Nếu
mất nước, người chịu trách nhiệm chính là quân đội!
Việt
Nam Đi Về Đâu: NỖI SỢ KHÔNG LỐI THOÁT CỦA CỘNG SẢN VIỆT NAM
Những Mẹ Già, Em Gái… “hậu phương” (Danlambao) - Ngày
nay, trước sự suy tàn của đất nước, sự thống khổ của người dân, hầu như mọi
người đều chửi rủa, thâm thù bọn “đảng”, bọn “nhà nước” CS, nhưng suy cho thấu
đáo, thì lực lượng Quân Đội là một nhân tố phải chịu trách nhiệm chính, nếu
nước mất về tay bọn giặc Tàu!
Quân đội là một tập thể
ưu việt và vô cùng quan trọng của một đất nước. Nước còn hay mất, chính quân
đội có trách nhiệm lớn nhất, vì là đội ngũ đông đảo, có tổ chức, được đào tạo
kỹ càng, nhất là tinh thần yêu nước, được trang bị vũ khí đủ loại, gồm cả HẢI,
LỤC, KHÔNG QUÂN.
Quân đội được toàn dân nuôi dưỡng, tin cậy và ủy thác việc bảo
vệ đất nước chống xâm lăng, và hỗ trợ dân khi cần, cứu giúp dân lúc thiên tai
đại họa, như chuyển vận người dân đến nơi an toàn khi lũ lụt, động đất, hỏa
hoạn…, và chuyên chở lương thực, đồ dùng cho dân bị nạn, hay hỗ trợ các công
trình kiến thiết lớn lao như ngành Hải Quân Công Xưởng.
Hơn mọi thành phần
khác, QĐ thường được toàn dân yêu mến, và dành cho những tình cảm trân trọng,
nồng nàn, được coi như người CON TRAI CẢ trong gia đình, với quyền uy và sức
mạnh để bảo vệ ngôi nhà là đất nước, và những người thân trong gia đình là toàn
dân. Đó là VINH DỰ LỚN LAO, VÀ CŨNG LÀ TRÁCH NHIỆM NẶNG NỀ CỦA NGƯỜI LÍNH!
Với vai trò và trọng
trách lớn lao như thế, việc GIỮ NƯỚC là thuộc trách nhiệm của QĐ. Các lực lượng
QĐ khi chưa xảy ra chiến tranh, vẫn phải ngày đêm rèn luyện, ở trong tư thế sẵn
sàng khi giặc manh nha ý định xâm lược, không bao giờ QĐ được lơ là nhiệm vụ
canh giữ biên cương, biển đảo của quê hương.
Khi chiến tranh xảy ra thì không
chậm một giây, QĐ đã sẵn sàng tại nơi có chiến sự, và tấn công địch khi nó vào
nhà mình, vì đó là quyền tự vệ chính đáng, ví dụ trận hải chiến tại Hoàng Sa mà
Trung Cộng xâm lược năm 1974, hay trận chiến ở vùng biên giới miền Bắc vào năm
1979, mà quân TC tiến vào biên cương của ta. Chính sự hy sinh bảo vệ Tổ Quốc,
để cho dân có cuộc sống bình yên, mà toàn dân, từ học sinh đến ông già bà cả
đều quý mến người lính như đứa con ruột, như người anh, người em thân yêu của
mình, nên mới có câu: tình QUÂN-DÂN NHƯ CÁ VỚI NƯỚC!
Không bao giờ cá không cần
nước, và không bao giờ nước làm hại cá (trừ khi những kẻ bất chính vì lợi riêng
mà thải độc vào nước!). Vai trò ấy, cả QUÂN và DÂN, đều đã làm tròn thời gian
trước đây, nhưng bây giờ…!
II. Quân đội hiện đang làm gì khi dân khổ, đấy nước lâm
nguy?
Trong mắt người dân bây
giờ, hầu như QĐ đã… biến mất tăm dạng! Các anh đang ở đâu, mà chúng tôi không
nhìn thấy bóng dáng hào hùng của các anh? Có, nhưng chỉ thấy trên… TV, hoặc
tang thương và ngỡ ngàng hơn, các anh xuất hiện trong các cuộc… cưỡng chiếm
ruộng đất của người nông dân, khi người dân Tây Nguyên vùng lên vì uất ức, với
những gương mặt gian ác của quân thù, chứ không phải là người anh, người con
bảo vệ chúng tôi! Các anh sao lại trở thành con người khác như thế? Danh dự của
các anh đâu? Trách nhiệm của các anh đâu? Các anh đang làm gì khi dân, và cả
đồng đội của các anh như Đoàn Văn Vươn bị bắt nạt, bị ăn cướp ruộng vườn nhà
cửa?
Các anh ẩn mặt ở đâu khi quân thù phương Bắc tiến vào trong nhà mình,
chúng ăn dầm ở dề, tàn phá đất nước, hôi của giết người? Các anh ở đâu mà để
cho quân xâm lăng xây thành đắp lũy trong lòng quê hương ta, cướp tàu đánh
người, cướp hải sản đánh bắt của ngư dân? Các anh ở đâu, mà khi dân lành bị bọn
tham tàn đàn áp, giết chóc, nhà tan cửa nát không hề thấy các anh xuất hiện hay
lên tiếng?
Những lúc ấy, dân rất mong các anh có mặt hay lên tiếng, để kẻ tàn
ác phải chùn tay.
Chí làm trai của các anh đâu rồi? Tinh thần đánh Đông giẹp
Bắc, “xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài yên” của các anh đâu? Các anh vẫn
còn ăn lương của dân mà? Cha mẹ, anh chị em, vợ con của các anh vẫn là người
dân mà, sao các anh không nhận ra, không thương mến? Người dân chúng tôi đi tìm
các anh, nhưng không thể tìm ra, mà chỉ nghe những tiếng vọng vang ghê rợn, như
từ âm ti đưa về: “QĐ anh hùng của VN đã không còn!”.
Những người lính của miền
Nam đã bị các anh tàn sát, xua ra khỏi nước để tiếp tay cho “chủ nhân” của các
anh chiếm lấy nhà cửa, đôi khi cả vợ con của họ! Giờ này còn ai thì họ đang ôm
hận vọng về cố hương, nhưng quê hương xa hút mịt mùng và chìm trong đau thương!
