Chỉ đổi tên nước
để làm gì?
Tô Văn Trường
Đọc báo
chính thống cũng như báo “lề dân” mấy hôm nay hẳn chúng ta đều không khỏi cảm
thấy ngỡ ngàng trước những “đổi thay chóng mặt” trong cách Ban soạn thảo Hiến
pháp nhanh chóng chỉnh đốn câu chữ theo tinh thần có vẻ như “thực sự cầu thị”
dựa trên “ý nguyện” của dân, cho đến nỗi tên nước cũng sẵn sàng chuyển phắt
trở về với danh xưng đã từng khai sinh năm 1946.
Chyển đổi vội vàng đến nỗi
trong Dự thảo Hiến pháp viết lại lần thứ ba vừa mới công bố thì chỉ điều
khoản đầu tiên nói về tên nước là có hai phương án, hoặc giữ nguyên
CHXHCNVN, hoặc trở lại với VNDCCH, còn tất cả các điều khoản sau thì thật
trớ trêu, mấy chữ Cộng hòa XHCNVN vẫn cứ nghiễm nhiên ngự trị.
Vậy là
VNDCCH chỉ là cái vỏ cho bộ ruột CHXHCNVN, nói một cách ví von thì đây vẫn
là ông Tổng biên tập của tờ báo Đảng xưa kia nay ký một bút danh khác.
Đổi
tên nước đâu có dễ như đổi bút hiệu cho một dư luận viên nào đó để y dễ bề
tự tung tự tác chống lại nền dân chủ trên internet mà không ai phát hiện!
Và vì thế người ta bỗng đâm ra phân vân, không hiểu ngay từ đầu, trong tầm
nhìn chiến lược, các vị đề xuất việc sửa đổi Hiến pháp năm 2013 có quan niệm
đây là một sự kiện có ý nghĩa bước ngoặt trọng đại hay không, để đến nay,
sau khi đã dấy lên cả “một cuộc vận động chính trị rộng lớn trên toàn quốc”,
đến mức phải in ra hàng mấy chục triệu bản dự thảo Hiến pháp phát về tận
các cơ sở vô cùng tốn kém, mọi việc lại có vẻ chắp vá đến khó hiểu?
Hay
đúng như điều mà chúng tôi, những người sáng lập và điều hành trang BVN đã e ngại trong cuộc
mạn đàm vào ngày đầu năm, rằng biết đâu cái việc tưởng cao sâu này chung
quy cũng chỉ là một trò bút mực, một chuyện tu sức văn vẻ cho vui, nhằm
đánh đổi một cái gì đó trên trường ngoại giao, trong tình hình đất nước
đang lâm thế kẹt hiểm nguy về nhiều mặt, còn bản chất vấn đề thì đâu vẫn đấy.
Bởi thế,
điều mà chúng tôi muốn bạn đọc nhắm tới trong yêu cầu sửa đổi Hiến pháp lần
này, để may ra còn giành được một cái gì hữu ích cho con đường dân chủ hóa
thật sự đất nước, đó là một vài mục tiêu rất giới hạn nhưng thiết thực sau
đây mà chúng ta nên cùng nhau trao đổi thẳng thắn và kiên trì đề xuất với
người có trách nhiệm thực hiện bằng được:
1. Cần xóa bỏ điều 4, bởi
vì điều này xét cho cùng chỉ là chuyện thuộc về đảng phái, trong khi Hiến
pháp thì bao giờ cũng là bản khế ước của nhân dân với người cầm quyền, thể
hiện quyền sống thiêng liêng của mình, sự gắn bó hòa hợp giữa những thực thể
xã hội khác nhau (đảng phái cũng nằm chung trong đó, và quyền uy của một đảng
là do uy tín thực của nó trong đời sống quyết định), bằng những điều luật
cơ bản nhất, nhằm dựa vào đấy mà có biện pháp chế tài cần thiết mỗi khi kẻ
cầm quyền tùy tiện vượt ra khỏi những điều luật đã được hiến định;
2. Cần xác định rõ quyền con người
phân biệt với quyền công dân, theo đúng Công ước quốc tế về quyền con người
năm 1948 và các công ước khác mà Việt Nam đã ký kết, là những quyền do Tạo
hóa ban cho và không thể bị tước bỏ, được cụ thể hóa bằng những quyền mưu cầu
hạnh phúc, tự do ngôn luận, biểu tình, lập hội, tín ngưỡng, bình đẳng trước
pháp luật…
Trong văn bản Hiến pháp sửa đổi không được dùng bất kỳ xảo thuật
văn chương nào nhằm giảm đẳng hiệu lực thực tế của những quyền cơ bản
đó, cản trở các quyền đó bằng cách đưa vào một loạt nghĩa vụ một cách tùy
tiện, để lúc hữu sự thì bộ máy cầm quyền nhân danh điều này điều nọ như các
lý do về quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội, ổn định
chính trị… tha hồ chà đạp lên quyền con người của dân, tức là chà đạp lên
Hiến pháp, mà thực tế nhiều năm qua trong cuộc sống hàng ngày đã cho ta thấy
quá nhiều bằng chứng;
3. Cần
khẳng định quyền đa
sở hữu về đất đai thay cho khái niệm “sở hữu toàn dân” đã bộc
lộ sự sai trái đến phi lý, lại còn là một chỗ dựa để bọn tham nhũng đất đai
lộng hành dẫn đến nhiều oan sai đẫm máu và nước mắt trong đời sống của xã hội
bao nhiêu năm nay;
4.Cần
quy định quân đội phải
là lực lượng luôn luôn trung thành với nhân dân, bảo vệ Tổ quốc,
ngoài ra không còn một mục đích nào khác. Không một tổ chức nào được phép
điều động quân đội vào các nhiệm vụ đi ra ngoài quy định then chốt nói trên,
chẳng hạn dùng quân đội để đàn áp dân chúng, xử lý mâu thuẫn trong nội bộ
nhân dân;
5. Để cho một bản Hiến pháp có hiệu lực và được người dân tin
theo như một bộ luật mẹ làm nền tảng cho pháp luật của cả nước, trước khi
ban hành cần tổ chức
phúc quyết Hiến pháp một cách nghiêm minh, có sự giám sát
chặt chẽ của những tổ chức không đảng phái và có chứng kiến của các tổ chức
quốc tế, được tiến hành rộng rãi trong toàn dân.
Dưới
đây, xin trân trọng giới thiệu ý kiến của TS Tô Văn Trường về việc đổi tên
nước.
Bauxite
Việt Nam
Lâu nay,
mỗi khi được đọc bài phát biểu của số vị lãnh đạo cấp cao do ai đó trong Hội
đồng lý luận soạn thảo trước, suy ngẫm tôi hiểu vì sao đất nước ta, dân tộc
ta sẽ còn bị trầm luân, bởi vì họ:
“Nói
những điều không biết
Viết
những điều không hiểu
Sợ mất
những điều không đáng có”
Ngay từ khi đọc thông tin công bố khuyến khích
người dân cả nước không có vùng cấm tham gia góp ý sửa đổi Hiến pháp, những
người tỉnh táo biết rằng “trò chơi” nửa vời, hình thức này sẽ tốn
kém rất nhiều tiền thuế của dân và thời gian, công sức của giới trí thức.
Trong bài viết: “Hiến pháp của ai”, tôi đã nêu 4 vấn đề cốt lõi bất cập của
việc sửa Hiến pháp cho đến nay vẫn mang nguyên tính thời sự!
Mấy ngày
gần đây, lại rộ lên thông tin Ban soạn thảo Hiến pháp đưa ra phương án đổi
tên nước.
Có ý kiến tán thành hay phản đối là tùy theo nhận thức và góc
nhìn của mỗi người, đừng ném đá nhau làm gì.
Chỉ cần nói chủ quyền là của
dân, nếu dân quyết định đổi tên nước thì đó là việc không ai có quyền ngăn
cản.
Nếu “mổ
xẻ” sâu xa hơn thì việc đổi tên nước cũng chỉ như cốc nước tạm thời “an thần”
cho người đang bị trọng bệnh nan y chưa có thuốc giải.
Tiến sĩ Hoàng Lê Tiến
đang làm việc ở xứ người nhưng luôn quan tâm đến vận nước mới gửi mail tâm
sự nguyên văn như sau: “Nhiều
khi Tiến tự hỏi, ở nước ta có bao nhiêu người thực sự hiểu chủ nghĩa Mác, rồi
vào những năm cuối thể kỷ 20 chắc chúng ta chưa có tiến sĩ về chuyên môn
này, thế ai là người hướng dẫn tiến sĩ cho một loạt các tiến sĩ rồi sau đó
qua hội đồng phong giáo sư nhà nước (trong hội đồng có bao nhiều người có
chuyên môn về chủ nghĩa Mác).
Cho nên mới có một loạt GS L… như thế! Cho
nên phải nhắc lại câu nói của Bác Hồ: đi lên chủ nghĩa xã hội “bò” qua giai
đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa. Thế nhưng các chú đâu có hiểu tiếng Nghệ
– bác nói bò qua thì các chú lại hiểu là “bỏ” qua, thế mới chết chứ!”
Tạm gác
câu chuyện có tính truyền thuyết nói trên, trao đổi với vị trưởng thượng,
chúng tôi hiểu vấn đề không chỉ là đổi tên nước mà đã tới lúc phải từ bỏ
con đường xã hội chủ nghĩa gắn với chế độ toàn trị.
Chủ nghĩa xã hội theo học
thuyết Mác-Lênin dựa trên ba trụ cột coi như nguyên lý: thứ nhất là đấu
tranh giái cấp và chuyên chính vô sản; thứ hai là xóa bỏ tư hữu
(về tư liệu sản xuất, trong đó có đất đai); thứ ba là không chấp nhận kinh
tế thị trường (thay bằng kế hoạch hóa tập trung).
Cuộc đổi mới từ Đại hội Đảng
lần thứ VI thực chất là thay đổi hai nguyên lý sau nhưng chưa triệt để. Còn
nguyên lý thứ nhất thì không nói tới trong các văn kiện nữa (nhớ rằng Nghị
quyết Đại hội III, IV và V đều đặt “nắm vững chuyên chính vô sản” lên
đầu tiên trong đường lối chung), nhưng về tư duy lãnh đạo cũng như hoạt động
thực tế thì hầu như không thay đổi mà vẫn củng cố chế độ toàn trị.
Trước
đây, khi được mời tham luận trong Hội nghị toàn quốc về cải cách hành chính
quốc gia do Bộ Nội vụ và báo điện tử của Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức
ở Hà Nội, tôi viết bài “Suy nghĩ về cách tiếp cận và lộ trình cải cách hệ
thống chính trị ở Việt Nam” đã đụng chạm đến quan điểm chuyên chính vô sản!
Đây chính là thực chất của chế độ chính trị ở những nước còn tự nhận đi con
đường xã hội chủ nghĩa. Định nghĩa về chế độ toàn trị trong từ điển Larousse năm 2002 (cả
tiếng Pháp nguyên gốc và bản dịch sang tiếng Việt)
Định
nghĩa trong từ điển Petit Larousse 2002
Totalitarisme : Système
politique caracterisé par la soumission complète des existences
individuelles à un ordre collectif que fait régner un pouvoir
dictatorial. Encycl.
La fusion des pouvoirs exécutif, législatif et judiciaire, l’existence d’un
parti unique, la diffusion d’une idéologie hégémonique, la mobilisation des
masses, le contrôle policier, la repression, l’élimination des catégories
de la population designées comme boucs emissaires sont des traits partagés
par les régimes totalitaires, dont l’étude a été developpée notamment par
H.Arendt, soucieuse de penser les similitudes des régimes nazi et stalinien
Chủ
nghĩa (chế độ) toàn trị : Hệ thống chính trị được đặc trưng bởi sự phụ thuộc
hoàn toàn của các cá nhân vào một trật tự chung theo sự cai trị của một
chính quyền độc tài. Từ điển bách khoa:
Sự hợp nhất các quyền hành pháp, lập
pháp và tư pháp, sự tồn tại một đảng duy nhất, sự phổ cập một ý thức hệ thống
trị, sự huy động quần chúng, sự kiểm soát của cảnh sát, sự đàn áp, loại trừ
các nhóm dân cư được coi như bung xung, đó là những nét chung của các chế độ
toàn trị mà việc nghiên cứu được mở rộng, đặc biệt là nhờ H.Ariendt, quan
tâm tới sự đồng dạng của chế độ phát xít và chế độ Stalin.
Ngẫm
suy, nếu bây giờ ta đổi lại ViệtNam dân chủ cộng hòa thì rõ ràng cũng khác
với VNDCCH năm 1954 – 1975 rồi. Thế giới đều nghĩ vậy, chỉ có ta không chịu
nên mới có ViệtNam Cộng hòa là “bù nhìn” của đế quốc Mỹ mà thôi. Cái
vòng nhân quả của thủ đoạn chính trị tất nhiên là vậy đấy.
Càng
bày lý lẽ càng oan trái nhiều (nhại Kiều)! Nhưng rõ ràng sau 30/4
/1975 thì hai Chính phủ VNDCCH và Cộng hòa miền nam ViệtNamhiệp thương
thống nhất đất nước, lập ra Chính phủ Cộng hòa XHCNVN.
Về mặt pháp lý thì
CHXHCNVN là nối tiếp và kế thừa VNDCCH và VNCH-CHMNVN chớ không phải chỉ
liên tục của riêng VNDCCH. Và tất nhiên càng không phủ định VNCH.
Về chính
trị đến đây ta mới thấy vấn đề đại đoàn kết toàn dân, HÒA GIẢI
rồi mới HÒA HỢP DÂN TỘC do Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đề xuất là thấu
tình đạt lý và cũng rất biện chứng, không thể không làm. Và nếu không
làm thì lịch sử dân tộc này không thể là một dòng chảy thông suốt.
Lý
lẻ này, chắc trên thế giới không ai mà không công nhận, chỉ trừ Trung Quốc!
Nhưng ta và Trung Quốc từng cùng phe không công nhận VNCH, vậy
coi trong văn kiện, lời hứa có gì mắc mớ với họ không mà thôi.
Nhưng dù ta
không có sơ hở gì đi nữa thì “mưu Tàu” thâm ác là vô biên.
Việc
ta phải ta cứ làm. Nhưng để cho chắc ăn từ hình thức lẫn nội dung
thì sửa lại “CỘNG HÒA VIỆT NAM” như phổ biến ở các nước đều có ý nghĩa
hơn, thực tế hơn quốc hiệu hiện thời CHXHCNVN.
Tuy nhiên, vấn đề cốt lõi cần
nhớ rằng nếu chỉ đổi
tên nước mà không chuyển từ toàn trị sang dân chủ thì vô nghĩa, chưa kể các
“ẩn số” hệ lụy đằng sau của việc đổi tên nước!
Thay
cho lời kết
Lúc này,
ta vẫn còn đủ thời gian, lực lượng và cả uy tín để sửa sai, sửa cái chưa hợp
lý, sửa cái dân chưa đồng tình.
Cơ hội đi qua là không trở lại, cần bình
tĩnh nhìn lại đất nước ta từ ngày hội nhập chẳng những không rút ngắn
khoảng cách mà còn tụt hậu xa hơn, cho dù ta có tiến bộ xa một trời một vực
so với 1985.
Nhưng nếu chỉ có ta so với ta thì có khác nào cứ lải nhải
với con cháu về bài ca “ăn mày dĩ vãng” mà thế hệ trẻ chỉ so
sánh với cái mà chúng thấy, quốc gia mà chúng biết.
Hãy thật lòng, cho dù
có đau, nhìn cách Hunsen hành xử sau 1991 mà nên cả cơ đồ,
Myanmar trở mình sau một giấc mơ thế kỷ, v.v. là những bài học thực tế
vì họ biết vượt lên chính mình!
T.V.T.
Tác giả
gửi trực tiếp cho BVN
|
|
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment