Wednesday, September 19, 2012

Việt Nam có: Độc lập-Tự do-Hạnh phúc?


Việt Nam có: Độc lập-Tự do-Hạnh phúc?

 

Nhân ngày lễ 2 tháng 9 năm nay mấy ông “công an nhân dân” viết bài trên báo Hà Nội Mới có nhắc lại lời của ông Hồ Chí Minh kể từ khi cướp chính quyền và sáng lập ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa từ ngày 2 tháng 9 năm 1945 đi theo chủ nghĩa Mác Lênin đưa cả nước vào thiên đường “mù” với khẩu hiệu: “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc”; nhưng rồi từ đó cho đến nay đã 67 năm qua nhìn lại thử hỏi chính quyền CSVN đã làm được những gì? Xin trả lời ngay, chỉ có: Ba Không.

1- Không độc lập.


Ngay trong khi ông Hồ Chí Minh tổ chức kháng chiến giải phóng đất nước khỏi ách đô hộ một trăm năm của giặc Tây thì lại mang tròng vào cái ách nô lệ một ngàn năm của giặc Tàu. Một sai lầm tội lỗi là tự rước lấy sự nô lệ tái diễn, đi ngữa tay van xin nhận sự thi ân viện trợ của tên bá quyền Đại Hán tham lam có truyền thống xâm lăng, bành trướng và đô hộ đất nước mình để gọi là: đồng chí!

Ông Hồ Chí Minh đã nhẫn tâm dâng nạp hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho giặc Tàu để đổi lấy súng đạn gây máu lửa trên quê hương với ngụy danh: Chống Mỹ, nhưng rồi ai cũng thấy: Mỹ vẫn còn đây mà đảo có còn không?

Theo Hoàng Tùng, nguyên Tổng biên tập báo Nhân Dân kể chuyện “Bí mật Hồ Chí Minh” cho chúng ta thấy được sự lệ thuộc của CSVN vào các đồng chí CS đàn anh như thế nào.

“Mùa hè năm 1952 Mao Trạch Đông và Staline gọi bác sang nhất định bắt phải thực hiện CCRĐ, sau thấy không thể từ chối được nữa, bác mới quyết định phải thực hiện CCRĐ…

“Mùa hè năm 1952, sau khi đi Trung quốc và Liên xô về, bác cho chuẩn bị hội nghị cán bộ đầu năm 1953, quyết định CCRĐ. Đoàn cố vấn CCRĐ do Kiều Hiếu Quang làm trưởng đoàn. Kiều là Phó bí thư tỉnh ủy Quảng Tây. Họ muốn qua CCRĐ để chỉnh đốn lại đảng ta”. (Dàn Chim Việt online ngày 4-7-2010)

Qua bài phát biểu của cố TBT CSVN Lê Duẩn năm 1979 cho chúng ta thấy được cái gông cùm cộng sản nó nặng như thế nào, dù biết được mưu mô thâm độc của chúng gây hậu quả tác hại nghiêm trọng cho đất nước nhưng với áp lực của chúng, CSVN không còn con đường nào khác hơn là phải cúi đầu làm theo “lệnh” của Mao Trạch Đông như ông Hồ đã từng làm vậy thôi. Lê Duẩn nói:

“Mao có suy nghĩ mới. Ông ta nói rằng, vì Mỹ đánh chúng ta, ông ta sẽ đưa quân đội (Trung quốc) đến giúp chúng ta xây dựng đường xá. Mục tiêu chính của ông ta là tìm hiểu tình hình đất nước ta để sau này ông ta có thể tấn công chúng ta và từ đó mở rộng xuống khu vực Đông Nam Á. Không có lý do nào khác. Chúng tôi biết ý đồ này, nhưng phải cho phép (sự xâm nhập của quân đội Trung quốc). Thôi thì cũng được. Nhưng họ quyết định đưa quân vào. Tôi yêu cầu họ chỉ gởi người, nhưng quân lính của họ đã đến cùng với súng đạn. Tôi cũng phải chịu điều này”. (Đàn Chim Việt online ngày 14-6-2011)

Ách người ta đưa đến áp lực bắt mình mang thì cũng đã nhục, đàng này chính mình lại sang nhà người ta xin được mang ách thế là càng nhục hơn. Năm 1990, đứng trước sự giãy chết của những nước thuộc khối Xã hội Chủ nghĩa Liên xô và Đông Âu nhà cầm quyền CSVN lo sợ bị mất ngôi, mất quyền lãnh đạo muôn năm nên bè lủ con cháu của Lê Chiêu Thống lục tục kéo sang Thành Đô cầu viện thiên triều. Phái đoàn gồm có TBT đảng CSVN Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng CSVN Đỗ Mười và cố vấn Phạm Văn Đồng, đặc biệt là không có sự hiện diện của Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch vì ông này “chỏi” với quan thầy. Cuộc họp mặt lịch sử này được ông Nguyễn Trung, nguyên Đại sứ CSVN tại Thái Lan kể lại như sau:

“Trong lịch sử ngoại giao Việt Nam kể từ sau khi đất nước hoàn thành sự nghiệp độc lập thống nhất ngày 30-4-1975 cho đến hôm nay, sự kiện hội nghị bí mật Thành Đô tháng 9-1990 giữa hai đoàn đại biểu cấp cao hai nước Việt-Trung để bình thường hóa quan hệ là một thất bại nhục nhã của nước ta, bẻ ghi con đường phát triển của nước ta dẫn đến tình hình đất nước như hôm nay. Một lần nữa Trung quốc lại trở thành mối uy hiếp trực tiếp và nguy hiểm đối với độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và con đường phát triển của nước ta”. (Bauxite Việt Nam online ngày 13-8-2012)

Mục đích chính của cuộc hợp ở Thành Đô theo tài liệu Wikileaks xì ra do công điện của tòa Đại sứ Hoa kỳ tại Hà Nội báo cáo về Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ có nội dung “Việt Nam xin làm khu tự trị trực thuộc Bắc kinh”.

“Việt Nam bày tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc để Việt Nam được hưởng quy chế khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây…Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt Nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”. (Đất Việt online ngày 12-1-2010)

Sau 67 năm nhìn lại, ngoài thì giặc mỗi ngày đang lấn lướt, trong thì theo lời của chủ tịch nước Trương Tấn Sang qua bài “Phải biết hổ thẹn với tiền nhân”, ông Sang viết: “xuất hiện những người có tư tưởng xa lạ, chỉ luôn luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để chọc gậy bánh xe, thậm chí để cõng rắn cắn gà nhà”

(Tuổi Trẻ online ngày 23-8-2012). Cứ mỗi lần gặp nhau giữa viên thái thú Nguyễn Phú Trọng và đồng chí Thiên triều thì cứ ôm nhau thắm thiết với vũ điệu “sol mì sol, mì sol đố mì” trong khi biển đảo của Tổ quốc bị gậm nhấm dần. Sự “độc lập” của nước CHXHCN Hà Nội được nhà văn quân đội Phạm Đình Trọng (người đã chua chát làm đơn xin ly khai sau 40 năm tuổi đảng) viết trong bài “Thông điệp tháng Tám” như sau:

“Nguy cơ chính trị đưa đất nước trở về thời ngàn năm Bắc thuộc, đẩy dân tộc Việt Nam vào thân phận nô lệ tủi nhục. Chính trị đồng hóa dân tộc Việt Nam về ý thức hệ với Đại Hán, mở đường cho Đại Hán thực hiện tham vọng thôn tính Việt Nam. Nguy cơ mất nước từ bên ngoài, nạn ngoại xâm…
“Đặt giai cấp lên trên dân tộc, coi lợi ích của đảng Cộng sản, đảng của giai cấp vô sản lớn hơn lợi ích dân tộc, coi sự sống còn của đảng Cộng sản cần thiết hơn sự sống còn của dân tộc Việt Nam, dịp này 20 năm trước, lãnh đạo đảng CSVN đã bẽ bàng sang Thành Đô, Đại Hán cầu xin sự nhìn nhận của Đại Hán, xin được làm thân phận chư hầu để được liên kết thực chất là núp bóng cộng sản Đại Hán…

“Từ cuộc gặp ô nhục ở Thành Đô, những người cộng sản khư khư ôm giữ lý thuyết sai lầm và tội lỗi đã thực sự đặt cái gông Bắc thuộc lên đầu, lên cổ dân tộc Việt Nam”. (Đàn Chim Việt online ngày 6-9-2012)

Qua những sự kiện nêu trên chúng ta thấy được rằng Việt Nam chưa có độc lập, dưới cái nhìn của luật sư trẻ Lê Trần Luật đã mạnh dạn nói lên nhận định của mình như sau:

“Nhà nước Việt Nam lệ thuộc quá nhiều vào Trung quốc, chính quyền Việt Nam tỏ ra sợ hãi trước áp lực của nước lớn như Trung quốc, cơ bản là lệ thuộc về mặt chính trị, bởi vì khối XHCN còn lại thì đa số phụ thuộc vào Trung quốc và chế độ CSVN muốn tồn tại, thì không cách nào không lệ thuộc vào Trung quốc”. (RFA online ngày 29-5-2011)

2- Không Tự do.

Tự do – Dân chủ, là khát vọng của mọi người công dân Việt Nam nhất là dưới thời thực dân Pháp đô hộ nước ta, vì thế cho nên toàn dân đã hăng hái đi theo tiếng gọi hy sinh xương máu đấu tranh giành Độc lập của CSVN. Nhưng chính quyền CSVN ngày nay đã không đáp ứng được niềm mơ ước đó qua nhận định của cố giáo sư Hoàng Minh Chính, nguyên Viện trưởng Viện Triết học Mác lê, người cộng sản bị cộng sản trù dập đến khi chết.

“Nhà nước Cộng sản luôn tuyên bố rằng CNXH dân chủ gắp một triệu lần CNTB nhưng thực tế cho thấy, chế độ hiện nay (dân chủ) không bằng một phần của chế độ phát xít Hitle thời xưa…

“Hiện nay Tự do-Dân chủ, Tự do Tôn giáo, Tự do Sắc tộc đang bị đàn áp rất nghiêm trọng. Tôi thấy chính quyền hiện nay đang tỏ ra cho thế giới thấy rằng, họ đang vi phạm trắng trợn quyền Tự do của người dân”. (Việt Tide số 119 ngày 24-10-2003)

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, một vị lão thành cách mạng đã trọn đời hy sinh vì dân vì nước nhưng đến ngày hôm nay cụ vẫn còn phải trăn trở vì cái đảng CSVN nó không đáp ứng được nguyện vọng của toàn dân cũng như kỳ vọng của cụ đã hết lòng phục vụ nhưng cho đến ngày nay vẫn chưa có được:

“Giờ đây vẫn là đảng của tôi lãnh đạo nhưng không có tự do, không được tự do tư tưởng, không được phát biểu quan điểm, ý tưởng khác với ý kiến chính thống, báo chí không dám thông tin đầy đủ, đi biểu tình yêu nước cũng ngại. Không có dân chủ, hoặc dân chủ hình thức, gỉa tạo, có vấn đề hàng trăm hàng ngàn người góp ý kiến cũng bỏ ngoài tai, kế hay, ý tốt không được tiếp thu, cấm nhiều hơn lắng nghe”. (Bauxite Việt Nam online ngày 30-7-2011)

Nỗi khao khát Tự do Dân chủ mãi đến ngày hôm nay vẫn còn xa vời, một ước mơ thống thiết nhất vẫn chưa đến với người dân Việt Nam. Nhà văn Quân đội Phạm Đình Trọng đã xã thân chiến đấu giành độc lập, giành tự do nhưng ông đã phải cất tiếng than:

“Nhân dân Việt Nam khốn khổ đã phải chịu nhiều hy sinh mất mát đấu tranh giành những giá trị làm người mà đến nay vẫn chưa được sống một xã hội Dân chủ, xã hội thực thi đầy đủ quyền con người, xã hội bảo đảm nghiêm chỉnh những giá trị làm người. Loài người đã bước vào kỉ nguyên Dân chủ từ thế kỉ XIX. Nay đã là thế kỉ XXI mà nhân dân Việt Nam vẫn chưa có Dân chủ thực sự! Là người Việt Nam chân chính, ai cũng phải đau xót. Dân chủ đã là khát vọng cháy bỏng…” (Bauxite Việt Nam online ngày 19-4-2012)

Người công dân ở một nước gọi là Độc lập-Tự do ấy thế mà người dân muốn đi biểu tình chống quân xâm lược thì phải xin phép, nếu cho thì đi, còn không cho thì thôi. Như vậy người dân nước đó có Độc lập-Tự do hay không? Không có gì bất hạnh cho bằng một dân tộc không có được tự do biểu tình chống giặc ngoại xâm, vì ở đó “ra ngỏ gặp công an và côn đồ”.
Ông Lê Minh Trí, chủ tịch UBND TP HCM trả lời đơn xin biểu tình chống Trung cộng xâm lược của ông Lê Hiếu Đằng như sau:

“Về việc yêu nước có nhiều cách yêu nước, UBND và Thành ủy chưa chủ trương biểu tình lúc này, biểu tình không giải quyết được tình hình chống Trung quốc. Hiến pháp có xác định quyền biểu tình của công dân nhưng chưa có luật biểu tình. Nghị định 38 có quy định tụ tập đông người phải xin phép và chính quyền sẽ cân nhắc lợi hại để cho phép hay không”. (Bauxite Việt Nam online ngày 12-8-2012)

Ở nước Việt Nam XHCN của “ta” chỉ có một thứ tự do thoải mái duy nhất là “tự do ca ngợi đảng CSVN”. Điều chua chát này là lời của người đảng viên 30 năm, PV Quốc Doanh kể lại trong bài “Đảng CSVN nguy cơ tan rã” như sau:

“Văn nghệ sỹ mấy chục năm qua chỉ có được một cái quyền tự do là ca ngợi đảng CSVN…Văn nghệ không có tự do sáng tác thì không còn văn nghệ, văn nghệ sỹ chửi nhau mà thực ra trong bụng chửi đảng CSVN đấy”. (Bauxite Việt Nam online ngày 8-9-2012)

3- Không Hạnh phúc.

Độc lập đã không có, Tự do Dân chủ cũng không thì làm sao có được hạnh phúc? Nhìn vào thực tế xã hội Việt Nam ngày nay xem cuộc sống của người dân sau 67 năm cai trị đất nước của chính quyền cộng sản đã làm được những gì?

Đất nước Việt Nam đa số người dân sống về nông nghiệp và đồng bằng sông Cữu Long được coi là vựa lúa của Việt Nam thì nông dân ở đấy có cuộc sống ra sao khi mức thu nhập của họ phải mất trên ba tháng trời nhịn ăn nhịn mặc mới đổi được một tô phở bò Kobe!

“Báo chí đưa tin phát triển kinh tế-xã hội Đồng bằng sông Cữu Long tứ bề khốn khó vào thời điểm khu vực này đánh dấu 5 năm sau khi Việt Nam gia nhập WTO.

“Khu vực ĐBSCL dân số gần 18 triệu nơi cung cấp 90% lượng gạo và 60% lượng thủy sản xuất khẩu của Việt Nam…Theo phân tích của Việt Nam Net đưa lên mạng ngày 13-7-2011 thì nhiều nông dân ĐBSCL thu nhập chỉ khoảng 0,3 USD/ngày tức chưa tới 7.000đ/ngày”. (RFA online ngày 27-7-2012)

Cái bánh vẽ thiên đàng XHCN là đời sống mọi người đều bình quyền, bình đẳng, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu, cuộc sống của mọi người đều ngang nhau, không có cảnh người bốc lột người, tuy nhiên, xã hội Việt Nam hôm nay với cái nhìn ray rức của nhà cách mạng lão thành, thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh vẽ lên bức tranh đầy ảm đạm và chua chát.

“Giàu nghèo phân hóa càng xa, bất công đầy dẫy. Một tầng lớp người chỉ độ 1,2% dân số giàu nứt đố đổ vách do tham nhũng, do buôn bán đất và chiếm đất, do đầu cơ, buôn lậu, do nhận hối lộ từ trong nước và nước ngoài, do ăn từ các dự án. Có những người 5-7 biệt thự. Họ ăn chơi phè phỡn, sống như đế vương. Trong khi đó thì đa số nhân dân còn quá nghèo, đa số công nhân lương thấp, không có nhà ở, đời sống chật vật; có những người nghèo phải bới từng đống rác, túi rác để kiếm sống…

“Trong xã hội còn nhiều bất công nữa, ví như nông dân bị thu hồi đất thì được đền bù với gía rẻ mạt, nhà đầu tư địa ốc (thuộc các “nhóm lợi ích”) giành được đất ngon, xây nhà thì bán gía cao gấp hàng nghìn lần, thu lãi kếch xù; người vô tội thì có tội, kẻ có tội lại được thưởng; thiếu nữ bị dỗ bán dâm thì bị tù, nhiều kẻ mua dâm các em thì vô tội v.v…
“Từ khoảng 10 năm lại đây chưa bao giờ đời sống khó khăn bức xúc như hiện nay. Thêm vào đó, tham nhũng vẫn diễn biến, tội phạm, tệ nạn xã hội tăng, bất công xã hội tràn ngập khắp nơi…gây nên khủng hoảng lòng tin, tâm lý bất mãn, rất dễ dẫn đến mất ổn định”. (Bauxite Việt Nam online ngày 23-4-2011)

Tôi còn nhớ rất rõ những năm đầu mới chiếm được miền Nam các “đồng chí” cán bộ thường hay lên lớp lếu láo rằng ở chế độ XHCN thì: “trẻ con khôn trước tuổi…” Lúc đầu thật sự mới nghe tôi chẳng hiểu mô tê, nhưng nhờ sau nầy đi “cải tạo” nên mới biết ra rằng: trẻ con mới tuổi măn non là phải tung ra xã hội lăn lóc vật vã với đời để tự kiếm từng miếng ăn cho chính mình thì không khôn cũng phải khôn, nhưng mà khôn vặt, gian ngoan, xảo quyệt, quỉ quái…để mà sống chớ cha mẹ nó nuôi thân còn không nổi làm sao nuôi nó. Ở cái thiên đường XHCN này ta thấy được rất nhiều câu chuyện thương tâm:

“Những bàn tay chai sần, đầy sẹo bới móc đống rác. Những đôi vai gầy guộc, đen đúa khoác túi ve chai. Suốt ngày “ngập mặt” trong rác nhưng ước mơ tới trường luôn rực sáng trong đôi mắt đám trẻ lam lũ…
“8 đứa trẻ nhanh chóng tụ lại trước cổng. Bé Thanh An, người nhỏ xíu cũng khoác bị lên vai. 8 cái dáng gầy còm tiến ra đường lộ. Một ngày cực nhọc bắt đầu. Dẫu nắng chói chang hay mưa tầm tã, bọn trẻ vẫn lầm lũi trên các nẻo đường. Những bàn tay, bàn chân nhỏ xíu chai sần, đầy những vết thương ngang dọc bởi các vật sắc nhọn”. (DânTrí online ngày 11-1-2010)

Người cộng sản thường khoác lác rằng ở XHCN: “người già như trẻ lại”, vâng đúng như thế, trẻ lại như cụ Đặng Văn Huyền, ở Huế gần 100 tuổi còn phải còng lưng đi đạp xích lô nuôi cụ bà như phóng sự “Cụ ông gần 100 tuổi đạp xích lô” của VNExpress online ngày 17-1-2011.

Ngày xưa, mục đồng là những đứa trẻ chăn trâu tối ngày ca hát nghêu ngao ngao ngoài đồng “Chăn trâu sướng lắm chớ…”, ngược lại ngày nay ở cái thiên đường XHCN Hà Nội này “mục đồng” lại là một lão bà, câu chuyện “Cụ bà 87 tuổi ‘chỉ huy’ mấy chục con trâu” đã đánh động lương tâm của con người (trừ loại người vô cảm), nghe ra mà đứt ruột, Ôi! bà lão mục đồng “chăn trâu sướng muốn khóc”.

“Dọc theo triền đê Bộc Nguyên thuộc xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên (Hà tỉnh) hàng ngày bất kể trời nắng hay mưa đều có một cụ bà gầy gò tay cầm gậy, theo sau một đàn mấy chục con trâu.
“Đó là cụ Nguyễn Thị Chương, 87 tuổi, trú tại thôn Xuân Lâu, xã Cẩm Thạch, huyện Cẩm Xuyên (Hà Tỉnh).
“Ở cái tuổi “xưa nay hiếm”, nhưng hàng ngày cụ bà vẫn “chỉ huy” đàn trâu trên 30 con, thời điểm nhiều nhất có khi gần 50 con. Ai không biết tưởng rằng cụ là chủ một trang trại nuôi trâu. Thực ra đó đều là của người làng, nhà cụ chỉ có hai con”. (Dân Trí online ngày 29-6-2010)

Xã hội chủ nghỉa Việt Nam mọi người dân đều đã trải qua thời kỳ “10 thời bao cấp” đói nghèo, ấy thế mà khi con người làm ăn có chút đỉnh lại quên đi thời khố rách áo ôm đối xử với người giúp việc một cách man rợ hơn bọn cường hào ác bá ngày xưa. Dã man hơn thời rừng rú, mất nhân tính của cặp vợ chồng chủ nhân một quán phở qua bản tin “Một cô gái bị hành hạ như nô lệ suốt 13 năm” mà những giới chức địa phương, những láng giềng vô cảm, những thực khách vô tâm, đã không thấy được sự bạc bẻo của một con người.

“Từ 8 tuổi, cô bé đã phải làm thuê cho một quán phở. Vợ chồng chủ quán gian ác, dùng kìm kẹp da thịt, dùng dây điện đánh vào người cô bé suốt 13 năm qua, dù cô đã cố gắng làm việc quần quật từ 4 giờ 30 sáng tới khuya, bất kể ốm đau…
“Rụt rè, Bình (tên cô bé) khẽ quay người lại rồi vén áo lên cho mọi người xem những vết thương trên lưng mình. Một cảm giác lẫn lộn xót thương, ghê sợ, phẫn nộ trào lên đối với những người có mặt. Lưng Bình giống như mặt đường nhựa bị vết xe xích băm nát, vết sẹo sau đè lên vết sẹo trước, chi chít những vết hằn của roi, của kìm kẹp. Mặc dù đã qua hơn nửa tháng dưỡng thương nhưng nhiều vết thương trên người cô vẫn chưa hoàn toàn lành lặn: hai cánh tay cũng đầy vết thâm tím; hai đầu ngón chân cái tím đen vì bị chọc bằng gậy…
“Xen trong nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào, Bình kể, hầu như không ngày nào không bị đánh, bất cứ lý do gì cũng có thể khiến cô bị ăn đòn. Chỉ cần chậm trễ không mang kịp nước dùng, hoặc bát đũa bày ra quán phở là Bình bị chủ quán hắt ngay nước trần phở đang sôi vào người, vào mặt. Bị bỏng hết cả tay, một vùng mặt nhưng cô vẫn làm việc quần quật từ sáng sớm đến khuya. Cách ông, bà chủ thường dùng trong “dạy bảo” Bình là dùng dây điện thắt nút quất liên tiếp vào mặt, lưng; dùng kìm kẹp vào mạng sườn; bắt cô quỳ ngoài sân giữa đêm khuya, trời lạnh nhiều giờ liền. Thậm chí có lần không may làm nước bắn vào người bà chủ, lập tức bà ta dùng dao chọc tiết lợn đâm thẳng vào đùi rồi dùng gót guốc nhọn nện tiếp vào “vùng kín” gây thương tích khiến em nhiều ngày không đi tiểu được”. (Người Lao Động online ngày 7-11-2007)

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Lisa Pham Vlog -25/4/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link