Họ đau lòng khi thấy quân xâm lăng đến, họ sôi sục căm hờn khi thấy dân tình
khổ ải, muốn đem sức còn để bảo vệ quê hương, đồng bào, nhưng các anh đâu cho,
đến nỗi đám hậu duệ của họ muốn nối chí hào hùng của cha anh, thì phải đem sức
trai ra phục vụ một… quê hương khác, chiến đấu ở một xứ sở xa xôi nào đó, để
bảo vệ tự do cho “đồng loại” thay vì “đồng bào”! Máu xương của họ đổ ra, mà quê
hương và người dân không được hưởng! Còn chúng tôi ở đây, đã có các anh ư?
Nhưng các anh lại đã trở thành một loại người khác: “còn đảng còn mình”, dân
thì mặc kệ, nước mất mặc lòng!
Ồ! Chúng tôi có thấy
bóng dáng của các anh rồi, đó là cái ngân hàng QĐ với mác MB rất to, ở rất
nhiều nơi trong nhiều thành phố lớn; đó là những cơ sở làm ăn hoành tráng của
QĐ, kể cả những nhà hàng, những câu lạc bộ, những nơi ăn chơi giải trí… vô giới
hạn, mà người dân không có! Chúng tôi cũng nhìn thấy những “Doanh trại QĐ Nhân
Dân VN”, nhưng hình như vắng hoe không thấy có người lính ra vào!
Chúng tôi
cũng còn thấy những khu đất rộng bạt ngàn, được bao bọc bởi tường cao rào kín,
kẽm gai và có cả mìn bảo vệ, nhưng đó không phải là quân trường, mà là phần đất
đai tài sản kếch xù của QĐ! Người dân nói rằng, bộ đội bây giờ là ĐẠI GIA cả
rồi, chứ không có dép râu mũ cối, cũng không thèm đeo ngang hông “cái đài”,
“cái đổng”, không còn những nét mặt ngây ngô chân thật như hồi đất nước mới
“thống nhất” nữa, mà nhà cửa các anh bây giờ là nhà cao cửa rộng như công
đường, ăn chơi như công tử, đi du lịch nước ngoài như đi chợ, con cái đi du học
ở các nước văn minh! Cung cách các anh ăn chơi giải trí thì rất “tinh nhuệ”,
thay vì tinh nhuệ trong chiến đấu! “Luật bù trừ” chăng?
Khi xưa các anh khổ vì
thời CS rồi, bây giờ các anh đến thời “tự do”!
Vâng! Có lẽ đúng. Các anh đã
gian khổ chiến đấu để dành được tự do, nhưng là tự do chỉ cho các anh, còn dân
thì… mất hẳn tự do rồi! Dân đang ở tù, một nhà tù khổng lồ! Dân đang khốn quẫn,
rên siết vì đói khổ, vì lạc hậu, vì bị uy hiếp, bị bóc lột! Hàng trăm ngàn
doanh nghiệp của dân bị phá sản, người thì bị tù đầy, bị tan cửa nát nhà, nhưng
QĐ và CA, cán bộ thì đâu hề hấn gì? Ngày mới “giải phóng miền Nam”, các anh
thường ngồi xe đò chung với dân, nhưng bây giờ các anh đã có xe hơi riêng, mà
xe đắt giá! ĐÚNG LÀ THỜI CỦA CÁC ANH!
“Giải phóng” miền Nam
xong, các anh ham hưởng thụ, mê kinh tài nên quên béng rằng các anh đã bị đảng
CS lừa là “miền Bắc thiên đường, miền Nam địa ngục”, dân miền Nam phải đi làm
cu li, làm điếm cho Mỹ để kiếm cơm, cho nên kích động lòng thương của các anh,
khiến các anh sẵn sàng hy sinh đi giải cứu dân Nam khỏi cảnh nhục nhằn đói
rách!
Nào ngờ…!
Lẽ ra các anh phải tỉnh ngộ từ lúc đó, phải có thái độ từ lúc
đó, nhưng không! Lẽ ra các anh phải bừng tỉnh mà tìm ra “lối thoát” cho cả dân
tộc từ đó. Các anh phải cám ơn dân miền Nam đã “mở mắt” cho mình, và nên xin
lỗi người ta, vì các anh đã đem đến cho người ta một sự “giải phóng” mà người
ta hoàn toàn không muốn mà còn sợ hãi. Chính các anh đã phá vỡ cuộc sống yên
lành của người ta, khiến gia đình họ tan nát, bản thân họ phải tù đày, trong
khi họ từng đem máu đào bảo vệ quê hương, chống lại những người anh em lạc
hướng lầm đường, đem trí tuệ và sức lực xây dựng đất nước giàu đẹp như các anh
đã thấy. Lẽ ra các anh đã phải phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù, để định
lại trách nhiệm và đường đi của mình cho chính xác, thì lại không!
Sau khi thấy
người miền Nam tự do kinh doanh, tự do làm giàu, nhà cao cửa rộng, phố phường
xa hoa, lẽ ra các anh phải thù hận, hài tội kẻ lừa dối mình, để bao nhiêu đồng
đội phải “sinh Bắc tử Nam”, thì các anh lại… hận dân miền Nam, tại sao miền Bắc
khổ sở nghèo nàn, mà miền Nam lại được sung sướng?
Rồi các anh say mê làm giàu,
say mê hưởng thụ! Tại sao không? Và các anh đã thỏa nguyện “chí làm giàu” thay
cho “chí làm trai”, đã trở thành “thương nhân” thay vì “chiến sĩ”!
Nhưng các anh ơi! Dân
đói, dân khổ thì mặc kệ dân đã đành, nhưng nếu mai này đất nước mất đi về tay
quân xâm lược phương Bắc, thì sao hả các anh? Lúc đó các anh sẽ cùng số phận
với dân, LÀ KẺ BỊ TRỊ, KẺ NÔ LỆ! Trước một kẻ thù hung bạo như bọn Tàu ô, kẻ
thù truyền kiếp của dân Việt, liệu các anh có còn là “thành phần ưu đãi”, được
tiếp tục làm “đại gia”, được mở ngân hàng, được tự do, được ưu ái để kinh
doanh, hưởng thụ nữa không? Vợ con, gia đình các anh còn thoải mái sung sướng
nữa không?
Lấy gì bảo đảm hả các anh? Bây giờ các anh đang là CHỦ, mà những khu
đặc trú của giặc Tàu, các anh còn chẳng được vô, không dám vô, thì mai này
chúng làm chủ cả nước ta, các anh sẽ ra sao? Hay là các anh nói rằng giặc Tàu
sẽ không thể chiếm VN?
Lấy gì bảo đảm hả các anh? Chúng đang ngày đêm quấy rối
biển Đông của chúng ta, chúng đã bồi biển để xây căn cứ quân sự ở Gạc Ma, Hoàng
Sa, chĩa súng vào bụng chúng ta đó! Hội nghị Thành Đô đó: các “chủ nhân” của
các anh là Đỗ Mười, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Lê Hồng Anh… đã ký giao đất nước
này cho giặc Tàu vào năm 2020 rồi đó!
Các anh không thấy bị xúc phạm khi vị
“tổng tư lệnh” của các anh là tướng Phùng Quang Thanh tuyên bố tại hội nghị
Sangri La, khi bọn giặc Tàu đưa giàn khoan HD 981 vào hải phận VN, rằng đó là
“chuyện xích mích bình thương trong gia đình”? Nhục nhã không các anh?
Người
dân quèn còn không trị nổi, sao các “chiến sĩ anh hùng” như các anh mà lại chịu
được?! Hay các anh đang “bàn kế hoạch” sẽ cải danh thành người Tàu, sẽ học
tiếng Tàu, sẽ trổ tài khôn khéo lấy lòng Tàu để gia đình và bản thân các anh
được tiếp tục vinh thân phì gia?
Chắc được không các anh, hay giặc nó lại liệt
các anh vào hàng “kẻ thù số 1”, vì các anh là QĐ VN, đã từng đánh lại nó, từng
tiêu giệt hàng vạn binh lính của nó trong thời gian quá khứ, vì các anh là
những thành phần kỳ cựu mà, chứ đâu có “nhẹ tội” như đám lính lau nhau sau này?
III. Quân đội có thể làm gì cho tổ quốc và cho dân bây
giờ?
Chẳng biết các anh thế
nào, chứ dân thì lo buồn lắm các anh ơi! Dân lo nước mất thì nhà sẽ tan, cả đời
mình và con cháu mình sẽ bị làm thân nô lệ, nhất là đắc tội với Tiền Nhân đã đổ
bao xương máu mà gây dựng và bảo vệ non sông này! Chắc chắn con cháu chúng ta sau
này sẽ nhục mạ, sẽ thù hận chúng ta vì tham lam, hám lợi, vùi đầu trong ham hố,
vô trách nhiệm đến nỗi để mất nước, và đổ lên đầu chúng những gánh nặng phải
đền thay cha ông, chúng sẽ phải hy sinh mạng sống để khôi phục lại giang sơn
VN!
Hỡi các quân nhân, những
người con của Tổ Quốc VN, những tinh hoa của dân tộc, những người cha, người
anh cả trong gia đình VN, các vị đành muối mặt mà vứt đi cái DANH DỰ và TRÁCH
NHIỆM của QUÂN ĐỘI của một nước sao? Bao nhiêu công lao của tiền nhân, bao
nhiêu ơn huệ của gia đình, bao nhiêu mến thương và tin tưởng của người dân dành
cho các vị, các vị đành hắt đi một cách phũ phàng, để bám lấy đồng tiền? Phải,
chỉ tiền mà thôi, chứ lương tâm và danh dự thì các vị đã tự đánh mất hết rồi!
Các vị không ngại cả dân tộc khinh khi, cả thế giới nhìn vào QĐ VN bỗng dưng…
biến mất sao? Người LÍNH mà vô trách nhiệm thì khác gì như chó không biết giữ
nhà (vâng, người ta ví QĐ như chó để giữ nhà, nhưng là chó cưng, chó có ích),
như muối mà không mặn, thành vô dụng và đáng bỏ đi thôi! Không những thế, các
vị còn PHẢN LẠI ĐỒNG ĐỘI, những người đã hy sinh thân mình cho Tổ Quốc, đổi
mạng mình để lấy sự vinh hoa và cuộc sống an nhàn cho các vị! Các vị CÓ THẤY
BẤT XỨNG, VÀ CÓ AN HƯỞNG HẠNH PHÚC KHÔNG?
Còn có cách nào cứu vãn
không? Thời gian đã cạn rồi, chỉ còn vài năm là đến thời hạn đã ký kết, để VN
trở thành quận huyện của Tàu! Chúng tôi và các anh, sẽ phải ra khỏi thành phố,
sẽ lên rừng ở, hay đi “kinh tế mới” để nhường nhà cho bọn giặc, như các anh đã
xử với người dân miền Nam sau năm 1975!
Hay là…, người yêu nước còn nhiều,
người dân còn đầy, đang muốn dẹp bọn ác ôn để dành lại quyền làm chủ và bảo vệ
đất nước. Đồng bào cả trong và ngoài nước cùng đồng lòng mong bảo vệ và xây
dựng quê hương VN tự do no ấm. Nếu có các anh tham gia vào, thì dân đỡ khổ biết
chừng nào, và kẻ tham tàn sẽ phải chùn tay bách hại dân lành, bọn giặc xâm lăng
sẽ bị dẹp tan!
Hoặc là các anh còn oai hùng hơn, sẽ thay dân mà làm việc ấy,
như người dũng sĩ thay trời hành đạo, và phục hồi lại uy danh cho QĐ các anh, làm
tăng lòng tin yêu của dân, quân với dân đều ĐẶT TỔ QUỐC TRÊN HẾT, và cùng chung
tay giệt thù xây dựng lại đất nước? Có như thế thì vận mệnh nước mình, dân mình
sẽ đến thời vinh quang! Các anh sẽ xứng danh là QĐ ND, nhà VN sẽ bừng sáng trên
bầu trời Á Đông, muôn người con xa sẽ trở về từ muôn hướng, lúc đó thì các anh
sẽ tha hồ làm giàu, một cách chân chính và vinh dự, để góp phần kiến tạo quê
hương, chứ không như bây giờ! Xin đừng để cho câu nói sau đây của người dân bị
đưa vào trang sử cái thời mà các anh gánh trách nhiệm chính với nước và với
dân: ĐẢNG BÁM GHẾ, QUÂN ĐỘI BÁM MÂM, NGƯỜI DÂN LÃNH ĐỦ!
Nếu được như vậy thì
thật vinh phúc, bằng không thì xin các anh, khi dân tình đã cùng khổ, nước nhà
đã nguy ngập, người dân đồng lòng đứng lên giệt thù trong giặc ngoài, thì, VÌ
TÌNH NGƯỜI, VÌ NHÂN ĐẠO, CÁC ANH XIN ĐỪNG NỔ SÚNG VÀO NGƯỜI DÂN CHÚNG TÔI, NHÉ!
Hãy nhìn xem, chúng tôi chỉ là những học sinh, sinh viên là con em của các anh,
hay những cụ già, những phụ nữ chân yếu tay mềm, những người dân oan bần cùng
khốn khổ, và những người có đầy lòng yêu mến quê hương Tổ Quốc VN, chúng tôi
không có một tấc sắt, một khẩu súng trên tay, vì bao nhiêu súng đạn, máy bay,
tàu ngầm, do đồng tiền của chúng tôi, đã được giao hết cho các anh rồi. Xin
đừng dùng nó để bắn vào chúng tôi, vì chúng tôi giữ đất nước này cho cả các anh
mà!
Với hết tâm tình,
Chuyện không bình thường
Chùa
Liên Trì trong chính sách đàn áp tôn giáo của công sản Việt Nam
Huỳnh Trọng Hiếu
(Danlambao) - Thời gian gần đây, dư luận trong nước, Hải
ngoại và quốc tế hết sức phẫn nộ trước các cuộc đàn áp nhân quyền được thực thi
bởi nhà cầm quyền Hà Nội, đặc biệt là chiến dịch triệt hạ các cơ sở tôn giáo
không nằm dưới sự quản lý của Đảng.
Chùa Liên Trì là một
trong các trọng tâm của chính sách tiêu diệt tôn giáo được chính quyền nỗ lực
thực hiện dưới danh nghĩa “thực thi các biện pháp cưỡng chế hành chính”. Thủ
đoạn “quy kết” trách nhiệm cho các đơn vị hành chính nhỏ nhất tại địa phương
giúp chính quyền Hà Nội có đầy đủ các bằng chứng ngoại phạm trước sự quan sát
của quốc tế, giảm thiểu mọi nguy cơ dẫn đến bất lợi trong các cuộc đàm phán với
chính giới phương Tây.
Chúng tôi cung cấp chi
tiết thông tin về chùa Liên Trì như bằng chứng vi phạm nhân quyền trắng trợn
của chính phủ Việt Nam cho công luận am tường.
Chùa Liên Trì tọa lạc
trên bán đảo Thủ Thiêm đối diện khu Trung tâm Thành phố, địa chỉ 153 Lương Đình
Của, thuộc phường An Khánh, Quận 2, Sài Gòn. Được xây dựng vào những năm 1956 –
1957, do các Phật tử đóng góp để hiến cúng Cố Viện trưởng Viện Hóa đạo Hòa
thượng Thích Thiện Hoa thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất.
Ngôi chùa với diện tích
khoảng 800m vuông do Thượng tọa Thích Không Tánh tiếp quản và sử dụng vào năm
1969. Sau năm 1975, Thầy Không Tánh nhiều lần xin phép chính quyền địa phương
tu sửa ngôi chùa, phục vụ cho việc cư trú của chư Tăng nhưng bị chính quyền bác
bỏ. Vị trụ trì thường thổ lộ: “Hồi mới tiếp quản, Liên Trì chỉ nhỏ như mái
đình thôi, nhưng sau này, nhờ Phật tử cúng dường nên có chỉnh sửa đôi chút cho
khang trang. Sau năm 1975, Thầy muốn tu bổ chánh điện, sửa lại tượng Phật cho
trang nghiêm, xây thêm Tăng xá cho Tăng chúng ở nhưng bị chính quyền cản trở,
nhiều lần ra quyết định phạt vi phạm hành chính vì xây dựng trái phép”.
Tình hình Phật giáo ở
Miền Nam sau năm 1975 bị chính quyền triệt tiêu và lũng đoạn sâu sắc. Dưới chỉ
thị của nhà cầm quyền, Ban trị sự Thành hội Phật giáo Thành phố đã ban hành
Công văn chính thức không công nhận sự tồn tại hợp pháp của chùa Liên Trì, không
thừa nhận tư cách tu sĩ đối với Tỳ kheo Không Tánh. Đây cũng là thảm trạng
chung của các tu sĩ không chấp nhận sự can thiệp của Đảng vào sinh hoạt đạo
pháp.
Xin được nói thêm,
Thượng tọa Thích Không Tánh – thế danh là Phan Ngọc Ấn, là tu sĩ thuộc Giáo hội
Phật giáo Thống Nhất. Năm 1976, ông bị chính quyền Cộng sản Việt Nam kết án 10
năm tù giam vì viết đơn kêu gọi nhà nước Việt Nam không ép buộc tu sĩ thực hiện
nghĩa vụ quân sự.
Năm 1987, ông được thả
sau khi mãn hạn tù. Đến năm 1992 ông bị chính quyền TP kết án 5 năm tù giam và
5 năm quản chế vì tham gia các hoạt động khôi phục Giáo hội Phật giáo Việt Nam
Thống Nhất cùng với vị Cố Tăng thống Hòa thượng Thích Huyền Quang.
Tháng 10 năm 1993, ông
được trả tự do về sinh hoạt tại chùa Liên Trì. Tháng 11 năm 1994, công an TP ra
lệnh bắt giam vị Tỳ kheo này khi ông tham gia cứu trợ nạn nhân lũ lụt ở Đồng
bằng Sông Cửu Long cùng với ngài Viện trưởng viện Hóa đạo Hòa thượng Thích
Quảng Độ.
Ngày 14/8/1995 Tòa án
Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh tuyên án Thầy 5 năm tù giam, với tội danh: Phá
hoại chính sách đoàn kết và lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà
nước.
Sau khi mãn hạn tù, Thầy
Thích Không Tánh quay về sống tại Chùa Liên Trì và tiếp tục các hoạt động đòi
quyền Tự do Tôn giáo cũng như Nhân quyền cho Việt Nam.
Cuộc đời của vị chân tu
hiếm có này gắn liền với sự hy sinh vì đạo pháp và dân tộc được minh chứng qua
những năm tháng ngục tù. Chính quyền Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ từ bỏ thủ
đoạn, âm mưu nhằm triệt hạ uy tín của Thầy. Kế hoạch sử dụng các nữ nhân viên
an ninh quấy rối và vu cáo Ngài đã vấp phải sự phẫn uất của cộng đồng Phật tử
và nhiều thành phần dân chúng.
Với các hoạt động tích
cực để xây dựng và phát triển đạo pháp, Vị tu sĩ Phật giáo này trở thành mối
nguy và là trở lực không nhỏ cho kế hoạch xóa bỏ tôn giáo nói chung và triệt
tiêu Phật giáo nói riêng của đảng Cộng sản Việt Nam.
Ngày 3/9/2014 Chủ tịch
Ủy ban Nhân dân Quận 2, TP HCM là ông Nguyễn Cư ký Quyết Định “phê duyệt phương
án bồi thường, hỗ trợ thiệt hại Cơ sở thờ tự Chùa Liên Trì trong khu quy hoạch
xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm”.
Bản Quyết Định quy định
mức bồi thường thiệt hại cho chùa Liên Trì với mức giá 5 tỷ bốn trăm triệu
đồng. Điều bất thường là nội dung của văn bản không nêu ra điều khoản nào về
việc hỗ trợ di dời tái định cư sau khi ngôi chùa bị giải tỏa. Với quyết định
bất thường trên, Chùa Liên Trì – cơ sở tôn giáo quan trọng của Tăng Đoàn phải
đối diện với nguy cơ bị xóa sổ vì không có nơi tái định cư để xây dựng.
Tưởng cũng tốt để nói
thêm, khu vực bán đảo này từng là nơi sinh sống của 15 ngàn hộ dân. Tuy nhiên,
việc chính quyền quận 2 cưỡng chế giải tỏa không đúng luật khiến cho 11 ngàn hộ
dân phải đâm đơn khiếu kiện. Việc di dời mà không bố trí khu tái định cư hoàn
toàn trái với thông lệ từ trước đến nay
Quyết Định di dời do chủ
tịch UBND Quận 2 ký sẽ được giao cho các cơ quan: Chánh văn phòng UBND Quận,
Chủ tịch Hội đồng bồi thường, các sở ban ngành cấp Quận và địa phương chịu
trách nhiệm giám sát thực hiện.
Ngoài ra, văn bản thu
hồi đất thờ tự Chùa Liên Trì được gửi kèm với bản Phụ Lục do Hội đồng bồi thường
Khu đô thị mới Thủ Thiêm soạn thảo trong đó có các điều khoản mang tính đe dọa
cưỡng hành.
Tình hình hiện nay của
chùa Liên Trì, trao đổi với Thầy Thích Không Tánh, chúng tôi được biết:
Thầy Không Tánh với tư
cách trụ trì của ngôi chùa đã gửi một bản kháng thư yêu cầu UBND quận và UBND
TP rút lại Quyết Định giải tỏa chùa Liên Trì. Thầy khẳng định: “Chúng tôi tuyệt
đối không nhận tiền bồi thường. Trong trường hợp Nhà nước Việt Nam muốn xóa sổ,
hủy diệt cơ sở tôn giáo Chùa Liên Trì thì hãy gửi Quyết Định cưỡng chế theo
đúng trình tự luật pháp để các tôn giáo hiệp thông, cầu nguyện”
“Điều Thầy lo lắng nhất
hiện nay, khi chính quyền giải tỏa san lấp mặt bằng rồi, không biết Tượng Phật
sẽ đặt ở đâu, các hủ linh cốt không biết bỏ đâu, hàng trăm vong linh không có
chỗ nương náu”
Tính đến thời điểm này,
chính quyền TP chưa có văn bản chính thức để phản hồi kháng thư của Thầy Không
Tánh. Theo thông báo trong Phụ Lục của Ủy ban bồi thường, ngày 30/9 sắp tới,
chính quyền sẽ tiến hành các biện pháp cưỡng chế để thu hồi đất.
Chúng tôi thực sự quan
ngại trước quyết tâm xóa bỏ Chùa Liên Trì của chính quyền sở tại. Được biết,
chùa Liên Trì là nơi diễn ra các cuộc họp của các tổ chức xã hội dân sự trong
nước. Thượng tọa Thích Không Tánh thường tổ chức các buổi phát quà tri ân các
Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa, phát quà cho các bệnh nhân ung bướu, và là
nơi nương tựa của nhiều bà con dân oan.
Hiện nay, chỉ còn 3 cơ
sở tôn giáo chưa bị thu hồi đó là chùa Liên Trì, Nhà thờ Thủ Thiêm, và nhà thờ
Dòng Mến Thánh giá Thủ Thiêm. Chúng tôi được biết, chính quyền địa phương đang
ra sức loại bỏ các cơ sở tôn giáo này.
Quyết định thu hồi đất
đối với chùa Liên Trì – Cơ sở tôn giáo thuộc Tăng Đoàn Phật giáo Thống nhất đã
vấp phải sự phản kháng mạnh mẽ từ các tổ chức tôn giáo, các Hội đoàn dân sự
cũng như Phật giáo đồ tại Quốc nội và Hải ngoại.
Trong nước, Hội đồng
Liên Tôn ra Tuyên bố phản đối việc nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam triệt hạ
chùa Liên Trì. Các chức sắc tôn giáo của 5 tôn giáo lớn tại Việt Nam là Phật
giáo, Công giáo, Tin lành, Hòa Hảo, Cao Đài đồng lên tiếng phản đối Quyết Định
Vi Hiến của chính quyền.
Đã có nhiều nỗ lực trong
cuộc vận động lấy chữ ký ủng hộ chùa Liên Trì, và chiến dịch này đang có nhiều
tiến triển tích cực.
Những hình ảnh hiện nay
về chùa Liên Trì có thể sẽ là những hình ảnh cuối cùng mà chúng ta nhìn thấy.
Ngày 30/9 tới đây, nơi đây có thể biến thành một bãi đất hoang tàn, những thứ
còn sót lại chỉ là tượng Phật đổ nát, tro cốt vung vãi trong cảnh đìu hiu, các
vong linh tảng mát khắp nơi không chỗ nương nhờ. Tiếng chuông chùa từ nay vắng
bặt để thay vào đó là các lời xưng tụng Chủ nghĩa Duy vật khoa học. Đời sống
tâm linh của cư dân ở đây sẽ mất dần nhường chỗ cho những tranh giật hỗn độn
theo lối tư duy vật chất quyết định ý thức.
Tiếp theo sau Liên Trì
sẽ là cơ sở tôn giáo nào nữa?
Sài Gòn 26/9/2014
Phóng sự ngầm ở Việt Nam: Blogger chơi trò hú tim nguy hiểm khi
tường thuật
Shawn W. Crispin (Đại
diện Hiệp hội Bảo vệ Ký giả vùng Đông Nam Á) * Hanh Tran (Danlambao) dịch - Đây là phần đầu trong
loạt bốn bài nói về vấn đề tự do báo chí ở Việt Nam. Shawn Crispin,
Đại diện của Committee to Protect Jounarlists (CPJ) ở Đông Nam
Á, tìm hiểu về những rủi ro mà blogger ở Việt Nam phải chấp nhận khi họ tường
thuật về các sự kiện nhạy cảm và các cuộc biểu tình. Mặc dù bị thường xuyên
theo dõi và luôn đối diện với đe dọa bị bỏ tù tùy hứng, các blogger vẫn kiên
trì viết lách để thể hiện ước mơ tạo dựng một nền báo chí độc lập. Trong phần
hai sẽ được đăng vào thứ Sáu, Crispin sẽ nói về những thủ đoạn đàn áp mà các
phóng viên của Bản tin Dòng Chúa Cứu Thế phải hứng chịu. Hai phần còn lại sẽ
được đăng vào tuần tới.
Khi Nguyễn Ngọc Như
Quỳnh tạm biệt gia đình ở Nha Trang để hành trình 10 tiếng đồng hồ trên chuyến
xe buýt đi TP HCM, blogger nổi tiếng này đã phải cải trang để qua mặt nhân viên
an ninh đang túc trực gần nhà cô để theo dõi.
Cô xuống xe ở một nơi cách bến xe khoảng 10km vì nghi là công an
đang chờ cô ở đó. Một người bạn đi xe máy đón cô ở bên ngoài khu buôn bán và
đưa cô về nhà một người bạn để tránh công an. Ngày hôm sau cô tham gia biểu
tình và kể rằng các nhân viên an ninh có vẻ ngạc nhiên khi họ thấy mặt cô.
Đó là trò hú tim mà ‘Mẹ Nấm Gấu’ (bút danh được nhiều người biết
của Quỳnh) phải chơi để liên lạc với bạn bè và để tường thuật về các sự kiện
quan trọng. Mặc dù Quỳnh vẫn duy trì quan hệ khá tốt với vài nhân viên an ninh
được phái đi theo dõi cô, những nhân viên khác đã vài lần áp dụng quản thúc tại
gia đối với cô. Cho tới nay, Quỳnh vẫn chưa bị bỏ tù vì các bài blog của cô
nhưng chính cô cũng không biết lúc nào họ sẽ ra tay.
Mới đây CPJ đã đến VN ngầm để gặp các blogger và các phóng viên để
tìm hiểu về tình trạng báo chí ở đây. Trong một loạt 4 bài blog, CPJ sẽ chú tâm
đến những trải nghiệm của blogger độc lập và các phóng viên mạng đã dám hoạt
động công khai bất chấp sự đàn áp dồn dập của chính quyền nhằm khóa sổ các blog
và các trang thông tin mạng không có phép. Loạt bài này sẽ kết thúc với một số
đề xuất cho chính phủ Việt Nam cũng như cho cộng đồng quốc tế về tự do báo chí.
Theo điều nghiên của CPJ, với ít nhất 18 phóng viên còn ngồi tù,
Việt Nam nay là một trong 5 nước bỏ tù nhiều phóng viên nhất thế giới. Hầu như
tất cả đều bị truy tố về những tội danh mù mờ liên quan đến ‘tội chống chính
phủ’, kể cả Điều luật khắt khe 258 (với một cái tên như trong tiểu thuyết của
George Orwell là “lợi dụng tự do dân chủ”), và Điều luật 88 cũng mơ hồ và tùy
tiện không kém mang tên “tuyên truyền chống phá nhà nước”. 16 trong số 18 phóng
viên vừa nói đã bị kết án về tội làm báo trên mạng.
Trong khi số người bị bắt gia tăng, mỗi lần đăng bài viết hay bình
luận là các blogger và các nhà báo mạng phải chấp nhận cơ nguy bị công an bắt
giam tùy tiện nếu chế độ CS cho rằng nội dung đó có hại cho họ. Trong lúc nhiều
người vẫn dùng bút danh trên mạng để tránh sự trả thù của chính quyền, một số
lớn đã quyết định tham gia ‘Mạng lưới Blogger Việt Nam’ và hoạt động công khai.
Quỳnh là người tiên phong và là thành viên dày kinh nghiệm của
phong trào blogger ở Việt Nam. Cô cũng là một trong những sáng lập viên của
nhóm tranh đấu cho tự do báo chí. Đó là lần đầu tiên các nhà báo độc lập của
Việt Nam đã tập hợp với nhau để đòi được tự do hơn kể từ khi ‘Câu lạc bộ Nhà
báo Tự do Việt Nam’ ra đời năm 2007 - dù không được nhà nước cho đăng ký. Ba
đồng sáng lập viên của tổ chức này, kể cả Điếu Cày (tức Nguyễn Văn Hải, người
được CPJ truy tặng danh hiệu ‘Báo chí Tự do Quốc tế’), đều đang ngồi tù về các
tội bịa đặt là “chống phá nhà nước” sau khi họ đăng bài đả kích chính phủ.
Quỳnh bắt đầu viết blog từ năm 2008, khi chính quyền CSVN chưa
nhận thức được rằng Internet có thể thử thách độc quyền về báo chí của họ. Như
các blogger độc lập khác, Quỳnh tham gia viết blog vì báo chí được nhà nước chỉ
đạo không hề tường thuật về nạn bất công và lạm quyền đầy dẫy ở Việt Nam.
“Những gì đang diễn ra trong xã hội này thật là xấu xa,” cô nói
trong một cuộc phỏng vấn với CPJ, dẫn chứng bằng tình trạng tồi tệ của dịch vụ
y tế và sự tham nhũng của quan chức trong các hoạt động thương mãi với Trung
Quốc. “Blog của tôi đặt nghi vấn: tại sao chúng ta phải đồng ý với chính phủ về
mọi chuyện? Tại sao chúng ta không thể có những ý kiến khác?”
Quỳnh đã bị bắt và thẩm vấn lần đầu tiên vào ngày 02/09/2008 sau
khi cô blog về việc chính phủ cưỡng chiếm đất đai để trao cho một công ty của
Trung Quốc khai thác bô xít trong vùng rừng núi nguyên sơ ở Trung phần Việt
Nam. Trong vụ này, khoảng 15 công an vũ trang đã bố ráp nhà cô vào lúc nửa đêm
và bắt cô đi trong lúc cô đang ngủ với đứa con gái 3 tuổi.
Sau hơn một tuần bị giam giữ, Quỳnh được thả mà không bị truy tố.
Vụ này không làm cho cô sờn lòng. Từ quê nhà Nha Trang, cô vẫn tiếp tục viết về
vấn đề nhạy cảm là cưỡng chiếm đất đai. Trong một bài viết gần đây, Quỳnh cho
rằng kể từ 2008, hơn 300 dân làng đã bị buộc phải dọn đi nơi khác để lại vùng
cận duyên béo bở cho các công ty bất động sản liên kết với nhà nước và các công
ty khách sạn quốc tế.
Những vụ dân chúng chống nhà nước như vậy thường bị báo chí ‘lề
Đảng’ làm ngơ. Sau khi đăng blog đặt vấn đề về tác động môi sinh của nhà máy
chế tạo thuốc lá ở ngoại vi Nha Trang, hôm sau Quỳnh lại bị công an thẩm vấn.
Họ chỉ trích là cô “không có đủ bằng chứng”. “Tôi viết bài với tên thật của
tôi. Nếu tôi sai thì cứ đem tôi ra tòa mà xử,” cô thách thức công an như thế.
Các nhà báo bị truy tố về tội “chống phá nhà nước” thường không
được tha bởi tòa án thông đồng với chính phủ. Trong bối cảnh chính phủ Việt Nam
ngày càng bị cộng đồng quốc tế chỉ trích về việc dùng tòa án làm công cụ trong
những vụ xử về quyền tự do phát biểu, chính phủ Việt Nam nay đã thay đổi chiến
lược sang răn đe và đàn áp người dân trực tiếp trong cuộc sống thường ngày.
Theo Quỳnh, gần đây nhà nước dùng nhân viên an ninh chìm thay vì
công an để theo dõi các nhà báo độc lập. Cô nói sự thay đổi chiến lược đó cốt
là để cho dân tin rằng những vụ hành hung nhà báo là ngẫu nhiên và do côn đồ
thực hiện chứ không phải vì nhà nước theo đuổi một chính sách đàn áp. Các nhân
viên an ninh còn dàn dựng những tai nạn giao thông và vu cáo một số blogger to
tiếng về tội ăn cắp.
“Ngày nay thật khó phân biệt ai là ai. Vài blogger bị đem về đồn
công an mà họ không biết tại sao. Tôi và vài bạn từng bị như vậy. Việc nhà nước
bớt dùng bắt bớ tù đày và chuyển sang giả dạng côn đồ để hành hung blogger
khiến cho cộng đồng quốc tế tưởng là tình trạng nhân quyền đã được cải thiện,
nhưng thật ra nó chỉ là thay đổi về chiến lược,” Quỳnh nói.
Chính phủ Việt Nam đã từ chối lời mời của CPJ để phỏng vấn về
chiến lược đàn áp như người ta tố giác và về tình trạng tự do báo chí ở Việt
Nam.
Trong lúc chính phủ Việt Nam gần đây cho rằng họ đã đạt được tiến
bộ trong lãnh vực quyền phụ nữ và trẻ con – như họ tuyên bố trước LHQ hồi tháng
6 trong Báo cáo Phổ cập Định kỳ, theo Quỳnh tình trạng tự do báo chí vẫn tồi tệ
như bao giờ. Thí dụ hôm 04/09, trong khi Quỳnh đang dắt đứa con nhỏ đi dạo trên
đường phố Nha Trang thì bị nhân viên an ninh chìm bắt và thoạt đầu họ không cho
cô biết lý do. Sau đó cô bị đưa về đồn công an và bị thẩm vấn về một bài viết
của cô trên Facebook. Tối hôm đó cô được thả về nhưng họ ra lệnh là cô phải trở
lui ngày mai để họ tiếp tục thẩm vấn.
‘Mạng lưới Blogger Việt Nam’ chống lại những hành vi đe dọa như
vậy. Họ kêu gọi cải cách luật pháp cũng như đòi hỏi các viên chức công an đàn
áp các nhà báo phải có trách nhiệm giải trình. Năm ngoái hơn 130 blogger ký một
bản kiến nghị yêu cầu chính phủ Việt Nam bải bỏ Điều 258 – là điều luật về tội
“chống phá nhà nước” mà chính phủ đang dùng ngày càng nhiều để bỏ tù các
blogger độc lập. Hàng chục blogger lần đầu tiên đã lộ diện và ký vào bản kiến
nghị này. Tính cho đến tháng 05/2014 ‘Mạng lưới Blogger Việt Nam’ đã có hơn 300
thành viên, nhưng Quỳnh cho hay các thành viên mới chọn tham gia nặc danh.
Nhà nước đã bắt đầu đàn áp những blogger hoạt động công khai. Hồi
tháng 12/2013, công an đã tịch thu passport của vài thành viên của ‘Mạng lưới
Blogger Việt Nam’, kể cả Quỳnh. Ngày 10/12/2013 công an phá hủy một đồ chơi
nhồi bông của con Quỳnh vì họ nghi cô đã giấu camera trong nó. Công an đã tịch
thu đồ chơi đó khi họ bố ráp một quán cà phê ở TP HCM nơi ‘Mạng lưới Blogger
Việt Nam’ đang họp để bàn về nhân quyền.
Trong khi các blogger khác viết bài đả kích hành động quá tay đó
của công an, Quỳnh cho hay là cô chưa hề viết về những hành vi quấy nhiễu và
theo dõi cá nhân cô để tránh chạm trán không cần thiết với nhân viên an ninh.
“Tôi cho là chuyện bình thường khi tôi bày tỏ ý kiến của tôi, và tôi có quyền
viết. Tôi không đả kích cá nhân. Tôi chỉ nói là tôi không đồng ý với ĐCS. Nếu
họ muốn bắt tôi thì cứ bắt,” Quỳnh khẳng định.
Bản tiếng Việt:
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã không
hề biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị
để ăn xin
Ngày đầu đường đêm
ghế đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng
tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói sữa thay bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm thừa hàng quán.
Cha chết sớm mẹ bị người ta bán
Sang bên Tàu vào động bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi thường
Nghe người nói cán bộ phường chia chác
Mình sống được nhờ tấm lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu ơ
Mất mẹ cha đời đói rét bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin hãy hiểu.
Chuyện xui xẻo đẩy đưa đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất bên đường
Khi mọi người đưa chị đến nhà thương
Chị đã chết từ trên đường nhập viện.
Kẻ tông chị là đảng viên say xỉn
Sợ liên quan chúng đã biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên đến thế.
Anh xin lỗi mấy tháng rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé vơi buồn
Trẻ ăn mày không được đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại cô nhi viện
Uyển
Thi
danlambaovn.blogspot.com
MUA ĐÀN BÀ VN : Không
ưng được đổi lại
http://m.9gag.com/gag/6699050
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.
Linh Nguyên
Ngốc ơi là
ngốc . Một lũ cán ngố đứng xếp hàng một để ... ngửi . Đúng là một đám
hề !
Còn mụ "y
tế" thì ... nếm . Chán ơi là chán ! Kết quả là đã 40 năm , VN vẫn còn thù lù hàng đống thực phẩm độc hại và bẩn cuả bọn Chệt cộng
tống sang . Hiện nay VNcs đang đứng đầu bảng thế giới về ung thư , thì
mụ "y tế " có "nếm" cho lắm , cũng bằng thừa .
Xem kết
quả , biết việc làm .
HY.
Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm soát...
Bó tay Bó tay ! Hết ý, hết ý kiến.
Cùng nếm, ngửi, gõ với các Bộ trưởng Ngố: Kim Tiến - Khôi
Nguyên - La Thăng:
Mụ Kim Tiến, Bộ trưởng Y té (giếng) Ngố đi kiểm tra thực phẩm ở chợ như vầy nè
!!!!
Chị Kim Tiến, bộ chưởng Y tế đi kiểm tra thực phẩm ở chợ
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
Chỉ bọn quan
chức Việt Nam mới có hành động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông
Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi Nguyên ơi
Anh Đinh La
Thăng, bộ chưởng bộ Rao Thông đi kiểm tra độ lún của mặt đường
CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN DÂN'
Ngạo mạn, dâm ô
chính là Lê Duẩn
Già mà lắm con là
lão Đỗ Mười
Mưu mô quỷ quyệt là
Lê Đức Anh
Nhẫn nhục sống lâu
là Võ Nguyên Giáp
Chưa nói đã cười là
Nguyễn Minh Triết
*
Giả danh Mác xít là
Lê Khả Phiêu
Tham nhũng đớn hèn là cậu y tá (Nguyễn Tấn Dũng)
Ác thú lộng hành là Nguyễn Văn Hưởng
Gian manh, trí trá là Nguyễn Sinh Hùng
Cái gì cũng nhặt là
Tô Huy Rứa
*
Không bộ nào chứa
là Nguyễn Thiện Nhân
Vì gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức thời, né tránh
là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng lưỡi dịu mềm là
Vương Đình Huệ
Thiểu năng trí tuệ là
Đinh La Thăng
*
Định hướng tối tăm là Nguyễn Phú Trọng
Ghét trung yêu nịnh
là Lê Hồng Anh
Phát biểu lăng nhăng
là Phạm Vũ Luận
Quen đánh giặc
miệng là Trương Tấn Sang
Hán tặc chính danh là Hoàng Trung Hải
*
Thầy gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Dối gian lật lọng
là Vũ Văn Ninh
Đổi trắng thay đen là
Trương Vĩnh Trọng
Triệt suy phù thịnh
là Trần Đình Hoan
Đã dốt lại tham là Lê
Thanh Hải
*
Ăn vụng nói dại là
Đinh Thế Huynh
Cạn
nghĩa cạn tình chính là Tô Lâm
Juda phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình duyên lận đận
là chị Kim Ngân
Vừa béo vừa dâm là
Tòng Thị Phóng
*
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên chức nhờ cha là Nguyễn
Thanh Nghị
Mặt người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính tình ba phải là
Phạm Gia Khiêm
Chưa từng thanh liêm
là Nguyễn Thế Thảo
*
Ăn tiền tàn bạo là
Nguyễn Đức Nhanh
Chạy trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn tỉ tham nhũng
là Vinashin
‘Bà con’ Thủ Tướng là
Phạm Thanh Bình
Ngậm thị ăn tiền là Vũ Huy Hoàng
*
Xôi thịt mê gái là Trịnh Đình Dũng
Lừa thầy phản bạn
là Trương
Hòa Bình
Cướp, Giết la làng là Thống đốc Bình
Ăn no kín tiếng là Cao Đức Phát
Móc ngoặc đi đêm là Ngô Xuân Dụ
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu
Lửa trong Vùng đất của Tuyết: Các vụ tự thiêu ở Tây Tạng
Preview
by Yahoo
|
|||||
Bà con hãy tìm đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn Tàu cộng đến cai trị thì chạy không kịp nữa!
Một vị ni sư bị đối xử tàn nhẫn:
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu ...
https://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=kpc3wmwKit0
Chiến tranh biên giới Việt Trung
năm 1979
http://www.youtube.com/watch?v=eEBkpsCwsDY
Battlefield Vietnam - Part
01: Dien Bien Phu The Legacy
http://www.youtube.com/watch?v=eQdFGr7NQ4o&list=PLCABD020D6B200061
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P1)
https://www.youtube.com/watch?v=NTZGFJyF2pQ
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P2)
https://www.youtube.com/watch?v=LSpiyHxlK5I
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P3)
https://www.youtube.com/watch?v=P2Zbrz4iJbc
|
http://baomai.blogspot.com/2014/07/van-hoc-va-chinh-tri.html
http://baomai.blogspot.com/2014/07/israel-mot-at-nuoc-than-ky.html
http://baomai.blogspot.com/2014/07/ung-song-bang-su-doi-tra.html
|
http://baomai.blogspot.com/2014/07/hcm-chinh-la-thieu-ta-ho-quang-thuoc.html
Ha ha ha !
http://lh3.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
Hố hố hố !
http://lh6.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
Không biết làm thịt em
nào trước đây?
http://lh4.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
http://lh4.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
xem thêm
HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-
Sốc - Lính Trung cộng hành
hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man
https://www.youtube.com/watch?v=GwhBJ6Y-Aks
Nhà báo Bùi Tín phản bác luận điệu xuyên tạc của báo QĐND ngày
26-08-2012.
https://www.youtube.com/watch?v=I2jL0S8GnoQ
SỐNG
VỚI BỌN "ĐỈNH CAO TỘI ÁC" VIỆT CỘNG, "CHÚA TRÙM THAM NHŨNG"
TỤI
MÌNH CŨNG KHỐN NẠN VỚI CHÚNG NÓ, NÓI CHI CON NGƯỜI -
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment