Cách
mạng không cách mạng
Người Dân Việt Nam với
Quyền được biết
Timothy Garton Ash * Trần Quốc Việt
(Danlambao) dịch - Vào cuối
năm 1989, bạn bè tôi ở trung Âu bất ngờ khám phá ra rằng kỳ diệu thay họ đã
thực hiện được hai điều: trước tiên, họ đã phá hủy không chỉ một đế quốc, mà là
một đế quốc được trang bị vũ khí hạt nhân. Thứ hai, họ đã sáng tạo ra cuộc cách
mạng kiểu mẫu mới - kiểu mẫu mới 1989 thay thế kiểu mẫu cũ 1789.
Trong
suốt 200 năm qua, cách mạng có nghĩa là bạo lực. Tôi nhớ một cuộc tranh luận
tưởng chừng như diễn ra trong mơ giữa những nhà lãnh đạo Cách mạng Nhung ở
Prague. Vấn đề được họ nêu ra là: "Chúng ta nên thực sự gọi sự kiện này là một cuộc cách mạng?
Vì cách mạng có nghĩa là bạo lực nhưng chúng ta không muốn bạo lực, vì vậy có
lẽ chúng ta không nên thực sự gọi sự kiện này là một cuộc cách mạng?"
Nhưng ta vẫn có đám đông cách mạng, ta có hàng
trăm ngàn người trên đường phố Budapest, Prague, và Warsaw, và hiện diện trong
những đám đông này là sự trải nghiệm kỳ lạ nhất trong đời. Tôi xin kể lại với
các bạn một thời điểm: 300.000 người trên Quảng trường Wenceslas ở Prague,
Vaclav Havel đang nói chuyện với Alexander Dubcek từ ban công của tờ báo Tiếng
Tự do - tờ báo chính thức đã ngả sang phía cách mạng, và bất ngờ người nào đấy
- người mà mãi mãi chẳng một sử gia nào sẽ biết tên tuổi - lấy chùm chìa khóa
từ trong túi ra, giơ chúng lên cao, và bắt đầu lắc. Trong vòng một hay hai
phút, 300.000 người lấy chìa khóa của họ ra lắc. Tôi có thể nói với các bạn
rằng âm thanh của những chiếc chìa khóa của 300.000 người là âm thanh kỳ lạ
nhất như tiếng của 300.000 cái chuông Tàu. Hành động ấy đã trở thành thói quen
cách mạng. Đám đông cũng cực kỳ sáng tạo và tự phát. Họ luôn luôn nghĩ ra những
cử chỉ thể hiện mới như những chìa khóa.
Khác với đa phần các cuộc cách mạng trước đây,
từ 1789 và 1917 đến 1956 ở Hungary, quần chúng không có ý định sát hại ai, họ
không có ý định đi đốt Cung điện Mùa Đông và treo cổ hay xử bắn Nga Hoàng. Họ
chỉ có mặt ở đấy, và họ biết họ có mặt ở đấy để tạo ra những áp lực ôn hòa lên
những chế độ cai trị, buộc chế độ phải thương lượng với nhóm lãnh đạo đối lập ở
bàn tròn. Biểu tượng cao quý của năm 1989 không phải là máy chém mà là bàn
tròn. Bàn tròn Ba Lan đặc biệt được đóng cho dịp này: ta vẫn có thể đi xem và
chạm vào bàn tròn ấy trong dinh tổng thống ở Warsaw.
Đây là sự chuyển tiếp đến dân chủ thông qua
thương lượng mà đòi hỏi sự thỏa hiệp sáng suốt. Điều mới mẻ ở hình thức cách
mạng này không phải đâu là nơi cuối cùng ta đến mà cách ta đến đấy. Điều độc
đáo của cuộc cách mạng mới không nằm ở cứu cánh mà ở phương tiện. Tôi tin một
trong những nhận thức quan trọng về 1989 sẽ đảo ngược sự hợp lý của cách mạng
thiên tả - cực đoan (Jacobin-Bolshevik). Không chỉ vì cứu cánh không biện minh
phương tiện - mà là lập trường của cách mạng thiên tả - cực đoan cũ. Chính
phương tiện ta dùng thực sự quyết định nơi cuối cùng ta đến.
Một trong những nhà lãnh đạo của năm 1989 ở Ba
Lan, Adam Michnik, đã diễn đạt tuyệt vời điều này. Ông nói: điều chúng ta đã
học được từ lịch sử Châu Âu là những ai bắt đầu bằng cách tấn công chiếm ngục
Bastille cuối cùng sẽ xây nhiều ngục Bastille mới của riêng mình. Vì vậy ta
phải bắt đầu như cách ta định hành xử. Tôi tin điều ấy hoàn toàn đúng: có sự
tương quan sâu sắc giữa phương tiện ta dùng, cách mạng ôn hòa, và loại chế độ
và xã hội ta xây dựng sau đó.
Lúc này, ta chắc có lẽ nói về 1989: đồng ý, đây
đúng là sự kiện trọng đại nhưng sự kiện ấy chỉ là một loạt sự kiện rất đặc biệt
liên quan đến sự sụp đổ của Liên Xô, chỉ là một thắng lợi bất ngờ, thoáng qua,
và hy hữu. Một điều chúng ta biết chắc trong 20 năm qua thực sự không phải là
như thế mà thực sự là một kiểu mẫu cách mạng mới. Trong cuốn sách mới ra của
mình, tôi thuật lại hai trường hợp tôi đã chứng kiến trong thập niên vừa qua:
Cách mạng Cam ở Ukraine và lật đổ Slobodan Milosevic ở Serbia. Tội phạm chiến
tranh Châu Âu lớn nhất trong thời đại chúng ta cuối cùng đã bị chính nhân dân
mình đánh văng ra khỏi quyền lực, mà hầu như chẳng phải bắn phát súng nào; họ
đã tống khứ Milosevich trong một cuộc cách mạng nhung.
Chúng ta cũng có thể nói về Slovakia, Croatia,
Georgia hay Nam Phi - mà cách riêng của mỗi nước rất giống cuộc cách mạng
nhung, với nhiều yếu tố của cách mạng kiểu mẫu 1989. Không phải tất cả các nước
này đều thành công - ngược lại, cách mạng nhung ở Miến Điện vào năm 2007 cho
đến nay vẫn không thành công.
Có một vài vấn đề với kiểu mẫu cách mạng mới
này. Theo quan điểm của tôi, vấn đề lớn nhất là, khác với năm 1789 hay 1917, ta
không có khoảnh khắc vỡ bờ cách mạng - khoảnh khắc khi đầu vua bị chém bay, rồi
những tiếng ồ vang lên sung sướng từ dân chúng, và mọi người đều biết đã có sự
thay đổi lớn lao. Một đường vạch rõ ràng giữa quá khứ và tương lai. Ta không có
khoảnh khắc ấy trong một cuộc cách mạng nhung, trong sự chuyển tiếp qua hiệp
ước. Cho nên, nhiều năm về sau, người ta vẫn còn thấy thiếu cái gì đấy: đâu là
thời khắc đoạn tuyệt tuyệt vời với quá khứ?
Timothy Garton Ash là
giáo sư ở đại học Oxford và là sử gia và nhà bình luận Anh nổi tiếng.
Nguồn:
Trích dịch từ bài nói chuyện của tác giả tại Hay
Festival, 2009. Bài được đăng lại trên tạp chí AnhIndex on Censorship số ra ngày
18/9/2009. Tựa đề của người dịch.
"Quyền
Được Biết" là trách nhiệm, bổn phận của chúng ta
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Không phải ngẫu nhiên từ định chế bao quát của
mình mà Liên Hiệp Quốc chọn ngày 28 tháng 9 hàng năm là ngày “Quốc tế quyền được biết” (International Right to Know Day).
Mà từ trước đó vào năm 2002 hơn 100 quốc gia và
60 tổ chức quốc tế về tự do thông tin ngôn luận trên khắp thế giới tụ họp tại
thủ đô Sofia của Bulgaria thành lập mạng lưới FOI - Freedom of Information –
(Tự do thông tin). Đây là một mạng lưới toàn cầu hoạt động nhằm cổ xúy quyền
được tiếp cận thông tin cho tất cả mọi người, không phân biệt quốc gia, cũng
như thúc đẩy những chính phủ mở rộng, minh bạch và có trách nhiệm với công dân
nước mình.
Quyền được tiếp cận thông tin là một quyền làm
người quan trọng và thiết yếu nằm trong tuyên ngôn nhân quyền được LHQ quy định
mà nguyên tắc của nó khi tuân thủ sẽ góp phần tạo nên sự minh bạch cho mọi nhà
nước.
“Quyền Được Biết” cũng tạo ra những cơ hội cho mọi công dân tham
gia và giám sát tích cực, hiệu quả cho những quyết định liên quan đến sự điều
hành đất nước, bảo vệ nhân quyền của từng cá thể và cộng đồng.
Tại Việt Nam quyền này của người dân, vô hình
chung, đã bị triệt tiêu trong quá khứ bởi sự cai trị khắc nghiệt, nó chỉ được
thực hiện hạn hẹp tượng trưng không đáng kể trong vài năm gần đây, chủ yếu là
để tuyên truyền với quốc tế dưới chế độ độc tài toàn trị CSVN nơi mà giữa thế
kỷ 21 truyền thông đa phương tiện nối mạng toàn cầu, thế giới như dưới một mái
nhà, văn minh nhân loại như hoàng kim nhưng người dân Việt Nam chỉ được biết
những gì mà đảng CS và nhà nước tay sai của nó cho phép biết thông qua 100% các
tờ báo do nhà nước quản lý và một “quốc hội nhân dân” nhưng 97% đại biểu là
đảng viên CS!?.
Tại sao đồng đẳng cùng là nhân loại trong cộng
đồng thế giới, là chủ nhân của một đất nước mà năng lượng để vận hàng guồng máy
nhà nước ấy là do chúng ta đóng góp thì chúng ta lại không được biết những điều
tưởng chừng như phải được biết nếu không muốn nói là xin chúng ta được biết!?
Như đơn cử vài trường hợp….
- Trong 190 quốc gia trên thế giới chỉ có chế độ
CSVN là một trong 5 nước CS còn sót lại duy trì song song 2 nhà nước (nhà nước
đảng và nhà nước dân) trong một quốc gia suốt từ trung ương đến địa phương, có
bao giờ chúng ta được CP hay Quốc Hội minh bạch báo cáo cho biết ngân sách mà
đảng CSVN hàng năm đã “ngốn” là bao nhiêu chưa? Dù kinh phí hoạt động của Đảng
Cộng sản Việt Nam được bố trí trong dự toán cấp ngân sách trình Quốc hội, Hội
đồng nhân dân quyết định (Luật Ngân sách nhà nước số 01/2002/QH11 ngày 16 tháng
12 năm 2002)
Nếu biết rằng Tổng chi ngân sách nhà nước VN năm
2013 ước tính 986 nghìn tỷ đồng (tính tròn).(*)
Không thể tìm ra con số chính thức, nhưng chúng
ta ước đoán khiêm tốn ngân sách “đảng” nó phải “ngốn” vài phần trăm trong tổng
chi này thì cũng đã lên tới vài trăm ngàn tỷ đồng cho một số (chỉ một số thôi)
trong khoảng 4 triệu đảng viên CSVN ăn trên ngồi đó với mỗi một công việc duy
nhất là chỉ đường cho đoàn tàu CS chạy trên đường ray XHCN đến ga “thiên đàng”
cuối cùng (nhưng không biết ở đâu)!?. 39 năm, kể từ 1975, cả một “thái sơn” mồ
hôi nước mắt nhân dân đã “bốc hơi” một cách vô ích mà hiếm có một quốc gia nào
trên thế giới này (dù là giàu có) chịu hao tốn một cách vô lý như vậy!.
Tuy nhiên còn hơn thế, có một thứ mà chúng ta
rất “cần phải biết” khi giá trị của nó còn vượt qua mọi vật chất, tiền bạc… Đó
là sự “hưng vong” của dân tộc, khi mà 90% các quốc gia CS quốc tế hùng mạnh, đã
từ bỏ CNXH quay về với dân chủ tư bản hay đa nguyên chính trị gần 30 năm rồi
thì tại sao các chóp bu CSVN vẫn cứ khư khư giữ lấy thứ CNXH lạc hậu này mà
không một lời tham khảo ý kiến toàn dân? Dù họ đã “sáng tạo” dùng vài trăm tỷ
đồng để làm chi phí lấy ý kiến sửa đổi Hiến Pháp?
Điều mà chúng ta có “quyền phải biết” và phải
được trả lời một cách minh bạch là tại sao nghịch lý như vậy? Nếu đất nước này
không phải là của riêng họ (vài trăm chóp bu CSNN)!?.
Chúng ta cương quyết có “quyền phải biết” và họ
(Các chóp bu CSVN) phải dứt khoát trả lời, cùng một bản chất sự việc như nhau,
thì tại sao CP/Philippines hoàn tất hồ sơ khởi kiện tranh chấp biển đảo lãnh
hải với bọn bá quyền Trung Quốc còn Việt Nam chúng ta thì không? dù tuyệt đối
công luận thế giới khuyến khích? Có thể các chóp bu CSVN vong bản thì không,
nhưng 90 triệu dân Việt không phải 100% đồng lòng – Chúng ta có “quyền phải
biết” họ nhân danh ai? trên cơ sở nào?.
Ngay trong những người vẫn hay biện minh, cố tin
vào đảng và nhà nước cộng sản, đến lúc này cũng cảm thấy có sự hồ nghi nên
cũng đã vượt qua sự sợ hãi để đòi hỏi “quyền được biết”, cụ thể là Thư ngỏ của
61 đảng viên ngày 20-07-2014, và kiến nghị của 20 tướng tá quân đội nhân dân
ngày 4-9 về hiệp định biên giới năm 1999, hiệp định vịnh Bắc bộ năm 2000, nhất
là về nội dung hội nghị Thành Đô năm 1990 vốn làm cho họ cũng phải hoang mang.
Thì bổn phận và trách nhiệm của chúng ta là đòi hỏi có “quyền được biết”, biết
để nhận diện ai là kẻ thù đích thị của dân tộc, biết để chung lòng thắp lên
khát vọng cho quê hương.
Một cuộc thăm viếng ý nghĩa
Dân Làm Báo -
Vào 11 giờ trưa ngày 23-9 đã có một cuộc tiếp xúc giữa bàJennifer Neidhart
de Ortiz - Tham tán chính trị nhân quyền của đại sứ quán
Hoa Kỳ tại Việt
Nam và nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, tại nhà riêng của nhà văn tại Hải
Phòng.
Buổi tiếp xúc được dự kiến bắt đầu vào lúc 10 giờ
sáng và kết thúc lúc 11 giờ. Tuy nhiên, vì tình trạng giao thông buổi tiếp xúc
đã muộn 1 giờ, và vì nẩy sinh một số vấn đề mới cần trao đổi, cuộc tiếp xúc kéo
dài đến tận hai giờ chiều.
Trong buổi tiếp xúc này, bà Tham tán tòa đại sứ
Hoa Kỳ đã hỏi nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa khá chi tiết về chế độ biệt giam đối
với tù nhân lương tâm trong nhà tù Nam Hà nơi nhà văn bị giam giữ và chính ông
đã trải qua những lần biệt giam. Nhà văn cũng đã có một cơ may về thời gian để
kể khá chi tiết mà trước đó không có. Bà Jennifer đã rất xúc động khi cảm nhận
được tinh thần của câu chuyện mặc dầu phải qua người phiên dịch. Bà hỏi nhiều
chi tiết về blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải, và nguyên nhân nào dẫn đến cuộc
tuyệt thực kéo dài của anh tại nhà tù số 6 (Thanh Chương, Nghệ An). Bà nói rằng
nhà văn có thể gợi ý cho bà về ba tù nhân lương tâm cần được trả tự do để bà cố
vấn cho chính phủ Hoa Kỳ “làm việc” với phía Việt Nam lần này.
Gần kết thúc buổi tiếp xúc, nhà văn Nguyễn Xuân
Nghĩa đã nói: “Mong bà lưu tâm rằng những thông tin tôi vừa
đưa ra sẽ bị chính quyền độc tài Việt Nam phản bác là bà đã lấy chúng từ một kẻ
bất mãn, kẻ vi phạm phát luật Việt Nam. Hai nữa là tôi biết chính phủ Hoa Kỳ
đang phải đối mặt với nhiều vấn đề trên toàn thế giới, hạt nhân của Bắc Triều,
I-Ran, chủ nghĩa khủng bố tại Trung Đông và Bắc Phi, và gần đây là cuộc khủng
hoảng tại Ukraine, nhưng tôi mong không vì thế mà Hoa Kỳ quên vấn đề nhân quyền
tại Việt Nam.”
Bà Jennifer đã nói sẽ cố gắng tối đa trong phạm
vi quyền hạn để nhân quyền tại Việt Nam được cải thiện.
Bà Jennifer Neidhart
de Ortiz và gia đình nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa
Vấn Đề
Hòa Giải Hòa Hợp Dân Tộc
|
VŨ TRÍ
|
Nhiều
năm trước đây đã có dư luận báo chí đề cập đến vấn đề hòa giải hòa hợp dân tộc
và sau đó lại có sự lên tiếng của Nguyễn Hộ, một đảng viên cao cấp kỳ cựu CSVN,
công khai kêu gọi hòa giải hòa hợp, gây nhiều sôi nổi chống đối tán thành trong
dư luận đồng bào và các tổ chức đấu tranh ở hải ngoại. Vậy hòa giải hòa hợp dân
tộc là gì ?
Theo định nghĩa thì trong
nhóm từ ngữ này có hai hành động khác nhau là hòa giải và hòa hợp. Nói đến hòa
giải là mặc nhiên nhìn nhận có bất đồng ý kiến, có thù hận nên mới cần hòa
giải. Nói đến hòa hợp là mặc nhiên nhìn nhận không còn bất đồng ý kiến, không
còn thù hận nên mới hòa hợp được. Do đó cần đặt vấn đề hòa giải cho thật rõ
ràng chính xác trước khi đặt vấn đề hòa hợp vì phải có hòa giải rồi mới hòa hợp
được. Vậy hòa giải về việc gì ? Hòa giải giữa ai với ai ?
Hòa giải như thế nào ? Tại sao phải hòa giải ?
1.
Trước hiện tình đất nước và trong công cuộc đấu tranh, có ba nguyên nhân và sự
việc đưa đến bất đồng ý kiến, hận thù là : tranh chấp cá nhân, tranh chấp tổ
chức, đấu tranh giai cấp. Mỗi sự việc đều có những lý do riêng biệt của
nó nhưng "tranh chấp cá nhân và tranh chấp tổ chức" không phải là những
sự việc có tầm vóc hận thù dân tộc... nên chưa cần bàn đến. Chỉ có "đấu
tranh giai cấp" do đảng CSVN chủ trương và áp dụng trong nhiều chục năm
qua... gây ra biết bao nhiêu tan thương đổ nát hận thù dân tộc.
Do
đó, hòa giải ở đây là hòa giải hận thù dân tộc, hòa giải giữa đảng CSVN và dân
tộc Việt-Nam hay nói rõ hơn là hòa giải giữa tập đoàn độc tài lãnh đạo cộng sản
với thành phần dân tộc bị trị, bị cộng sản trả thù đàn áp khủng bố tù đày giết
hại cướp của....
Vậy hòa giải như thế nào ? Đảng CSVN đã gây hận
thù dân tộc, đảng CSVN phải công khai nhìn nhận sai lầm tội lỗi, công khai xin
lỗi đồng bào dân tộc Việt-Nam. Theo nguyên lý ở đời : ai gây hận thù phải xin
hòa giải với nạn nhân hận thù... chớ không bao giờ có việc người bị hành hung
đàn áp khủng bố tù đày lại đến xin hòa giải với kẻ hành hạ mình. Và sự hòa giải
chỉ có thể thực hiện và chấp nhận khi nào các nguyên nhân gây ra hận thù
được giải tỏa, được xóa bỏ... nghĩa là khi nào "đấu tranh giai cấp"
không còn ở Việt-Nam
Và
tại sao phải hòa giải ?
