CỘNG SẢN
VIỆT NAM
VỎ MÁC
RUỘT MAO
Chủ thuyết cộng sản
đã tàn tạ. Thế giới cộng sản đã vỡ nát. Thế nhưng cho đến nay, CSVN vẫn tiếp tục
duy trì chế độ cộng sản độc tài toàn trị, nhất định không chịu thay đổi Điều 4
Hiến Pháp, nhất quyết bám lấy lấy tư tưởng Mác Lê làm chỗ dựa tinh thần.
Thật
ra hôm nay, chẳng mấy người còn tin vào chủ thuyết Mác Lê, mà thật sự đã ngã
theo Trung Quốc, lệ thuộc và theo Tàu từng buớc. Một cách nôm na, có thể khẳng
định rằng, hôm nay Cộng sản Việt Nam chỉ còn khoác cái vỏ Mác bên ngoài, mà thật
sự bên trong đang mang cái ruột Mao, tình nguyện làm thái thú của quan thầy Bắc
phương!
Nhắc lại ý thức hệ
Mác Xít, người ta thường nói tới Duy vật Biện Chứng, theo đó, vật chất đuợc coi
là nguồn gốc mọi giá trị, và cấu trúc tinh thần chỉ là sản phẩm của vật chất. Bởi
lẽ vật chất là “hạ tầng cơ sở” nên các giá trị tinh thần, đuợc gọi là “thượng tầng
kiến trúc” đều lệ thuộc vào vật chất.
Suy rộng ra, kinh tế là căn bản, là nguồn
gốc, còn văn hóa, tôn giáo, chính trị, đều là sản phẩm của kinh tế, như thế,
phương cách cai trị hữu hiệu nhất là quản lý “cái bụng” của người dân “ đói thì
đầu gối phải bò”
Còn về cấu trúc xã hội,
lý thuyết Mác đựa trên mâu thuẫn Hữu và Vô áp dụng vào giai cấp xã hội và được
diễn tả như sau:
Đề: Hữu, là Có, là Tư
bản, thâu tóm của cải trong tay
Phản đề: Vô, là Vô sản,
tay không, tay trắng,bần cố
Hợp đề: Muôn sự của
chung, là cộng sản
Lịch sử nhân loại tiến
theo biện chứng Tư bản - Vô sản - Cộng sản, và như thế, Cộng sản đuợc coi là xã
hội lý tưởng, nơi đó, không còn giai cấp, nhà nước triệt tiêu, mọi người làm
theo khả năng, hưởng theo nhu cầu trong một thế giới đại đồng..
Nghe ra thật hấp dẫn,
vì ai mà chẳng ao ước được sống trong cái xã hội bình đẳng tuyệt đối đó? Nhưng
hôm nay thì sự thể đã thật sự thay đổi. Thế giới mơ tưởng đó chẳng bao giờ có,
đến nỗi Trần Mạnh Hảo cách đây mấy năm, đã phải viết “Chuyện Thật Như Đùa” để
thẳng thắn nêu lên 5 sự kiện làm nền tảng cho câu hỏi: Cộng sản Việt Nam đang
theo Mác hay chống Mác?
Thứ
nhất, theo biện chứng pháp Macxit, mọi sự vật đều được cấu thành bởi các mặt Đối
Lập Thống Nhất, nghĩa là mâu thuẫn nhau. Thế nghĩa là muốn tiến bộ, phải có đối
lập chính trị. Điều đó không thể xảy ra tại Việt Nam, vì hiện nay tại VN, Đảng
CSVN là sự vật to bằng Trời, nắm quyền lãnh đạo độc tôn, chủ trương độc tài
toàn trị, thì đâu còn ngõ ngách nào cho đối lập chính trị?
Mở miệng nói chuyện
cải cách là vào tù hay bị khai trừ khỏi Đảng, như Trần Xuân Bách, Ủy Viên Bộ
Chính Trị, Hoàng Minh Chính, Viện Trưởng Viện Triết Học Mác Lê! Đặt bút viết về
dân chủ là bị kết tội phản động như Phạm Hồng Sơn, Lê Thị Công Nhân, Bùi Minh Hằng!
Trần Mạnh Hảo tự hỏi: Marx đã sai lầm tại VN hay Việt Nam đang chống lại học
thuyết Mác, bởi lẽ tại Việt Nam, chuyện đối lập chính trị chỉ là giả tưởng!
Thứ hai, Marx dạy rằng,
“hoài nghi là phẩm tính của trí thức”. Trong xã hội vô sản chuyên chính, kinh tế
chủ đạo, vai trò của trí thức qủa khiêm tốn “không bằng cục phân”, nhưng chính
bản chất hoài nghi đó đã xác định bản chất của trí thức, khác với những người
CS được Nhân Văn Giai Phẩm gọi là những “Bộ máy chém giết, những người khổng lồ
không tim không óc”.
Trong xã hội Việt Nam hôm nay, không còn chỗ đứng cho trí
thức hoài nghi, bởi lẽ, giới trí thức đang bị trù giập, buộc đi theo lề phải, bẻ
cong ngòi bút để tô hồng chế độ. Bọn trí thức gọi là “trí thức yêu nước” hôm
nay thì chỉ là bọn người “bán miệng nuôi trôn” theo lời Bùi Minh Quốc.
Rõ ràng,
khi những người tự xưng là trí thức yêu nước, là đã chối bỏ phẩm tính hoài nghi
của trí thức, hay đúng hơn, trí thức mang “ bệnh liệt kháng” theo kiểu nói của
Dương Thu Hương, đã thật sự đánh mất khả năng và phẩm chất của mình. Trần Mạnh
Hảo tự hỏi, Marx đã sai lầm tại VN hay VN đang chống lại Mác, bởi lẽ trí thức
đã bị cuớp đoạt mất phẩm tính hoài nghi!
Thứ ba, theo lời dạy
của Marx, khi tiến tới cùng đích cộng sản, con người buớc vào thế giới đại đồng,
mọi người hoàn toàn bình đẳng, không còn giai cấp, nhà nuớc triệt tiêu và con
nguời thật sự làm chủ chính mình, làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu.
Nhưng
tại Việt Nam hôm nay, người ta đang hô hào Đảng muôn năm, nhà nước cộng sản
càng ngày càng tóm gọn mọi quyền trong tay, và giai cấp tư bản Đỏ là giai cấp mới
đang thống trị đất nước với đặc quyền đặc lợi, thì làm sao có chuyện san bằng
giai cấp, triệt tiêu nhà nước để đi đến thế giới đại đồng?
Trần Mạnh Hảo phải hỏi,
CSVN theo lý thuyết của Mác hay chống lại lý thuyết Mác, bởi lẽ tại Việt Nam,
càng ngày giai cấp thống trị càng lộng quyền, và người dân càng bị đẩy vào chốn
bần cùng tay trắng, khố rách áo ôm!
Thứ tư, theo lý thuyết
Marx, kinh tế quyết định chính trị và hạ tầng cơ sở quyết định thượng tầng kiến
trúc. Cộng sản Việt Nam đang muốn đảo ngược tiến trình đó với chủ trương kinh tế
theo định hướng xã hội chủ nghĩa, hàm ý kinh tế được định hướng bởi chính trị.
Hiện nay tại Việt Nam, người ta muốn cổ võ cho kinh tế thị trường, nghĩa là
kinh tế đa nguyên với tự do cạnh tranh, nhưng đồng thời lại móc vào nền kinh tế
thị trường đó cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghiã” thì quả là mâu thuẫn và
nghịch lý, chẳng khác nào đem râu ông nọ cắm cằm bà kia. Thật vậy, phải chọn một
trong hai, hoặc kinh tế thị trường, hoặc kính tế xã hội chủ nghĩa vốn là kinh tế
tập trung.
Không thể nhập nhằng chắp vá một cách miễn cưỡng, “đầu voi đuôi chuột”
hay “treo đầu dê bán thịt chó như thế!” Trần Mạnh Hảo lại hỏi, CSVN theo Mác
hay đang chống Mác, bởi lẽ không thể có kinh tế đa nguyên mà vẫn duy trì chính
trị độc đảng độc tôn!
Thứ năm đến hôm nay,
đã 20 năm sau khi chủ nghĩa cộng sản tan rã tại Liên Sô và các nước Đông Âu, ý
thức hệ cộng sản lỗi thời phản tiến hóa đã bị đẩy vào thùng rác lịch sử, thế mà
CSVN vẫn còn bám lấy chủ thuyết sai lầm đó, tôn vinh tư tưởng Mác Lê làm chỉ đạo
chính trị và tư duy của Việt Nam! Chủ thuyết Mác Lê bị phế bỏ ngay tại cái nôi
của nó, sao Việt Nam lại cứ nằng nặc bám chặt vào nó?
Trần Mạnh Hảo lại nêu lên
câu hỏi, CSVN có ngoan cố và lạc hậu không? Hỏi là trả lời, vì tại Việt Nam hôm
nay, tập đoàn lãnh đạo thật sự ngoan cố, ít ra là ngoài mặt, vẫn còn khoác cái
vỏ Mác làm chỗ dựa tinh thần.
Điều
mỉa mai là những lý thuyết gia cộng sản Việt Nam về ý thức hệ CS đã quay lưng với
Mác, đã ly khai khỏi Đảng, tiêu biểu như Hoàng Minh Chính, Viện Trưởng Viện Triết
học Mác Lê, cũng như Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Hữu Quýnh,Trương Như Tảng,
và ngay cả Hoàng Văn Hoan! Thế thì rõ ràng, “con cháu Bác” nay chỉ còn khoác áo
Mác như thể cái vỏ bọc thân, nếu không nói là “bọc thây”.
Nhưng chuyện nghịch
lý đến nực cười, là hôm nay, ruột gan của cộng sản Việt Nam lại hoàn toàn cống
hiến cho Mao, vì thật sự họ đang theo Tàu từng nét từ đầu xuống chân! Thật vậy,
họ đang theo đuổi chính sách cai trị bằng sắt máu, bằng công an trị, đúng như
Mao đã chỉ dạy: “Cộng sản không phải là tình yêu. CS là búa tạ đuợc sử dụng để
đấp nát kẻ thù”.
Nếu cộng sản Trung Quốc đã theo lời dạy của Mao, áp dụng chính
sách cai trị sắt máu, đàn áp dân chủ, tiêu biểu như thảm nạn Thiên An Môn, hành
động chiếm đóng Tây Tạng, tiêu diệt Pháp Luân Công, và còn đẩy mạnh chủ trương
làm chủ Biển Đông, xâm lăng Việt Nam, thì cộng sản Việt Nam cũng đang thẳng tay
bóp chết mọi tiếng nói dân chủ từ trong trứng nước.
Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Điếu
Cày, Tạ Phong Tần, Việt Khang còn mòn mỏi trong tù. Cũng thế, nếu Mao đã huỷ diệt
trí thức Trung Quốc bằng cuộc Cách Mạng Văn Hóa, thì hôm nay, cộng sản Việt Nam
cũng đang bắt chước Trung Quốc, áp dụng chính sách đàn áp trí thức, bỏ tù những
người trí thức có lòng yêu nước chân chính, như Cù Huy Hà Vũ, Tạ Phong Tần, Điếu
Cày, Việt Khang, và đặc biệt là các thanh niên trí thức Vinh, đã bị bắt và bị
xét xử một cách bất công..
Hẳn người ta chưa
quên cuộc Cải Cách Ruộng Đất tại Việt Nam năm 1956 là rập khuôn theo Trung Quốc,
và chính các cố vấn Tàu đã huấn luyện, chỉ đạo và điều hướng cuộc thảm sát đến
gần nửa triệu dân lành với chủ trương “giết giết nữa bàn tay không ngưng nghỉ..”
Điều đáng tủi hổ nhất
là cộng sản Việt Nam đang nhẫn tâm làm Việt gian bán nuớc cho Tàu, cụ thể là những
văn kiện bán nước như Công Hàm Phạm Văn Đồng 1958, Hiệp ước biên
giới 1999-2000, và những mật ước nhượng biển đảo và lãnh hải, dâng hiến
tài nguyên cho Trung Quốc để bảo vệ chiếc ghế thái thú của mình!
Đó là lý do tại
sao Hà Nội làm ngơ, hay chỉ phản ứng lấy lệ trước những hành động ngang ngược của
Trung Quốc tại Biển Đông, ngang nhiên sát nhập Hoàng sa Trường Sa của Việt Nam
vào bản đồ Trung Quốc, thậm chí còn vẽ cả hình lưỡi bò trên hộ chiếu của người
Hoa!
Đó là chưa nói tới sự kiện cộng sản Việt Nam, vì muốn làm hài lòng đàn anh
Bắc phương, đã thẳng tay đàn áp những người xuống đường biểu tỏ lòng yêu nước
chống ngoại xâm, qua những cuộc biểu tình từ mấy năm nay, và các cuộc biểu tình
ngày 9 tháng 12 vừa qua tại Sài Gòn và Hà Nội, bất chấp những thủ đoạn đàn áp
thô bạo của công an và du đảng côn đồ.
Câu hỏi căn bản là
trước tình trạng “Vỏ Mác ruột Mao” của cộng sản Việt Nam, dân Việt phải làm gì
để đẩy mạnh công cuộc đấu tranh cứu nguy Tổ Quốc?
Nhiều người đã nói tới sức mạnh
Diên Hồng, tới sức mạnh quần chúng, như là yếu tố quyết định cho cuộc đấu tranh
bảo vệ Tổ Quốc và Dân Chủ Hóa Việt Nam hôm nay. Hẳn nhiên, những cuộc xuống đuờng,
những buổi cầu nguyện hiệp thông đang thể hiện sức mạnh quần chúng đó.
Nhưng
thiết tưởng, dân Việt phải thật sự thức tỉnh và đánh thức lương tri của các cán
bộ, đảng viên các cấp, để họ nhận chân đuợc cái “Vỏ Mác Ruột Mao” của Đảng cộng
sản Việt Nam.
Có như thế thì trên 3 triệu đảng viên, trên cả triệu quân đội, cả
triệu công an mới quay mũi súng, thay vì nhắm vào nhân dân, hãy chỉa thẳng vào
tập đoàn Việt gian bán nuớc. Có như thế thì sức mạnh quần chúng mới có hậu thuẫn,
lấy đà bừng khởi và chiến thắng!
Ngô Quốc Sĩ
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment