Vì sao người Việt khó “ra
khỏi cuộc chiến”?
Thanh Quang, phóng viên RFA
2013-04-22
2013-04-22
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Quân Đoàn 1 của quân đội Việt Nam Cộng Hòa, cũng như dân chúng rút
khỏi Huế và Đà Nẵng hồi cuối tháng 3 năm 1975.
Photo by Trần Khiêm
Thưa quý vị, thế là
còn một tuần nữa đến thời điểm đánh dấu biến cố 30 tháng Tư năm 1975, ngày Sài
Gòn thất thủ về tay người CS cách nay 38 năm.
Ký ức luôn quay về
Theo blogger Nguyễn
Thị Hậu qua bài “Tháng Tư, và bạn và tôi”, thì “Tháng Tư là một khoảng thời
gian ‘âm tính’ bởi những ký ức từ gần 40 năm trước luôn luôn quay về, mỗi năm
như không hề nhạt bớt với cả bên “thắng cuộc” hay bên “thua cuộc”.
Nỗi đau của
thế hệ tham chiến bên này lẫn bên kia không chỉ vì sự hy sinh đã không được đáp
đền xứng đáng mà còn là nỗi đau của những lý tưởng đã không trở thành hiện
thực…”. Vẫn theo tác giả thì “ Ký ức chiến tranh tưởng đã biến mất nhưng thật
ra vẫn ẩn sâu trong tâm thức họ, để có khi vào một lần nào đó, nhân một chuyện
gì đó, tâm thế bên này bên kia ở họ sẽ vô tình bộc lộ, nhói đau…”. Và tác giả
thắc thắc, “Gần 40 năm rồi sao chúng ta vẫn chưa thực sự ra khỏi cuộc chiến…?”
Câu trả lời khá đa
dạng và chắc cũng không kém phần phong phú. Chẳng hạn như nhận xét của báo Tổ
Quốc hồi trung tuần tháng Tư này thể hiện một trong những trở ngại đáng kể
khiến người dân Việt khó “ra khỏi cuộc chiến” ấy, đó là, theo tờ báo, đảng CSVN
đương quyền đã cố “bám quá lâu vào một chủ nghĩa không những sai mà còn bị lên
án như một tội ác đối với nhân loại”. T
ờ báo nhận xét rằng không phải giới lãnh
đạo VN hiện nay không nhìn thấy sự sai trái của chủ nghĩa không tưởng Mác -
Lênin, nhưng họ cần nó để biện minh cho một chọn lựa không mấy chính đáng khác
là “duy trì độc quyền thống trị của đảng”, khiến “lòng tham bất chính đã dẫn
đến sự sa đọa của trí tuệ”. Tờ báo lưu ý rằng tất cả sự chính đáng mà ĐCSVN tự
gán cho mình chỉ dựa trên những thành tích chiến tranh trong quá khứ và huyền
thoại Hồ Chí Minh, dù những thành tích đó và lãnh tụ đó, đàng nào cũng đã xa
vời với họ, đã khiến Việt Nam trở thành một trong nhưng nước chậm tiến và nghèo
khổ nhất thế giới sau khi người dân Việt đã chịu nhiều tổn thất nhất so với
nhiều dân tộc khác, nhất là những dân tộc láng giềng.
Quân đội Việt Nam Cộng
Hòa và dân chúng rút khỏi Huế và Đà Nẵng hồi cuối tháng 3 năm 1975. Photo by
Trần Khiêm.
Qua bài “Chỉ đổi tên
nước để làm gì ?”, TS Tô Văn Trường kể lại việc một nhà trí thức “làm việc ở xứ
người nhưng luôn quan tâm đến vận nước”, đó là TS Hoàng Lê Tiến, đã tâm sự qua
email, với nguyên văn như sau:
“Nhiều khi Tiến tự
hỏi, ở nước ta có bao nhiêu người thực sự hiểu chủ nghĩa Mác, rồi vào những năm
cuối thể kỷ 20 chắc chúng ta chưa có tiến sĩ về chuyên môn này, thế ai là
người hướng dẫn tiến sĩ cho một loạt các tiến sĩ rồi sau đó qua hội đồng phong
giáo sư nhà nước (trong hội đồng có bao nhiều người có chuyên môn về chủ nghĩa
Mác). Cho nên mới có một loạt GS… như thế! Cho nên phải nhắc lại câu nói của
Bác Hồ: đi lên chủ nghĩa xã hội “bò” qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa.
Thế nhưng các chú đâu có hiểu tiếng Nghệ – bác nói bò qua thì các chú lại hiểu
là “bỏ” qua,thế mới chết chứ!”
Đến nơi mình không hề
biết
Blogger Hạ Đình Nguyên
kể lại chuyện cách nay khá lâu, khi ông đang quét dọn căn phòng trọ thì thấy
một mảnh nhật báo cũ với câu chuyện rất ngắn tựa đề “nhớ về một chuyện đụng xe”
của một nhà văn, khiến nhà văn, sau cùng, kết luận rằng “ ở đời phải biết chỗ
đến của mình, nếu đi theo người ta mà không biết về đâu, sẽ rước lấy tai hoạ,
có khi phí cả cuộc đời !”. Và câu chuyện ngắn đó làm cho blogger Hạ Đình Nguyên
nhớ mãi, vì “tình cảnh này có lẽ không riêng ai, có khi là cả dân tộc ?”.
30 năm chiến tranh kết
thúc, độc lập thì “tạm xem như” đã có. Tự do Dân chủ thì chưa.! Nó được thay
thế bằng từ ngữ “Chủ nghĩa Xã hội” rất rỗng rang.
-Blogger Hạ Đình Nguyên
-Blogger Hạ Đình Nguyên
Qua bài “Cương quyết
không đi theo ai, để đến cái nơi mà mình không hề biết!”, tác giả Hạ Đình
Nguyên báo động rằng “ …nhiều thế hệ đã hy sinh đời mình, kể cả những người
đang sống sót, cũng không biết CNXH là gì, và họ cũng đã từng ‘chưa quan tâm.”
Mà họ ra sức chiến đấu vì mong mỏi sẽ có được “Độc lập, Tự do”; đi theo sự lãnh
đạo của đảng suốt 2/3 thế kỷ để đấu tranh mong giành được “độc lập, tự do, hạnh
phúc, dân chủ” cho nhân dân VN; mong đạt đến một “CNXH tươi sáng” như đảng hứa
hẹn; đáp ứng lời kêu gọi của ông Hồ Chí Minh hồi năm 1946 qua Tuyên ngôn Độc
lập rằng “Hỡi đồng bào cả nước! Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình
đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai xâm phạm được, trong những quyền ấy,
có quyền được sống, quyền tư do và quyền mưu cầu hạnh phúc…”.
Nhưng, hậu quả,
như tác giả Hạ Đình Nguyên cho biết:
“Và 30 năm chiến tranh
kết thúc, độc lập thì “tạm xem như” đã có. Tự do Dân chủ thì chưa.! Nó được
thay thế bằng từ ngữ “Chủ nghĩa Xã hội” rất rỗng rang, do Đảng CS hiện nay tiếp
tục lãnh đạo, dưới bộ máy chuyên chính vô sản. Suốt chặng đường 38 năm nay, một
con đường mờ mịt quanh co, lúng túng không có lộ trình, không biết nơi đến,
không rõ khuôn mặt, mà tuyệt nhiên, thực chất, chẳng có ai biết nó ra sao, kể
cả mấy anh lớn dẫn đường ! Anh cả Liên Xô thì đã bỏ cuộc, một đi không trở lại.
Anh Ba Trung quốc thì thành “Bá quyền”, bầy hầy, lếu láo mà lại phản bội. Bây
giờ thì đi đâu ? Hiện nay, không ai biết một nước Việt Nam trong tương lai sắp
đến như thế nào!”
Quân Đoàn 1 của quân
đội Việt Nam Cộng Hòa rút khỏi Huế và Đà Nẵng hồi cuối tháng 3 năm 1975. Photo
by Trần Khiêm.
Giữa lúc “cái cột mốc
vĩ đại Tổ quốc Cách mạng Liên Xô” giờ chỉ còn là một “phế tích” trong khi “sự
thật đã quá lõa lồ” thì, theo tác giả Hạ Đình Nguyên, những “người dẫn đường”
của VN hiện nay “vẫn cương quyết dẫn đường!” vì khi dẫn đường, “họ được tự do
gấp vạn lần tự do của nhân dân, được tham nhũng thoải mái có luật pháp của mình
che chắn, được ăn uống tất cả các thứ mà con người có thể ăn uống được…”; họ
nhân danh nhân dân, chính nghĩa để lao trở lại “một quá khứ tối tăm”, và nhân
danh sự bình đẳng ấy vốn đang được đề cao với một thứ “triết lý bọc thép”, như
blogger Hạ Đình Nguyên tóm tắt:
“Công giành được giang
san này là của Đảng, do đó đất nước này là sở hữu của Đảng, dân tộc này là
thuộc quyền điều khiển của Đảng, nhờ Đảng mà có, do Đảng mà sống, nên Đảng có
quyền muốn dẫn đi đâu thì dẫn? Hiểu khác là đồng nghĩa với phản bội, là phủ
nhận “công ơn” của đảng. Phải chăng hình mẫu đặc sắc của VN mà Đảng muốn là mô
hình Bắc Triều Tiên, ở đó nhân dân chịu lép một bề dưới quyền cai trị của một
nhóm người? Lối suy nghĩ này thuộc về thời tiền sử, tồi tệ hơn phong kiến, thực
dân và đế quốc cộng lại mà ĐCS trước đây luôn luôn tuyên bố chống lại nó!”
Qua bài “Cương quyết
không đi theo ai, để đến cái nơi mà mình không hề biết!” như vừa nêu, tác giả
Hạ Đình Nguyên không quên nhắc lại “món nợ còn nguyên” gần 70 năm qua của Tuyên
ngôn Độc lập và Hiến pháp 1946 của VN, khi, cũng cùng thời điểm phát xuất ấy,
nước Nhật từ đống tro tàn đã trở thành cường quốc nhờ Bản Hiến pháp Dân chủ
tiến bộ; nhờ nước Nhật với Minh Trị Thiên Hoàng và nhà tư tưởng Fukuzawa “Xây
dựng và bảo vệ tự do của một quốc gia là thông qua việc xây dựng và bảo vệ tự
do của mỗi công dân”.
Thế còn VN thì sao?
Theo tác giả, “Xét cho cùng, nhân dân Việt Nam lấy cái gì để tự hào và lên
giọng, ngoài cái hy sinh 30 năm xương máu, và 38 năm đi quanh quẩn cùng với các
khẩu hiệu và cờ trống ? Ăn vào quá khứ, vơ vào mình những công lao moi lên từ
những nấm mồ, mà không làm nên được một đột phá nào để thoát tình cảnh lùng
bùng và tụt hậu hôm nay. Đúng là điều sỉ nhục của trí tuệ và lương tri, là biểu
hiện của những lời huênh hoang”.
Trong khi đó, blogger
Quê Choa, tức nhà văn Nguyễn Quang Lập, cảm thấy "vui vui là câu chuyện
Bauxite Tây Nguyên nó na ná câu chuyện xây dựng CNXH ở nước ta vậy, cả hai đều
là những cái chết được báo trước", mà theo nhà văn Nguyễn Quang Lập,
"ai cũng hiểu chỉ có mấy ông lú là không hiểu".
Qua bài "Bauxite
Tây Nguyên & CNXH", nhà văn Nguyễn Quang Lập nhận xét rằng thoạt kỳ
thủy, CNXH không những là “chủ trương lớn của Đảng ta”, mà nó còn là lý tưởng,
là kim chỉ nam cho dân tộc. Nhưng trải qua hơn nửa thế kỷ, blogger Quê Choa lưu
ý, "càng đeo lấy CNXH, đất nước càng lụn bại, khi nào Đảng buông CNXH thì
đất nước lại khấm khá lên, lắm khi như chết đi sống lại vậy". Rồi tác giả
so sánh với "Chủ trương lớn của đảng" về Bauxite Tây Nguyên, quả
quyết rằng "Cũng giống như Bauxite Tây Nguyên, nhìn thấy rất rõ xây dựng
CNXH chẳng lợi lộc gì, chẳng những không lợi lộc mà hết sức nguy hiểm".
Theo blogger Quê Choa
thì trên thế giới này, hệ thống CNXH đã sụp đổ, sụp đổ vì nó "trái quy
luật chứ chẳng vì ai cả, kẻ có chỉ số IQ bằng không cũng biết chắc như vậy,
không cần phải người thông minh". Và "Cũng như Bauxite Tây Nguyên,
mấy ông lú cũng biết CNXH chẳng lợi lộc gì, càng làm càng thua lỗ, càng giữ
càng nguy hiểm… nhưng vẫn không ai dám bỏ". Như vậy, tác giả nêu lên câu
hỏi, " Đi theo CNXH để làm gì, cần thiết cho ai, có lợi cho ai?"; và
nhà văn Nguyễn Quang Lập "nói cho nó nhanh" rằng "...có lợi cho
Đảng, cần thiết cho Đảng, chỉ có cần thiết cho Đảng có lợi cho Đảng mà thôi".
Tạp chí Điểm Blog tạm
dừng ở đây. Thanh Quang kính chúc quý vị mọi điều như ý.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment