát tạm được. Giá 2 triệu.
- Con thứ ba xấu, dốt làm toán không được, không biết hát. Giá 5 triệu.

Nó đứng giữa chợ rao ông ống, điếc cả ta người ta, ông già kia mắng nó: Mầy ngu bỏ mẹ, ai thèm mua chim của mầy! Sao ngu bác? Thằng bé hỏi, ông già trả lời: Còn gì nữa, con chim đẹp thông minh, biết làm toán, mầy bán có 1 triệu, con vừa vừa, mầy bán 2 triệu, con xấu dốt đặc cán mai, mầy hét 5 triệu, ai thèm mua? Thằng bé: Thưa bác nó ngu, nó xấu mà nó lãnh đạo 2 con kia!

Ấy chà, cái đất nước này y chang chuyện cười, càng ngu càng xấu, càng đớn hèn càng ngồi trên cao chót vót. Bác và đảng của các ông đã trót “thờ Mao chủ tịch, thờ Stalin,” thì cứ việc thờ, thờ nó linh lắm, nó phù hộ đến đời con, đời cháu chắt truyền ngôi lãnh đạo, bác Hồ bác hiết là bác, là cha non, cha già của các ông, chứ dân tộc nào đã chấp nhận cái ngữ này. Hữu nghị, hữu nghiết cứ kêu trong nội bộ đảng CS (chó săn) của các ông, kêu ra ngoài dân, họ chửi cha mấy ông í! 

Mấy ông kêu gào hữu nghị cho hết hơi, tụi Tàu nó chổng mông nghe cho, không thấy Tàu tạm đóng một số cửa khẩu sao!? Chưa cần nói tới xâm lược, chỉ nhìn thấy Tàu chuyên sản xuất hàng gian, hàng nhái, hàng độc hại, cũng đã không ai muốn chọn làm bạn, hữu nghị với nó, chỉ có bọn cộng sản mất dạy, bọn đầu đường xó chợ. Chứ người đàng hàng tử tế không chơi.
Ông Bút



Thái-Dương Thành, JUL-01-14

DIỆT BIÊN-BẢN THÀNH-ĐÔ

Biên-Bản Thành-Đô nhục quốc-gia.
Đê-hèn Việt-Cộng giấu điêu-ngoa.
Nhờ thằng TẬP-CẬN-BÌNH nôn nóng,
Muốn nổi danh hùng diệt nước ta.

Nó xua quân dọa nơi biên bắc.
Đem những giàn khoan xuống biển đông.
Xây đảo, đấp thành, mưu trấn-thủ,
Mở màn trắng-trợn chiếm non sông.

Coi như còn chỉ 6 năm nữa.
Nước Việt mất tên trên bản đồ.
Khẻ hỏi con Hồng cùng cháu Lạc,
Lẽ nào đứng ngó với thờ-ơ ?

Thương quá bấy lâu các giới lão,
Thân-hào, nhân-sĩ ... rồi già nua.
Bốn mươi năm đã hoài hơi sức,
Đảng Cộng vẫn ngồi ngự ghế vua.

Ngó quẩn nhìn quanh duy lớp trẻ,
Trước mầm vong quốc hiện ràng ràng..
Thức thời không thể cam nô-lệ,
Bị Bắc-thuộc Tàu vạn kỷ mang.

Biết còn con cháu Lê-Chiêu-Thống,
SANG, TRỌNG, DŨNG, HÙNG ... đảng Việt gian.
Chúng đợi chờ ngày giao đất cát,
Đẩy toàn dân-tộc đến lầm than.

Chần chờ một phút thiên thu hận.
Xin gọi thanh-niên nam nữ ơi !
Trách-nhiệm thiêng-thiêng cùng gánh vác,
Đứng lên diệt Cộng cứu nguy đời.

Biên-Bản Thành-Đô phải triệt tiêu.
Sao vàng cờ đỏ quyết đem thiêu.
Tái xây Dân-Chủ cờ vàng dựng,
Một nước Việt-Nam cảnh ấm no.

TDT,  JUL-01-14
Ngô-Phủ

Ước chi :
Nhất trí toàn dân trừ Việt-cộng,
Đồng tâm cả nước đập Tàu-phù.
Ngô-Phủ

__._,_.___

Posted by

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link