Từ trước đến nay, đảng CSVN luôn luôn chủ
trương giai cấp đấu tranh, vô sản chuyên chính và độc quyền lãnh đạo. Đây là
những nguyên nhân đã gây ra chiến tranh với bao nhiêu tàn phá hận thù chia
rẽ... đưa đến tình trạng suy thoái đất nước xã hội ngày nay. Nếu tình trạng này
kéo dài, dân tộc Việt-Nam sẽ đi về đâu ? Do đó, vì tương lai đất nước, vì sự
sống còn và quyền lợi dân tộc, những nguyên nhân đã gây ra phân hóa và hận thù
dân tộc phải được xóa bỏ, giải quyết tận gốc rễ của nó.... nghĩa là CSVN phải công
khai tuyên bố hủy bỏ giai cấp đấu tranh, hủy bỏ vô sản chuyên chính, hủy bỏ
độc quyền lãnh đạo. Và chỉ khi nào những sự hủy bỏ này được thực hiện, được
pháp chế định... đồng bào dân tộc mới tin.
2.
Chúng ta đừng bao giờ tin CSVN. Qua kinh nghiệm quá khứ, lời nói và việc
làm của CSVN không bao giờ đi đôi. CSVN đã nhiều lần kêu gọi đoàn kết liên
hiệp, hòa giải hòa hợp.... nhiều lần lợi dụng tình cãm dân tộc lòng yêu nước
làm chiêu bài tiêu diệt người quốc gia, lừa gạt quốc tế.... cụ thể như :
- Thời kỳ 1945-46 : CSVN kêu gọi đoàn kết liên hiệp thành lập Mặt Trận Việt
Minh chống thực dân Pháp để rồi phản bội thanh trừng "trí phú địa
hào", bắt tay với Pháp loại trừ các đảng phái quốc gia.
- Thời kỳ sau Hiệp Định Genève 1954 : CSVN kêu gọi hiệp thương thống
nhất, hòa hợp gia đình... nhưng rồi thành lập Mặt Trận Giải phóng Miền Nam, gây
chiến tranh, đánh phá chia rẽ dân tộc, gây tan thương ly tán cho bao nhiêu
triệu gia đình từ Nam đến Bắc. Lời kêu gọi hòa hợp của CSVN đã bị đảo ngược thành
chia rẽ hận thù.
- Thời kỳ hòa đàm 1968-1973 : CSVN cũng kêu gọi hòa giải hòa hợp và chánh thức
ký kết Hiệp Định Paris 73 trước dư luận quốc tế, chấp nhận hòa giải hòa hợp dân
tộc nhưng rồi tung quân đánh chiếm miền Nam, hành hạ tù đày trả thù đồng bào
miền Nam. Ngay cả đối với cái tổ chức con đẻ của họ là Mặt trận Giải phóng miền
Nam, sau ngày 30 tháng 4-75, CSVN cũng đã phản bội, giải tán tổ chức loại trừ
đồng chí... nên mới có sự việc chống đối của Nguyễn Hộ, Nguyễn văn
Trấn..v.v.....
Tóm
lại, khi nào CSVN kêu gọi đoàn kết liên hiệp, hòa giải hòa hợp.... là lúc họ
yếu, là vì nhu cầu giai đoạn của họ chớ không bao giờ họ có thực tâm cả. CSVN
chỉ lợi dụng hòa giải hỏa hợp để làm chiêu bài đánh động tình cãm dân tộc, xoa
diệu chống đối, lừa gạt dư luận.... cứu nguy đảng và chế độ của họ mà thôi.
3. Thực tế của vấn đề hòa
giải hòa hợp dân tộc hiện nay như thế nào ? Cho đến nay, chưa bao giờ
CSVN kêu gọi hòa giải. Đổ Mười, Võ văn Kiệt chỉ kêu gọi xóa bỏ hận thù, hòa hợp
xây dựng đất nước theo định hướng XHCN nhưng đảng và nhà nước cộng sản vẫn tiếp
tục quản thúc giam cầm những người khác chánh kiến, từ chính trị đến tôn
giáo.
Chỉ
có vài phe nhóm, tổ chức, mặt trận, phong trào nào đó... gọi là đấu tranh chống
cộng ở trong và ngoài nước và vài chục đảng viên cộng sản thất sủng về hưu... lên
tiếng kêu gọi hòa giải hòa hợp dân tộc, lấy chiêu bài này làm thủ thuật tiến
thân vì tham vọng quyền hành hay vì hận thù cá nhân.
Họ kêu gọi hòa giải hòa hợp với những ai ? Với
những thành phần mà họ gọi là bị bịp bị gạt, với những người cộng sản thức tỉnh
lương thiện tiến bộ.... nghĩa là với những người đã từng gây ra chiến tranh gây
ra hận thù dân tộc, đã từng trách nhiệm tình trạng đất nước ngày hôm nay.
Và
họ kêu gọi ai hòa giải hòa hợp với những thành phần bị bịp bị gạt, với những
người thức tỉnh lương thiện tiến bộ ? Có thể hiểu là họ kêu gọi đồng bào thầm
lặng, thành phần đa số dân tộc. Kêu gọi như thế tức là họ gián tiếp gây hậu
thuẩn cho CSVN, làm lợi cho CSVN thay vì đánh phá CSVN. Họ đang ve vãn CSVN để tiến
thân. Họ đang cùng những người cộng sản gọi là bị bịp bị gạt thức tỉnh lương
thiện tiến bộ hình thành thực thể đối lập giả tạo. Họ đang chạy theo và
tôn vinh những người cộng sản thất sủng không có thực quyền, chỉ chống đối
miệng, đả kích vì mất quyền lợi. Họ có tội với dân tộc.
4.
Người Việt quốc gia tự do chúng ta đừng bao giờ tin những lời kêu gọi hòa giải
hòa hợp của các phe nhóm tổ chức mặt trận phong trào này vì đó là những chiêu
bài làm lợi cho CSVN mà thôi. Thái độ của chúng ta cần được minh định như
sau :
- Đối với CSVN, dứt khoát không có hòa giải hòa hợp vì bản chất của cộng sản là
dối láo tráo trở thủ đoạn, luôn luôn sử dụng hòa giải hòa hợp làm chiêu bài lừa
gạt, cứu nguy đảng và chế độ.
- Đối với những người cộng sản gọi là bị bịp, thức tỉnh lương thiện tiến bộ...
đang lên tiếng chống đối tập đoàn đồng chí lãnh đạo của họ, chúng ta cũng không
hòa giải hòa hợp vì không thể tin tưởng họ... nhưng chúng ta cũng không chống
đối đả kích họ, để cho họ tiếp tục đánh phá lẫn nhau.
- Đối với các phe nhóm tổ chức mặt trận phong trào gọi là chống đối CSVN nhưng
đang vận động cho chiêu bài hòa giải hòa hợp, kêu gọi chuyên viên về cộng tác
xây dựng đất nước... chúng ta nên lưu ý cảnh giác họ đừng tiếp tay cho cộng
sản, làm hại dân tộc.
- Đối với những tổ chức đảng phái đấu tranh chống cộng và đa số đồng bào thầm
lặng, chúng ta tiếp tục vận động kêu gọi kết hợp tạo lực đấu tranh, thống nhứt
quan điểm lập trường đường lối để sẵn sàng đáp ứng mọi diễn biến, yểm trợ quốc
nội.
5.
Tóm lại và để kết luận, vấn đề hòa giải hòa hợp không cần đặt ra với dân tộc
Việt-Nam. Vấn đề hận thù dân tộc là do CSVN gây ra với những nguyên nhân giai
cấp đấu tranh, vô sản chuyên chính và độc quyền lãnh đạo. Ngày nào các nguyên
nhân này không còn ở Việt-Nam thì mặc nhiên dân tộc Việt-Nam tự động đoàn kết
hợp lực xây dựng đất nước.
Muốn có hòa giải hòa hợp
dân tộc, những ai đã gây ra hận thù phân hóa dân tộc phải có những hành động
thay đổi thực sự và công khai xin lỗi quốc dân đồng bào để chứng minh thực tâm
thay vì nói miệng hứa suông, lừa gạt dư luận với những từ ngữ "sẽ làm, sẽ
có" như trong nhiều chục năm qua mà thực sự là không có gì hết.
Giữa đồng bào dân tộc
Việt-Nam, không bao giờ có hận thù nên không đặt hòa giải hòa hợp làm vấn đề...
mà chỉ tha thiết muốn có một đời sống tự do dân chủ công bằng tiến bộ.
VŨ TRÍ
Paris, ngày 27 tháng 11 năm
1999
8 thứ trưởng ngoại giao!
Nguyễn Văn Tuấn - Mới đọc tin tức
thấy VN mới bổ nhiệm thêm 2 thứ trưởng ngoại giao (1). Như vậy, tính đến nay,
VN đã có 8 thứ trưởng ngoại giao. Nếu tính trung bình mỗi bộ ở VN có 5 thứ
trưởng, thì với 23 bộ hay tương đương, VN đã có hơn 110 thứ trưởng! Một con số
kinh khủng! Trong một nước người dân còn nghèo xơ xác, mà có một đội quân thứ
trưởng nhiều như ở VN thì chắc chắn sẽ còn nghèo hơn nữa.
Ở VN, có lẽ do "tàn dư" của Pháp để
lại (?), nên có quá nhiều chức danh phó. Thủ tướng thì có một lô phó thủ tướng.
Bộ trưởng có hàng tá thứ trưởng. Dưới bộ có cục, vụ cũng lại thêm một lô trưởng
và phó. Chưa hết, cấp tỉnh/thành, quận/huyện, phường/xã, thậm chí ấp, cũng có
hàng lô trưởng và phó. Rồi từ đại học, bệnh viện, trung tâm, đến phòng ban
trong các trung tâm đó đều có trưởng và nhiều phó. Tôi ngạc nhiên tại sao bao
nhiêu năm nay mà VN không cải cách bộ máy hành chính cho tinh giản hơn, mà lại
làm cho nó phình ra.
Đó là chưa nói trong hệ thống đảng, cũng có bộ
máy song song với chính quyền. Tức là họ bên đảng cũng có trưởng và phó. Tất cả
đều do người dân trả lương! Như vậy, người dân đóng thuế phải cưu mang hai bộ
máy trong một nước. Một bộ máy ra mặt, còn một bộ máy không ra mặt (đứng sau
chỉ huy) nhưng chẳng chịu trách nhiệm trước công chúng.
Ở các nước phương Tây mà tôi biết thì rất hiếm
có phó. Như ở Úc, chỉ có thủ tướng và 1 phó thủ tướng. Mà, vai trò ông phó thủ
tướng Úc cũng không "sáng chói" như phó thủ tướng ở VN. Còn cấp bộ,
Úc hoặc là có 1 thứ trưởng hoặc chẳng có thứ trưởng nào. Cấp bang (thường có
dân số gấp 5-10 lần một tỉnh ở VN) cũng hiếm thấy phó. Như bang NSW tôi đang ở,
tôi thậm chí không biết ai là phó thủ hiến, cũng có thể bang không có chức danh
này. Còn cấp bộ trưởng bang thì cũng hiếm thấy có phó, chỉ có 1 trưởng thôi.
Vậy mà guồng máy hành chính của họ chạy rất trôi chảy và phục vụ dân thật sự
chứ không phải "hành là chính" như ở VN.
Ở VN người ta dịch chữ "thứ trưởng" là
deputy, còn ở nước ngoài (như Mĩ chẳng hạn) thứ trưởng có chức danh là
assistant. Chữ deputy dĩ nhiên là oai hơn assistant. Có lẽ cách dịch của VN là
muốn nâng cao vai trò của thứ trưởng. Trong thực tế, tôi nghĩ assistant có lẽ
thích hợp hơn, vì thứ trưởng là phụ tá cho bộ trưởng.
Trong những năm gần đây, VN có quá nhiều tiến
sĩ, giáo sư/phó giáo sư. Nhưng song song với sự tăng trưởng của guồng máy học
thuật, VN còn có một sự tăng trưởng khác: số tướng tá trong quân đội và công
an. Có lẽ chưa bao giờ trong thời bình mà VN có nhiều tướng tá như hiện nay.
Cũng chưa bao giờ có chuyện cảnh sát giao thông đứng đường mang hàm trung tá!
Ngày xưa, quân nhân mang hàm trung tá hay đại tá đã có thể là tỉnh trưởng (như
chủ tịch UBND ngày nay), nhưng ngày nay, hàm đại tá quá nhiều và chẳng còn uy
danh như ngày xưa. Không biết mấy nước khác thì sao chứ ở Úc này tôi không thấy
công an / cảnh sát mang hàm cấp tướng. Sự hiện diện của nhiều tướng trong ngành
công an ở VN cũng là một nét đặc thù về thể chế của VN: công an trị. Nay đến sự
hiện diện của đội quân thứ trưởng thậm chí còn nhiều hơn tướng lại thêm một nét
đặc thù khác của VN: đó là ôm đồm và ham quản lí.
Tại sao VN có quá nhiều thứ trưởng? Một phần có
lẽ là do "truyền thống" từ thời Pháp thuộc để lại. Một phần khác là
để tăng cường quản lí, vì bộ máy công quyền VN thích tập trung quyền lực và
thích quản lí người dân. Một phần khác, chức danh "phó" có lẽ là một
hình thức thưởng công hay dàn xếp giữa các phe phái, một cách chơi cờ người.
Cũng có thể giải thích rằng VN có nhiều phó là phản ảnh sự incompetence của bộ
trưởng. Có lẽ vì incompetence nên bộ trưởng phải cần nhiều phụ tá. Dù lí do nào
hay cách giải thích nào thì sự hiện diện của đội quân thứ trưởng phản ảnh một
bộ máy cồng kềnh, quan liêu, và kém hiệu quả.
Nguyễn Văn Tuấn
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã không hề biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị để ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói sữa thay
bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn
cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ
đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm
thừa hàng quán.
Cha chết sớm mẹ bị người
ta bán
Sang bên Tàu vào động
bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi
thường
Nghe người nói cán bộ
phường chia chác
Mình sống được nhờ tấm
lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu
ơ
Mất mẹ cha đời đói rét
bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin
hãy hiểu.
Chuyện xui xẻo đẩy đưa
đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất
bên đường
Khi mọi người đưa chị
đến nhà thương
Chị đã chết từ trên
đường nhập viện.
Kẻ tông chị là đảng viên
say xỉn
Sợ liên quan chúng đã
biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn
mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên
đến thế.
Anh xin lỗi mấy tháng
rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé
vơi buồn
Trẻ ăn mày không được
đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại
cô nhi viện
Uyển
Thi
danlambaovn.blogspot.com
MUA ĐÀN BÀ VN : Không
ưng được đổi lại
http://m.9gag.com/gag/6699050
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.
Linh Nguyên
Ngốc ơi là
ngốc . Một lũ cán ngố đứng xếp hàng một để ... ngửi . Đúng là một đám
hề !
Còn mụ "y
tế" thì ... nếm . Chán ơi là chán ! Kết quả là đã 40
năm , VN vẫn còn thù lù hàng đống thực
phẩm độc hại và bẩn cuả bọn Chệt cộng tống sang . Hiện nay VNcs đang đứng đầu
bảng thế giới về ung thư , thì mụ "y tế " có
"nếm" cho lắm , cũng bằng thừa .
Xem kết
quả , biết việc làm .
HY.
Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm
soát...
Bó tay Bó tay ! Hết ý, hết ý kiến.
Cùng nếm, ngửi, gõ với các Bộ trưởng Ngố: Kim Tiến - Khôi
Nguyên - La Thăng:
Mụ Kim Tiến, Bộ trưởng Y té (giếng) Ngố đi kiểm tra thực phẩm ở chợ như vầy nè
!!!!
Chị Kim Tiến, bộ chưởng Y tế đi kiểm tra thực phẩm ở chợ
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
Chỉ bọn quan chức Việt Nam mới có hành
động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi
Nguyên ơi
Anh Đinh La Thăng, bộ chưởng bộ Rao Thông
đi kiểm tra độ lún của mặt đường
CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN DÂN'
Ngạo mạn, dâm ô chính là Lê Duẩn
Già mà lắm con là lão Đỗ Mười
Mưu mô quỷ quyệt là Lê Đức Anh
Nhẫn nhục sống lâu là Võ Nguyên Giáp
Chưa nói đã cười là Nguyễn Minh Triết
*
Giả danh Mác xít là Lê Khả Phiêu
Tham nhũng đớn hèn là cậu y tá (Nguyễn Tấn Dũng)
Ác thú lộng hành là Nguyễn Văn Hưởng
Gian manh, trí trá là Nguyễn Sinh Hùng
Cái gì cũng nhặt là Tô Huy Rứa
*
Không bộ nào chứa là Nguyễn Thiện Nhân
Vì gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức thời, né tránh là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng lưỡi dịu mềm là Vương Đình Huệ
Thiểu năng trí tuệ là Đinh La Thăng
*
Định hướng tối tăm là Nguyễn Phú Trọng
Ghét trung yêu nịnh là Lê Hồng Anh
Phát biểu lăng nhăng là Phạm Vũ Luận
Quen đánh giặc miệng là Trương Tấn Sang
Hán tặc chính danh là Hoàng Trung Hải
*
Thầy gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Đổi trắng thay đen là Trương Vĩnh Trọng
Triệt suy phù thịnh là Trần Đình Hoan
Đã dốt lại tham là Lê Thanh Hải
*
Ăn vụng nói dại là Đinh Thế Huynh
Cạn
nghĩa cạn tình chính là Tô Lâm
Juda phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình duyên lận đận là chị Kim Ngân
Vừa béo vừa dâm là Tòng Thị Phóng
*
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên chức nhờ cha là Nguyễn
Thanh Nghị
Mặt người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính tình ba phải là Phạm Gia Khiêm
Chưa từng thanh liêm là Nguyễn Thế Thảo
*
Ăn tiền tàn bạo là Nguyễn Đức Nhanh
Chạy trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn tỉ tham nhũng là Vinashin
‘Bà con’ Thủ Tướng là Phạm Thanh Bình
Ngậm thị ăn tiền là Vũ Huy Hoàng
*
Xôi thịt mê gái là Trịnh Đình Dũng
Lừa thầy phản bạn là Trương
Hòa Bình
Cướp, Giết la làng là Thống đốc Bình
Ăn no kín tiếng là Cao Đức Phát
Móc ngoặc đi đêm là Ngô Xuân Dụ
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu
Lửa trong
Vùng đất của Tuyết: Các vụ tự thiêu ở Tây Tạng
Preview
by Yahoo
|
|||||
Bà con hãy tìm đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn Tàu cộng đến cai trị thì chạy không kịp nữa!
Một vị ni sư bị đối xử tàn nhẫn:
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu ...
https://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=kpc3wmwKit0
Chiến tranh biên giới Việt Trung
năm 1979
http://www.youtube.com/watch?v=eEBkpsCwsDY
Battlefield Vietnam - Part
01: Dien Bien Phu The Legacy
http://www.youtube.com/watch?v=eQdFGr7NQ4o&list=PLCABD020D6B200061
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P1)
https://www.youtube.com/watch?v=NTZGFJyF2pQ
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P2)
https://www.youtube.com/watch?v=LSpiyHxlK5I
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P3)
https://www.youtube.com/watch?v=P2Zbrz4iJbc
|
http://baomai.blogspot.com/2014/07/van-hoc-va-chinh-tri.html
http://baomai.blogspot.com/2014/07/israel-mot-at-nuoc-than-ky.html
http://baomai.blogspot.com/2014/07/ung-song-bang-su-doi-tra.html
|
http://baomai.blogspot.com/2014/07/hcm-chinh-la-thieu-ta-ho-quang-thuoc.html
Ha ha ha !
http://lh3.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
Hố hố hố !
http://lh6.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
Không biết làm thịt em
nào trước đây?
http://lh4.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
http://lh4.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
xem thêm
HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-
Sốc - Lính Trung cộng hành
hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man
https://www.youtube.com/watch?v=GwhBJ6Y-Aks
Nhà báo Bùi Tín phản bác luận điệu xuyên tạc của báo QĐND ngày
26-08-2012.
https://www.youtube.com/watch?v=I2jL0S8GnoQ
SỐNG
VỚI BỌN "ĐỈNH CAO TỘI ÁC" VIỆT CỘNG, "CHÚA TRÙM THAM NHŨNG"
TỤI
MÌNH CŨNG KHỐN NẠN VỚI CHÚNG NÓ, NÓI CHI CON NGƯỜI -
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment