Chuyện cô bé giật
cờ Máu và lời hăm dọa của DLV Tuan Anh Nguyen
16/5/2014
Phóng sự biểu tình tại California chống quân xâm lược và quân bán nước 12-05-2014 ://www.youtube.com/watch?v=tmH33K_istU
Hiện nay trên các trang mạng xã hội đang loan truyền một video chiếu cảnh một người biểu tình ôn hòa ở Sài Gòn hôm 11/5, được cho là facebooker Bé Mập Lai đã "giật lá cờ" quăng ra đằng sau.
Hành động này nhanh chóng đã gây được sự chú ý với các sự nhận xét khác nhau, với hàng ngàn lượt bình luận và chia sẻ.
Trong đó đáng chú ý trên Faceook Tuan Anh Nguyen ra lời kêu gọi "Truy nã con chó này gấp trên toàn Face", và công bố địa chỉ nơi cô đang sinh sống, cũng như dùng những lời lẽ kích động nhiều người trên Facebook của mình "gặp nó ở đâu thì múc nó!!!".
Cô Bé giật cờ Máu liệng ra đằng sau là FB Bé Mập Lai
Được biết, FB Bé Mập Lai thuộc nhóm biểu tình theo lời kêu gọi của 20 tổ chức dân sự.
Và vào khoảng 12h đêm cùng ngày, một nhóm côn đồ đã đến nhà trọ của Bé Mập Lai để đập phá. Nhưng rất may mắn là cô không có ở nhà.
Mục đích biểu tình theo lời kêu gọi là để "không chỉ phản đối và lên án hành vi xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc, và còn kêu gọi trả tự do cho các blogger và những công dân đang bị bỏ tù vì bày tỏ lòng yêu nước, phản đối Trung Quốc xâm lược".
Cho nên, có thể nói, nhóm biểu tình này là những người bất đồng chính kiến với nhà cầm quyền.
Điên Biên Phủ trên biển
Bùi Lộc
(Danlambao) -
Trận chiến Điện Biên Phủ kết thúc ngày 7 tháng Năm, 1954, quân Pháp đại bại. Ta
nướng 10,000 nhân mạng của dân trong trận này. Theo bài bản của đảng ta, trận
chiến vang dội khắp năm châu, bốn biển, thức tỉnh lương tri nhân loại, gây cảm
hứng và giương cao ngọn cờ giành độc lập cho các dân tộc nhược tiểu.
Những ngày trước Giáng sinh năm 1972, Đế quốc Mỹ
ngoan cố, cậy binh hùng tướng mạnh quen thói khuấy động năm châu, đem không lực
hùng hậu ném bom trài thảm thủ đô Hà Nội, hy vọng bắt đảng ta quỳ gối. Nhưng
với tài lãnh đạo sáng suốt của đảng cs quang vinh đã giáng cho chúng một trận
chí tử, làm nên một Điện Biên Phủ trên trời.
Bộ đội ta đã được đàn anh Quốc tế cs Liên sô
viện trợ hỏa tiễn Sam. Tất cả những hỏa tiễn này thực ra cũng đã lỗi thời,
không thể tới được cao độ của máy bay B52 của Đế quốc. Các nhà khoa học ta đã
nhanh chóng chế thêm một tầng nữa (tục gọi là nổ) giúp những hỏa tiễn này đạt
tới cao độ mong muốn và bộ đội ta đã hạ hầu hết số máy bay Đế quốc sử dụng để
oanh tạc thủ đô Hà Nội làm cho không lực Đế quốc hầu như khánh kiệt.
Sau trận này, đế quốc Mỹ đã thỏa mãn tất cả các
yêu sách của ta, ký bản Hiệp định Paris vội vã bỏ của chạy lấy người. Thủ đô Hà
Nội trở thành biểu tượng của lương tri nhân loại, biết bao người khắp nơi mơ
ước tối nằm ngủ, sáng thức dậy thấy mình là người cộng sản Việt Nam.
Tuy ta ký bản hiệp ước với những quy định ràng
buộc phải thi hành, nhưng theo đảng ta, những ràng buộc này chỉ có ý nghĩa với
Đế quốc thôi, còn đảng ta quá quang vinh nên không cần phải tôn trọng.
Khi người cuối cùng của Đế quốc trốn lên máy bay
về nước, ngày 13 tháng 12 năm 1974, ta đã mang ba sư đoàn vào tấn công Tiểu khu
Phước Long của Ngụy và chỉ đến ngày 6 tháng Giêng năm 1975, ta đã làm chủ tình
hình. Đảng ta mở trận đánh này nhằm thăm dò phản ứng của Đế quốc Mỹ và dư luận
quốc tế.
Đế quốc không có phản ứng gì, dư luận quốc tế
thuận lợi. Nắm chắc phần thắng, ta mở Chiến dịch Hồ Chí Minh Mùa Xuân 75. Như
thế chẻ tre, ta tiến thẳng đến Sài Gòn và đã giải phóng hoàn toàn Miền Nam khỏi
ách giàu có tư bản vào ngày 30 tháng 4 năm 1975. Dân Miền Nam hồ hởi, hễ thầy
mặt bộ đội ta là bán sống bán chết chạy trốn. Nhiều người dại dột ôm cả vỏ xe
chạy xuống biển. Chạy cùng đường rồi mới chịu hoan hô “cách mạng.”
Cả thế giới ngưỡng mộ, kể từ nay vĩnh viễn sạch
bóng quân thù. Không còn một đế quốc nào dám động đến chân lông người cộng sản
Việt nam.
Nhìn lại lịch sử, đế quốc Nguyên Mông, Mãn Thanh
đều từng thất bại ê chề khi đem quân xâm lấn nước ta. Đế quốc Pháp nhục nhã đầu
hàng và sau cùng đế quốc sừng sỏ nhất thế kỷ cũng đã bỏ của chạy lấy người.
Người đại diện của chúng sau cùng đã phải chạy trốn bằng máy bay lên thẳng.
Sau khi chiến thắng Miền Nam, cả nước được thống
nhất. Đảng ta sống trong vinh quang như người say rượu. Chỉ còn lại những anh
cả vô sản, còn kênh kiệu ngó lơ bất kỳ quốc gia nào không cs. Bọn chúng đều là
kẻ thù và đều nằm trong danh sách chờ ngày giải phóng.
Còn người dân Miền Nam, những kẻ nào còn vương
vấn, mơ tưởng hay có hơi hám với chế độ Mỹ Ngụy bằng cách này hay cách khác phải
triệt tiêu hay ít ra không còn đất sống để cho một lớp người mới, những thế hệ
mới xã hội chủ nghĩa ưu việt, tạo nên một thiên đàng “xã hội chủ nghĩa” không
còn cảnh người bóc lột người. Mọi người sẽ được bình đảng, được thỏa mãn mọi
nhu cầu trong đời sống. Ngày ngày lao động theo khả năng, hưởng theo nhu cầu.
Thời giờ còn lại dành để hoan hô tôn thờ lãnh tụ. Tất cả mọi sự đã có đảng và
nhà nước “no.”
Thái độ kiêu căng hợm hĩnh “say rượu” trên chiến
thắng: đỉnh cao trí tuệ, đánh thắng mọi đế quốc, vĩnh viễn sạch bóng quân thù
vẫn tiếp diễn mãi cho đến ngày hôm nay và lại được thổi bùng lên mỗi năm vào
dịp 30 tháng Tư.
Nhưng hỡi ơi, mọi chuyện lại không xảy ra như
đảng ta mơ tưởng. Ngày 7 tháng Năm vừa rồi Trung cộng, không phải đế quốc xâm
lược nhưng lại là đồng chí, là anh hai mang giàn khoan “khủng” HD 981 đặt ngay
trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam trong thời gian được gọi là nhậy cảm.
Đây chính là thời gian kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ. Putin đang bận chiếm
Crimea sát nhập vào Nga và cũng là thời gian sau chuyến công du của TT. Obama
thăm bốn nước nước Á châu: Nhật bản, Nam hàn, Malaysia và Philippines nhằm củng
cố chiến lược xoay trục về Thái bình Dương của Hoa Kỳ.
Cuối năm 1974, Việt cộng tấn công Phước Long
nhằm thăm dò phản ứng của Mỹ và chiếm luôn Miền Nam sau đó; còn bây giờ Trung
cộng mang dàn khoan “khủng” vào lãnh hải Việt Nam cũng lá thăm dò “phản ứng”
của Mỹ. Vậy ra Mỹ vẫn là ngáo ộp. Mỹ hôm nay cũng không có phản ứng gì ngoài
mấy câu tuyên bố lấy lệ. Như thế, liệu hành động tiếp theo của Trung cộng là
gì? Có giống như đàn em Việt cộng chiếm luôn Miền Nam sau khi chiếm Phước Long
không?
Khối Asian chỉ tỏ ra lo ngại và kêu gọi các bên
hãy kiềm chế và chỉ muốn có một văn bản tiêu chuẩn nhằm giải quyết những vấn đế
Biển Đông chứ không tỏ thái độ bênh vực hay hợp tác với Việt Nam đối đầu với
Trung cộng. Tại sao Việt Nam cộng sản cô đơn như thế.
Ai cũng thấy, ngay tại chính cái chính thể “cộng
sản” của Việt Nam đã tự cô lập mình, không gây được sự tin cậy nơi những quốc
gia khác. Khi giao thương với csvn, họ luôn phải canh chừng...
Trung cộng mới trỗi dậy, như con hổ đói lâu
ngày, rất hung hăng. Họ lập lại tất cả những gì mà họ đã triệt để kết án vá đả
phá các nước kỹ nghệ Phương Tây phát triển trước đây đã làm vào hậu bán thế kỷ
XIX. Nghĩa là không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào nhằm chiếm thuộc địa để giải
quyết vấn đề nguyên liệu và thị trường tiêu thụ. Các đế quốc xưa là con đỉa hai
vòi, vậy Trung cộng ngày nay là con đỉa mấy vòi?
Đây chính là sự sống còn của họ, nên vấn đề này
đối với Trung cộng còn gay gắt gấp bội. Vì Trung cộng có số dân hơn 1,3 tỷ.
Nhiên liệu và nguyên liệu hoàn toàn tùy thuộc bên ngoài. Hàng hóa sản xuất ra
cũng hoàn toàn tùy thuộc thị trường nước ngoài. Hãy tưởng tượng nếu Trung cộng
bị cô lập, nhà máy bị đóng cửa vì thiếu thốn nguyên liệu, nhiên liệu, hàng hóa
bị ứ đọng, cả một lớp công nhân đông đảo không có việc làm, chế độ an sinh xã
hội không có... Liệu cuộc sống ổn định được bao lâu.
Trung cộng là một nước cộng nghiệp đói nguyên
liệu, khát nhiên liệu. Trật tự xã hội bấp bênh. Luôn phải chi tiêu rất tốn kém
cho một đội ngũ công an hùng hậu. Một đội trinh thám để rình rập xoi mói đời tư
của mọi công dân nhằm trấn áp những tư tưởng chống đối ngay từ trong trứng
nước.
Trung cộng cũng phải tăng chi tiêu tối đa cho
quốc phòng. Bằng mọi cách xây dựng một đội quân hùng hậu trang bị những vũ khí
tối tân đề có khả năng đè bẹp mọi phản kháng những quốc gia họ cố ý xâm chiếm.
Họ phải khuyến khích và khơi dậy tối đa tự ái dân tộc dựa vào thời kỳ lịch sử
chính phục vàng son của quá khứ: Cái gì cũng nhất, văn minh nhất, vĩ đại nhất,
khôn ngoan nhất để ru ngủ tầng lớp cùng đinh trong xã hội và lợi dụng họ cho âm
mưu thôn tính các lân bang. Cũng như khuyến khích và tìm cách đẩy họ sang các
lân bang, tạo nên một đạo quân xâm lược thứ năm.
Nạn nhân đầu tiên của Trung cộng không ai khác,
chính là Việt cộng. Để cứu vàn tình trạng đầy đe dọa này, ai cũng biết sức mình
không thể nào chống chọi lại một một anh không lồ với những cơ bắp thép và đầy
thủ đoạn, nhưng phải có bè bạn, có người đứng bên không ai khác các nước yêu
chuộng hòa bình trên thế giới; đặc biệt là Hoa kỳ, các nước trong Khối Asian và
Phương Tây. Liên sô còn đang toan tính xâm lăng các lân bang Bắc âu, sẽ không
giúp gì csvn ngoài võ mồm.
Hoàn cảnh của Việt Nam bây giờ cũng có rất nhiều
tương đồng với Do Thái. Một quốc gia nhỏ bé nằm giữa những láng giềng khổng lồ
lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng Do Thái vẫn tồn tại và tồn tại một
cách hiên ngang. Hai quốc gia nhỏ này cùng có rất nhiều người của mình sống rải
rác khắp năm châu. Có nhiều người rất thành công vừa trên thương trường, học
vấn vừa trong các guồng máy chính trị sở tại. Chính họ là một lực lượng rất
quan trọng góp phần ngăn chặn sự xâm lược của Trung cộng.
Người Do thái khắp năm châu đã luôn xiết tay với
cố hương để bảo vệ sự toàn vẹn của tổ quốc. Người Việt hải ngoại tha thiết với
quê hương và băn khoăn khi nhìn thầy tổ quốc lâm nguy và tha thiết muốn cống
hiến của cải, con tim và khối óc để bảo vệ quê hương; nhưng đã không thể đứng
chung với đảng cộng sản phản dân chủ đang lãnh đạo đất nước.
Csvn đang trong thế cô đơn, trong tình trạng
ngàn cân treo sợi tóc, họ sẽ phải đối phó ra sao? Trận Điện biên Phủ 1954, vũ
khí và thực phẩm do Liên sô và Trung cộng cung cấp dồi dào. Trung cộng còn gửi
sĩ quan cao cấp Trần Canh và Lã quý Ba sang giúp chỉ huy trận đánh.
Trận Điện Biên Phủ trên không 1972 Hỏa tiển địa
không do Liên sô cung cấp và lính phòng không của Trung quốc và cho tới ngày
hôm nay ai cũng biết Hoa Kỳ chỉ đánh “Tâm lý Chiến” thôi; nghĩa là rải bom nơi
không người, chỉ nhằm cho cs thấy sự tàn phá khủng khiếp thế thôi vì trước khi
ném bom đã nói toáng lên chúng tôi xài B52 đó và sau đó còn trình chiếu trên TV
cho mọi người coi. Nó hoàn toàn khác với B52 khi tấn công Thủ đô Bagdad của
Irac.
Nhưng trận Điện Biên trên mặt biển với bọn bành
trướng Trung cộng sắp tới sẽ ra sao. Ai là người để chống lưng nếu không phải
là sức mạnh toàn dân và sự hỗ trợ của toàn thế giới. Người dân đã bị dồn nén
lâu ngày vì những chính sách vô lý 16 chữ vàng và 4 tốt của đảng. Họ bị đàn áp
khi truy điệu, tưởng niệm những chiến sĩ hy sinh chống Trung quốc xâm lược năm
1987.
Những người đem hết tâm huyết chống Trung quốc
xâm lược hiện đang ngồi tù trong đó có nhà báo Điếu Cày và Nhạc sĩ Việt Khang
và còn nhiều người khác nữa. Người ta không hiểu nổi đảng đang nghĩ gì và làm
gì để đương đầu với bọn bành trướng ngang ngược ngạo mạn này.
Ai cũng biết đất nước chúng ta nhỏ, sức yếu so
với Trung cộng. Nhưng không ai nghĩ mình sẽ thua khi đối đầu. Nhưng phải biết
dựa vào sức mạnh toàn dân và sự đồng tình của toàn thế giới. Trong khi cần
tranh thủ sự đồng tình này thì có những quan lại của đảng có những lời phát
biểu giống người say rượu. Chẳng hạn trên trang mạng của đài VOA ngày 13 tháng
5, 2014, Tướng Lê văn Cương, cựu Viện trưởng Viện chiến lược Bộ Công an tuyên
bố: “Tuy là nước yếu về kinh tế, VN đã đánh bại Pháp vào năm 54 và Mỹ trong
những năm của thập niên 1970...” Lời tuyên bố này hay những bài bình luận đại
loại như thế thực sự giúp gì cho cuộc đọ sức hôm nay hay chỉ làm trò hề cho
nhiều người...
Nếu không biết dựa vào sức mạnh của toàn dân và
bạn bè khắp năm châu, liệu csvn đơn phương có cách nào thắng nổi Trung cộng
trong trận Điện Biên trên biển này không. Hay lại lủi thủi trở về đánh bóng lại
16 chữ vàng, bốn tốt, tiếp tục đàn áp những người yêu nước đã và tích cực chống
Trung quốc bành trướng và chờ chỉ thị giao nộp thêm biển đảo của Tổ quốc cho
láng giềng hữu nghị.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment